Chương VII- Xuất hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Ngao Thụy Bằng tỉnh dậy đã là chuyện trưa ngày hôm sau. Toàn thân đau nhức, chỗ phía dưới bây giờ luôn truyền lên cảm giác khó tả vừa đau vừa xót.

Nhìn ra cửa sổ mặt trời đã lên quá đỉnh đầu anh mới vội vàng bật dậy chỉ mới đứng lên một chút đã ngã xuống ngay tức khắc. Anh thầm chửi rửa trong lòng cái tên đã hành hạ mình cả đêm ngày hôm qua cho đến tận 3 giờ sáng. Anh nhìn xung quang không thấy Hoành Nghị đâu thì nghĩ chắc cậu đã đi làm rồi liền vớ lấy điện thoại mà gọi cho cậu.

Phía bên này Hoành Nghị đang trong quá trình quay nên không để ý, anh gọi thấy không ai bắt máy liền vác cái thân xác nặng nề đi tắm rửa. Đúng là Hoành Nghị nói được làm được, cơ thể anh bây giờ như không còn là của mình nữa, toàn thân đều rã rời đau mỏi. Mất hơn 1 tiếng thì anh mới có thể vệ sinh cá nhân xong, ra ngoài thì đúng lúc điện thoại reo lên.

"Anh dậy rồi sao?"

Anh vừa bắt máy thì đầu dây bên kia đã lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng ân cần hỏi han. Thụy Bằng thầm phỉ nhổ, diễn cho ai xem chứ không phải do cậu nên giờ anh mới tàn tạ vậy sao.

"Sao em không gọi anh, anh còn chưa xin nghỉ hôm nay nữa."

"Em đã nói lại rồi, anh cứ nghỉ ngơi đi. Bây giờ phim cũng sắp quay xong
thời gian vẫn nhanh hơn dự kiến, anh không cần gấp."

Anh ừ nhẹ một tiếng, bỗng dưng cả hai đều im lặng. Thật ra là không biết nói gì tiếp theo, nghĩ đến chuyện đêm qua thì ai cũng đỏ mặt.

"Em có nấu cháo, anh hâm lại ăn nhé."

Anh đi vào bếp đúng là cậu có nấu cháo, cả hai hôm qua đều rất mệt thế mà cậu vẫn dậy sớm để nấu bữa sáng cho mình. Cảm xúc lúc này có hơi mùi mẫn rồi.

"Anh biết rồi, Hoành Nghị.... yêu em."

Nói xong anh lập tức cúp máy má đã phớt hồng, không hiểu sao anh lại nói được mấy lời sến súa đó.

Mà bên này chưa kịp đáp lại lời anh thì anh đã tắt máy mất rồi, đúng là đáng yêu quá đi mất.

"Nghị."

Mọi người ai nấy đều tránh ra một phía, người phía trước mặt họ khí chất bức người ai đứng cạnh cũng sẽ đều thua kém. Đạo diễn đi lại thấy vậy cũng cho các diễn viên nghỉ ngơi, đi lại cúi đầu trước người kia.

"Phu nhân Lý sao hôm nay lại có nhã hướng đến nơi này vậy. Thật là đón tiếp không chu đáo."

Bà nghe xong cũng phớt lờ lấy tay hạ gọng kính trên mắt xuống, ánh mắt sắc lạnh khiến ai cũng thoáng giật mình.

"Tôi đến thăm con trai tôi, không được sao?"


🍁



Không để thừa thãi, bà đi lại hướng mà cậu đang ngồi còn cậu thì thấy mẹ mình có phần hơi khoa trương rồi.

"Sao vậy Nghị, thấy mẹ mà như người dưng vậy."

Cậu bất lực day trán lắc đầu xua tay rồi kéo bà vào bên trong xe riêng của mình.

"Sao không đâu mẹ lại đến đây."

Cậu đưa ly nước lại trước mặt bà ánh mắt rò xét nhìn từ trên xuống dưới. Quả thật là khoa trương.

"Chẳng nhẽ có chuyện gì  mẹ mới được thăm con trai của mẹ sao? Nhưng mà có chuyện thật."

Bà cười nhẹ đặt túi xuống chiếc ghế bên cạnh, thần thái không khác gì diễn viên màn bạc cậu nhìn mà ứa cả gan.

"Nghị, ba con ông ấy nổi nóng thật rồi. Con nhanh về mà giải quyết đi."

Cậu suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu.

"Con tính quay xong phim rồi cũng về nói chuyện với ba."

Bà gật đầu tán thành, năm đó khi cậu mới 16 tuổi đã cãi lời ba mình đi dấn thân vào giới showbiz. Gia đình cậu vốn khá giả nếu nói thẳng ra là cực kì giàu có, ba cậu đã vẽ sẵn đường để cậu tiếp quản công ty khi ông về hưu thì một ngày đẹp trời cậu nói rằng cậu muốn làm diễn viên.

Như sét đánh ngang tai, hai người đã cãi nhau rất lớn. Từ bé cậu luôn nghe lời ba, ba quản cậu rất nghiêm đó cũng là lần duy nhất cậu dám nói lên suy nghĩ của mình.

Bây giờ cậu cũng 25 tuổi rồi, theo nghề này cũng 9 năm trời cái gì muốn đạt được cũng đã đạt được rồi.

"Nghị à, con xem từ năm đó cho đến giờ hai ba con vẫn chưa có lần nào nói chuyện cho đàng hoàng. Sức khỏe ông ấy bây giờ cũng yếu rồi, con nên nghe lời ông ấy một chút."

Cậu thoáng trầm tư, thật ra cậu đã có suy nghĩ này rồi. Gia đình chỉ có đứa con duy nhất là cậu, công ty là nỗ lực cả đời của ba giờ ông cũng đã lớn tuổi, không thể để một mình ông gánh vác được.

"Con biết rồi, còn 2 tuần nữa phim đóng máy. Lúc đó con sẽ về nhà."

Bà thoáng chút bất ngờ, không nghĩ rằng đứa con ngang bướng của mình hôm nay lại dễ bảo như vậy. Bà còn chuẩn bị cả khăn giấy có gì còn khóc lóc ỷ ôi thể hiện khả năng cũng gần 20 năm diễn xuất của mình.

Trước khi lấy chồng thì mẹ cậu cũng là diễn viên nổi tiếng, ai ai cũng biết khi công bố giải nghệ đã làm chấn động báo giới lúc bấy giờ. Nhưng biết sao được, lúc đó bà mới biết mình đang mang thai cậu 2 tháng vả lại đó cũng là lúc thích hợp để lùi về ánh hào quang.

"Nghị, gần đây mẹ thấy con khác lắm à nha. Nói... con là đang yêu ai đúng không?"

Bà đi lại dùng tay cầm lấy tay áo của cậu giật giật kèm thêm đó là khuôn mặt ngại ngùng y như mấy chị gái đóng phim ngôn tình làm cậu buồn nôn.

"Mẹ, đó đến nay ba có bao giờ chê mẹ chưa?"

"Cái thằng nhóc này, nói một câu tử tế chút thì con mất miếng thịt à."

Bà vỗ nhẹ lên đầu cậu một cái, tay xách lấy túi rồi bước khỏi xe.

"Nghị, mẹ về đây."

Nói rồi lập tức đeo kính lên ánh mắt lại trở nên sắc lạnh, bước đi quý phái làm mọi người lại phải dạt qua một bên để tránh đường.
Cậu cũng phải nể phục tài diễn xuất của mẹ mình. Khi bà lên xe đi rồi ánh mắt cậu có chút trầm tư.

Có lẽ đây cũng là lúc thích hợp để cậu giải nghệ rồi.

Thấy mẹ cậu đã đi đạo diễn liền chạy đến hỏi han, thật ra mẹ cậu và đạo diễn là bạn học của nhau cũng đều là chỗ thân quen nên việc cậu không hòa thuận với ba ông cũng có biết.

"Sao rồi, lại chuyện giải nghệ à?"

Cậu gật đầu thở dài, cậu cũng không còn trẻ. Bây giờ không phải lúc nghĩ cho mình nữa rồi, cậu nên lo lắng cho ba mẹ mình hơn.

"Em định là phim khởi chiếu xong sẽ thông báo để không ảnh hưởng đến cả đoàn. Mấy cái đại ngôn em đều không kí kết nữa rồi, cũng không còn gì phải luyến tiếc."

Đạo diễn vỗ vỗ vai cậu gật đầu.

"Chắc fan của em sẽ buồn lắm."

"Nếu họ thật sự yêu thương em thì chắc sẽ ủng hộ em thôi."

Cả hai cứ thế nhìn xa xăm, tất cả mọi người lại bận bịu chuẩn bị cho những cảnh quay xem như là cuối cùng của bộ phim. Thật sự có mang chút luyến tiếc. Có lẽ cậu cũng không biết rằng quyết định này lại là một bước ngoặt cho cuộc  đời của cậu và anh sau này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro