NGBK 540 -542

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 540: Di ngôn của Vấn Thiên (Hạ)

Dịch: froge123

Biên dịch, biên tập: vovong

Im lặng một lúc lâu, nam nhân này vẫn không nói một lời nào. Tựa như đang quan sát phản ứng của mọi người, mà cũng có lẽ là đang đau thương vì sự ra đi của Vấn Thiên và Thổ Phỉ. Không khí hoàn toàn tĩnh lặng, không có một chút âm thanh nào, tĩnh lặng một cách đáng sợ.

Thật lâu sau, hắn mới tiếp tục nói: "Ở hiện trường chúng ta tìm được di thể của Vấn Thiên và Thổ Phỉ, ngoài ra còn có một bộ quần áo, một đồng hồ đeo tay của Long Hồn. Qua chứng thật thì bộ quần áo và đồng hồ này là của Yêu Linh. Chúng ta đoán rằng Yêu Linh lợi dụng năng lực của mình để chạy trốn, sau đó sử dụng một chiếc ca nô để lên đảo, cũng chính hắn là người gọi cú điện thoại cầu cứu từ trên đảo. Ở trên đảo hắn đoạt một bộ điện thoại và thực hiện cuộc gọi cầu cứu. Tại thời điểm cảnh sát triển khiển khai tìm kiếm, thì phát hiện ở phụ cận khu vực phát ra tín hiệu có một nam nhân bị đánh ngất. Qua chứng thực thì nam nhân này dân bản địa ở trên đảo, điện thoại kia cũng là của hắn. Yêu Linh đánh ngất nam tử, cướp được điện thoại, sau đó gọi đến điện thoại cầu cứu, lại bị hung thủ đuổi kịp. Từ đoạn băng ghi âm lại thì có tiếng súng nhưng tại hiện trường lại không phát hiện vết máu. Yêu Linh có lẽ đã kịp thời đào tẩu và không bị thương, cho nên ta đoán rằng Yêu Linh còn sống. Mà căn cứ trên cuộc gọi của Yêu Linh, cùng với vết thương trên người Vấn Thiên và Thổ Phỉ, chúng ta có lý do để tin tưởng rằng hung thủ chính là Đán Đao!"

Dừng một chút, giọng nam nhân này bỗng nhiên chuyển đổi, một luồng sát khí bỗng nhiên tràn ngập cả năm phòng hội nghị: "Ta, với thân phận lãnh đạo đời thứ tư của Long Hồn hiện tại tuyên bố, năm tổ của Long Hồn, ngoại trừ hai tổ Báo, Lang, ba tổ Long, Phượng, Hổ tạm thời từ bỏ tất cả các nhiệm vụ, toàn lực tìm kiếm tung tích của Yêu Linh cùng với đuổi bắt Đán Đao. Bất luận là ai phát hiện hành tung của Đán Đao! Giết không cần hỏi! Mặc khác, hai tổ Báo, Lang phối hợp tìm tung tích của quân đoàn Mệnh Vận và Mười Ba, có bất cứ tin tức gì lập tức thông tri cho Tổng bộ!

Không có ai lên tiếng, các tổ trưởng và tổ phó đều nặng nề gật đầu.

Mười Một híp hai mắt lại một chút, ánh mắt đảo qua bốn màn hình của bốn khu vực, tìm kiếm người vừa nói chuyện. Đáng tiếc là trên bốn màn hình đều không có nửa điểm dị thường, Mười Một chỉ có thể đoán rằng có lẽ người lãnh đạo đời thứ tư của Long Hồn không hề ở trong bốn phòng hội nghị này. Người này rốt cuộc là ai? Tại sao tổ chức hội nghị mà vẫn ra vẻ thần bí như vậy?

"Không có ai có ý kiến gì. Vậy ta bắt đầu phân phối nhiệm vụ các tổ..."

Vị lãnh đạo này không nói một lời dư thừa nào, mỗi câu đều ngắn gọn, có lực. Hơn nữa hắn còn rất giỏi trong việc khơi dậy sĩ khí, Mười Một phát hiện hắn chỉ nói mấy câu ngắn gọn mà đã khiến tất cả mọi người cùng căm thù kẻ gây ra cái chết của Vấn Thiên. Đặc biệt là những người có chút quen biết với Vấn Thiên đều nắm chặt hai tay thành quyền, hai mắt như phún hỏa, tin tưởng rằng nếu Đán Đao rơi vào tay bọn họ, thì cũng không được chết một cách dễ dàng.

Chỉ một hồi ngắn gọn, hội nghị rất nhanh chấm dứt, đại khái chỉ có ba vấn đề chính: 1. Tìm Yêu Linh. 2. Đuổi giết Đán Đao. 3. Toàn lực lùng bắt Mệnh Vận và Mười Ba, Long Hồn cũng không muốn có thêm một Vấn Thiên thứ hai chết trong tay Mười Ba.

"Còn vấn đề gì không?"

Một loại áp lực vô hình trong nháy mắt bao phủ xuống, Mười Một hơi nhíu nhíu mày. Người lãnh đạo đời thứ tư của Long Hồn mặc dù không có mặt ở đây, nhưng trong giọng nói lại có một loại áp lực rất mạnh. Đó là khí thế, là khí thế được bồi dưỡng ra do ở trên vị trí người cầm quyền một thời gian dài. Mười Một tin rằng người này khẳng định có một thân phận tuyệt đối không thấp.

"Tốt, mọi người đã không có vấn đề gì, vậy giải tán. Tất cả lập tức bắt đầu công tác, trước khi hoàn thành công tác, không được nghỉ phép với bất kỳ nguyên nhân nào. Ngoài ra, mời các tổ trưởng lưu lại."

"Bốp bốp!" Tửu Quỷ vỗ vỗ tay, máy chiếu đột nhiên tắt đi, mà đèn cũng đồng thời bật lên.

Tửu Quỷ hướng về mọi người phất vẫy tay nói: "Mọi người ra khỏi phòng."

Không có một thanh âm nào, cũng không có ai nói gì, tất cả mọi người đều rất im lặng, trật tự theo hàng một rời khỏi phòng hội nghị. Lúc Mười Một đi ra, Tửu Quỷ bỗng nhiên tiến lên hai bước đuổi theo hắn, vỗ vỗ vai hắn nhỏ giọng nói: "Ta có vài lời muốn nói với ngươi."

Mười Một liếc mắt nhìn lão, không đồng ý, cũng không phản đối.

Tửu Quỷ lôi kéo Mười Một đứng qua một bên, đợi cho phòng họp chỉ còn lại có hai người bọn họ cùng với Liệt Hỏa, chào Liệt Hỏa một tiếng sau đó mang theo Mười Một ra ngoài.

Khi cửa phòng họp một lần nữa đóng lại, một tia sáng lại từ trên máy chiếu chiếu lên trên màn, trên màn xuất hiện năm màn hình, bởi vì không có tắt đèn nên mọi người đều có thể nhìn thấy rõ mặt mũi của nhau.

Ở trong một màn hình là hình ảnh một nam nhân khoảng năm mươi tuổi, mặc dù năm mươi là đã tới tuổi già, nhưng thần thái của y lại không hề già, ngồi thẳng tắp trên ghế, hai mắt tản ra quang mang nhiếp người nhìn vào năm người bọn Liệt Hỏa đang chờ đợi trên màn hình.

Bỗng người đàn ông ấy mở miệng nói: "Ba ngày trước khi đi Đông Hải, Vấn Thiên đã giao cho ta một phong thư. Y nói, nếu lần này y có chuyện gì bất ngờ, thì ta hãy đem nội dung phong thư này nói cho năm người."

Dứt lời, nam nhân chậm rãi rút ra một phong thư, nhẹ nhàng mở ra, đọc đều đều: "Kính: Thiên Hành, Liệt Hỏa, Thiên Hải, Đồng Hổ, Tử Báo, Yêu Cơ. Khi Thiên Hành đưa ra phong thư này, ta nghĩ có lẽ ta đã chết. Các lão bằng hữu, đừng nghĩ rằng ta chết khổ sở, trên đời này có ai sẽ không chết? Đây là mạng của ta, đồng thời cũng là trách nhiệm của ta, ta tránh không thoát, đành thản nhiên đối điện với nó thôi. Yêu Cơ, đừng day mắt, ngươi như vậy ta ra đi cũng không an tâm......"

Đọc đến đây, Thiên Hành dừng một chút, mấy người Liệt Hỏa đồng loạt hướng về hình ảnh nữ nhân duy nhất nhìn lại, quả nhiên nàng đang lau hai mắt ửng đỏ. Thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, Yêu Cơ hạ tay xuống, cay đắng cười cười nói: "Cái tên Vấn Thiên này, cả chuyện này cũng đoán chuẩn luôn."

Tất cả mọi người đều mỉm cười thiện ý, chỉ là trong nụ cười có chút gì đó khiên cưỡng.

Thiên Hành tiếp tục đọc: "Ta nghĩ ta chết không phải không có giá trị, dùng cái chết của ta để chứng minh một điều, việc này quan hệ đên tương lai của Long Hồn, thậm chí có thể ảnh hưởng đến tương lai của Long Quốc. Các lão bằng hữu, sự việc trọng đại này, ta bây giờ phó thác cho các người..."

Thiên Hành đọc xong phong thư này, chậm rãi gập phong thư lại, sau đó nhìn vẻ mặt năm người trên màn hình. Năm người Liệt Hỏa sau khi nghe xong di ngôn của Vấn Thiên thì mỗi người một vẻ, có người vì Vấn Thiên mà bất bình, có người đau thương, cũng có vì nội dung của bức thư mà cảm thấy khiếp sợ.

Chậm rãi thở dài một hơi, Thiên Hành trầm giọng nói: "Trong di ngôn của mình, Vấn Thiên đã xác minh chuyện này rất trọng yếu. Ta suy nghĩ hồi lâu thủy chung vẫn không thể quyết định được. Bây giờ ta muốn hỏi ý của các vị..."

Ánh mắt của Thiên Hành lúc này bỗng nhiên trở nên sắc bén, miệng chậm chậm mở ra, nói: "Có nên khởi động Thần Thoại để chấp hành nhiệm vụ này?"

Mấy người Liệt Hỏa, Thiên Hải đều chấn động, sau đó đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được sự khiếp sợ trong mắt mỗi người.

"Ta phản đối!" Đồng Hổ lên tiếng đầu tiên: "Phó Tọa từng nói qua, không đến vạn bất đắc dĩ, Thần Thoại không thể tùy tiện khởi động."

Thiên Hành lại dùng ánh mắt như muốn hỏi hướng đến những người khác.

Liệt Hỏa trầm ngâm một lát sau đó nói: "Ta cũng phản đối, Long Hồn chúng ta cũng không phải là đến bước đường cùng, bên trong Long Hồn còn có vô số cao thủ. Huống hồ Thần Thoại là bí mật lớn nhất của Long Hồn, không thể dễ dàng công khai, một khi xử lý không tốt, chúng ta lập tức gặp phải áp lực của các nước trên thế giới."

Thiên Hành gật gật đầu, lại nhìn về phía những người khác.

Thiên Hải, Tử Báo và Yêu Cơ ba người nhìn nhau một rồi cũng đưa ra ý kiến phản đối.

"Được rồi." Thiên Hành ngã lưng ra, trầm giọng nói: "Năm vị tổ trưởng đều phản đối khởi động Thần Thoại, vậy chúng sẽ dùng người bên trong Long Hồn. Năm vị tổ trưởng có đề cử người nào không?"

Bốn vị tổ trưởng đều đồng thời nhìn về phía Liệt Hỏa, Liệt Hỏa sửng sốt nói: "Các người nhìn ta làm gì?"

Thiên Hải khẽ cười nói: "Trong thư, Vấn Thiên lại một lần nữa đề cập đến Băng, nói rằng y rất coi trọng tiểu tử này. Không biết lão Liệt Hỏa ngươi có nỡ bỏ gã không?"

Liệt Hỏa hừ nhẹ một tiếng, bực mình nói: "Các ngươi thích thì cứ lấy đi, có điều có việc gì thì đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, tiểu tử này luôn làm theo ý mình, hung hăng càn quấy không nghe quản giáo. Việc hôm nay các ngươi cũng thầy rồi đó, bởi vì hắn mà chúng ta phải chờ đợi mười mấy phút. Nếu đến lúc đó hắn đột nhiên làm chuyện gì càn quấy, các người đừng có đổ lên đầu ta."

Thiên Hành trầm ngâm nói: "Chuyện của Băng ta cũng có nghe nói qua, có điều Vấn Thiên coi trọng hắn như vậy, hẳn có đạo lý trong đó. Ồ đúng rồi, tổ trưởng Đồng Hổ, chuyện lộn xộn lần trước Băng gây ra ở quán bar, các ngươi giải quyết như thế nào?

Đồng Hổ gật đầu nói: "Mọi người khác ta đều đã không chế cả rồi, chỉ là..... Từ Tử Dương cháu của Từ Khiêm, khi chúng ta tới thì hắn đã rời khỏi quán bar. Sau việc này lúc chúng ta đuổi tới bệnh viện, Từ Tử Dương đã được Từ gia cho người bảo vệ trùng trùng điệp điệp, cho dù chúng ta lộ ra thân phận cũng không thể tìm thấy hắn. Hơn nữa, Từ Khiêm bởi vì chuyện này mà chạy tới kinh thành, ta nghĩ việc này sẽ hơi khó giải quyết."

"Từ Khiêm......" Thiên Hành nhíu chặt mày, lẩm bẩm nói: "Nếu là người khác thì không có vấn đề gì, nhưng Từ Khiêm ở trong quân đội có danh vọng cực cao, ở trung ương cũng có không ít người từng là môn sinh của y. Hơn nữa bọn họ lại cùng với Vương gia liên kết, có thế lực của Vương gia cùng với quyền lực của Từ Khiêm, thực sự là rất phiền toái. Nhưng nếu cứ mặc kệ, bọn họ tất sẽ có hành động đối phó với Băng. Con người gã Băng này hoặc là không động, còn nếu đã động thì làm cho người ta run người kinh ngạc, chuyện Trần gia năm đó là một ví dụ điển hình."

Tử Báo cũng đồng ý nói: "Nếu Băng cùng Từ Khiêm và Vương Gia có chuyện, ta sợ kinh thành lại đại loạn một hồi."

Thiên Hành gật đầu nói: "Cho nên biện pháp tốt nhất chính là mau chóng điều Băng đi, đừng để hắn cùng Từ Khiêm và người của Vương gia chạm mặt."

Mọi người đều nhất loạt gật đầu.

"Như vậy đi." Liệt Hỏa nói: "Để ta điều Băng đến Đông Hải, một là để hắn tìm kiếm tung tích của Yêu Linh, hai là có thể ở đó đồng thời tìm kiếm Đán Đao."

Thiên Hành lắc lắc đầu nói: "Ngươi quên chuyện ở quán bar sao? Lúc ấy Băng và Đán Đao ở cùng một chỗ. Mặc dù chúng ta không biết giữa bọn họ có gian tình gì hay không, nhưng Băng trước sau vẫn là một nhân tố không ổn định."

Mặc dù lời nói của Thiên Hành rất uyển chuyển, nhưng mọi người ngồi đây đều là cáo già thành tinh, lập tức nghe ra ý tứ của Thiên Hành là lo lắng Mười Một cùng với Đán Đao liên kết với nhau.

Liệt Hỏa hỏi dò: "Vậy ngươi có ý gì?"

Thiên Hành cười khổ một chút, day day thái dương nói: "Đích xác là một vấn đề làm cho người ta đâu đầu. Vấn Thiên đã nói qua, Băng là một người rất trọng yếu, chúng ta không thể bỏ cuộc. Nhưng bên Từ Khiêm, ta cũng thật sự không muốn có chuyện gì với bọn họ. Hơn nữa trọng điểm Long Hồn bây giờ là Đán Đao và Mười Ba, không phải là ân oán cá nhân giữa Băng và Từ Khiêm."

Ánh mắt của Thiên Hành đảo quan năm tổ trưởng một vòng, hỏi: "Các ngươi có đề nghị gì hay không?"

Thiên Hải híp mắt lại một chút, nói: "Chi bằng......"

Chương 541: Bí mật lớn nhất của Thiên Độ trấn

Dịch: vovong

Một chiếc xe màu đen đang chạy giữa dòng xe tấp nập. Trong xe, Mười Một mặt lạnh tanh, hai mắt chăm chú nhìn phía trước, Tửu Quỷ ngồi bên cạnh y, đang cúi đầu uống rượu, thỉnh thoảng lão lại ợ hơi, khiến trong xe tràn ngập mùi rượu.

"Phía trước rẽ trái." Tửu Quỷ chẳng cần ngẩng đầu nhìn đường, nhưng vẫn có thể chỉ hướng chính xác cho Mười Một.

"Ọc!" Tửu Quỷ lại ợ ra một hơi, đoạn vỗ vỗ ngực nhìn Mười Một hỏi: "Sao ngươi không hỏi ta muốn dẫn ngươi đi đâu?"

Mười Một lạnh lùng hỏi lại: "Tại sao phải hỏi?"

Tửu Quỷ cười nhăn nhó, lại ngẩng đầu tu ừng ực mấy hơi rượu nặng, thở dài nói: "Vấn Thiên là tự sát."

Mười Một ngoảnh đầu sang, liếc nhanh một cái, sau đó lại dời ánh mắt về vị trí cũ.

Tửu Quỷ dựa dưng vào ghế, vẻ mặt phức tạp nói tiếp: "Ba người Vấn Thiên, Thổ Phỉ và tiểu Yêu sau khi giao bí mật về Cơ nhân chiến sỹ mà ngươi mang về cho Phó Kiều Kiều, bảo cô ta ngầm đưa về căn cứ, bèn cắt đứt tín hiệu theo dõi, xóa bỏ hoàn toàn liên lạc với chúng ta. Mấy ngày nay bọn ta luôn cố liên lạc với họ, đáng tiếc là chẳng ích gì. Cho đến mấy giờ trước, tổng bộ đột nhiên lại thu được tín hiệu của Vấn Thiên, mà chẳng bao lâu sau, chúng ta nhận được điện thoại cầu cứu của tiểu Yêu. Lúc đó chúng ta đã biết, Vấn Thiên vì một lòng muốn tìm cái chết nên mới cố ý không để bọn ta tìm thấy y, cho tới một khắc trước khi chết y mới mở lại tín hiệu để bọn ta có thể tìm thấy di thể của y."

Nói tới đó, trên mặt Tửu Quỷ lộ vẻ cay đắng. Lão day day cái mũi đã tê tê một chút, ngẩng đầu uống thêm vài ngụm rượu, đoạn tiếp: "Khà khà, tên tiểu tử này, ta đã nói mà, chỉ dựa vào thuật Kỳ Môn Độn Giáp của hắn, nếu một lòng muốn chạy, trên đời này chẳng ai bắt nổi. Ít nhất, Đán Đao còn kém một chút. Nhưng nếu hắn muốn tự tìm cái chết, dù là ai cũng đều có thể dễ dàng giết được hắn."

Vẻ mặt Mười Một vẫn lạnh tanh chẳng có gì khác, y thản nhiên hỏi: "Tại sao ông ta muốn chết?"

"Ta cũng không biết." Tửu Quỷ lắc lắc đầu. Bỗng dưng sắc mặt ông ta trở nên nghiêm túc, thái độ trang trọng nói: "Cho nên ta cần ngươi đi điều tra rõ ràng giúp ta."

"Ông lôi tôi ra chỉ là vì chuyện này sao?"

Tửu Quỷ lắc đầu nói: "Không, là có người muốn gặp ngươi."

"Ai?"

"Gặp rồi ngươi khác biết." Tửu Quỷ cúi đầu trầm tư một lát rồi nói: "Vấn Thiên làm việc trước nay luôn tính toán rất cẩn mật, chắc chắn y có để lại một số thứ gì đó. Có lẽ, sau khi ngươi gặp bà ta, bà ta sẽ nói đáp án cho ngươi."

Mười Một không hỏi thêm nữa, y cũng không thắc mắc "bà ta" trong lời của Tửu Quỷ là ai. Dù sao thì một lát nữa cũng gặp được bà ta rồi, sớm một chút hay muộn một chút với y mà nói thì chẳng là gì. Hai mươi phút sau, Mười Một dưới sự dẫn đường của Tửu Quỷ đã đi tới một trấn nhỏ. Mà trấn nhỏ này bất ngờ lại chính là một nơi mà y quen thuộc vô cùng, Thiên Độ trấn, nơi y đã gặp Tiểu Bạch.

Xe dừng trước một nhà dân rất bình thường, ngôi nhà có ba tầng, lúc này tối om như mực, chỉ có cửa sổ tầng ba chiếu ra một chút ánh sáng mờ mờ qua ô cửa sổ treo rèm.

"Xuống xe." Tửu Quỷ xuống xe đi trước dẫn đường, sau đó móc ra một chùm chìa khóa và mửa cửa, tiến vào trong như nhà mình.

Tửu Quỷ sau khi vào nhà cũng không vội bật đèn, lão nhìn ra bên ngoài một chút, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, chỉ lên trên, nói với Mười Một: "Bà ta đang ở trên đó đợi ngươi, ngươi tự lên đi."

Mười Một không nói gì, xoay người đi lên tầng ba luôn. Tửu Quỷ thì ngồi lại tầng một, kéo ghế ra ngồi xuống, một mình uống rượu. Kiến trúc ở Thiên Độ trấn đều có kết cấu phân tầng, tuy diện tích ngôi nhà này không lớn, nhưng được cái có nhiều tầng nên số phòng cũng nhiều. Ba tầng tổng cộng có ba gian phòng và một nhà vệ sinh, nhưng chỉ có một phòng hắt ra ánh đèn.

Mười Một đi đến trước cửa phòng đó, mở cửa ra, tiến vào.

Đây là một gian phòng ngủ, diện tích chừng mười mét vuông, trong phòng chỉ có một chiếc giường đơn, một giá sách, và một chiếc ti vi treo tường. Lúc này, một người phụ nữ đang ngồi trên giường, quay lưng về phía Mười Một.

Nhìn bóng lưng thì có thể thấy người phụ nữ này tuổi không cao, chỉ chừng khoảng trên dưới ba mươi. Dáng người bà ta đầy đặn, nhưng lại không có thịt thừa, mái tóc đen nhánh búi trên đầu kiểu thiếu phụ, chỉ có một lọn tóc nhỏ để buông tự nhiên bên vai.

"Băng hả?" Người thiếu phụ đột nhiên gọi danh hiệu của Mười Một trong Long Hồn, tiếng của bà ta rất nhẹ, có chút nghẹn ngào.

Mười Một dừng lại, không nói gì, chỉ nhìn bóng lưng bà ta.

Người thiếu phụ chầm chậm đứng dậy và xoay người. Mười Một cuối cùng đã được thấy rõ mặt bà ta. Bà ta rất đẹp, da thịt cũng trắng, có điều đôi mắt lại sưng đỏ lên, hiển nhiên là vừa mới khóc.

Khi Mười Một nhìn bà ta, bà ta cũng đang nhìn y dò xét.

Hít sâu một hơi, thiếu phụ tỏ ra cay đắng, khẽ nói: "Cậu đến rồi."

Mười Một hỏi: "Bà là ai?"

Thiếu phụ khẽ lắc đầu, đôi mắt vốn sưng đỏ đột nhiên lóe sáng. Cùng lúc ấy, Mười Một đột ngột cảm thấy mê man, dường như có thứ gì đó muốn xuyên qua đôi mắt y, xâm nhập vào đại não y. Loại cảm giác ấy rất huyền diệu, Mười Một cũng chẳng thể nói rõ được là cảm giác gì. Dường như có một giọng nói của ai đó đang không ngừng nói với y: "Cậu rất mệt, ngủ một lát đi." Do đó y rất muốn ngủ, không phải là ngủ ở xác thịt, mà là ở tâm linh. Từ nơi sâu trong linh hồn y truyền lại cảm giác mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi. Cơ thể y vẫn còn mở mắt trừng trừng, nhưng linh hồn thì lại dần chìm đắm vào tĩnh lặng.

Đột ngột, Mười Một chấn động, trong mắt ánh lên nét lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào thiếu phụ trước mặt, nói gằn từng chữ: "Dị năng tâm linh?"

Thiếu phụ tỏ ra kinh ngạc, ngay sau đó bèn khẽ gật đầu, nói: "Ý chí của cậu rất kiên định, ông ấy không nhìn nhầm cậu."

Trảm Nguyệt lặng lẽ trượt đến trong tay Mười Một, nhưng y không lập tức ra tay mà lạnh giọng hỏi: "Bà là Tâm Ngữ ư?"

Thiếu phụ gượng cười đáp: "Ta là Tâm Ngữ, Tâm Ngữ của Phượng tổ trong Long Hồn."

"Không phải bà đã mất tích hơn hai mươi năm rồi sao?"

Trong mắt Tâm Ngữ thoáng qua vẻ phức tạp, lại gượng cười nói: "Hai mươi năm trước, ta sớm nên chết rồi."

Không đợi Mười Một hỏi tiếp, bà ta liền bảo: "Ta xin tổ phó đưa cậu đến đây là có món đồ cần đưa cho cậu."

Vừa nói Tâm Ngữ vừa chậm rãi lấy ra một cây bút ghi âm, đưa cho Mười Một, nói: "Đây là thứ Vấn Thiên để lại cho cậu."

Mười Một do dự một chút, cuối cùng đưa tay nhận lấy. Y nhìn Tâm Ngữ với vẻ cảnh giác, ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống nút play trên chiếc bút ghi âm. Rất nhanh, giọng của Vấn Thiên vang lên: "Băng, khi ngươi nghe thấy những lời này thì ta đã chết rồi, đây coi như là di ngôn ta để lại cho ngươi đi. Có phải ngươi đang cảm thấy rất kỳ quái vì không biết tại sao ta lại để lại di ngôn cho ngươi đúng không? Khà khà, đừng vội, ta tìm ngươi là hy vọng ngươi có thể giúp ta hoàn thành di nguyện cuối cùng. Chắc ngươi biết là ta có thể đoán mệnh chứ? Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt ta đã bói cho ngươi thế nào không? Tuy sau này ta đã đoán mệnh cho ngươi rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đều cho ra kết quả khác nhau, số phận của ngươi thay đổi liên tục. Ngươi là một người không ngừng sáng tạo ra kỳ tích. Chúc mừng ngươi đã tạo ra số mệnh, nhưng đáng tiếc ngươi rốt cuộc vẫn chẳng thể thoát khỏi số mệnh đâu. Bởi lẽ cho dù là ngươi có thay đổi số mệnh thế nào, những lời bói trong lần đầu kia vẫn không hề thay đổi. 'Lâm phong hồng diệp tùy thân lạc, biên địa hoa hải tích trung tầm. Độc tham trường túy bất nguyện tỉnh, hồi thủ bách niên yên vân qua.' Lá phong là một vật rất đẹp, đáng tiếc nó lại đỏ như máu, cả đời ngươi sẽ phải đi trên con đường chém giết. Ngươi sinh ra để chiến đấu, mà chết đi cũng vì chiến đấu, cả cuộc đời rốt cuộc cũng không thoát khỏi số phận phải chiến đấu. Bên cạnh ngươi sẽ có rất nhiều người bạn quan tâm đến ngươi, đáng tiếc bọn họ cũng vì ngươi mà không có được kết cục tốt đẹp gì. Đời này ngươi sẽ phải sống cô độc, cho tới tận khi chết. Băng, ta khuyên ngươi một câu, chuyện gì cũng đừng cố chấp quá! Trên đời này chẳng có ai bán thuốc hối hận đâu, có lúc cũng phải buông lòng để nhìn thế giới, khi ấy ngươi sẽ phát hiện bản thân đã bỏ qua rất nhiều thứ. Đây... coi như là lần cuối cùng ta đoán mệnh cho ngươi đi."

Bên trong chiếc bút ghi âm, tiếng thở dài của Vấn Thiên lại tiếp tục vang lên: "Ta cũng đã tự đoán mệnh cho mình, cho nên, rất lâu trước đây ta đã biết đại hạn của mình là lúc nào. Khà khà, con người luôn kỳ quái như thế đấy, rõ ràng rất muốn biết tương lai của mình, muốn biết lúc nào mình chết, nhưng khi thật sự biết rồi thì lại kinh hoảng tính kỹ từng ngày còn lại của bản thân. Ta không có được bản lĩnh như ngươi, không thể sáng tạo ra kỳ tích, cũng không thể thay đổi số mệnh của mình. Đã không thể thay đổi, ta chỉ đành thản nhiên tiếp nhận mà thôi. Dù sao ta cũng sắp chết rồi, ta hy vọng mình chết có giá trị một chút. Cho nên, ta quyết định dùng cái chết của mình để chứng minh một chuyện. Và đó cũng là chuyện mà ta hy vọng ngươi có thể làm giúp ta sau khi ta chết. Băng, ngươi nghe kỹ đây, cho dù lát nữa ta có nói gì, ngươi cũng đừng nói với bất kỳ người nào khác. Thật ra trong Thiên Độ trấn có ẩn chứa một bí mật kinh người..." Mười Một hơi nhíu mày lại, liếc nhìn Tâm Ngữ lúc này đang ngẩn ngơ nhìn cây bút ghi âm trong tay y, sau đó lại nhẫn nại nghe tiếp: "Năm đó, 'Thủ Lĩnh' tìm được tung tích của Cửu Vĩ Hồ bên ngoài, sau khi bỏ ra biết bao công sức ngầm điều tra, ông ấy cuối cùng đã tìm được nơi Cửu Vĩ Hồ ngủ say. Đó chính là ngọn núi săn bắn mà Phượng tổ đang canh giữ. Ngoài ra, 'Thủ Lĩnh' cũng tìm được mối liên quan rối rắm giữa Cửu Vĩ Hồ và Thiên Độ trấn. Mà 'Thủ Lĩnh' cũng vì điều tra chuyện này nên mới rời khỏi Long Hồn, sau đó không quay lại nữa."

Ánh mắt Mười Một chợt trở nên căng thẳng, y nhớ đến di tích thành phố mà mình tìm được dưới sa mạc khi xưa cùng với di thể của 'Thủ Lĩnh' mà y phát hiện ở đó, và còn cả một bí mật kinh người mà y vô ý tìm thấy trong khu di tích tối om không chút ánh sáng ấy.

"Thủ Lĩnh" vì điều tra về Cửu Vĩ Hồ nên mới rời khỏi Long Hồn, cuối cùng chết ở di tích kia, liệu có thể phán đoán được rằng giữa di tích và Cửu Vĩ Hồ có mối liên quan gì đó hay không?

Không có thời gian cho y suy nghĩ nữa, Vấn Thiên tiếp tục nói: "Trước khi kể về Thiên Độ trấn, ta sẽ kể cho ngươi biết chuyện về Cửu Vĩ Hồ trước. Sau khi chúng ta tấn công căn cứ của Huyết Mân Côi đã phát hiện ra hai thi thể của Cửu Vĩ Hồ. Một thi thể có hình dáng rất giống hồ ly, nhưng lại có chín đuôi, đây không phải là con Cửu Vĩ Hồ mà chúng ta từng gặp, có điều chúng ta cũng vẫn đặt tên cho nó là Cửu Vĩ Hồ. Theo những tư liệu để lại trong Huyết Mân Côi, con Cửu Vĩ Hồ này được phát hiện tại nơi sâu trong dãy núi Alpen, khi ấy nó đã đông cứng, về sau rơi vào tay Huyết Mân Côi, trở thành đối tượng nghiên cứu của bọn chúng. Ngoài ra còn một con Cửu Vĩ Hồ khác, chính là con Cửu Vĩ Hồ mà chúng ta đã canh giữ. Con Cửu Vĩ Hồ này có hình dạng như một đứa trẻ sơ sinh, nơi xương cụt mọc ra chín cái đuôi, hoàn toàn trùng khớp với tư liệu về Cửu Vĩ Hồ được lưu lại trong Phượng tổ. Hơn nữa con Cửu Vĩ Hồ này vẫn bị đóng băng, không biết Huyết Mân Côi đã lấy nó về như thế nào nữa. Ngoài ra khí lạnh tỏa ra từ khối băng ấy đã kém hơn rất nhiều so với trước kia, Huyết Mân Côi không ngừng thử dùng dung nham để dần làm nó tan chảy, hơn nữa có vẻ như đã có tiến triển. Huyết Mân Côi nghiên cứu hai con Cửu Vĩ Hồ này rất lâu, có một người được gọi là tiến sỹ Sở đã đưa ra kết luận, à, tiến sỹ Sở chính là người đã bị ngươi đem đi đó. Ông ta cho rằng, hai con Cửu Vĩ Hồ này đều là sinh vật cải tạo gien, đặc biệt là con Cửu Vĩ Hồ trông như đứa trẻ con bị đóng băng, gien của nó đã được cải tạo bằng kỹ thuật vượt xa trình độ kỹ thuật hiện nay, con kia thì chắc là một sản phẩm cải tạo gien thất bại. Căn cứ vào kết luận của tiến sỹ Sở, chúng ta đoán rằng Cửu Vĩ Hồ rất có khả năng không thuộc về nền văn minh này, rất có thể đã từng tồn tại một nền văn minh khoa học kỹ thuật có trình độ vượt xa hiện nay, còn Cửu Vĩ Hồ chính là di sản của thời đại văn minh ấy."

Mười Một vẫn tỏ ra thản nhiên nghe tiếp. Những lời của Vấn Thiên nếu truyền ra ngoài chắc chắn sẽ gây chấn động lớn, nhưng đối với Mười Một mà nó, nó cũng chỉ như một câu chuyện thần thoại vô vị mà thôi, chẳng có chút gì đáng để xúc động cả.

"Nhưng căn cứ vào các ghi chép trước đây, ngày xưa Cửu Vĩ Hồ không hề ở Long Quốc, chúng ta hoài nghi nó di cư đến Long Quốc từ một nơi rất xa xôi. Ngươi có biết tại sao nó lại chạy từ ngàn dặm xa xôi đến Long Quốc không? Chính là vì Thiên Độ trấn đó. Mà chuyện tiếp theo ta muốn nói với ngươi chính là bí mật liên quan tới Thiên Độ trấn. Cái tên Thiên Độ trấn này thực ra chỉ có từ khoảng hơn năm trăm trước, cũng chính là thời Minh mạt, khi Minh thần tông Chu Hủ Quân tại vị, khi ấy ở nơi này đã xảy ra chuyện ngàn người hồn đòi mạng, sau đó mới sửa tên thành Thiên Độ trấn. Trước đó nơi ấy được gọi là Tru Tiên trấn. Tru trong tru sát. Nó không phải là Tru Tiên trấn, nơi Nhạc Phi đại phá Kim Ngột Thuật ở Khai Phong Hà Nam ngày nay. Mà cái tên Tru Tiên trấn này xét nguồn gốc thì cũng chỉ có thể lần đến năm Trinh Quan đời Đường, cái tên này là do Đường thái tông Lý Thế Dân đích thân đặt bút. Nghe nói, vào thời Tùy mạt Đường sơ, ở nơi đây một nhóm cao tăng Thiếu Lâm tự quả thực đã tiêu diệt một con 'Yêu Tiên'. Tình hình cụ thể khi đó thì đã sớm không thể khảo chứng nữa rồi, theo nghiên cứu và tra xét của Long Hồn sau nhiều năm, chúng ta hoài nghi vào thời Đường sơ, 'Yêu Tiên' mà các cao tăng Thiếu Lâm giết chết thật ra chính là sinh vật cải tạo không hoàn chỉnh mà tiến sỹ Tần nói, cũng chính là tác phẩm Cửu Vĩ Hồ cải tạo thất bại. Còn trước thời Đường, nơi này được gọi là bãi Trảm Yêu. Cái tên này truy rõ nguồn gốc thì phải tính đến lúc Võ vương phạt Trụ, chính là chuyện trong Phong Thần Diễn Nghĩa đó. Ngươi có biết Đát Kỷ nổi tiếng nhất trong Phong Thần Diễn Nghĩa được coi là do con vật gì hóa thân thành không? Cửu Vĩ Hồ đó. Khà khà, thật ra Đát Kỷ trong lịch sử chẳng phải là Cửu Vĩ Hồ, đó chỉ là một người đàn bà có dã tâm cực lớn mà thôi. Và cũng chính dã tâm của bà ta đã đẩy đổ nhà Thương. Khi đại quân của Vũ vương tấn công Triều Ca, Trụ vương đã tự thiêu, còn Đát Kỷ lại trốn thoát. Truy binh đuổi theo một mạch, trên đường lại gặp phải một con hồ ly có chín đuôi. Quá trình khi đó thế nào thì chẳng ai biết, nhưng mọi người đều cho rằng con hồ ly chín đuôi đó chính là Đát Kỷ, bà ta bị ép phải hiện chân thân ra giết truy binh, cho nên từ đó mới có truyền thuyết rằng Đát Kỷ chính là do Cửu Vĩ Hồ hóa thành. Về sau Võ vương đã phải bỏ ra một cái giá nặng nề để giết chết con Cửu Vĩ Hồ ấy, đồng thời đặt tên cho nơi này là bãi Trảm Yêu. Còn về Đát Kỷ về sau ra sao thì chẳng ai biết, có thể đã trốn được, có thể đã bị Cửu Vĩ Hồ giết chết, tóm lại lịch sử không hề ghi lại chuyện này."

Trong bút ghi âm vang ra tiếng chén trà va vào bàn, chắc là lúc ấy Vấn Thiên khát nước nên uống ngụm trà. Sau đó lại có giọng nói vang lên: "Sao rồi? Nghe thấy bao nhiêu chuyện như thế, ngươi có suy nghĩ gì không? Cho dù là triều Thương, triều Đường hay là triều Minh, đều đã từng xuất hiện Cửu Vĩ Hồ, mà những con Cửu Vĩ Hồ này lại đều xuất hiện ở cùng một nơi: Thiên Độ trấn!"

Chương 542: Tiểu Bạch về đội

Dịch: anubis1603

Biên dịch, biên tập: vovong

Liếc mắt nhìn nhanh Tâm Ngữ một cái, bà ta vẫn đứng nguyên tại nơi đó, hai mắt đỏ hoe, lệ quang lóng lánh trên viền mắt. Bà ta khẽ dụi dụi khóe mắt rồi cúi đầu xuống, hai mắt tựa như thất thần.

"Ngoài ra, còn có một chuyện rất thú vị." Vấn Thiên nói tiếp: "Ta từng điều tra trên Thiếu Lâm tự, trong lúc vô tình đã phát hiện được: thì ra trong Thiếu Lâm còn cất giấu một cuốn bí sử. Không rõ xuất phát từ nguyên do gì mà Thiếu Lâm đã che giấu đoạn bí sử này đi, ngay cả 'Thủ Lĩnh' hồi đó cũng không phát hiện ra. Trong bí sử có ghi chép: bốn võ tăng còn sống quay về Thiếu Lâm tự kia đã kể miệng lại trước lúc viên tịch, thì ra giữa Thiếu Lâm tự và Cửu Vĩ Hồ vẫn luôn có mối quan hệ sâu xa, hàng ngàn năm qua Thiếu Lâm tự vẫn luôn chú ý đến Thiên Độ trấn. Trong thời Minh mạt, Thiên Độ trấn xuất hiện tin đồn ngàn hồn đòi mạng, Thiếu Lâm tự lập tức phái ra ba mươi tám La Hán võ tăng chạy suốt đêm tới Thiên Độ trấn. Trong lúc tra xét trên núi, họ đã tìm ra một thôn làng hoang vắng, ngay trong cái thôn đó, các Thiếu lâm võ tăng đã phát hiện một con Cửu Vĩ Hồ có hình hài tựa hồ ly. Sau một phen đụng độ tóe máu, Thiếu Lâm tự đã phải trả giá bằng ba mươi tư võ tăng mới làm Cửu Vĩ Hồ bị trọng thương... Chú ý lời của ta đó, là bị trọng thương chú không phải bị giết chết. Các võ tăng Thiếu Lâm không thể giết chết Cửu Vĩ Hồ, còn Cửu Vĩ Hồ sau khi bị trọng thương thì cũng không biết nó chạy đi đâu rồi, đến tận ngày nay vẫn chưa có xuất hiện lại. Ta ngờ rằng, thủ phạm trong vụ huyết án xảy ra trong quãng thời gian trước đó tại Thiên Độ trấn rất có thể là đời sau của con Cửu Vĩ Hồ từng trốn thoát đó. Năm đó, bốn võ tăng còn sống cũng bị thương quá nặng, cố gắng giữ một hơi thở cuối cùng chạy suốt đêm về Thiếu Lâm tự, sau khi kể miệng lại thì họ liền viên tịch. Băng, ngươi có chú ý đến điều gì không? Hồi đó giao đấu cùng võ tăng Thiếu lâm cũng không phải giống như Cửu Vĩ Hồ mà Phượng tổ vẫn luôn canh giữ, mà giống Cửu Vĩ Hồ xuất hiện vào thời Thương và thời Đường hơn, tất cả đều là thuộc loại Cửu Vĩ Hồ chưa trưởng thành. Ngươi có hiểu điều này có ý nghĩa là thế nào không? Tư liệu lịch sử của chúng ta là lệch lạc! À không, phải nói là tư liệu lịch sử mà từ trước tới nay Long Hồn chúng ta vẫn luôn lưu giữ là lệch lạc! Trong thời kỳ ba triều đại: Thương Chu, Tùy Đường, Minh triều và cả quãng thời gian trước đó, Cửu Vĩ Hồ vẫn luôn xuất hiện dưới hình dạng hồ ly, như vậy cái con Cửu Vĩ Hồ giống như trẻ con mà chúng ta canh giữ đó rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Nó từ đâu tới? Vì sao lại bị đóng băng? Huyết Mân Côi không ngại cực khổ chuyển nó đến Trấn Nguyên Sơn, thậm chí còn muốn giải trừ phong ấn cho nó là vì cái gì?"

Nghe đến đây, Mười Một đã hiểu rõ ý tứ của Vấn Thiên. Phượng tổ vẫn luôn cho rằng con Cửu Vĩ Hồ giống đứa trẻ bị đóng băng chính là cái con mà đã đụng độ cùng võ tăng Thiếu Lâm tự vào thời Minh, nhưng không ngờ truy tới cùng lại là không mảy may biết gì về lai lịch của con Cửu Vĩ Hồ đó.

Mười Một ngẩng đầu liếc về phía Tâm Ngữ, bà ta vẫn đang ngây ra lắng nghe giọng nói của Vấn Thiên, nhưng ánh mắt lại như không nghe gì. Chắc hẳn là bà ta đã nghe lời lưu ngôn trong đó rồi, cho nên không hề có vẻ gì kinh ngạc.

Vấn Thiên nói tiếp: "Ta căn cứ vào những manh mối này mà mạnh dạn đặt ra một giả thiết, những con Cửu Vĩ Hồ chưa trưởng thành này sinh ra từ một địa phương khác, mỗi lần cách vài trăm thậm chí là cả ngàn năm mới có thể xuất hiện một hoặc vài con, sau đó chúng chẳng quản vạn dặm đi tới Long Quốc, chính là vì con Cửu Vĩ Hồ bị đóng băng kia. Mà ta hoài nghi nó đã tồn tại ở vùng đất Thiên Độ trấn này từ thời kỳ viễn cổ, hơn nữa vào thời điểm đó thì nó đã bị đóng băng rồi. Nhưng mà vì sao nó lại bị đóng băng ở vùng phụ cận Thiên Độ trấn? Những con Cửu Vĩ Hồ kia tại sao lại biết nó ở đây? Chúng từ vạn dặm xa xôi đi tới Long Quốc là vì cái gì chứ? Tới để giải cứu nó, bảo vệ nó, hay là có nguyên nhân khác? Sau khi vắt óc suy nghĩ rất lâu, ta đột nhiên nhớ tới một chuyện lớn phát sinh từ hai mươi năm về trước, dường như cũng có chút liên quan tới Thiên Độ trấn. Là trùng hợp hay là cố ý đây? Cho nên, ta muốn dùng thời gian còn lại cuối cùng của ta để tìm cách chứng thực chuyện đó. Băng, ta cần sự trợ giúp của ngươi, cho dù ta tìm được đáp án nhưng nếu ta chết rồi thì sẽ không có biện pháp tiếp tục điều tra nữa. Cho nên ta cần sự giúp đỡ của ngươi, ngươi phải giúp ta điều tra tiếp, tìm cho ra bí mật chôn giấu tại Thiên Độ trấn. Nếu suy đoán của ta không sai, bí mật đó rất có thể sẽ ảnh hưởng tới tương lai của Long Hồn, thậm chí tới cả tương lai của Long Quốc. Băng, căn cứ vào đủ loại manh mối, ta đoán rằng tại thời viễn cổ Thiên Độ trấn rất có khả năng..."

Mười Một từ tầng trên đi xuống, trên mặt chẳng tỏ vẻ gì, lúc này trong đầu y chỉ toàn văng vẳng lời di ngôn và nụ cười quỷ dị treo trên khóe miệng trong tấm ảnh chụp Vấn Thiên lúc chết. Đây chính là ám thị mà Vấn Thiên lưu lại cho y, Thiên Độ trấn quả thực đang tồn tại một bí mật kinh người, suy đoán của y là chính xác.

Nhưng vì sao Vấn Thiên chỉ muốn nói tin tức này cho một mình y? Nghĩ tới đây, Mười Một chợt dừng bước giật mình cả kinh. Y bỗng nghĩ lại, sau khi hội nghị kết thúc, lãnh đạo đời thứ tư đã giữ các tổ trưởng lại, có phải vì Vấn Thiên cũng lưu lại cho bọn họ thứ gì đó hay không? Có phải Vấn Thiên đã bố trí nước cờ phía sau, bề ngoài tỏ ra rất tín nhiệm đối với Mười Một, nhưng thật ra lại ngầm động chân tay gì đó?

Trong mắt Mười Một không ngừng lóe lên hàn quang, sau đó lập tức thu lại, lý do không ngoài câu nói "Cửu Vĩ Hồ bị đóng băng là sản phẩm cải tạo gen hoàn mỹ nhất của nền văn minh trước còn sót lại", ông ta sẽ dốc toàn lực đi điều tra. Nhưng Thiên Độ trấn có thực sự tồn tại một bí mật kinh thiên như lời Vấn Thiên không? Như vậy trăm nghìn năm qua, vì sao thủy chung không có ai phát hiện được bí mật này? Còn nữa, hai mươi năm trước có phải là đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa còn liên quan tới Thiên Độ trấn không?

Mười Một khẽ lắc lắc cái đầu, hiện tại y cũng đang đau hết cả đầu, những việc trong tay chưa làm được dồn thành một đống lớn. Hầu Tử bị tiến sĩ điên chỉnh sửa đến nỗi người không ra người quỷ không ra quỷ, cần phải mau chóng xử lý. Muốn xử lý chuyện của Hầu Tử thì nhất định phải mau chóng đưa bọn họ dời đến căn cứ siêu cấp. Ngoài ra y phải đích thân đi một chuyến tới biên giới Thái Lan để xử lý chuyện Ngõa Khả tướng quân. Còn nữa phải đối phó với sự truy sát không ngừng của Ma Quỷ, hơn nữa việc Từ Khiêm đến Kinh thành cũng dám chắc là sẽ không có chuyện gì tốt. Lại không biết Mười Ba và Đán Đao đang làm gì, trong lúc quan trọng này lại chạy tới Thiên Độ trấn, còn dây dưa với cả chuyện của hai mươi năm trước. Nhiều việc dồn lại cùng một lúc như vậy, dù là Mười Một cũng cảm thấy đau đầu không biết hành động như thế nào.

Lúc Mười Một quay xuống tầng một, Tửu Quỷ vẫn trốn ở góc phòng uống rượu, nghe thấy Mười Một đi xuống, Tửu Quỷ liền ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn nhau.

Tửu Quỷ đứng lên, nhìn về phía chân cầu thang, thấy Tâm Ngữ chưa xuống cùng liền hất hất cằm về phía Mười Một, thật ra ý tứ không cần nói cũng biết.

Mười Một tiện tay ném ra bút ghi âm, Tửu Quỷ tiếp lấy nhìn qua một chút rồi thu hồi, sau đó nói: "Ngươi đi trước đi, ta còn có đôi lời muốn nói với bà ta."

Mười Một đi được hai bước thì chợt dừng lại hỏi: "Không phải bà ta đã chết hơn hai mươi năm rồi sao?"

Tửu Quỷ trầm mặc một chút, thật hiếm khi thấy cái bộ dạng nghiêm túc này, lão trầm giọng nói: "Chuyện này, khi nào thời cơ thích hợp đến ta sẽ nói lại cho ngươi." Mười Một không tiếp tục gặng hỏi nữa, mở cửa rời khỏi căn phòng này. Cho đến khi bên ngoài vang lên âm thanh khởi động của ô tô, Tửu Quỷ mới ngửa đầu uống một hơi hết sạch rượu trong bình, thở dài một tiếng rồi loạng choạng đi lên tầng trên.

Mười Một cũng không đi xa, sau khi lái xe ra khỏi cửa trấn y liền tìm một góc kín đáo gần chân núi rồi đỗ ở ở đó, tiếp đó xuống xe rồi đứng im không hề nhúc nhích. Khoảng hơn mười phút, từ trong cánh rừng sau người vang lên một tràng âm thanh sột soạt, ngay sau đó liền có một cái đầu trắng nho nhỏ vô cùng cẩn thận thò ra từ sau một cái cây phía xa, thần sắc vô cùng cảnh giác quan sắt hoàn cảnh xung quanh. Có thể là do không phát hiện được thứ gì nguy hiểm, cuối cùng ánh mắt của nó dời đến trên người Mười Một - lúc này y cũng đang ngoái cổ lại nhìn nó, trong mắt nó liền lộ ra vẻ hưng phấn. "Véo" một cái nó lủi ra từ sau gốc cây, tung tăng chạy nhanh đến bên Mười Một, cái đầu nhỏ dùng sức cọ sát vào gấu quần y, trong miệng phát ra âm thanh đáng yêu "gâu gâu".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro