Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nữ sinh nghe được Yến từ này, do dự nữ thần như thế nào lại quen biết người đụng phải nàng, quay đầu nghĩ đến trong vòng này nhân vật lớn nào đó, tức khắc hít hà một hơi, nhìn xem Yến Hiệp.

Sau đó lập tức quay đầu nhìn xem Hách Sơn," Nữ thần, ta không có việc gì ta không có việc gì, bị thương ngoài da."

Dứt lời lái xe của Yến Hiệp đi lại nhỏ giọng nói :"Xin lỗi a Hách Sơn tỷ, bên kia đường lộ vừa sửa nên mới đi vòng qua, mặt khác, là bởi vì phía sau có người không chào hỏi liền lấn tuyến vượt qua, đụng phải ta nên ta mới cọ trúng người qua đường."

Hách Sơn hạ mặt, mới phát hiện bên kia cũng có một chiếc xe dừng lại, a , không phải bọn họ sai,

Hách Sơn quét mắt nhìn Yến Hiệp, cùng Fans nói:" Đi bệnh viện kiểm tra đi."

Nói xong cảnh sát cũng lại khơi thông giao thông, đoạn đường bởi vì sự cố dẫn đến ùn tắc xe, xong rồi lại đi đến hỏi muốn nguy xử lí chiếc xe gây chuyện sao?

"Không cần , không cần, nữ thần ta không có việc gì." Nữ hài tử nói, sợ phiền toái.

Hách Sơn dứng dưới mưa bụi hơi rụt rụt thân mình, thực lạnh, nhưng là nàng cúi đầu nhìn, mắt cá chân nữ sinh đều sưng lên," Không được, chụp CT đi."

Nàng quay đầu nhìn trợ lý của Yến Hiệp, trợ lý lại xem bên kia chiếc xe gây chuyện.

Người nọ hiển nhiên đối với liên quan giới giải trí nữ thần thật mờ mịt, trời lại mưa, mùa đông khắc nghiệt lạnh đến đóng băng, lập tức nói:" không cần báo nguy, ta bồi thường, ta đều bồi thường."

Mưa lại lớn hơn, một trận lạch cạch rớt xuống.

Nữ sinh mở ra dù, muốn đem dù đưa cho Hách Sơn, Hách Sơn lắc đầu:" Các ngươi chính mình dùng."

Bên cạnh, Yến Hiệp vẫn luôn không mở miệng , cùng trợ lý nói:" Kêu chiếc xe tới đưa các nàng đi phụ cận bệnh viện, nhanh lên."

"Được." Nên đi mau, nếu không lát nữa paparazzi tới.

Người qua đường không nhận ra Yến đạo, paparazzi cái loại này đôi mắt độc đến không chịu được, liếc mắt một cái liền đã nhìn ra.

Hách Sơn nhìn sang một chút, quơ quơ một đầu ướt sũng tóc xoăn, đi qua xe mình tìm dù nhưng mà không có.

Nàng ra cửa giống như là Phòng Xa, chính mình rất ít dùng, đều không dự bị.

Hách Sơn đóng sầm cửa xe, Yến Đại đạo diễn cư nhiên bung ra một cây dù đứng.

Hách Sơn khoé môi vừa kéo, quay mặt đi.

Ven đường người vây quanh đứng xem dần bị khơi thônh tản đi, Hách Sơn dựa vào chỗ kính chiếu hậu của xe, ngửa đầu, gương mặt vì ướt mưa mà dính vài sợi tóc, khẩu trang che tới đôi mắt đang nheo lại.

Bên ki, trợ lý thấp giọng hỏi Yến Hiệp:" Phải cho Hách Sơn tỷ dù sao? Nàng người khá tốt, cố ý gọi ngươi Yến tiên sinh, không đem ngươi tuôn ra tới.

Yến Hiệp liếc tới bên kia nàng toàn khuôn mặt đều ướt, giống như vừa diễn một hồi rơi xuống nước.

"Ân."

"Nhưng chúng ta liền chỉ có một cây.........,,, Ngài là không thỏai mái."

Yến Hiệp mắt lạnh xem trợ lý, người lập tức cười gượng một tiếng, lui về phía sau.

Yến Hiệp nhấp môi giây lát, gọi bên kia nhân đạo:" Lại đây."

Hách Sơn quay đầu, nhìn nam nhân cao lớn cầm dù đứng dưới đèn.

Nàng nhướng mày.

Hắn không nói chuyện.

Nàng từ từ hỏi:" Làm sao vậy? Yến đạo là đem ta coi như của ngài những cái đó nữ diễn viên vẫy tay thì tới ,xua tay thì đi sao?" Nàng cười một cái, ngửa đầu.

"Trú mưa." Nam nhân thanh âm lạnh lùng.

"Không khách khí." Nàng đứng im ,nói.

Cảnh sát dư quang trộm ngắm bọn họ, vị kia Yến Đại đạo diễn lặng im 30 giây, bỗng nhiên đi qua, dù che ở đỉnh đầu nữ diễn viên xinh đẹp.

Hách Sơn nhìn dù che ở đỉnh đầu:" Yến đạo, không có việc gì đi? Ta đều không có phát sốt."

Yến Hiệp cúi đầu lạnh lùng xem nàng, dời đi dù.

Hách Sơn kiên cường tuỳ ý để hạt mưa lớn nện ở mí mắt, liếc mắt một cái không nháy mắt.

Hắn lại đem dù che tới đỉnh đầu nàng.

Thanh sắc trầm thấp nói:" Ta phát sốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro