Chương 1: Khai Giảng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày mùa hè, mặt trời nóng rực như muốn thiêu đốt mặt đường chảy nhựa. Sở Điềm từ trên taxi bước xuống còn chưa kịp bung dù, ánh nắng cực nóng chiếu thẳng xuống cổ và cánh tay nàng. Cái nóng làm cho nàng nhanh chóng tản dù để che nắng.

Sau khi trả tiền taxi, Sở Điềm kéo rương hành lý hướng vào trường đại học. 4 từ "Cừ Thành Đại Học" nằm chiễm chệ trên cổng trường. Đây hẳn là cổng trước của trường.

Hôm nay là ngày đầu tiên đến báo danh của sinh viên năm nhất. Sở Điềm sau khi trải qua 2 tháng thi đại học tàn khốc đã thi đỗ vào " Cừ Thành Đại Học". Đây không hẳn là trường đại học có danh tiếng nhưng với Cừ Thành có hơn 20 trường trung học thì cũng có thể xem như nằm trong top đầu. Đồng thời cũng là một trong 2 trường đại học nhất lưu, tuy rằng bài danh nằm sau.

kỳ thật thi đỗ "Cừ Thành Đại Học" đối với Sở Điềm mà nói thì đây là một sự may mắn bùng nổ. Năm nay sở Giáo dục ở tỉnh Cừ Thành tiến hành cải cách thi cử vào đại học, lần đầu tiên dùng đề thi toàn quốc. Lúc trước đề thi là trong tỉnh ra đề, cho nên thời điểm dùng đề thi toàn quốc thì có nhiều đề hình vẫn chưa được luyện tập qua trong phần số học. Bình thường làm qua vô số đề mục KHÓ của hình học quả thật là ác mộng. Nhưng đối với Sở Điềm mà nói thì không thể tốt hơn vì vốn dĩ nàng cũng đâu giỏi toán học, cùng lắm thì bỏ qua đề hình.

lúc thi đại học phần toán học nàng lo lắng bội phần. Đến thời gian công bố điểm, bài thi toán học của nàng được 117 điểm, đối với bình thường mà nói thì hơi thấp, nhưng năm nay thi đề hình mới, người cao nhất trường cũng hơn một trăm ba mươi mấy, nhưng nàng vẫn thực cao hứng.

Hơn nữa nàng vẫn là không tốt tiếng anh cho lắm, lại phát huy vượt xa sinh viên thường được 132 điểm cho nên được để lên trên, vô tình được " Cừ Thành Đại học" chọn.

Được rồi...Tuy rằng trúng tuyển nguyện vọng 3: chuyên ngành Vật lý, cũng không mệt lắm. Chuyên ngành này tốt xấu gì cũng chính nàng chọn, không phải tùy tiện.

Đối với kết quả này, Sở Điềm tưởng chừng như muốn đốt pháo chúc mừng. Một vì mình vốn dĩ không phải là học sinh trọng điểm được bồi dưỡng thế nhưng lại thi đỗ vào Cừ Đại, một trong 2 trường đại học nhất lưu, quả thực là cái bánh trên trời rớt xuống, a ha ha ha, không phải vận khí được .coi như là một loại thực lực sao.

Cho nên mấy ngày nay, sắp tới ngày báo danh, nàng thực kích động, sớm đã chuẩn bị hành lý từ tối hôm qua. Mặc dù, trường học chỉ cách nhà nàng có một con đường, nhưng nàng vẫn không giấu nổi hưng phấn.

Sở Điềm lấy lại bình tĩnh, một tay cầm ô, một tay xách hành lý hướng cổng trường đi tới. Một trận gió nhẹ thổi tới, gợn lên một góc váy của nàng. Vì hôm nay đi báo danh, muốn lưu lại ấn tượng tốt với đồng học, nàng cố ý hóa trang. Một thân váy thục nữ, quần lụa mỏng màu xanh của mùa hè có ren trắng, tóc được uốn vào nếp, hơn nữa khuôn mặt sau khi trang điểm càng thêm tinh xảo, mang một đôi giày da màu trắng đi trên đường ngược lại có phần thành thục, hấp dẫn.

Chỉ là đôi giày da có chút chật, chân bị ép đến đau, lại thêm trời nóng oi bức Sở Điềm có thể cảm nhận được tất của nàng đã bị mồ hôi làm ướt. Cố nén cảm giác khó chịu, ngẩng đầu ưỡn ngực, mỉm cười đi đến bản tin tức, hướng dẫn của trường.

Sở Điềm cũng không phải là người phương Bắc chính gốc, trước đây nàng sống ở phía nam, lên trung học mới chuyển đến Cừ Thành, cho nên thanh âm của Sở Điềm là thanh âm tiêu chuẩn của phía Nam. Hơn nữa, Thanh âm của Sở Điềm có chút giống trẻ con, mỏng và êm tai, thêm vào đó khuôn mặt non nớt cùng dáng người nhỏ nhắn, trông giống như một loli hiếu động.

Tuy rằng Sở Điềm ưa ngự tỷ, nhưng sau khi phẫn làm ngự tỷ Lần thứ N thất bại, nàng cũng không thể không chấp nhận diện mạo loli của mình. Từ đó về sau yên phận làm loli không ngoảnh lại.

"Học Trưởng, xin hỏi tân sinh chuyên ngành vật lý đăng kí báo danh tại nơi này sao?" Sở Điềm nhìn học trưởng đang ngồi sau bàn biểu ngữ chơi điện thoại hỏi.

Bàn dài phía sau có 7 cái ghế, không.. 6 cái , có lẽ là đến giữa trưa những người khác đều đã đi ăn cơm, chỉ còn lại một người trông coi.

Nghe thanh âm mềm nhu của Sở Điềm, học trưởng đang chơi điện thoại ngẩng đầu nhìn nàng mang theo ý cười, nói : " Học muội học chuyên ngành Vật Lý ? "

"Ân." Sở Điềm gật gật đầu, nhìn học trưởng trước mắt, mang kính khung màu đen, mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, ngũ quan cũng không tệ .

" Đến điền vào đơn này, sau đó tới ký túc xá lĩnh chìa khóa cất hành lý, rồi đi đến phòng đào tạo nộp đơn báo danh là được." Nói xong, học trưởng lấy tờ đơn trên bàn đưa cho Sở Điềm.

Sở Điềm điền nhanh vào đơn. Lúc này, có mấy học trưởng học tỷ khác nhanh chóng trở lại, Sở Điềm đem đơn đưa lại cho Học Trưởng.

" Học muội, có học tỷ trở lại rồi, hay là để nàng mang ngươi đi ký túc xá đi. Không thì một mình ngươi khó tìm đường lắm." Học trưởng đề nghị nói.

" Không cần không cần, không cần phiền toái học tỷ, ta là người địa phương, đã đến qua rồi." Sở Điềm vội vàng cự tuyệt, cười cười xin lỗi với học trưởng cùng học tỷ. Nàng không nghĩ sẽ làm phiền đến người khác.

" Không có việc gì, để học tỷ dẫn ngươi đi đi." Một học tỷ khác mở lời nói.

Sở Điềm không dễ dàng gì mới cự tuyệt được học trưởng cùng học tỷ nhiệt tình. Kéo rương hành lý như chạy trốn về phía trước, trong đầu tràn đầy học trưởng cùng học tỷ nhiệt tình, tươi cười.

Vài học tỷ cùng học trưởng phía sau nhìn bóng lưng Sở Điềm cười cười, nói:

" Học muội này thật manh a."

"Cũng phải nha. Ngành vật lý khó có được người đáng yêu như vậy ." Một học trưởng khác nói tiếp.

" Các ngươi được rồi. Mau ngồi xuống. Đợi tí lại có tân sinh mới bây giờ."

Sở Điềm không dễ dàng mới đến được ký túc xá, lĩnh chìa khóa phòng tại chỗ a đi dưới lầu. Phòng của nàng ở lầu 4, kéo theo rương hành lý đến phòng là đã thở không ra hơi.

Sở Điềm mở cửa phòng, phòng đôi....theo kết cấu giường trên bàn dưới. Bên trong , giường trên kia đã được trải ra rồi, trên bàn có vài thứ, hẳn là bạn cùng phòng của nàng đã đến rồi.

Sở Điềm nhìn bàn của bạn cùng phòng đã đặt sách giáo khoa chỉnh tề, trong lòng có chút chờ mong. Đây là lần đầu tiên nàng trọ ở trường, không biết bạn cùng phòng là người như thế nào, nhưng xem cách đặt sách vở chỉnh tề , bàn sạch sẽ, bạn cùng phòng của nàng hẳn là người thích sạch sẽ.

Sở Điềm đem hành lý cất kỹ, đánh giá bạn cùng phòng vài lần liền đem túi xách, khóa cửa ra ngoài. Đi báo danh rồi về dọn dẹp sau cũng được.

Bây giờ là giữa trưa, người đi báo danh không nhiều. Sở Điềm rất nhanh đã báo danh xong liền vội vã trở về. Chỉ là chỉ cần nàng đi nhanh giày da nhỏ liền mài đến đau chân. Sở Điềm nhìn gót chân đã bị mài tróc da liền hối hận không thôi. Lúc trước như thế nào lại chọn đôi giày này,muốn đẹp thì phải giá lớn, làm một người thoải mái là tốt nhất.

Rất nhanh, Sở Điềm đã đến được ký túc xá dưới lầu. không dễ dàng mới lên tới lầu bốn, trên trán mồ hôi nhễ nhại , bất chấp lớp phấn trang điểm trên mặt, tùy ý lấy tay lau mồ hôi trên mặt. 

Sở Điềm lấy chìa khóa mở cửa phòng, vặn nhẹ hai vòng sau lại phát hiện cửa không có khóa, liền đem chìa khóa cất kỹ, hẳn là bạn cùng phòng đã trở lại. Sở Điềm hít một hơi, khóe môi cười đem cửa mở ra .

Nhất đẩy cửa ra, Sở Điềm liền nhìn thấy bạn nữ cùng phòng nằm ngủ trên bàn. Tại cửa có thể nhìn ra nàng mặc áo sơ mi trắng cùng quần bò ngắn màu lam, tóc cột đuôi ngựa.

"Xin chào, ta gọi là Sở Điềm, cũng ở tại phòng này, là bạn cùng phòng của ngươi a." Sở điềm hướng bạn cùng phòng đi tới, khóe miệng giơ lên, trên mặt mỉm cười.

"Ta gọi là Đàm Uyển Nguyệt." Đây là giọng nữ ôn hòa, không giống giọng của Sở Điềm như  tiếng em bé, lại rất êm tai.

Sở Điềm nghe thanh âm bạn cùng phòng tràn đầy ôn nhu, khóe miệng cười lớn , không chớp mắt nhìn chằm chằm bạn cùng phòng, chờ nàng nhìn đến.

Rất nhanh, bạn cùng phòng quay sang nhìn nàng. Đó là một gương mặt thanh tú, không có hoá trang, nhưng rất trắng mịn, nhìn như không có lỗ chân lông, lộ ra trán trơn bóng, ngũ quan thực bình thản, làm cho người ta có cảm giác thực thoải mái. Đặc biệt là  ánh mắt,rất đen, rất sáng, để người ta không thể nào bỏ qua được, cả người thoạt nhìn văn văn tĩnh tĩnh .

Sở Điềm khóe miệng tươi cười càng lớn, bạn cùng phòng có thanh âm nghe thật ôn nhu, hơn nữa bạn cùng phòng thoạt nhìn còn Văn Tĩnh như vậy. Nàng thích nhất là người ôn nhu. Quả nhiên bạn cùng phòng nàythực đáng giá chờ mong .

"Ngươi đi báo danh đã trở lại?" Đàm Uyển Nguyệt hỏi, thanh âm thản nhiên , làm cho Sở Điềm cảm giác thực thoải mái.

"Ân ân, vừa mới ở phòng hành chính trở về, mệt chết ta." Sở điềm tùy ý cầm lấy một lọ sữa chua  trên bàn, uống một ngụm, lại hỏi tiếp: "Ngươi cũng đã báo danh xong rồi?"

Vừa hỏi xong những lời này, Sở Điềm nhìn Đàm Uyển Nguyệt bộ dáng ôn hòa, nàng liền cảm giác chính mình rất ngu, như thế nào hỏi vấn đề này a, thời điểm nàng vừa mới vào phòng Đàm Uyển Nguyệt đều trải   giường xong rồi, khẳng định là đã đi báo danh .

Đàm Uyển Nguyệt nhìn mặt Sở Điềm đầy bộ dáng rối rắm, liền cảm thấy buồn cười. Lúc này Sở Điềm chu miệng ra , thoạt nhìn rất khả ái, chợt xúc động có ý nghĩ muốn  nhéo nhéo má Sở Điềm, nhưng Đàm Uyển Nguyệt kịp thời ngăn chặn cảm xúc này, đứng dậy đi đến bên người Sở Điềm, đưa tờ khăn giấy cho nàng, hỏi: "Muốn ta giúp ngươi thu dọn không?"

Sở Điềm nhận khăn giấy Đàm Uyển Nguyệt đưa qua , cười cười, xoa xoa mồ hôi trên trán. Sau đó cuối xuống đem rương hành lý mở ra, nói: "Không cần, không cần, làm phiền ngươi rồi, đồ của ta không nhiều, thu thập một loáng là xong."

Kỳ thật, Sở Điềm cảm giác nhờ vả bạn cùng phòng mới quen giúp mình sửa sang lại này nọ đồ đạc thật sự là rất không tốt , hơn nữa cũng thực phiền toái người ta, mấu chốt là nàng còn sẽ cảm thấy rất ngượng ngùng.

"Được rồi, vậy ngươi chậm rãi sửa sang lại đi." Đàm Uyển Nguyệt cũng không nói thêm cái gì, liền trở về.

Sở Điềm ngồi trên mặt đất sửa sang lại này nọ, ngẩng đầu nhìn Đàm Uyển Nguyệt, vừa lúc nhìn đến Đàm Uyển Nguyệt  đang mặc quần bò, chân thực dài lại thẳng, lại cúi đầu liếc chân của mình, âm thầm hâm mộ.

Sở Điềm lại nhìn Đàm Uyển Nguyệt vài lần. Vừa rồi cùng Đàm Uyển Nguyệt đứng chung một chỗ, giống như cao hơn mình một cái đầu, mà nàng 1m60. Như vậy, Đàm Uyển Nguyệt ít nhất cũng 1m70 đi.

Sở Điềm lại liếc chân Đàm Uyển Nguyệt vài lần. Không hổ là 1m70, chân dài như vậy, không giống đôi chân ngắn 1m60 của nàng.

Thu thập gần nửa giờ, Sở Điềm mới đem một ít sách vở cùng đồ dùng sinh hoạt dọn xong, tiếp theo nên trải giường a. Sở Điềm một mình ôm chăn không thế nào leo lên giường được, liền liếc mắt nhìn qua Đàm Uyển Nguyệt. Đàm Uyển Nguyệt hiện tại đang ngồi ở trên ghế đọc sách, Sở Điềm rối rắm, cảm giác quấy rầy nàng thật không tốt, cũng liền không nói gì, một tay ôm chăn, một tay kéo thang cuốn hướng trên giường bò lên. 

Nhưng là không nghĩ tới, mới leo lên được hai tầng thang cuốn chân trái mang tất trơn liền bị trượt .Sở Điềm tay phải gắt gao nắm lấy thang cuốn nhưng lại  gắng không nổi, chân trái nhẹ nhàng lần lần hạ xuống.

"Két sát." Một tiếng truyền đến, Sở Điềm nhanh chóng hướng chỗ phát ra thanh âm nhìn lại, chỉ thấy chân trái của nàng dẫm nát thang lầu có  một cái hộp giấy màu nâu ở trên của bạn cùng phòng. Sở Điềm lập tức liền hoảng, cái gì đó bên trong chỉ sợ là đã hỏng. Nàng nhanh chóng đem chăn trên tay ném đi, cầm lấy hộp giấy, mở ra, chỉ thấy bên trong là một cái  cái chén gốm sứ màu trắng bị bể ra thành hai mảnh.

Đàm Uyển Nguyệt nghe thấy đứng dậy, đi tới.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta không cẩn thận làm bể chén sứ của ngươi rồi." Sở Điềm rất là áy náy, sắc mặt đỏ bừng, gấp gáp xin lỗi Đàm Uyển Nguyệt.


##hello mọi người, tớ mới tập tành dịch thôi, có gì góp ý nhỏ nhẹ cho tớ nha, tớ mỏng manh dễ vỡ lúm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro