Chương 7. Sự Quan Tâm Giả Tạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 7. Sự Quan Tâm Giả Tạo

Bữa tối là thời điểm không khí sinh động nhất ở Kỷ gia, Kỷ ba ba thích nhất là tìm Kỷ Bạch Minh cùng Nhược Y nói chuyện,  vì ông thường xuyên vắng nhà, nên đây là cách cùng con trai con gái bồi dưỡng tình cảm.

Cũng chỉ có thời gian bữa tối, mọi người mới tụ cùng một chỗ, bình thường, Kỷ ba và phu nhân cũng rất nhiều việc, công ty cả đống chuyện lớn nhỏ chờ bọn họ giải quyết, hai người một người quản lý hành chính, một người quản lý tài vụ, mẹ Nhược Y là thạc sĩ 'Trường Kinh tế Tài chính Liên kết Quốc tế'.

Vốn, các phu nhân thượng lưu bình thường, đều đứng trong nhà giúp chồng dạy con, sống một cuộc sống "phu nhân" xa xỉ, nhàn rỗi hẹn hò bạn bè đánh bài hoặc shopping với spa. Nhưng, Kỷ Luân lại đồng ý cho phu nhân đi ra sân khấu giúp đỡ sự nghiệp của ông, làm trợ thủ đắc lực cho ông, hai người song kiếm hợp bích, đưa An Thác tập đoàn Kỷ thị càng ngày càng lớn, một bước đã có một chỗ đứng vững chắc trong thị trường Quốc tế, là tập đoàn lớn mạnh nhất Châu Á. Hai người trở thành cặp phu thê điển hình khó gặp trong giới kinh doanh cùng xã hội thượng lưu. Mọi người đều khen ngợi mẹ Nhược Y, có lẽ, là vì tài năng của chính bà, mà cũng có lẽ bởi vì bà rất may mắn khi gặp được người bạn đời như Kỷ Luân, Kỷ ba ba đối với bà vô cùng thương yêu và kính trọng.

"Đúng rồi, Nhược Y, sắp có kỳ thi chuyển cấp, con đã xem qua danh sách các trường cao trung chưa? Có trường nào vừa ý không?" Kỷ ba ba hỏi

"Con..." Nhược Y suy nghĩ một chút, thận trọng nói

"Ba, con nghĩ sẽ vào trường cao trung nữ Mary, nơi đó chất lượng dạy học và điều kiện vật chất là tốt nhất trong các trường cao trung." Mấu chốt là có thể rời xa nhà, có thể ở ký túc xá, hoàn toàn không cần về nhà.

"Cao trung nữ Mary? Không tồi, con có chắc không?" Kỷ ba ba nói.

"Con sẽ cố hết sức." Nhược Y có chút vui mừng.

"Y Y, mặc kệ con học trường nào, nhưng mà, mẹ hi vọng là con có thể vui vẻ." Mẹ Nhược Y cười.

Kỷ Bạch Minh nãy giờ không nói gì đột nhiên mở miệng

"Dù là trường quốc trung nữ, có thể so sánh với khoa dự bị học viện Ngũ Châu sao? Nếu em muốn chất lượng dạy học và điều kiện vật chất tốt, chọn Ngũ Châu đi, không có trường nào có thể so sánh với Ngũ Châu của anh đâu."

"Cũng được, sao chúng ta lại không nghĩ tới Ngũ Châu nhỉ?" Kỷ ba ba cùng mẹ Nhược Y đồng thanh

Lòng Nhược Y hoàn toàn chìm vào đáy, không cần, cô không cần đi Ngũ Châu! Cô muốn vào Mary!

"Ba, mẹ, con không muốn vào Ngũ Châu, con muốn vào Mary." Mặt Nhược Y tái nhợt như tờ giấy, hốt hoảng

Kỷ Bạch Minh cười, nghiêng đầu nhìn cô

"Em gái, ai cũng đều đã chọn Ngũ Châu, em không cần là ngoại lệ, em thành tích ưu tú như thế, anh nghĩ, vào Ngũ Châu là hoàn toàn không có vấn đề gì, lại nói, anh ở Ngũ Châu, anh em mình chiếu cố nhau."

Nhược Y run rẩy. Nếu cùng hắn học cùng một trường, cô còn có cái tự do gì đáng nói? Hắn tuyệt đối sẽ giam cầm cô chặt chẽ.

"Tiểu Minh nói rất đúng, vẫn là con nghĩ chu đáo."

Kỷ ba ba cười lớn

"Phu nhân, em xem Tiểu Minh thương Y Y biết bao nhiêu, làm việc đều vì Y Y mà suy nghĩ. Em xem, hay cho con vào Ngũ Châu học khoa dự bị đại học đi, em nghĩ sao?"

"Em không có ý kiến, Tiểu Minh quan tâm em gái như vậy, em mừng còn không kịp." Mẹ Nhược Y cũng cười.

Tiểu Minh vì Nhược Y mà lo lắng đến thế, bà thật sự nhất định phải để Y Y học ở đó.

Nhược Y chết lặng nhìn chằm chằm gương mặt soái ca chứa đựng đầy sự giả tạo của Kỷ Bạch Minh, cô thật muốn hất bát canh trong tay lên trên mặt hắn, rửa đi cái nụ cười tươi nhìn như chân thành kỳ thật lại ẩn chứa ác độc dã tâm kia. Nhưng mà, cô cũng không có dũng khí làm như vậy, đáy lòng vô cùng phẫn nộ làm cho đầu óc cô từng đợt mê muội, cô đột nhiên đứng lên, the thé nói

"Không, con không đi Ngũ Châu, có chết cũng không đi!"

Một tầng sương phủ kín mắt cô, khiến tất cả mọi thứ nhoè đi, nước mắt chỉ trực rơi xuống. Nhưng, cô lại cố gắng kìm nén, cô không muốn rơi nước mắt ở trước mặt ba mẹ. Cô đẩy ghế, bước nhanh chạy lên trên lầu, mở cửa phòng ngủ vào rồi đóng sầm cửa lại.

Để lại bàn ăn ba người, hai mặt nhìn nhau.

Chỉ có Kỷ Bạch Minh biết vì sao Nhược Y nổi giận. Bất quá, xem quyết định hai vị đại nhân kia thì có vẻ như hắn đã "thêm dầu vào lửa" thành công.

Trừ phi cô ta nói ra sự thật là luôn bị hắn áp bách khi dễ thì may ra mới thoát nổi. Nhưng, rất tiếc là Nhược Y lại không có lá gan đó. Kỷ Bạch Minh hắn thắng chắc rồi!

"Đừng, dì đi cho."

Mẹ Nhược Y lên tiếng ngăn, bà đứng lên, đẩy ghế ra,

"Luân, em đi lên xem Nhược Y một chút, đứa nhỏ này đang bị làm sao đây?"

"Dì, có thể em là đang cáu kỉnh với con thôi, ngày hôm qua lúc con đón em đi học về, thấy một nam sinh thổ lộ tình cảm với nó, con nói với nó vài câu, nó liền phát cáu với con, nói không cần con quản nó, dì xem, đây là thư tình của đứa nam sinh kia viết cho nó."

Kỷ Bạch Minh lấy lá thư tình của Phác Thế Nhân từ trong ví ra, đưa cho mẹ Nhược Y.

Thật may khi không quăng phong thư tình này vào thùng rác, vừa vặn đúng lúc phát huy công dụng.

Mẹ Nhược Y cầm đọc, đưa cho Kỷ ba ba, nói

"Đứa nhỏ này, thật không ngờ vẫn có người thích, nhưng mà, nó còn quá nhỏ, dì cảm thấy sự học quan trọng hơn, không thể phí thời gian vào vài thứ cảm tình hời hợt này được."

"Đúng vậy, con cũng nói với nó chính xác như vậy, nhưng mà, nó rất tức giận, mười lăm tuổi, đúng vào thời kì nổi loạn của thiếu niên, cũng có khả năng em ấy đang ở trong giai đoạn này."

Kỷ Bạch Minh để biểu cảm "hết cách"

"Tiểu Minh, con làm như vậy là đúng, ba mẹ không thể lúc nào cũng ơn bên các con, con là anh trai, em gái cần con chăm sóc nhiều một chút, con đối với em như vậy, dì thật sự cảm kích, thật sự, con nói rất đúng, nó hẳn nên đi Ngũ Châu, đi Ngũ Châu có con trông nó, dì yên tâm."

Mẹ Nhược Y nói.

Kỷ ba ba cũng đồng ý gật đầu

"Nó còn nhỏ, phải có người trông coi, vạn nhất không cẩn thận một cái, còn bé đã bị đứa nam sinh nào bắt cóc rồi, thế này không được, để cho nó vào Ngũ Châu, nó không muốn đi cũng phải bắt nó vào Ngũ Châu, ngẫm lại, anh có quen hội chủ tịch trường Ngũ Châu, nó thi không đậu, anh cũng có thể giúp nó vào Ngũ Châu, em yên tâm đi, con gái em sinh, ở trong lòng anh, cũng là bảo bối tiểu công chúa của anh."

"Luân, cảm ơn anh."

Mẹ Nhược Y nghe ông nói như vậy, trên mặt tràn ngập nụ cười hạnh phúc.

Kỷ Bạch Minh trong lòng cười lạnh, nhưng ngoài miệng vẫn nói với mẹ Nhược Y

"Dì, dì nên nói chuyện với em ấy thật tốt, không cần trách cứ nó, nó còn nhỏ, có rất nhiều chuyện nó còn không biết là đúng hay sai, kỳ thật nó rất ngoan, dì đối với nó không cần quá mức quá nghiêm khắc."

Nghe hắn bảo vệ cô như vậy, mẹ Nhược Y thật sự vô cùng cảm động

"Tiểu Minh, con thật sự trưởng thành, con vì Y Y mà suy nghĩ như vậy, dì thật sự rất vui vẻ rất vui vẻ."

"Dì, chúng ta là người một nhà, con thương em gái là đương nhiên."

Hắn cười nói.

Hừ, con gái bảo bối của bà, chỉ là đồ chơi của tôi mà thôi, cho tới bây giờ tôi chưa từng cho rằng các ngươi là người một nhà của tôi!

Mẹ Nhược Y vừa nghe hắn nói như thế, cảm động đến rơi nước mắt, bà chùi chùi nước mắt, nói với Kỷ ba ba

"Luân, Tiểu Minh của chúng ta, thật sự đã trưởng thành rồi."

Kỷ ba hài lòng nhìn con trai, cười nói

"Ngọc bất trác thành khí, là chúng ta làm ba mẹ thế này, dạy dỗ nó tốt như vậy, tốt lắm, đi xem Nhược Y đi, đứa bé kia chắc chắn đang bò ra giường khóc đó."

Mẹ Nhược Y nghe vậy, cũng không tiếp tục lề mề, bà chạy lên lầu gõ nhẹ cửa phòng cô.

"Y Y, là mẹ, mở cửa ra, mẹ muốn nói chuyện với con một chút."

Nhược Y mang đôi mắt sưng đỏ mở cửa.

Nhìn thấy mẹ, cô ủy khuất mếu máo, đôi mắt lại đỏ lên.

"Mẹ, con không muốn vào Ngũ Châu."

***

.Vũ Hà Linh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro