Chương: Từ 31 đến 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31: Lại để nàng phát hiện thêm một bí mật 

Lúc Long Phù Nguyệt thấy nàng nói đến chuyện này, đôi mắt sáng trong suốt, như đang tưởng tượng đến mộng đẹp nào đó. 

Nàng không khỏi thở dài, rất không khách khí vạch trần: "Này, tiểu nha đầu, ngươi ở đây hoa mắt si mê à, sẽ không phải đã coi trọng người kia chứ?" 

Mơ mộng của Điềm Nhi bị nàng cắt ngang, rất không cao hứng, trừng mắt liếc mắt nhìn nàng: "Ngươi so với ta nhỏ hơn ngươi mới là tiểu nha đầu đó. Ngươi phải gọi ta là Điềm Nhi tỷ. 

Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy đầu ẩn ẩn có chút đau. Nàng bất quá đã biết vị Vương gia gay này cổ quái, sao lại còn khó như vậy? Nàng cắn răng nở nụ cười cười: "Được rồi, Điềm Nhi tỷ, ngươi có thể nói cho ta biết hiện tại đây là ở nơi nào?" 

Điềm Nhi bật cười: "Nơi này là đại doanh trại của Cửu Vương gia". 

Trời ơi, thì ra là nàng bị hắn mang về quân doanh. Nhưng mà, theo nàng biết, trong quân doanh không được mang nữ nhân, tại sao đại doanh của Cửu Vương gia này lại có nhiều nữ nhân như vậy Nàng trong lòng buồn bực, kìm lòng không được liền hỏi. 

Điềm Nhi buồn cười nhìn nàng: "Hành quân đánh giặc đương nhiên là không được mang theo nữ nhân, nhưng tướng lãnh cao cấp vẫn cho phép mang. Huống chi lần này là hoàng đế ngự giá thân chinh, có rất nhiều phi tần cũng theo đến đây."

 "Ách......" Long Phù Nguyệt gật gật đầu, thì ra là phong tục không giống với Thiên Cơ quốc. Xem ra triều đại cổ xưa thật là lắm quy củ, nàng cùng cổ đại vẫn có khoảng cách nhất định.

 "Vậy....Vị Cửu Vương gia này cũng mang phi tử đến đây ư?"

 "À, bản thân hắn tựa như đại mỹ nhân, thật không biết phi tử của hắn sẽ như thế nào." Tinh thần nhiều chuyện của Long Phù Nguyệt lại bắt đầu có ngọn.

Điềm Nhi bật cười: "Cửu Vương gia của chúng ta còn chưa có Vương phi đâu......"

 "A? Không có Vương phi? Hắn lớn tuổi như vậy lại không có Vương phi? Hay là , Hắn đang làm đam mĩ?" Woa, lại để nàng phát hiện thêm một bí mật nha. 

Lợi lớn à! Điềm Nhi kỳ quái nhìn nàng một cái: "Đam mĩ? Có ý gì?" 

Long Phù Nguyệt hắc hắc cười nói: "Chính là nam đồng tính luyến ái đó, hắn xinh đẹp như vậy, nếu là đam mĩ, nhất định là thụ......"

Chương 32: Ta không xứng với hắn? hắn mới không xứng với ta!

Điềm nhi tuy không biết nàng đang lý luận bậy bạ gì đó, nhưng bốn chữ đồng tính luyến ái nghe hiểu được. Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi trắng nhợt, nhìn quanh quất chung quanh, mỗi người đều vùi đầu giặc dũ quần áo bẩn, không ai để ý bên này. 

Nàng đem tay nhỏ bé đặt ở bên miệng thở dài một tiếng: "Nguyệt nhi, tuy là ở trong này nói chuyện, nhưng không có nghĩa là nói năng tùy tiện. Bằng không ngươi chết như thế nào cũng không biết... Những lời này nếu để người khác nghe được, rơi vào tai Vương gia, hậu quả ngươi sẽ không chịu nổi đâu."

 "Ha hả, những lời này chỉ có hai chúng ta nghe được thôi. Điềm nhi ta và ngươi vừa gặp mà như đã thân từ lâu, đối với ngươi ta tin tưởng hoàn toàn. Ta tin Điềm nhi sẽ không bán đứng ta..." Long Phù Nguyệt tâng bốc nàng ấy lên đến tận mây xanh. 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm nhi đỏ bừng lên, thực nghĩa khí nói: "Ngươi yên tâm ta đương nhiên sẽ không bán đứng ngươi. Nhưng mà, ngươi vừa nói ra những lời đại nghịch bất đạo, sau này đừng như thế nữa."

Long Phù Nguyệt gật gật đầu: "Được, ta không nói nữa, vậy ngươi nói xem tại sao hắn không có Vương Phi?"

 Điềm nhi thở dài nói: "Vương gia chúng ta là rồng ở trên trời, không phải ai cũng có thể xứng đôi." 

Nàng bỗng nhiên thấp giọng nói: "Nhưng mà ta nghe nói Vương gia từng cùng một vị tiểu công chúa Thiên Cơ quốc đính hôn, nhưng hiện tại xem ra, hôn sự này không thể thành, vị tiểu công chúa kia sợ đã lưu lạc thành quân kĩ, đương nhiên là không còn xứng với Vương gia chúng ta nữa..." 

Long Phù Nguyêt hừ lạnh một tiếng thầm nghĩ. Ta không xứng với hắn? Hắn mới không xứng với ta đó! Bộ dáng rất giống như yêu nghiệt ai mà cần chứ?.

Điềm nhi tất nhiên không biết nàng đang oán thầm trong bụng tiếp tục nói: "Vương gia tuy rằng không có chính phi, nhưng đã có vài vị thị thiếp, đều là đại mĩ nhân quốc sắc thiên hương nha. Ai, chỉ cần Vương gia liếc mắt nhìn ta một cái, ta chết cũng cam tâm,..." 

Thanh âm của nàng không thể nhỏ hơn, nhưng trong đôi mắt lại toát ra loại ánh sáng mê say. Ai cái nhà đầu này, đã trúng độc tên Vương gia gay kia quá sâu, không thể cứu được a! Hự, hự, Nàng giặt đến hai tay đều trắng, mười đầu ngón tay vừa hồng lại sưng. Nhìn lại đống quần áo chất như ngọn núi nhỏ kia, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại nhất thời đen xuống.

Chương 33: Ta không phải đồng tính

"A! Nếu ở đây có máy giặt thì tốt biết bao". Long Phù Nguyệt khẽ thở dài một cái 

"Gà giặt quần áo, gà mà cũng biết giặt quần áo à?" Điềm Nhi mở to mắt buồn bực khi nghe nàng nói như vậy. 

Long Phù Nguyệt biết nếu tiếp tục nói sẽ nói còn nói những chuyện khác nên im lặng tiếp tục làm việc Thời tiết đúng là đầu thu, Long Phù Nguyệt giặt quần áo mồ hôi tuôn ra như tắm. Mồ hôi giống một con sâu nhỏ con ở trên mặt của nàng uốn lượn bò qua, làm mặt nàng trở nên ngứa, khó chịu. Kìm lòng không được vươn ống tay áo lên lau mặt, quả thực là trời rất nóng. Vì sao nàng xem tiểu thuyết xuyên không, nữ chủ đều là xuyên qua thành đại gia tiểu thư, bên cạnh còn có tiểu nha hoàn hỏi han ân cần. Nàng cũng xuyên không sao nhằm mạng khổ, thứ nhất là rơi vào một dòng sông toàn xác chết. Bây giờ còn phải ở đây bán mạng giặt quần áo...... Ông trời ơi, ông trời à, đây là tại sao, tại sao vậy? 

"À, đúng rồi, đây là thị thiếp của Cửu vương gia cũng đến đây phải không? Chúng ta nói xem nàng xinh đẹp cỡ nào cho đỡ nhàm chán" 

Điềm nhi gật gật đầu nói lần này Vương gia mang đến một vị mỹ nhân, là hắn sủng ái nhất Vân Mặc Dao mỹ nhân. Nàng là một mỹ nhân lại có võ công cao cường. 

 A, mỹ nhân, võ công cao cường nữa chứ? Ha ha, vậy nàng cần phải nên tìm cách làm quen một chút. Nàng chỉ xem trong tiểu thuyết và TV có thấy qua vài vị nữ hiệp, chưa thấy ở hiện tại bao giờ nên cũng tò mò. 

Điềm nhi thấy vẻ mặt hưng phấn của nàng, hiểu lầm, lén lút hỏi một câu, suýt nữa làm cho Long Phù Nguyệt té vào trong chậu giặt quần áo chết đuối: "Nguyệt nhi, ngươi sẽ không coi trọng Vương gia chứ?" 

"Á! Coi trọng hắn? một tên biến thái! gay à." (đoạn này là Long Nguyệt nói ngôn ngữ hiện đại) Long Phù Nguyệt tự nhiên nổi da gà toàn thân, thực nghiêm túc nói với Điềm nhi.

 "Chuyện này không thể nói đùa nha, ta mà coi trọng hắn á? Ta chắc là đồng tính quá!" 

"Người không phải con gái á?" Điềm nhi nhìn khó hiểu nhìn nàng vậy ngươi là con trai hả? 

"Cái gì! Ta làm sao giống con trai chứ? Ta trăm phần trăm là con gái. Tuyệt không giả dối..." 

"Vậy sao ngươi nói nếu thích Vương gia thì là con trai chứ? Gay không phải nam đồng tính luyến ái sao?" Điềm nhi tự tin hỏi lại. 

"Choáng váng! Gay là có nghĩa nam đồng tính luyến ái. Không phải nữ đồng tính luyến ái......" Tên kia bộ dạng hại nước hại dân, ta vẫn thích đi xem vị mỹ nữ kia.

Chương 34: Lại đây thị uy

"Nhưng Vương gia thật sự là một nam nhân hơn cả tiêu chuẩn? Tại sao ngươi lại so ngài ấy với nữ nhân?" Điềm nhi vẫn hoàn toàn không hiểu. 

Long Phù Nguyệt lại nở nụ cười. Bỗng nhiên để sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm nhi: "Làm sao ngươi biết hắn là nam nhân tiêu chuẩn? Ngươi có kiểm tra rồi?" 

Oanh! Khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm nhi nháy mắt đỏ bừng. Gần như ngay cả cổ cũng đỏ. Trời ạ, cái nha đầu này rốt cuộc là người nào chứ? Làm sao có thể nói không chỗ nào cố kỵ như vậy...... 

Đây, đây là chuyện mà một nữ tử bình thường có thể nói ra được sao? Chỉ nghe một thanh âm nói trầm ấm thật thản nhiên: "Nhóc con, ngươi không phải đã nhìn kiểm tra rồi sao?" 

Thanh âm này thình lình thốt lên. Long Phù Nguyệt sợ tới mức rùng mình một cái, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Phượng Thiên Vũ lười biếng tao nhã đứng ở cách đó không xa, trong tay cầm một chiếc quạt họa sơn thủy, gió nhẹ làm phất phơ tà áo trắng rộng của hắn phần phật bay lượn, giống như lúc nào cũng có thể nương theo gió mà đi. Bên cạnh hắn, còn có một mỹ nhân đang đứng. Toàn thân mặc một bộ y phục thủ công tinh xảo màu tím nhạt, trước ngực áo mỏng manh để lộ cái yếm màu lam nhạt, da trắng như ngọc, mặt như được vẽ từ tranh, đôi mi thanh tú hơi nhếch lên, bên ngoài vẻ xinh đẹp còn tiềm ẩn vẻ khí thế mạnh mẽ của người luyện võ. 

Vương gia luôn luôn không hề muốn nhiễm chút bụi bẩn, vậy mà hôm nay lại đi tới phòng giặt giũ hạ đẳng như thế này! Toàn bộ nữ nhân chỗ giặt giũ này đều quỳ xuống: "Thỉnh an Vương gia, phu nhân." 

Long Phù Nguyệt lại ngơ ngác đầu óc như để ở nơi nào, nhìn vị mỹ nữ kia xuất thần, hai mắt to tràn đầy những chấm nhỏ lấp lánh, vị này chính là Vân Mặc Dao rồi, nàng rốt cục nhìn thấy hiệp nữ cổ đại, không khác biệt mấy so với sự tưởng tượng của nàng. Cùng vị Vương gia gay này đứng chung một chỗ dường như, liếc mắt nhìn qua một cái, quả thực chính là hai đóa hoa tỷ muội... 

Người tên Vân Mặc Dao kia nhìn thoáng qua Long Phù Nguyệt, cũng khẽ nhíu đôi mi thanh tú một chút, nhất là lúc nghe được từ phu nhân kia thốt lên, sắc mặt lại hơi đổi, bất động thanh sắc đánh giá nàng vài lần. Đôi môi hồng hơi nhếch lên cười nói: "Vương gia, tiểu cô nương này chính là Long Phù Nguyệt tiểu công chúa hôm nay ngài mang về đến. Nhan sắc quả nhiên rất không tồi nhỉ." 

Long Phù Nguyệt sửng sốt. Này, thân phận công chúa của ta, đại mỹ nhân này làm sao có thể biết? Nhưng ngữ khí của mỹ nhân này dượng như không được thiện ý cho lắm, hình như có mùi dấm chua, kỳ quái, ta cùng nàng nước giếng không phạm nước sông, nàng công kích ta làm cái gì?

Chương 35: Bằng không sao có thể lên vị trí thị thiếp này chứ?

Nàng từ trước đến nay vốn không chịu thiệt thòi, lúc này đương nhiên cũng nuốt không trôi cơn tức này, cười khanh khách nói: "Phu nhân dung nhan của người cũng không tồi nha, nếu không làm sao có thể leo lên vị trí thị thiếp này? Nói không chừng sau này sẽ leo lên vị trí Vương Phi. Ôi, ta nghĩ nên gọi người một tiếng là Vương Phi nương nương..." 

Nàng ý vị châm chọc rất nặng, Phượng Thiên Vũ mỉm cười nhíu mày, nhưng trong mắt hiện lên một chút hứng thú. Vị Vân Mặc Dao kia bỗng dưng bị một tiểu nha đầu cười nhạo trước mặt nhiều người, nhất thời sắc mặt giận dữ đến đỏ ửng, hét to: "Làm càn! Xú nha đầu này còn tưởng là mình là công chúa sao? Ngươi hiện tại bất quá chỉ là một hạ nhân ti tiện, lại dám nói chuyện cùng chủ tử như thế?" 

Trong lòng Long Phù Nguyệt lại thầm thở dài một hơi: "Ôi, ta còn tưởng rằng là nữ hiệp đại khí hào sảng gì đấy, thì ra cũng là ngực lớn nhưng không có đầu óc......" 

Nàng cố ý làm ra vẻ mặt vô tội: "Như thế nào, ta nói là không đúng sao? Vân phu nhân, người không phải thị thiếp? Chẳng lẽ ngươi là Vương Phi? Ôi da, tiểu nhân nói sai rồi, xin lỗi." 

"Ngươi!" Long Phù Nguyệt xem như hoàn toàn giẫm phải nỗi đau của nàng, vị Vân phu nhân này rốt cục nổi cơn thịnh nộ, thân mình chợt lóe, bỗng nhiên đánh tới. Một chưởng hướng tới trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt, muốn cho trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng in dấu năm bàn tay, để ùa thu ảm đạm ố vàng xoa một luồng đỏ bừng...... 

Nàng thân mang võ công, tốc độ cực nhanh, Long Phù Nguyệt hoảng sợ, muốn tránh đã không kịp. Sắp gặp tai ương, trước mắt có bóng trắng chợt lóe, cũng không thấy hắn ra tay như thế nào, chỉ tùy tiện vươn tay bắt, theo Long Phù Nguyệt nhìn ra, bàn tay trắng như tuyết nhỏ bé của Vân Mặc Dao chỉ cách khuôn mắc nhỏ nhắn của nàng vẻn vẹn còn có một tấc... Khoảng cách một tấc này đã cứu khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Nhưng mà ngọn chưởng phong phần phật kia vẫn là thổi trúng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng làm đau, không dám nghĩ tiếp theo nếu bị một chưởng này chụp trúng, mặt của nàng có thể lập tức liền biến thành đầu heo hay không... 

Phượng Thiên Vũ mặt trầm như nước, lạnh lùng thốt: "Mặc Dao, ngươi cùng một hạ nhân đấu, không biết là vô cùng mất thân phận sao?" 

Cổ tay Vân Mặc Dao bị hắn nắm chặt đau đớn, nghe được một câu này của hắn, nao nao, nàng vốn nghĩ đến Phượng Thiên Vũ chắn nàng một chưởng này là có ý định che chở nha đầu này. Nhưng nghe hắn vừa nói như thế, thực sự có thể thở phào nhẹ nhỏm.

Chương 36: Nhất Phật xuất thế, nhị Phật thăng thiên!

Khẽ gật đầu: "Vương gia giáo huấn rất phải. Là Mặc Dao lỗ mãng rồi". 

Long Phù Nguyệt vốn thấy hắn vì chính mình mà cản cho nàng một chưởng, trong lòng còn có chút cảm kích, nghe hắn vừa nói như thế, nàng quyết định đem cảm kích lúc nãy thu hồi! Cũng bắt đầu khinh bỉ hắn. 

Phượng Thiên Vũ liếc mắt nhìn Long Phù Nguyệt, thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nha đầu kia âm tình bất định, biểu tình dị thường phong phú, trong bụng âm thầm buồn cười, nên quyết định lửa cháy tưới thêm dầu: "Tiểu nha đầu này chỉ là một trò tiêu khiển, làm sao thích, vừa rồi cùng các nàng nói giỡn hai câu, nếu không thích, ngươi có thể không để ý, cho dù các nàng không đúng, ngươi coi như là mèo con, chó con cào hai cái, có thể tha thứ thì tha thứ, không thể tha thứ thì nói một tiếng với quản gia giáo huấn các nàng ta một chút. Không đáng tự tay động thủ, mất thể thống".

 Những lời này vừa nói ra, oán khí đầy mình của Vân Mặc Dao nhất thời tiêu tan, thị uy trừng mắt liếc nhìn Long Phù Nguyệt. 

Đối với Phượng Thiên Vũ cười nhẹ nhàng: "Vương gia nói rất đúng, là tiện thiếp hồ đồ" 

Long Phù Nguyệt nghe được hắn nói những lời này lại tức giận đến nhất Phật xuất thế, nhị Phật thăng thiên! Này, tên biến thái này, dám đem nàng so sánh thành chó con, mèo con. Nàng đã biết, hắn không có tốt bụng như vậy tới cứu nàng. Hắn và nàng đời trước chắc chắn có bát tự xung đột. (Bát tự: ngày tháng năm sinh) Nàng hung hăng trừng mắt liếc nhìn Phượng Thiên Vũ, lạnh lùng cười: "A, a Vương gia, đại giá của ngài tại sao lại đặt chân tới trong viện của chó con, mèo con? Hay là ngài cùng phu nhân của người bị mèo con, chó con cắn qua? Cẩn thận bệnh chó dại đó." 

Dứt lời đặt mông ngồi ở trên ghế nhỏ, dày vò quần áo trong chậu, hận đống quần áo đó chính là mặt của Phượng Thiên Vũ mà muốn khoét một lỗ trên đó. Phượng Thiên Vũ lại cười ha ha, cười dài nói: "Xem ra ngươi làm công chúa thành thói quen, vẫn còn ngang ngược càn rỡ vô cùng. Không sao, bổn vương sẽ từ từ sửa thói xấu của ngươi, cho ngươi biết thế nào là bổn phận của một hạ nhân". 

Nói xong, vung tay lên bảo: "Tất cả áo quần nơi này đều giao cho vị tiểu công chúa của nước Thiên Cơ xử lý, các ngươi có thể đi nghỉ ngơi" 

Nơi giặt quần áo này chừng bảy tám người, nghe Vương gia phân phó xong, trên mặt mỗi người đều lộ ra sắc mặt vui mừng, chỉ có Điềm Nhi, nàng cùng Long Phù Nguyệt rất hợp, thấy nàng chịu trừng phạt, trong lòng có chút không đành lòng. Bất quá nàng cũng chỉ là hạ nhân, đương nhiên không dám đi cầu tình. Chỉ biết cùng những người khác lén lút lui ra. Long Phù Nguyệt lại gần như nhảy dựng lên! Nhìn một đống quần áo chất cao như núi kia, đầu lập tức lớn một vòng, hôn mê! Nhiều như vậy, dù nàng có giặt đến sáng mai cũng chưa chắc giặt xong! Biết là mình không gìn giữ mồm miệng đã chọc giận tên biến thái này, trong lòng không khỏi thầm mắng. Thối gay, đồ Lessbian, lại nhỏ mọn như vậy. . . . . .

Trong lòng gần như đem mười tám đời tổ tông của Phượng Thiên Vũ lần lượt ân cần thăm hỏi một lần. Phượng Thiên Vũ híp đôi mắt đa tình nhìn nét mặt thiên biến vạn hóa của nàng, trong lòng vô cùng thích thú, thản nhiên nói: "Tiểu nha đầu, ngươi có ý kiến gì hay không?" 

Long Phù Nguyệt nhìn hắn một cái, thấy vẻ mặt hắn như đang xem kịch vui, liền biết nói giờ phút này quyết không thể tiếp tịc nhanh mồm nhanh miệng nữa, bằng không Vương gia gay biến thái này không biết lại suy nghĩ ra những trò quỷ quái gì để tra tấn nàng. Hừ, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, nàng quyết định! Lần này nhịn trước! Nàng cố gắng cười nhẹ một tiếng: "Không dám có ý kiến, đương nhiên không dám có ý kiến. Vậy không phải ngài có thể đi rồi sao? Cẩn thận mảnh đất này bẩn chân ngài, như vậy sẽ không tốt lắm đâu." 

Di, nha đầu kia lần này lị không hề nổi giận nga! Phượng Thiên Vũ thực mất hứng, sờ sờ mũi, đôi mắt hoa đào xinh đẹp khẽ chuyển động, thản nhiên cười nói: "Ngoan, như thế này mới giống, truyền lệnh bổn vương xuống dưới, nếu đống quần áo này, sẽ không cho nàng ấy ăn cơm." 

"Cái gì? !" 

Long Phù Nguyệt nhảy dựng lên! Giặt không xong không cho ăn cơm? ! Trời ạ, từ lúc nàng xuyên qua đến giờ vẫn chưa có hột cơm nào vào bụng, nàng đói đến mức thân trước thân sau gần dunhx sát vào nhau rồi. Thật vất vả chờ đến sắc trời bắt đầu tối, ánh mắt của nàng lại mờ mịt, nhìn về hướng phòng bếp toát ra từng đợt từng đợt khói bếp, truyền tới từng trận thơm ngát của thức ăn, lòng tràn đầy ý nghĩ đến sắp tới giờ ăn cơm. Lại không nghĩ rằng một câu nói của tên biến thái này, liền tước đoạt quyền lợi ăn cơm của nàng lần này. Trời ạ, sao ông không giáng sấm sét xuống ngay đi, đem yêu nghiệt này tróc trở về trển đi? Không có thiên lý, thực sự không có thiên lý mà! Nàng vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy ánh mắt hứng thú của Phượng Thiên Vũ kia, tựa hồ đang chờ nàng tức giận phát cuồng. . . . . . 

Hừ! Nàng sẽ không để hắn đạt được mục đích đâu! Nàng chậm rãi vén cánh tay: "Không ăn thì không ăn, xem như hôm nay ta giảm béo vậy." 

Lại ngồi xuống. Một bên miệng bắt đầu cất tiêng ca hát: Ta thích tắm cho chú rùa nhỏ.....cẩn thận bọ chó Thiệt nhiều bọt xà phòng.... tàu ngầm đang cầu nguyện Ta yêu làn da sạch sẽ sau khi giặt giũ..... đội mũ tắm Hát hát nhảy nhót......  Mỹ Nhân Ngư muốn chạy trốn Xông lên lao xuống gột rửa trái chà xát chà xát phải xoa xoa có rảnh lại đến nắm chặc tay Xông lên lao xuống gột rửa trái chà xát chà xát phải xoa xoa bồn giặt nhà của ta thật lớn, giặt thật vui. . . . . .

 Đây là cái gì ca? Thật cổ quái!

Chương 37: Bổn cô nương là con gián đánh không chết

Phượng Thiên Vũ nghe được một đầu hắc tuyến. Nhưng nhìn đến nha đầu này giống như là con giánđánh không chết, còn vui vẻ hát ca. Hắn lại hơi cảm thấy buồn cười, nử tử cổ quái như vậy hắn là lần đầu tiên gặp được, khóe môi hơi nhếch lên, ánh mắt màu xanh như biển rộng phát ra một tia sáng. Nha đầu này gợi lên ột trò chơi đầy thích thú.. 

"Ha ha, tiểu nha đầu, về sau cuộc sống của chúng ta còn dài, bản thân ta muốn nhìn thấy con người thật của ngươi" 

Hắn bỗng nhiên cảm thấy tương lai đã tràn ngập chờ mong thật lớn! Rồi hắn cúi đầu hôn trên môi Vân Mặc Dao: "Đi thôi, ái phi. Bổn vương dẫn ngươi đi tới mấy nơi chơi đùa." 

Ánh mắt Vân Mặc Dao sáng lên. Bởi vì Phượng Thiên Vũ đối với mấy người thị thiếp của hắn luôn luôn cực kỳ lãnh đạm, chỉ lấy các nàng làm cái công cụ tiết dục, không nghĩ tới hôm nay đối với nàng thể hiện ra nhu tình như vậy! Hay là, hắn thật sự thích mình? Như vậy, địa vị Cửu vương chánh phi của ta chỉ sợ cũng không còn xa nữa. Vân Mặc Dao vui sướng rồi lại bất an, ân cần đỡ lấy cánh tay Phượng Thiên Vũ, đi một mạch. 

Long Phù Nguyệt thấy đoàn người của hắn đi xa, thầm mắng một tiếng: "Thối biến thái, đồ gay, dám biến đổi biện pháp để ép buộc ta! Hừ, tối hôm nay cô nãi nãi bỏ chạy, xem ngươi có thể làm gì ta!"

Đã là canh hai, ánh trăng chỉ lộ ra nửa gương mặt đang đắc ý. Long Phù Nguyệt đem chỗ quần áo đã giặt xong đưa cho Lục nhi, để nàng kiểm tra những quần áo mà mình đã giặt. Lục nhi thấy nàng phơi nắng các màu quần áo vạn quốc kỳ giống nhau, không phân biệt cấp bậc màu sắc, không khỏi có chút buồn bực, tiểu nha đầu này làm sao có thể giặt nhanh như vậy, nàng còn tưởng rằng là nha đầu kia chỉ qua loa ứng phó, không ngờ khi đến kiểm tra tất cả các kiện quận áo, tất cả đều sạch sẽ như mới. Nha đầu kia không phải đã có thần tiên trợ giúp chứ? Tại sao lại giặt nhanh như vậy! Nàng còn tưởng rằng nha đầu kia sẽ giặt mãi đến hừng đông ngày mai đi. Tìm không ra sơ hở, Lục nhi liền giáo huấn nàng hai câu, đơn giản chính là nô tỳ phải có bộ dạng của nô tỳ, phải giữ bổn phận...... Đại loại là những lời như vậy. 

Long Phù Nguyệt cũng không biết có nghe hay không, cái đầu nhỏ của nàng giống như gà con mổ thóc. Lục nhi vốn đã buồn ngủ vô cùng, giáo huấn hai câu, liền cho nàng đi ăn cơm.

Long Phù Nguyệt sớm đói bụng đến đòi mạng, cũng không coi xem cơm này có phẩm chất hay không, liền ăn hết. Nàng nằm ở trong một căn lều giản dị, lẳng lặng dưỡng thần một hồi. 

Lúc nghe được mọi người đều đã ngủ say, nàng lúc này mới xoay người đứng dậy. Từ dưới giường mặt lấy ra một cái bọc nhỏ, chân tay nhẹ nhàng đi tới bên ngoài. Đi đến một chỗ bóng tối, liền đem cái bọc nhỏ kia mở ra, từ trong lấy ra một bộ quần áo. Vội vội vàng vàng mặc lên trên người. Quần áo này vốn là quần áo binh sĩ bình thường, là nàng trộm ra trong lúc giặt quần áo. Mặc dù là bộ nhỏ nhất, nhưng mặc ở trên người của nàng, vẫn còn có chút lớn. Hơn nữa bởi vì thời gian quá ngắn, còn ướt sũng. Mặc lên người, hàn khí chui thẳng nhập vào thân thể, làm nàng kìm lòng không được rùng mình một cái. Nàng ôm lấy cánh tay, cũng bất chấp rét lạnh, đi về hướng phía cửa cổng doanh traị. 

Nàng tuy rằng vô cùng khẩn trương, nhưng sợ bị hoài nghi, cũng không dám chạy, chỉ có thể bước nhanh đi. Dọc theo con đường này tuy rằng đụng phải mấy nhóm binh lính tuần tra, nhưng bởi vì nàng sớm có phòng bị, len lén nghe xong khẩu lệnh của bọn họ, lại mặc trang phục của doanh trại, khẩu lệnh giống nhau, thật cũng không có ai hoài nghi nàng. Nàng rất dễ dàng đi ra ngoài. Doanh trại của Phượng Thiên Vũ xây ở trên một ngọn núi nhỏ ở ngoại ô thành đô. Núi tuy rằng không cao, nhưng cũng rất ẩn mật, gió đêm thổi qua ngọn cây nghe như giống như đám sói trong đêm đang gào thét. 

Trong đêm, núi rừng yên tĩnh, âm trầm và khủng bố. Long Phù Nguyệt chỉ muốn chạy trốn, sợ bị người phát hiện, rừng rậm làm sao để đi. Nàng lại là dân mù đường, đi như vậy được hơn nửa canh giờ, nàng bỗng nhiên rất nghi ngờ rằng mình đã bị lạc đường, nàng muốn đi xuống núi, bò qua một ngọn núi rồi lại đi lên một cái đỉnh núi, làm sao cũng chạy không thoát ngọn núi này......

Hoang mang, nghĩ rằng mình sẽ không đi ở trong này cả đời chứ? Long Phù Nguyệt rùng mình một cái, ôm lấy cánh tay. Hắt xì! Long Phù Nguyệt hắt hơi một cái thực vang dội cả núi rừng.

 A.., lạnh quá! Quần áo ướt sũng thật lạnh, nàng cũng bị đông lạnh bị cảm mất rồi. Nàng bước cao bước thấp đi tới, chợt nghe sau lưng trong bụi cỏ tiếng "rầm" vừa vang lên, bả vai mạnh bị đè xuống, hai cái gì tròn tròn sắc nhọn liền đè trên bả vai. Một đoàn hơi nóng hầm hập hơi thở phun trên cổ của nàng...... 

Lông tơ toàn thân Long Phù Nguyệt đều dựng lên! Có sói! Nếu như nàng đoán không lầm, vật khoát lên trên vai nàng hai chân trước của con sói, mà cái nóng hầm hập hơi thở kia chính là hơi thở của con sói phun ra, nó đang chờ nàng......

Chương 38: Hảo xà cũng không chịu nổi đám sói

Nàng dù sao ở Miêu trại nhiều năm, chung quanh Miêu trại cũng có bầy sói thường lui tới, nàng đã sớm nghe những trưởng lão từng nói qua, sói thích ở sau lưng bổ nhào vào bả vai của người, ở phía sau thì tuyệt đối không thể quay đầu, một khi quay đầu, liền sẽ bị sói cắn cổ họng! Đến lúc đó, thần tiên cũng không thể cứu! Nhưng, nàng tuy rằng đã nghe nói qua, nhưng rốt cuộc chưa thấy qua. Lúc hai cái móng vuốt của con sói kia mới đáp đến đầu vai của nàng, nàng thiếu chút nữa sẽ theo bản năng mà quay đầu nhìn lại. May mắn, nàng đúng lúc đang nhớ lại truyền thuyết kia. Đầu quay lại một nửa, lại chạy nhanh chóng quay lại. Chỉ sợ tới mức trong lòng phốc phốc nhảy loạn, gần như đụng tới miệng. Thân hình của nàng cứng ngắt, bỗng nhiên như tia chớp vỗ một cái trên cánh tay có thanh xà Đồ Đằng. 

Vù! Một hình ảnh màu xanh hiện lên, chỉ nghe sau lưng truyền đến một tiếng sói kêu rên, hai chân khoát trên vai nàng liền lập tức hạ xuống...... Long Phù Nguyệt nhân cơ hội nhảy về phía trước vài bước, lúc đó mới quay đầu lại, nhìn thấy phía sau cách đó không xa là một con sói đang nằm úp, khóe miệng có chỗ chảy ra máu đen, dĩ nhiên đã bị mất mạng. 

Long Phù Nguyệt chưa hết kinh hồn, biết lại là tiểu thanh xà trên cánh tay cứu mình, thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Đang muốn bước đi, lại trong lúc vô ý vừa ngẩng đầu, nàng bỗng nhiên giống bị định thân bị chôn chặt tại chỗ. Ánh mắt! Ánh mắt xanh mượt! Những đốm sáng giống như ngọn lửa của ma quỷ đang ở chung quanh trong bụi cỏ, sau cây to lòe lòe nhấp nháy, không dưới hai mươi cặp mắt...... 

Đám sói! Nàng lại gặp đám sói! Long Phù Nguyệt sợ tới mức dưới chân lảo đảo suýt tí nữa té ngã. Tiểu thanh xà của nàng tuy rằng lợi hại, nhưng hảo xà cũng không chịu nổi đám sói, nếu chúng nó cùng nhau đánh lại đây, dù là tiểu thanh xà chắc cũng không cứu được nàng.

Ông trời ơi, Ông địa ơi, phán quan thối, ngươi đem ta tới chỗ này là vì muốn cho sói ăn ta? Vừa nghĩ tới không bao lâu nữa, nàng sẽ bị đám sói cắn xé thành một bộ xương máu chảy đầm đìa, cả người nàng liền phát run. Xoay người muốn chạy, lại phát hiện sau lưng cũng có mấy cái đèn xanh lung giống như ánh mắt...... 

Xong rồi! Trời muốn nàng chết! Long Phù Nguyệt cứng ngắc tại nơi đó, một cử động cũng không dám. Bởi vì vừa mới có một con sói tự nhiên bị mất mạng, cho nên đám sói cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, mấy ánh mắt xanh mượt nhìn nàng, sau đó từng bước một tiến lại gần.

Chương 39: Phải chết trong miệng sói, nàng liền kéo hắn theo!

Vòng vây thu nhỏ lại một chút, sắc mặt Long Phù Nguyệt cũng đã trở nên trắng bệch, hai chân run rẩy. Đàn sói này tựa hồ có thủ lĩnh thao túng phía sau, sau một tiếng sói tru ngân nga bi thương, đàn sói cúi thấp thân mình, chân trước phục xuống, chân sau lấy đà, Long Phù Nguyệt biết, sói bày ra tư thế này, đó là muốn tấn công! 

Long Phù Nguyệt nhắm mắt lại: "Diêm vương Đại gia, phán quan thúc thúc, ta đến tìm các người uống trà đây..." 

Uông! Uông! Uông! Uông! Uông! Uông! Một loạt tiếng chó sủa dồn dập từ phía sau truyền tới. Đàn sói vốn đang muốn tân công, lần này tất cả dừng lại, bắt đầu xôn xao đứng lên. 

Long Phù Nguyệt vốn đang nhắm mắt chờ chết, nghe được tiếng chó sủa, lại ngẩn ra, đây là thâm sơn sao lại có chó? Nàng trợn mắt nhìn lên lại thấy một cái bóng đen đang phi nhanh lại đây. Gần như chỉ trong nháy mắt sẽ đến trước mắt Long Phù Nguyệt. Long Phù Nguyệt hoảng sợ, tập trung nhìn vào, cái bóng kia là một con chó đen to lớn, toàn thân là da lông bàn lóe sáng, lông thật dài che đi ánh mắt tỏa sáng, chỉ hé ra nửa con mắt, uy phong lẫm liệt . 

Chó săn? Những con chó này là những con chó săn thiện nghệ! Những con chó săn này ở trên người Long Phù Nguyệt hít hít ngửi ngửi, bỗng nhiên ngữa mặt lên trời thét dài một tiếng. Làm cho Long Phù Nguyệt kinh hồn bạt vía. 

Theo tiếng thét dài, cách đó không xa có cái bóng trắng chợt lóe, một người giống như từ trên trời hạ xuống, như con chim to bay lại đây. Lập tức dừng lại bên cạnh Long Phù Nguyệt. Long Phù Nguyệt vừa nhìn thấy khuôn mặt hắn, trong lòng liền nhảy dựng. 

Phượng Thiên Vũ, người này dĩ nhiên là Phượng Thiên Vũ! Đôi mắt Phượng Thiên Vũ lấp lánh khi nhìn thấy nàng, tựa tiếu phi tiếu nói: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, giặt quần áo không làm hao phí sức lực của ngươi, lại chạy đến đây ngắm trăng, xem sao, thuận tiện đánh sói?" 

Long Phù Nguyệt cúi đầu, cười gượng hai tiếng, nói không ra lời. Đàn sói hoang mang một chút, rất nhanh lại yên tĩnh xuống. Dù sao, chúng nó cũng không có ý định buông tha miếng mồi ngon này. Nằm ở trên mặt đất, cúi đầu rít gào, lại muốn tấn công, tất cả chỉ trong nháy mắt. 

Gương mặt Long Phù Nguyệt tái nhợt bất chấp tất cả nắm chặt ống tay áo Phượng Thiên Vũ, chết cũng không buông, nàng quyết định nếu phải chết trong miệng sói cũng phải kéo hắn chết cùng.

Chương 40: Chó săn hung hãn như vậy lại kêu cái tên nhu thuận như thế...

Phượng Thiên Vũ thấy tiểu nha đầu giương nanh múa vuốt giờ phút này giống như con chó nhỏ hoảng sợ núp sát vào hắn. Không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười. Cánh tay trái duỗi ra, bỗng nhiên đem nàng ôm lấy, ở bên tai nàng cúi đầu nói: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, ta dùng ngươi đi đánh sói nhé!" 

Lời nói hắn thốt lên thật trầm ấm, nhưng trong lời nói lại đem Long Phù Nguyệt dọa nhảy dựng một cái. Không đợi nàng phản ứng, hắn ôm nàng bay lên trời, hướng về phía bầy sói liền đánh một cái sau gáy. Mắt thấy con sói đang chảy nước miếng, Long Phù Nguyệt sợ tới mức thất thanh thét chói tai, gần như làm điếc lỗ tai Phượng Thiên Vũ. 

"Phốc" một tiếng, một cỗ nóng hầm hập gì đó vẩy ra lại đây, lại nghe âm thanh vật gì đó rơi xuống. Đàn sói bỗng đứng lên tru dài một tiếng. Long Phù Nguyệt gắt gao ôm cổ Phượng Thiên Vũ,  bị tiếng sói tru làm cho hoảng sợ, trợn mắt nhìn thấy. Thì ra trên chóp mũi có một nhúm lông sói. Con sói này so với bình thường lớn hơn một chút. Giờ phút này nằm trên mặt đất, đỉnh đầu một mảnh huyết nhục mơ hồ, liền bị Phượng Thiên Vũ chụp nát thiên linh cái. 

Đầu sói? Đây là đầu sói? Đàn sói mất đi thủ lĩnh, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, tru lên một tiếng, liền hướng bốn phía mà chạy. 

Đôi mắt Phượng Thiên Vũ hiện lên một tia âm ngoan, hé ra gương mặt khuynh quốc khuynh thành cười tủm tỉm, hơi hơi vung tay lên: "Cục Cưng, lên!" 

Đàn chó ngao màu đen kia sớm đã không còn kiên nhẫn, chỉ mong nghe được tiếng mệnh lệnh của chủ nhân, gầm rú một tiếng, hướng một con sói đánh tới. Cục Cưng? Con chó ngao hung mãnh như vậy cư nhiên có một cái tên nhu thuận như vậy? Khuôn mặt Long Phù Nguyệt xuất hiện vài đường màu đen. Vị cửu vương gia này quả nhiên đủ biến thái, cái tên như vậy cũng có thể đặt.

Chó ngao kia quả nhiên dị thường hung mãnh, giống như hổ lạc vào đàn dê, liền cắn chết vài con sói. Còn lại mấy con chạy trốn. Măt thấy đàn sói thoáng chốc biến mất, Long Phù Nguyệt cuối cùng thở dài một hơi. Chỉ nghe âm thanh lười nhác của Phượng Thiên Vũ truyền tới: "Nhuyễn ngược ôn hương thật mềm mại, tiểu Nguyệt Nguyệt ngươi còn muốn yêu thương nhung nhớ bản vương bao lâu?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro