Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chủ nhân."
Nghe đối phương thừa nhận mình chính là chúa tể hắc ám, Severus liền lập tức đứng lên, hướng về phía Voldemort chuẩn bị quỳ xuống hành lễ. Tuy rằng Voldemort không có thân thể nhưng hắn cũng cảm thấy được sự buồn bực, đau lòng. Chỉ là hắn không có cách nào ngăn cản, giữ chặt cái con người quật cường kia lại.
"Severus, ta không cần ngươi quỳ xuống hành lễ với ta. Ngồi xuống, ngươi phải chú ý thân thể, nhanh lên, ngồi xuống ghế sô pha đi." Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy mình vô lực đến vậy, trong giọng nói cũng không khắc chế được sự mất mát.
Severus dừng lại động tác ,ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt đang lâm vào tình trạng lo lắng mất mát.
"Severus, ngươi có thể nhìn thấy ta?!" Voldemort lúc này mới phát hiện ánh mắt Severus đang nhìn về phía hắn.
Độc dược đại sư cúi đầu nhìn góc áo của đối phương , cung kính trả lời : "Đúng vậy thưa chủ nhân."
"Kêu tên của ta." Voldemort chân mày cau lại, "Ân, từ nay kêu ta là Voldy đi, Severus. Ta nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện với nhau."
Severus kinh ngạc nhìn chủ nhân của mình, trong ngực tràn ngập cảm xúc phức tạp , rất nhanh y liền phong bế đại não của mình lại, trầm mặc ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sô pha. Thời điểm Voldemort ngồi xổm nghiêm túc trước mặt nhìn y, thân thể đơn bạc của y liền cứng đờ. Y không rõ, tại sao chủ nhân lại ở trong trạng thái như thế này? Chẳng lẽ ngài ấy đã biến thành hồn ma Hogwarts?
Hơn nữa ánh mắt ngài ấy nhìn mình có gì đó rất lạ nhưng cũng rất ấm áp.
Trong nội tâm của Severus tràn ngập sự bất an, cả người đều lâm vào trạng thái lo lắng, phòng bị.
"Thả lỏng, Severus." Voldemort nhẹ nhàng đặt tay mình lên bàn tay đang nắm chặt của Severus "Nghe ta nói, ta ——"
Điều này hơi khó mở miệng để nói,  Voldemort hơi do dự một lát vẫn nói ra, " Lúc ta còn trẻ ta đã từng tiếp xúc với ma pháp hắc ám cấm kỵ về linh hồn."
Severus nghe vậy mắt đen trầm xuống, tầm mắt chuyển qua nhìn vào mặt của Voldemort , khuôn mặt này còn trẻ tuổi hơn khuôn mặt trước, trên mặt của ngài ấy đã không còn sự điên cuồng, thô bạo, tàn nhẫn mà chỉ còn sự nghiêm túc, chờ mong, ẩn chứa một chút hối hận. 
Sau đó y nghe được thanh âm trầm thấp từ tính của chủ nhân tiếp tục nói, "Bây giờ ta muốn sửa chữa lại sai lầm của mình, ta không muốn ngươi gặp nguy hiểm bởi vì bây giờ ngươi đang sống dưới sự giám thị của Dumbledore. Ta chỉ muốn nói là, ở dưới tình huống không có sự nguy hiểm, ngươi có thể nguyện ý giúp ta không ?"
Trong nháy mắt Voldemort đã nghĩ nói hết mọi việc, mọi suy nghĩ ý tưởng của mình cho y biết nhưng hắn vẫn nhịn xuống.
Không phải là hắn không đủ thẳng thắn thành khẩn, mà là hắn biết rất rõ tính cách của y , hắn biết tâm phòng bị của Severus đối với người khác rất nặng —— việc này thậm chí có ' công lao ' của hắn. Nếu Severus biết suy nghĩ thật sự của hắn chỉ sợ sẽ lập tức phong bế nội tâm của mình lại và hắn sẽ không có cách nào mở nó ra một lần nữa. Cho nên, hắn quyết định phải tỏ ra yếu thế, nếu Severus vẫn như cũ đem hắn đặt ở vị trí quan trọng trong lòng, mặc kệ là xuất phát từ lòng trung thành đối với chủ nhân hay bất kì lí do gì khác thì hắn đều không quá để ý đến. Hắn chỉ biết Severus là một người ngoài lạnh trong nóng rất mềm lòng, người này nhất định sẽ không trơ mắt nhìn hắn tiếp tục ở trong tình trạng đáng xấu hổ này.
Cứ như vậy, Severus liền sẽ đem tất cả sự chú ý đặt vào việc giúp đở hắn mà quên đi thằng nhóc Harry Potter đó cũng như đóa hoa bách hợp kia.
Quả nhiên, Severus hít sâu một hơi, lập tức nói, "Chủ nhân, có thể vì ngài cống hiến sức lực là vinh hạnh của ta."
Tuy rằng đây không phải câu mà hắn muốn nghe nhưng cuối cùng không phải là hắn đã bắt đầu đến gần y hơn rồi hay sao? Hắn có thể từ trong Severus nhìn thấy sự lo lắng, điều này so với việc trống rỗng làm người bực bội kia tốt hơn nhiều !
"Severus, ta đã nói rồi, không cần kêu ta là chủ nhân, bây giờ ta đang trong trạng thái này......" Voldemort làm ra bộ dạng sa sút thất bại, thanh âm dần trở nên nhỏ hơn, "Kêu ta là Voldy, ta thích ngươi kêu ta như vậy."
Severus nhìn người đã từng bễ nghễ chúng sinh, phong hoa tuyệt đại - Chúa tể hắc ám giờ phút này lại chỉ có thể xuất hiện trong trạng thái u linh chỉ có y thấy được liền há miệng thở dốc, một lúc lâu sau đó y mới nhẹ nhàng mà lên tiếng: "...... Voldy."
"Rất tốt." Voldemort nở nụ cười ưu nhã, bàn tay đặt trên bụng Severus, cảm nhận được thân thể y cứng đờ, một lần nữa tiếp tục chậm rãi đưa ma lực vào, ngữ khí ôn hòa: "Ta rất mong chờ đứa nhỏ này sinh ra, Severus."
Nghe được Voldemort nói những lời ngọt ngào phảng phất như hai người là tình nhân của nhau, Severus liền không tự chủ lùi về sau, cảm giác máu trong người như đóng băng lại
Chủ nhân nói thế là có ý gì? Ngài ấy không phải đang nói giỡn đi?!
Chủ nhân như thế nào lại cho phép huyết mạch cao quý Slytherin bị một máu lai như y vấy bẩn?!
Severus rất rõ ràng, chúa tế hắc ám rất xem thường việc kéo dài huyết mạch. Thậm chí ngài ấy còn cho rằng phù thủy ở thế hệ sau không bằng thế hệ trước là bởi vì huyết mạch đã bị pha loãng, hỗn tạp. Ngài ấy đối với huyết mạch Slytherin vô cùng kiêu ngạo, chỉ thích theo đuổi quyền lực và sức mạnh.
Như vậy chúa tể hắc ám sao có thể để cho một món đồ chơi tiết dục không có huyết thống cao quý lại còn là máu lai như y sinh con cho ngài ấy được?
Đôi mắt của giáo sư độc dược một lần nữa trở nên trống rỗng nhìn không thấy dù chỉ là một chút ánh sáng.
Chân mày Voldemort cau lại, đôi mắt màu đỏ dưới trạng thái linh hồn càng có vẻ đậm thêm, "Severus, ngươi đang suy nghĩ cái gì?"
Severus nghe vậy lại cứng đờ, y lập tức nhớ tới đoạn thời gian kia, mỗi lần chủ nhân không kiên nhẫn đều nhìn chằm chằm vào y, chất vấn y rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì, vô luận y trả lời như thế nào thì chờ đón y đều là các loại tra tấn khác nhau, y vẫn còn nhớ rõ cái cảm giác thống khổ khi bị xé rách đó......
Khuôn mặt thanh niên tóc đen ngày càng tái nhợt trắng bệch, đôi môi mỏng cũng không còn huyết sắc, nhưng rất nhanh y liền trấn định lại, bộ dạng kính cẩn nghe lời nói: "Chủ nhân, ta đang suy nghĩ về đứa bé này."
"Severus." Cho dù là đã dung hợp với vương miện có lại lý trí , Voldemort vẫn không nhịn được cảm giác bực bội, hắn ảo não suy nghĩ có lẽ bởi vì mình đã từng làm Severus tổn thương cho nên mới khiến cho tâm của y cách xa hắn.
Phóng xuất ra ma lực giúp mình có thể bình thường ngồi trên sô pha, thân thể Voldemort hơi nghiêng về phía Severus, lại gọi tên y, "Severus, Sev, nghe ta nói, ta vẫn luôn ở bên cạnh ngươi bắt đầu từ buổi tối hôm đó."
Đôi mắt đen trợn tròn lên.
Severus nhìn chằm chằm vào người đàn ông tóc đen mắt đỏ kia nhất thời quên mất phong bế cảm xúc của mình.
"Ngay từ đầu, ta cũng không biết đứa bé này là của ta, ta ——" Voldemort nhìn độc dược đại sư rồi tạm dừng một chút mới chậm rãi tiếp tục nói, "Cầu xin ngươi tha thứ cho ta, ta đã từng hoài nghi sự trung thành của ngươi, thực xin lỗi. Nhưng so với quá khứ, ta càng thấy được nhiều mặt của ngươi hơn.Nga, đừng khẩn trương."
Voldemort nhẹ nhàng vỗ tay Severus, trấn an, "Ta rất cao hứng khi có thể nhìn thấy những cái đó. Sau đó ta được biết đứa bé này là con của ta, điều này với ta mà nói thật sự kinh hỉ. Ta thực sự mong chờ đứa bé này ra đời, ngươi hiểu không?"
"Buổi tối hôm đó ta thật sự đã gặp được ngài sao?"
"Đúng vậy, là ta. Ma lực  của chúng ta không phải là có thể tuần hoàn liên kết với nhau hay sao? Ta nghĩ, đây chính là lí do vì sao ngươi có thể cảm giác được, nghe được và  nhìn thấy được ta ." Điều này làm ta cảm thấy vô cùng may mắn
Severus luôn tự nhận đầu óc mình vô cùng thông minh, ở ngay lúc này thiếu chút nữa là đình chỉ vận chuyển, mất gần nửa ngày y mới có thể phát ra thanh âm, "Chủ nhân, ngài không giống với lúc trước."
"Sev, kêu ta là Voldy ." Voldemort lại một lần nữa cường điệu, "Đúng vậy, ta xác thật là khác với lúc trước, lúc này khi thất bại đã làm cho ta thấy rõ được nhiều thứ cũng như hiểu được nhiều thứ hơn. Mà ta sẽ vì vậy mà ngày càng cường đại hơn ."
Vào lúc nghe xong câu nói cuối của Voldemort , Severus thấy được trên gương mặt anh tuấn thanh nhã hoàn mỹ ấy hiện lên sự tự tin, kiêu ngạo mãnh liệt không ai bì nổi, trong mắt Severus phảng phất như thấy được vị quân vương Slytherin mạnh mẽ tài năng, cơ trí ưu nhã mà y đã từng vô cùng sùng bái muốn trở thành.
"...... Voldy, bây giờ ngài đang trong trạng thái linh hồn sao?" Severus chần chờ hỏi , Giữa y và chúa tế hắc ám đã từng có những lúc bình thản nhẹ nhàng nói chuyện với nhau, y muốn thử, y muốn biết người trước mặt có thể đem chuyện quan trọng như vậy nói cho y nghe hay không, hay là ngài ấy sẽ thẹn quá hóa giận.....
Nhưng hiển nhiên cái con người cố chấp muốn y xưng hô bằng nick name này đây đang rất là nghiêm túc . Voldemort bình tĩnh gật đầu "Đúng vậy. Vào lúc đó, tuy rằng thân thể ta trong nháy mắt bị ma pháp kia phá hủy nhưng linh hồn lại bị chia làm hai bộ phận, một bộ phận chẳng biết đã đi đâu, một khác bộ phận chính là ta, vẫn luôn ở bên cạnh ngươi."
"Hai bộ phận?" Severus lộ ra biểu tình khó tin, sau đó không thể tránh né mà nghĩ tới việc linh hồn Voldemort có vấn đề, "Điều này có quan hệ với việc ngài từng tiếp xúc với pháp thuật hắc ám về linh hồn hay sao?"
Voldemort rất tán thưởng mà liếc mắt nhìn Severus một cái, "Đúng."
Hắn luôn biết người thông minh nhạy bén như Severus, nhất định sẽ có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.
"Chủ, Voldy, kỳ thật ta vẫn luôn nghiên cứu loại độc dược có thể chữa khỏi hoàn toàn vấn đề của linh hồn ngài nhưng mà....... bởi vì không biết được tình huống cụ thể của ngài nên vẫn chưa có kết quả. Severus nói đến việc nghiên cứu độc dược liền không còn câu nệ lo lắng
Nhưng y cũng không biết, những lời này của y làm cho Voldemort rất vui sướng.
Nguyên lai Severus vẫn luôn đem hắn để ở trong lòng —— hắn không quan tâm rốt cuộc tình cảm y dành cho mình là trung thành đối với chủ nhân hay là tình yêu đối với người yêu nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro