5-8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Vì sao lại học kế toán

Ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện ồn ào, cộng với âm thanh của giày cao gót từng đợt dẫm lên sàn nhà. Vương thiến Thiến mới nhớ đã tới giờ ăn cơm chiều, ba người kia cũng còn chưa trở về. Cô xoay người muốn xuống giường, mới bò được một nửa, cửa bỗng nhiên mở, đèn trong phòng cũng sáng, tiếp theo là tiếng kêu của Lí Nam, sau đó, cả hành lang đều im lặng.

"A! Vương Thiến Thiến, cậu định hù chết người à! Sao lại không mở đèn chứ!"

"Ngủ quên... đang định xuống giường bật đèn cậu liền vào đó."

"Làm tớ sợ muốn chết." Lí Nam vuốt vuốt ngực, hồi phục trong chốc lát mới nói: "Sao cậu về sớm thế?"

"Tớ không thể về sớm sao?"

"Không phải cậu cùng tiểu Nhất ra ngoài à?"

"Đúng vậy. Mà sao cậu cũng ra ngoài?"

Lí Nam soi soi tấm gương sau cửa, khẽ vuốt lại mái, lấy cây son trong túi ra để bôi, "Các cậu đều có chuyện làm, tớ cũng cảm thấy mình hẳn là nên tìm một tên bạn trai, bằng không sẽ luôn một mình."

"Trời cũng tối rồi, còn bôi cái gì vậy? Cũng không ai nhìn cậu."

Lí Nam lườm cô một cái, "Sao lại không ai nhìn? Không ăn cơm chiều với các cậu, hôm nay cấp ba của bọn tớ có buổi họp mặt."

"Tống Nhiên có đi cùng cậu không?"

"Tống Nhiên đang đứng ở cổng trường chờ tớ đó, tớ trở về chính là để thay đồ." Nói xong, bước vài bước đến cửa sổ kéo màn lại, sau đó bắt đầu cởi quần áo.

Vương Thiến Thiến vội vàng quay mặt đi, tuy rằng đều là con gái, nhưng cô không thể trắng trợn nhìn người khác thay quần áo, cô cảm thấy, như vậy đáng xấu hổ giống như con trai rình coi con gái ở phòng thay đồ vậy.

Lí Nam đi rồi, Vương Thiến Thiến gọi điện thoại cho Nguyệt Lượng, Nguyệt Lượng cũng nói không trở về ăn, cuối cùng đành phải gọi điện thoại cho Trương Thiên Nhất nói, hôm nay không cần phải vội, chỉ có hai chúng ta.

Đợi cô lê bước ra khỏi phòng ngủ, đi đến cầu thang, cũng nhìn thấy Hướng Nghiên đi từ trên lầu xuống. Cửa sổ ở cầu thang mở ra, gió lạnh từ bên ngoài tràn vào, làm cô bất giác rùng mình một cái, kéo dây kéo áo khoác lên, ngẩng đầu chờ Hướng Nghiên đi xuống. Hướng Nghiên đứng đối diện cô khẽ mỉm cười.

Chỉ nụ cười này, Vương Thiến Thiến cố lấy dũng khí đi lên hai bậc thang, "Cùng đi ăn cơm nha."

Hướng Nghiên vừa chia tay với bạn trai, những người khác trong phòng ngủ đều có bạn trai bên cạnh, bỗng nhiên lại một mình, cô cũng đang cần người đi cùng, vì thế cô nói: "Được đó."

.

.

.

Thời tiết ngày càng lạnh, có một buổi sáng Vương Thiến Thiến còn chưa ngủ đủ giấc đã bị đánh thức, trong hành lang một đám con gái không biết vì chuyện gì mà hưng phấn la to.

Vương Thiến Thiến đậy chăn lên mặt, than thở một tiếng: "Ồn chết được!"

Lí Nam cũng chưa rời giường, gọi Tống Nhiên: "Tống Nhiên, bên ngoài la cái gì vậy, xảy ra chuyện gì?"

Tống Nhiên cũng vừa mới tỉnh, đang muốn xuống giường tìm mắt kính, "Tớ đi nhìn xem."

Nguyệt Lượng thấy điệu bộ cậu ấy như vậy, nói, "Để tớ đi vậy."

Năm phút sau, Nguyệt Lượng đã trở lại, vẻ mặt không biết phải làm sao.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Trương Lâm kia đối diện phòng ngủ, với nhỏ tên Diệp gì đó ở phòng 402, cộng thêm mấy người ở khoa khác thấy tuyết rơi, đang kích động ngoài đó."

"Sao? Sớm như vậy đã có tuyết?" Lí Nam kêu thảm một tiếng, "Lại phải mặc thêm quần áo, mặc dày như vậy xấu muốn chết."

Đây là trận tuyết đầu mùa năm nay, ngày 12 tháng 11, hình như thật sự có chút sớm.

Ngoài cửa lại truyền đến một giọng nữ, "Chúng ta đi ra ngoài ném tuyết đi."

"Tuyết ít như vậy, không đánh trận tuyết được rồi."

"Cậu nhìn bên ngoài, tất cả đều là màu trắng, thật đẹp!"

Vương Thiến Thiến dụi mắt xoay lưng lại, thông qua cánh cửa lộ ra ánh mắt thông cảm, trẻ con sinh ở miền Nam thật đáng thương, ngay cả tuyết rơi cũng là chuyện hiếm lạ. Có điều, đối với những đứa nhỏ ở miền Bắc mà nói, buổi sáng có tuyết rơi, cũng chỉ là một buổi sáng bình thường mà thôi. Bởi vậy, bốn người này không hẹn mà cùng quay lại ổ chăn, bịt tai lại tiếp tục ngủ.

Buổi tối, Vương Thiến Thiến đề nghị ra ngoài ăn cơm, trời lạnh như vậy, nên uống một chút rượu mới đúng.

Vì thế một hàng bốn người đón gió lạnh, bước trên một lớp tuyết mỏng đi đến một quán ăn nhỏ mà bọn họ thường ghé vào. Chỗ này có món rau xào rất ngon, bạn Tống Nhiên cật lực đề cử. Nói đến ăn, thì phải nghe ý kiến của Tống Nhiên, hơn phân nửa số tiệm cơm xung quanh trường này cậu ấy đều nếm qua, chỗ nào có món gì ngon, bọn cô đều biết rõ ràng rành mạch.

Mấy người gọi bốn món một canh, lại kêu thêm bốn chai bia, vừa ăn vừa nói chuyện, trong nháy mắt đã uống hết, sau đó lại kêu thêm mấy chai nữa.

Tống Nhiên vốn không biết uống rượu, đều là học theo mấy người này, tửu lượng của Lí Nam với Vương Thiến Thiến cũng xấp xỉ nhau, chỉ có Nguyệt Lượng là có thể uống nhiều nhất. Tống Nhiên chỉ uống một chai, ánh mắt bắt đầu mơ màng, cậu ấy tháo mắt kính xuống, khẽ nhéo mũi, muốn làm cho mình tỉnh táo một chút.

Đây là lần đầu tiên Nguyệt Lượng uống rượu với ba người, cô hoàn toàn không biết sau đó sẽ có chuyện gì đang đợi mình, cho nên hiện còn đang mời rượu Lí Nam với Vương Thiến Thiến.

"Các cậu vì sao lại chọn học kế toán vậy?" Tống Nhiên đột nhiên hỏi.

"Trong nhà bảo học...." Ba người còn lại gần như lên tiếng cùng lúc.

Sau đó bốn người cùng nhau cười rộ lên.

Vương Thiến Thiến nói: "Ai, còn trẻ không cố gắng, về già làm kế toán."

"Nhưng mà, lúc trung học Tống Nhiên học hành tốt như vậy, sao cũng học cái này?" Lí Nam hỏi.

Tống Nhiên khẽ cười, "Giống với các cậu thôi, mẹ tớ cảm thấy tớ rất thụ động, sợ sau này không tìm được việc làm, chắc là cảm thấy học kế toán dễ tìm được việc, nên bảo tớ học cái này."

"Vậy thật ra cậu muốn học gì?"

"Học cái gì cũng được, chỉ cần có thứ cho tớ học là được rồi."

"Nhưng thật ra tớ thấy, đại học nên ra sức mà chơi, bằng không sau này đi làm, có thể không còn thời gian cho cậu chơi đâu." Vương Thiến Thiến cảm khái.

"Đồng ý." Nguyệt Lượng chạm ly với Vương Thiến Thiến.

"Đại học không phải nên có một cuộc tình oanh oanh liệt liệt mới đúng sao?" Lí Nam cũng đã ngà ngà say.

Nguyệt Lượng lại rót cho mình một li rượu, "Một cuộc tình là đủ rồi à? Phải là nhiều cuộc tình mới đủ phong phú chứ?"

"Nếu là ghi lòng tạc dạ, một lần là đủ rồi...." Vương Thiến Thiến nói rất nhỏ, tựa hồ như đang nói cho mình nghe.

Vương Thiến Thiến uống đến có chút chóng mặt muốn đi nhà vệ sinh, Nguyệt Lượng đi cùng cô, trên đường, Nguyệt Lượng hỏi: "Trương Thiên Nhất thật là bạn trai cậu?"

Vương Thiến Thiến chớp mắt mấy cái, "Sao lại hỏi vậy?"

"Ừ thì...." Nguyệt Lượng lưỡng lự, không biết có nên nói với Vương Thiến Thiến một chuyện mà mình biết hay không.

Vương Thiến Thiến đợi nửa ngày cậu ấy cũng không đáp, cũng không nghĩ ngợi nhiều.

Sau khi cơm no rượu say, Nguyệt Lượng đỡ Tống Nhiên, Vương Thiến Thiến đỡ Lí Nam, lại ngược gió tuyết quay trở về.

Gió thổi làm cho Vương Thiến Thiến có chút tỉnh rượu, cô tốt bụng nhắc nhở Nguyệt Lượng, "Chờ một lát khi vào đến cổng trường, cậu ngàn vạn lần phải giữ chặt Tống Nhiên."

"À, tớ biết, tuyết rơi đường trơn, cậu yên tâm đi, tớ không để cho cậu ấy ngã đâu."

"Không phải tớ bảo cậu đỡ cậu ấy, mà là bảo cậu nắm chặt cậu ấy." Vương Thiến Thiến thở dài.

"Tại sao chứ?"

Vương Thiến Thiến đang muốn giải thích, Tống Nhiên đã giãy khỏi tay Nguyệt Lượng, chạy về phía trước. Vương Thiến Thiến đành phải giao Lí Nam vào tay Nguyệt Lượng nói: "Coi Lí Nam, tớ đuổi theo Tống Nhiên." Sau đó vừa chạy vừa kêu tên của Tống Nhiên.

Nguyệt Lượng sững sờ tại chỗ, thì ra kêu cô nắm chặt Tống Nhiên, là vì ý này, cô nhìn về phía bóng dáng hai người kia, cảm thán trong lòng, tại sao sau khi uống rượu Tống Nhiên lại chạy nhanh như vậy?

Vương Thiến Thiến vừa đuổi theo vừa hối hận, sớm biết như vậy sẽ không giao Tống Nhiên cho Nguyệt Lượng, Tống Nhiên này không biết xảy ra chuyện gì, uống không được bao nhiêu rượu, uống một chút đã say, sau khi say trở về sân thể dục là chạy loạn khắp nơi. Tức giận nhất chính là, không biết cồn kích thích thần kinh vận động của cậu ấy thế nào, tốc độ kia, Vương Thiến Thiến sau khi đã uống qua rượu căn bản rất khó đuổi theo. Cô vừa đuổi theo Tống Nhiên, vừa lo lắng Lí Nam, không biết Nguyệt Lượng có ứng phó được hay không.

Ngay lúc cô đang lo lắng, sau lưng truyền đến một tiếng "Cốp", giống như đồ vật kim loại gì đó rơi trên mặt đất, tiếp theo nghe được âm thanh của Nguyệt Lượng, "Lí Nam, cậu không sao chứ?"

Vương Thiến Thiến cũng mặc kệ nhiều chuyện như vậy, chạy nhanh hơn chặn Tống Nhiên lại, bắt chặt lấy, Tống Nhiên vùng vẫy vài cái, cũng yên lặng trở lại.

Bên kia Nguyệt Lượng cũng đã đỡ Lí Nam đi tới, vừa đi vừa nói: "Chậm một chút, chậm một chút đi......"

"Không phải tớ sớm kêu cậu coi Lí Nam sao?"

"Cậu cũng không nói cho tớ Lí Nam sau khi uống say sẽ như vậy?"

"Vậy bây giờ cậu biết chưa?"

Nguyệt Lượng có loại cảm giác khóc không ra nước mắt, "Hai tên này.... một tên chạy khắp sân thể dục, bắt cũng bắt không được, tên này ác hơn, một cước đã đá ngã thùng rác....."

"Cho nên vừa rồi tớ dặn cậu ngàn vạn lần phải giữ chặt Tống Nhiên, cậu không nghe lời tớ giữ chặt lấy Tống Nhiên, cho nên cậu ấy mới có thể chạy loạn khắp sân thể dục đó, nếu cậu sớm giữ chặt cậu ấy, cậu ấy sao có thể chạy loạn khắp sân thể dục? Nếu cậu ấy không chạy loạn khắp sân thể dục, tớ sao có thể giao Lí Nam cho cậu coi, nếu không phải cậu coi Lí Nam, sao Lí Nam có thể đá cái thùng rác kia?"

Vương Thiến Thiến nói liên tiếp một tràng dài, những lời kia làm cho đầu của Nguyệt Lượng xoay vài vòng, Nguyệt Lượng có chút oan ức, "Cậu không thể nói đơn giản một chút được sao?"

"Được, tớ lặp lại lần nữa. Không phải vừa rồi tớ dặn cậu giữ chặt lấy Tống Nhiên sao?........"

"Được rồi được rồi...... Tớ biết rồi........."

Đi vài bước, Vương Thiến Thiến lại hỏi Nguyệt Lượng: "Vừa rồi lúc tớ đi nhà vệ sinh, cậu hỏi tớ cái gì? Vì sao lại hỏi tớ chuyện đó?"

"Không có gì, tùy tiện hỏi thôi."

"À."

Lại đi vài bước, Vương Thiến Thiến lại hỏi: "Vừa rồi tại sao cậu lại hỏi như vậy?"

"Vương Thiến Thiến, sau này tớ không bao giờ... muốn uống rượu cùng các cậu nữa. Thật đó." Vương Thiến Thiến này uống say, nói luyên thuyên không dứt......

"Không có chuyện gì, chúng tớ không uống nhiều." Lí Nam đột nhiên xen mồm.

Nguyệt Lượng cũng không dám nói tiếp, sợ nói tiếp, Vương Thiến Thiến sẽ nói thêm một tràng....

Thật vất vả trở lại phòng ngủ, ném mấy người này lên giường. Tận đáy lòng Nguyệt Lượng thở dài một tiếng: "Đây là người gì vậy! Lúc trước sao mình muốn vào trường này học chứ! Vì sao lại phải học kế toán chứ!"

Chương 7. Cô gái kia là ai?

Tối thứ bảy, Vương Thiến Thiến đến nhà Trương Thiên Nhất ăn cơm. Thái độ của mẹ Trương đối với Vương Thiến Thiến, hoàn toàn giống như đối với con dâu. Vương Thiến Thiến vẫn là một đứa nhỏ hiểu chuyện, lúc mẹ Trương nấu cơm cô liền đi theo giúp bên cạnh, cơm nước xong còn chủ động đi rửa chén. Mẹ Trương khen cô không dứt lời, thỉnh thoảng còn hay nói giỡn "Chờ sau khi tốt nghiệp thì kết hôn đi."

Trương Thiên Nhất còn nhỏ cha mẹ đã li dị, được một tay mẹ nuôi lớn, cậu đối với mẹ rất tốt, có khi còn giống như đối với người yêu. Ví dụ như mỗi ngày cậu đều gọi điện thoại cho mẹ báo hôm nay làm gì, sau đó còn hỏi mẹ ăn cơm chưa, trời lạnh có mặc nhiều áo hơn hay không... Vừa đến cuối tuần, cậu liền lập tức về nhà với mẹ, ngay cả bạn trai cũng có lời oán hận với cậu.

Cho nên từ lúc lên đại học, Trương Thiên Nhất đã phải đổi hai người bạn trai.

Không đến ba tháng, đổi hai người.

Trương Thiên Nhất thật tội nghiệp, Vương Thiến Thiến cũng thực hâm mộ.

Cô ngay cả một người cũng còn chưa theo đuổi được.

.

.

.

"Thiến Thiến, có muốn giới thiệu cho cậu một người bạn gái hay không?" Sáng sớm chủ nhật Trương Thiên Nhất đã gọi điện thoại tới.

Vương Thiến Thiến tức giận nói: "Gì chứ? Không cần!" Cô đang ngủ say, còn mơ thấy tình cờ gặp được Hướng Nghiên ở sân trường.

"Giới thiệu cho cậu một người đẹp, đại học L, học năm hai, tớ hẹn cô ấy chiều nay đến trường chúng ta, cậu mau dậy đi."

"Cậu không hỏi tớ một tiếng, đã hẹn người ta à?"

Trương Thiên Nhất đối với sự lớn tiếng của Vương Thiến Thiến, tâm tình vẫn tốt như cũ nói: "Nếu tớ hỏi cậu trước, cậu nhất định nói không muốn gặp, người này tuyệt đối hợp ý cậu, tớ đảm bảo."

"Được rồi, chỉ lần này thôi, lần sau nếu cậu còn như vậy, chắc chắn tớ sẽ không đi." Tắt điện thoại, Vương Thiến Thiến vẫn chưa rời giường, rúc vào trong chăn muốn tiếp tục giấc mơ vừa rồi.

Lúc Vương Thiến Thiến đến tiệm nước gần trường, Trương Thiên Nhất cùng cô gái kia đã sớm ở đó.

Vương Thiến Thiến thấy cô gái kia, quả thật xinh đẹp giống như miêu tả của Trương Thiên Nhất, nhưng mà cảm thấy được trên người cô ấy còn thiếu một điểm gì, mỉm cười chào hỏi với cô ấy, "Ngại quá, em đã tới trễ."

Cô ấy có chút ngượng ngùng, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Không sao, tôi cũng vừa mới đến." Cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn Vương Thiến Thiến.

Vương Thiến Thiến ngay từ đầu đã cảm thấy kỳ quái, bộ dáng không tệ, vì sao lại không có đối tượng chứ? Sao lại phải dùng tới phương pháp nhờ người giới thiệu xưa như vậy. Hiện tại xem ra, cô gái này quá mức ngại ngùng, chỉ sợ cũng chưa yêu lần nào.

Vương Thiến Thiến vừa ngồi xuống liền hỏi: "Chị đồng ý làm bạn gái của em không?"

Quả nhiên, cô gái nghe xong liền đỏ mặt. Ấp úng nói: "Mới... mới vừa gặp mặt....."

Trương Thiên Nhất vội giảng hòa, "Thiến Thiến, cậu muốn ăn gì? Không biết khi nào cậu mới đến, cho nên mới không gọi đồ cho cậu." Lại kêu người phục vụ: "Phiền cho thêm ở đây một ly kem sô-cô-la." Kêu người phục vụ xong còn không quên trừng mắt liếc Vương Thiến Thiến một cái, cậu nghi ngờ Vương Thiến Thiến cố tình ở đây làm loạn. Cũng không dễ dàng gì mới tìm được một cô gái ngây thơ như vậy, Vương Thiến Thiến muốn gì mà vừa mở miệng đã hỏi người ta vấn đề đó?

Nửa tiếng sau, Vương Thiến Thiến, Trương Thiên Nhất cùng với cô gái mà Vương Thiến Thiến không nhớ tên kia đi ra khỏi quán nước. Vương Thiến Thiến bỗng nhiên quay đầu nói với cô gái kia: "Hội sinh viên của em còn có chút chuyện, không thể đưa chị trở về, em nhờ tiểu Nhất đưa chị về nhé?"

Cô gái mỉm cười khẽ gật đầu, Vương Thiến Thiến đưa tay kêu một chiếc taxi, chờ cô gái lên xe, nhét thêm Trương Thiên Nhất vào ghế sau.

Trương Thiên Nhất nhỏ giọng nói: "Chờ tớ quay về tính sổ với cậu!"

Vương Thiến Thiến cười đến ngây thơ, đóng cửa xe, vẫy tay với hai người. Xoay người, gỡ nụ cười xuống.

Đang định quay về, đột nhiên thấy ở trạm xe buýt đối diện đó, Nguyệt Lượng đang đứng song song cùng một cô gái, cười rất vui vẻ. Vương Thiến Thiến nhìn Nguyệt Lượng, Nguyệt Lượng cũng đang nhìn cô, sau đó lại không hiểu vì sao, rất có ăn ý cùng nhau quay đầu đi. Ai cũng không tiến lên phía trước một bước, ai cũng không kêu tên ai.

Bầu trời đột nhiên rơi tuyết, làm mắt người ta mê đắm, bước chân rối loạn. Vương Thiến Thiến chẳng qua định lấy di động ra gọi cho Hướng Nghiên, kết quả trợt chân, ngã chổng vó.

Hướng Nghiên tiếp điện thoại, chỉ nghe được đầu bên kia truyền đến một tiếng hét "Ai da" thảm thiết, cô đang ăn cơm ở bên ngoài với bạn học, nghe được tiếng kêu của Vương Thiến Thiến, vội buông đũa, "Sao vậy?"

Vương Thiến Thiến ngọ nguậy ngồi lên từ trong tuyết, "Không có chuyện gì, chỉ là.... tuyết rơi, em định nhắc học tỷ nếu ra ngoài cẩn thận đường trơn."

"À, được, cám ơn em."

Vương Thiến Thiến có chút mất mác, chị ấy đối với mình luôn khách sáo như vậy, xem ra muốn đến gần chị ấy, phải tốn không ít thời gian. Chính là, trừ những hoạt động trong hội sinh viên ra, mình còn có cớ nào để tiếp cận chị ấy đâu?

Không phục mà phủi tuyết trên người xuống, Vương Thiến Thiến hoàn toàn quên đau tiếp tục cẩn thận bước đi trong gió tuyết. Nghĩ đến ngày mai lại phải đi học, liền đau đầu. Cô không giống với bọn Nguyệt Lượng, cô là khoa xã hội, nào là con số, bảng biểu với mấy thứ gì gì đó, cô nhìn một lát đầu liền ong ong, lại càng không phải vừa đề cập đến đã hiểu.

Bất quá, hay là, có thể dùng lý do này nhờ học tỷ giúp đỡ học thêm? Ừ. Ý kiến hay! Mau tới thi cuối kỳ đi!

Nguyệt Lượng trở về phòng, thấy Vương Thiến Thiến đang ngủ, cởi áo khoác xong liền ngồi lên cầu thang giường, đẩy nhẹ vai Vương Thiến Thiến.

Lí Nam vừa xếp quần áo vừa nói: "Cậu ấy đang ngủ, đừng kêu, lát nữa chúng ta lén đi ăn đồ ngon, không đem cậu ấy theo."

"Cậu dám!" Vương Thiến Thiến đột nhiên ngồi dậy.

May mắn tâm lý chịu đựng của Nguyệt Lượng khá tốt, nắm chặt lấy tay vịn mới không ngã xuống đất.

Lí Nam liếc nhìn cậu ấy một cái, lại nhìn Vương Thiến Thiến, đắc ý nói: "Vẫn là chiêu này của tớ xài được, tên này giống với Tống Nhiên, vừa nghe đến ăn sẽ phấn chấn lên."

Lúc này Tống Nhiên vừa mới bưng thau nước rửa mặt vào cửa, hỏi Lí Nam: "Tối nay ăn gì?"

Lí Nam cùng Nguyệt Lượng trao đổi ánh mắt, "Tớ nói đúng không?"

"Tống Nhiên, số 1 đối diện cổng mới mở một quán đồ nướng, đáng tiếc hôm nay có tuyết tớ không muốn ra ngoài." Vương Thiến Thiến nói.

Nguyệt Lượng giữ cô lại, "Chuyện này đợi lát nữa thảo luận tiếp, tớ có lời này muốn hỏi cậu."

Vương Thiến Thiến nhìn nụ cười mờ ám của Nguyệt Lượng đối với mình, cũng cười lên, "Tớ cũng có chuyện muốn hỏi cậu."

Vương Thiến Thiến ghé vào tai Nguyệt Lượng hỏi: "Cô gái vừa rồi là ai?"

Nguyệt Lượng cũng ghé vào tai cô nói: "Em gái tớ, đến trường thăm tớ." Lại hỏi: "Cô gái vừa rồi bên cạnh cậu là ai?"

Vương Thiến Thiến cũng không suy nghĩ nhiều: "Chị của tiểu Nhất, đến thăm cậu ấy."

Nói xong, hai người nhìn nhau vài giây, đồng loạt híp mắt hỏi: "Thật?"

Hai giây sau, lại đồng loạt gật đầu nói: "Thật."

"Hai người các cậu đang nói nhỏ cái gì thế? Không cho chúng tớ nghe?" Lí Nam có điểm không vui.

"Đâu có, cái gì cũng chưa nói." Nguyệt Lượng nhảy từ cầu thang xuống, làm bộ như không có việc gì.

"Không phải đâu, vừa rồi hai người các cậu nói thật hay giả gì đó, tớ nghe thấy được." Tống Nhiên còn nói rất nghiêm túc.

Nguyệt Lượng đành phải chuyển đề tài nói: "Hôm nay hay là vẫn đi ăn ở căn tin đi, tuyết càng lúc càng lớn, không biết khi nào mới ngừng."

"Vậy ăn ở căn tin đi, Lí Nam thay quần áo nhanh lên, Thiến Thiến cũng dậy đi."

Tống Nhiên quả nhiên bị lừa.

Lí Nam thay quần áo, Vương Thiến Thiến cùng Nguyệt Lượng đồng thời quay đầu đi, Vương Thiến Thiến như vậy Lí Nam đã quen, không nghĩ tới Nguyệt Lượng cũng như vậy. Chỉ có Tống Nhiên thoải mái không trốn cũng không tránh, thậm chí còn thấy rất hứng thú, thỉnh thoảng còn nói với Lí Nam mấy câu tinh linh như "Gần đây hình như cậu béo lên một chút."

"Tốt lắm, thay xong rồi." Lí Nam nhắc nhở hai người kia.

Vương Thiến Thiến nhìn thấy Nguyệt Lượng cúi đầu chơi di động, đối với cậu ấy càng thêm tò mò. Tên này, cách nói chuyện, những động tác nhỏ nhặt, cũng rất giống mình, chẳng lẽ là cùng một loại người?

"Kỳ thật... Nếu mắt của Nguyệt Lượng lớn thêm một chút nữa, so ra với Thiến Thiến bộ dáng của hai người các cậu quả thật là giống."

Lí Nam vừa nói xong lời này, hai người kia liền ghé vào nhau cẩn thận đánh giá đối phương. Sau đó lại cùng nhau "hừ" một tiếng, quay mặt sang chỗ khác.

"Cậu ấy làm gì đáng yêu được như tớ?"

"Cậu ấy làm gì có được khí chất như tớ?"

Sau đó lại cùng quay đầu lại đối diện.

Vương Thiến Thiến nói: "Ai da, Nguyệt Lượng à, quân sự cũng đã qua một thời gian dài như thế, hơn nữa cậu cũng không tham gia quân sự, sao cậu lại còn đen như vậy chứ?"

Nguyệt Lượng nói: "Ai da, Thiến Thiến này, sớm nghe nói lúc tập quân sự cậu bị cảm nắng té xỉu, nhưng hiện giờ cũng không phải là mùa hè nha, sao cậu còn nằm trên mặt đất vậy?"

"Cậu thấy?"

"Tớ không phải cố ý thấy."

"Chuyện gì xảy ra? Chuyện gì xảy ra?" Lí Nam cùng Tống Nhiên vây quanh lại.

Nguyệt Lượng kể chuyện Vương Thiến Thiến bị té ngã, hai người kia sau khi cười đến đau bụng mới chịu ngừng.

.

.

.

Trong hội sinh viên có anh học trưởng đến sinh nhật, mời tất cả các thành viên của ban kiểm tra kỷ luật cùng đi KTV (1). Vương Thiến Thiến vui vẻ đồng ý, bởi vì là đi KTV, cho nên có thể nghe được học tỷ hát, chuyện này sao có thể không làm cho cô hưng phấn được?

Cô gọi điện thoại hỏi Vương Vĩ: "Anh, em nên mang theo quà gì mới được đây? Tay không chắc không tốt?"

"Ngàn vạn lần đừng mang, người yêu của tên ấy có tiếng là cọp cái, em mà mang là có chuyện."

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Cứ đi như vậy, cũng không có ai mua quà cho cậu ta, tất cả mọi người đã quen rồi."

"Vậy anh đưa em đi, cọp cái gì đó, thật đáng sợ quá."

"Nhà anh có chút việc, hôm nay không đi được."

"Vậy em cũng không đi..."

"Đừng nha, không phải trong ban còn những người khác sao, không có việc gì đâu, tự em đi đi, cọp cái nhà hắn tuy rằng có chút dữ, nhưng cũng chưa đến mức ngang ngược không nói lí."

Vương Thiến Thiến suy nghĩ một chút, đúng rồi, Hướng Nghiên cũng sẽ đi, nếu Hướng Nghiên không đi, mình cũng không đi. Vì thế Vương Thiến Thiến mặc áo ngủ phải đi gõ cửa phòng ngủ 507.

Mở cửa chính là chị tên Triệu Đình kia, vừa nhìn thấy Vương Thiến Thiến, lại đưa tay ra nựng mặt cô. Vương Thiến Thiến linh hoạt né tránh: "Em tìm chị Hướng Nghiên."

Triệu Đình lấy tay về, hướng bên trong kêu một tiếng: "Hướng Nghiên có người tìm!" Sau đó mất hứng quay trở vào, nhóc con này hôm nay thực không ngoan.

Hướng Nghiên đang đọc sách, cầm sách đi ra, thấy Vương Thiến Thiến, hơi ngạc nhiên. Ánh mặt trời của mùa đông len qua khe hở của bức màn rọi đến, rơi trên gương mặt của cô.

Vương Thiến Thiến nhìn thấy chị ấy hôm nay không trang điểm, mặt mộc như vậy, hình như càng thêm đẹp hơn so với mọi khi.

"Học tỷ, buổi tiệc đó... Đêm nay chị có đi không?" Vương Thiến Thiến khẩn trương, lại nói năng lộn xộn.

"Có chứ, không phải toàn bộ ban kiểm tra kỷ luật đều đi sao?"

"Vậy... Tối nay có thể được nghe chị hát?"

Hướng Nghiên khẽ cười: "Chị không biết hát lắm, chị rất ít hát."

"A.... Thực đáng tiếc......" Vương Thiến Thiến thất vọng cúi đầu.

"Buổi tối cùng đi đi." Hướng Nghiên nói như vậy, "Tối nay, cùng nhau ăn cơm sau đó cùng đi."

"Được." Một lần nữa nụ cười lại hiện lên trên gương mặt của Vương Thiến Thiến. Lại là nụ cười ngốc nghếch, Hướng Nghiên nhịn không được cũng muốn cười. Không biết vì sao, hình như từ khi cô nhóc này xuất hiện, mình càng ngày càng thích cười.

Chú thích:

(1) KTV: Quán karaoke.

Chương 8. Bài hát chảy vào trong lòng

Cả một buổi tối Vương Thiến Thiến đều đi theo phía sau Hướng Nghiên, bởi vì cô là người mới, cũng chưa quen ai, vừa lúc nhân cơ hội này nói chuyện với Hướng Nghiên nhiều thêm một chút.

Anh học trưởng có sinh nhật kia, bận chăm sóc bạn gái, liền nói với Vương Thiến Thiến: "Đông quá, tiếp đãi không được chu đáo, thật ngại quá." Bởi vì Vương Vĩ nói Vương Thiến Thiến là em gái anh ta, cho nên tất nhiên là thái độ của những người trong hội sinh viên đối với Vương Thiến Thiến có sự khác biệt.

Vương Thiến Thiến khẽ cười: "Không sao, em tự lo được, anh cứ tự nhiên đi."

Trong căn phòng được thuê của KTV, có người cầm micrô không buông, có người cúi đầu chơi điện thoại, có người đang chơi đoán số uống rượu, có người một đôi một đôi ngọt ngào dính vào nhau....

Vương Thiến Thiến lén nhìn Hướng Nghiên ngồi bên cạnh, chị ấy im lặng ngồi ở chỗ kia, không ăn gì, cũng không uống rượu, thỉnh thoảng lại xem điện thoại. Cô nhìn sườn mặt của chị ấy, cảm thấy sườn mặt của chị ấy cũng vô cùng đẹp, hình như chị ấy thuộc loại người đẹp dù nhìn từ góc độ nào cũng không thay đổi.

Người vẫn luôn chiếm micrô kia đã hát liền bốn bài, hát toàn là những ca khúc mọi người nghe nhiều đến thuộc, nhưng giai điệu kia, lại không phải là giai điệu mà mọi người quen thuộc.

Vương Thiến Thiến sắp ngồi không yên, có loại xúc động muốn đi ra ngoài, tại sao cô phải ngồi ở đây để chịu tra tấn như vậy chứ? Nhưng nhìn Hướng Nghiên vẫn nhàn nhã như cũ ngồi ở chỗ kia, cô cũng không đi nữa. Rót một ly nước trái cây để trước mặt Hướng Nghiên, Hướng Nghiên mỉm cười với cô.

Mọi người chung quanh đều đang uống rượu nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng cũng có người qua đây nói chuyện với Hướng Nghiên, Hướng Nghiên cũng chỉ cười cười, nói được hai câu thì không nói nữa. Vương Thiến Thiến phát hiện, tại sao từ khi biết chị ấy đến nay, cho tới bây giờ mình cũng chưa từng thấy qua như vậy?

Lúc này, đột nhiên có người đi lại ngồi xuống bên cạnh Vương Thiến Thiến, cười chuẩn bị màn tự giới thiệu. Vương Thiến Thiến luôn chú ý quan sát về phía của Hướng Nghiên, đối với những lời nói của người bên cạnh này cũng không nghe được bao nhiêu, cho dù nghe xong, thì cũng là vào lỗ tai bên trái ra lỗ tai bên phải. Sau đó người kia ngượng ngùng rời đi, Vương Thiến Thiến chỉ nhớ mang máng đó là một nam sinh nhã nhặn có đeo mắt kính.

Giọng hát hoàn toàn lạc tông tiếp tục dạo chơi trong phòng, có lẽ những người khác đều đã quen với giọng hát lạc tông của chị này, không ai muốn cắt ngang chị ấy, hoặc là đi cứu chị ấy. Vương Thiến Thiến muốn đi cứu lỗ tai của mọi người, lại sợ bị người ta cho rằng không lễ phép, dù sao cũng chưa thân lắm. Cô nhìn chằm chằm micrô đang bỏ không đặt trên bàn, nhờ ánh đèn lờ mờ, bỗng nhiên thấy một bàn tay trắng nõn thon dài cầm nó lên.

Đó là một bàn tay vô cùng đẹp, giống hệt như bàn tay của những người mẫu trong quảng cáo trên tivi.

Bàn tay kia đưa micrô lên, nhẹ nhàng đến bên môi, tiếp theo, một âm thanh dễ nghe từ loa truyền ra, âm thanh trong trẻo du dương, trải qua giọng hát lạc tông của chị kia, tất cả mọi người đều kinh ngạc....

Mà kinh ngạc nhất, không ai bằng Vương Thiến Thiến. Bài hát đó, cùng chủ nhân của âm thanh kia, là Hướng Nghiên!

Bài hát đó tên là "Vẫn luôn im lặng".

Giống như cảm giác Hướng Nghiên cho người khác.

Cũng tựa như cảm giác thích Hướng Nghiên của Vương Thiến Thiến.

Vẫn luôn im lặng trao tình yêu cho người, để trao đổi sự quan tâm ngẫu nhiên của người...

Nghe giọng hát như vậy, người khác sẽ nghĩ đến, nếu như thật sự có thiên sứ hạ phàm, nhất định cũng sẽ vì say mê tiếng ca này mà nhảy múa.

Tất cả mọi người đều buông việc đang làm trong tay, im lặng lắng nghe.

Bỗng nhiên có người kêu lên: "Lần đầu tiên thấy Hướng Nghiên hát nha...."

Vương Thiến Thiến nhìn Hướng Nghiên, cả người chị ấy bị ánh đèn lờ mờ trong phòng bao phủ, mái tóc xoăn theo động tác của chị ấy mà nhè nhẹ đong đưa, ca từ êm tai tràn ra từ đôi môi mỏng, khiêu khích làm cho lòng người ta ngứa.

Âm thanh kia phát ra từ trong miệng của Hướng Nghiên, Vương Thiến Thiến ngồi bên cạnh, nghe rất rõ ràng; âm thanh kia đi qua loa, truyền khắp mọi ngóc ngách trong phòng, Vương Thiến Thiến ngồi giữa, nghe đến rung động.

Bị âm thanh kia xuyên qua, giống như bị ma ám, chỉ lo nhìn Hướng Nghiên cười ngu ngốc.

Tiếng nhạc đẹp đẽ, chậm rãi chảy vào trong lòng, dừng lại đó.

Bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía.

"Hát một bài nữa!" Các nam sinh ồn ào.

Hướng Nghiên cười cười, "Mình không biết hát, thật đó."

"Vừa rồi cậu hát rất hay mà."

"Bởi vì bài hát này đã nghe rất nhiều lần, cho nên.... Thôi, mình thật sự không biết hát."

Chị gái hát lạc giọng kia cũng không vì Hướng Nghiên nổi bật hơn mà tức giận, vẻ mặt vui vẻ nói: "Hướng Nghiên hát tiếp một bài nữa đi."

"Học tỷ, hát bài ca sinh nhật đi." Vương thiến Thiến đột nhiên nói.

"Sao?"

"Hôm nay không phải sinh nhật của học trưởng sao...."

"À, đúng ha, được rồi."

Tiếng nhạc vang lên, Hướng Nghiên ngồi chỗ kia lẳng lặng hát bài ca sinh nhật, Vương Thiến Thiến lặng lẽ bấm nút ghi âm trên điện thoại.

.

.

.

Hôm nay, Vương Thiến Thiến cùng Trương Thiên Nhất trốn một buổi học tự chọn đi vào trung tâm thành phố xem phim, lúc bộ phim kia chưa chiếu Vương Thiến Thiến vô cùng mong đợi, nhưng mà sau khi vào rạp xem phim, lại bắt đầu tiếc tiền vé.

Rời khỏi rạp chiếu phim, cô còn đang ảo não, vì sao phải ôm kỳ vọng lớn như vậy? Chẳng lẽ đã quên đạo lý hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều kia sao?

Trương Thiên Nhất còn cười cô: "Chẳng phải tớ đã sớm nói bộ phim này không thú vị đó sao?"

"Nhưng quảng cáo nói rất hay mà, nếu không thật sự xem qua sao biết không thú vị như vậy."

"Cậu đó, chính là chưa tới phút cuối chưa thôi." Trương Thiên Nhất ám chỉ gì đó.

Vương Thiến Thiến liếc nhìn hắn một cái, không nói gì.

Trước đó Trương Thiên Nhất giới thiệu bạn gái cho Vương Thiến Thiến, đương nhiên cuối cùng chính là không có kết quả. Trương Thiên Nhất vẫn cảm thấy cô gái kia không tệ, đáng tiếc Vương Thiến Thiến bây giờ, trong lòng ngoại trừ Hướng Nghiên, sợ là không chứa được người thứ hai. Cậu vẫn luôn tò mò, mới quen biết có bao lâu? Có thể thích được bao nhiêu chứ?

Nhưng mà Vương Thiến Thiến nói, trừ phi chính miệng chị ấy cự tuyệt tớ, bằng không, tớ sẽ không hết hy vọng.

Ai! Tâm tư của con gái, cậu vĩnh viễn cũng không hiểu được.

"Ối, Đó không phải là Nguyệt Lượng sao?" Trương Thiên Nhất đột nhiên chỉ vào hai bóng dáng xa xa đi về phía tiệm KFC nói.

"Chỗ nào?" Vương Thiến Thiến cũng nhìn qua đó, khu phố buôn bán người đến người đi, thật đúng làm cho người ta dễ bỏ sót thân thể bé nhỏ gầy yếu của Nguyệt Lượng.

Trương Thiên Nhất lại chỉ xa xa, "Đó, đi cùng một cô gái mặc áo màu trắng đó."

"A! Đúng thực là cậu ấy! Đi, chúng ta đi xem đi." Hai người kia đi vào tiệm KFC, Vương Thiến Thiến cũng kéo Trương Thiên Nhất đi về hướng đó.

"Như vậy hình như không được tốt?"

"Sợ gì chứ, đều là bạn học, đi mau."

Vào tiệm KFC, tuy rằng rất đông người, nhưng bởi vì cô gái kia mặc áo màu trắng rất chói mắt, cho nên vô cùng dễ dàng tìm được Nguyệt Lượng.

Vương Thiến Thiến cười hì hì đi qua, dùng sức vỗ vai Nguyệt Lượng một cái, "Sao cậu lại ở đây?"

Nguyệt Lượng vừa thấy Vương Thiến Thiến, nụ cười vốn đang trên mặt đột nhiên cứng đờ, "À, tớ đi dạo phố với em gái."

Vương Thiến Thiến nhìn về phía cô gái ngồi đối diện Nguyệt Lượng, xem khuôn mặt đó, chưa thấy qua nha, không phải là cô gái ở trạm xe buýt gần trường kia.

"Sao hai người các cậu cũng ở đây?" Nguyệt Lượng hỏi.

"Hai chúng tớ... đi hẹn hò."

Nguyệt Lượng nghi ngờ liếc Trương Thiên Nhất một cái, Trương Thiên Nhất cuống quít tránh ánh mắt của cậu ấy.

Vương Thiến Thiến không hiểu vì sao, chỉ nói: "Không phiền các cậu, hai chúng tớ về đây."

Trên đường trở về, Trương Thiên Nhất hỏi Vương Thiến Thiến: "Tớ còn tưởng cậu muốn kêu Nguyệt Lượng để cùng đi dạo chứ, sao đuổi theo vào đến KFC kia chỉ nói mấy câu lại bỏ đi?"

"Tớ chỉ muốn xem cô gái đi bên cạnh cậu ấy thôi, lần trước thấy cậu ấy đi cùng một cô gái, cậu ấy cũng nói là em gái của cậu ấy, nhưng không phải người lúc nãy, thật sự không thể không làm cho người ta nghi ngờ...."

"Này này, cậu lại nghĩ vớ vẩn gì thế...."

"Cậu nói... Nguyệt Lượng có thể hay không...."

Ánh mắt Trương Thiên Nhất loé lên, mắt vẫn nhìn phía trước, con ngươi lại bất giác liếc về bên trái một chút, "Không biết."

Vương Thiến Thiến nhìn chằm chằm cậu ta nói: "Mắt cậu liếc về bên trái, cậu đang nói dối, hai người các cậu..."

"Không có gì hết." Trương Thiên Nhất mở to mắt biện bạch.

Vương Thiến Thiến vỗ vỗ bả vai cậu ấy, "Đương nhiên tớ biết hiện tại hai người các cậu không có gì hết, nhưng cũng khó đảm bảo trước kia không có chuyện gọi là yêu hận tình cừu gì đó..."

"Về chuyện này, tớ lựa chọn không trả lời."

"A? Trước kia hai người các cậu thực sự có chuyện này?"

"Không phải! Là chuyện của trước kia, tớ lựa chọn không trả lời!" Trương Thiên Nhất đột nhiên tăng cao âm lượng.

"Hung dữ gì chứ.... Âm thanh lớn thêm tí nữa thì cậu cũng là thụ!"

"Hừ!" Trương Thiên Nhất vậy mà quay mặt qua chỗ khác, tự mình đi trước.

Vương Thiến Thiến sửng sốt, Sao cơ? Lên đại học, còn học được thói kêu ngạo?

.

.

.

Thời gian trôi dần đến tháng mười hai, tháng sinh nhật của Vương Thiến Thiến. Từ sau lần nghe qua Hướng Nghiên hát, lúc đêm dài yên tĩnh, Vương Thiến Thiến bao giờ cũng nhớ tới ca khúc "Vẫn luôn im lặng" kia.

Phiền não, luôn gợn sóng. Chuyển động không ngừng trong đầu.

Ngày 4 tháng 12, mới xuống lớp, Vương Thiến Thiến đã bỏ lại những người khác quay về phòng ngủ trước. Không vì lý do gì khác, chỉ muốn đi lên phòng 507 trên lầu tìm Hướng Nghiên.

Nhẹ nhàng gõ cửa, mở cửa lại là Triệu Đình, lúc này, Vương Thiến Thiến không tránh được bàn tay của Triệu Đình, chưa đợi cô nói chuyện, tay của Triệu Đình đã nựng mặt cô.

"Tiểu Thiến Thiến đáng yêu, lại đến đây tìm Hướng Nghiên? Cậu ấy không ở đây."

Vương Thiến Thiến xoa xoa mặt, "À, vậy lát nữa em đến."

"Đợi đã!" Triệu Đình gọi cô lại, "Có chuyện muốn nhờ em giúp."

"Chuyện gì?"

"Ừ, là chuyện tốt, chắc chắn sẽ không để em làm không công đâu, sẽ có lợi cho em."

Vương Thiến Thiến đi vào ngồi xuống trước bàn, "Nói thử xem."

"Cuối tháng có buổi liên hoan đón giao thừa, chắc em biết? Vốn ban đầu dự định người dẫn chương trình là Hướng Nghiên, nhưng bởi vì cậu ấy có tiết mục khác, hơn nữa còn phải xử lý chuyện của hội sinh viên, sợ cậu ấy quá bận, cho nên muốn tìm một người thay cậu ấy. Chị nghe nói trước kia lúc học trung học em ở ban phát thanh, nghĩ là em cũng từng dẫn trương trình qua loại hoạt động như vậy rồi, cho nên chị thay mặt ban văn nghệ mời em tham gia, trở thành MC của buổi liên hoan, em, đồng ý không? "

Đối mặt với ánh mắt thăm dò của Triệu Đình, Vương Thiến Thiến có chút do dự, nếu là ở trung học, cô nhất định là không cần suy nghĩ mà đồng ý luôn. Nhưng mà, lên đại học, cô muốn trở nên trầm ổn một chút.

Triệu Đình thấy cô do dự, thở dài, thất vọng nói: "Ai, không còn cách nào khác, đành phải vất vả cho Hướng Nghiên."

"Không thể tìm người khác thay thế chị ấy sao?"

"Phải dán thông báo còn phải kiểm tra đánh giá, sợ không kịp thời gian, là Vương Vĩ đề cử em với chị, chị đang muốn đi tìm em em đã đến rồi, em không có cách nào khác cũng không sao, chính là cảm thấy Hướng Nghiên sẽ vất vả một chút, kỳ thật nếu là cậu ấy, thì sẽ làm rất tốt." Triệu Đình nhìn ra được hình như quan hệ của nhóc con này với Hướng Nghiên rất tốt, cho nên muốn dùng Hướng Nghiên để kích cô ấy.

Quả nhiên, sau khi Vương Thiến Thiến im lặng trong chốc lát liền nói: "Vậy được rồi, em đồng ý với chị". Để giảm bớt gánh nặng cho Hướng Nghiên, Vương Thiến Thiến đột nhiên cảm thấy đây là một sứ mệnh rất vinh quang.

"Tốt quá!" Đột nhiên Triệu Đình kéo Vương Thiến Thiến đứng lên, đứng ở trước mặt cô xem xét tỉ mỉ, "Đến lúc đó trang điểm nhẹ một chút, làm kiểu tóc lại, ừ, tốt nhất nên mặt váy, không tệ."

"Chuyện đó.... Chị Triệu Đình, em không có váy....."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro