Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi bị chúa tể hắc ám thâm tình, ôn nhu, quý trọng khẽ hôn, Severus như bị mê hoặc, thiếu chút nữa y nhịn không được mà lùi sâu vào vỏ ốc của mình. Nhưng Voldemort không cho y cơ hội đó, hắn luôn đi theo y và nắm lấy bất kỳ cơ hội nào để biểu đạt tình yêu của mình đối với y.
Làm lơ, tránh né, mặc kệ, tất cả đều không có thể nào thay đổi được tình huống này khiến cho Severus càng ngày bực bội.
"Ta giả thiết là ngài có thể để cho người hầu hèn mọn của ngài ở một mình được không?" Severus thử cự tuyệt thái độ ngày càng thân mật của đối phương.
Voldemort cười ưu nhã ngồi xuống ghế sô pha sau đó nâng đôi mắt lên nhìn vào Severus: "Đương nhiên, Sev. Ngươi có thể làm bất cứ chuyện gì ngươi muốn, trừ việc tự xưng mình là người hầu của ta."
Động tác xoay người rời đi của Severus hơi ngừng lại một chút, sau đó lạnh lùng nói một câu: "Tốt, Voldy, nếu như ngài không tính toán cưỡng bách ta thì ta sẽ không nói như vậy nữa."
Ngày mai chính là năm mới, từ khi Sverus biết được Voldemort luôn ở bên cạnh mình thì đã được sáu ngày rồi.
Ngày 31/12. Ngày này tựa hồ là một ngày vô cùng quan trọng
Khi ngồi một mình ở trên giường Severus đột nhiên nhớ tới trong quá khứ ngày này mỗi năm, trang viên Voldemort đều sẽ cử hành yến hội long trọng , tuyên bố với bên ngoài yến hội này là tiệc mừng Giáng Sinh của Tử thần Thực tử nhưng thân là thủ hạ đắc lực của ngài ấy, y biết ngày này rất đặc biệt.
Đây là sinh nhật của chúa tể hắc ám đại nhân .
Ánh sáng vàng ấm áp phát ra từ ngọn đèn chiếu vào mái tóc đen của Severus, y cúi đầu xuống khiến cho Thật lâu sau, màu đen thân ảnh đứng lên, mở ra phòng ngủ môn, đứng ở cửa nhìn về phía vẫn như cũ dựa nghiêng trên trên sô pha người.
Người kia luôn mang theo hơi thở cao quý bất phàm trời sinh, tùy ý ngồi dựa vào sô pha, đôi mắt đỏ nhắm lại còn khóe môi mang theo ý cười nhàn nhạt. Nhưng biểu tình này lại làm cho mọi người có theer thấy sự cô đơnvây quanh hắn.
"Voldy."  lúc tầm mắt Voldemort dời qua, y liền hít sâu một hơi rồi mở miệng nói
"Sev, ngươi còn chưa ngủ?" Trong nháy mắt Voldemort nhìn thấy Severus , ý cười trên mặt tăng thêm, tươi cười này làm cho khuôn mặt anh tuấn của hắn càng thêm mê người nhưng Severus lại cảm thấy ngực hơi đau.
Chậm rãi đi đến trước mặt  Voldemort, Severus ngừng một chút, nhấp máy môi sau đó ở kế bên ngồi xuống.
Tầm mắt Voldemort  vẫn luôn ở trên mặt Severus nhưng hắn lại không có tiếp tục hỏi, hắn đang chờ đợi lời Severus sắp sửa nói ra . Hắn đã hiểu rõ, Severus sẽ không dễ dàng như vậy liền tin tưởng hắn, tiếp thu hắn. Nhưng mà hắn cũng không hy vọng Severus vẫn luôn như vậy cự tuyệt, bài xích hắn.
"Voldy," Severus không có tránh né ánh mắt Voldemort, y vô cùng nghiêm túc nhìn vào đối phương, ngữ khí tuy rằng vẫn có chút cứng đờ, nhưng lại vô cùng chân thành mà nói, "Sinh nhật vui vẻ."
Đôi mắt đỏ vẫn luôn nhìn chăm chú vào Severus dần sáng lên, Voldemort nở nụ cười -- đây không phải là cái loại giả cười quý tộc , mà là nụ cười thiệt tình vui vẻ, "Sev, cảm ơn."
Nhìn thấy nụ cười sáng lạn quá mức kia, Severus không được tự nhiên mà dời đi tầm mắt, "Không có chuẩn bị lễ vật, thực xin lỗi."
"Nga, không, ngươi chính là lễ vật tốt nhất!" Voldemort vui vẻ mà vươn tay đem người ôm vào trong ngực, dù không có cảm giác thật nhưng mà cái tư thế thân mật cũng đủ làm hắn thỏa mãn, "Ta nghĩ, ta có thể có một một nụ hôn xem như quà sinh nhật được không?"
Biểu tình trên mặt Severus cứng lại, hung hăng mà nói: "Chẳng lẽ trong đầu ngài chỉ có suy ngĩ này thôi sao?"
"Sev, việc này cũng không phải là chuyện gì đáng xấu hổ cả, ngươi biết mà, ta thích ngươi." Voldemort cười, không chút nào để ý mà nói.
Đáng chết! Severus nhìn chủ nhân đã từng cao quý, uy nghi biến thành như bây giờ, phảng phất giống như bọn sư tử ngu xuẩn lâm vào tình yêu, thật sự khó có thể chịu đựng được . Khí tràng quanh thân Severus trầm thấp đến đáng sợ, y đứng lên, "Có lẽ ta nên chờ đến khi ngài có lại thân thể rồi mới suy nghĩ về chuyện này sau."
"Sev, ngươi hung hăng đâm vào vết sẹo của ta." Voldemort cũng đứng lên, cùng y mặt đối mặt, "Ta nghĩ ta cần được an ủi."
"Gặp quỷ! Ta muốn đi ngủ." Severus xoay người đi, không muốn lại tiếp tục đối mặt với một chủ nhân thần kinh như vậy . Nhưng chờ đến khi y về lại giường, nhìn thấy thân ảnh cao dài mang theo tươi cười ôn nhu ngồi trên giường kia y liền bắt đầu hối hận về hành động mềm lòng lúc nãy của mình.
Sev.
Chúng ta còn rất nhiều thời gian, ngươi không thể rời khỏi ta.
Voldemort nhìn Severus gắt gao nhắm mắt lại, đang cố gắng lừa mình dối người làm lơ mình, ở trong lòng yên lặng mà nghĩ.
Buổi chiều năm mới Lucius quả nhiên như giống như lời hứa hẹn, mang theo lễ vật năm mới đi tới hầm. Chúa tể hắc ám đại nhân rất có hứng thú mà ngồi ở một góc hầm, nhìn thuộc hạ luôn cao ngạo hoa lệ giống như khổng tước đi đến.
Lucius nâng cằm, đôi mắt xám mang theo một tia ý cười, nhìn về phía Severus: " Bạn tốt của ta, mấy ngày nay ngươi tựa hồ sống rất tốt nhỉ?"
"Có lẽ là ngươi bị hoa mắt." Severus lạnh lùng trả lời. Tiếp nhận lễ vật Lucius đưa tới, y lưu loát dứt khoát mở ra, không ngoài dự đoán của y, bên trong là một bộ quần áo hoa lệ mang phong cách Malfoy.
Từ từ, bộ đồ này như thế nào lại to rộng như vậy?
"Đây là trường bào có thể mặc được cả trong cuối thời kỳ mang thai, Severus. Ta cùng Narcissa đều cho rằng ngươi rất cần đến nó" Lucius với vẻ mặt kiêu ngạo mà nói.
Severus mặt đen xuống dưới, thô bạo mà đem trường bào nhét lại hộp quà sau đó đem nó ném qua một bên, "Phi thường cảm ơn ngươi cùng Narcissa đã dụng tâm lương khổ."
"Không cần khách khí với chúng ta " Lucius nhìn thấy sắc mặt  Severus  ngày càng đen tựa thì càng cười vui vẻ. Anh biết Severus sẽ đặc biệt để ý những lễ vật này, có thể nhìn thấy mặt y biến sắc thật sự là vô cùng thú vị —— dù sao lễ vật mỗi năm anh đưa tới đều là quần áo tinh xảo hoa lệ nhưng mà không có năm nào Severus mặc chúng.
Severus rất là bất đắc dĩ đối với thói quen tà ác thú vị của vợ chồng Malfoy , chỉ là hiện tại trong hầm trừ bỏ Lucius cùng y, còn có một người nữa -- chủ nhân của bọn họ......
Làm bộ lơ đãng mà đem tầm mắt chuyển qua vị trí Voldemort sau đó liền nhìn thấy đối phương hướng mình cười một cách khó hiểu. Mặt Severus ngày càng đen cuối cùng y chỉ có thể cứng đờ dời đi đề tài, cùng Lucius câu được câu không mà hàn huyên .
Cho đến khi Lucius nhắc tới quyển sách về pháp thuật hắc ám từng khiến cho y té xỉu, Severus dừng lại một chút sau đó dùng từ ngữ châm chước nói với bạn tốt: "Lucius, ta giả thiết là trang viên Malfoy nhất định cất giữ rất nhiều vật phẩm hắc ám đúng không?"
"đương nhiên." Bạch kim quý tộc đối với việc này tương đối tự hào. Toàn bộ giới phù thủy không có quý tộc nào có thể so sánh được với gia tộc Malfoy về tài phú mà vật phẩm hắc ám được phụ thân cùng anh thu thập qua nhiều năm cũng tương đối nhiều.
"Chính là những người ở bộ pháp thuật......" Severus cố ý không đem lời nói cho hết . Những quan viên luôn ra vẻ đạo mạo đó thích nhất là bắt lấy cơ hội dẫm đạp ngươi, lấy chỗ tốt từ ngươi. Giống như trang viên Malfoy thường thu thập nhiều vật phẩm chứa pháp thuật hắc ám trân quý, vào thời điểm bình thường thì có lẽ không có việc gì nhưng vào lúc này khi bọn người ở bộ pháp thuật tham lam đó nghĩ đến thì việc này có thể trở thành nhược điểm bị họ nắm lấy.
Lucius mặt trầm xuống dưới, trong đôi mắt xám lóe lên ánh sáng lạnh : "Hừ, những người đó. Yên tâm, ta sẽ không để cho bọn họ bắt lấy nhược điểm của ta."
"Tốt hơn là ngươi nên cẩn thận suy nghĩ kỹ trước khi làm mọi việc." Severus nhìn bạn tốt, chậm rãi nói, "Lucius, mấy ngày nay ngươi có cảm giác hay không ——"
Tay phải của Severus nhẹ nhàng đặt trên cánh tay trái, rồi mới nói tiếp: "Có cảm giác được chủ nhân tồn tại hay không?"
Lucius cũng theo bản năng mà cầm cánh tay trái, cái dấu hiệu hắc ám đã từng mang đến cho anh vinh quang nhưng nó cũng mang đến sự sợ hãi cùng thống khổ, thời điểm Severus nhắc tới phảng phất lại bắt đầu ẩn ẩn đau đớn.
"Severus!" Lucius sợ hãi cả kinh. Lúc trước dấu hiệu hắc ám căn bản không có bất kì cảm giác nào nhưng vừa rồi nó lại xuất hiện một tia ma lực dao động mạnh.
Dĩ nhiên Severus biết ai đang phá rối nhưng trên mặt cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc: "Là chủ nhân."
"...... Nguyên lai chủ nhân thật sự sẽ trở về." Lucius lẩm bẩm nói. Lúc trước tuy rằng anh tin tưởng những gì Severus nói nhưng vẫn ôm tâm lý may mắn, mặc dù bây giờ gia tộc Malfoy có chút khó khăn gian nan nhưng lại không cần phải lo lắng sợ hãi, hai năm cuối này chúa tể hắc ám thật sự là rất đáng sợ....
"Lucius, chủ nhân đương nhiên sẽ trở về."
"Chính là, Severus, nếu chủ nhân so trước kia càng thêm......" Lucius không có đem lời nói nói hết bởi vì như vậy thật sự là quá đại nghịch bất đạo.
"Ta đang nghiên cứu một loại độc dược, nếu thành công hẳn là có thể hoàn toàn giải quyết được vấn đề của chủ nhân ." Ánh mắt Severus lại chuyển qua người Voldemort "Ngươi biết đấy, chính chủ nhân cũng ý thức được điều này."
"Ngươi thật sự có thể làm được?" Lucius kinh hỉ mà nhìn Severus.
Severus cười: "Đương nhiên, điều này ta có tự tin. Lucius, ngươi cũng sẽ trung thành với chủ nhân, đúng không?"
"Đương nhiên! Người thừa kế Slytherin cường đại, cơ trí, ưu nhã, hoàn mỹ , tuyệt đối có giá trị để gia tộc Malfoy nguyện trung thành."
Voldemort nghe vậy, nhẹ nhàng nhướng mày. Nguyên lai bọn thuộc hạ đều đối với sự biến hóa sau này của hắn oán hận.
"Như vậy, Lucius có lẽ ngươi có thể trợ giúp ta." Đôi mắt đen của Severus tràn đầy sự nghiêm túc, "Là như thế này. Chủ nhân đã từng cho ta xem qua một quyển nhật ký, mặt trên có ghi lại một ít pháp thuật hắc ám thâm ảo , còn có một ít phối phương độc dược, nhưng ta cũng không thể nhớ kỹ hết. Ta nghĩ nếu chủ nhân đã từng  coi trọng ngươi như vậy, nói không chừng cũng sẽ để ngươi tiếp xúc một ít đồ vật. Không biết ngươi có ấn tượng gì hay không?"
"Nhật ký ghi lại pháp thuật hắc ám ......" Lucius lâm vào hồi ức, "Ta không có ấn tượng. Từ từ, chủ nhân đã từng ban cho ta một quyển nhật ký rất cũ, mặt trên có hơi thở của pháp thuật hắc ám nồng đậm."
Lucius nhìn Severus, sắc mặt có chút khó coi, "Ngươi biết đấy, ta có Narcissa, lúc ấy nàng đang mang thai, cho nên ta căn bản không có mở cuốn nhật ký đó ra xem. Không biết đó có phải là quyển nhật ký mà ngươi nói hay không."
"Có lẽ ngươi có thể mang cho ta nhìn xem?" Severus từng câu từng chữ mà nói.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro