Chương: Từ 201 đến 210

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 201: Lá gan Ngươi thật không nhỏ 

Trong hậu viện cũng đã làm dọn không nhiễm một hạt bụi, trên đường đá nhẹ nhàng quanh co khúc khuỷu. Dưới ánh trăng, hoa và cây cảnh sum suê, núi giả, lương đình, dòng suối nhỏ, cái gì cần có đều có, hơn nữa không có ngoại lệ, vẫn là sạch sẽ còn giống là vừa mới quét dọn qua. Long Phù Nguyệt đưa mắt nhìn quanh, vẫn như cũ nhìn không ra một bóng người. Nha, nhưng con quỷ này cũng thật tà môn, chẳng lẽ là quỷ cũng sợ người hung hãn, bị nàng dọa chạy? 

Long Phù Nguyệt không khỏi nở nụ cười khổ, giằng co này nửa ngày, nàng cũng mệt mỏi rồi, liền ở trong hậu viện kêu một tiếng: "Uy, lão nương đi nghỉ ngơi, quỷ thối nhà ngươi đừng quấy rầy ta nữa!" 

Liền xoay người muốn rời đi, trong lòng đột nhiên có một loại dự cảm bất thường – giống như trong bóng đêm có vật gì đó lặng yên phủ xuống, hơi thở tà dị dày đặt đập vào mặt. Nàng giữ chặt thanh bảo kiếm trong tay, nhìn một vòng bốn phía, « đát đát đát », từ trong bụi hoa, sau núi giả, trên cây to có vô số người đến. 

Tất cả những người này khuôn mặt đều xám trắng, thân thể cứng nhắc, hai cánh tay duỗi thẳng, trên móng tay loé lên ánh sang đen bóng, những ánh mắt xám trắng đảo hướng về phía trước, không có một tia sáng, vây chung quanh nhảy về hướng nàng.

 Cương thi!* Trái tim lòng Long Phù Nguyệt gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nàng lén lút lui về phía sau hai bước. Hôn mê, lần này cái mạng nhỏ của nàng chỉ sợ là xong rồi! Nàng cũng không phải khu Ma Sư, sao có thể đối phó được với nhiều cương thi như vậy ! Cương thi này đảo mắt đã đem nàng vây kín ở chính giữa, lại bỗng nhiên cùng nhau mở miệng: "Đây là phòng ở của ta! Mau cút! Bằng không ta lấy mạng của Mấy cương thi này cùng nhau há mồm, lại cùng nhau ngậm miệng, như một người nói chuyện, nhưng thanh âm lại lớn đến đinh tai nhức óc, Long Phù Nguyệt thiếu chút nữa đứng cũng không vững. Nàng cố nén sợ hãi trong lòng, từng bước một lui về phía sau. Ba, một bàn tay bỗng nhiên vỗ trên đầu vai của nàng. Long Phù Nguyệt tinh thần đã đã muốn căng thẳng tới cực điểm, bị vỗ nhẹ nhàng như vậy, suýt nữa rụng rời hồn phách, há mồm sẽ thét chói tai. Chợt thấy cái gáy tê rần, tiếng thét chói tai này liền bị chận lại ở cổ họng, kêu không được, bỗng nhiên thắt lưng căng thẳng, giống như té vào trong một lồng ngực ấm áp. Chỉ nghe một thanh âm quen thuộc ở bên tai của nàng nói: "Tiểu nha đầu, lá gan ngươi quả thật không nhỏ." Phượng Thiên Vũ! Thanh âm này dĩ nhiên là của Phượng Thiên Vũ! 

*Cương Thi : đó chính là zombie (xác chết biết đi). Cương thithường là người đàn ông mặc áo quan đời nhà Thanh hoặc 1 loại đồ liệm xác khác, đặc điểm là chúng hay di chuyển bằng cách là nhảy từng bứớc và thường giơ 2 tay ra trước.

Chương 202: Ngươi biết ta sẽ đến 

Long Phù Nguyệt sửng sờ một chút, quay đầu lại thật mạnh, chính là nhìn thấy đôi mắt dài hẹp mà mị hoặc của Phượng Thiên Vũ cười híp mắt nhìn nàng. Long Phù Nguyệt mở to mắt nhìn hắn, bộ dáng kia, giống như là gặp được quỷ. Nha đầu kia không phải là sợ đến choáng váng chứ? 

Phượng Thiên Vũ thuận tay ấn huyệt đạo của nàng, nhéo nhéo gương mặt của nàng: "Hồi hồn , Tiểu Nguyệt Nguyệt." 

Long Phù Nguyệt con mắt vừa chuyển vòng vo, bỗng nhiên wow một tiếng khóc lên: "Ngươi đồ trứng thối! Tại sao bây giờ ngươi mới đến? !" 

Phượng Thiên Vũ sửng sờ một chút, cười khổ nói: "Nàng biết ta sẽ đến?" 

Long Phù Nguyệt lau lau nước mắt: "Đương nhiên! Tòa nhà này thật là một chỗ quỷ quái, ngươi nếu biết, làm sao có thể yên tâm ném ta ở nơi này một mình?"

 Nghe được những lời nói này của nàng, Phượng Thiên Vũ quả thực không biết nên khóc hay nên cười. Khuôn mặt tuấn tú của hắn khẽ nhăn lại, nói : "Ta vốn tưởng để mặc nàng ở nơi này tự sinh tự diệt , nhưng nếu nàng ở trong này bị hù chết, ta đây đi nơi để có thể tìm được Cổ sư đi cùng ta?" 

Tuy rằng khuôn mặt tuấn tú đang cau có khó chịu, nhưng trong lòng vẫn còn có chút bội phục lá gan của nha đầu này. Nha đầu này chân trước vừa đi, hắn ở sau lưng cũng đi theo. Tốc độ của hắn so với nàng nhanh hơn nhiều, lúc nàng ở ngoài cửa lớn bồi hồi, hắn đã ở bên trong chờ . 

Nhìn nàng từng bước một ai óan tiến vào, trên khuôn mặt nhỏ nhắn một mảnh kinh hoàng, hắn lại cảm thấy một tia buồn cười. Sau lại gặp nàng cả kinh bất chợt ra ra vào vào, hắn đương nhiên cũng nhìn thấy nữ quỷ, nhưng hắn biết đây chẳng qua là một ảo ảnh, hơn nữa hắn cũng nghĩ cho nha đầu không biết trời cao đất rộng này một bài học, cho nên liền chịu đựng không ra tay. 

Núp trong bóng tối, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nha đầu này sợ tới mức trắng bệch, nhưng lá gan bây giờ không nhỏ, cư nhiên dám một mình hướng gian nhà có ma mãnh liệt tiến vào, nghe nàng kêu cái kia, hắn suýt nữa không khỏi bật cười thất thanh. Sau đó, hắn liền đi theo nàng vào hậu viện, mắt thấy nàng bị cương thi vây khốn, thế này mới nhảy ra ngoài.

Long Phù Nguyệt thầm oán, giờ phút này nằm ở trong lòng của hắn, chỉ cảm thấy tâm vô cùng an bình , nhìn chung quanh mắt thấy cương thi vây tới, cũng không sợ hãi lại như vậy, bật thốt lên nói: "Cha của ngươi rất biến thái đi, tại sao lại cho ta một gian nhà có ma ở? Nha , nếu ta bị hù chết, ai cùng ngươi đi đánh giặc a?"

Chương 203: Chúng nó muốn bắt chúng ta 

Phượng Thiên Vũ lấy cán quạt nhẹ nhàng gõ nàng một cái: "Ngu ngốc, nếu như nàng ngay cả cửa ải gian nhà có ma này cũng không qua được, vậy nàng làm thế nào theo giúp ta đi đánh giặc?" 

Long Phù Nguyệt trong đầu linh quang chợt lóe: "Chẳng lẽ đây là cục diện lão đầu lĩnh nhà ngươi cố ý thiết kế? Muốn thử bản lãnh cùng gan dạ của ta? Quỷ này là hắn phái tới ?" 

Phượng Thiên Vũ tức giận gõ nàng một cái: "Lão đầu lĩnh là cho nha đầu ngươi kêu sao? Cẩn thận để cho ông ấy nghe được sẽ trừng trị nàng tội bất kính, đem đầu nàng chặt xuống. Gian nhà có ma này đã sớm đã tồn tại . Từ hơn một năm trước, Tam ca của ta bệnh nặng qua đời, tòa nhà đã bắt đầu xảy ra chuyện ma quái, cho nên gia quyến của Tam ca mới rời đi. Mọi người ở kinh thành đều biết nơi này có chuyện ma quái, bình thường đều tránh đi, cũng chỉ có nha đầu không biết sống chết như ngươi là náo loạn , đem hảo tâm của ta trở thành lòng lang dạ thú, hừ, ta không nên quan tâm nàng !" 

Ánh mắt hắn liếc xéo nàng, vẻ mặt có chút tức giận lại có chút bất đắc dĩ. Trong lòng Long Phù Nguyệt vừa động, suy nghĩ trong lòng bỗng dâng lên một luồng băn khoăn bất an, khe khẽ thở dài, thầm nghĩ: "Nếu ta không phải là con gái Miêu Tộc thì thật tốt, chỉ bằng phần nhân tình này của ngươi đối với ta, ta cũng nên lấy thân báo đáp rồi, ai, đáng tiếc. . . . . . Ngươi đối với ta càng tốt, ta càng không thể gả cho ngươi, bởi vì gả cho ngươi liền tương đương hại ngươi. . . . . ." 

"Làm sao bây giờ? Đám cương thi này, chúng nó muốn bắt chúng ta!" 

Lúc này cương thi đã đem hai người bọn họ vây quanh thật đông, vươn cánh tay đen thùi giống như rừng rậm, đầu ngón tay lóe ra hàn quang, mắt thấy đều để trên người bọn họ. 

Phượng Thiên Vũ vỗ vỗ đầu của nàng: "Không phải sợ, chúng nó đều là hư ảo , không phải chân thật ." 

Kiếm trong tay như tia chớp hướng ra phía ngoài vung lên, chỉ nghe khúc khích hai tiếng, khiến chi vài cương thi gần đó nháy mắt biến mất không thấy. 

"A? Thì ra đều là giả dối!" Long Phù Nguyệt cũng nhìn thấy liền bắt chước, một kiếm vút ngang đi qua, quả nhiên có mấy cương thi cũng biến mất.

 Ở sâu trong hoa viên, bỗng nhiên có người hô ' di ' một tiếng. Phượng Thiên Vũ thần sắc vừa động, thân hình đồng bộ, hướng về hướng kia mãnh liệt phác qua. Động tác của hắn nhanh vô cùng, gần như là thời gian một cái nháy mắt, liền nhào vào trong bụi hoa. Long Phù Nguyệt theo sát sau đó, cũng chạy tới.

Chương 204: Tựa hồ cũng không phải quỷ 

Đến đó vừa thấy, lại nhìn không rõ đó là cái gì. Phượng Thiên Vũ đứng ở nơi đó, nhíu mày, thở dài một hơi: "Lại để cho nó chạy mất!" 

"Cái gì chạy mất? Ừm, ngươi nói từ ' lại ', hay là, ngươi ban đầu đã tới nơi này? Đã chạm qua thứ này?" 

Long Phù Nguyệt mẫn cảm bắt được lỗ hổng trong lời hắn nói . Phượng Thiên Vũ thật cũng không giấu diếm nàng, gật gật đầu: "Không sai, từ lúc nghe đồn chuyện ma quái ở nơi này, ta đã tới hai ba lần rồi, ai, đáng tiếc mỗi lần đều bắt không đến thân ảnh của nó. . . . . ." 

"Nga, trách không được ngươi có biết cương thi là ảo ảnh, thì ra ngươi đã cùng nó giao thủ qua vài lần rồi, " 

Long Phù Nguyệt nhìn Phượng Thiên Vũ liếc mắt một cái, kìm lòng không đậu nói : "Không nghĩ tới ngươi lại là khu Ma Sư, dám cùng quỷ quái tranh cao thấp. . . . . ." 

Phượng Thiên Vũ cười xinh đẹp, ở trên khuôn mặt Long Phù Nguyệt sờ soạng một cái: "Vậy  Tiểu nha đầu, nàng có sùng bái ta chút nào hay không? Gả cho ta." 

Long Phù Nguyệt liếc hắn một cái: "Nói chuyện không nửa điểm đứng đắn, ta không nói với ngươi nữa, đúng rồi, ngươi cùng ai học công phu trừ ma?" 

Phượng Thiên Vũ cười tủm tỉm : "Mắt nàng nhìn thế nào ra ta là khu Ma Sư rồi?" 

Long Phù Nguyệt sửng sốt: "Ngươi không phải sao?" 

Phượng Thiên Vũ vuốt vuốt tóc của nàng, cười một cái tùy ý: "Đương nhiên không phải! Đại gia một chút khu ma thuật cũng không hiểu . Nếu mà biết..., tiểu quỷ nơi này ta đã sớm thu rồi." 

Hơ, Long Phù Nguyệt cái trán toát ra ba vạch hắc tuyến: "Không phải khu Ma Sư ngươi dám một lần thêm một lần xông vào căn nhà có quỷ này, ta thật phục ngươi." 

Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói: "Chưa chắc là khu Ma Sư mới có thể cùng quỷ đấu . Huống chi, nơi này , tựa hồ cũng không phải quỷ. . . . . ." 

"Không phải quỷ? Chẳng lẽ là người giả trang ? !" 

Long Phù Nguyệt nhảy dựng lên: "Không đúng, vừa rồi nữ kia quỷ rõ ràng là trong sân bay tới bay lui , người nào khinh công có thể lợi hại như vậy?" 

Phượng Thiên Vũ lắc lắc đầu: "Cũng không phải người." 

"Không phải người, không phải quỷ, vậy nó là vật gì? Chẳng lẽ là yêu?" Long Phù Nguyệt suy đoán. 

Phượng Thiên Vũ thở dài: "Cái này khó nói. Ta cùng nó giao thủ qua vài lần, đều không biết thân ảnh đích thực của nó. . . . . ."

Chương 205: Ngươi không sợ ta ăn ngươi 

"Vậy bây giờ làm sao bây giờ?" Long Phù Nguyệt lúc này không tự giác đem hắn trở thành người tâm phúc của mình. Lúc này này cương thi cũng không còn bóng dáng. 

Phượng Thiên Vũ nghiêng người liếc nàng liếc mắt một cái, bỗng nhiên lười biếng ngáp một cái, nói : "Làm sao bây giờ? Mặc kệ chứ sao. Quái vật kia đêm nay sợ là sẽ không ra đến đây, Đại gia trở về ngủ lo cho bản thân trước." 

Quay đầu đi ra ngoài. Long Phù Nguyệt lắp bắp kinh hãi, kìm lòng không đậu một phát bắt được hắn: "Ngươi. . . . . . Ngươi đi đâu vậy?" 

"Đương nhiên là quay về Vương Phủ của ta. Tiểu quận chúa sư muội, ta thấy nơi này của ngươi đệm chăn cái gì cũng đầy đủ hết, muội cũng nên nghỉ ngơi đi." Phượng Thiên Vũ lại ngáp một cái.

 Ngay cả đầu cũng không quay lại. Long Phù Nguyệt trông mong nhìn hắn tay áo phất phơ, hướng ngoài viện đi đến. Lại quay đầu nhìn xem nhà cửa chung quanh đen nhánh, trong lòng một trận phát run, da đầu run lên, kìm lòng không đậu chạy theo: "Cái kia. . . . . . Vũ Mao sư huynh" 

Phượng Thiên Vũ liếc cũng không thèm nghía nàng. 

"Vũ Mao Vương gia " 

"Vũ Mao đại ca" 

"Huynh đứng lại , ta có việc cùng ngươi thương lượng." 

.Long Phù Nguyệt liên tục thay đổi vài loại xưng hô

 "Có chuyện gì ngày mai nói sau, bây giờ sắc trời quá muộn, Đại gia mệt nhọc." Phượng Thiên Vũ như trước cũng không quay đầu lại. 

"Uy , ngươi nỡ đem ta một mình ném ở địa phương quỷ quái này a? ! Ngươi không sợ ngày mai gặp không thấy ta, đã thấy đến thi thể của ta? Hừ, nếu như ta bị quỷ nơi này hù chết, ta đây biến thành quỷ cũng không tha cho ngươi!" Long Phù Nguyệt gần như có chút hổn hển . 

"Hừ, lúc nàng làm người ta còn không sợ, vậy nàng làm quỷ lại có cái gì đáng sợ ?" Phượng Thiên Vũ ngữ khí thản nhiên . 

"Ngươi. . . . . ." Long Phù Nguyệt nóng nảy, hiện tại nàng đánh chết cũng không dám ở một mình trong này qua đêm. 

Mắt thấy Phượng Thiên Vũ cước bộ không ngừng, nàng nhất thời sốt ruột, xông đến, một phát bắt được ống tay áo của hắn: "Ngươi chờ một chút !" 

Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên dừng lại thân mình, Long Phù Nguyệt bất ngờ không phòng ngự, suýt nữa tiến công vào trong ngực của hắn, vội dừng cước bộ, mắt trông mong nhìn hắn. 

Phượng Thiên Vũ tự tiếu phi tiếu nhìn nàng: "Nàng muốn để cho ta cùng nàng ở trong này qua đêm? Nàng không sợ ta ăn nàng?"

 Long Phù Nguyệt khuôn mặt nhỏ đỏ lên: "Cái kia —— Ngươi có thể cho ta mấy lượng bạc hay không?"

Chương 206: Chúng nó! Thật sự! 

"Mấy lượng bạc?" 

Phượng Thiên Vũ nhướng lông mày lên : "Muốn bạc làm cái gì?" 

"Ta, ta không muốn một mình ở...địa phương quỷ quái này! Ta muốn đi ở trọ." Long Phù Nguyệt nói ra ý nghĩ của chính mình. 

"Ở trọ? !" Thần sắc Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, cứng rắn nói: "Không có! Trên người Đại gia nửa lượng bạc cũng không có mang, muốn ở trọ tự mình suy nghĩ biện pháp!"

Phất tay, phi thân mà đi. Long Phù Nguyệt ngây ngẩn cả người, không rõ người kia làm sao có thể bỗng nhiên trong lúc đó lại nổi giận lớn như vậy : "Tên keo kiệt đi đi! Mấy lượng bạc cũng không chịu cho ta. Tự mình nghĩ biện pháp thì tự mình nghĩ biện pháp. Ta là một người sống không lẽ sợ ngươi sao?" 

Chạy vào bên trong gian phòng, đốt một ngọn nến, nhìn một vòng chung quanh phòng . Thấy trên bàn nhỏ có bình sứ ... Cổ xưa, trong nội tâm nàng vừa động, thầm nghĩ: "Dù sao lão hoàng đế cũng đem tòa nhà này thưởng cho ta, vật trong nhà này tất cả đều là của ta! Cái lọ này giống đồ tốt, nói vậy có thể làm không ít bạc. . . . . ." 

Nàng đảo một vòng quanh phòng, tìm một miếng vải bằng gấm to làm hành lí, thu thập một ít bình bình lọ lọ bao ở bên trong, ôm lấy bước đi. Nàng mới vừa đi ra cửa phòng, trong lúc vô tình vừa ngẩng đầu, sợ tới mức chân lảo đảo. Ngoài cửa thế nhưng vây quanh hơn mười tên cương thi, màu da trắng xanh , Gương mặt dại ra, ghẻ lở đầy người, còn có một loại khí tanh hôi kỳ dị di động ở trong không khí .

 Long Phù Nguyệt hơi hơi nhíu mày một chút , thì thào khẽ nguyền rủa: "Nha , lại đem loại hư ảo gì đó đến làm ta sợ! Đều đi tìm chết!"

 Một tay ôm gánh nặng, một tay rút ra bảo kiếm tiện tay vung lên. 

"Phốc!" Ra ngoài Long Phù Nguyệt đắc ý vung bề phía trước, bảo kiếm trong tay nàng thế nhưng thẳng tắp cắm vào trong cơ thể một cái cương thi , cảm giác đâm vào bên trong huyết nhục làm cho Long Phù Nguyệt nháy mắt ra một thân mồ hôi lạnh. 

Chúng nó! Thật sự! Lúc này đây, tất cả cương thi đều là thật sự! Long Phù Nguyệt cấp tốc thu lực, nhưng thân mình đã muốn ngăn không được đã bước về phía trước ba bước, suýt nữa thì nhào vào đám cương thi đang đứng, nàng cuống quít lui về phía sau, cương thi kia bị nàng đâm trúng trên mặt cư nhiên không hề thống khổ hoặc vẻ mặt sợ hãi, càng hướng về phía trước bước gần từng bước. Trên hai bàn tay đầy những móng tay sắc nhọn đen kịn lóe hàn quang như đao nhọn, đối diện ngựcLong Phù Nguyệt . Cái loại mùi hôi thối này gần như xông nàng hôn mê .

Chương 207: Hồ ly Tham tài 

 "Đem đồ vật buông xuống! Cút khỏi nơi này! Bằng không, ta sẽ cho ngươi chết vô cùng khó coi!" Đám cương thi này bỗng nhiên lại cùng nhau há mồm nói chuyện . 

Thanh âm ám ách khó nghe, làm cho Long Phù Nguyệt lại nổi lên một thân da gà. Trong lúc vô ý nhìn lại, ngọn nến trên bàn kia đã muốn biến thành màu xanh thẫm, lóe ra ánh sáng quỷ dị .

 "A!" Long Phù Nguyệt thất thanh thét chói tai, gánh nặng trong tay thất thủ rơi xuống, mắt thấy sẽ rơi trên mặt đất, bỗng nhiên có bạch quang chợt lóe, một cái bóng trắng núc ních gì đó ở trước mặt nàng nhất thời xẹt qua, cái túi xách kia đã nằm vắt trên lưng của nó. 

Long Phù Nguyệt hoảng sợ, cúi đầu vừa thấy, không khỏi sửng sờ một chút. Bóng trắng núc ních gì đó lại là một con hồ ly nhỏ , da lông trắng như tuyết , đôi mắt xanh rờn , nó đem lưng cẩn thận đã run một cái, cái túi xách kia liền chậm rãi rơi trên mặt đất, bên trong bình bình lọ lọ đương nhiên là lông tóc vô thương. 

Nó dùng hai móng vuốt nhỏ tháo túi xách, nhìn gì đó, xác nhận đồ vật bên trong không có gì tổn hại, nó mới mạnh mẽ ngẩng đầu,trong đôi mắt xanh biếc dĩ nhiên là lóe lên cực kỳ phẫn nộ, móng vuốt nhỏ vừa nhấc, bỗng nhiên rít một tiếng: "Tất cả mấy thứ này đều là bảo bối của ta, ngươi là nữ nhân bại hoại, không phải vật của ngươi có thể tùy ý trộm a?" 

Long Phù Nguyệt thấy nó cư nhiên miệng phun tiếng người, dọa hoảng hốt nhảy dựng, bàn tay nhỏ bé run rẩy chỉ vào nó: "Ngươi...Làm sao ngươi biết nói tiếng người?" 

Đầu nhỏ của tiểu hồ ly hướng lên, cũng không biết vì sao, Long Phù Nguyệt phát giác khóe miệng của nó tựa hồ có một tia khinh thường: "Đương nhiên! Ta là thượng tiên tu luyện ngàn năm, nói tiếng người thì tính là cái gì? !" 

Hồ ly, thượng tiên? Trời ạ, nàng cư nhiên đụng phải một con hồ ly tinh trong truyền thuyết ! Lòng hiếu kỳ của Long Phù Nguyệt nổi lên: "Vậy ngươi có thể biến ảo hình người hay không ? Ngươi là hùng hồ ly vẫn là thư hồ ly? , Biến ra thử cho ta xem." 

"Hừ! Ngươi tính làm gì đó, ngươi muốn cho ta biến ta liền biến sao?" Tiểu hồ li rắm thúi vô cùng, đầu nhỏ ngẩng lên cao cao . 

Hai móng vuốt nhỏ lại nắm chặt cái xách tay kia, dường như e sợ Long Phù Nguyệt sẽ giành với nó . Lại là một con hồ ly tham tài . Long Phù Nguyệt vừa bực mình vừa buồn cười, nhìn cương thi giờ phút này đứng thẳng bất động ở nguyên chỗ không cử động, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ: "Uy , thối hồ ly, mấy cương thi là ngươi tạo ra?"

Chương 208: Hắn lại đã trở lại 

Trong ánh mắt xanh rờn của Tiểu hồ ly dần hiện ra ánh sáng mạnh mẽ: "Không sai! Chúng nó đều nghe ta . Ta khuyên ngươi vẫn là cút nhanh khỏi nơi này, bằng không, ta liền khiến chúng nó đem ngươi bóp chết tươi, dù sao người bảo vệ ngươi cũng đi rồi, không ai có thể là đối thủ của bọn nó. . . . . ." 

Nó một câu còn chưa nói hết, chợt nghe trên nóc nhà truyền đến một thanh âm lười biếng : "Tiểu hồ ly, ai nói ta đi rồi? Khi dễ một tiểu cô nương thật sự có lỗi với danh hiệu hồ ly thượng tiên a." 

Trên nóc nhà một người đứng đó , tóc dài bay lên, quần áo áo trắng như tuyết, lười biếng tươi cười, đúng là Phượng Thiên Vũ. Hắn cư nhiên lại đã trở lại! Tiểu hồ li kia sợ tới mức thân mình cứng nhắc, một cái móng vuốt nhỏ lại chuyển động cực kỳ nhanh, trong cái miệng nhỏ nhắn phát ra một đám chú ngữ kì lạ. 

Các cương thi vốn dĩ bất động bỗng nhiên giống như tỉnh táo lại bao vây quanh lại đây. Tiểu hồ li kia nhân cơ hội co rụt thân mình lại, bốn móng vuốt ôm túi xách tay kia cuộn tròn lại thành hình quả cầu xoay tròn , tốc độ nó xoay nhanh giống như tia chớp, nhanh như chớp bay về phía hậu viện. Cũng gần như đồng thời, có bốn năm móng vuốt sắc bén cương thi kia đã hướng tới Long Phù Nguyệt tiến lại đây! 

Phượng Thiên Vũ lắp bắp kinh hãi, thân hình chợt lóe, đã muốn bổ nhào tới trước mặt Long Phù Nguyệt, nghĩ cũng không kịp cũng vội vã đem nàng túm đến phía sau mình, dựa vào trực giác lập tức một kiếm đều phong tỏa chung quanh, đem tất cả các chổ không cửa trước mặt đều chắn cẩn thận, mũi chân nhún nhẹ một chút lui về phía sau, đem hết toàn lực lướt đi 

Một ngọn gió nhẹ vừa lướt qua, nhìn như đơn giản, nhưng hắn cũng đã dùng đến cực hạn sở hữu võ học của hắn. Sát sát tiếng động giống như dây đàn mật tấu, vô số móng tay đen dài bị hắn cắt rơi xuống, rơi trên mặt đất, trong móng tay thậm chí có máu đen chảy ra, tản ra mùi hơi thở hôi thối . 

Sắc mặt Phượng Thiên Vũ trầm xuống: "Tiểu hồ li tinh này xem ra là bị ép quá nên hóa liều, cư nhiên lấy số cương thi thật sự đem ra đối phó! Bọn người kia không sợ đao kiếm, không biết đau đớn, đây chính là làm cho người ta đau đầu! Đi, chúng ta đi tìm kia con hồ ly, giết nó đám cương thi này sẽ không làm được gì!" 

Không nói lời gì, một phen ôm lấy Long Phù Nguyệt, bỗng nhiên phi thân lên, lướt qua trên đỉnh đầu đám cương thi . Đám cương thi này tuy rằng lợi hại, nhưng rốt cuộc là bị người khống chế, động tác cực kỳ cứng ngắc, chuyển động mất linh, cho nên Phượng Thiên Vũ mang theo Long Phù Nguyệt rất dễ dàng liền chạy ra khỏi vòng vây của bọn nó.

Chương 209: Một mồi lửa thiêu đi! 

Phượng Thiên Vũ lại càng không chần chờ, mang theo Long Phù Nguyệt trong nháy mắt vọt tới hậu viện, trong hậu viện cùng mới vừa rồi không có gì khác nhau, hoa và cây cảnh sum suê, nhìn không thấy một bóng người. 

Long Phù Nguyệt hơi hơi cau lông mày rậm: "Chẳng lẽ lại để cho nó chạy thoát?" 

Phượng Thiên Vũ trầm ngâm một chút, nói : "Sẽ không . Con hồ ly này không phải tham tài bình thường, nó ôm cái xách tay kia, chạy không xa . Chúng ta tìm thử xem." 

Hai người phân công nhau tìm kiếm, cương thi này cũng chính là một kích kia lợi hại, giờ phút này liền như là mất đi khống chế, lung la lung lay ở Tiền viện lắc lư, cũng không đuổi theo vào . 

Hai người phân công nhau tìm một hồi, chợt nghe Long Phù Nguyệt ở phía sau vườn, chỗ rẽ phía Đông Nam kêu một tiếng: "Ở trong này!" 

Lời nói chưa dứt, Phượng Thiên Vũ đã muốn dừng ở trước người của nàng, theo ngón tay của nàng vừa thấy, thấy cái túi gấm vóc kia bao vây êm đẹp còn ở đó, bình bình lọ lọ bên trong không có...chút nào tổn hại. Nhưng tiểu hồ li kia lại không thấy bóng dáng. 

Phượng Thiên Vũ hơi hơi nhíu nhíu mày, thân mình như tia chớp đem bốn phía kiểm tra một phen, gần như ngay cả động con chuột cũng không buông tha. Nhưng ngay cả cọng lông của hồ li cũng còn không tìm được. 

"Chẳng lẽ con hồ ly kia chạy trốn?" Long Phù Nguyệt đầy bụng hoài nghi. 

Nàng nhìn cái xách tay kia liếc mắt một cái, trong lòng bỗng nhiên vừa động, khóe miệng lộ ra một chút cười xấu xa. Thân thể khom xuống, từ trong bao lấy ra một cái bình sứ, giơ cao khỏi đầu, lớn tiếng nói: "Tiểu hồ ly, nếu ngươi không ra, ta liền đem bảo bối của ngươi ném vở hết!" 

Gió vù vù thổi qua, chung quanh không có một tia động tĩnh. Di, con hồ ly kia chẳng lẽ thực sự đã chạy? Long Phù Nguyệt hơi hơi nhíu nhíu mày: "Thối hồ ly, ta đếm một hai ba, ngươi nếu không ra, ta liền đem những thứ này toàn bộ ném vụn! Hừ, nếu ngươi vẫn là không ra, ta sẽ ném vụn toàn bộ mọi thứ trong phủ này ."

 Trong tâm Phượng Thiên Vũ vừa động, cười híp mắt nói: "Ném vụn rất phiền toái, một mồi lửa thiêu đi! Ta đi đốt lửa..." 

Hắn một câu này còn chưa có nói xong, chợt nghe một tiếng thét chói tai: "Các ngươi thật sự là đôi nam nữ phá sản, đây là của ta, các ngươi dựa vào cái gì đòi đốt a? !" 

Một đoàn sương mù toát ra từ góc tường , một con tiểu hồ ly trắng như tuyết trống rỗng xuất hiện, nó trừng mắt hai ánh mắt xanh rờn, gắt gao nhìn thẳng cái túi xách trong tay Long Phù Nguyệt, âm thanh kêu to: "Buông xuống!"

Chương 220: Không duyên cớ thiếu một con gà

Long Phù Nguyệt nổi cơn thịnh nộ: "Ta không muốn nó, ta muốn trực tiếp lột da hồ ly của nó! Giết nó khế ước sẽ không còn." 

Tiểu hồ ly hoảng sợ, kêu lên: "Không đúng, không đúng, ta và ngươi ký kết khế ước, thì phải là nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn*, nếu ta chết, ngươi cũng không sống được ." 

"Sao? !" Lần này làm Long Phù Nguyệt càng nổi giận: "Ngươi chết ta cũng không sống được? Nếu ta đây chết thì sao? Ngươi có phải cũng sống không được hay không ?" 

Tiểu hồ ly cúi đầu nhỏ xuống , thanh âm cũng không còn đúng lý hợp tình như vậy : "Vậy cũng không phải , bởi vì lấy khả năng yếu ớt của con người, cho nên khế ước hình thành có vẻ đối kẻ yếu có lợi, ta chết ngươi không sống được, nhưng nếu ngươi chết... Ta có thể vẫn sống rất tốt như trước ." 

Nhìn đôi mắt của Long Phù Nguyệt gần như phun lửa, nó vội vàng lại bổ sung một câu: "Đương nhiên, đó là nói đến chuyện ngươi tử vong theo cách bình thường, mới đối với ta không có gây trở ngại, nếu ngươi tử vong không bình thường, như vậy ta cũng sẽ bệnh nặng một trận . Cho nên nói, ta cũng có vậy phiêu lưu , không chiếm ngươi nhiều tiện nghi. . . . . ." 

"Không chiếm nhiều tiện nghi? !" 

Long Phù Nguyệt nghiến răng nghiến lợi , hai con mắt gần như muốn phun ra lửa. Con bà nó, đây là cái khế ước ngang ngược gì thế? Quá không công bình! Long Phù Nguyệt gần như muốn ngửa mặt lên trời hét to . 

"Con hồ ly đáng chết này, lần này ta cho dù liều cả mạng sống, cũng muốn lột da hồ ly của ngươi !"

 Long Phù Nguyệt hé ra khuôn mặt không còn xinh đẹp nữa mà vặn vẹo giống như Dạ Xoa sợ tới mức lông của tiểu hồ li kia gần như toàn bộ dựng lên. Nó cuống quít kêu lên: "Được rồi, ta thừa nhận ta lỗ mãng rồi. Nhưng khế ước đã ký kết xong, cho dù hối hận cũng không có tác dụng . Kỳ thật ký kết khế ước đối với ngươi hoàn toàn có lợi rất nhiều . Ta có rất nhiều chuyện ngươi nghĩ cũng không nghĩ ra, thời điểm ngươi gặp phải nguy hiểm , có thể đối với tâm linh ta sinh ra cảm ứng, ta lập tức có thể đi cứu ngươi, cho bọn ngươi lại thêm một hộ vệ miễn phí ..." 

Nhìn thấy gương mặt Dạ Xoa của Long Phù Nguyệt xem ra không thấy dịu đi, tiểu hồ ly cắn răng một cái, tiếp tục kêu lên: "Quên đi, ta mỗi ngày sẽ ăn một con gà là được, cũng không cần ngươi ngươi nhốt, tự ta bắt, thế này chu toàn chứ?" 

Vẻ mặt tiểu hồ ly giống như bị cắt thịt. Ai, không duyên cớ thiếu một con gà, nó đau lòng muốn chết . Đến giờ phút này, Long Phù Nguyệt cũng biết cho dù là đem con hồ ly này bầm thây vạn đoạn đi chăng nữa, cũng không huỷ bỏ được khế ước gặp quỷ này .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro