Chương: Từ 311 đến 320

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 311: Thành công xem nàng dọa trắng mặt         

Ánh mắt của lão hoàng đế chợt lóe: "Nói như vậy, ngươi là thật sự thích hắn sao? Vậy ngươi đối thái tử thấy thế nào? Cảm nhận hắn như thế nào?"         

Long Phù Nguyệt sửng sốt, lão hoàng đế này là có ý gì? Hắn không phải là muốn loạn điểm uyên ương phổ, đem nàng lại chỉ cho tên bao cỏ thái tử kia chứ? !         

Hỏi cách nhìn của nàng đối với thái tử ? Nha , nàng rất muốn nói ' Thái tử rất ngu ngốc,  thực sự vô cùng ngu ngốc, hoàng đế lập hắn ta làm thái tử thật đúng là mắt bị mù...  '         

Nhưng mà, xem lão hoàng đế này cũng không phải dễ trêu đùa, khôn khéo âm trầm giống như con hồ ly, ông ta lập tên bao cỏ làm thái tử chỉ sợ có thâm ý khác. Bí mật của hoàng gia nàng không nên tham dự thì tốt hơn.        

 "Ha ha, thái tử gia không hổ là huyết mạch hoàng gia, tuấn mỹ uy vũ, tâm như lưu ly, là một thái tử gia rất tốt ." 

Trong lòng cũng đang cười thầm: Tâm như lưu ly, ha ha, cũng chính là liếc mắt một cái đã thông thấu ý tứ của hắn, nàng cuối cùng không có nói sai. Lão hoàng đế hừ một tiếng, nha đầu kia nói chuyện cẩn thận, nhưng thật ra rất có phong phạm của hoàng gia . Nhưng nàng rốt cuộc là công chúa Thiên Cơ quốc, khó bảo đảm nàng sẽ không bởi vì Vũ nhi diệt quốc gia của nàng mà ghi hận trong lòng, nếu bụng dạ nàng khó lường, chỉ sợ Vũ nhi gặp nhiều thua thiệt! Nhưng nếu đem nàng giết chết, lấy tính tình của Vũ nhi, chỉ sợ lập tức sẽ cùng ông ta trở mặt! Vũ nhi là nhi tử ông ta nể trọng nhất, ông ta cũng không muốn mất đi hắn.        

 Nhưng nếu như lưu lại nàng, không thành toàn hôn sự nàng cùng Vũ nhi, Vũ nhi  phản loạn đó là chuyện tiếp theo, nếu bản lãnh này của nàng bị quốc gia khác sử dụng, đây chính là rắc rối lớn. Nhưng nàng ta quyết không thể làm chánh phi của Vũ nhi, xem ra cũng chỉ có thể để cho nàng làm sườn phi của Vũ nhi  rồi, nhưng Vũ nhi tựa hồ lại rất không vui....

 Ông ta nhìn Long Phù Nguyệt, tựa như nhìn một ngọn núi lửa sắp phun trào, nhất thời không biết nên đem nàng nhét vào đâu có vẻ an toàn hơn...  Một cái đầu lại bắt đầu đau .           

Ánh mắt ông ta thâm trầm nhìn Long Phù Nguyệt liếc mắt một cái, khuôn mặt lại hoàn toàn không thể nhìn ra biểu tình gì , thản nhiên nói: "Trẫm không biết ngươi cùng thái tử có hiềm khích gì,, nhưng ngươi đắc tội  thái tử đó là chuyện không thể chối cãi, khinh mạn hoàng gia đó là tử tội, huống chi ngươi là vũ nhục thái tử, cho nên, trẫm có thể phán ngươi tội bất kính ban cho ngươi cái chết. . . . . ."         

Trái tim Long Phù Nguyệt nhảy dựng mạnh mẽ, lão hoàng đế này là muốn diệt cỏ tận gốc, mưu ma chước quỷ sao? Nàng mở to hai mắt, chờ hoàng thượng nói thêm gì nữa. Hoàng thượng nhìn nàng một cái, thành công thấy nàng bị dọa trắng mặt, trong lòng âm thầm vừa lòng.

Chương 312: Nàng đang ăn cũng có người ở một bên nhìn chằm chằm 

Hoàng thượng nhìn nàng một cái, thành công thấy nàng bị dọa trắng mặt, trong lòng âm thầm vừa lòng, nói tiếp: "Nhưng ngươi vừa mới lập công lớn, dù sao cũng gánh vác một phần lỗi lầm của ngươi, cho nên ..."         

Long Phù Nguyệt nghe ông ta nói thở mạnh, một lòng bất ổn , chỉ còn chờ ông ta nói tiếp.           Lão hoàng đế cũng không nói, nhìn nàng vài lần bỗng nhiên thản nhiên nói: "Long cô nương xem như là một cô nương thông minh,  ta nghĩ ngươi hiểu được phải nên làm như thế nào. Được rồi, thời điểm không còn sớm, trước ủy khuất cô nương đi xuống, trẫm thì sẽ theo lẽ công bằng mà định đoạt."         

Phất phất tay: "Mang Long cô nương đi Thu Hương uyển, sành ăn, không được chậm trễ.           Đương nhiên có tiểu thái giám lại đây mang Long Phù Nguyệt đi.          

 Long Phù Nguyệt bị đưa đến một cái tiểu viện trong hoàng cung. Tiểu viện này không lớn, nhưng người trông coi cũng thật không ít. Cửa lớn cũng cao vút, cửa phòng ngủ cũng kín mít, lại ngẩng đầu nhìn xem, trên nóc nhà cũng thật sự rất cao.         

Nha , võ công của nàng lại không cao, có cần phòng bị như vậy sao?

Long Phù Nguyệt vẻ mặt hắc tuyến, đi theo dưới sự dẫn dắt tiểu thái giám kia , đi vào trong phòng .           

Trong phòng không hề ngoài ý muốn , cũng có hai ả thị nữ nhìn dáng vóc to tướng nhìn qua đã biết là người luyện võ. Nhìn cánh tay chân  cường tráng, đã biết không có gì là lương thiện.         Đến buổi cơm chiều, Long Phù Nguyệt cuối cùng đã biết cái gì là sành ăn, không thể chậm trễ. Cơm chiều là hai cái bánh bao thêm một ít lát dưa muối, cộng thêm một ly nước lọc.    

May mắn Long Phù Nguyệt vừa rồi trong sa mạc trở về, khẩu vị thô ráp không ít, nói sau nàng đi dạo một buổi chiều, sớm đói bụng đến đến hoa cả mắt, cho nên trong lòng nàng tuy rằng oán niệm thật mạnh, nhưng vẫn là thực anh dũng  nuốt vào. Nàng muốn tích góp thể lực từng tí một , không ăn cũng không được.         

Đến nửa đêm, Long Phù Nguyệt lại buồn bực nàng đang ăn cũng có người ở một bên nhìn chằm chằm! Cuộc sống của nàng hiện giờ có thể giống như quả trứng màu vàng ! Chỉ còn thử nghiệm sức chịu đựng của chính bản thân rồi!  Thật vất vả sống qua một đêm, nghĩ đến ngày hôm sau hoàng đế còn có thể thẩm vấn nàng, nhưng không ngờ hoàng đế dường như đã quên nàng rồi. 

Thời gian vừa nhắm mắt mở mắt, lại nhắm, lại mở. trong nháy mắt, Long Phù Nguyệt đã bị giam lỏng  tại nơi này ba ngày rồi!  Nàng cũng gặm ba ngày  bánh bao dưa muối

Chương 313: Làm sao cũng không thoát khỏi nhà giam này.

 Ngày đầu tiên, nàng có thể ăn được, ngủ được, quyết định làm nữ tử chỉ sống trong nhà.   

Ngày thứ hai, nàng bày ra bộ dáng, cuộc sống này thực sự chết tiệt thật.. Nàng là thanh niên của chủ nghĩa xã hội khoa học hiện đại, lại từng nếm trải nền giáo dục trung nông và bần nông. 

Ngày thứ ba, nàng rốt cuộc đã đói đến muốn hoa mắt, nàng thấy khuôn mặt lớn của hai thị nữ thì nghĩ đến bánh bao, thấy bàn tay của các nàng thì liền nghĩ đến móng giò. Nha, muốn khi dễ nàng phải không? Có bản lĩnh thì đi tìm đứa con trai bảo bối của ông ta mà gây phiền toái a, sao lại khi dễ một con tôm nhỏ như nàng?               

Mà Phượng Thiên Vũ, cái tên kia lại như biến mất không còn dấu vết! Hoàn toàn không đến thăm nàng một lần! Người này không phải là đi tìm đám oanh oanh yến yến, rồi quên mất nàng chứ? ! Tiểu hồ ly không biết có tìm được hắn không.....             

55555, nàng hiện tại nhớ cái giường ấm áp quá, đồ ăn phong phú, không biết nàng sau này còn có thể ăn được nữa không? Những phạm nhân khác còn có không khí, thời gian. Đến phiên nàng thì lại khác biệt, toàn bộ bị giam trong cái tiểu viện nhỏ bé chật hẹp này, ăn uống cũng như thế, nàng nghẹn đến muốn điên rồi! Nhưng...Nàng một chút biện pháp cũng không có!              Nàng như một con chim nhỏ bị cắt bỏ đôi cánh, ở trong tiểu viện này bất lực nhảy, nhưng làm thế nào cũng không thể nhảy khỏi nhà giam này.              

Trong ngự thư phòng, lão hoàng đế Thiên Tuyền quốc, rất hứng thú, ngồi trên ngai vàng, nghiêng mắt nhìn nhi tử ưu tú nhất: "Vũ nhi, con thật có tâm nha, lại đến đây thăm phụ hoàng rồi, lại liên tục đến đây trong ba ngày, trẫm đã bị lòng hiếu thảo của con làm cảm động rồi." 

Phượng Thiên Vũ ngước mắt nhìn ông ta, trong lòng lại âm thầm cắn răng. Trong đêm kia khi vừa nhận được tin tức, liền cấp tốc chạy đến hoàng cung, thế nhưng hoàng thượng lại đi ngủ, không tiếp.              

Hắn biết hoàng thượng nể mặt mũi của hắn, nhất thời sẽ không hại Long Phù Nguyệt, cho nên hắn đành phải nhẫn nhịn.  Nhưng không ngờ ngày thứ hai, thứ ba hoàng đế lại cự tuyệt cả lời cầu kiến của hắn, hắn ngay cả hoàng cung cũng không vào được.

Tiểu hồ ly nhịn không được, muốn vào nhìn trộm, bị hắn ngăn lại, bởi vì hắn biết việc nhỏ không nhịn sẽ hỏng việc lớn, hắn không muốn Long Phù Nguyệt lại thêm một lỗi, sẽ là cái cớ cho người khác. Cho nên hắn nhịn.

 Ngày hôm nay, hắn nhịn không được nữa, ở bên ngoài cung ước chừng một ngày, lão hoàng đế cuối cùng truyền chỉ triệu hắn.

Chương 314: Vậy... phải nhìn biểu hiện của ngươi cùng nàng

Thấy lão hoàng đế gần như có ý trêu tức, Phượng Thiên Vũ cưỡng chế lửa giận, lên tiếng nói: "Phận làm nhi tử đương nhiên là phải hiếu thuận rồi. Hôn thê của nhi thần không biết đã phạm vào tội gì mà phụ hoàng đem nàng giam lỏng?"              

Lão hoàng đế tựa hồ không nghĩ hắn sẽ đi thẳng vào vấn đề, thậm chí ngay cả nói vòng vèo cũng không, bất giác có chút kinh ngạc, ngón tay thon dài hơi di chuyển trên Long án, đôi mắt sâu thẳm tựa như không thấy đáy nhìn không ra cảm xúc gì: "Long Phù Nguyệt ỷ công kiêu ngạo, lại đối với thái tử vô lễ, khinh thường hoàng thất đây chính là tội chết. Trẫm chỉ giam lỏng nàng, đã là coi trọng hoàng nhi rồi. Tại sao hoàng nhi không cảm kích phụ hoàng, lại còn trách cứ ta?"               

Phượng Thiên Vũ khẽ nhếch miệng, lông mày chau lại, thản nhiên nói: "Vậy phụ hoàng muốn xử trí nàng như thế nào?"              

 "Vậy... phải nhìn biểu hiện của con cùng nàng . Biểu hiện tốt, trẫm tự nhiên sẽ thả nàng, bỏ qua chuyện cũ, còn nếu không để trẫm vừa lòng, thì trẫm đành phải nhốt nàng cả đời. Dù sao hoàng cung này cũng rất lớn, thêm một miệng ăn cũng không sao. " Trên mặt Lão hoàng đế vẫn giữ vẻ vân đạm phong khinh, ánh mắt lại cực kỳ sắc bén, lộ ra một tia tàn nhẫn.

 Phượng Thiên Vũ khép hờ ánh mắt, hắn tất nhiên biết lão hoàng đế có ý gì. Ông ta muốn ép mình cưới Long Phù Nguyệt làm sườn phi ! Nhưng......Mình rõ ràng dã hứa cùng nàng, muốn lấy nàng làm chính phi, hơn nữa ngoại trừ Long Phù Nguyệt, hắn cũng không muốn lấy thêm bất kì một nữ tử nào.               

Nhưng nếu không đáp ứng yêu cầu của lão hoàng đế, chỉ sợ sẽ khiến cho hoàng thượng ra chiêu khác làm tổn hại nàng, hắn không thể không đề phòng.               

Chuyện quan trọng trước mắt chính là đem Long Phù Nguyệt cứu ra, mặc dù hiện tại nàng chỉ làm sườn phi, nhưng sau này hắn sẽ tìm lí do để đưa nàng lên làm chính phi. Hắn không cho phép bất kì nữ tử nào mơ ước đến vị trí này.             

 "Phụ hoàng, ta muốn gặp Long Phù Nguyệt. Không biết phụ hoàng có cho phép không?" Đôi mắt Phượng Thiên Vũ trong sáng, tựa hồ là đã muốn thỏa hiệp.               

Lão hoàng đế trầm ngâm một chút, rồi cười ha ha: "Được, trẫm sẽ dẫn con đi gặp nàng, nhưng nàng hiện tại đang hưởng thụ rất tốt, sành ăn, nàng sắp là con dâu của trẫm, trẫm đương nhiên sẽ không bạc đãi nàng."               

Lại thêm một ngày nữa Long Phù Nguyệt một bụng đầy oán niệm mong chúng qua đi, ban đêm đã đến gần, Phù Nguyệt đang ở trong phòng bất đắc dĩ chờ bánh bao dưa muối của nàng. Nhưng không ngờ tiến vào là bốn thị nữ, mỗi người đều bưng trên tay một khay thức ăn.

Chương 315: Bị thịt viên làm nghẹn chết              

 Nhưng không ngờ tiến vào là bốn thị nữ, mỗi người đều bưng trên tay một khay thức ăn, một mùi thơm bay vào trong mũi, Long Phù Nguyệt nhìn về phía khay thức ăn, nước miếng thiếu chút nữa chảy ra! Ba mâm thức ăn đều có đủ bốn loại điểm tâm tinh xảo, và trong mâm cũng có một dĩa cơm thập cẩm cũng ngỗng quay béo ngậy.             

Thức ăn vừa đặt trên bàn, Long Phù Nguyệt không nhịn được nữa, vô lực nhìn vào hai cung nữ: "Những cái này đều cho ta dùng?"                

Hai cung nữ kia gật gật đầu. Trời ơi, nàng nghe nói người trước khi ra pháp trường đều sẽ được ăn uống no say, lão hoàng đế bỗng nhiên cho nàng nhiều sơn hào hải vị như vậy, không phải là ngày mai muốn chém đầu nàng chứ?               

 Trong lòng nàng âm thầm nguyền rủa, nhưng nàng không thể làm thay đổi kết quả được, giờ mà quân lính đến bắt thì thức ăn sẽ không vào được miệng đâu. Làm ma no vẫn còn hơn làm quỷ đói! Nàng biết giám thị của nàng được huấn luyện nghiêm chỉnh, miệng còn kín hơn cả vỏ trai, nên nàng không cần hỏi, ngồi vào bàn ăn thoải mái.               

Nàng vừa mới đưa miếng thịt viên vào miệng, chợt nghe bên ngoài hô to một tiếng: "Hoàng thượng giá lâm!"               

Long Phù Nguyệt hoảng sợ, miếng thịt viên nghẹn ở trong cổ họng, nhổ không ra, nuốt không trôi. Đến mức khuôn mặt của nàng đỏ bừng cả lên, bàn tay nhỏ bé khua loạn. Trước mắt bỗng thiên thấy một bóng trắng lóe lên, người này ôm chặt lấy nàng, hai tay đặt trước ngực nàng dùng sức lắc thật mạnh, chỉ nghe 'phụt' một tiếng miếng thịt viên bay ra, có đáng chế hay không khi nó bay thẳng vào chiếc long bào vàng chóe trước mắt. Gương mặt kia làm cho người ta hoảng sợ.                

Long Phù Nguyệt trong lòng vẫn còn sợ hãi vuôdt vuốt ngực, vô lực nói: "Hoàng thượng, dân nữ thiếu chút nữa là bị miếng thịt viên của Thiên Tuyền quốc làm nghẹn chết."                

Quay đầu lại thấy người đang ôm mình là Phượng Thiên Vũ, trong lòng rất vui vẻ, nhưng lại có một cỗ oán khí xen lẫn tức giận, liền nói: "Đại Vũ.... Cửu Vương điện hạ tại sao ngài lại có thời gian rảnh đến đây?"                

Phượng Thiên Vũ nhìn nàng, bốn ngày không gặp, nàng quả nhiên gầy đi không ít. Ôm thật là nhẹ.  Phượng Thiên Vũ hơi nhăn mày, lại nhìn một bàn toàn sơn hào hải vị, xem ra phụ hoàng nói không sai, nha đầu kia quả nhiên không phải đang chịu tội, rất sành ăn, nhìn qua cũng thấy bữa tối rất phong phú.

Chương 316: Ân đức của ngài so với Quan Vân Trường còn lớn hơn

 Lão hoàng đế cười ha ha nói: "Thế nào? Long cô nương, ở trong cung của trẫm đã quen chưa? Các nô tài phục vụ ngươi chu đáo chứ?"

"Ha ha, có hoàng thượng che chở chodân nữ, các nàng sao dám phục vụ không chu đáo chứ? Hết thảy đều nghe lời hoàng thượng ngài." Long Phù Nguyệt cười ha ha nhưng trong lòng giận đến nghiến răng nghiến lợi.              

Lão hoàng đế này mời nàng gặm bánh bao dưa muối mấy ngày, hiện tại lại giả vờ không có việc gì xảy ra sao? Nô tài phục vụ không chu đáo? Hừ, không có lão hoàng đế này âm thầm bày mưu đặt kế, các nô tài dám sao? Trách không được bỗng nhiên bưng đến cho nàng nhiều món ăn, ra là để cho nhi tử xem! Nhưng những lời này, nàng đương nhiên không thể nói ra, không thể để cho lão hoàng đế này mất mặt được, bằng không lão ta thẹn quá hóa giận, người chịu thiệt vẫn là mình.                

Lão hoàng đế nhíu mắt lại, trên mặt không nhìn ra vui buồn: "Vẫn là Long cô nương biết ăn nói, là một đứa nhỏ thông minh. Ừm, trẫm rất thích."               

Long Phù Nguyệt nhếch khóe miệng, lại cười ha ha: "Hoàng thượng thích là tốt rồi. Không biết hoàng thượng tới đây có gì dặn dò. Tiểu nhân sẽ làm theo."              

Lão hoàng đế mỉm cười nhìn nàng: "Ngươi là một đứa nhỏ thông mình, ta thật sự rất muốn lưu giữ ngươi ở lại trong hoàng cung vài ngày nữa, nhưng mà ngươi lại vội vã làm sườn phi của Vũ nhi, nên trẫm sẽ không lưu ngươi....."              

Long Phù Nguyệt ngẩn ra, thầm nghĩ: "Ta đáp ứng làm sườn phi của Vũ Mao?"  Nhưng mà trong lúc vô tình nhìn lên thấy lão hoàng đế nở nụ cười, nàng rôt cuộc hiểu ra ý của lão hoàng đế Chỉ cần nàng đáp ứng làm sườn phi, như vậy nàng có thể được tự do ngay lập tức, nhưng nếu như không đáp ứng thì sao, nàng sẽ bị nhốt trong cái lồng hoa lệ, ngày ngày ăn bánh bao dưa muối rồi !              

Quan trọng hơn cả là chọc lão hoàng đế thẹn quá hóa giận nàng sẽ chuốc lấy bao nhiêu tai họa, làm không tốt cái mạng nhỏ của nàng sẽ không giữ được. Nha, lão ta đã tìm đủ lí do để nhốt mình ba ngày, chính là muốn mình đồng ý làm sườn phi, quả là lão hồ ly!              

Hừ, ngay cả chính phi ta cũng không muốn làm, muốn ta làm sườn phi sao? ! Quên đi, cứ đáp ứng trước rồi ra khỏi đây sẽ nói sau ! 

Long Phù Nguyệt suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện, trong lòng tuy âm thầm chửi rủa lão hoàng đế, nhưng trên mặt lại không ngừng cười tươi như một đóa hoa: "Ha ha, đúng vậy a, hoàng thượng, người chăm sóc cho dân nữ thật chu đáo! Thật sự là rất tốt! Hoàng thượng ngài thật không hổ danh làm hoàng đế, anh minh vô cùng, nhìn rõ mọi việc, trí tuệ của ngài so với Gia Cát Lượng còn sáng hơn, ân đức so với Quan Vân Trường còn lớn hơn...."

Chương 317. Bụng thật đói 

Ách lời nói chém gió này khiến nàng toàn thân nổi da gà. Thân mình Phượng Thiên Vũ cũng run lên, khóe miệng giật giật. Đại khái là rất kích thích.              

Hắn từng nghe Long Phù Nguyệt nói về "Tam quốc diễn nghĩa", nên đối với hai người kia vô cùng quen thuộc, lúc này nghe nha đầu này dùng trong hoàn cảnh này, hắn nhịn không được muốn cười phá lên, nhưng sợ lão hoàng đế mất mặt. Hắn nhịn!              

Lão hoàng thượng hơi hơi nhíu mày, tại sao ông lại có cảm giác như nha đầu này dung lời nói để true cợt ông? Nhưng dù sao, nha đầu này xem như cũng thông minh biết thời thế, đã chịu hạ thế thượng phong, đã giảm cho ông ta rất nhiều phiền toái.              

Ông ta cười ha ha, nhịn không được sờ sờ đầu Long Phù Nguyệt: "Hài tử ngoan, ngươi thật là đứa nhỏ thông mình, yên tâm, mặc dù ngươi là sườn phi của Vũ nhi nhưng trẫm sẽ làm một hôn lễ vô cùng long trọng để ngươi có thể diện mà gả đi."             

Long Phù Nguyệt cúi đầu: "Tạ ơn hoàng thượng!"             

Hoàng thượng khoát tay áo, nhìn sang Phượng Thiên Vũ: "Vũ nhi, Phù Nguyệt đã đồng ý rồi, sao con không nói gì?"             

Phượng Thiên Vũ tâm lí đã có sẵn, cười dài nói: "Tất cả đều nghe lời phụ hoàng."

Hoàng thượng cực kì vui mừng: "Tốt! Cứ làm như vậy đi. Con dẫn Long cô nương về trước, ba ngày sau cưới nàng qua cửa."             

Người không có nhân tính, trời không có thiên lí a! Nàng gặm bánh bao dưa muối ba ngày, thật vất vả mới trông thấy cao lương mĩ vị, thật không nghĩ rằng vừa ăn vào miệng liền phun ra.

Nàng rốt cuộc đã được tự do, nhưng...thật là đói bụng! Nàng đói đến mức trước vào sau lưng như dính sát vào nhau trông mong  nhìn Phượng Thiên Vũ: "Đại Vũ Mao, ta rất đói, ngươi đưa ta đi ăn được không?"             

Phượng Thiên Vũ nhìn nàng một cái, thấy sắc mặt nàng xanh mét, coi bộ dinh dưỡng không được đầy đủ, liền biết nàng trong hoàng cung chịu không ít khổ cực, trong lòng chua xót, cũng may sắc trời chưa tối lắm, tửu lâu vẫn chưa đóng cửa. Có bóng dáng của đồng tiền. Trong tửu lâu, thức ăn được mang lên còn nhanh hơn thỏ nhảy. Không lâu sau, tất cả các món ăn đều đã được bưng lên. Long Phù Nguyệt lúc này cũng bất chấp thể diện, ăn như gió cuốn mây tan, sau khi đã no, trong lòng của nàng cũng có so đo. 

Nàng liếc nhìn Phượng Thiên Vũ một cái: "Đại Vũ Mao , ngươi thật sự muốn ta làm sườn phi sao? "

Chương 318. Ai thua sẽ bị phạt rượu             

Ánh mắt Phượng Thiên Vũ tà mị nhìn nàng: " Phù Nguyệt, nàng yên tâm, trừ nàng ra, ta sẽ không cho bất cứ kẻ nào ngồi lên vị trí chính phi. Tìm được cơ hội ta sẽ cho nàng lên làmchính phi."              

"Vậy ngươi có thể hứa về sau chỉ yêu một mình ta? Không liên quan tới nữ tử khác?" Long Phù Nguyệt hai mắt sáng long lanh.              

Phượng Thiên Vũ trầm ngâm một chút: "Phù Nguyệt, ta chỉ có thể đảm bảo nàng ở trong lòng ta là duy nhất....."             

Khuôn mặt nhỏ của Long Phù Nguyệt xụ xuống: "Nói cách khác, ngươi sẽ không vì cây gỗ cổ như ta mà buông tha cho toàn bộ rừng cây sao?"              

"Phanh" Đầu Long Phù Nguyệt bị hắn dùng cây quạt gõ một cái: "Tiểu ngu ngốc, nàng so sánh gì mà dốt vậy! Nàng sao lại là cây gỗ cổ, tốt xấu gì cũng là cây có vẻ liễu rủ."              

Long Phù Nguyệt khe khẽ thở dài, thì thào: "Chỉ sợ ta đây làm cây liễu rủ cũng không đảm đương  nổi ngươi - đồ đầu heo...."             

Tai Phượng Thiên Vũ rất thính, hắn liếc mắt nhìn nàng, nâng lấy cằm nàng: "Tiểu nha đầu, nàng vừa nói gì ta?"              

Long Phù Nguyệt cười ha ha: "Tiểu nhân nào dám nói gì ngài. Để chúc mừng ta thoát khỏi cái nhà giam hoa lệ đó, chúng ta uống rượu đi."             

Phượng Thiên Vũ liếc xéo nàng: "Phù Nguyệt, tửu lượng của nàng không được tốt lắm."             Hắn đang nhớ lại lúc nàng ở yến hội Hoàng gia uống rượu rồi hát, trên mặt không khỏi lộ ra ý cười.             

Long Phù Nguyệt có chút bối rối, cười nhẹ một tiếng: "Được rồi, cùng lắm thì ta uống ít, ngươi thay ta uống nhiều một chút là được. Tục ngữ nói không rượu không vui, chẳng lẽ ngươi không thể cùng ta chúc mừng sao?"             

Trong đôi mắt Phượng Thiên Vũ có ánh sang lạ lóe lên, hắn ha ha cười nhẹ một tiếng: "Được, chúng ta cùng uống rượu chúc mừng."             

Rượu, tất nhiên rượu là tốt nhất.  =Long Phù Nguyệt uống một chén, Phượng Thiên Vũ uống ba chén.             

"Làm như vậy không có ý nghĩa, chúng ta đánh quyền đi!" Long Phù Nguyệt đưa ra cái chủ ý.

Phượng Thiên Vũ chân mày nhíu lại: "Đánh quyền? Nàng là một nữ tử đánh quyền sẽ rất khó coi?"

Chương 319. Đố kị thật lớn

"Khụ khụ, nữ hài tử chúng ta ở nơi đó đánh quyền so với nam tử các ngươi còn mạnh hơn, thế nào? Ngươi không dám sao? Nhưng mà ai thua sẽ bị phạt rượu." Long Phù Nguyệt hai tròng mắt lóe sáng, trên mặt thập phần đắc ý.               

Mắt Phượng Thiên Vũ chợt lóe: "Được, nàng nói cách chơi đi."               

"Khẩu lệnh là 'hai chú ong nhỏ a. bay ra từ giữa bông hoa a' sau đó hai phe chơi búa kéo đá nha. ( oằn tú tì đó ^^ tỷ này lại có âm mưu gì rùi ) Ha ha, người thắng sẽ làm động tác tát, đồng thời trong miệng phát ra hai tiếng 'bành bạch', người thua thuận thế lắc đầu, làm động tác bị đánh, đồng thời trong miệng phát ra hai tiếng 'a a', nếu hai phe ra  giống nhau, hai người đều phải làm động tác hôn môi, còn muốn phát Ra hôn môi thanh âm của phối hợp, người làm sai động tác hoặc là thanh âm sẽ bị phạt uống rượu. ——————"

"Người  ở đây ít người chơi đùa loại trò chơi này?" Mắt Phượng Thiên Vũ trầm xuống, không tốt  liếc nàng.               

 "Ha ha, rất nhiều, trò chơi này rất tốt, chúng tôi thường chơi đùa." Long Phù Nguyệt nhất thời không kịp phản ứng, có chút chột dạ.                

"Cùng rất nhiều người thân mật quá nhỉ?" Ngữ khí Phượng Thiên Vũ càng nặng nề hơn, cầm một bàn tay của nàng, liếc xéo nàng.                

Di, đố kị thật lớn. Long Phù Nguyệt cuối cùng cũng kịp phản ứng, tức giận nói: "Ngươi lại nghĩ đi đâu rồi, chỉ làm động tác hôn môi mà thôi, thí dụ như vậy nè."            

"Ừm, sao nào."              

Long Phù Nguyệt ở thật xa làm động tác hôn môi: "Như vậy là được."                

Phượng Thiên Vũ cuối cùng thở dài một hơi, gõ nhẹ lên đầu nàng một cái: "Về sau, ngoại trừ ta ra, nàng không được cùng bất cứ kẻ nào chơi trò này! Có nghe không?"                

Long Phù Nguyệt thè lưỡi, người này, đố kị thật là lớn? Nhưng như vậy lại làm cho lòng nàng cảm thấy ấm áp, cũng thật rối rắm.....                

"Được rồi, được rồi, ngươi có nhớ cách chơi không đó, bắt đầu."                

"Từ từ đã, ta muốn sửa quy tắc." Phượng Thiên Vũ hớp một ngụm rượu, chậm rãi nói.

"Rất đơn giản, nếu hai chúng ta ra giống nhau, chúng ta sẽ phải hôn môi thật." Phượng Thiên Vũ cười híp mắt nhìn nàng. Hả, Long Phù Nguyệt đỏ mặt, may mắn đây là phòng riêng, không có người khác rình coi.

Chương 320. Chu Sa Lệ

 "Nga, được rồi."

"Hai chú ong nhỏ a, bay ra từ giữa bụi hoa a, phi a, phi a...." Hai người bắt đầu ra quyền.

Mấy lần trước, Phượng Thiên Vũ bởi vì chưa thuộc cách chơi, mà Long Phù Nguyệt lại là tay chơi lão luyện, nên Phượng Thiên Vũ bị phạt hơn mười chung rượu, lại đồng dạng biết, cũng là hòa nhiều, Long Phù Nguyệt bị hắn hôn hoàn toàn, cái miệng nhỏ nhắn suýt nữa bị hắn hôn sưng lên.

Sau đó, Long Phù Nguyệt bị phạt mấy chung rượu, mắt thấy khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng hồng, nàng bỗng nhiên cười híp mắt sờ mặt Phượng Thiên Vũ nói: "Đại Vũ Mao, ta hát cho ngươi một bài được không?"  

 Phượng Thiên Vũ nhớ tới khi nàng ở phế thành trong sa mạc gào khóc thảm thiết, không khỏi nở nụ cười. Ung dung nhìn nàng: "Được, nàng hát đi."

Long Phù Nguyệt nhìn hắn một cái: "Ngươi có thể đệm nhạc cho ta không?"

Phượng Thiên Vũ cười ha ha: "Có gì là không thể?" 

Vỗ tay vài cái, gọi tiểu nhị ở ngoài cửa điếm lại, dặn dò hắn vài câu. Tiểu nhị kia chạy như bay đi.

Hai người lại đánh quyền một hồi, Long Phù Nguyệt tuy rằng thua nhiều, nhưng Phượng Thiên Vũ cũng không cho nàng uống nhiều rượu sợ nàng say, cũng không nghe nàng có tiếng động gì.

Tiểu nhị kia mang đến một cây đàn cổ.Phượng Thiên Vũ thử âm một chút, thở dài: "Dù sao cũng không phải là danh cầm, thôi cứ dùng tạm vậy. Được, ngươi hát, ta đàn." 

Long Phù Nguyệt trầm ngâm một chút: "Ta sẽ hát bài "Chu sa lệ"".

(một bài hát của Đổng Trinh của phim nói về đam mỹ)

Dẫn ca Trường Khiếu mây bay kiếm thử thiên hạ áo trắng nhuộm sương hoa   Năm đó say hoa ấm hạ hồng nhan khoảnh khắc lăng hoa nước mắt chu sa   Vẫn còn nhớ ca lý phồn hoa trong mộng pháo hoa bằng ai sai vướng bận   Hoàng Hạc lâu không tiêu điều sống nơi đất khách quê người thiên nhai tóc đen thành đầu bạc   Năm xưa trộm đổi bằng tình này tương ký   Dịch biên đầu cầu bộ dạng phục tùng thì thầm   Cùng trời cuối đất hồng trần tan mất khó tìm   Quay đầu trăm năm đi   Kính Hồ núi xanh thẳm mây thấp cúi giai nhân trước trướng ám vẽ lông mày ai đang hỏi Vua Hồ Bất Quy   Tình này bất quá pháo hoa toái yêu biệt ly rượu tưới ngàn chén mỏng châm chu nhan ngủ   Khinh hàn Mộ Tuyết gì tùy tướng lần đi kinh niên nhân tự mình bi chỉ nói cuộc đời này ứng dứt khoát   Khoan thai nhạn tự đi lại quay về đồ mi hoa nở hết cách say chính là thiếu ai một giọt chu sa nước mắt. . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro