Chương 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi làm một cuộc kiểm tra toàn thân, bác sĩ đã rút khỏi kết luận của mình: Lâm Hoan Hỉ bị thương phần đầu đến mất trí nhớ, là trường tồn hay tạm thời, bác sĩ không thể xác định được. Điều đáng mừng là cô ấy chỉ bị thương ngoài da, ngoại trừ mất trí nhớ thì không có gì đáng ngại, nghỉ mấy ngày nếu không phát hiện ra vấn đề gì thì có thể xuất viện.

Trên tay anh cầm giấy tờ, nội dung anh vô cùng nặng nề.

Cảnh Dịch sử dụng lực lượng giấy tờ, sau đó cứ làm dự án mới cho nó vào túi mình.

Trang Phong vẫn luôn đứng đợi ở cửa, thấy Cảnh Dịch đi liền chạy nhanh đến bên cạnh anh, nhìn sắc mặt tái xanh nhạt của anh, Trang Phong cũng đoán được phần nào kết quả của sự bùng nổ.

"Bác sĩ nói như thế nào? Có thể chữa khỏi cho chị dâu không?" Trang Phong hỏi, vẻ mặt soi tỏ vẻ phức tạp.

Ấn đường anh giật giật một cái, cái gì cũng xéo một cái: "Đừng có mà ăn nói linh tinh, cái gì mà cứu chữa được, cô ấy đâu phải mắc bệnh nan y."

Trang Phong làm ra vẻ không sợ chết: "Em đoán là không mấy ai so với bệnh nan y đâu."

Nói xong, Trang Phong cảm nhận được Cảnh Dịch có một chút giám đốc.

Cẩn thận hỏi lại: "Thật sự mất trí nhớ sao?"

Thanh Âm Cảnh Dịch nhạt: "Ừ"

"Bác sĩ nói có thể tốt lên không?"

"Không nói."

"Chính đó là không thể tốt lên được."

"..."

Nhìn Cảnh Dịch rũ mi xuống, sắc mặt hơi hơi u ám, Trang phong thức ngậm miệng lại.  Nhưng chưa đến hai giây sau đã lại mở miệng lải nhải: "Dịch ca, không phải em lắm miệng đâu ..."

Tâm tình Cảnh Dịch vốn đã không tốt, lại nghe hắn xả bên tai gây ra nhiều chuyện, ngữ khí cũng tức giận: "Vậy thì cậu im lặng đi."

Trang Phong làm như không nghe thấy lời anh, đảo mắt nhìn xung quanh tiến đến gần bên tai anh nói: "Anh nhìn chị dâu bây giờ xem, hôn lễ sau phải làm sao? Không phải em kích anh nhưng sau khi mất trí nhớ chị dâu có chút tình cảm với anh, sự cố định sẽ không chịu kết hôn với anh, không có chừng mực mà xem là bọn buôn người ... "

Nói xong lời cuối cùng ngữ khí của Trang Phong hình như có hơi vui sướng khi thấy người khác gặp họa.

Cảnh Dịch lặng im, lúc này trong lòng anh như có một tảng đá nghìn cân đè lên, ngay đến cả hô hấp cũng khó khăn.

Quan hệ của Cảnh Dịch và Lâm Hoan Hỉ là yêu đương lén lút vì Lâm Hoan Hỉ là người đại diện của anh, bình thường hai người có dính vào nhau thì truyền thông cũng không hề nghi ngờ, nhưng thật ra có không ít fan ghép cặp anh với Lâm Hoan Hỉ.

Trừ bỏ người thân và bạn bè ra thì bên ngoài không một ai biết là hai người bên nhau. MÀ sau khi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn hai người định tới khi làm đám cưới sẽ công bố ra bên ngoài, nhưng anh tính không bằng trời tính, ai ngờ chỉ sau hôm đăng kí kết hôn Lâm Hoan Hỉ liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

" Để nói sau đi..." Hơi thở anh có hơi nặng nề. "Tôi đi thăm cô ấy."

"Em đi với anh."

Trang Phong lơ luôn vẻ mặt không tình nguyện của Cảnh Dịch, mặt dày đi theo sau anh, kỳ thật hắn vô cùng tò mò kí ức của Lâm Hoan Hỉ đã dừng lại ở giai đoạn nào.

Giờ phút này Lâm Hoan Hỉ đang nằm trên giường bện, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Cô nghĩ tới nghĩ lui một lúc, trước khi phát sinh ra chuyện này, Lâm Hoan Hỉ đang học lớp 11, còn một năm nữa là thi đại học rồi, cho nên Lâm Hoan Hỉ luôn cố gắng dốc hết sức học tập, ngày hôm qua cũng giống như mọi ngày, tan học về nhà làm bài tập, cố gắng làm một đứa con ngoan của mẹ, giúp mẹ làm việc nhà. Cuối cùng thì làm mấy đề thi thử của trường rồi lăn ra ngủ quên, tất cả đều rất bình thường.

Lâm Hoan Hỉ sờ đầu đang được cuốn vải của mình, giờ thì phát hiện mình đang ở chỗ này.

Đúng lúc này thì y tá đẩy cửa bước vào, ôn tồn nói với cô: " Lâm tiểu thư, tôi tới rút kim."

Cô ngẩng đầu lên, bình truyền dịch đã gần tới đáy.

Động tác nhẹ nhàng lấy kim ra, lại cẩn thận đắp chăn lại cho cô, nét mặt tươi cười dịu dàng, điều này làm cho lòng Lâm Hoan Hỉ cảm thấy ấm áp.

"Chị y tá..."

Thấy Lâm Hoan Hỉ kêu mình bằng chị, cô y tá trẻ tuổi có hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười hỏi cô: "Làm sao vậy?"

"Em muốn đi WC, chị có thể đỡ em đi không?"

"Được, em cẩn thận một chút nhé."

Phòng bệnh ở đây có nhà vệ sinh riêng, y ta đỡ Lâm Hoan Hỉ đi vào còn dặn dò cô: "Tôi đứng ở cửa đợi em, em đi xong thì gọi tôi một tiếng nhé."

"Không cần không cần, em có gậy chống rồi, chút nữa sẽ tự mình đi được."

Y tá vốn hơi do dự đứng ở cửa, nhưng nhìn thấy vẻ mặt kên trì của cô cuối cùng cũng gật đầu đi ra khỏi phòng bệnh.

Thấy người đi rồi, Lâm Hoan Hỉ lền khóa trái cửa nhà vệ sinh lại, chống gậy đi tới trước bồn rửa tay.

Cô lúc này đang mặc quần áo dành cho bệnh nhân, có hơi rộng một chút, che lại hết đường cong trên cơ thể. Cô nhớ là cô có một mái tóc đen nhánh vô cùng đẹp, cô thường hay buộc tóc đuôi ngựa, dù cô nằm viện đi chăng nữa thì nó cũng chỉ hơi rối thôi. Nhưng giờ phút này cô thấy đầu tóc mình giống như bà cố nộ vậy, uốn đuôi, đang xõa tứ tung.

Lâm Hoan Hỉ có một đôi mắt đào hoa, ở dưới mí mắt trái còn có một nốt ruồi nhỏ vô cùng mê người, trong gương đôi mắt đào hoa đó đang đối diện với cô, mang theo vẻ hoang mang và mờ mịt.

Đây là khuôn mặt cô, nhưng cũng không phải khuôn mặt cô.

Càng quan trọng hơn là...

Lâm Hoan Hỉ đưa tay sờ lên ngực mình, mẹ nó to thế! Thật là kinh người!

Cô ngủ một giấc dậy dường như tất cả đều thay đổi, đang từ cup A thành được cup D, thực sự là vượt qua những tiến hóa trong lịch sử nhân loại.

Nhìn cũng nhìn đủ rồi, một tay cô chống gậy, một tay cô tự sờ ngực mình, vô cùng khó khăn đi ra khỏi nhà vệ sinh. Mà đúng lúc đó của phòng bệnh cũng mở ra, Cảnh Dịch và Lâm Hoan Hỉ đối mặt.

Tay cô để trên ngực mình còn không bỏ xuống, nhìn Cảnh Dịch bằng ánh mắt ngạc nhiên.

Hàng mi Cảnh Dịch khẽ run rẩy, tâm mắt anh trượt xuống ngực cô, dừng lại một chút, sau đó anh đẩy luôn Trang Phong ở đằng sau ra ngoài. Động tác vô cùng lưu loát, còn tiện tay đóng luôn cửa lại.

Cảnh Dịch sải bước chân dài, phút chốc đã đứng trước mặt cô.

Lúc này Lâm Hoan Hỉ mới cảm nhận được đứng trước người đàn ông này cô mười phần cảm thấy áp bách, khi mà anh đứng bên cạnh cô, người cao 1m65 như cô hoàn toàn bị bóng anh bao phủ.

Anh không nói lời nào, chỉ đưa mắt nhìn cô.

Trong lòng Lâm Hoan Hỉ cảm thấy khẩn trương. Chỉ là tự dưng cô xoa xoa ngực mới làm dịu đi cảm giác căng thẳng của mình. Nhưng xoa xoa một lúc, Lâm Hoan Hỉ cảm thấy sai sai, lập tức rút tay lại, có hơi xấu hổ rồi.

Hành động của cô đều được thu vào mắt anh, nháy mắt, trong lòng Cảnh Dịch liền dịu dàng trở lại, nhưng sau đó lại cảm thấy đau khổ. Cảnh Dịch đau khổ vì cô không nhớ anh là ai, đau khổ vì tình cảm của bọn họ giờ chẳng khác nào bọt biển.

"Vị tiên sinh này, sao anh lại tới đây?"

Lâm Hoan Hỉ không khách khí thể hiện thái độ không chào đón Cảnh Dịch.

Sắc mặt anh rất bình tĩnh, làm như không nghe thấy lời cô nói, anh khom lưng bế lâm Hoan Hỉ lên. Đột nhiên bị bế lên làm Lâm Hoan Hỉ thét chói tai, chốc lát, thân thể cô được đặt trên giường.

Cảnh Dịch kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh giường cô.

Tiếp theo, cô thấy anh lấy trong túi quần mình ra một tờ giấy nhăn nhúm đưa cho cô.

Ánh mắt Lâm Hoan Hỉ đảo qua một lượt, cô xem qua thì chẳng hiểu được mấy nhưng cô bắt được trọng điểm của tờ giấy này rồi.

[Vết thương gây mất trí nhớ.]

Bệnh nhân: Lâm Hoan Hỉ.

"..."

Lâm Hoan Hỉ ra sức chớp chớp mắt, ừm, trên tờ đơn này là tên cô không sai.

Lâm Hoan Hỉ vẫn chưa thể xác định được, chỉ vào chóp mũi mình mà hỏi: "Đang nói tôi hả?"

Cảnh Dịch: "Chẳng lẽ em cho rằng có ai có tên quê mùa như em hả?"

Bị nói tên mình quê mùa Lâm Hoan Hỉ có chút ủy khuất, nhưng cũng không thể phản bác bởi vì tên cô.... đúng là chẳng có chút ưu nhã gì cả.

Lâm Hoan Hỉ chỉnh lại tư thế ngồi, hắng giọng: "Vị tiên sinh này..."

Cảnh Dịch cắt đứt lời cô, thanh âm lạnh nhạt: "Anh tên là Cảnh Dịch, anh là chồng của em, bình thường em toàn gọi anh là cục cưng, bảo bối, lão công."

Hô hấp Lâm Hoan Hỉ có chút khó khăn, như không thể làm chủ được mình cô lại đưa tay sờ ngực: "Cảnh tiên sinh, tôi không nhớ anh..."

Cảnh Dịch hơi nâng mí mắt lên: "Bởi vì em mất trí nhớ, anh không trách em."

"..."

Được rồi, giờ thành lỗi của cô!

Lâm Hoan Hỉ chính là rộng lượng không thèm so đo với Cảnh Dịch: "Vậy, vậy hiện tại là lúc nào?"

"Ngày 15 tháng 4 năm 2017." Ngữ khí anh bình thản.

Lâm Hoan Hỉ vô cùng ngạc nhiên.

Năm 2017?!

Thời gian của cô, nhanh như vậy sao? Thoáng chốc đã tới 8 năm sau?

"Vậy... Năm nay tôi bao nhiêu tuổi rồi?" Lâm Hoan Hỉ hỏi, cô cảm thấy mình sắp khóc được rồi.

"25 tuổi."

"Không thể nào." Lâm Hoan Hỉ nhanh chóng phủ nhận. "Tôi không thể đã 25 tuổi được."

Cảnh Dịch nói: "Vậy em cho rằng em bao nhiêu tuổi?"

Lâm Hoan Hỉ vỗ ngực, vẻ mặt chắc chắn: "Thiếu nữ vĩnh viễn 17 tuổi."

Cảnh Dịch trầm mặc.

Cuối cùng anh cũng biết kí ức của cô dừng ở đâu rồi.

Cảnh Dịch còn nhớ lần trước Lâm Hoan Hỉ có nhắc qua với anh về lí do cô thích anh.

Lâm Hoan Hỉ nói lúc đó cô mười tám tuổi, thi trượt đại học cho nên tương lai cô trước mắt vô cùng mờ mịt, sau đó cô thấy anh diễn bộ phim [Thiếu niên thành thị ].

Đó là bộ phim truyền hình đầu tiên anh tham gia, dáng người Cảnh Dịch thon dài, luôn mặc một chiếc áo xám cũ và quần jeans trắng, trong phim anh là cậu thiếu niên vượt qua núi lớn, cố gắng đứng lên từ chỗ vấp ngã, từng bước đi vào thành phố hoàn thành giấc mơ học ở đây.

Lâm Hoan Hỉ nói: "Ánh mắt trên màn ảnh của Cảnh Dịch rất mê người, cô bị vây hãm trong đó, không cách nào thoát ra."

Rồi sau đó, cô còn viết một bức thư nói rằng cô cảm thấy rất thất vọng về kết quả thi đại học của mình, cô muốn chia sẻ một chút với anh, rồi cô gửi bức thư này tới nhà anh. Cô vốn không nghĩ anh sẽ hồi âm, ai ngờ anh lại hồi âm, còn cổ vũ cô nữa.

Bởi vậy, cô liền mê muội Cảnh Dịch không thoát ra nổi, thề không bò lên giường nam thần không làm người!

Tuổi 17 của Lâm Hoan Hỉ khá là bình yên vui vẻ, thích hình tượng con trai ấm áp như ánh mặt trời, sẽ không vì xem phim [Thiếu niên thành thị ] mà yêu phim truyền hình, lúc đó chỉ thích xem [Vườn sao băng ] hay [Tiệm cafe hoàng tử ] thôi.

Thấy Cảnh Dịch hơi hoảng hốt, cô cẩn thận hỏi lại:

"Cảnh tiên sinh, tôi thật sự là vợ anh sao?"

Cảnh Dịch yên lặng nhìn Lâm Hoan Hỉ một cái, lấy cái túi của mình ở trên bàn, lấy bên trong ra một cuốn sổ màu đỏ.

Sau khi lĩnh giấy kết hôn anh vẫn luôn cầm cuốn sổ này bên người, còn cầm tới phim trường khoe một vòng nữa.

"Này."

Lâm Hoan Hỉ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn cuốn sổ, sau khi mở sổ nhìn thấy chữ kí của mình cùng cái đóng dấu màu đỏ, cô cười không nổi.

Khó chịu.

Ủy khuất.

Muốn khóc.

Lâm Hoan Hỉ cảm thấy đầu mình bắt đầu đau, lại không biết sao lại đau, nhưng cô cảm thấy không dễ chịu chút nào, nước mắt cô không nhịn được nữa bắt đầu chảy xuống.

Lâm Hoan Hỉ khóc nức nở, một bàn tay thon dài cầm giấy trắng đưa tới trước mặt cô.

Cô không nhận lấy, đôi mắt đỏ ửng hỏi anh: "Chúng ta... Chúng ta đã làm chuyện kia chưa?"

Cảnh Dịch nhướn mày: "Cái nào?"

Lâm Hoan Hỉ hơi nhắm mắt, cảm thấy xấu hổ: "Chính là... cái kia đó."

Cảnh Dịch cuối cùng đã hiểu: "Làm tình? Có."

Lâm Hoan Hỉ sửng sốt vài giây, lại càng khóc to hơn.

Cảnh Dịch vẻ mặt chẳng thay đổi gì còn tiếp tục bổ thêm nhát nữa: "Rất nhiều lần." Lại bổ thêm nhát nữa: "Đều là em chủ động."






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro