Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hách Sơn từ phòng khám tìm được toilet, nhưng là vẫn không tìm thấy chiếc lắc đâu.

Ra tới nhìn thấy một một bóng dáng hẹp dài xuất hiện, nghiêng mắt.

Hơi hơi thở dốc, tháo xuống khẩu trang:" Yến đạo, có nhìn thấy trên đất rớt một sợi lắc không?"

"Cái gì lắc?"

"Lắc chân."

"Không có."

Hách Sơn quay đầu lại nhìn mọi nơi, ngược lại phát hiện ánh mắt dừng trên người nàng vẫn luôn không nhúc nhích, nàng quay đầu lại," Yến đạo cũng là đánh rơi cái gì sao?"

"Không có."

"Nga."

"Đồ của ngươi rất quý giá sao?"

"Giá nhưng thật ra không giá, chính là rất quý."

"............"

Yến Hiệp quay đầu liền đi ra ngoài, Hách Sơn cũng không để ý, hắn bộ dáng chính là ta không nghĩ một cái lắc chân thì có chỗ nào quý giá.

Mà nàng trên chân bị thương, là đầu năm khi chuẩn bị đi cùng hắn nói chuyện vai diễn.

Nàng không nghĩ lý giải với người này.

Đồ vật xác thật không giá , chỉ là quý, là nhẫn hiệu nàng phát ngôn độc nhất vô nhị định chế, đó là cái thẻ bài định cấp cao xa.

Chỉ là đồ vật dù cho nó là ngàn vạn cũng là một khối tiền, thời điểm ngươi cần, nó không có đó chính là vấn đề.

Hách Sơn cúi đàu nhìn chỗ mắt cá chân, kêtd thúc buổi diễn nàng thay giày đế bằng thoải mái, bóng loáng tinh xảo mắt cá chân phía trong, có một đạo dấu vết màu xám.

Thật ra cũng gần như khôi phục khá ổn, nhưng lập tức không mang, liền cảm thấy không quen.

Hách Sơn đứng dậy đi ra ngoài.

Bên phải cửa lớn của bệnh viện vẫn còn đậu chiếc xe màu đen kia, xe nàng ở bên trái.

Nàng đi vào, khởi động, xe không động tĩnh, Hách Sơn sửng sốt, sau lại xoay chìu khoá xe vẫn là không động tĩnh, hình như là cục sạc điện hết pin.

Hách Sơn híp mắt, nhớ tới vừa rồi chạy qua đoạn đường ngập nước, khẽ thở dài, bật cười.

Nàng vịn ở tay lái, đảo mắt lấy điện thoại. Kết quả, tắt máy.

Xe không thể khởi động cũng không thể sạc pin cho điện thoại nha.

Bên ngoài ngừng mưa, nàng xuống xe đi đến đuôi xe dựa vào.

Tầm mắt chú ý đến cách đó không xa chiếc xe đen kia, vẫn luôn đậu ở đó, còn chưa đi.

Hách Sơn không nghĩ quản chuyện của người khác, nhưng lại nghĩ người trong xe, vừa mới phát sốt, không biết ổn không, đừng sốt đến hôn mê trong xe.

Hách Sơn yên lặng đi đến cửa sổ bên ghế điều khiển, gõ cửa.

Cửa kính hạ xuống, nàng nhẹ nhàng thở ra, hai người một cao một thấp cách cửa sổ xe, đối diện, cái gì cũng chưa nói.

Người bên trong im lặng ba giây, nhướng mày:" Chuyện gì?"

Nghe âm thanh của hắn tốt hơn một chút, không còn khàn như vừa nãy," cho rằng ngài ngất xỉu ở trong xe."

Nam nhân híp mắt.

Hách Sơn xoay người muốn lại tiếp tục đến xem xe, phía sau truyền đến một câu trầm thấp từ tính của nam nhân:" Trở về!"

Nàng quay đầu, bước lùi về hai bước: "Ân?"

"Ngươi tại sao còn chưa đi?"

"Xe hỏng rồi."

"Ta nhớ tới khi rời toilet, đá phải một chút đồ vật, rớt xuống đường nước."

"............"

Hách Sơn gật đầu, không sao cả, chính là lại mua cái mới.

Nàng xoay đầu tiếp tục đi vòng ra sau đuôi xe, phía sau lại có âm thanh truyền đến, nhưng không có gọi nàng mà là mở cửa xe đi ra.

Nàng quét mắt, hắn nói:" Đi lên đi."

"Không khách khí." Hách Sơn cười một chút, tiếp tục đi về phía trước.

Nam nhân nhìn sắc mặt khác thường của nàng, nghĩ đến lúc ở hậu trường một đoạn kia, nhưng hắn không để ý, từ tính âm thanh truyền đi:" tỏ lòng xin lỗi mà thôi."

"Không cần không cần không cần, không dám."

"......."

Yến Hiệp lạnh lùng nhìn nàng:" Không tới ta đi đây."

Hách Sơn im lặng hai giây, nhìn sau cơn mưa bốn phía đường cái vắng vẻ, đã rạng sáng, xe gì đều không có.

Hách Sơn quay đầu:" Ta đến lái đi, ngài sinh bệnh, nghỉ ngơi cho tốt."

Yến Hiệp nhìn ra được là nàng không muốn thiếu nợ ân tình của hắn, quay đầu vòng đến ghế phụ ngồi vào, mừng rỡ thoải mái.

Hách Sơn nhìn chằm chằm hắn giây lát cũng đi đến ghế lái vào xe, sau khi đóng cửa xe, không khí có chút vi diệu, nhưng hai người đều làm như không có việc gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro