chương 6: ánh sáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Đã ba ngày chúng tôi chẳng nói chuyện với nhau, Josep cũng không mấy khi dành thời gian cho tôi nữa. Nhưng tôi chính là hoàng tử của hắn, hắn ta sẽ không tài nào có chuyện từ bỏ tôi đâu, tôi biết thứ gã muốn là tôi... Dù tâm trí tôi hiện tại chẳng còn nhớ chút gì, mọi thứ rời rạc đến lạ. Tôi đang dần mất đi định hướng của mình.

"Hôm nay sẽ lại là một ngày nhàm chán đây"
Nói rồi tôi quay đầu nhìn mắt về phía ô vuông trên tường. Có gì đó trong tôi muốn ra ngoài kia quá... Nó cứ cuộn trào như cơn sóng dữ va đập liên tục vào màng tường lý trí của tôi.

Cạch!*

"..."

"Ồ! Josep! Anh làm tôi chờ lâu quá đấy, hôm nay sẽ ăn gì?"

"..."

Tôi bật dậy ngồi trên giường nhìn về phía hắn, cơ thể rắn chắc và cao dáo nhưng lại là một tên chẳng mấy khi nóng giận. Vẫn im lặng như thế, làm tôi cũng đến phát bực.

"Tôi đang nói chuyện với anh đấy! Nghe không hả!? Josep!"

"..."

Dù đã tỏ ra giận dữ nhưng hắn lại chỉ để lại đĩa thức ăn và rời đi. Dù thế nào cũng sẽ phải ngậm thức ăn vào mồm thôi. Tôi tiến lại nhìn đĩa thức ăn trên đất, rồi lại nhìn lên cánh cửa gỗ. Tôi nghĩ rằng nếu hắn ở lại tối nay thì tôi có lẽ sẽ rời được khỏi đây. Có gì đó luôn khiến tôi thỏa hiệp với hắn và e sợ thế giới ngoài kia nhưng lần này tôi muốn biết mọi thứ về mình. Chuyện gì đã diễn ra và vì sao tôi lại bị hắn nhốt ở đây? Siết chặt tay tôi phải tỉnh tảo dù cho có chuyện gì..

"Lần này tôi sẽ không thỏa hiệp đâu"

Đêm ấy, cơn gió giật tung mọi thứ. Nó cuộn trào như thể bão giông đang đến gần. Có lẽ nếu tôi lạc trong màn đêm ấy gã sẽ chẳng tìm ra tôi đâu. Mọi thứ bên ngoài bị gió quăng đập vô tội vạ, tiếp kim loại va chạm mạnh rồi những cành cây yếu ớt mặc cho cơn gió điên cuồng giật hết từ bên trái sang bên phải. Cây vẫn không bật khỏi nền đất nó vẫn bám trụ lại như thể mặt đất là rằng buộc ép nó ở lại chịu hành hạ thế kia. Tôi tự hỏi nó có tự do không? Rồi cũng tự hỏi mình có đang tự do không? Nếu là kẻ có tâm hồn thi sĩ có lẽ sẽ cho rằng mặc cho bão giông quăng đập nhưng cây xanh nhỏ bé kia vẫn không nghiêng mình mà đứng vữ đó là ý chí của nó. Nhưng với tôi nó là không có lựa chọn

Nếu được chọn ai sẽ chọn khổ sở chứ?

Cạch!*

"Josep!"

"..."

Tôi bật người dậy, nhìn hắn. Hắn đứng im đó rồi từ từ cúi người đặt đĩa thức ăn xuống.

"Josep! Tắm cho tôi!"

"..."

Hắn vẫn im lặng nhưng lại gần chỗ tôi, đôi tay to lớn của hẳn nhắc bổng tôi lên. Hắn bế tôi vào trong phòng tắm. Im lặng quá, hắn ít nói hay ngại nhưng lại rất đáng sợ khi điên lên. Lắm lúc tôi thấy hắn như một đứa trẻ nhưng hiện tại đối với tôi hắn chính là kẻ mà tôi phải trốn đi.

Sau cánh cửa gỗ mong manh kia là một hành lang dài bất tận và có đến 2 cánh cửa nữa đang đợi. Nếu như chạy chậm chỉ một giây và bị bắt lại có lẽ ánh sáng mặt trời là điều vĩnh viễn cũng không thấy được. Nếu như lần hành động này có chút sai sót thì tôi sẽ phải trả giá bằng cả tính mạng của mình.

"Anh sẽ ngủ lại chứ?"

"..."

"Tôi sẽ không hiểu nếu anh cứ im lặng đâu"

"... sẽ"

"Ha! Tốt thôi! Chúng ta sẽ ôm nhau ngủ cả đêm luôn!"

"...."

Tôi choàng tay ôm lấy hắn, phải rồi. Hắn phải ngủ thật ngon. Thật là ngon để tôi lấy đi chìa khóa và rời khỏi đây. Tôi sẽ đi tìm lại tất cả của tôi. Tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra.

Sau khi tắm xong hắn ôm tôi lên giường. Lại một lầ nữa tỏ thái độ như muốn được cưng chiều, hắn ít khi như vậy. Nhưng tôi cũng sẽ thuận theo hắn thôi. Tôi cần thứ đó! Thứ khiến hắn ngủ say như chết.

"Josep, có thể mang một vài quyển sách mới cho tôi chứ?"

"...."

Hắn gật đầu rồi rời đi. Tôi không rõ hắn đã giấu chìa khóa ở đâu trên người. Sẽ rất nguy hiểm nếu tự mình lần mò nhưng đó là lựa chọn duy nhất tôi có thể chọn rồi. Một ly nước và thật nhiều thuốc an thần, tôi đã có được chúng trong một khoảng thời gian bị mất ngủ. Tôi đã không thực sự uống bất kỳ viên thuốc nào vì tất cả là dành cho hắn dành cho "anh yêu Josep" của tôi.

Cạch!*

"Ôh! Cảm ơn anh vì quyến sách này, phiền anh rồi. Uống đi!"

"...."

Hắn im lặng và đứng đó nhìn tôi, tôi cần chút bình tĩnh. Tôi nghĩ hắn đang nghi ngờ nhưng hắn đã nhận lấy nó và kéo mặt nạ sang một bên để uống sạch ly nước.

"Haha! Thật sự rất giỏi nhỉ? Anh muốn lên giường chứ? Chúng ta sẽ quên chuyện từ mấy hôm trước đi nhé? Tôi cần một bờ vai để dựa đấy!"

"...."

Tôi nằm trên người hắn, cảm nhận từng nhịp đập của hắn. Tim tôi cũng đập liên hồi. Tôi cũng sợ nếu như bị bắt lại liệu hắn sẽ làm gì tôi. Tôi cố gắng lật từng trang sách, tên nhân vật trong cuốn sách cũng là Josep. Nhưng hắn ta là một kẻ yêu cuộc sống tự do và.... Hắn ngủ rồi!

"Josep? Anh nghe thấy chứ? Hay là tôi nên giết anh luôn nhỉ?"

Nghĩ rồi, nhưng tôi lại không làm thế. Sẽ tốt hơn nếu giết hắn nhưng chẳng khác nào kẻ giết người cả. Tôi mò mẫn tìm trùm chìa khóa.... Tự do đang gần tôi hơn....

Thình thịch!*

Tia chớp lóe lên, trong vài giây ngắn ngủi như thế đôi mắt hắn đang mở to nhìn tôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro