Chương 3: Mắt mù (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Mắt mù ( 3 )
Edit: Yone

Nói một cách chính xác thì, cái gọi là " nhìn " của Bạch Kha cũng không ở trạng thái bình thường lắm, bởi vì căn bản y sẽ không chịu sự quấy nhiễu của các yếu tố khác như ánh sáng hay bóng tối, cho dù là ban ngày hay ban đêm, trời nắng hay trời có mây, những gì y nhìn thấy vĩnh viễn chỉ là bóng người sáng hoặc tối dưới nền đen dày đặc.

Chính y cũng không rõ lắm thứ mà bản thân nhìn thấy rốt cuộc là cái gì, linh hồn? Hay là một thứ gì đó tương tự.

Nhưng điều có thể khẳng định là, người cũng được, vật cũng được, sự thay đổi của bọn họ đều không lớn lắm,. Chưa bao giờ có tình huống hình dáng lờ mờ như hôm nay đến mức gần như không thể phân biệt được, vào ngày hôm sau, tình huống lại ngược lại, các đặc điểm trên khuôn mặt lại trở nên rõ ràng.

Ngay cả với Bạch Tử Húc, có thể nói là người không ổn định nhất, nhưng cũng chẳng qua là vì mức độ điên khác nhau, chập chờn giữa hơi sáng và hơi tối. Phần lớn mọi người và đồ vật đều ổn định ở một mức độ sáng nhất định, không có quá nhiều sự biến đổi trong nhiều năm.

Tuy nhiên trong tối nay, khi Bạch Kha đang cõng Bạch Tử Húc đi vào hành lang, ngay lúc chuẩn bị bước lên bậc kế tiếp thì dừng lại, y cảm giác được có điều gì đó khác thường --

Ngày thường, cho dù không mở mắt ra, Bạch Kha cũng có thể thấy được hình dáng của lan can cầu thang, tuy rằng mờ nhạt, cũng không sáng hơn so với nền màu đen là bao nhiêu, nhưng cũng đủ để Bạch Kha nương theo mà vững vàng đi lên lầu. Mấy năm trôi qua, chưa bao giờ có thay đổi, thậm chí khi nãy y vội vàng xuống lầu thì mọi thứ vẫn như cũ.

Tuy nhiên vào lúc này, Bạch Kha đứng ở hành lang định thần một lát nhưng kể cả những chỗ trước mắt từng thấy cũng đen kịt một màu. Nếu không phải tay của Bạch Tử Húc đang quàng trên cổ y vẫn còn hiện ra ánh sáng nhạt, y thậm chí cho rằng mình lại mù một lần nữa.

Cõ lẽ, lần đầu tiên trong cuộc đời Bạch Kha lại ghen tị với cái đèn pin, nhưng đáng tiếc y không thể, người cha không đáng tin đang ở trên lưng y cũng chỉ là một người điên chứ không phải Tôn Ngộ Không, ánh sáng tự phát ra từ người bọn họ căn bản không thể chiếu cho hành lang này sáng hơn tí nào.

Vì vậy, sau khi đứng một lúc mà vẫn không có gì thay đổi, Bạch Kha mới bất đắc dĩ mà mở mắt ra--

Nếu mà nói thật sự thì Bạch Kha cũng không bài xích việc mở mắt, cho dù lúc trước bà Trần kia có tạo cho y hồi bé một nóng ma tâm lý không nhỏ, nhưng qua vài năm như vậy cũng đã phai nhạt đi nhiều. Chỉ là trong cuộc sống thường ngày Bạch Kha nhắm mắt vẫn có thể ứng phó được được, rất ít khi gặp tình huống như hôm nay tay duỗi năm ngón đều không thể nhìn thấy, cho nên y cũng không nhất thiết phải mở mắt để tự làm mình ngột ngạt.

Chẳng qua hôm nay có chút đặc biệt.

Nếu chỉ có một mình y, mò mẫm một lát có đập đầu hay vấp ngã thì không thành vấn đề, nhưng trên lưng y vẫn còn cõng một tên đang bất tỉnh nhân sự, nếu mà mò mẫm nữa sợ không cần về nhà, một đám người trong tòa nhà này đều bị cú va đập với đất mẹ của bọn họ làm kinh động mà chạy ra xem.

Chỉ là vừa mở mắt thích ứng chưa đến một giây, quả nhiên hình dáng tay vịn cầu thang hiện ra rất rõ tàng, Bạch Kha không chần chờ, bước chân dài lên, từng bước một, ổn định vững vàng đi lên lầu.

Nhưng mà vừa đi đến lầu hai, lúc vừa xoay người chuẩn bị leo lên một lần nữa, Bạch Kha ngẩng đầu, đã bị tình cảnh trước mắt làm cho giật mình đến ngu người.

"..."

Đây là cái tình huống gì?

Những điểm sáng nhỏ trước mắt bay qua bay lại khắp nơi như con thiêu thân lao vào lửa, trông.. loạn xà ngầu cả lên, chỉ thiếu nước lao thẳng vào mặt Bạch Kha kêu: " Ai ôi, đậu má !!! Phía trước nguy hiểm!"

Đương nhiên, đây là chuyện chỉ có Bạch Tử Húc mới làm được, những điểm sáng phiêu tán trên hành lang hiển nhiên bình thường hơn ông nhiều, chỉ là va đụng khắp nơi không hề có quy tắc, hỗn loạn không yên.

Bạch Kha cố gắng nhớ lại tình cảnh lúc trước của hành lang này khi y mở mắt lần cuối là khi nào, nhưng sau đó y bất lực phát hiện, dường như y chưa bao giờ mở mắt ra ở chỗ này. Mặc dù đây là nơi ngày nào y cũng đi qua suốt trong hai năm nay, cho dù có tò mò nhưng y cũng chưa bao giờ muốn tìm hiểu xem có thể nhìn thấy gì ở chỗ này.

Nhưng cho dù không có ấn tượng, Bạch Kha cũng sẽ không cảm thấy rằng nhiều điểm sáng phiêu tán trong hành lang là một hiện tượng bình thường. Dù sao mỗi lần y nhìn thấy những điểm sáng này, đều là phiêu tán ở xung quanh những người đã khuất.

" Trong tòa nhà có người qua đời? Hay là Ngô đại gia qua đời một tháng trước lưu lại?" Bạch Kha thầm nghĩ trong lòng.

Nhưng những hộ trên lầu, trong nhà hình như cũng không có người già lớn tuổi...

Bạch Kha do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn tiếp tục cất bước đi lên trên. Không vì cái gì khác, đơn giản là vì từ khi nhỏ, nhỏ đến mức y chưa có ý thức được, dường như đã nghe được người ta nói một câu: " Lúc thấy nguy hiểm thì nên về nhà." Không biết tại sao mà câu nói này cứ ngoan cố khắc ghi ở trong đầu y như một lẽ thường tình, y không nhớ nổi người nói chuyện, không nhớ nổi giọng nói, không nhớ nổi cảnh tượng lúc đó, chỉ nhớ rõ câu này.

Trên thực tế, nói đúng ra, điều này không đúng lắm nhưng đại khái con người luôn đặc biệt dễ bị ảnh hưởng bởi một vài lời nói khắc sâu vào ký ức thời thơ ấu, cho nên khi Bạch Kha lớn lên, mỗi lần đụng tới mấy chuyện y cảm thấy bất thường hay không thoải mái, phản ứng đầu tiên của y là về nhà trước rồi mới nói, thói quen này đã ăn sâu bén rễ tựa như một loại bản năng, có đôi khi ngay cả chính y không thể giải thích được.

Có điều y lúc này, vẫn chấp hành những lời này như cũ, không chỉ vì phản ứng theo bản năng, mà còn vì Bạch Tử Húc đang ở trên lưng.

Nhưng càng lên cao, những điểm sáng lơ lửng càng nhiều, hơn nữa chuyển động ngày càng hỗn loạn.

Lông mày Bạch Kha dần dần nhăn lại, bước chân cũng chậm hơn.

Tuy nhiên, một cái cầu thang chỉ có chín bậc, cho dù có chậm đến đâu cũng sẽ đi đến điểm cuối... Vì thế, Bạch Kha nương theo hành lang mà xoay người, đứng trước chiếc cầu thang dẫn lên thẳng tầng ba.

Y ngẩng đầu lên là có thể thấy cửa chính nhà mình, có điều y có chút giật mình vì rơi vào trong tầm mắt y, ngoại trừ hình dáng cánh cửa chống trộm ảm đạm quen thuộc kia, còn có hai người đang đứng cạnh cửa.

Hình dáng của hai người kia sáng rực bất ngờ, sáng hơn rất nhiều so với những người Bạch Kha đã từng gặp, thậm chí không thua gì dì Mập và Tông Tử, ngũ quan cũng rất rõ ràng. Mặc dù cách nhau một khoảng. Bạch Kha cũng có thể thấy biểu cảm trên khuôn mặt bọn họ rất--- ... vặn vẹo.

Bởi vì mù bẩm sinh, cho đến mấy năm gần đây y mới có thể thấy được ngũ quan của một số người, mà trong những người này những người có thể thấy rõ biểu cảm lại càng ít hơn, ước chừng chỉ đếm trên đầu ngón tay, cho nên Bạch Kha không thành thạo về việc miêu tả thứ gọi là " biểu cảm". Y chỉ có thể miêu tả được những cảm xúc đơn giản, nếu hơi phức tạo một chút, trong mắt y tất cả đều quy về vặn vẹo.

Chẳng qua loại " vặn vẹo " này chỉ là trong một thoáng chốc, nếu không phải bởi vì cách nhìn người của Bạch Kha hơi lạ, biểu cảm của bọn họ được thể hiện trong hai màu đen trắng đối lập rất rõ ràng, đổi tùy tiện một người bình thường vào tình huống này, có thể cũng sẽ không nhận ra.

Hai người kia ngay lập tức thay đổi bộ dáng tươi cười nho nhã, lễ độ , cúi đầu lịch sự hướng về phía Bạch Kha ở dưới cầu thang nói: " Xin chào."

Bạch Kha có chút kinh ngạc trong lòng, hơn nữa vẻ mặt " vặn vẹo" ban nãy của hai người kia để lại cho y ấn tượng không tốt lắm, khiến y tràn ngập cảnh giác với hai người kia. Những cho dù trong lòng y có nghĩ nhiều đến đâu, thì bề ngoài vẫn là dáng vẽ bình tĩnh không gợn sóng, mặt không cảm xúc gật đầu với bọn họ, sau đó cúi đầu xuống hàng lang tối tăm, cõng chặt Bạch Tử Húc, từng bước một lên cầu thang.

Những điểm sáng xung quanh ngày càng nhiều, cuối cùng, khi Bạch Kha đứng yên trước cửa nhà, rốt cuộc y cũng phát hiện ra nguồn gốc của những điểm sáng đó.

Những điểm sáng bay loạn xà ngầu, phiêu tán khắp nơi kia đều xuất phát từ ngực người thấp hơn trong số hai người kia. Vị trí người này đứng chếch về phía sau một ít, để nửa cơ thể khuất sau người đàn ông cao gầy, không lại gần xem rất khó chú ý đến điểm này. Đương nhiên, nếu không phải là Bạch Kha, đổi thành một người bất kì nào đó, thì ngay cả dán vào trước mặt người đàn ông thấp bé đó, cũng không phát hiện được.

Chẳng qua lúc này, thứ hấp dẫn lực chú ý của Bạch Kha không phải mấy điểm sáng đó, mà là ba thứ cổ quái bị hai người kia che khuất ở phía sau.

Sở dĩ gọi chúng nó là thứ cổ quái, là bởi vì chúng nó chỉ cao chừng nửa cơ thể người, lông tóc kéo dài trên mặt đất, chỗ vốn nên là mặt, thì lại có tới hai cặp mắt xếp chồng lên nhau, từ lúc Bạch Kha đứng yên trước cửa chú ý tới chúng, những đôi mắt đó đã ngay lập tức đảo thẳng qua nhìn chằm chằm Bạch Kha, ánh mắt đờ đẫn như đang nhìn một khối thi thể hay là thứ gì đó không có sinh mệnh, nhưng điều khiến người ta không rét mà run là những chiếc răng nanh bén nhọn trong miệng chúng. Bạch Kha cảm thấy, cho dù là một con trâu, cũng không thể chịu nổi vài vết cắn xé của hàm răng ấy. Hơn nữa, hình dáng của chúng nó so với hai người một cao một thấp kia còn rõ ràng hơn nhiều, thậm chí còn hơn cả dì mập.

Ở trước mặt con quái vật như vậy, Bạch Kha cảm thấy cho dù y quên nhắm mắt lại cũng không sao, đôi mắt của y dọa người đến đâu, cũng có thể đáng sợ hơn ba thứ này sao? Huống chi y mới mở hé mắt...

Cũng không biết có phải trời sinh gan lớn hay là trời sinh bình tĩnh, thấy cảnh tượng quỷ dị như vậy, trên mặt Bạch Kha vẫn như cũ không có phản ứng gì lớn, tựa như y chỉ thấy hai người kia đang cười hòa ái, dễ gần kia.

" Làm phiền, cho qua." Bạch Kha giả ngu nói với người đàn ông cao gầy đứng ngay chỗ khóa cửa.

Trên thực tế, y cũng muốn nhanh chóng đi vào trong nhà, bởi vì trọng lượng của Bạch Tử Húc trên lưng cậu không hề nhẹ chút nào, nếu còn đứng ở chỗ này, Bạch Kha sắp gãy lưng đến nơi rồi.

Tuy nhiên, người đàn ông cao gầy này hoàn toàn không có ý muốn tránh, ngược lại lịch sự mỉm cười và chỉ vào cánh cửa nhà cách vách, nói với Bạch Kha:" Xin chào tiểu huynh đệ, chúng tôi đến tìm người của nhà 302 bên cạnh cậu, chúng tôi là họ hàng xa của họ, lần này em gái tôi kết hôn, vừa lúc đi ngang qua thuận đường đến đưa thiệp mời. Nhưng mà hình như bọn họ đã đi ra ngoài rồi, gõ cửa nửa ngày cũng không ai đáp, cậu có biết người nhà bọn họ đi đâu không ?"

Người cao gầy vừa nói vừa cực kỳ tự nhiên vươn tay vỗ vai Bạch Kha, đồng thời thuận thế nghiêng người sang một bên, để người đàn ông có vóc dáng thấp cũng thuận lý thành chương mà đi đến bên cạnh Bạch Kha.

" Các anh là họ hàng bà con xa của bọn họ sao?"

" Đúng vậy, huynh đệ chúng tôi có làm buôn bán nhỏ ở Tú Thành, lần này đi công tác qua đây, tiện đường."

Qua đôi mắt nửa khép nửa mở, Bạch Kha liếc nhìn hai người nhân cơ hội tiến lại gần mình, khoảng cách khống tới một cánh tay, lại quét mắt nhìn ba con quái mà người thường không thể nhìn thấy, sôi nổi đứng lên theo động tác của hai người kia, nghênh ngang bao vây lấy Bạch Kha, có một chút cạn lời....

"..."

Họ hàng?

Làm buôn bán?

Đi công tác?

Các người có thể nói xạo thái quá hơn được nữa không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro