Chương: Từ 151 đến 160

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 151: Ta nghẹn đến bị nội thương 

Vị Lục vương gia kia rốt cục nhịn không được, ha hả nở nụ cười, tay chỉ vào thái tử nói không ra lời. Phượng Thiên Vũ cũng rất muốn cười, nhưng là người của hắn làm cho thái tử trở thành trò cười của thiên hạ, hắn muốn cười lại không thể làm gì. 

Hắn đỡ lấy đại ca tức giận đến phát run, trừng mắt nhìn Long Phù Nguyệt trách mắng một cái: "Nha đầu chết tiệt, trở về ta sẽ trừng phạt ngươi, còn không mau cút đi!" 

Long Phù Nguyệt âm thầm le lưỡi một cái, trên mặt vẫn là biểu tình sợ hãi, trong lòng lại vô cùng thích thú. Con mẹ nó, cuối cùng cũng báo thù giùm tỷ tỷ được rồi, cũng dạy cho tên thái tử biến thái này một bài. Nàng biết giờ phút này không thích hợp lưu lại, liền lôi kéo Điềm nhi đang sợ choáng váng chạy đi. Một cái áo khoát dài bỗng nhiên bay tới, nằm ở trên người nàng, 

Long Phù Nguyệt sửng sờ một chút, liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ một cái, thấy hắn bên trong là quần áo dài, hắn lại không nhìn nàng.

 Thái tử kia tức giận đến kêu to: "Không thể đi! Không thể để nàng đi!" 

Long Phù Nguyệt không thèm để ý đến hắn, lôi kéo Điềm nhi đi ra ngoài. Trong phòng có không ít thị vệ, nhưng ngại Phượng Thiên Vũ trước mặt, ai dám ngăn cản? Ngây người một lúc, Long Phù Nguyệt đã chạy thoát rồi. 

Hai người hồng hộc chạy trở về Vương phủ, thẳng đến tiểu viện của mình, hai người mới chân chính thở dài nhẹ nhõm. Điềm nhi sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hơn nửa ngày mới run run nói một câu: "Phù Nguyệt, ngươi....sơ suất quá! Lần này nếu không phải có Vương gia của chúng ta, thái tử gia tuyệt đối sẽ giết ngươi!" 

Cái miệng nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt nhếch lên nói "Thái tử gia kia rất biến thái! Để cho tỷ tỷ khiêu vũ không nói, còn cố ý để nàng ngã, cố ý nhục nhã nàng, hừ, cơn tức này nếu không báo thù, ta sẽ nghẹn đến bị nội thương." 

Điềm nhi sửng sốt: "Nói như vậy, ngươi vướng chân, đẩy ngã bàn thái tử là cố ý?"

 Long Phù Nguyệt hơi hất đầu: "Đương nhiên! Ha ha, ta đã ra tay, phỏng chừng rất nhanh thái tử sẽ trở thành trò cười cho cả kinh thành, bị một thân đầy rượu cùng thức ăn không nói, ngay cả y phục cũng bị lột đi một nửa, ha ha, nhớ tới bộ dáng hắn chật vật ta thật không thể nhịn cười, không biết tên kia làm thế nào xong việc, đáng tiếc ta không tận mắt thấy."

Chương 152: Ngươi muốn học không 

Điềm nhi mở to mắt nhìn nàng, bỗng nhiên thở dài một hơi: "Phù Nguyệt, người thật sự là quá lớn mật! Ai, chúng ta chạy như vậy, chỉ sợ lửa giận của thái tử lại hướng về phía Vương gia......." 

Long Phù Nguyệt trên mặt có chút áy náy: "Ừm, có chút liên lụy hắn, bất quá người kia mạng lớn như vậy, tin tưởng hắn sẽ không sao......." 

Điềm nhi bỗng nhiên nở nụ cười nói: "Đúng vậy trên đời này còn chưa có việc gì có thể làm khó Vương gia của chúng ta đâu. Nga, đúng rồi, Phù Nguyệt ngươi múa điệu múa kia thật đặc biệt! Là điệu múa của Thiên cơ quốc ngươi sao?" 

Long Phù Nguyệt âm thầm lè lưỡi một cái, cười gượng ha ha, gật gật đầu: "Hắc hắc, đúng vậy a, đúng vậy a, Điềm nhi ngươi có muốn học không? Ta dạy cho ngươi." 

Điềm nhi cười khổ một cái: "Ta không dám." 

"Hắc, có gì mà không dám? Ở quốc gia của ta hầu hết những người trẻ tuổi đều biết nhảy. Đáng tiếc nơi này đèn cùng âm nhạc đều không tốt, bằng không càng rung động lòng người hơn." 

Long Phù Nguyệt không khỏi nhớ tới quán Bar, trong lòng ai thán: "Ai, cả đời này cũng không thể trở về sao?"

 "Tất cả mọi người trẻ tuổi đều biết? Không thể nào, ta thấy hai vị tỷ tỷ của ngươi đâu có biết a?" Điềm nhi nhớ lại hai vị nữ tử nhu nhược kia, như thế nào cũng không tưởng tượng ra bộ dáng nhảy múa của các nàng.

 "Ừm, đúng vậy a, các nàng không biết, các nàng ôn nhu yếu ớt như vậy không thích hợp múa điệu múa này......" Long Phù Nguyệt bắt đầu pha trò

Hai người đang nói chuyện phíêm cao hứng, lại có một đứa nha hoàn đến báo, Vương gia cho gọi Long Phù Nguyệt. Long Phù Nguyệt trong lòng bỗng nhảy dựng, nha, đến lúc tính sổ rồi! Cái tên kia không phải đã nhìn ra rồi đi? Nàng khẩn trương lại càng khẩn trương, nhưng không thể không đi. 

Đi theo nha hoàn kia đến chỗ ở của Phượng Thiên Vũ, nàng ta báo một tiếng liền lặng lẽ lui ra ngoài. Long Phù Nguyệt bỗng nhiên càng khẩn trương hơn, nuốt một ngụm nước miếng, nhìn trộm Phượng Thiên Vũ đang ngồi ở kia không nói nên lời. Phượng Thiên Vũ tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, khóe môi có chút ý cười khó lường, cũng không nói một câu.

Chương 153: Ta cho ngươi làm cái gì ngươi phải làm cái đó. 

Long Phù Nguyệt kiên trì đợi một lúc lâu, thấy hắn không có động tĩnh gì, trong lòng không khỏi sợ hãi. Người này tại sao lại không nói chuyện? Không phải là đang nghĩ biện pháp chơi ta chứ?

 Nàng cười cười một tiếng: "Vương gia, ngài gọi nô tì tới đây làm gì? Thỉnh Vương gia phân phó, nô tì dù phải nhảy vào biển lửa cũng không từ nan." 

Phượng Thiên Vũ lông mày hơi nhíu, đôi mắt sâu thẳm nhìn không ra tâm trạng, thản nhiên nói: "Châm trà."

 "A?" Long Phù Nguyệt ngây người: "Châm trà? Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?" 

Phượng Thiên Vũ nhìn nàng một cái: "Nàng sẽ không ngay cả châm trà cũng không biết?" 

"Ha ha, đương nhiên biết, ta tất nhiên là biết." Long Phù Nguyệt trong lòng có ám muội, khí thế trước hết thua ba phần.

 Vội vàng hấp tấp giúp hắn rót một chén trà, đưa đến trên tay của hắn. Phượng Thiên Vũ nhấp một ngụm, như không nhận ra điều gì liền nhíu mày một chút, đột nhiên hỏi: "Nàng có hiểu gì về trà đạo không?"

Long Phù Nguyệt sửng sốt: "Trà đạo? Ngươi nói là nghệ thuật uống trà?" 

Phượng Thiên Vũ gật gật đầu: "Nghệ thuật uống trà? Tên này rất khác biệt. Nàng nếu đã gọi được tên thì chắc cũng có thể nói về cách pha trà rồi?"

 Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt hơi đỏ lên, trên tivi nàng cũng đã từng xem qua cách pha trà rồi, nhưng tính tình của nàng thì không ôn hòa, sao có thể làm theo được? Cho nên đành thành thật lắc đầu: "Ta không biết. Nhìn qua đã thấy phiền toái rồi, ta không có tính kiên nhẫn." 

Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói: "Vậy nàng về sau cùng Mai thị thiếp học một ít cách pha trà. Bổn vương muốn uống trà do nàng pha."

 "Gì?"

 Long Phù Nguyệt nhíu mày: "Tại sao muốn ta học? Để Mai thị thiếp hầu hạ ngươi không tốt hơn sao?" 

Phượng Thiên Vũ nheo mắt lại, cười tự nhiên: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, đừng quên nàng là thị nữ bên người của ta, ta bao ngươi làm cái gì thì nàng phải làm cái đó." 

Long Phù Nguyệt thấy đầu có chút đau, thốt lên: " Cái gì ngươi bảo ta làm ta cũng phải làm, chẳng lẽ ngươi bảo ta lên giường ta cũng phải lên theo a..." 

Nàng vừa nói xong mới biết mình lỡ lời...., khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ ửng lên. Phượng Thiên Vũ tựa hồ cũng không nghĩ nàng sẽ nói mấy lời to gan như vậy..., cũng không khỏi ngây người.

Chương 154: Song trọng tiêu chuẩn 

Phượng Ngàn Vũ tựa hồ cũng không nghĩ nàng sẽ nói mấy lời to gan như vậy..., cũng không khỏi ngây người, bỗng nhiên khoát tay, những ngón tay trắng như ngọc nâng cằm Long Phù Nguyệt lên, ta mị cười nói: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, nàng là muốn cùng ta lên giường?"

 "Oanh!" 

Long Phù Nguyệt mặt giống như lửa thiêu, nàng một tay vuốt ve móng vuốt sói của Phượng Thiên Vũ , lui về phía sau hai bước: "Có điên ta mới cũng tên háo sắc phong lưu như ngươi ở trên giường!" 

"Háo sắc phong lưu?" 

Cũng không thấy hắn làm như thế nào, đưa tay lên liền nắm ở eo thon nhỏ của nàng , cùng nàng ánh mắt đối ánh mắt, cái mũi đối cái mũi: "Nhưng từ này thật ra vô cùng mới mẻ , bất quá, bổn vương làm sao háo sắc?" 

Làm sao háo sắc? Người kia háo sắc nghiêng trời lệch đất , còn hỏi làm sao háo sắc? ! Long Phù Nguyệt trong lòng một luồng lửa giận dâng trào lên, bàn tay nhỏ bé chỉ vào hắn: "Ngươi nhìn thử xem ngươi có bao nhiêu cơ thiếp? ! Nhiều cơ thiếp như vậy còn chưa đủ, lại còn dạo kỹ viện! Kỹ viện cũng có hồng nhan tri kỷ! Giống như đại ngựa đực chung quanh gieo rắc mầm mống, ngươi còn hỏi làm sao háo sắc? !" 

Ngón tay Phượng Thiên Vũ duỗi ra, liền bắt được bàn tay nhỏ bé của nàng, thản nhiên nói: "Tiểu nha đầu, làm gì có nam nhân nào mà không ba vợ bốn nàng hầu? Cái này không gọi là háo sắc, mà gọi là phong lưu! Phong lưu nàng hiểu hay không? Phụ hoàng của ngươi không phải cũng cưới một đám phi tần sao? Bằng không ngươi làm sao có nhiều huynh đệ tỷ muội như vậy?" 

"Ha ha, nam nhân ba vợ bốn nàng hầu thì gọi là phong lưu, nữ tử chúng ta có phải hay không nên gả cho bốn năm trượng phu để báo đáp các ngươi?" Long Phù Nguyệt giận dữ ngược lại cười. 

"Nói bậy! Nữ tử tốt thì chỉ theo một trượng phu thôi! Nữ tử mà gả cho bốn năm trượng phu sẽ thành cái gì?" 

Phượng Thiên Vũ đã tức muốn chết rồi, tư tưởng nha đầu kia sao lại cổ quái như vậy? Hắn thấy nàng so với nữ tử bình thường tuyệt đối không giống nhau. 

"Hừ, sao hai tiêu chuẩn lại khác nhau? ! Đàn ông các ngươi là người, chẳng lẽ nữ nhân chúng ta không phải là người? Đàn ông các ngươi nếu không thể chung thủy thì dựa vào cái gì mà yêu cầu nữ nhân chúng ta điều ấy? Ngươi không biết là chủ nghĩa nam tử của các ngươi thật buồn cười?" Long Phù Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, tuyệt không để ý đến ánh mắt nguy hiểm. 

Phượng Thiên Vũ ngẩn ngơ, vấn đề này hắn là lần đầu tiên mới thấy. Trong lòng có chút rung động, đột nhiên hỏi: "Có phải đây là nguyên nhân mà nàng có chết cũng không chịu gả cho ta?"

 Long Phù Nguyệt sửng sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ lên.

Chương 155: Một nữ hài tử như ngươi đi vào kĩ viện để làm cái gì? 

Long Phù Nguyệt sửng sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ lên. Cũng rất có khí thế, cười lạnh một tiếng: "Ta chỉ gả cho người ta yêu, đương nhiên, điều kiện đầu tiên là hắn đối với ta toàn tâm toàn ý, phải giống Liễu Hạ Huệ, ngồi cạnh nữ tử mà lòng không loạn."

 "Liễu Hạ Huệ? Hắn là ai?" Phượng Thiên Vũ bất động thanh sắc nắm chặc cổ tay của nàng. 

Trong lòng, sự đố kị nổi lên, hắn muốn đem nam tử tên Liễu Hạ Huệ băm thành trăm mảnh. Cổ tay Long Phù Nguyệt bị hắn cầm trở nên đau, kìm lòng không được liền kêu lên: "Ngươi buông tay ra, ngươi làm ta bị thương rồi!" 

Tay Phượng Thiên Vũ hơi buông lỏng ra, nhưng lại không buông tay nàng ra: "Nói, Liễu Hạ Huệ là ai? Có phải là nam tử của nàng ở Thiên Cơ quốc? Ý trung nhân của nàng?" 

Trời, hắn thật là một kẻ khôi hài. Long Phù Nguyệt ngây ngốc một chút, bỗng nhiên cười ha ha: "Ngươi nghĩ cái gì vậy? Liễu Hạ Huệ là một vị cổ nhân, so sánh như vậy để thấy sự thuần khiết mà nam tử cần có. Trong truyền thuyết, ông ta cực kì chính trực, có mỹ nữ ngồi trong lòng hắn cũng không làm xằng bậy, thậm chí không có động vào."

 Nói tới đây, trong lòng nàng bỗng nhiên rung động: "Nha , Liễu Hạ Huệ này không phải là một cái đam mỹ chứ. . . . . ." 

Nàng đã biết thiên ngoại có được ý tưởng hoảng sợ. Không khỏi nở nụ cười khổ. Phượng Thiên Vũ đã yên lòng. Hừ. Xác định Liễu Hạ Huệ này không phải người, bằng không hắn sẽ đem đi giết.... 

Hắn bỗng nhiên bị suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, hơi nhíu mày, hắn cho tới bây giờ chưa hề có cảm giác với nữ nhân, không ngờ lần này bị tiểu nha đầu trêu chọc liền đã không kiềm chế nổi. Điều này nằm ngoài ý muốn, hắn có chút không quen. 

Khuôn mặt tuấn tú nhất thời lanh băng cứng nhắc, hắn bắt đầu nói sang truyện khác: "Oa nhi, sao nàng lại đi thanh lâu? Không phải là đi vào đó tìm ta chứ?" 

Long Phù Nguyệt nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên: "Cắt, nằm mơ à! Ta không vào tìm ngươi, ta chỉ là đi dạo trong đó thôi."

 "Đi dạo?" Phượng Thiên Vũ nheo con mắt nguy hiểm lại: "Một nữ hài tử như nàng đi vào kĩ viện để làm gì?" 

"Tò mò! Đàn ông các ngươi thích nơi ấy như vậy, ta đương nhiên cũng muốn đi nhìn một cái." Vẻ mặt Long Phù Nguyệt biểu hiện sự hiển nhiên. 

"Tò mò! ? Một nữ hài tử như ngươi lại đối với nơi đó tò mò! ?" Phượng Thiên Vũ quả thật cũng bị nàng đánh bại.

Chương 156: Nha đầu này là một bảo bối tò mò 

Trong lòng thầm thấy may mắn vì lúc ấy mình ở đây, bằng không nha đầu này bị bán vào thanh lâu, phỏng chừng còn có thể giúp người ta kiếm tiền nữa! Người khác không biết nhưng hắn biết tú bà ở đó là một kẻ thủ đoạn. Tú bà kia so với hồ li tinh, ánh mắt còn độc hơn. Nếu không phải mình trùng hợp ở nơi tổ chức văn nhân tụ hội này, đem nha đầu kia đưa vào Hoa Âm lâu, để nàng ở bên ngoài lâu thêm chút nữa, thì chắc chắn sẽ bị tú bà nhận ra thân phận nữ nhi. Nói không chừng lúc đó nàng sẽ bị nhốt trong thanh lâu...... 

Hắn đã sớm biết nha đầu này là một bảo bối tò mò. Nhưng lại không nghĩ nàng đối với kĩ viện cũng hiếu kì. Xem về sau không thể tùy ý chạy loạn rồi, phải tìm cách giám sát tính tình của nàng. 

Long Phù Nguyệt nhìn ánh mắt đang toan tính kia, bỗng nhiên chợt rùng mình, trong lòng có một dự cảm không tốt. Nàng cảm thấy khẩn trương, vội nói lảng sang chuyện khác: "Ách, đúng rồi, à, Thái tử không sao chứ?" 

Câu này vừa nói ra, trong lòng bỗng nhiên hối hận: "Nha , ta không mở bình thì ai biết trong bình có gì!" 

Phượng Ngàn Vũ, mắt đẹp nhíu lại, trên mặt gần như không có biểu tình gì: "Nàngmuốn hắn có chuyện gì?" 

"Ha ha, cái kia........Người ta không cẩn thận hại hắn bị ướt sũng, trong lòng có chút băn khoăn, hắc hắc......" Long Phù Nguyệt giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo. 

"Không cẩn thận?" Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên nở nụ cười, tà mị và nguy hiểm: "Tiểu nha đầu, nàng muốn lừa cả ta sao? Lúc nàng nhảy xuống sân khấu ta đã biết nàng muốn làm cái gì rồi."

 "Ngươi sớm đã biết? Không thể nào? Làm sao ngươi biết? Ta biểu hiện rõ ràng như vậy sao? Còn có, nếu ngươi đã nhìn ra, tại sao lại không ngăn cản?" 

Long Phù Nguyệt giật mình mở to mắt, vậy nàng còn tự cho là làm thật tỉ mirkhoong chút sơ hở đâu. Thì ra mọi chuyện sớm đã bị con hồ ly tinh đoán được! 

Phượng Thiên Vũ nở nụ cười, nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: "Ta vì sao mà phải ngăn cản? Hắn quả thật là nên chịu một chút giáo huấn." 

Hắn cười giống con hồ ly, nhìn thấy đại ca chật vật trong lòng rất sảng khoái.

"A?" Long Phù Nguyệt ngây người, nàng không nghĩ Phượng Thiên Vũ sẽ nói ra những lời như vậy.

 "Thì ra ngươi cũng hiểu được tên kia cần nhận một chút giáo huấn. Ha ha, nói như vậy, ngươi cũng không trách ta?"

Chương 157: Ngươi muốn làm cái gì? 

Long Phù Nguyệt cao hứng trở lại: "Thì ra ngươi và ta là chiến hữu trên một chiến tuyến, ngươi không nói hại ta trở về trong lòng còn run sợ lâu như vậy! Sợ ngươi trừng phạt ta, nhưng như vậy là tốt rồi, ha ha, cái tên kia chắc giận điên lên? Hắn có đem cơn tức trút ra ở trên người ngươi hay không? Ha, may mắn ngươi bao che ta, đa tạ ngươi." 

Thì ra có thể cùng một mặt trận thống nhất, vô hình trung, Long Phù Nguyệt cảm thấy đối với Phượng Thiên Vũ có chút cảm tình, liền từng bước lại gần hắn. Rồi giống như một người bạn tốt, vỗ vỗ bờ vai hắn. 

Phượng Thiên Vũ cầm lấy bàn tay của nàng, thản nhiên nói: "Ta thay nàng che giấu một tội lỗi lớn, vậy nàng báo đáp ta như thế nào?"

 "Cái gì? Báo đáp?" 

Long Phù Nguyệt hơi ngẩn ra: "Ngươi muốn cái gì? Thứ nhất ta không có tiền, thứ hai ta không có quyến....." 

Trong lòng vừa động liền kêu lên: "Ngươi đừng mơ tưởng nói ta lấy thân báo đáp.....ta sẽ không đáp ứng!"

 Phượng Thiên Vũ dỏng tai nghe, sau đó hướng về phía nàng cười tà ác, ánh mắt hẹp dài di chuyển, phong lưu vô cùng, dĩ nhiên là khác với quyến rũ: "Ta có nói muốn nàng lấy thân báo đáp sao?"

 "Nha..." Long Phù Nguyệt thở ra một hơi, cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng cũng không biết tại sao, trong lòng lại có một cảm giác mất mát, miễn cưỡng cười nhẹ một tiếng: "Vậy......Ngươi muốn ta báo đáp như thế nào?" 

Phượng Thiên Vũ nhìn nàng một cái, trong đôi mắt hiện lên tia hứng thú. Bỗng nhiên không nói câu nào, Long Phù Nguyệt bất ngờ ngã vào lồng ngực của hắn, nàng hoảng sợ, đang định giãy dụa, thì Phượng Ngàn Vũ cúi đầu hôn nhẹ nàng một cái, sau đó buông nàng ra. 

"Ngươi....." 

Long Phù Nguyệt bị hắn hôn nhẹ, vừa thẹn vừa giận, đang định nổi nóng, thì Phượng Thiên Vũ liền đem ngón tay đẹp như ngọc đặt trên môi nàng: "Suỵt, tiểu nha đầu, chỉ là một nụ hôn thôi, coi như báo đáp bổn vương." 

Hai tròng mắt di chuyển, hắn cười xấu xa, biểu tình thật đáng đánh đòn. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt đỏ rực, trừng mắt nhìn hắn một cái rồi xoay người bước đi. 

"Phanh!" cửa phòng không gió mà lại đóng, Long Phù Nguyệt không phòng bị, suýt nữa thì cái mũi thon của nàng dính vào cửa. 

Nàng liền quay lại: "Uy, ngươi, ngươi muốn làm cái gì?" P

hượng Thiên Vũ nhìn nàng, thản nhiên nói: "Tiểu nha đầu, nàng đã quên thân phận của mình bây giờ rồi?" 

"Cái gì.....Thân phận gì?" Long Phù Nguyệt phòng bị trừng mắt nhìn hắn.

Chương 158: Hầu hạ bổn vương bắt đầu cuộc sống hàng ngày 

"Cái gì. . . . . . Thân phận gì?" Long Phù Nguyệt vẻ mặt phòng bị trừng mắt hắn. 

"Thị nữ bên người a, nàng bây giờ là thị nữ bên người bổn vương , đương nhiên phải hầu hạ bổn vương bắt đầu cuộc sống hàng ngày."

 Hắn lười biếng ngáp một cái: "Được rồi, bổn vương bận rộn đã nhiều ngày, vừa mệt vừa buồn ngủ, nàng đi thu thập giường trước, "

 Long Phù Nguyệt không có biện pháp, đành phải tức giận giúp hắn sửa sang lại đệm chăn sạch sẽ: "Đã xong! Lão nhân gia người có thể ngủ!" 

Xoay người lại muốn đi. Phượng Thiên Vũ thở một hơi thật dài: "Tiểu nha đầu, nàng là công chúa giả dối sao? Không biết làm tròn bổn phận thị nữ bên người sao?" 

Long Phù Nguyệt buồn bực nhìn hắn: "Còn có cái gì?"

 Phượng Thiên Vũ một bộ dáng như muốn thua ở vẻ mặt của nàng: " Thay quần áo cho ta a. Không lẽ ngay cả chuyện này nàng cũng không biết chứ?" 

Choáng váng! Long Phù Nguyệt hoảng hốt nhớ lại xem Hồng Lâu Mộng, tựa hồ là có một đoạn đại nha hoàn Tập Nhân của Bảo Ngọc giúp Bảo Ngọc thay quần áo, còn giống như thị tẩm. . . . . . "Hôn mê, không phải là cởi xong quần áo, còn muốn thị tẩm chứ? ! Như vậy nàng sẽ gặp rắc rối lớn!" Nàng bất tri bất giác đem băn khoăn nói ra. 

Trong đôi mắt hẹp dài của Phượng Thiên Vũ hiện lên một chút buồn cười thú vị. Hắn tựa hồ là trêu nàng đến nghiện rồi, lấy cây quạt gõ đầu nhỏ của nàng, khẽ cười nói: "Nàng nói đúng rồi, thị nữ bên người đương nhiên là muốn thị tẩm ." 

Long Phù Nguyệt nhảy dựng lên: "Nằm ngủ trong mơ đi, ta mới không cần!"

Phượng Thiên Vũ lành lạnh nói: "Nàng không tuân thủ ước định, ta đây cũng không cần tuân thủ ba năm kỳ hẹn kia." 

Một câu thành công bắt được uy hiếp Long Phù Nguyệt, nhưng là, nhưng là, thân phận nàng đặc thù, quyết không thể dễ dàng thất thân . . . . . . Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn nhó thành một nắm. 

Phượng Thiên Vũ cao giọng cười to: "Oa nhi, nàng lại nghĩ sai lệch, thị nữ thị tẩm cũng không phải là loại ý tứ này, nàng chỉ cần ngủ ở trong phòng dưới đất bên cạnh của ta, buổi tối lúc ta đi tiểu đêm, nàng hầu hạ một chút là tốt rồi. Yên tâm, không được sự đồng ý của nàng. Ta tuyệt đối sẽ không động tới nàng." 

Long Phù Nguyệt thế mới biết thị tẩm theo lời hắn là có ý gì, hơi hơi yên lòng. Nhưng nghĩ đến ban đêm cùng với hắn chung sống một phòng, da đầu nàng liền run lên. Kiên trì nói : "Cái kia  Điềm nhi vẫn chờ ta, ngươi, ngươi trước gọi thị nữ ban đầu hầu hạ ngươi được không?"

Chương 159: Vì hắn cởi áo nới dây lưng 

"Vậy cũng không được." 

Phượng Thiên Vũ cười híp mắt nhìn nàng, một chút đường sống thương lượng cũng không có : "Ban đầu ta cũng không có thị nữ bên người, chỉ có thị thiếp, chẳng lẽ nàng muốn để cho các nàng ấy đến hầu hạ ta?" 

Trong tròng mắt của Phượng Thiên Vũ lóe lên ánh sáng nguy hiểm. 

"Cái kia. . . . . . Tùy tiện . . . . . ." Cũng không biết là vì sao, trong lòng Long Phù Nguyệt dâng lên một loại cảm giác quái dị chưa bao giờ có, giống như tức giận , lại như có chút đố kỵ. 

Đố kỵ? ! Long Phù Nguyệt bị cảm xúc kia làm kinh hoàng. Ông trời, chính mình sẽ không thật sự thích tên phong lưu háo sắc này chứ chứ? Nàng bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ, trên mặt đỏ tươi một mảnh. 

Ngón tay thon dài trắng nõn của Phượng Thiên Vũ nhẹ nâng cằm của nàng, ánh sáng trong đôi mắt sâu như biển, lưu chuyển không chừng, lóe lên cực kì nguy hiểm : "Tùy tiện? Tiểu nha đầu, nàng lặp lại lần nữa thử xem? !" 

Ngón tay của hắn lướt qua môi của nàng, hơi hơi cúi đầu xuống, môi của hắn lại sát nàng vài phần, theo nàng không tinh xác thực nhìn ra, cách đôi môi của nàng khoảng cách mấy cm. 

Long Phù Nguyệt kìm lòng không đậu nuốt nước miếng một chút, con thỏ một lòng dường như nhảy không ngừng. Nữ nhân tốt không ăn thiệt thòi trước mắt! Từ để cho người khác thị tẩm cũng không dám nói ra nữa.

 Cười vẻ mặt chân chó, suýt nữa cười như đóa hoa nở trước mặt hắn: "Đâu có, đâu có, ta là thị nữ duy nhất bên người của ngươi nha, yên tâm, ta sẽ làm tốt bổn phận của ta, sẽ không lại để cho người khác chiếm đi. Ừm, cái kia, ta đầu tiên nói trước, ta chỉ là hầu hạ bắt đầu cuộc sống hàng ngày của ngươi nga, cũng không bao gồm chuyện khác. . . . . ." 

Phượng Thiên Vũ hài lòng gật gật đầu: "Ừ, như thế mới ngoan." 

Hắn vươn cánh tay ra: "Tốt, trước thay quần áo ta đi." 

Long Phù Nguyệt âm thầm cắn chặt răng. Con bà nó, trách không được người ta nói Vương gia cổ đại đều là ký sinh trùng, ngay cả mặc quần áo cũng muốn người ta giúp.

Bất quá, những lời nói này đó nàng cũng vẻn vẹn dám ở trong bụng oán thầm, cũng không dám nói ra. Kiên trì đi lên phía trước, giúp hắn cởi áo nới dây lưng . Vì thế, cuộc sống thị nữ bên người của Long Phù Nguyệt chính thức mở màn. 

Thời gian giống như nước chảy, đảo mắt trôi qua hơn mười ngày, Long Phù Nguyệt cũng dần dần thích ứng loại cuộc sống thị nữ này, nàng cùng hắn đồng nằm một phòng, nàng ngủ ở giường ngoài, hắn ngủ ở giường trong, không xâm phạm lẫn nhau, cũng là bình an vô sự.

Chương 160: Tướng vẻ háo sắc 

May mắn Phượng Thiên Vũ còn tính quân tử, từ lần trước nhẹ nhàng hôn, hắn rốt cuộc không khinh bạc qua nàng, lại thích cùng nàng nói chuyện phiếm. Có nhiều thời điểm, lúc hắn trong phủ, nói Long Phù Nguyệt vì hắn pha một chén trà xanh, sau đó liền cùng nàng tán chuyện thiên nam địa bắc . 

Câu dẫn hứng thú của Long Phù Nguyệt, nàng liền nói cho hắn một ít tri thức hiện đại. Cùng Trung Quốc ở thế kỷ hai mươi mốt, còn có kiến thiết hiện đại hoá, chế độ một vợ một chồng, hình thức các quốc gia. Giảng vể bom nguyên tử ở nước Mĩ, lại giảng đến Lưu Đức Hoa, theo sau Lưu Đức Hoa còn nói đến thần tượng của nàng Châu Kiệt Luân.

Thời điểm giảng đến Châu Kiệt Luân, trong đôi mắt to của nàng gần như toát ra hình trái tim, vẻ mặt háo sắc, khiến Phượng Thiên Vũ một phen khó chịu. 

Cuối cùng, biết được hai lần nàng hát đều là của Chu Đổng, cư nhiên lại đặt quy định mới, về sau không thể hát bài hát của hắn. Bằng không, ba năm kỳ lại lần nữa trở thành phế thãi. Long Phù Nguyệt có điểm óan niệm như chính chân mình vấp phải tảng đá. Bất quá nghĩ lại, hắn làm sao biết được bài nào là Chu Đổng? Hắc hắc, về sau lúc hát không cần nói là được. 

May mà Phượng Thiên Vũ đối với nàng thập phần rộng lượng, cùng một chỗ nửa tháng, mặc dù quan hệ hai người là chủ tớ, nhưng giống như là bằng hữu, bình thường Long Phù Nguyệt cũng không bị quản thúc, ngày trôi qua thật thích ý. Ở chung một chỗ thời gian dài, Long Phù Nguyệt thế mới biết, Phượng Thiên Vũ lại còn là một người đa tài, ở phương diện âm nhạc, sáng tạo nghệ thuật cư nhiên không hề thấp. 

Sáo, tiêu, đàn cổ, mọi thứ đều là sở trường, thời điểm rảnh rỗi, hắn liền mang theo Long Phù Nguyệt đến hoa viên nói chuyện phiếm ngắm trăng.

Thời điểm cao hứng, hắn lại thuận tay đàn một bản hoặc thổi một thủ khúc, nhìn lên trời đêm cao xa đầy sao, trở về chỗ cũ là tiếng đàn du dương của Phượng Thiên Vũ, khoảnh khắc không khí cảm động lưu chuyển, tồn tại giữa hai người. 

Long Phù Nguyệt thời điểm ở hiện đại vẫn là cuộc sống với tiết tấu nhanh, căn bản không có thời gian nhàn hạ cảm thụ hoa nở hoa tàn, côn trùng kêu, chim hót, càng thiếu cơ hội tĩnh tâm thưởng thức ti trúc chi âm ảo diệu. 

Bây giờ trời một đống thời gian, đối với tiếng đàn tiếng tiêu của Phượng Thiên Vũ, nàng cảm giác tư tưởng nhỏ của mình cũng được đề cao không ít. Chẳng qua nàng buổi tối phải ngủ lại ở Phượng Vũ Thiên các, tiểu viện của mình coi như rốt cuộc trở về không được. 

Nhắc tới cũng kỳ lạ, Phượng Thiên Vũ luôn luôn phong lưu coi như là cấm dục, mười mấy ngày nay không kêu một thị thiếp nào lại đây bồi ngủ, dường như sống cuộc sống giống như hòa thượng, hắn chịu được, có người lại chịu không nổi . . . . . .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro