Chương 27. Hôn Lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 27. Hôn Lầm

Giang Hàn cầm lấy tấm hình hắn chụp chung với Nhược Y, cố ý cắt nhỏ kẹp trong ví, chỉ có hắn có thể nhìn thấy, có đôi khi rảnh rỗi, hắn lại lật tấm hình kia qua xem, đợi cô lớn lên thật là một quá trình dài lê thê a! Phải chờ tới khi nào thì được đây? Thật sự khiến cho lòng hắn nóng như lửa đốt!

Từ khi Giang Hàn có một tâm sự mang tên Nhược Y này, ngay cả lòng vui hưởng lạc cũng phai nhạt, mà bà mẹ luôn cứ lo lắng hôn nhân đại sự của hắn, thấy hắn vẫn không có bạn gái cố định, lại nhiệt tình thu xếp xem mắt cho hắn.

Giang Hàn hắn còn chưa thất bại tới mức phải xem mắt mới có thể tìm được một nửa còn lại của mình, trong lòng hắn đang có một tiểu thiên sứ đóng chiếm, mà hắn nhất định phải chờ tiểu thiên sứ lớn lên mới được. Mà lọt vào mắt mẹ già, hắn lại biến thành "ế nam" rồi vậy nè?

Lần xem mắt này, hắn vốn rất muốn từ chối, nhưng mẹ già nói là con gái một vị quan lớn, đã hẹn xong rồi, nếu không đi, chẳng phải làm cho mặt mũi con người ta đi quét rác sao, hắn đành phải cố mà nhận lời lão mẹ.

Khi hắn đi vào quán ăn Nhật được hẹn tên là Ẩm thực Kawasaki, nghe nói quán này làm ăn rất tốt, ít nhất phải hẹn trước một tuần, xem ra, lão mẹ đã chuẩn bị cho hắn đủ công phu, vì thế, Giang Hàn đã gặp cô gái cần xem mắt kia, rất xinh đẹp, khí chất cũng tốt, lời nói cũng không thể tìm ra sai sót gì, không hổ là con gái trong nhà quan lớn, tất cả đều vô cùng hoàn mỹ, nhưng mà, Giang Hàn lại không có hứng thú.

"Ba, ba nói ba nhất định sẽ gửi tiền vào tài khoản của con, tại sao cứ gạt con thế?"

Bỗng, hắn đột nhiên nghe được một giọng nói, trong lòng hắn thất kinh, tại sao cô lại ở chỗ này?

Hắn khẽ quay nhìn lại, thấy một cô gái mặc quần áo vàng nhạt đang đứng gọi điện thoại.

Thân ảnh này rất giống Nhược Y, khi hắn nhìn thấy cô gái quay mặt lại, hắn nhịn không được hô nhẹ một tiếng

"Nhược Y?"

"Nhược Y? Nhược Y là ai?" Cô gái xem mắt đang ngồi đối diện hắn lên tiếng hỏi.

Giang Hàn quay đầu lại giải thích với cô gái ấy

"Là một học trò của anh."

Khi Giang Hàn quay đầu lại lần nữa, đã không còn thấy bóng dáng vàng nhạt kia nữa, hắn đứng lên chạy theo ra bên ngoài, thế nhưng không nhìn thấy bóng dáng màu vàng nhạt kia, hắn đành phải quay ngược về, khách sáo hỏi cô gái có muốn hắn đưa cô về nhà không, cô gái nghe ra ý tại ngôn ngoại, từ chối, xem mắt không giải quyết được gì, mà hình bóng màu màu vàng nhạt kia, vẫn cứ quanh quẩn trong lòng Giang Hàn mãi.

Đến thứ Hai, hắn thừa dịp Nhược Y nộp bài tập ngữ văn cho cả lớp, lên tiếng hỏi Nhược Y

"Nhược Y, hôm kia tôi thấy em ở Kawasaki, tôi còn gọi tên em, nhưng em chẳng những không để ý tới tôi, ngược lại còn chạy trốn không thấy bóng dáng, tôi thật sự đáng sợ như vậy sao?"

"Thầy ơi, hôm thứ bảy em đi học bơi mà, em cũng không có đi đâu ra ngoài, càng không có đi tới cái chỗ Kawasaki gì đó, chắc thầy nhận lầm người thôi phải không?" Nhược Y ngạc nhiên nói.

"Sao vậy được? Hôm đó em mặc một bộ áo màu vàng nhạt, tết tóc đuôi ngựa, tôi nghe giọng rõ ràng là em, quay mặt lại cũng rõ ràng là em a!" Giang Hàn buồn bực

"Là tôi nhìn lầm rồi?"

Chẳng lẽ là mắt hắn xuất hiện ảo giác, trên đời này làm gì có người nào giống nhau như vậy chứ? Thật sự là do hắn quá nhớ nhung, mà nhìn cô bé kia tưởng tượng thành Nhược Y sao? Thật đúng là bẽ mặt a!

"Thầy ơi, chắc là thầy nhìn lầm rồi, nếu như em nhìn thấy thầy, không cần thầy gọi, em đương nhiên sẽ đến chào thầy trước, bởi vì, thầy là thầy của em mà." Nhược Y ôn nhu nói.

"Nga, có thể là tôi nhìn lầm rồi, thật ngại quá." Giang Hàn xấu hổ nói.

"Thật ra cũng không sao đâu, đôi khi em đi trên đường cũng nhận lầm người mà." Nhược Y cười cười nói.

Nhìn bóng lưng Nhược Y rời đi, Giang Hàn càng thêm phiền muộn, rõ ràng chính là cái bóng dáng này a, chỉ không phải là mặc đồng phục mà thôi, chẳng lẽ thật sự mình hoa mắt nghễnh ngãng rồi? Thật đúng là quá kì lạ đi!

Sau khi tan học, cô về nhà, mẹ Nhược Y rảnh rỗi hiếm có, lôi cô đi
đặt may lễ phục, vì sinh nhật Nhược Y cũng đã sắp tới rồi, thuận tiện cũng may cho cô một bộ váy lễ phục dùng để tối ngày sinh nhật sẽ mặc.

Nhược Y vừa mới đo người xong thì điện thoại vang lên, vừa nhìn, thấy là Kỷ Bạch Minh gọi tới, cô vội vàng chạy ra bên ngoài nghe điện thoại.

"Em đang ở đâu? Còn không mau trở về! Không phải tôi đã nói với em rồi, chị của Đế Uy mới về từ nước ngoài, mời chúng ta đi ăn cơm, vậy mà em còn không biết lại chạy đi đâu nữa!" Kỷ Bạch Minh ở bên kia mất kiên nhẫn nói.

"Nga, anh đi trước đi, tôi đang đi theo mẹ làm lễ phục, ở chỗ nào? Tôi về nhờ bác Cương đưa qua là được." Nhược Y vội vàng nói.

"Ở Kawasaki, một quán ăn Nhật, bác Cương biết đó, được rồi, lại đây nhanh lên!"

Kỷ Bạch Minh ở bên kia nói với Nhược Y xong lập tức cúp điện thoại, sau đó nói với Long Dật Hiên và chị gái – Long Tử Huyên

"Tôi ra ngoài đợi nó, nó là một con nhóc lơ mơ, tôi sợ nó tìm không thấy."

Kỷ Bạch Minh đến đại sảnh chờ Nhược Y, không biết qua bao lâu, hắn nhìn thấy một bóng dáng nhỏ xinh mặc áo màu lam nhạt vội vàng đi về bên này, không phải Nhược Y thì là ai?

Hắn bước nhanh tới đón, kéo cô vào trong lòng, nói

"Sao bây giờ mới đến?"

Thấy cô kinh ngạc nhìn hắn, hắn bá đạo chặn môi cô lại, hôn cô đến hoa mắt bất lực ngã vào trong ngực của hắn, hắn mới vừa lòng buông tha cô.

Đúng lúc ấy, di động vang lên rồi, hắn tự tay tiếp nhận

"Ê?"

"Tôi đang ở cửa Kawasaki, anh đang ở đâu?" Trong điện thoại truyền đến một giọng nói ôn nhu.

Kỷ Bạch Minh kinh ngạc ngẩng đầu, rõ ràng nhìn thấy một bóng dáng yêu kiều đang đứng ngay cửa, hắn lại cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, cô rõ ràng cũng là Nhược Y a!

Hắn, đang gặp quỷ sao?

Cô gái nhanh chóng đẩy hắn ra, nâng tay lập tức cho hắn một cái tát!

Kỷ Bạch Minh bị đánh kinh ngạc không thôi, hắn lại ngẩng đầu nhìn Nhược Y chỗ cửa đang từ từ đi về phía hắn, cũng thấy được cô gái đứng ở trước mặt hắn, thay đổi sắc mặt hết cả.

Không phải là hắn thật sự gặp quỷ, hai người Nhược Y giống nhau như đúc a! Chỉ là mặc quần áo khác nhau mà thôi!

Cô bước nhanh đi về hướng bên này, dùng một giọng run run hỏi

"Hạ Nhược Ninh.... phải không?"

Cô gái đã đánh Kỷ Bạch Minh một bạt tai cũng kinh ngạc nhìn Nhược Y, cũng dùng một giọng run run trả lời

"Hạ Nhược Y?"

Nước mắt Nhược Y tràn ra, cô khóc chạy tới chỗ cô gái có hình dạng giống cô như đúc, hơn nữa còn ôm lấy cô ta.

"Chị, chị, thật không ngờ em sẽ gặp mặt chị! Em là Nhược Y, em là em của chị! Em rất nhớ chị! Rất nhớ chị a! Mẹ cũng rất rất nhớ chị a! Sao chị không đến tìm bọn em thế?" Nhược Y khóc lớn nói.

"Chị cũng nhớ em, chị cũng rất rất nhớ em a! Nhưng mà, nhiều năm qua chị cũng không biết các em đã đi đâu, chị tìm không thấy các em a! Chị vẫn cho là mẹ và em không quan tâm chị nữa rồi!" Cô gái giống Nhược Y như đúc cũng khóc lớn nói.

"Không có, mẹ từng đi tìm chị, nhưng mà, người đàn bà kia không cho bọn em gặp chị a! ba cũng nói không cho bọn em gặp chị, nói chị sống sung sướng hơn bọn em nhiều, không cần bọn em đi thăm chị, sau đó em với mẹ cũng không đi tìm chị nữa! Sau này, các chị chuyển đi, ngay cả cái số điện thoại ba cũng không để cho bọn em, người hầu trước kia cũng bị thôi việc, bọn em cũng không tìm được chị nữa a! Sau đó mẹ mang em rời khỏi chỗ ở cũ của bọn em, cũng không hề nhìn thấy chị! Chị, chị, em rốt cuộc nhìn thấy chị rồi! Em đã cho rằng đời này em sẽ không còn được gặp lại chị nữa!" Nhược Y khóc nức nở.

Kỷ Bạch Minh cau mày, hắn đã hôn lầm người rồi sao?

Hắn không khỏi đứng bên cạnh không ngừng hộc nước miếng.
Một màn hai tỷ muội gặp nhau cảm động cũng không làm Kỷ Bạch Minh cảm động nổi, hắn bận chán nản mình đã hôn lầm người, hắn thậm chí ngay cả Nhược Y cũng nhận sai, lại đi hôn chị em gì đó của Nhược Y.

"Trước giờ em sống có được không?" Nhược Ninh chùi nước mắt trên mặt Nhược Y, hỏi.

Nhược Y nhìn Kỷ Bạch Minh một cái, sau đó lại nước mắt dâng trào nói với chị

"Em sống tốt lắm, mẹ cũng sống tốt lắm."

"Tốt là tốt rồi." Nhược Ninh gật gật đầu, cũng lau nước mắt trên mặt mình.

Nhược Y nhìn cô, hỏi

"Chị, vậy còn chị thì sao? Mấy năm nay chị sống có tốt không?"

Nhược Ninh cười gượng nói

"Cũng được."

Nhược Y tò mò hỏi

"Vậy sao hôm nay chị lại ở đây? Là đi với bạn bè tới ăn cơm à?"

Nhược Ninh có chút xấu hổ, ấp úng nói

"Chị làm công ở trong này."

"Cái gì?" Nhược Y thất kinh

"Ba đã phá sản rồi, cái xú nữ nhân kia, caafm của ổng một số tiền lớn chạy đi với một tên tiểu bạch kiểm." Lúc Nhược Ninh nói lên, nước mắt lại chảy xuống.

Nhược Y khóc lên

"Chị thật đáng thương, mấy năm này chắc chắn chị sống không tốt, vậy mà sa sút đến nông nỗi phải đi làm công."

"Ai da, đừng khóc được không? Khóc thành xấu xí luôn, khó coi chết đi được!" Kỷ Bạch Minh thấy Nhược Y khóc đến thương tâm như vậy, có chút đau lòng.

Nhược Ninh khẽ nhìn Kỷ Bạch Minh một cái, cô ngây ngẩn cả người, hắn thật không phải là đẹp bình thường a! Vừa nghĩ tới hành động cưỡng hôn mới vừa rồi của hắn, trong lòng đột nhiên không còn tức giận như trước nữa.

Kỷ Bạch Minh sắc bén nhìn lại cô, Nhược Ninh vội vàng chỉnh đốn luống cuống của mình một chút, lại nhìn Nhược Y, ngập ngừng hỏi

"Nhược Y, anh ta là ai vậy?"

Nhược Y lau lau nước mắt, chần chừ nhìn Kỷ Bạch Minh một cái, nói với cô

"Đó là anh hai."

Kỷ Bạch Minh mất kiên nhẫn hừ lạnh một tiếng, cũng cho Nhược Y một cái ánh mắt uy hiếp.

"Anh hai?" Nhược Ninh có chút kinh nghi.

Nhược Y nghĩ nghĩ, có chút cố sức nói

"Mẹ gả cho một người ba, anh ấy là con trai của người ba đó."

Kỷ Bạch Minh lại hừ lạnh một tiếng.

"Được rồi, tiết mục chị em quen biết nhau nên kết thúc rồi chứ?" Hắn có chút mất kiên nhẫn nói.

Kỳ thật bây giờ, đối với ai hắn đều có kiên nhẫn như nhau, nhưng lần này hắn cũng có chút không nhịn được.

Hạ Nhược Ninh này vừa xuất hiện, Nhược Y liền chỉ để ý đến cô ta, sự chú ý hoàn toàn chuyển lên trên người của cô ta hết! Phiền chết!

Nhược Ninh suy nghĩ sâu xa nhìn hắn một cái.

"Em à, chị nghĩ, em sống hẳn là cũng không tốt lắm." Cô nói.

Nhược Y hoảng sợ, không nhịn được nói

"Làm sao chị biết?"

"Xem thái độ với cách nói chuyện của người kia thì biết." Nhược Ninh nói.

Kỷ Bạch Minh kéo Nhược Y vào lòng, cười nhạt nói với Nhược Ninh

"Ai nói? Em ấy sống không biết có bao nhiêu tốt nữa kìa!"

Nhược Y muốn tránh thoát hắn, Kỷ Bạch Minh lại sống chết cũng không buông ra, một màn này dừng trong mắt Nhược Ninh, trong mắt của cô hiện lên một tia nghiền ngẫm.

"Lúc nãy anh đường đột với tôi, muốn nói thế nào?" Nhược Ninh đột nhiên nói.

Kỷ Bạch Minh có chút xấu hổ, sau đó trừng mắt nhìn cô một cái, nói

"Cô cũng đã ra tay, tôi cũng không nợ cô!"

Nhược Y mạc danh kỳ diệu nhìn bọn họ, như mây trong sương mù.

"Hai người đang nói cái gì? Đường đột cái gì, ra tay cái gì?"

Kỷ Bạch Minh lại trừng mắt nhìn Nhược Ninh, Nhược Ninh mỉm cười, nói

"Không có gì, nói cho vui ấy mà, đúng rồi, hai người tới đây chơi với bạn đấy sao?"

"Đúng vậy a." Nhược Y gật gật đầu

"Chị, đi với bọn em đi."

Nhược Ninh do dự một chút

"Chút nữa chị phải đi làm."

"Chị thật vất vả a." Nhược Y nhịn không được lại rơi lệ

"Có thể không làm không?"

"Không làm?" Nhược Ninh thở dài một hơi

"Không làm chị sẽ chết đói."

"Ba không chăm sóc cho chị sao?" Nhược Y tức giận hỏi.

"Chính ông ấy cũng tự thân khó bảo toàn, chỉ sợ chỉ có thể chăm sóc được chính ông ta thôi." Nhược Ninh chua xót nói.

"Chị... chị... chị lại sa sút đến tận thế này, sao lúc trước không đi theo mẹ với em chứ?" Nhược Y nước mắt rơi lã chã.

"Ai, em à, đừng nói những thứ này, cho chị điện thoại em đi, sau này chị sẽ tìm em, sắp tới giờ rồi, chị phải đi làm." Nhược Ninh nói.

"Nga, dạ, chị, chị không đi ăn cơm với bọn em sao? Khi nào thì xong việc, em chờ chị, đến lúc đó đưa chị về nhà gặp mẹ được không?" Nhược Y nói.

Nhược Ninh có chút mừng rỡ, lại có chút chan chừ, còn có một chút hối hận khó hiểu, cô nói

"Chị không biết mẹ có vui mừng khi nhìn thấy chị hay không nữa."

"Mẹ nhất định sẽ rất vui khi gặp lại chị mà, chị, chị cũng là con gái của mẹ, làm sao mẹ có thể không vui chứ, mẹ lúc nào cũng nhớ chị hết." Nhược Y vội vàng nói.

Nhược Ninh mang theo một tia xấu hổ, nói

"Chị sợ mẹ trách trước kia không đi với mẹ."

"Không có không có, mẹ nói, mẹ tôn trọng lựa chọn của chị, mẹ vẫn luôn nhớ chị lắm." Nhược Y nói.

Nước mắt Nhược Ninh lại lăn xuống, nghẹn ngào nói

"Là chị... là chị thật xin lỗi mẹ."

"Chị không có lỗi với mẹ đâu, thật đó, khi nào thì xong việc, em chờ chị." Nhược Y nói.

"Phải tới 12 giờ, chị làm ca tối." Nhược Ninh nói.

Đúng lúc này, có người lại đó quát

"Hạ Nhược Ninh! Giao ca rồi, còn đang lề mề cái gì? Lẹ lên!"

"Nga, tới liền!" Nhược Ninh xoa xoa nước mắt

"Nhược Y, cho chị số điện thoại, bằng không, ngày mai đi, ngày mai chị sẽ đi gặp mẹ."

"Cũng tốt, đến lúc đó em với bác Cương sẽ tới đón chị." Nhược Y gật gật đầu.

"Bác Cương? Bác Cương là người ba kia sao?" Nhược Ninh hơi hơi nghi ngờ.

"Không phải, là bác tài xế." Nhược Y nói.

"Nga? Vậy... nhà mới của em, điều kiện gia đình rất tốt à?" Nhược Ninh bật thốt.

Kỷ Bạch Minh đứng bên cạnh khinh thường hừ lạnh một tiếng.

"Hết chưa vậy? Nhanh lên! Mọi người đang chờ sốt ruột đó!" Kỷ Bạch Minh nói.

"Nha." Nhược Y lập tức tranh thủ ghi số điện thoại của mình cho chị, cũng trách cứ Kỷ Bạch Minh

"Sao anh lại có thể như vậy chứ? đó là chị của tôi!"

"Chị của em, không phải của tôi!" Kỷ Bạch Minh đảo mắt.

"Anh... thật sự không thể nói lý!" Nhược Y tức muốn chết.

"Không cần em nói lý! Đi thôi!" Kỷ Bạch Minh đã rất hết kiên nhẫn rồi, kéo Nhược Y bước đi

Hắn khẽ liếc Nhược Ninh. Cô ta, hắn cảm giác cô ta không có ý tốt với Nhược Y. Chỉ cần cô ta gây ra chút bất lợi cho Nhược Y, hắn sẽ khiến cô ta sống không bằng chết.

Cho dù cô ta và Nhược Y giống nhau như đúc đi chăng nữa, thậm chí hắn nhận lầm còn hôn cô ta, nhưng, khi biết cô ta không phải là Nhược Y, trong lòng hắn thậm chí còn có chút bài xích, trực giác khiến cho hắn không thích cô gái này.

Đôi mắt của Nhược Y, nhìn một cái sẽ lộ vẻ ôn nhu và trong trẻo, giống như chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhìn thấu sâu trong nội tâm của cô vậy, mà Hạ Nhược Ninh, trong mắt ánh mắt của cô ta, rất là lập lòe, làm người ta đoán không ra. Ánh mắt, là cửa sổ tâm hồn, hắn không thích ánh mắt lập lòe của cô ta, cho nên, hắn cũng không thích người này, cho dù cô ta có giống Nhược Y đi nữa!

"Chị, nhớ kĩ ngày mai a, em sẽ tới đón chị đó, buổi tối em về nhà sẽ nói cho mẹ, em đã tìm được chị." Nhược Y quay đầu nhìn Nhược Ninh nói.

Nhược Ninh gật gật đầu, đưa mắt nhìn hai người rời đi

"Đi đi."

Người đàn ông này, là một người rất kỳ lạ, giống như, hắn xông tới lập tức hôn cô, thì ra chỉ xem cô thành Nhược Y thôi! Xem ra, hắn không chỉ đơn thuần là anh hai của Nhược Y đâu!

Cô không nhịn được đưa thay sờ sờ môi của mình.

Đó là nụ hôn đầu của cô, lại bị người đàn ông này xông lên lập tức hôn mất! Cô thậm chí cũng không biết chuyện diễn ra thế nào, thậm chí ngay cả mặt của hắn cũng không nhìn thấy rõ ràng nữa, nhưng mà, kỹ thuật hôn của hắn lại rất cao siêu, nụ hôn kia, lại có thể làm cho tim cô không tự chủ được đập dồn rồi, trầm mê mất!

Chỉ có điều, cô vẫn còn có chút tức giận, nào có ai vừa tới lập tức hôn cô như vậy? Vẫn còn có hơi quá đáng, cô liền nâng tay cho hắn một cái tát biểu hiện sự tức giận của mình.

Còn tưởng rằng hắn là khách tới thích cô muốn trộm hương, thì ra chỉ là xem cô thành Nhược Y?!

Nét mặt Nhược Ninh, âm trầm xuống.

***

.Vũ Hà Linh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro