Chương: Từ 111 đến 120

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 111: Đại gia còn tưởng rằng ngươi chờ Đại gia thu ngươi.

Long Phù Nguyệt có chút trợn mắt há hốc mồm, này, lão nhân này tại sao lại giống như Lão Ngoan Đồng? Ngay cả xe lăn cho người tàn tật ngồi ông ta cũng coi là vật hiếm. 

Bất quá vụ mua bán này thật ra rất có lời. Long Phù Nguyệt gật gật đầu, cố ý đưa cái chân đang băng bó lên, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhăn: "Vốn đây là do vãn bối độc quyền phát minh, không nên đem ra ngoài. Nhưng nhìn đến tiền bối thích như vậy, vậy vãn bối cũng chỉ cố gắng nhịn đau bỏ những thứ yêu thích." 

Lão nhân kia mừng rỡ, bay vút lên lật ra hai cái liền té ngã: "Ha ha, tốt! Vẫn là nha đâu này ngoan biết nhu thuận nghe lời." 

Hắn vững vàng ngồi ở xe lăn, xếp bằng ngồi xuống, thuận tay nhặt trái nho để vào trong miệng: "Tiểu Vũ mao, nói đi. Ngươi gấp gáp dùng bồ câu đưa tin, đem ta từ ngoại thành tám trăm dặm mời đến, còn viết ba chữ "Gấp", thật to rốt cuộc ngươi có chuyện gì nôn nóng muốn Đại gia hỗ trợ a?" 

Phượng Thiên Vũ mỉm cười, cũng ngồi xuống. Thản nhiên nói: "Đệ tử thương nhớ sư phụ, cho nên thỉnh sư phụ đến tệ phủ ngồi một chút." 

"Cái gì? !" 

Dưới mông lão nhân kia giống như có gắn lò xo, nhất thời nhảy dựng lên, một phát bắt được cổ áo Phượng Thiên Vũ : "Xú tiểu tử, ngươi đùa bỡn ta phải không? ! Ngươi có biết Đại gia còn một lò thuốc đang luyện đến thời điểm quan trọng hay không? Mẹ nó, tiểu tử ngươi viết cái chữ "Gấp" thật to như vậy, Đại gia còn tưởng rằng ngươi chờ Đại gia tới nhặt xác ngươi ở đâu, thế nên mới bỏ qua chuyện luyện thành công thuốc của ta, cấp tốc chạy về, ngươi nhớ ta? Nhớ cái rắm!" 

Long Phù Nguyệt nhìn thấy một đôi sư đồ quái dị, nghe lão nhân kia nhịn không được bạo phát nói tục, bộ râu trắng như tuyết phất phơ bộ dáng hổn hển. Mà khóe môi Phượng Thiên Vũ lại mỉm cười, một chút sợ hãi áy náy trên mặt cũng không có. Nàng không khỏi bật cười, thầm nghĩ: "Trách không được Phượng Thiên Vũ có đôi khi hoàn toàn không giống một Vương gia, ngược lại giống một giang hồ lãng tử, nguyên nhân là bởi vì có một sư phụ dở hơi như vậy a...." 

Nàng nở nụ cười như chẳng có việc gì, mắt lão nhân kia hiện lên tinh quang bắn ra bốn phía, con ngươi lại chuyển đến trên người của nàng, nhìn nhìn cái chân bị gãy của nàng, bộ dạng bỗng nhiên hiện lên vẻ mặt bừng tỉnh: "Xú tiểu tử, không phải ngươi là vì muốn Đại gia chữa bệnh cho nha đầu này, mới vô cùng vội vã mời Đại gia đến sao?" 

Phượng Thiên Vũ cười ha hả: "Chữa bệnh cho nha đầu này chỉ là chuyện thuận tiện. Chủ yếu vẫn là đệ tử có chút nhớ nhung sư phụ, nhiều năm như vậy, thực sự muốn nhìn thấy lão nhân gia ngài một lần, không biết còn có khỏe mạnh không, biết sư phụ thích ăn thịt bồ câu, cho nên mới dùng bồ cầu đưa tin cho ngươi, thế nào thịt Tuyết Ưng ăn ngon chứ?"

Chương 112: Chân của nàng quấn ở trên người của ta rồi!

"Ừm, tạm được, nhưng mà vẫn không thể so sánh với khẩu vị thường ngày của Đại gia....".

Vừa nghe nhắc đến hương vị mỹ thực hiện thời yêu thích, hai mắt lão nhân tỏa sáng lấp lánh: "Tiểu Vũ mao, vì trừng phạt ngươi không tôn trọng, Đại gia phạt ngươi đem lại thịt một con bồ câu cho Đại gia, ta muốn loại thịt này trơn mềm, cho thêm một ít loại gia vị" 

Phượng Thiên Vũ cười dài nói: "Có thể mời sư phụ đại giá đến đây, đừng nói một con bồ câu, một trăm con cũng có." 

Ra hiệu với một Cơ thiếp, Cơ thiếp kia nhanh chóng đi an bài. Phượng Thiên Vũ lại nói tiếp: "Sư phụ, cảm giác chiếc xe ghế dựa có bánh này như thế nào?" 

Lão nhân kia cười híp mắt gật gật đầu: "Không sai, rất không tồi, Đại gia ngồi ở trên cũng không nghĩ sẽ rơi xuống." 

Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói: "Vậy sư phụ lão nhân gia ngài nên nhanh chóng đem nha đầu này chữa khỏi, bằng không chân của nàng lỡ có mất rồi, ngài liền không chiếm được ghế dựa cổ quái này đâu." 

Lão nhân kia gật gật đầu: "Ừm, như vậy...." 

Nói tới đây, bỗng nhiên như nhớ tới cái gì, liền lên tiếng khiển trách: "Xú tiểu tử, thì ra ngươi quanh co lòng vòng chèn ép ta, là vì để cho ta nhanh chóng trị liệu vết thương nơi chân cho nha đầu này a. Đại gia suýt nữa lại bị ngươi lừa! Hừ, ngươi muốn Đại gia chữa, Đại gia cố tình không chữa!" 

Ánh mắt của ông tựa như đứa nhỏ cáu kỉnh, làm sao còn có nửa phần bộ dáng thần y...Tiên phong đạo cốt? Phượng Thiên Vũ không thay đổi thần sắc, cười hì hì: "Sư phụ, hình như là người đã đáp ứng tiểu cô nương này rồi đó, chẳng lẽ đường đường là Nam Vực quỷ y thế nhưng lại nói không giữ lời, thất tín với một tiểu nha đầu chưa dứt sữa?" 

Hắn nói một câu này, nhất thời chèn ép vị Nam Vực thần y nói không ra lời. Nín một lúc lâu sau, lão mới trừng mắt nhìn Phượng Thiên Vũ liếc mắt một cái: "Xú tiểu tử, ngay cả sư phụ ngươi cũng dùng kế, hắc hắc, ngươi thật đúng là trò giỏi hơn thầy mà thắng cũng không hay, nhưng mà, Đại gia liền thích loại giọng này! Có nghiệt đồ tính khí thất thường như ngươi đùa với ta, cũng làm cho Đại gia khí mạch thông thuận, có thể sống lâu hơn. Tiểu nha đầu này ta thích. Chân của nàng ta sẽ chữa!" 

Phượng Thiên Vũ khẽ thở phào nhẹ nhõm. Thì ra ngày ấy lúc hắn giúp Long Phù Nguyệt băng bó, đã phát giác xương cốt chân của nàng hoàn toàn đã bị gãy mát.

Chương 113: Hai người này đứa nhỏ không ngoan

Nối xương bằng phương pháp bình thường hoàn toàn ứng phó không được. Cũng chỉ có thể cầu vị Nam Vực quỷ y Sư phụ của hắn hỗ trợ. Nếu như thời gian trì hoãn lâu một chút nữa, như vậy một chân này của Long Phù Nguyệt liền giữ không được.Cho nên đêm đó hắn liền đem bồ câu đưa tin, cấp tốc đem sư phụ mời đến.

Nam Vực thần y này tính tình cực quái, tuy rằng y thuật cực kỳ kinh người, nhưng ông ta luôn luôn có thói quen độc lai độc vãng, gần như ai có tiền cũng không làm gì được, nếu ông ta không muốn chữa bệnh cho ai, dù cho Thiên Vương Đại gia đến đây thì cũng là không thể nào lay chuyển. Bất quá, ông ấy cũng có một nhược điểm là cực kỳ bao che cho người nhà. Ông ta chọn đồ nhi cực nghiêm ngặt, hơn nữa cực kỳ tùy tính. 

Bao nhiêu năm qua có nhiều người muốn bái ông ta làm sư, thế nhưng ngay cả con mắt cũng không nhìn xuống xem đó là người như thế nào. Cố tính đi vân du tứ hải, sau đó đụng phải đứa nhỏ, liền khảo sát nó, sau đó vụng trộm ôm đi, chỉ lưu lại một phong thư, chứng minh lão nhân gia đã có ghé qua. Cũng không xem thử cha mẹ của tiểu hài tử này bộ dáng như thế nào. Cũng may ánh mắt lão nhân này cực cao, qua nhiều năm như vậy, cũng chỉ trộm hai hài tử đi như vậy mà thôi. Hai đứa nhỏ không may bị bắt đi này, dĩ nhiên là là Đông Phương Diệu Bạch cùng Phượng Thiên Vũ . Đông Phương Diệu Bạch kế thừa y thuật của ông ấy, mà Phượng Thiên Vũ lại kế thừa võ công của ông, hai đứa nhỏ này ngộ tính đều cực cao. Làm cho lão đầu như ông hết sức hưng phấn . 

Những ngày ở trên núi, ông và đại đồ đệ so tài dùng độc, cùng nhị đồ đề luận võ công, thường thường đem Đông Phương Diệu Bạch dùng độc chỉ còn lại có nửa cái mạng, cũng thường thường đem Phượng Thiên Vũ đánh mặt mũi bầm dập. Nhưng đó cũng chính là một loại giáo dục, làm cho hai người bọn họ công phu đều đột nhiên tăng cao, vài năm công phu liền như thay gân đổi cốt,Diệu Bạch y thuật luyện được xuất thần nhập hóa, mà võ công của Phượng Thiên Vũ cũng là trò giỏi hơn thầy, đến khi năm hai hài tử ấy tròn mười tám tuổi, ông ta liền trước sau đem bọn họ một cước đá xuống núi, đắc ý nghĩ đến lúc xuất sư rồi, có thể đi ra ngoài gây họa cho cho thế nhân.

Sau khi hai người xuống núi, mỗi người đi một ngả, Phượng Thiên Vũ trở về nước của mình, mà Đông Phương Diệu Bạch lại thích cuộc sống phiêu bạc, đâu cũng là nhà Chẳng qua năm kia Đông Phương Diệu Bạch bỗng nhiên không rõ hành tung, không có người nào biết qua hành tung của hắn. Lão nhân gia sau khi biết, đau lòng không thôi, đấm ngực, giậm chân, chỉ kém không ở trên mặt đất lăn lộn.

Chương 114: Đệm thịt

Cảm tình của Phượng Thiên Vũ đối với sư huynh cực kỳ tốt, đương nhiên cũng phái người tìm kiếm khắp nơi, nên đã điên cuồng mà tìm gần một năm, nhưng vẫn không có nửa điểm tin tức của Đông Phương Diệu Bạch. 

Hai người hoàn toàn thất vọng, lão nhân gia đau lòng bèn đi bế quan, Phượng Thiên Vũ cũng trở về quốc gia của mình, hắn và sư phụ từ biệt cũng đã hơn hai năm. Bất quá hai năm qua lão nhân gia cũng thư từ hỏi thăm hắn, có gió thổi cỏ lay gì liền vô cùng khẩn trương, e sợ rằng đồ đệ duy nhất cũng bỗng nhiên mất tích, cho nên đến khi Phượng Thiên Vũ dùng bồ câu đưa tin, ông liền chạy vội như ánh sao xẹt.

 Lại không nghĩ rằng, đồ đệ bảo bối của ông đem ông cuống cuồng chạy đến chẳng qua chỉ để cứu tiểu nha đầu kia! Điều này làm cho ông khó chịu, phi thường khó chịu, con mắt lão nhân này vòng vo vừa chuyển, thì liền có một chủ ý... 

Ông hướng về phía Long Phù Nguyệt vẫy vẫy tay: "Nha đầu, lại đây, cho ta xem xem chân của ngươi." 

Hai nha hoàn đi tới, đem Long Phù Nguyệt đỡ lên. Còn Vân Mặc Dao xấu khổ giận dữ, rõ ràng đã hôn mê bất tỉnh. Lại có hai nha hoàn đi tới đây, đem nàng ta cũng dìu dắt đứng lên. Múa may thật lâu, nàngta mới từ từ tỉnh dậy. 

Nam Vực quỷ y hắc hắc cười lạnh: "Nha đầu như ngươi ra tay âm độc, còn không thấy rõ bộ dáng người khác đã ra tay sát thủ, Nhờ thân thủ Đại gia đủ nhanh nhẹn, nếu như đổi lại là người khác, chỉ sợ đã bị ngươi bắn thành con nhím, lần này giáo huấn ngươi, về sau nếu còn đả thương người lung tung, Đại gia sẽ không phải cho ngươi làm đệm thịt đơn giản như vậy! Hừ, mau cút đi. Đại gia còn có việc phải làm." 

Vân Mặc Dao tuy rằng bị tức đến nhất Phật xuất thế, nhị Phật thăng thiên, nhưng người trước mắt này nếu chính là sư phụ của trượng phu mình, nàng đương nhiên không dám đắc tội. Khuôn mặt nhỏ nhắn lúc đỏ lúc trắng , cố nén tức giận, thi lễ rồi đi. Bên trong tiểu đình, đương nhiên không có phương tiện trị liệu, Long Phù Nguyệt lại muốn về trong tiểu viện của nàng. 

Nam Vực quỷ y mời nàng ngồi xong, bàn tay to ở trên đùi Long Phù Nguyệt nhéo vài cái, hơi hơi nhíu mày một chút, từ trong lòng lấy ra mấy cây ngân châm, ở trên đùi của nàng đâm vài cái, lại từ trong lòng lấy ra một cái bình nhỏ màu đen, từ trong bình nhỏ lấy ra một ít thuốc mỡ màu đen, bôi ở chỗ xương bị gãy của Long Phù Nguyệt... 

Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy một cỗ hơi thở ấm áp từ chỗ thuốc mỡ truyền ra, hưởng thụ thoải mái nói không nên lời, lại ngửi thấy trong thuốc mỡ màu đen kia có một tia hương khí kỳ lạ, tò mò hỏi: "Tiền bối, đây là thuốc mỡ gì? Hương vị thật cổ quái a."

Chương 115: Ngay cả đầu cũng có thể mở ra. . .

Trên khuôn mặt to béo của Quỷ y Nam Vực hiện ra một tia đắc ý: "Đây chính là tâm huyết kết tinh sáu mươi năm của lão phu, có hiệu quả nối xương, dù ngươi có bị thương nặng hơn nữa, xoa một chút như vậy, trong vòng mười ngày, cam đoan ngươi sẽ khôi phục lại như khi chưa từng bị đả thương..." 

"Wow, thần kỳ như thế a?" 

Long Phù Nguyệt trợn tròn hai mắt, chỉ còn kém hai mắt phát ra những ánh sao: "Tiền bối, đem thuốc này đưa cho ta một chút đi, như vậy từ nay về sau nếu chân ta có bị thương, cánh tay bị gãy thì sẽ không sợ." 

Quỷ y Phương Nam dùng ngón tay gõ nàng một cái: "Tiểu nha đầu lòng tham không đáy! Thuốc mỡ của ta luyện chế mất rất nhiều lao lực, vào thời điểm vài chục năm trước bất quá cũng chỉ luyện chế được 3 bình, tặng đồ đệ của ta mỗi người một lọ, còn một lọ Đại gia để cho chính mình dùng. Cái tên hỗn đãn kia hay bị thương, không chừng thuốc mỡ kia đã sớm dùng hết rồi. Cho nên hắn mới suy nghĩ đem biện pháp lừa gạt Đại gia. Ai, Đại gia thu đồ đệ không ngoan mà!"

Quỷ y Nam Vực lắc đầu lại thở dài, bày ra một bộ dạng rất đáng thương. Long Phù Nguyệt xì một tiếng nở nụ cười, chỉ cảm thấy tiểu lão đầu này tính tình thẳng thắn buồn cười, thật là đáng yêu. Phượng Thiên Vũ ngồi ở một bên, điềm nhiên uống nước trà do Điềm Nhi pha chế, làm như mình không nghe thấy. 

Nam Vực quỷ y thoa xong thuốc mỡ, lại giúp nàng băng lại cẩn thận, bận rộn một trận, rốt cục xong, ông vỗ vỗ tay: "Được rồi, nha đầu, mười ngày sau cam đoan ngươi lại vui vẻ." 

Long Phù Nguyệt bật ngón tay cái: "Tiền bối, y thuật của người thật sự là kinh ngạc, so với đại phu ở niên đại của chúng tôi, so với khoa chỉnh hình còn tốt hơn." 

"Niên đại các ngươi?" 

Nam Vực quỷ y mở to hai mắt: "Có ý gì?" 

Long Phù Nguyệt liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ, tên kia đầu không ngẩng lên mắt không nhìn, hoàn toàn không có ý muốn trả lời. Long Phù Nguyệt cũng không quản hắn có tin hay không, liền đem chuyện thay hồn đổi xác của mình đã trải qua nói ra. 

Trên khuôn mặt to béo của Nam Vực Quỷ y tràn đầy vẻ ngạc nhiên, quả nhiên là không phải không tin: "Xuyên không? Này thật vô cùng ngạc nhiên. Ngươi nói ngươi tới từ tương lai, không biết y thuật ở tương lai của ngươi có thể inh tới trình độ nào?" 

Long Phù Nguyệt cười hì hì nói: "Bọn họ nối xương là chuyện đương nhiên không bằng lão tiền bối rồi. Nhưng ở niên đại của chúng tôi, trái tim, các cơ quan trong người đều có thể mổ ra chữa trị, ở trên đầu cũng có thể mở ra....Bệnh đậu mùa, dịch chuột, đều đã được khống chế, một số bệnh thông thường cũng đều có vắc-xin phòng bệnh..."

Chương 116: Làm cho hắn nhịn không được muốn tìm tòi càng nhiều...

Nàng càng nói càng hăng đàm luận từ y học hiện đại đến chiến tranh hiện đại, máy bay, đại bác, bom nguyên tử, từ chiến tranh vùng Vịnh nói tới nước Mỹ, từ nước Mỹ nói đến Bin la đen bị phán hình phạt treo cổ, trời cao biển rộng, thao thao bất tuyệt, mãi đến khi Nam Vực quỷ y nghe xong trợn mắt há hốc mồm, nếu như không phải xem nàng tư duy rõ ràng, ngôn ngữ lưu loát, mà là đang nghĩ nàng bị bệnh hay đang trong giấc mộng đẹp cổ quái, nhưng việc này cũng có thể tưởng tượng hoặc có thể nghĩ ra được, nha đầu kia đem mỗi vật thể hình dạng đều nói rõ ràng như vậy, thật sự là không giống tự mình tưởng tượng mà ra. Vừa quay đầu lại, lại thấy bảo bối đồ đệ của mình tuy rằng đang thưởng thức trà, nhưng đôi mắt lại ở trên người Long Phù Nguyệt, sắc mặt lại lộ ra một tia khiếp sợ. Tựa hồ cũng nghe đến nổi không phân biệt được. 

Trên khuôn mặt to béo của Quỷ y Phương Nam lộ ra một chút cười xấu xa, sờ sờ đầu Long Phù Nguyệt : "Tiểu nha đầu, ngươi còn nhỏ như thế này mà xạo quá, vật ly kỳ cổ quái sao lại nhiều như vậy? Ha ha, Lão phu thực sự vui vẻ. Hiện tại ngươi cũng mệt mỏi. Xuống trước nghỉ ngơi. Ngày mai hãy nói tiếp."

"Xú tiểutử, chim bồ câu nướng của ngươi có chuẩn bị tốt hay không? Đại gia đói muốn chết!" 

Phượng Thiên Vũ vẫn còn chút hứng thú chưa dứt cũng đành đứng lên, tựa hồ còn có chút luyến tiếc, nha đầu này, hắn và nàng chung sống thời gian dài như vậy, lại chưa bao giờ biết trong cái đầu nhỏ của nàng có nhiều điều ngạc nhiên đó, cùng nàng ở chung một thời gian càng ngày càng cảm giác nàng chính là một tòa bảo tàng, làm cho hắn nhịn không được muốn tìm tòi càng nhiều... Bất quá, về sau hắn còn có nhiều thời gian cùng nàng ở chung, thật sự cũng không cần nóng lòng. 

Nghe được lời sư phụ nói, hắn mỉm cười: "Toàn bộ chim bồ câu đã chuẩn bị chỉnh tề, chỉ còn đợi sư phụ đến dùng bữa" Long Phù Nguyệt sửng sờ một chút, không nhịn được nói: "Uy, tiền bối, tại sao người lại thích ăn bồ câu như vậy? Ăn thịt gà không được sao? Phải biết rằng bồ câu này chính là tượng trưng cho hoà bình, cũng chính là chim hòa bình " "Chim hoà bình? Tên này quả thực mới mẻ. Bất quá, lão phu không thích ăn gà, thịt gà cũng không trơn mềm như thịt bồ câu, mà gà chính là ở trong đất tìm thức ăn, làm sao giống bồ cầu bay lượn ở trên bầu trời, thịt có vẻ mạnh mẽ và dai. Ha ha, ngươi không nghe nói qua một con chim bồ câu thắng chín con gà sao. Nói ta để ý chính là chỗ này?. Lão nhân gia này tựa hồ đối với Long Phù Nguyệt rất có kiên nhẫn, dong dài lắm điều giải thích nửa ngày, mới đi theo Phượng Thiên Vũ.

Chương 117: Ngươi nhất định tức giận đến giơ chân chứ

Sáng sớm hôm sau, Phượng Thiên Vũ vừa mới rời giường, rửa mặt xong, liền tới đến tiểu viện của Long Phù Nguyệt. Mới vừa vào tiểu viện, hắn cũng cảm giác có chút gì đó không đúng! Thường ngày, Long Phù Nguyệt tuy rằng thích ngủ nướng, nhưng Điềm nhi lại không dám . Có lẽ đã sớm thức dậy. Lúc này đây, hắn cũng đã đi tới cửa rồi, cửa phòng lại còn gắt gao đóng chặt như trước. Hắn gõ cửa, bên trong vẫn cũng không có nửa điểm động tĩnh. Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác không ổn, mạnh mẽ đẩy cửa phòng ra.

 Trong phòng, Điềm nhi ngủ ở chỗ của hạ nhân, vù vù đang ngủ say sưa, mà Long Phù Nguyệt vốn nên ở trên giường nhưng lại không thấy bóng dáng. Trong lòng hắn trầm xuống, đang muốn đem Điềm nhi thức dậy, chợt thấy trên tóc của nàng có cắm một cuộn giấy, trong lòng hắn vừa nghĩ, đem cuộn giấy lấy xuống vừa nhìn thấy nội dung trong tờ giấy. Vài giây sau khuôn mặt tuấn tú đã đen một nửa.

 Trên tờ giấy trắng như bông tuyết viết một hàng chữ: "Nha đầu kia Đại gia thích! Thu làm đồ đệ rồi! Xú tiểu tử, ngươi nhất định tức giận đến giơ chân chứ gì? Ha ha ha ha!" 

Kí tên lại vẽ một hình lão nhân ưỡn bụng, hai tay chống nạnh, cười một cách thật sự là cao hứng. Phượng Thiên Vũ tức giận đến căng thẳng, tờ giấy kia điều hóa làm mảnh nhỏ. Hắn một chưởng đánh thức Điềm nhi, Điềm nhi vẫn không biết chuyện gì xảy ra, vừa nhìn thấy Phượng Thiên Vũ, hoảng hốt kêu lên, cuống quít quỳ xuống dập đầu. 

"Lão nhân kia đâu? Đến đây lúc nào?" 

Thanh âm Phượng Thiên Vũ lạnh như băng làm cho Điềm nhi run run. Nàng không dám ngẩng đầu, vội nói: "Tối hôm qua vào lúc canh ba, lão gia tử bỗng nhiên đến đây, không đợi nô tỳ kịp phản ứng, ông ta vung tay lên, nên nô tỳ cái gì cũng không biết..." 

"Canh ba..."

 Đôi tay Phượng Thiên Vũ hơi có chút run run, khinh công lão gia tử không tồi, không chừng đã sớm ra khỏi thành rồi! Hiện tại truy bắt tuyệt đối là không đuổi kịp... Muốn biến mất sao, xem ra hắn phải đi tới Nam Vực một lần. Hừ, hắn cũng không tin lão nhân kia ngay cả hang ổ đều cùng nhau mang đi! Dù sao hiện tại nơi biên quan không có chiến sự, hắn đi một lần cũng không phát sinh chuyện gì quan trọng. 

Ngày hôm sau. Trong cốc trầm Hương của Nam Vực. Màu xanh hoa cỏ um tùm, thúy trúc ngâm ngâm. Vùng hoàng thổ vây vòng quanh tường vài tòa trúc lâu,thanh nhã mà yên tĩnh, nơi này đúng là lãnh thổ của quỷ y, Phượng Thiên Vũ vô cùng quen thuộc địa phương này. 

Giờ phút này, Phượng Thiên Vũ gần như đã đem tất cả các động tìm tòi một lần, rốt cục ở trong trúc lâu trên đỉnh của lò chế thuốc phát hiện một tờ giấy. Mở tờ giấy ra, sắc mặt nhất thời không phải bình thường mà trở nên quỷ dị!

Chương 118: thiếu nữ mười tám xinh như hoa

Trên tờ giấy có ghi mấy câu ngắn ngủn: "Ha ha, con thỏ nhỏ chết kia, lại dám đuổi tới nơi này? Đáng tiếc, Đại gia lại đi mất, tiếp tục giơ chân đi."

 Kí tên lại là một cái mặt cười vô cùng đáng đánh đòn của lão nhân. Phượng Thiên Vũ miễn cưỡng đè ép lửa giận đang hừng hừng bốc cháy nổi lên! Rất nhiều năm chưa từng có cảm giác vô lực như hiện giờ. Lão nhân gia này, đùa giỡn hắn thành nghiện rồi! Thần sắc trên mặt hắn chưa biến, bàn tay nắm chặt lại thành quyền. Được rồi, ông muốn đùa phải không? Vậy hắn sẽ theo ông chơi đủ! Hắn cũng không tin lão nhân này mang theo một cô bé có thể bay lên trời! 

Vì thế, Phượng Thiên Vũ luôn luôn bận việc quốc sự nay lại có thời gian bắt đầu vân du tứ hải rồi, thời gian hai năm, vô số dấu chân lần đến lãnh thổ, những địa phương của Quỷ y thường đi qua, ở địa phương này chút ít tìm ra vô số tờ giấy, nội dung tất cả đều giống nhau, không có một chút manh mối làm cho Phượng Thiên Vũ muốn tìm kiếm dấu vết của lão nhân kia thực sự rất khó khăn. Bất đồng là nụ cười tươi của lão nhân trên các tờ giấy kia càng ngày càng vui vẻ, hé ra miệng rộng gần như muốn toét tới mang tai. Thời gian hai năm, này đuổi đuổi, tìm tìm.... 

Thời gian hai năm nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm. Lại đủ để một tiểu cô nương trưởng thành một cô gái xinh đẹp. 

Phía sau núi,thời tiết đã vào thu. Một ngày nọ, ở một chỗ trước không thấy người, sau không không thấy đạo tặc, một nữ tử phiêu diêu đi tới. Cô gái này mặc một thân váy màu xanh nhạt, một đầu tóc đen tuyền, xõa xuống vai, gió nhẹ thổi, vạt áo phiêu phiêu, có vài phần giống như tiên nữ hạ phảm. Nàng quay đầu nhìn trên núi, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười một tiếng dài. 

Ha ha ha ha, nàng rốt cục cũng lấy được tự do! 

Tiếng cười thanh thúy, kích động vô số những chú chim nhỏ hốt hoảng vội vã rời cành mà bay lên. Cô gái này không phải ai khác, chính là cô công chúa nhỏ Long Phù Nguyệt. Dung mạo của nàng biến hóa không nhiều, nhưng thân mình trở nên đầy đặn hơn, ngũ quan rõ ràng và trong sáng, dáng người lả lướt quyến rũ, khí chất trẻ thơ trong đôi mắt đã hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa, nàng hiện tại, rốt cục trở thành một thiếu nữ mười tám xinh như hoa.

Chương 119: Ma quỷ huấn luyện

Hai năm trước, nàng đang trong giấc mộng bị Nam Vực Quỷ Y đánh thức. Câu nói đầu tiên ông ấy hỏi nàng là: "Ngươi có muốn rời khỏi Vương Phủ này hay không? Học võ công thượng thừa nhất của ta?"

Lão nhân này cười tủm tỉm, bày ra một loạt chỗ tốt đẹp của kế hoạch đào tẩu cùng ông ấy, ý nghĩ của nàng lúc ấy nóng lên, liền đi cùng ông ta. 

Lúc đó, cửa thành đã đóng, nhưng lại ngăn không được khinh công cực kì kinh người của Nam Vực Quỷ Y, lão nhân này mang theo nàng trực tiếp liền bay ra thành, thế nhưng không kinh động một gã thị vệ thủ thành nào. Mà ở một chỗ trên đường đi ngoài thành, sớm đã có một chiếc xe ngựa chờ ở nơi đó. Hai người sau khi lên xe ngựa, xe ngựa liền dường như liều mạng chạy trốn, giống như ở phía sau đang có quỷ đuổi theo. 

Dọc theo con đường này, ông ấy luôn cười giống như một con mèo trộm tinh , nếu như không phải ông ta có một đôi ánh mắt trong sáng ngời lộ ra khôi hài cùng cơ trí, nhìn khuôn mặt to béo của ông ta thường thường cười ngây ngô, Long Phù Nguyệt gần như cho là ông ta mắc phải chứng bệnh lão niên si ngốc. Lão nhân này mang theo nàng một ngày đổi một chiếc xe ngựa, mà ở trong mấy ngày này, mỗi ngày ông ta cũng đều giúp nàng thoa thuốc mỡ, trị liệu thương thế chân của nàng. Đến ngày thứ tám, rốt cục về tới nơi ở của ông ta - Trầm Hương Cốc. 

Long Phù Nguyệt mấy ngày nay ngồi xe ngựa, sớm mệt muốn chết, vốn nghĩ định nghỉ ngơi tốt một chút, nhưng không ngờ lão nhân cổ quái này mã bất đình đề ở trong cốc thoáng thu thập xong xuôi, lại lén lút ở lò luyện dược thả một cái gì đó, sau đó lại lập tức dẫn nàng lên đường. Thuốc mỡ của Nam Vực Quỷ Y quả nhiên thần kỳ, chân của Long Phù Nguyệt trong vòng vài ngày ngắn ngủn, đã tốt hơn khoảng bảy tám phần. Nam Vực Quỷ Y thường hay nói chuyện cùng nàng, nhưng thật ra ở trên đường hỏi Long Phù Nguyệt muốn nhất là cái gì. 

Long Phù Nguyệt gần như là không chút nghĩ ngợi trả lời: "Khinh công!" 

Ha ha, khinh công rất hay a, nàng đã sớm hâm mộ các đại hiệp trong phim truyền hình có thể bay tới bay lui rồi, nay nàng cũng rốt cục muốn đích thân thể nghiệm một hồi. Lão nhân kia thực sảng khoái gật gật đầu, vì thế, dọc đường theo đường đi, cuộc huấn luyện ma quỷ Long Phù Nguyệt lại bắt đầu! 

Long Phù Nguyệt rất nghĩ đến lão nhân này nếu là một thần y, tất nhiên có một vài viên thuốc gì gia tăng công lực . Như vậy nàng ăn vào, không cần luyện tốn công sức cũng gia tăng vài thập niên công lực, lại học được Luyện Khí pháp môn, khống chế một chút tiết tấu liền OK . Không có biện pháp, nàng nhiễm TV và tiểu thuyết quá sâu. Trong đó đều là diễn như vậy.

Chương 120: Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cùng thân mình cũng là càng ngày càng phấn nộn

Thật không nghĩ đến phương pháp huấn luyện của lão nhân này cực kỳ cá biệt, đầu tiên ông ta dạy cho nàng pháp môn Luyện Khí đơn giản, sau đó ở một thôn trang gần đó mua một con dê nhỏ bảo nàng ôm, hơn nữa trừ bỏ buổi tối ngủ, không thể rời tay. Làm hại nàng mỗi ngày toàn thân trên dưới đều là mùi dê, cách xa ba trượng liền có thể hun chạy một đám người. 

Như vậy còn không tính, ông ta còn muốn nàng ôm con cừu nhỏ chạy nhảy, bởi vì hai người vẫn là ở dọc đường, cho nên trên người vô tình đi dạo trên núi cao thường thường sẽ thấy một cảnh tượng đáng ngạc nhiên như thế này. 

Phía trước một lão nhân gia đầu tóc bạc phơ, lão nhân bước đi như bay, phía sau là một cô gái vóc dáng thấp bé ôm một con dê gần như liều mạng đuổi theo. . . . . . 

Long Phù Nguyệt hô to mắc mưu, nàng thật sự không nghĩ tới ông lão nhìn qua luôn cười tủm tỉm này, đối đãi với việc luyện công của đồ đệ lại sẽ khắc nghiệt như thế, thì ra muốn có được một thân khinh công nhìn qua phiêu phiêu thoát tục, lại không dễ dàng như thế! 

Nàng cũng vài lần muốn chạy trốn, nhưng mỗi lần đều đã bị ông ấy bắt trở lại, mà trừng phạt của ông ta gần như có thể xưng là khủng bố , ông ta sẽ đem nàng trực tiếp ném vào khe sâu bốn phía đều là vách núi đen, để cho nàng tự mình bò lên. . . . . 

Trải qua vô số giáo huấn rơi mặt mũi bầm dập, thân mình Long Phù Nguyệt cũng càng ngày càng linh hoạt, ngay từ đầu nàng bị ném vách núi đen cần hai ngày mới có thể leo ra. Về sau, hơn một canh giờ có thể dễ dàng chạy tới . . . . . . 

Long Phù Nguyệt vốn dĩ còn có sự dẻo dai, mà lão nhân này lại có thể cho nàng một tương lai tuyệt đẹp, ở dưới tình huống có chạy cũng trốn không thoát này, ý niệm chạy trốn trong đầu của Long Phù Nguyệt đã chết, khắc khổ tu luyện, cho nên ở lúc ban đầu mệt mỏi muốn chết, sau này nàng thế nhưng cũng chầm chậm thích ứng cuộc sống như thế. . . . . . . 

Trên chân, trên tay mạch máu nổi lên lần lượt, vết sẹo cùng vết chai kết liễu một tầng rồi lại một tầng, may mắn lão nhân này tuy rằng thuốc tăng trưởng công lực không có, nhưng biện pháp mỹ dung dưỡng nhan có thật không ít. Trên tay trên chân Long Phù Nguyệt, khi bị vết thương trầy sướt, sau khi xoa một lớp thuốc mỡ kì quái ông ta đưa, ngày hôm sau liền có thể biến mất vô tung, tuy rằng tu luyện thật sự rất vất vả, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cùng thân mình cũng càng ngày càng phấn nộn. . . . . .

Trong hai năm này, lão nhân này mang theo nàng lang bạc kỳ hồ, chưa bao giờ sẽ ở bất kỳ một địa phương nào nghỉ ngơi quá mười ngày. Thân thể của nàng trong lúc vô tình cũng càng ngày càng linh hoạt, sau đó nàng rốt cục cũng ném con dê đã béo phì kia đi, khi hành tẩu cũng có thể thân nhẹ như chim yến .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro