Chương 15. Em Gái Của Tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 15. Em Gái Của Tôi

Rất nhanh, ngày nhập học đã tới, học sinh mới như Nhược Y phải lên trường trước thời hạn đăng kí tham gia học quân sự.

Thật không ngờ cô lại học cùng một ban với Hứa Nhã Nghiên, dù sao gia đình hai người cũng là chỗ quen biết, lại có chút quen trước, liền bắt đầu thân cận.

Huấn luyện quân sự kết thúc, hai người đứng ở ngoài cổng trường chờ gia đình đến đón, Nhã Nghiên vẫn tìm đề tài trò chuyện cùng Nhược Y. Nhưng cô nhiều lắm chỉ trả lời vài câu, cũng không nói quan điểm của mình, Hứa Nhã Nghiên bỗng hỏi cô

"Nhược Y, Minh ca ca có người yêu chưa?"

Nhược Y thật không ngờ cô lại hỏi như vậy, sửng sốt một lúc. Nhìn ánh mắt chờ đợi của Hứa Nhã Nghiên, cô bỗng nhiên giật mình, lẽ nào Hứa Nhã Nghiên... Nhưng cô thật sự không biết hắn có người yêu hay không.

"Nhã Nghiên hình như anh cậu biết nhiều hơn tớ đó, tớ cũng không biết anh ấy có người yêu hay chưa nữa." Nhược Y nói

"À." Hứa Nhã Nghiên có chút thất vọng.

Cuối cùng, tài xế đến đón, Nhược Y ngồi ở trong xe, nhớ đến Nhã Nghiên vừa rồi lúc nói đến ba chữ "Minh ca ca", trên mặt liền bừng sáng, đó là một loại ánh sáng mơ mộng.

Cô thở dài một hơi, xem ra, Nhã Nghiên rất thích Kỷ Bạch Minh.

Chẳng qua, Kỷ Bạch Minh chưa hẳn thích Nhã Nghiên, trực giác của cô cho biết hắn sẽ không thích loại con gái như Nhã Nghiên, hắn chỉ có hứng thú với những cô gái sexy, hiểu chuyện đời, giống như cô gái trước đây bị cô bắt gặp đang cùng hắn ân ân ái ái (Xem lại chương 1)

Từ khi cô làm hư chuyện tốt của Kỷ Bạch Minh cùng cô gái kia, hắn không bao giờ mang con gái vào trong nhà nữa, thế nhưng, cô phát hiện có lúc hắn nhận được một cuộc điện thoại, sau đó đêm không về nhà ngủ, xem ra, đem chiến đấu trận địa chuyển ra bên ngoài rồi.

Nhược Y nghĩ như vậy, trên mặt cũng đỏ ửng.

Ai da, không có việc gì nhớ những thứ này làm gì? Cô ôm khuôn mặt đang nóng rần, ở trong lòng âm thầm mắng bản thân mình.

Kỳ thực, từ sau sinh nhật của Nhã Nghiên, tuy đúng là Kỷ Bạch Minh với cô làm như không thấy, nhưng mà, cũng không tìm cô gây phiền toái, kỳ lạ cùng cô chung sống hòa bình đến bây giờ, đúng thật là một kỳ tích.

Đợi vài ngày sau, hắn cũng phải nhập học, khoa dự bị đại học của cô cùng một giáo khu với hắn, điều này làm cho cô có chút lo lắng, cô vẫn còn sợ hãi ở cùng một trường với hắn, với cô thật là một thử thách, điều đó có nghĩa là, tự do của cô càng ngày càng ít.

Ôi, không có cách nào khác, chỉ có thể đi bước nào tính bước ấy, khẩn cầu ông trời có thể làm cho nền hòa bình tiếp tục duy trì và phát huy.
Về đến nhà, không ngờ Kỷ Bạch Minh cũng đang ở nhà, hắn liếc nhìn cô một cái, tiếp tục làm bộ như không thấy cô, Nhược Y cũng chẳng lên tiếng, thay giày rồi bước lên lầu.

"Ê!"

Nghe thấy một tiếng "ê", cô kinh ngạc quay đầu lại, là kêu cô sao?

Cô do dự nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.

"Dật Hiên và Mộ Lâm nói ngày mai đi cắm trại, cô có đi không?" Kỷ Bạch Minh nói.

"Cho tôi đi cùng?" Nhược Y nghi ngờ.

"Là bọn họ muốn cô đi! Không phải tôi muốn cô đi! Bọn họ nhờ tôi hỏi cô thử xem! Cô có muốn đi hay không!" Kỷ Bạch Minh nói.

Đó là bằng hữu của hắn, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng tiếp xúc với hắn ngoài phạm vi cho phép, càng miễn bàn là tiếp xúc với bằng hữa của hắn. Tuy rằng con cháu của tứ đại gia tộc đều là bằng hữu. Nhưng, cô vẫn luôn tự giác loại trừ bản thân mình ra khỏi phạm vi ấy. Hôm nay, bọn họ đột nhiên mời cô, vậy có nghĩa là gì?

"Tôi đi." Cô gật đầu

"Mà, cắm trại dã ngoại, sẽ có mấy con gái đi?"

"Cô yên tâm, không phải chỉ có một mình cô!" Kỷ Bạch Minh thô lỗ nói.

"Ah, vậy tôi phải chuẩn bị những gì?" Nhược Y hỏi.

"Có đồ leo núi và giày leo núi không? Mang theo áo lạnh mặc ban đêm, còn lại cô khỏi cần lo! Bọn họ sẽ chuẩn bị!" Kỷ Bạch Minh nói.

"Nhưng...tôi không có."

"Không có?" Kỷ Bạch Minh do dự một chút.

"Nhất định phải mặc cái đó sao? Không thể mặc như bình thường được?" Nhược Y dè dặt hỏi.

"Tùy cô."

"Ân, vậy ngày mai lúc nào đi?"

"Tôi sẽ gọi cô!" Kỷ Bạch Minh trừng mắt liếc cô

"Nào có dài dòng như vậy?"

"Nha." Nhược Y kêu nho nhỏ một tiếng, thè lưỡi, đi lên lầu.

Động tác nghịch ngợm vô tình của cô, làm cho Kỷ Bạch Minh không nhịn được mỉm cười nhìn bóng lưng có lên lầu

Mà Nhược Y, cũng thầm mong đợi ngày mai đến nhanh lên một tí.

Sáng sớm thứ hai, Kỷ Bạch Minh quả nhiên gọi điện thoại, gọi cô nhanh chóng thức dậy, sau khi thu xếp mọi thứ, Nhược Y đi theo hắn đến chỗ hẹn.

Nhược Y cuối cùng cũng được gặp toàn bộ người thừa kế của tứ đại gia tộc trong truyền thuyết. Tứ đại gia tộc bao gồm: Kỷ gia, Hứa gia, Long gia và Sở gia. Hứa Chí Quân cô đã sớm biết, nhưng vẫn chưa từng gặp Long Dật Hiên và Sở Mộ Lâm. Quả nhiên, đều là cực kỳ xuất sắc hiếm có, vô cùng anh tuấn, và quý khí bẩm sinh làm cho bọn họ đứng ở nơi nào cũng như hạc giữa bầy gà, mà bên người bọn họ đều có một cô gái, cũng đều là mỹ nữ khó gặp.

Nhược Y quan sát bọn họ, mà ánh mắt bọn họ cũng luôn dừng lại trên người cô, nhất là mỹ nữ bên cạnh bọn họ, con mắt xoay tròn hướng di chuyển trên người cô.

"Đây, chính là em gái tôi, Nhược Y."

Kỷ Bạch Minh hướng về phía mọi người giới thiệu Nhược Y.

Sau đó vị soái ca mặt nhỏ, ánh mắt sâu thẳm vươn tay về phía cô đầu tiên

"Chào bé Nhược Y, anh là Mộ Lâm ca ca."

Hắn nhìn cô gái bên cạnh tết hai bím tóc rối, nói:
"Cô ấy tên là Cảnh Hi, người luôn thích bám đuôi anh."

Cô gái tết hai bím vốn đang cười thân thiện với Nhược Y, vừa nghe hắn nói như vậy, chống nạnh la hắn

"Anh nói ai là người luôn thích bám đuôi! Anh muốn chết à! Anh nghĩ rằng tôi nguyện ý đi theo anh chắc, nếu không bởi vì ông, tôi mới không thèm đến đây! Hừ!" Cô gắng sức mắng Sở Lâm Phong.

Nhược Y tức thì liền yêu mến cô gái trong sáng vui vẻ tên Cảnh Hi này.

Lúc này, một vị soái ca cao to khuôn mặt ngăm đen, mày rậm xen vào tóc mai cũng đưa tay ra cho Nhược Y:
"Anh là Long Dật Hiên, rất hân hạnh được biết em."

Nói xong, hắn lại nghiêng qua Kỷ Bạch Minh liếc mắt một cái:
"Có em gái xinh đẹp như vậy, bây giờ mới chịu giới thiệu cho bọn tôi, tôi phát hiện cậu cũng rất keo kiệt nha, sợ tôi sẽ ăn cô ấy sao?"

Nhược Y lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng nói:
"Dật Hiên ca ca, anh đúng là thích đùa a."

Huynh muội Hứa gia cũng đã đi tới.

"Nhược Y, đã lâu không gặp." Hứa Chí Quân vươn tay.

Nhược Y nhẹ nhàng bắt tay với hắn một chút:
"Chí Quân ca ca."

"Được rồi, được rồi, chúng ta đi thôi." Kỷ Bạch Minh sốt ruột ở bên cạnh thúc giục.

Ngay sau đó, mọi người lên xe, xuất phát về phía núi Phượng Hoàng.
Đi tới chân núi, bọn họ đem xe để ở bãi đỗ xe chỗ quản lý du lịch, chuẩn bị bắt đầu leo núi.

Nhược Y phát hiện bản thân mình mang sai giày, cô không nên đi đôi giày này, bàn chân không đề phòng chọn giầy thể thao, hơn nữa đế giày rất cứng, đi lên đường tới mệt chết đi, đáng lý ngày hôm qua cô hẳn là phải đi mua một đôi chuyên dùng để leo núi.

Rất nhanh, cô lộ ra sự chênh lệch cùng mọi người, cô không đi nhanh được, mặc dù đã rất cố gắng sải bước, nhưng vẫn theo không kịp bọn họ.

Hứa Chí Quân thấy cô cố hết sức như vậy, cố ý chậm bước lại đợi cô.

Hứa Nhã Nghiên cười nhạo ca ca:
"Anh hai, em mặc kệ, anh kéo Nhược Y mà không kéo em, anh cũng không thương em gái đây gì hết, em mặc kệ."

"Nhược Y đi chậm, anh chỉ giúp cô ấy một chút." Hứa Chí Quân nói.

Đột nhiên, Long Dật Hiên cũng lên tiếng trêu chọc

"Chí Quân, em gái cậu còn có ý kiến nữa à, cũng đúng, em gái của mình không lo, đi lo em gái người ta, hơn nữa, Nhược Y lại có anh trai mình ở đây, cậu muốn đi đoạt em gái của cậu ta, phỏng chừng cậu ta ngoài miệng không nói, chỉ sợ trong lòng mất hứng rồi đấy chứ, cậu không nhìn thấy cái khuôn mặt kia vẫn thối nãy giờ đấy sao?"

"Dật Hiên, cậu ăn no không có việc gì làm phải không! Bớt xả lên người tôi! Người ta thương nó, đâu có liên quan gì tới tôi? Hừ, cậu còn lấy tôi trêu đùa nữa, cẩn thận nắm đấm của tôi!" Kỷ Bạch Minh nóng nảy lên tiếng.

Sở Mộ Lâm cười lên ha hả:
"Cậu xem xem, cậu xem, cậu ta thật sự giận rồi kìa, Chí Quân, cậu cần cẩn thận nắm đấm của cậu ấy không phải Dật Hiên, chỉ sợ là cậu!"

Hắn và Long Dật Hiên cùng nhau cười như điên.

Hứa Chí Quân liếc Kỷ Bạch Minh, nói:
"Minh tại sao có thể là người dễ giận như vậy chứ? Hơn nữa, cậu ta biết tớ thương em gái cậu ta như vậy, coi Nhược Y như em gái, chắc cũng vui lắm. Thương, cậu ta vẫn đều hiểu được rõ ràng."

Lời nói của Hứa Chí Quân, làm cho tiếng cười của Sở Mộ Lâm cùng Long Dật Hiên từ từ dừng lại.

Kỷ Bạch Minh nhìn Hứa Chí Quân một cái, tức giận nói:
"Làm sao mà tôi biết cậu thương nó không giống như cậu thương em gái cậu chứ? Kỳ quái!"

Hứa Chí Quân không ngờ hắn sẽ mỉa mai, xấu hổ một chút.

Hắn chán ghét Nhược Y. Phải rồi, Hứa Chí Quân làm sao mà quên được cuộc nói chuyện của hai người bọn họ ở sinh nhật Hứa Nhã Nghiên chứ. Sau nhiều lần tiếp xúc với Nhược Y, anh hiểu được rằng cho dù có phải đối đầu với Kỷ Bạch Minh, anh cũng phải bảo vệ Nhược Y, không để cô chịu ủy khuất. Cũng đúng, với cái tính tình kia, làm sao có thể nhớ rõ chuyện có liên quan tới Nhược Y chứ?

Hứa Chí Quân lập tức thoải mái, cười cười nói

"Tớ còn tưởng cậu có biết, không biết cũng không sao, tớ cũng vẫn quan tâm Nhược Y như vậy. Dù sao hôm nay là lần đầu tiên cô ấy cùng chúng ta đi ra ngoài chơi, cậu làm anh mà lại bỏ lơ cô ấy, vậy để tớ thay cậu quan tâm Nhược Y đi."

Nhược Y cúi đầu tiếp tục đi, nghe thấy bọn họ đối thoại với nhau, trong lòng của cô lại cảm thấy bất an.

"Cậu nói tôi bỏ lơ nó? Vậy ý cậu là trách cứ tôi đây làm anh trai mà lại vô trách nhiệm phải không? Tốt lắm, cậu cút sang một bên, em gái của tôi, để tôi lo! cậu đi quan tâm em gái của chính cậu đi."

Cô bỗng nghe được Kỷ Bạch Minh nói như vậy, không khỏi ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn.

Hắn nói vậy là có ý gì? Ý là hắn bắt đầu quan tâm cô sao?

Bây giờ hắn càng ngày càng trở nên kì quái, trong đầu của hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Cô sắp nhìn không thấu suy nghĩ của hắn rồi.

Mà lúc đó Kỷ Bạch Minh cũng liếc mắt về phía cô. Khi ánh mắt của hai người chạm nhau, Kỷ Bạch Minh giật mình, lập tức hung ác trừng cô một cái, hừ lạnh một tiếng, đưa tay về phía cô

"Ngu ngốc, lại đây!"

Nhược Y theo bản năng cũng đưa tay ra, chần chờ đi về phía hắn.

Cô không nhìn tới một cục đá lồi ra dưới chân, một cước đạp lên, cô sợ hãi kêu một tiếng, liền ngã xuống khe núi dưới chân.

***

.Vũ Hà Linh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro