Chương 34. Món Đồ Chơi Của Tôi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 34. Món Đồ Chơi Của Tôi!

Chờ hắn chạy tới, đã không còn thấy bóng dáng của nàng, hắn cũng "ầm" một tiếng nhảy xuống biển. Khi lặn xuống nước, liền nhìn thấy Nhược Y đang chìm dần xuống đáy biển sâu kia, trái tim của hắn như bị xé rách thành từng mảnh, nàng chán ghét hắn đến vậy sao? Nếu như, hắn chậm một bước, nàng sẽ vĩnh viễn rời khỏi hắn sao?

"Không, tôi không cho phép em rời khỏi tôi, quá khứ, hiện tại, tương lai, tôi cũng sẽ không cho phép em rời khỏi tôi, cho dù em muốn dùng cái chết để thoát khỏi tôi, tôi cũng sẽ tìm em từ trong tay Diêm Vương trở về!"

Hắn dùng sức bơi qua phía nàng, ôm nàng vào trong lòng. Sau khi nổi lên mặt nước, hắn ôm nàng đặt lên boong thuyền, hắn liền làm hô hấp nhân tạo cho nàng, cho đến khi Nhược Y yếu ớt mở to mắt, nhìn qua thấy Kỷ Bạch Minh đang quỳ gối bên cạnh nàng, nàng xoay đầu qua, nước mắt liền trực trào.

"Tại sao muốn cứu tôi? Tại sao không cho tôi đi chết?" Nàng khàn giọng khóc.

"Tại sao? Em chán ghét tôi đến mức muốn dùng cái chết để thoát khỏi tôi?" Kỷ Bạch Minh thống khổ hỏi.

"Tôi không còn cái gì cả, tôi không còn cái gì cả! Tại sao anh không chết đi, tại sao anh không chết đi?" Nhược Y ôm mặt khóc lớn.

"Chết, có thể giải quyết được vấn đề sao? Em muốn tôi chết? Được!" Kỷ Bạch Minh đứng lên, liền chạy đi.

Nhược Y hiểu chuyện, nàng nặng nề đứng lên, tại sao hắn muốn cứu nàng? Tại sao không cho nàng chết, chết thì có thể quên đi tất cả những chuyện đau khổ nàng từng phải trải qua, nàng cảm thấy mình sống trên đời một chút ý nghĩa cũng không có.

Lúc này, Kỷ Bạch Minh quay lại, trong tay hắn lại đang cầm một con dao sắc bén, trong ánh nắng chiếu xuống, lấp lóe những tia sáng chói mắt.

Kỷ Bạch Minh đặt con dao kia vào tay nàng. Sau đó, nhìn thẳng vào nàng nói:
"Em muốn tôi chết, vậy em tự mình động thủ đi. Giết tôi xong, quăng thi thể của tôi xuống biển, nói là tôi uống rượu ngâm nước. Tôi chết để khiến em vui, rất sẵn lòng!"

Kỷ Bạch Minh biết hắn sai rồi, hắn không nên cưỡng bức nàng. Nếu nàng thật sự muốn hắn chết, vậy thì thỏa mãn tâm nguyện của nàng đi!

Trong mắt Nhược Y lóe lên một tia hận ý sâu sắc, nàng từ từ giơ con dao kia lên.

Kỷ Bạch Minh khẽ nhắm hai mắt, xem như hắn nợ nàng đi, nhân tiện cho hắn nếm thử mùi vị cái chết như thế nào.

Nhược Y giơ con dao lên, nhắm ngay ngực hắn đâm tới!

Nhưng, khi nàng vừa nghĩ tới ba Kỷ, người ba luôn đối với nàng rất tốt, cứ vậy mà mất đi người con trai duy nhất, cũng mất đi người thừa kế duy nhất của Kỷ gia, ông sẽ đau lòng cỡ nào!

Nhược Y đột nhiên tỉnh lại, con dao rơi trên mặt đất, nàng ôm mặt òa khóc.

Kỷ Bạch Minh nghe một tiếng "keng", hắn chậm rãi mở mắt. Thấy nàng khóc thương tâm như vậy, hắn đột nhiên cảm thấy đau lòng.

"Thật xin lỗi, tôi chỉ có thể nói với em lời xin lỗi, nhưng, tôi cũng không hối hận đã làm như vậy." Kỷ Bạch Minh chậm rãi nói.

"Kỷ Bạch Minh, anh sẽ xuống Địa ngục!" Nàng căm hận trừng mắt nhìn hắn.

Kỷ Bạch Minh cười trừ, nói: "Không sao, xuống thì xuống thôi."

Hắn dừng lại một chút nói:
"Hạ Nhược Y, tôi muốn nói cho em biết, bây giờ, em không giết tôi, về sau tôi sẽ không cho em bất kỳ cơ hội nào để giết tôi nữa. Em đã trở thành nữ nhân của tôi, chỉ cần tôi còn sống một ngày, tôi nhất định sẽ không tha cho em!"

Nhược Y ngỡ ngàng nhìn Kỷ Bạch Minh, thật không dám tin, hắn còn có thể nói ra những lời này, chẳng lẽ, hắn thật sự muốn chết sao? Hắn đang kích nàng giết chết hắn sao?

"Giết một kẻ như anh, sẽ ô uế tay tôi! Anh đừng cho rằng tôi không dám xuống tay, tôi chỉ nghĩ đến ba Kỷ sẽ đau lòng biết nhường nào khi mất người con trai duy nhất của ông. Tôi chỉ không nhẫn tâm nhìn ba dày vò bản thân." Nhược Y nắm chặt hai quyền, quát Kỷ Bạch Minh, nhưng, tuy rằng nàng dùng hết toàn lực, khả năng phát ra thanh âm vẫn rất nhỏ, làm cho nàng chống đỡ hết nổi ngã xuống chống trên mặt đất thở hổn hển.

Lòng Kỷ Bạch Minh một trận bi thương, thì ra, giết hắn sẽ ô uế tay nàng, thì ra, đối với hắn nàng không có chút bận tâm nào, chỉ bận tâm đến người ba trong miệng nàng mà thôi!

Thấy bộ dạng yếu ớt của nàng, Kỷ Bạch Minh thật muốn ôm nàng vào trong ngực, nói cho nàng biết, chỉ cần nàng có thể thử tha thứ hắn lần này thôi, nàng muốn hắn làm cái gì, hắn cũng sẽ đáp ứng nàng, mạng của hắn, hắn thật sự nguyện ý cho nàng, thật sự nguyện ý vì nàng đi tìm chết, nhưng, phỏng chừng nàng sẽ không, nàng đã hận hắn thấu xương rồi, ngay cả chết cũng không sợ nữa, nàng nào có khả năng tha thứ cho hắn kia chứ!

Kỷ Bạch Minh nhịn đau đớn trong lòng xuống, cường ngạnh nói: "Muốn giết tôi, tùy em, không muốn giết tôi, cũng tùy em, tóm lại, tôi còn sống một ngày, tôi sẽ không để cho em rời khỏi bên cạnh tôi, em đã trở thành nữ nhân của tôi, cũng chỉ có thể thuộc về một mình tôi, em là của tôi, là của tôi! Tôi sẽ không để cho bất cứ kẻ nào đoạt em đi từ trong tay tôi! Ai cũng không thể! Em cũng mơ lại đi chết lần nữa, nếu em dám can đảm làm tiếp ra chuyện giống hôm nay, tôi nhất định sẽ giết chị em, giết mẹ em, để cho họ bồi táng cùng em!"

Hạ Nhược Y kinh hãi, toàn thân cô đều run rẩy, vì sự tàn nhẫn của hắn!

"Anh dám? Nếu anh làm như vậy, tôi thành quỷ cũng sẽ không tha cho anh!"

Kỷ Bạch Minh mặt không đổi sắc, nói: "Tôi dám nói, dám làm! Em không tin? Vậy em cứ thử xem đi, nếu em dám đi tìm cái chết, tôi nhất định sẽ làm như vậy! Em cũng chết rồi, tôi còn cái gì phải bận tâm đây? Em đừng lo, chỉ là em làm phiền mẹ và chị em đi theo em cùng chết thôi!"

Nhược Y tức giận nắm chặt tay thành quyền. Nhưng, hiện tại cơ thể cô một chút sức lực cũng không có.

"Anh! Cái tên điên này, cho dù anh có xuống Địa ngục, ngay cả ma quỷ cũng sẽ không thu linh hồn ác độc như anh!"

Kỷ Bạch Minh cười phá lên nói:
"Không sao, cùng lắm thì giống như trước đây vậy, cùng lắm thì giống như trước đây vậy!"

Hạ Nhược Y kinh ngạc nhìn hắn, hắn cười cái gì?

Kỷ Bạch Minh đột nhiên kéo cô ôm nhẹ vào lòng, trên mặt nổi lên ý cười thập phần bất cần: "Tiểu Y Y, em cho rằng em là ai? Em chỉ là món đồ chơi của tôi, mặc tôi chơi đùa. Đừng tự nâng mình thật cao như vậy! Em còn nhớ tôi từng nói với em một câu, ai chọc giận tôi, đều không có kết quả tốt, bao gồm cả em! Ai bảo em không ngoan? Em không ngoan, tôi liền tặng cho em một phần đại lễ sinh nhật, cho em trở thành nữ nhân của tôi, thế nào? Phần lễ vật này, tính long trọng, em cũng không thua lỗ! Trở thành nữ nhân của Kỷ Bạch Minh tôi, rất nhiều cô gái nằm mơ cũng không được!"

Nhược Y bị hắn chọc tức, cô phun nước miếng vào mặt hắn: "Vô sỉ! Hạ lưu! Đê tiện! Hỗn đản! Tạp toái!"

Kỷ Bạch Minh thản nhiên lau nhẹ, nói: "Tiểu Y Y, đừng như vậy, giữ lại nước miếng, em không, tôi dùng."

"Em chỉ là món đồ chơi của tôi! Coi như mẹ em cho tôi một chút bồi thường đi." Hắn bóp chặt cằm cô, mãnh liệt hôn lên đôi môi căng mọng ấy.

Nhược Y đã không còn sức giãy dụa, khi đầu lưỡi của hắn trở quấy trong miệng cô, đợi hắn dần dần trầm mê, cô liền hung hăng cắn xuống.

Kỷ Bạch Minh khẽ nhíu mày, nhưng vẫn hôn cô thật sâu không có ý dừng lại. Trong miệng hai người đều là mùi máu tươi nồng đậm.

Cô thật sự tuyệt vọng. Cho dù đầu lưỡi hắn đã bị thương, tình nguyện chịu đựng đau đớn, cũng không nguyện ý ngừng hôn cô! Hắn là tên điên, thật sự là tên điên! Cả đời này, cô thật sự không thể chạy thoát khỏi hắn rồi!

***

.Vũ Hà Linh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro