Chương 18. Cách Biểu Đạt Tình Cảm Cực Đoan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 18. Cách Biểu Đạt Tình Cảm Cực Đoan

Sau khi xuất viện được 1 tuần, Nhược Y cùng Kỷ Bạch Minh chính thức đi học. Khi 2 người đến Ngũ Châu, đã nhìn thấy Hứa Chí Quân, Long Dật Hiên và Sở Mộ Lâm đang đứng chờ

"Bạch Minh, sao giờ cậu mới đến?" Hứa Chí Quân nói.

"Bạch Minh ca ca." Hứa Nhã Nghiên ngọt ngào kêu.

"Em không gọi anh là ca ca đâu, em sẽ nổi da gà mất." Cảnh Hi nhún vai

"Em sẽ gọi anh là Bạch Minh đi."

"Tùy." Kỷ Bạch Minh nói

"Chẳng lẽ, em cũng thi vào Ngũ Châu bọn tôi?"

"Đúng vậy a? Em học năm nhất, học trưởng, về sau hãy bao che Cảnh Hi em nhiều hơn a." Cảnh Hi che miệng cười gian.

Một hàng bảy người, chậm rãi sáng ngời tiến vào cổng chính trường học. Lúc đó, đột nhiên một đám đông con gái mặc đồng phục kéo nhau chạy tới, thét chói tai điên cuồng vọt về phía bọn họ, Nhược Y bị dọa đến kinh ngạc, không rõ chuyện gì đang xảy ra.

"Kỷ Bạch Minh, em yêu anh!"
"Sở Mộ Lâm, em là fan của anh!"
"Long Dật Hiên, em yêu anh!"
"Hứa Chí Quân, em là fan của anh!"

Một trận náo loạn cùng tiếng gào thét điên cuồng vang vọng toàn bộ trường học, đáng sợ tới mức chim non trên cây đều vỗ cánh bay mất.

Nhược Y một trận kinh ngạc, đây là Học viện Quốc tế Ngũ Châu sao? Đây là học viên của Ngũ Châu sao? Sao trông giống như một đám fan cuồng thấy được thần tượng của mình vậy?

Một đám nữ sinh trong mắt đều hiện ra ngôi sao, vây quanh bốn người đó kia thét to, một đám lại cứ dồn dập tiến lên phía trước.

Nhược Y, Hứa Nhã Nghiên và Cảnh Hi, ba mặt nhìn nhau, thật không ngờ, bốn tên nam sinh này ở Ngũ Châu lại được nữ sinh hoan nghênh đến thế.

Bốn nam sinh mặt không đổi sắc, lạnh lùng đi về phía trước. Đột nhiên, có mấy cái nữ sinh điên cuồng quá đáng, lại chen với Nhược Y, đẩy cô nghiêng ngả lảo đảo. Hại cô ngã nhào trên mặt đất, trong lúc đó, thậm chí có người còn giẫm phải tay cô, cô đau đến mức hét to lên.

Nghe thấy tiếng của Nhược Y, Kỷ Bạch Minh quay đầu lại, thấy Nhược Y nước mắt rưng rưng nằm trên mặt đất, mà Cảnh Hi và Hứa Nhã Nghiên đang muốn kéo cô lên, lại bị mấy nữ sinh khác đẩy ra. Cô bất lực có vài lần muốn đứng lên, nhưng lại bị mấy nữ sinh đó dẫm lên chân.

Kỷ Bạch Minh tức muốn chết, nữ nhân này, sao có thể vô dụng như vậy?

Hắn lớn tiếng kêu cô:
"Hạ Nhược Y! Nếu em còn không đứng lên, để xem anh sẽ xử em thế nào!"

Nhược Y tràn nước mắt nhìn qua phía hắn, nói:
"Tay em bị người ta đạp rồi, đau quá, chân của em cũng vậy, em đứng lên không được."

Kỷ Bạch Minh vừa nghe cô nói như thế, lấy làm kinh hãi. hắn nhắm mắt lại, thở một hơi. Khi mở mắt ra, không còn là ánh mắt nam sinh lãng tử dịu đang nữa mà là ánh mắt sắc như dao. Hắn nhìn một đám siêu cấp háo sắc đang quây chung quanh người, thanh âm gầm lên như bạo lôi

"Cái bọn háo sắc lại còn ngu ngốc các cô! Lập tức biến mất ở trước mắt tôi! Còn ở trước mặt bản thiếu gia mà chọc bản thiếu gia mất hứng, kết quả của các cô sẽ không tốt đẹp đâu!"

Không khí vốn đang ồn ào náo nhiệt, đột nhiên lập tức trở nên tĩnh lặng quỷ dị.

"Các người còn không mau cút cho tôi!" Kỷ Bạch Minh lại rống một tiếng lớn hơn.

Lập tức, đám nữ sinh bị dọa đứng hình, ôm con tim tan nát, thét chói tai lập tức chạy trốn, rất nhanh liền biến mất sạch sẽ. Còn một người bị xô ngã, đang cố gắng đứng lên.

Cảnh Hi và Hứa Nhã Nghiên chạy tới đỡ Nhược Y, bàn tay trái bị thương kia, vô cùng đau a.

Kỷ Bạch Minh đi tới, cầm lấy tay cô, không khỏi nhíu mày, mu bàn tay chỗ khớp xương bị đạp trầy da vài chỗ, rướm máu.

"Tôi chưa từng thấy ai vô dụng hơn em! Sao em không chết đi cho rồi!" Kỷ Bạch Minh nhìn bàn tay bị thương kia, giận dữ.

"Hức hức! Tôi cũng không biết ngày khai giảng ở Ngũ Châu là như thế này, hức hức hức" Tay Nhược Y vốn đang bị đau, lại bị Kỷ Bạch Minh la, bèn khóc lớn, rất đau, thật sự rất đau a.

"Vô dụng!" Kỷ Bạch Minh trừng mắt nhìn cô, lập tức kéo tay cô đi nhanh về phía trước, hại Nhược Y theo không kịp bước đi của hắn, bộ dạng đáng thương làm cho Cảnh Hi buồn cười.

"Hai anh em này thật là kỳ quái." Cảnh Hi nói.

"Các cậu có cảm thấy hình như Bạch Minh thay đổi không?" Sở Mộ Lâm hỏi Hứa Chí Quân và Long Dật Hiên.

Long Dật Hiên suy tư nhìn bóng lưng Kỷ Bạch Minh cùng Nhược Y, chậm rãi nói:

"Đúng là có một chút, lần này vì Nhược Y, không biết đã làm tan nát bao nhiêu con tim rồi? Các cậu có cảm thấy rằng đôi khi con trai hung dữ với con gái, nhưng thật ra đó là một cách để biểu đạt tình cảm khác cực đoan hơn?"

"Hình như vậy có đó, em nhớ hồi nhỏ trong khu nhà em có một nam sinh rất thích khi dễ em. Thường xuyên kéo tóc em, giấu đủ thứ con vật ở trong cặp sách em. Từ nhỏ đến lớn, em vẫn rất rất ghét hắn. Nhưng trước khi thi vào trường cao trung, hắn đột nhiên thổ lộ với em, lại còn nói từ nhỏ hắn đã thích em. Em bị lời tỏ tình của hắn làm cho muốn hộc máu. Một người luôn khi dễ em hơn mười năm, đột nhiên mở miệng nói yêu thích em, em thật không thể tin được." Cảnh Hi nói với dáng vẻ sợ hãi.

"Em nói cái gì?" Hứa Chí Quân thất thanh

"Có loại đàn ông như thế sao? Thích em sẽ khi dễ em?"

"Nghe em nói vậy, anh còn rất lo lắng, anh còn nghĩ một tomboy như em hẳn là không ai thích mới đúng." Sở Mộ Lâm nói.

"Anh đi chết đi, người thích tôi hả, nhiều lắm, hừ, đừng tưởng rằng anh có gì đặc biệt hơn người, tôi đây chỉ là thương hại anh thôi, không có thích anh đâu!" Cảnh Hi khinh bỉ nói.

Mà trong đầu Hứa Nhã Nghiên nãy giờ chỉ quanh quẩn lời nói của Cảnh Hi và Long Dật Hiên. Nếu đúng như lời bọn họ nói, thì Bạch Minh ca ca thật sự thích Nhược Y sao? Cô bèn liếc nhìn dáng vẻ vội vã của Kỷ Bạch Minh, trên mặt lộ rõ sự lo lắng.

[...]

Kỷ Bạch Minh mang cô tới phòng y tế rửa sạch miệng vết thương một chút, sau đó thuận tiện đưa cô lớp học.

"Này, bây giờ là ở Ngũ Châu, không phải Thư Dật! Nếu để cho tôi mất mặt thì... em tự chịu!" Kỷ Bạch Minh nói.

"Tôi biết rồi." Nhược Y trả lời qua loa.
Ai da, thật là phiền muốn chết!

[...]

Khi Nhược Y vào lớp học, Hứa Nhã Nghiên đã ngồi sẵn đó vẫy vẫy Nhược Y, Nhược Y vội vàng đi lại chỗ Nhã Nghiên, ngồi xuống bên cạnh cô.

Tất cả mọi người là học sinh mới, nhưng Hứa Nhã Nghiên và Nhược Y đặc biệt nổi bật. Ánh mắt nam sinh cùng lớp không khỏi chuyển đến trên người các cô, Nhược Y đành phải cúi đầu xuống, mà Nhã Nghiên dịu dàng chào hỏi mọi người

"Chào mọi người, tớ là Hứa Nhã Nghiên, bạn này là Hạ Nhược Y, hai người bọn tớ cùng là đồng học từ Thư Dật qua."

Hứa Nhã Nghiên vừa nói xong thì cửa phòng học bị đẩy ra, một bóng dáng cao lớn sải bước đi vào, chỉ thấy hắn cầm thước dạy học và giáo án đi lên bục giảng.

Hắn nhìn chung quanh một chút rồi cười cười nói

"Chào các em, thầy là Giang Hàn, giáo viên chủ nhiệm kiêm dạy Ngữ văn của các em, các em là học sinh mới, thầy là giáo viên mới, chúng ta cùng hợp tác, cùng phát triển!"

Giang Hàn? Tên này hình như nghe qua ở đâu a? Nhược Y không nhịn được mơ hồ ngẩng đầu lên.

Nhược Y ngây dại, quả thật là hắn!

Cùng lúc, Giang Hàn cũng liếc mắt về phía bên cô, nhìn thấy Nhược Y, hắn giật mình, miệng đang nói cũng dừng lại.

Hắn thoáng giật mình, quay đầu nói tiếp:

"Bây giờ thầy bắt đầu điểm danh."

Điểm đến Nhược Y, cô theo phản xạ đứng lên, thấp giọng đáp "Có."

Giang Hàn nhìn cô, môi giương lên vẻ mỉm cười.

Nhược Y không khỏi ngượng ngùng cúi đầu, trong lòng nghĩ: Xem ra, hắn nhận ra mình rồi, thật là điên, trước kia lại có thể hoài nghi lo lắng lòng tốt của hắn, thật không ngờ, vậy mà hắn đã trở thành thầy giáo của mình ở Ngũ Châu!

Sau khi điểm xong toàn bộ, hắn nói

"Điểm danh xong, chúng ta bắt đầu bài học, đây là buổi học đầu tiên của chúng ta, mọi người cần chuyên tâm một chút, khởi động đầu cho tốt nào!"

Thật không ngờ, Giang Hàn lên lớp còn rất khôi hài, rất khác với những thầy cứng nhắc cổ lỗ, trong lời nói dí dỏm lại mang theo sự truyền đạt kiến thức thoải mái nhẹ nhàng, phong cách dạy học phong cách rất đồng nhất, ngay cả một người bình thường luôn kén thầy như Nhược Y cũng thấy mê.

"Tốt, buổi học hôm nay mọi người đều thể hiện vô cùng tốt, đúng rồi, buổi chiều sẽ chọn ra ban cán sự lớp tạm thời. Có thể tới khoa dự bị đại học của Ngũ Châu, đều là thiên tài. Bây giờ sẽ bầu chọn ban cán sự, thầy muốn cho mỗi học sinh đều có cơ hội công bằng. Mỗi người đều có cơ hội làm ban cán sự lớp. Nhưng, thầy sẽ phải xem xét thành tích trước khi gặp các em, thầy sẽ đích thân tuyển ra từng người đại diện khoa, buổi chiều thầy sẽ công ba danh sách đại diện khoa trước, chuyện này phải để thầy làm rồi!"

"Dạ!" Mọi người đồng thanh hô.

"Còn nữa, thầy muốn các em làm khảo sát, bình thường các em có thích làm cái gì, có thể ghi ra hết. Tới thứ bảy sẽ là lễ đón học sinh mới của Ngũ Châu chúng ta, lễ hội long trọng nhất mỗi năm. Thầy hi vọng khoa dự bị chúng ta có thể trổ hết tài năng trong lễ đón học sinh mới này!" Giang Hàn nói.

"Vâng ạ!" Mọi người cao giọng hô.

"Được rồi, tan học!" Giang Hàn phất phất tay.
Các học sinh rầm rầm đứng lên.

"Thầy chủ nhiệm này của chúng ta hình như có chút bất đồng, rất có cá tính, tớ nghĩ thầy mới trở về từ nước ngoài." Hứa Nhã Nghiên nói với Nhược Y.

"Chắc vậy, tóm lại, thầy giảng bài thật sự rất khôi hài, không cứng nhắc, hơn nữa, trông thầy nhìn rất hiền lành, hòa đồng với học sinh rất." Nhược Y nói

"Nhược Y, không biết vì sao, tớ cảm thấy ánh mắt của thầy nhìn cậu rất không tự nhiên, không biết cậu có cảm thấy được không?" Hứa Nhã Nghiên nói.

"Không có đi, tớ không có cảm giác được." Nhược Y phủ nhận.

Mà nhóm con gái khác ở bên cạnh cũng đang líu ríu.

***

.Vũ Hà Linh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro