Chương: Từ 291 đến 300

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 291: Cắn một ngụm hết giận! 

Lôi kéo Long Phù Nguyệt bỏ chạy. Vẫn chưa chạy được hai bước, trên đỉnh đầu có một ngón gió vù vù thổi qua. Cổ Long đã ngăn cản con đường hai người đi đến .

 Trương Vân Long không nghĩ tới Cổ Long này hành động nhanh như vậy. Sợ tới mức thay đổi sắc mặt, lại đem Long Phù Nguyệt đẩy mạnh : "Quận chúa, ngài đi trước! Thuộc hạ sẽ ngăn nó lại!" 

Cầm kiếm hướng con Cổ Long kia bổ tới. Cổ Long kia dùng đầu ngăn lại, thân mình co rụt lại, một đao này của Trương Vân Long liền bổ vào khoảng không. Một người, một con rồng quần đấu lại với nhau. Chung quanh sương mù bị quấy quay cuồng, giống như mở nồi nước đang sôi. Hai chân Long Phù Nguyệt như nhũn ra, tuy nhiên nó không chịu đi. Nàng biết Trương Vân Long tuy rằng võ công không tồi, nhưng cũng không phải là đối thủ con Cổ Long này , có lẽ chỉ trong một lát, hắn cũng sẽ trở thành thức ăn của con Cổ Long. . . . . 

Nàng làm sao nhẫn tâm bỏ rơi hắn một mình đào tẩu? Đang trong lúc sợ hãi , chợt nghe tiếng kêu đau đớn của Trương Vân Long, nàng ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy Trương Vân Long giống như một người máu, một cánh tay trái dĩ nhiên không thấy. Người cũng té ở trên mặt đất. Mà trong mắt Cổ Long kia là một mảnh thị huyết hồng mang, mở ra miệng to như chậu máu, hướng đầu Trương Vân Long cắn tới! Mắt thấy Trương Vân Long gặp nguy cấp, máu của Long Phù Nguyệt sôi lên, rốt cuộc bất chấp mọi thứ, rút kiếm hướng ánh mắt con Cổ Long kia đâm tới. 

Con cổ Long kia tựa hồ đối với ánh mắt của nó giám sát thập phần chặt chẽ, Đại Đầu lay động, lui về phía sau hai bước. Thừa dịp lúc Cổ Long tránh né, Long Phù Nguyệt một phen kéo Trương Vân Long, liền lui về phía sau . Vừa mới lui hai bước, tiếng gió bên tai lại vang lên, Cổ Long đã ngăn ở trước mắt bọn họ , chặn đường đi. Lúc này đây, đầu của nó cách hai người Long Phù Nguyệt quá gần, Long Phù Nguyệt thậm chí nghe thấy miệng hơi thở tanh hôi của nó . 

"Nha , không nghĩ tới ta sẽ chết ở chỗ này!" 

Nàng đương nhiên không cam lòng cứ chết như vậy , đang muốn kêu gọi tiểu thanh xà ra , tiểu thanh xà tuy rằng không phải đối thủ của vật này , nhưng có thể cắn nó một ngụm, cũng coi như thay mình trút giận. Từ rất xa bỗng nhiên truyền ra một tiếng sáo cực kỳ ngắn ngủi . 

Tiếng sáo này vang lên. Thân mình con Cổ Long chấn động, lui về phía sau từng bước. Một đôi mắt đỏ như máu có một tia không cam lòng. . . . . . 

Long Phù Nguyệt vừa thấy thời cơ khó được, cuống quít nâng Trương Vân Long dậy vội vàng thối lui về phía sau

Chương 292: Lần này ta thiếu chút nữa lại chết vưởng rồi! 

Con Cổ Long kia tựa hồ không cam lòng mỹ thực đến miệng cứ đào tẩu như vậy, rống lớn một tiếng, lại muốn nhào đầu về phía trước. Tiếng sáo kia lại hợp thời vang lên. Con Cổ Long tựa hồ đối với tiếng sáo này có chút kiêng kị, Đại Đầu lắc lắc dao động, ánh sáng trong đôi mắt màu xám quang mang chớp đảo không chừng. Có chút do dự.

Cũng trong lúc nó đang ngây người một lúc, Long Phù Nguyệt kéo Trương Vân Long lại ẩn vào trong sương mù dày đặc. Một thanh âm già nua đầy giận dữ bỗng nhiên vang lên: "Cổ Nhược, ngươi lại phá hư chuyện tốt của ta !"

Một tiếng huýt sáo cổ quái đột nhiên truyền tới. Cổ Long kia phảng phất là nhận được chỉ lệnh, ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, truy tìm tung tích của hai người Long Phù Nguyệt. Trương Vân Long bị thương rất nặng, đã hôn mê bất tỉnh.

Thân mình hắn cao lớn , Long Phù Nguyệt đã dùng hết tất cả các khí lực, mới lôi kéo được hắn , ở trong sương mù dày đặc liều mạng chạy trốn. Nàng vừa mới đi vội mấy chục bước, trước mắt bóng trắng chợt lóe, nàng thu chân không kịp, đánh vào trên người của hắn. Lần này trước mắt nàng sao xẹt chim nhỏ bay loạn, một hơi suýt nữa không thở nổi.

Nàng chấn động, nghĩ đến lại bị con Cổ Long kia chặn đứng, không chút nghĩ ngợi, vung kiếm lên, miệng hô to: "Ta liều mạng với ngươi!" 

Một kiếm này của nàng đâm vào khoảng không, cổ tay lại bị người bắt lấy: "Phù Nguyệt, là ta!"

 Thanh âm rất quen thuộc ! Long Phù Nguyệt nháy mắt ngây người, trước mắt nàng là sương mù dày đặc đến mức không thể nhìn thấy gì cả, làm cho nàng không nhìn thấy bóng người mới tới, chỉ thấy một cái bóng trắng mơ hồ Cũng trong lúc nàng đang ngây người, người nọ vung tay kéo mạnh, Long Phù Nguyệt đã ở trong lồng ngực ấm của hắn. Mà Trương Vân Long trên lưng Long Phù Nguyệt lại tát một tiếng rơi trên mặt đất. 

"Tốt rồi, tốt rồi, không có việc gì . Không có việc gì . Là ta. Phù Nguyệt, là ta." 

Bên tai thanh âm quen thuộc cùng mùi hương thoang thoảng đặc thù trên thân thể người nọ, làm cho Long Phù Nguyệt cứng ngắc đứng ở nơi đó, nàng mở to hai mắt muốn nhìn kỹ nhìn hắn, nhưng cái gì cũng thấy không rõ. 

 bỗng nhiên wow một tiếng khóc lên: "Đại Vũ Mao, ngươi là tên hỗn đản! Ta nói đi theo ngươi, ngươi không cho ta đi theo, lần này ta thiếu chút nữa lại vất vưởng rồi!"

Chương 293: Ta sẽ không bỏ nàng lại.

Người tới chính là Phượng Thiên Vũ, thân thể hắn cũng hơi có chút run run, ôm nàng thật chặt : "Được rồi, đừng khóc, đừng khóc, là ta không tốt, ta sẽ không bỏ nàng lại. . . . . ." 

Tay hắn vỗ vỗ phía sau lưng của nàng, lại vỗ trúng một tay ẩm ướt, hắn hơi sửng sờ, trái tim hắn trầm xuống mạnh mẽ, run giọng nói: "Nha đầu, nàng bị thương? Tại sao lại chảy nhiều máu như vậy." 

Một đôi tay theo bản năng ở trên người Long Phù Nguyệt sờ soạng, muốn tìm ra miệng vết thương trên người nàng . Long Phù Nguyệt cuống quít né tránh: "Ta không bị thương, là Trương tướng quân, hắn bị thương. Ai nha, thương thế của hắn rất nặng, ngươi mau cứu hắn!" 

Nàng cúi người sờ soạng ở trên mặt đất, cuối cùng lại sờ soạng đến thân mình Trương Vân Long. Nàng còn chưa kịp nói chuyện, Phượng Thiên Vũ đã đem thân mình Trương Vân Long nâng dậy, cũng thuận tay điểm huyệt đạo chung quanh vết thương của hắn , cầm máu. Một trận Cuồng Phong cực lạnh bỗng nhiên thổi lại đây.

 Đem sương mù chung quanh bọn họ thổi tan, Long Phù Nguyệt thét một tiếng chói tai: "Cổ Long lại tới nữa!"

 Theo tiếng kêu của nàng, con Cổ Long mềm mại như từ trên trời giáng xuống. Uy phong lẫm lẫm đứng ở trước mặt ba người . Đôi mắt Phượng Thiên Vũ nhíu lại: "Phù Nguyệt, ngươi thay Trương tướng quân băng bó, ta tới đối phó quái vật này !"

 Trái tim của Long Phù Nguyệt phốc phốc nhảy loạn, kêu lên: "Ngươi hãy cẩn thận, đây là Cổ Long, là cổ tổ tông của các loại cổ trong thiên hạ , điểm yếu của nó là cặp mắt!"

Phượng Thiên Vũ ha ha cười: "Tốt! Biết điểm yếu của nó sẽ dễ làm hơn!" 

Thân hình hòa cùng với kiếm như một ánh chớp, đánh về hướng con quái vật! Con Cổ Long kia dường như là bại tướng dưới tay của Phượng Thiên Vũ , vừa thấy hắn ở trong này, trong đôi tròng mắt màu xám hiện lên một chút kinh hoàng.

Thân mình nó co rụt lại, giống như muốn trốn, nhưng Phượng Thiên Vũ lần này chặn đứng nó, lại đã biết điểm yếu nó, làm sao có thể dễ dàng thả nó. Lạnh lùng thốt: "Hoa Nê Thu, chúng ta vẫn chưa phân ra thắng bại mà, chịu chết đi!" 

Thân pháp của hắn giống như tia chớp, cùng cổ Long kia quay cuồng đấu ở tại một chỗ. Long Phù Nguyệt kinh hãi run rẩy nhìn một hồi, công lực nàng tuy rằng không đủ, nhưng vẫn là có thể nhìn ra Phượng Thiên Vũ cũng không có dấu hiệu bị thua. Nàng thoáng buông tâm một chút , thế này mới cúi đầu băng bó giúp Trương Vân Long

Chương 294: Tiếp tục ca hát 

Trương Vân Long cũng từ từ tỉnh lại, hắn đau đến sắc mặt trắng bệch, lại không kêu lên một tiếng. Nhìn thấy thân ảnh Phượng Thiên Vũ, hắn than dài một hơi. Quẩy người một cái. Liền đứng lên, không chớp mắt nhìn trận tranh đấu trong sân , tùy thời dự bị tiến lên hỗ trợ. 

Trận chiến đấu càng lúc càng lớn, tiếng gió cũng càng ngày càng cao, một người, một con rồng thân pháp đều là nhanh đến cực điểm, sương mù chung quanh nhanh chóng tản ra bốn phía. Phượng Thiên Vũ kiếm quang lòe lòe, không rời hai mắt Cổ Long, toàn thân Cổ Long cứng rắn như sắt, nhưng lại bảo vệ đôi mắt thập phần giám sát chặt chẽ. 

Trong lòng Long Phù Nguyệt bất chợt có sáng kiến, bỗng nhiên vỗ cánh tay một cái: "Tiểu Thanh, đi cắn vào mắt của nó!" 

Một bóng màu xanh bay ra. Giống như điện quang chợt lóe, hướng về Cổ Long kia liền vọt tới. Thân mình Tiểu thanh xà mặc dù nhỏ, nhưng linh hoạt dị thường, thân mình uốn lượn trên không, vây quanh Cổ Long kia đảo quanh, thình lình xông đến công kích cặp mắt của nó. Tiểu thanh xà này vừa gia nhập trận chiến , Cổ Long nhất thời có chút trứng chọi đá , chú ý trái không giữ được phải công kích bối rối không yên, thập phần vội vàng.

Long Phù Nguyệt cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, thế này mới nhớ tới tiểu hồ ly: "Di, tiểu hồ ly chạy đi đâu rồi? Hôn mê, nó sẽ không chạy lạc mất chứ?" 

Muốn đi tìm kiếm, nhưng này trong sương mù không biết còn cất dấu cái gì, nàng thật là không có lá gan đi tìm một mình . Đang có chút do dự, chợt nghe trong sương mù truyền đến một tiếng huýt sáo véo von, Cổ Long kia nghe được tiếng cười, giống như ăn thuốc kích thích, khí lực bạo tăng, động tác nhanh gấp mấy lần.

 Đã phá tan mấy tình thế bất lợi Long Phù Nguyệt lắp bắp kinh hãi, biết là chủ nhân con Cổ Long này giở trò quỷ, dùng tiếng huýt sáo khống chế Cổ Long tiến công. 

Trong nội tâm nàng vừa động, bỗng nhiên kéo lấy tay áo Trương Vân Long : ", Chúng ta ca hát!" 

"Hát. . . . . . Ca hát?"

 Trương Vân Long không biết nàng trúng phải ngọn gió gì, tự dưng lại muốn ca hát. Long Phù Nguyệt gật gật đầu: "Đúng, ca hát, , ta dạy cho ngươi, chúng ta chẳng những phải hát, còn phải hát thật lớn!" 

Nàng cũng không quản Trương Vân Long có đồng ý hay không, đằng hắng một tiếng liền hát lên: " Núi Thanh Sơn dài hơn trăm dặm Đỉnh núi cao cao chắn mắt tầm nhìn Núi xanh xanh, cao hơn mây trời Những đám mây trắng bay lượn ở khắp nói Núi Thanh Sơn dài hơn trăm dặm Sói trên đồi có đôi mắt đỏ hồng...."

Chương 295: Hắn không ổn 

Bài hát 《 Đứng ở trên đồi cao 》 cao vút, dũng cảm, làm người ta phấn chấn. Bị từ cổ họng Long Phù Nguyệt gào thét ra ,lại trở thành một loại phong tình thô ráp. Giọng của nàng thật sự là không nhỏ, nhất thời đè lại tiếng huýt sáo kia Cổ Long lắc lắc lỗ tai, nó nghe không được tiếng huýt sáo, động tác lại chậm lại. Tiếng huýt sáo kia ngừng lại một chút, bỗng nhiên cũng trở nên sắc nhọn , lại xuyên qua từ trong tiếng ca của Long Phù Nguyệt . 

Trương Vân Long cũng bỗng nhiên sáng suốt hẳn, đã biết dụng ý ca hát của Long Phù Nguyệt lần này . Hắn cũng không quan tâm giọng mình có dễ nghe hay không, đằng hắng cổ họng bắt đầu gào khan theo Long Phù Nguyệt . Hắn hát tuy rằng không đúng nhịp điệu, nhưng giọng thật lớn, giống như gào khóc thảm thiết , rất nhanh chóng làm cho tiếng huýt sáo kia áp chế đi xuống. Chợt nghe xa xa một tiếng rít, bóng trắng chợt lóe, tiểu hồ ly từ trong sương mù chui ra. Nghe được Long Phù Nguyệt ca hát, nó cũng rít thật mạnh lên. Lần này, tiếng huýt sáo kia rốt cuộc nghe không thấy. . . . . .

 Trong lúc kịch chiến, chợt nghe một tiếng rống thảm thiết kinh thiên động địa của con Cổ Long kia, trường kiếm của Phượng Thiên Vũ đã đâm vào mắt phải của nó . Cùng lúc đó, tiểu thanh xà cũng một ngụm cắn trúng mắt trái nó . Vô số máu đen giống như suối phun phun tới, Long Phù Nguyệt kêu lên vui mừng một tiếng : "Thành công!"

 Cũng gần như ngay trong nháy mắt này, ở chỗ sâu trong sương mù cũng truyền đến một tiếng hét thảm kinh tâm lọt vào tai. Long Phù Nguyệt sửng sờ một chút, tiếng kêu thảm thiết này thật là già nua, hiển nhiên là một lão nhân. Trong nội tâm nàng vừa động, chợt nhớ tới một truyền thuyết của tổ tông, Cổ được luyện càng lợi hại, thì lại càng dễ dàng có huyết mạch tương liên cùng người nuôi nấng . 

Cổ Long này là tổ tông trong cổ , như vậy người chăn nuôi nó chỉ sợ đã cùng nó hợp hai làm một . Cổ Long bị thương, cũng tương đương người kia bị thương. Người kia không cần hỏi, đích thị là cổ sư lớn nhất nước Diêu Quang, Đại tế sư rồi! Thì ra chẳng những là Đại sư huynh của nàng đến đây, ngay cả này đại tế sư cũng tới! Hai đại pháp sư nước Diêu Quang này cùng tiến vào trận, trách không được làm cho Phượng Thiên Vũ cũng gặp hạn té ngã. 

Trong sương mù lại một tiếng nói kinh hoảng vang lên: "Cổ Nhược, ngươi mau giúp đại tế sư một chút, hắn không ổn rồi!" 

Chỉ nghe một âm thanh trong trẻo thản nhiên nói: "Hoàng thượng, là chính bản thân hắn không nên thả Ác Long này đi ra, hiện tại Ác Long bị giết, thần tiên cũng cứu không được hắn."

Chương 296: Ngươi mang châu báu mời ta, ta cũng không thèm đến 

Thanh âm già nua kia bỗng nhiên tru lên : "Cổ Nhược, là ngươi cố ý ! Ta với ngươi luôn luôn bất hòa, cho nên ngươi mới có thể thấy chết mà không cứu!" 

Âm thanh trong trẻo kia nhẹ nhàng trào phúng: "Cũng không phải ta thấy chết không cứu, mà là Cổ Long này của ngươi rất ác, nó đã ăn sâu vào tâm ngươi, nên không thể cứu. . . . . ." 

' Ha ha ha ha" Thanh âm già nua kia bỗng nhiên cười như điên: "Cái gì gọi là không thể cứu? ! Ngươi rõ ràng là muốn mượn tay của bọn hắn loại trừ ta! Như thế nước Diêu Quang chính là thiên hạ một mình ngươi rồi . Hoàng thượng, hắn muốn một mình phát triển an toàn!" 

Thanh âm kinh hoảng lúc trước hỏi vội: "Cổ Nhược, ngươi. . . . . . Hai người các ngươi đều là cánh tay đắc lực của ta , ngươi mau cứu hắn."

 Âm thanh trong trẻo kia bỗng nhiên trở nên lạnh băng: "Hoàng thượng, người không tin vi thần?" 

Hoàng thượng tựa hồ ngẩn ngơ, cuống quít nói : "Không. . . . . . Không phải, trẫm tin tưởng ngươi. Nhưng. . . . . . Nhưng. . . . . . Đại tế sư thật sự hết thuốc chữa sao?" 

Đại vu sư Cổ Nhược lạnh lùng thốt: "Cổ Long cùng ông ta đã thành nhất thể, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, Cổ Long kia đã chết, ông ta đương nhiên cũng không sống nổi." 

"Hoàng thượng, người không cần cầu hắn. Hắn là hận vi thần, hiện tại đối đầu kẻ địch mạnh, hắn lại cùng vi thần nội chiến. . . . . ."

 Lão đại tế sư bị thương kia không cam lòng cứ chết đi như vậy , một lòng muốn đem Cổ Nhược dụ dỗ. Tiếng cười lạnh lùng của Cổ Nhược vang lên: "Ngươi đừng quên, là ai đưa tới trận chiến tranh này? ! Diêu Quang quốc ta không tranh sự đời, bá tính an cư lạc nghiệp, là ngươi phái người giả mạo cống phẩm đến Thiên Tuyền Quốc, vọng tưởng độc hại những người đứng đầu Thiên Tuyền Quốc. . . . . Nhưng bây giờ làm cho dân chúng nước Diêu Quang cùng chịu tao ương với ngươi!" 

Đại tế sư kia tựa hồ có chút đuối lý, kêu lên: "Ta. . . . . . Ta cũng là vì nước Diêu Quang suy nghĩ, Thiên Tuyền quốc dã tâm bừng bừng , một lòng muốn thôn tính tiêu diệt sáu nước khác, chúng ta không động thủ trước, bọn họ cũng sẽ đánh tới !"

"Buồn cười! Nước Diêu Quang của ngươi tận cùng hẻo lánh, lại ở chỗ xa xôi, nếu như không phải các ngươi công nhiên khiêu khích, cho dù ngươi đem châu báu đến mời ta, ta cũng không thèm đến !"

Một tiếng nói lười biếng bỗng nhiên vang lên, ngay bên cạnh hoàng thượng của nước Diêu Quang không xa ! Quốc quân nước Diêu Quang hoảng sợ, ở trên một tòa đài cao trực tiếp nhảy lên. Muốn hướng đến người đang ẩn phía sau Vu sư Cổ Nhược. 

Cổ Nhược đại vu sư khẽ thở dài một hơi: "Yên tâm, ở chung quanh đài cao thần có thiết kế kết giới, hắn không qua được ."

Chương 297: Đại vu sư Cổ Nhược 

Phượng Thiên Vũ nắm tay Long Phù Nguyệt đứng ở dưới đài cao, ven đường lại bị Long Phù Nguyệt bài trừ mấy đạo cổ chắn. Long Phù Nguyệt cuối cũng cũng gặp lại được vị Cổ Nhược đại vu sư kia . Hắn lúc này vẫn mặc một thân áo bào trắng rộng thùng thình như cũ tóc đen xõa dài như nước chảy, trên gương mặt tuấn dật thản nhiên không có một tia biểu tình. 

Mà ở bên người hắn, ngồi một vị mặc long bào, chừng ba mươi tuổi, gương mặt đen giống như người sa mạc thông thường, trên mặt của hắn có một tia kinh hoảng. Mà ở trên. Có một vị lão giả nằm ngửa, trong đôi mắt của ông ta có máu tươi còn đang ồ ồ chảy ra, thân mình hơi có chút run rẩy, nói vậy còn chưa chết. 

Hoàng đế kia vừa thấy Phượng Thiên Vũ đứng ở dưới đài, sợ tới mức suýt nữa từ trên ghế rồng té xuống. Hắn run giọng nói: "Hắn. . . . . . Hắn đến đây!"

 Phượng Thiên Vũ vừa thấy tướng mạo vị đại vu sư kia thân mình cũng chấn động: "Diệu Bạch sư huynh, thật là huynh! Tại sao huynh lại ở chỗ này?" 

Cổ Nhược đại vu sư thản nhiên nhướng mày: "Cửu vương gia, ngài nhận lầm người, ta là Cổ Nhược, không phải Diệu Bạch sư huynh gì của ngài." 

Phượng Thiên Vũ cau mày thật chặt, trên mặt đột nhiên hiện ra một nụ cười xấu xa: "Huynh không thừa nhận cũng không sao, dù sao ta biết huynh là Diệu Bạch sư huynh của ta là được rồi. Huynh không tiếp nhận ta cũng không sao, chẳng lẽ huynh cũng không muốn nhận thức sư phụ? Lão nhân gia ông ta là phi thường nhớ thương huynh." 

Hoàng đế đầy kia bụng hồ nghi, nhìn Phượng Thiên Vũ, rồi nhìn lại Cổ Nhược, trên mặt hiện ra một tia kinh hoảng . 

Nếu như đại vu sư của mình thật là sư huynh của vị Cửu vương gia này , vậy mình có thể thật lớn không ổn rồi! Hắn bỗng nhiên kêu lên: "Cửu vương gia, sứ giả kia không phải trẫm phái đi . Là đại tế sư tự chủ trương, hiện tại ông ta đã bị hứng chịu sự trừng phạt, ngài cũng nên lui binh chứ?"

 Khóe môi Phượng Thiên Vũ mỉm cười, liếc mắt nhìn vị hoàng đế kia: "Ta đã đến đây, há có thể cho ngươi tùy tùy tiện tiện hai câu nói liền đuổi đi. . . . . ." "Vậy ngươi muốn như thế nào?" 

Hoàng đế nơm nớp lo sợ .

"Ngươi nói thử xem?" Phượng Thiên Vũ bắt đầu trò chơi mèo vờn chuột. Trong tay hắn vuốt vuốt bảo kiếm, lại hướng về phía trước đi từng bước, trên khuôn mặt tuấn tú nhìn như không thèm để ý, giống như một con báo nhỏ. Đã tràn ngập nguy hiểm không lường trước được. 

"Trẫm. . . . . . Trẫm nguyện phục tùng, hướng Thiên Tuyền Quốc xưng thần. . . . . ." 

Hoàng đế càng ngày càng khẩn trương, cuống quít nói.

Chương 298: Châm ngòi "Nếu ta không muốn thì sao?"

 Lông mày Phượng Thiên Vũ khẽ nhếch. Hoàng đế kia còn chưa kịp nói, tiếng nói đại vu sư thản nhiên vang lên: "Cửu vương gia, ngài đừng quên, mấy trăm người của ngài còn vây ở trong kết giới của ta . Diêu Quang quốc đam mê hòa bình, chỉ cần ngài lui binh, ta sẽ thả người của ngài." 

Trên mặt Phượng Thiên Vũ không có bất kì biểu hiện nào, kỳ thật trong lòng cũng thầm giật mình. Kết giới chung quanh đài cao này lợi hại phi thường, hắn vừa mới nhìn như lơ đãng đi thử một bước, lại một bước, kỳ thật đã tốn rất nhiều khí lực. Hắn suy nghĩ cực nhanh. 

Diêu Quang quốc này cằn cỗi muốn chết, hắn hoàn toàn chiếm lĩnh nó cũng không có nhiều ích lợi. Huống chi lần này xuất chinh thuần túy là vì báo thù, hiện tại nếu đầu đảng tội ác đã chết, hắn cũng nên nhân cơ hội này mà lui binh.

 Hắn ngửa mặt lên trời cười ha ha, nói : "Diệu Bạch sư huynh, huynh đã nói lời này, ta sẽ nể của mặt của huynh , nhận lời hứa của vị quốc quân này . . . . . ."

 . . . . . . Sương trắng rốt cục tan đi , binh sĩ của Thiên Tuyền quốc đang ở trong sương, mù quáng chạy trốn đột nhiên nhìn thấy Phượng Thiên Vũ, phát ra tiếng hoan hô như sấm sét.

"Các huynh đệ, chiến tranh đã xong! Chúng ta về nhà!" Phượng Thiên Vũ tiêu sái vung tay lên. 

"Về nhà! Về nhà! Về nhà!" Gần như tất cả mọi người hoan hô ầm ĩ. Trên mặt vô cùng cuồng nhiệt, tựa hồ nhà đang ở trước mắt. . . . . . 

Long Phù Nguyệt cũng cười híp mắt lại, rốt cục có thể rời khỏi địa phương phân chim cũng không có này . Nếu cứ tiếp tục ở lại nơi này, nàng sẽ bị phơi nắng thành than đen. Trong lúc vô ý vừa ngẩng đầu, lại rơi vào ánh mắt đen nhánh của vị đại vu sư kia , tròng mắt của hắn lưu chuyển thành một tia thương hại? 

"Sao lại thế này? Hắn tại sao lại dùng ánh mắt như vậy nhìn ta ? Hay là hắn đoán được cái gì? Hoặc là nhìn ra cái gì?" 

Trong lòng Long Phù Nguyệt nhảy dựng, suýt nữa hỏi thành tiếng. Nàng nhìn người bên cạnh, Phượng Thiên Vũ, trên mặt Phượng Thiên Vũ cười bình thản, hắn tùy tay đem thư xin hàng của nước Diêu Quang đặt ở trong lòng, nhìn Cổ Nhược liếc mắt một cái: "Đại sư huynh, huynh xác định muốn ở lại địa phương một con chim bay cũng không có? Nơi này hoàng đế cũng không tín nhiệm huynh. . . . . ." 

"Không. . . . . . Không đúng, trẫm thập phần tin tưởng đại vu sư! Ngươi. . . . . . Ngài đừng vội châm ngòi quan hệ quân thần của chúng ta !" 

Hoàng đế nước Diêu Quang kêu lên, hắn vốn định trách cứ Phượng Thiên Vũ , nhưng nhìn lên thấy đôi mắt lạnh lùng của hắn, hai chữ ' nói bậy ' này lại rụt trở về.

Chương 299: Tại sao lòng ngươi cứ hướng ra bên ngoài thế ? 

Cổ Nhược thản nhiên liếc Phượng Thiên Vũ liếc mắt một cái: "Các hạ đã nhận lầm người, ta không phải sư huynh của các hạ."

Phượng Thiên Vũ cười ha hả: "Vô luận huynh có thừa nhận hay không, ta cũng xem huynh là sư huynh của ta . Tốt, huynh nhớ kỹ, biên giới của Thiên Tuyền Quốc vĩnh viễn rộng mở cho huynh. Chúng ta núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, sau này còn gặp lại!" 

Chắp tay, cùng Long Phù Nguyệt, cũng không thèm liếc mắt nhìn tới vị quốc quân nước Diêu Quang kia một cái, dẫn theo một đám binh tướng nghênh ngang rời đi. 

Long Phù Nguyệt lặng lẽ quay đầu liếc mắt nhìn Cổ Nhược lần nữa, thấy hắn áo trắng phiêu phiêu đứng ở đó, giống như tiên hạ phàm, không khỏi âm thầm thầm oán Phượng Thiên Vũ: "Đại Vũ Mao, ngươi cũng quá hư hỏng rồi, nào có ai bức người đến đường cùng như vậy chứ ?Ngươi là cố ý muốn cho quân thần bọn họ bất hòa có phải hay không?" 

Lúc này đã đã ra khỏi tòa phế thành, Phượng Thiên Vũ quay đầu nhìn lại, cười nhẹ: "Ta chính là muốn quân thần bọn họ bất hòa! Hoàng đế này không đáng phụ tá, sư huynh ở tại nơi này cũng quá thiệt thòi cho huynh ấy. Không dùng thuốc kích thích mãnh liệt huynh ấy cũng sẽ không rời đi." 

Long Phù Nguyệt trừng mắt liếc hắn một cái: "Thật sự âm hiểm! Ngươi không sợ vị hoàng đế tức giận giết hắn sao?"

Phượng Thiên Vũ điểm lên mũi thon của nàng một cái : "Nàng thật là một tiểu ngu ngốc, lấy bản lãnh của sư huynh, nàng cho là hoàng đế yếu đuối kia có thể giết được huynh ấy sao?" 

Long Phù Nguyệt ngẫm lại cũng đúng, nên không nói gì nữa. Qua sau một lúc lâu, đột nhiên hỏi: "Huynh ấy thật sự là đại sư huynh sao? Ta nhớ sư phụ đã từng nói, y thuật của huynh ấy kinh người, khi nào thì huynh ấy lại học xong Vu thuật? Nhưng lại lợi hại như vậy!" 

Liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ một cái: "Tựa hồ ngay cả ngươi cũng không làm gì được đâu." 

Phượng Thiên Vũ không khách khí gõ đầu của nàng một cái : "Ngu ngốc, là hắn cũng không làm gì được ta được không? Tốt xấu gì ta cũng là phu quân thân ái của nàng trong tương lai, tại sao lòng nàng cứ hướng ra bên ngoài thế?"

Trong lòng lại thầm thở dài một hơi: "Sư huynh rốt cuộc đã trải qua cái gì? Hắn dường như thật sự không nhớ ta. . . . . ." 

Long Phù Nguyệt rụt cổ một chút , liếc hắn một cái: "Ngươi là phong lưu bại hoại, ta mới không thèm gả cho ngươi. . . . . ." 

Nàng một câu chưa nói xong, cổ tay trở nên căng thẳng, Phượng Thiên Vũ tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng: "Nàng không lấy ta làm chồng, vậy muốn gả cho ai? Nha đầu, chẳng lẽ nàng không thích ta?" 

Trái tim của Long Phù Nguyệt nhảy dựng, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi có chút đỏ.

Chương 300: Quá tham lam..., cũng không phải là cô bé ngoan nga 

Đúng vậy, nàng quả thật thích hắn, hơn nữa chính xác là càng ngày càng thích hắn. Nhưng , nàng cũng rất sợ, rất sợ bản thân mình sẽ thật sự yêu hắn, rất sợ hắn về sau sẽ phụ bạc nàng. 

"Thiên Vũ, ngươi có phải thật sự yêu thích ta hay không ?" 

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt thực sự đứng đắn. Phượng Thiên Vũ vẫn là lần đầu tiên nghe nàng trực tiếp gọi tên mình, trong lòng lại có một loại cảm giác đặc biệt quái dị, hơi hơi ngẩn ra, sờ sờ đầu của nàng, tức giận nói: "Tiểu nha đầu, nàng lại hỏi những lời nói không có lương tâm này rồi! Ta thích nàng hay không, trong lòng của nàng chẳng lẽ không cảm nhận được sao? "

Long Phù Nguyệt thở dài. Nàng đương nhiên có thể cảm nhận được. Nhưng nàng chỉ muốn xác định một chút mà thôi. 

"Vậy ...... Sau này, ngươi có thể chỉ cười một mình ta, không thể có những cơ thiếp khác không?" Long Phù Nguyệt mở đôi mắt to xinh đẹp nhìn hắn. 

Trái tim vì chờ đợi câu trả lời của hắn mà đập dồn dập. Phượng Thiên Vũ hơi sửng sờ một chút, hơi nhíu nhíu mày: "Tiểu nha đầu, suy nghĩ của nàng quả thực cổ quái nha. Nàng sợ sau này ta sẽ bỏ rơi nàng sao? Yên tâm! Về sau bất luận như thế nào , ngươi đều là chánh phi của ta . Quá tham lam..., cũng không phải là cô bé ngoan nha."

 Trong lòng Long Phù Nguyệt trầm xuống mạnh mẽ, khóe môi lộ ra một nụ cười khổ. Nàng đã biết, là loại kết quả này! Trong tiểu thuyết nói những người phong lưu phóng khoáng, khi gặp phải một cô gái trong sáng ngây thơ xinh đẹp , từ đó về sau thay đổi triệt để đều là gạt người 

Trong lòng của hắn, chỉ sợ có thể phong mình làm chánh phi đã là ban ân huệ lớn nhất rồi. Xem ra nàng là nên thừa dịp trái tim của mình còn chưa hoàn toàn dừng lại bên hắn, tìm một cơ hội rời đi. Nhưng chỉ là nghĩ như vậy trong lòng bất chợt nhói đau, thật luyến tiếc.

Đại quân của Phượng Thiên Vũ rốt cục về tới thành đô Thiên Tuyền Quốc. Hắn lần này gần như không đánh mà thắng đã làm cho nước Diêu Quang cúi đầu xưng thần. Long nhan của phụ hoàng Phượng Thiên Vũ cực kỳ vui mừng, dẫn dắt văn võ bá quan, tự mình ra đến ngoại thành nghênh đón. 

Chuyện kế tiếp chính là khao thưởng tam quân, phong thưởng tướng lãnh. Hộ quốc quận chúa Long Phù Nguyệt, lần này công lao vô cùng to lớn, đương nhiên cũng nhận được không ít ban thưởng. Đem tiểu hồ ly mừng rỡ gần như tìm không thấy phương hướng. 

Long Phù Nguyệt mang theo tiểu hồ ly về đến quận chúa phủ, Long Phù Nguyệt trước khi đi, từng khẩn cầu hoàng thượng đừng cho người đến sửa chữa, chỉ cần đem tên hiệu của phủ thay đổi là được rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro