Chương: Từ 501 đến 510

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 501;  Hình dáng yêu mị, thuần khiết, nóng bỏng..... 

Nhưng mà nó xác định, Cổ Nhược chính là vị ân công kia chuyển thế, bởi vì tướng mạo hắn không thay đổi, mùi trên người cũng không thay đổi......... 

Nó mặc dù chỉ cùng hắn sống chung một tháng ngắn ngủi, nhưng cảm giác này nó lại nhớ cả đời, vĩnh viễn cũng không quên được. Hoa Tích Nguyệt nhớ rõ năm đó mình cùng hắn ở chung hài hòa dị thường, bởi vì lúc đó nó vẫn là một chùm lông nho nhỏ chưa chính thức trở thành phấn hồ ly, hắn thường ôm nó vào lòng cùng nó nói chuyện, vì nó chuẩn bị kĩ lưỡng các món ăn, buổi tối ngủ chia cho nó nửa cái giường, để nó với mình cùng nhau ngủ........... 

Dung mạo hắn tuấn tú giống như thiên thần, các bà mối tới cửa cầu thân cơ hồ muốn san bằng cái cửa nhỏ nhà hắn, nhưng kể từ khi Hoa Tích Nguyệt đến, các bà mối một cái bóng cũng không thấy. Nguyên nhân là do nó, Hoa Tích Nguyệt tinh thông pháp thuật, biến ra vô số đầu trâu mặt ngựa dọa cho những người đó bỏ chạy. Khi đó hắn biết, nhưng làm ra vẻ không biết, trên mặt luôn thản nhiên, đối với bất kì người nào cũng là nho nhã lễ độ, lại cự người ngoài ngàn dặm. Tự mình đối với nó rất ôn nhu, khiến trái tim nho nhỏ của tiểu hồ ly đập loạn nhịp. Thương thế của nó sau khi tốt lên, vốn muốn biến thành mỹ nữ khiến cho hắn kinh hỉ, lại sợ làm hắn, kinh ngạc thì có rồi, nhưng hỉ lại không thấy. Cho nên nó sau khi suy nghĩ kĩ, liền muốn một cuộc gặp gỡ lãng mạn hơn. Cho nên nó một ngày đi không từ giã. Trên chân núi soi bóng dưới dòng nước suối biến thành hình dáng, yêu mị, thuần khiết, nóng bỏng...... 

Cuối cùng chọn thuần khiết, đại mỹ nữ rung động lòng người. Nó lại chạy đến chỗ trưởng lão muốn lấy một viên đan dược kéo dài tuổi thọ, định đưa cho hắn để làm lễ vật, như vậy sau khi xong việc, bốn năm ngày đã trôi qua. Nó vội vàng chạy xuống núi, đi tìm hắn, bên hồ Tây Tử. Nghĩ đến cuộc gặp gỡ bất ngờ, lãng mạn. Nhưng nó đã đợi gần một ngày, vẫn không thấy bóng dáng của hắn. Đến khi trời tối, nó nhịn không được nữa, rốt cuộc tìm tới nhà hắn. Cuối cùng nghe được tin dữ, hắn trượt chân rơi xuống nước mà chết. Lúc ấy nó thống khổ hận không thể nhảy xuống nước chết đuối theo hắn. 

May mắn cha của nó lúc đó phát hiện nó không bình thường, đã làm pháp thuật đưa nó trở về núi. Ước chừng nhốt khoảng một năm, cho đến khi nó không còn ý muốn chết nữa mới thả nó ra.

Chương 502: Nàng muốn nếm thử cảm giác  làm người bay  không ? 

Từ đó trở đi, nó nhận ra sinh mệnh của nhân loại thực yếu ớt nhỏ bé, không dám lại dễ dàng đối với lòai người động tình. Bốn năm ngàn năm qua nó luôn luôn tìm kiếm chuyển thế cuả hắn, nhưng biển người mờ mịt, dù một lần nó cũng không tìm được. Nó nghĩ đến duyên phận của nó cùng hắn đã muốn kết thúc, không bao giờ gặp lại nữa. Lại không nghĩ rằng nó xuyên qua một thời không, ở nơi này cư nhiên đụng phải! Nó di chuyển bốn cái chân nhỏ ngắn liều mạng đi theo bước chân Cổ Nhược , một bước cũng không chịu từ bỏ.

Long Phù Nguyệt, Phượng Thiên Vũ, tiểu hồ ly theo ở phía sau. Long Phù Nguyệt nhìn thấy vừa bực mình vừa buồn cười, nàng không nghĩ tới đại sư huynh  đào hoa nhiều như vậy, thậm chí ngay cả hồ ly cũng quyến rũ được . Hơn nữa còn là hồ ly tinh xinh đẹp như vậy

Trong lòng có một loại cảm giác cực quái dị, cảm giác này tựa như một đứa bé, món đồ chơi mình yêu thích đã bị người khác đọat đi. Cảm giác này khiến nàng rất không thoải mái. Cho dù ở phía sau, cái miệng nhỏ nhắn cũng vểnh lên sinh hờn dỗi. 

Cũng không biết xuất phát từ mục đích cùng tâm tư gì, nàng kêu một tiếng: "Đại sư huynh, huynh chờ ta một chút." Cổ Nhược ngừng lại bước chân một chút, rốt cục dừng lại.

Long Phù Nguyệt đang muốn kéo cánh tay của sư huynh, nhưng không ngờ tay của Phượng Thiên Vũ  bỗng nhiên bò lên thắt lưng nàng: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, huynh có muốn nếm thử cảm giác người bay lên trời hay không?" 

Long Phù Nguyệt còn không kịp phản ứng, thân mình đã bị Phượng Thiên Vũ ôm ' bay' lên. Phượng Thiên Vũ ôm nàng lên cao xuống thấp, bên tai vù vù vui vẻ, vô số cây cối nhanh chóng rút lui về phía sau, so với ngồi tàu tốc độ còn kích thích hơn. Nàng tuy rằng cũng biết một ít khinh công, nhưng so với Phượng Thiên Vũ lại kém quá xa. Mắt thấy vô số cây cối đập vào mặt, nàng vừa sợ lại hưng phấn, kìm lòng không đậu ôm chặt cổ Phượng Thiên Vũ, lại luyến tiếc nhắm mắt lại. . . . . . 

Cổ Nhược sửng sờ một chút, trong đôi mắt đen như mực  hình như có một tia ảm đạm hiện lên, lại giây lát biến mất. Lúc hắn hơi sửng sờ, một đoàn phấn hồng  lông tròn tròn lại bám riết không tha  nhào lên, hai tiểu móng vuốt ôm lấy vạt áo của hắn, nó còn chưa kịp lộ ra tươi cười đắc chí vừa lòng, thân mình Cổ Nhược bất động, một vòng bạch quang hiện lên, không hề ngoài ý muốn, nó lại thật mất mặt  lăn đi xuống. May mắn nó sớm phòng bị, bị rơi không quá khó nhìn. Trên mặt đất lăn một vòng, lại nhảy dựng lên.

Chương 503:.Ngươi trước kia thường ôm ta 

 "Ân công, ngươi trước kia thường ôm ta." Hoa Tích Nguyệt tròng mắt chớp mấy chớp, khiến cho nó chớp ra vài giọt nước mắt. "

Ta đã nói, ta không phải ân công của ngươi." Đầu Cổ Nhược hơi có chút đau. 

"Ngươi là ân công chuyển thế! Ta muốn báo đáp ân cứu mạng của ngươi. . . . . ." 

"Không cần! Ta chính là ta, không phải là người chuyển thế." 

Trên khuôn mặt tuấn tú của Cổ Nhược không có bất kỳ thay đổi gì. Một vẻ vân đạm phong khinh.

 "Ấy —— Hồ tiên đại nhân, ngài nếu quả thật muốn báo ân, thì hãy giúp chủ nhân nhà ta tìm kiếm thận châu đi, ngài ấy  đang chờ bảo bối kia cứu mạng. . . . . ." 

Mộc Tây La cũng nhịn không được nữa, hiếm khi con hồ ly này muốn báo ân, nó lại biết chuyện thận châu có lẽ đó là một cơ hội để cứu sư phụ mình. Hoa Tích Nguyệt sững sờ một chút: "Thì ra người cần thận châu cứu mạng là ân công. . . . . . Được! Ta đáp ứng cùng các ngươi hợp tác." 

Đoàn người lại tới Vấn Thiên quán. Hoa Tích Nguyệt cũng mặt dầy đi theo. Dọc theo con đường nó luôn muốn nhảy vào lòng Cổ Nhược nhưng đều không có thực hiện được, cho nên có chút buồn bực. Ôi, nó đường đường một đời hồ ly thượng tiên, lại không có biện pháp đối với một nhân loại, thật đúng là xưa nay chưa từng thấy. 

Y thuật của Hoa Tích Nguyệt tương đối cao minh, nó nói cái gì cũng phải giúp Cổ Nhược bắt mạch. Nhìn móng vuốt nhỏ màu phấn hồng của nó khoát lên cổ tay lạnh lẽo như sương của Cổ Nhược, quái dị nói không nên lời. Mọi người đều thấy như thế nào có chút cảm giác buồn cười, toàn bộ nhịn cười, không dám nói lời nào. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Tích Nguyệt tràn đầu vẻ nghiêm trọng, nghiêm chỉnh đến không thể nghiêm chỉnh hơn. 

Ước chừng qua gần nửa canh giờ, Hoa Tích Nguyệt mới dời tay, thở dài một hơi: "Thật bá đạo, thật là lọai độc quỷ dị!" 

Long Phù Nguyệt nhìn nó: "Như thế nào? Nhưng còn có cách cứu chứ?" 

Hoa Tích Nguyệt gật gật đầu: "Loại độc này có tính đơn truyền, nói cách khác, thời điểm một người sắp chết mới có thể truyền cho người thứ hai. Nếu như ta phỏng đoán không sai. Ân công vào lúc mười tám tuổi bị một lần trọng thương, mặc cho Vu sư cứu, Vu sư đó vừa cứu xong cũng đến thời điểm dầu hết đèn tắt, nhân duyên đụng tới ngươi, đem một thân vu lực toàn bộ truyền cho ngươi, cũng đem loại độc này đồng thời truyền qua." 

Nàng trầm ngâm một chút, tựa hồ khó có thể mở miệng nói tiếp được.

Chương 504: Mất trí nhớ 

"Bởi vì tính chất của loại độc này, bình thường đại vu sư đều sống không quá bốn mươi tuổi, nếu tự mình trước khi chết tìm được người thừa kế nhiệm kỳ tiếp theo, như vậy hắn sẽ chết vô cùng bình thản, sẽ không thống khổ, nếu tìm không thấy người thừa kế tiếp theo, như vậy máu tòan thân hắn sẽ chậm rãi đọng lại, toàn thân đau đến giống như đao xoắn, cuối cùng là khó thoát khỏi cái chết. . . . . ." 

Long Phù Nguyệt nghe được không khỏi rùng mình. Choáng váng, nàng chỉ thấy đại sư huynh một thân công lực giống như người trời, không nghĩ tới thân công lực này có thể bá đạo ác độc đến mức như thế. Nhưng biểu tình của Cổ Nhược, như là toàn bộ đều nói đúng. Nàng không khỏi có vài phần kính trọng với Hoa Tích Nguyệt, con phấn hồ ly này, đúng là có chút bản lĩnh! 

Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên như nhớ tới cái gì, lười biếng nói: "Loại độc chất này có phải còn có thể làm cho người ta mất trí nhớ hay không? Ta cùng đại sư huynh ban đầu cảm tình tốt như vậy, hiện tại hắn lại có thể không biết Đại gia. Chết cũng không thừa nhận. . . . . ." 

Hoa Tích Nguyệt gật đầu: "Không sai, loại độc này nhập vào cơ thể, liền cùng bản thân mình trước kia nhất đao lưỡng đoạn, nếu ta đoán đúng, trí nhớ của ân công trước năm mười tám tuổi một chút ít cũng không có."

 Long Phù Nguyệt nhìn nhìn đại sư huynh: "Đại sư huynh, thật sự như thế?" 

Cổ Nhược thở dài, nhìn Hoa Tích Nguyệt liếc mắt một cái: "Ngươi cũng biết thật không ít." 

Một câu này nói ra, chắc chắn đã thừa nhận tính chính xác trong lời nói của Hoa Tích Nguyệt. Long Phù Nguyệt mừng rỡ trong lòng, con hồ ly này đối bệnh tình đại sư huynh biết rõ ràng như thế, nhất định cũng sẽ biết phương pháp giải quyết chứ? 

"Tích Nguyệt, vậy ngươi cũng biết giải loại độc này như thế nào?" 

Long Phù Nguyệt một đôi mắt to nhìn chăm chú trên người phấn hồ ly. Hoa Tích Nguyệt thở dài, gật gật đầu: "Giải thì có biện pháp giải, chỉ là biện pháp giải rất phiền toái. Cần máu Thánh nữ cùng thận châu dung hợp mới có thể điều phối ra giải dược. Thận châu liền rất khó tìm, mà máu Thánh nữ thì càng thêm khó tìm, phải là hậu nhân đích thực của Nữ Oa mới có thể. . . . . ." 

Long Phù Nguyệt cắn răng nói: "Chỉ cần có cách giải là được! Mặc kệ, ngày mai chúng ta phải đi tìm thận châu, thuận tiện hỏi thăm một chút tin tức tộc nhân Nữ Oa. A, đúng rồi, Tích Nguyệt, vậy ngươi cũng biết tìm thận châu ở đâu không?" 

Hoa Tích Nguyệt nói: "Theo ta được biết, Long Quy bình thường sinh hoạt tại nơi ấm áp trong biển sâu. . . . . . Bởi vì lúc hóa rồng đặc biệt nguy hiểm, chịu không nổi bất cứ sự quấy rầy gì từ bên ngoài, cho nên nơi nó lột xác, chắc chắn là tiểu đảo hoang tàn vắng vẻ."

Chương 505: Ta phát hiện ngươi trở nên thông minh hơn 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt nhất thời tối sầm. Biển ấm áp thì rất nhiều. Chính là đảo nhỏ ở Nam Hải còn có hơn một ngàn cái, giới hạn không rõ ràng như vậy, các nàng chẳng phải là tìm đến ngày tháng năm nào? Hơn nữa vài ngàn năm biển dâu biến đổi, thời đại này không biết Nam Hải có còn hay không? Càng không biết tên gọi là gì? Không khỏi đưa mắt liếc nhìn Phượng Thiên Vũ. 

Phượng Thiên Vũ trầm ngâm một chút: "Xem ra chúng ta cần tới Thiên Khu quốc một lần. Đó là một đảo quốc, nằm giữa biển." 

Thần sắc Cổ Nhược khẽ động, thở dài một hơi: "Mấy đời đại Vu Sư trước đều đã đi đến nơi tối tăm nhất Thiên Khu quốc mong tìm thận châu, đều là không công mà lui, những người như chúng tôi đều tự biết là mò kim đáy bể, mà ta —— ta hiện tại cách hơn mười ngày phải hấp thụ thi khí áp chế độc tính, mà loan hải người ở thưa thớt, đi nơi nào tìm kiếm nhiều thi thể còn mới như vậy?" 

Đồng tử của Hoa Tích Nguyệt nhất thời híp mắt lại, nhảy đến trước mặt hắn: "Không sao, ta có thể dùng Hỗn Độn thuật áp chế độc tính của ngươi. Không cho nó phát tác." 

Tiểu hồ ly mở to hai mắt: "Lão tỷ, Hỗn Độn thuật có thể giải độc tính đại vu sư?" 

Một câu chưa hỏi xong, một cái đuôi to liền quét lại, tát một cái, ở trên ót nó đánh một cái, suýt nữa đem tiểu hồ ly đánh té ngã. 

"Ngu ngốc, ta là nói áp chế độc tính của hắn, không phải nói giải, nếu độc này dễ dàng như thế, chúng ta còn tìm thận châu làm cái gì?!"

 Tiểu hồ ly hết chỗ nói rồi. Ô ô ô, nó phát hiện lão tỷ so với trước kia bạo lực hơn nhiều. Long Phù Nguyệt vội hỏi: "Được rồi, được rồi, chúng ta thương lượng công viêc cụ thể đi đến chìm loan hải chứ." 

Phượng Thiên Vũ trầm ngâm một chút nói: "Hòang đế Thiên Khu quốc, là vị hoàng đế trời sanh tính đa nghi, hơn nữa quốc gia này cũng thần bí nhất, chưa bao giờ cho người ngoài tiến vào, sợ là đến  . . . . . ." 

Long Phù Nguyệt nhìn hắn nói: "Dân chúng bình thường ông ta không cho vào, nhưng ngươi là  Vương gia Thiên Tuyền Quốc, nếu lộ ra thân phận trực tiếp đến bái phỏng, hắn hẳn là sẽ không cự tuyệt? Chúng ta có thể hoá trang thành thị vệ của ngươi, như thế là ổn mà." 

Khóe miệng Phượng Thiên Vũ vẽ ra một chút ý cười, đôi mắt mị hoặc nhíu lại: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, ta phát hiện ngươi trở nên thông minh hơn." 

Long Phù Nguyệt ngẩn ra, trừng mắt liếc hắn một cái: "Cái gì gọi là trở nên thông minh hơn? Ta vốn là thực thông minh! Hừ, ngươi cho là thiên hạ chỉ có một mình ngươi thông minh hả?"

Chương 506: Ta quyết không làm cẩu cẩu 

Trong mắt của Phượng Thiên Vũ có tia sáng bất chợt lóe lên, thở dài một hơi: "Chủ ý này của ngươi quả nhiên không tệ, nhưng ngươi lại quên mất một điều." 

Long Phù Nguyệt một điều lông mi: "Quên cái gì?" 

Phượng Thiên Vũ từ từ nói: "Ta nếu dùng thân phận quang minh chính đại đi bái phỏng, hoàng đế Thiên Khu quốc tất nhiên là sẽ cho chúng ta đi vào. Với tính tình của hắn, sẽ tùy ý cho chúng ta ở nước hắn thoải mái đi lại sao? Nhất định sẽ quản thúc nhiều hơn, trạm gác ngầm cũng một rất nhiều, chỉ sợ đến lúc đó chúng ta sẽ nửa bước khó đi. . . . . . Còn làm sao có thể mượn thuyền đến các hải đảo khác? Chúng ta chẳng những không thể dùng thân phận quang minh, còn phải dùng hết khả năng mà nghĩ biện pháp giấu diếm thân phận mới đúng."

 Long Phù Nguyệt lập tức nản lòng: "Nói cách khác không thể thực hiện được sao. Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ giang hồ cũng không vào được? Bọn họ sao có thể phân rõ là người nước họ hay người nước khác? Chúng ta mặc trang phục của bọn họ là được." 

Phượng Thiên Vũ lấy cây quạt gõ nhẹ trên đầu nàng một cái: "Người nước Thiên Khu diện mạo là cổ quái nhất, mũi cao, mắt xanh, cùng người các quốc gia khác rõ ràng không giống nhau." 

Cổ Nhược thản nhiên nói: "Về phương diện dung nhan bản thân ta có biện pháp. Có thể dùng huyễn nhan thuật đem dung maọ chúng ta đều biến thành người nước Thiên Khu, sẽ không có người hoài nghi." 

Hoa Tích Nguyệt nhảy dựng lên, vẻ mặt sùng bái  nhìn Cổ Nhược: "Ân công, ngươi cư nhiên học xong huyễn nhan thuật, thật rất giỏi, có thể cũng thay đổi dung nhan ta một chút hay không?" 

Cổ Nhược liếc mắt nhìn nó một cái, thản nhiên nói: "Có thể, nhưng ta sẽ đem ngươi biến thành một tiểu cẩu. . . . . ." 

Tiểu Cẩu?! Hoa Tích Nguyệt nhất thời mặt mày đen thui. Nó là hồ tiên cao quý, mới không muốn biến thành chó đâu, rất sỉ nhục uy nghiêm của hồ ly thượng tiên là nó rồi! Nó dùng móng vuốt ôm cái đuôi to của mình, co lại thành một khối tròn buồn bực đi tới góc tường. Tiểu hồ ly lại nhảy dựng lên: "Không được, không được, chúng ta không muốn biến thành cẩu cẩu đâu! Nếu không thì đem chúng ta biến thành hai con hổ đi, rất nhiều uy phong." 

Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy một đám quạ bay qua đỉnh đầu. Ba người bọn họ dẫn hai con cọp lớn đi ở trên đường? Rất —— Rất khó tin, quá khoa trương! Còn không đem người toàn bộ dọa chạy? Nàng thuận tay gõ một cái trên đầu tiểu hồ ly: "Không được! Đem các ngươi biến thành chó con có vẻ không khiến người ta chú ý. Vì thận châu, trước hết các ngươi chịu oan ức một chút đi." 

"Không được, không được, ta quyết không làm chó con!" Tiểu hồ ly đầu lắc  như trống bỏi.

Chương 507: Huyễn tinh không gian 

Nó giống chợt nhớ tới cái gì, nhảy đến trước mặt Hoa Tích Nguyệt, kêu lên: "Lão tỷ, không phải tỷ biết huyễn tinh không gian sao? Trực tiếp đem chúng ta mang đi qua không được sao?" 

Hoa Tích Nguyệt liếc mắt trừng nó một cái: "Huyễn tinh không gian rất hao tổn công lực , ta không muốn sử dụng dễ dàng như thế." 

Tiểu hồ ly vội hỏi: "Lão tỷ, sử dụng đi, ta giúp tỷ giúp một tay, không sử dụng chiêu này, chúng ta sẽ bị biến thành chó con đó, nếu để cho cha biết, ông ấy sẽ lột da chúng ta  , vì danh dự Hồ Tộc , tỷ dùng một lần đi mà." 

Hoa Tích Nguyệt bất đắc dĩ: "Được rồi, chỉ một lần này, lần sau không được viện lẽ này nữa." 

Nó khép hờ  ánh mắt, hai móng vuốt nhỏ ở trước ngực vẽ vài đạo phù chú phiền phức, toàn thân chậm rãi từ tốn bay lên. Hai mắt nửa khép nửa mở, giống như tia chớp. Trên không trung vòng vo khỏang thời gian một chén trà, mới chậm rãi mới hạ xuống, mở to mắt: "Ta nhìn thấy nơi đó có vô số đảo nhỏ, chúng ta trước hết phải xuyên đến một hòn đảo giống như xà đảo. Nơi đó hình như là không có bóng người." 

Long Phù Nguyệt ngạc nhiên  mở to hai mắt: "Trời ạ, phấn hồ ly này lại còn có khả năng Thiên lý nhãn, trên không trung vòng vo một vòng đã có thể nhìn đến cảnh vật xa như vậy  . . . . . ." 

Phượng Thiên Vũ thần sắc vừa động, nói : "Đó là Linh Xà đảo, được, chúng ta đi đến đó trước đi." 

Trong cái miệng nhỏ nhắn của Hoa Tích Nguyệt  bỗng nhiên hướng về phía trước thổi ra một đạo khói nhẹ hình tròn. Trung tâm vòng khói trở nên dày đặc hơn, chồng chất. Môi nó mấp máy, hai móng vuốt nhỏ hăng hái  vẽ ra vô số kết ấn phiền phức, một ít vòng khói nhẹ mờ ảo cũng theo tay của nó, dần dần trở nên càng ngày càng rõ ràng. Tiểu hồ ly ở một bên môi cũng hơi hơi mấp máy, hai móng vuốt nhỏ lập tức như là nâng đỡ đạo khói kia. Không đến thời gian uống cạn chung trà, vòng khói nhẹ kia đã sinh ra vô số vòng khói trắng giống nhau  , một tầng bọc lấy, ôm lấy, vây lấy một tầng,  rất nhanh kéo dài về phía chân trời.

"Đường hầm không gian! Vù, thật rất giống  đường hầm không gian xuất hiện trong phim nha." 

Long Phù Nguyệt gần như nhìn xem ngây người. 

"Mau vào, mau vào! Thời gian dài ta chịu không nổi." 

Hoa Tích Nguyệt trong lúc cấp bách kêu một tiếng. Phượng Thiên Vũ lôi kéo Long Phù Nguyệt, nhảy vào trong vòng khói màu trắng này. Cổ Nhược liếc mắt nhìn hoa Tích Nguyệt, cũng đi vào.

Chương 508: Ta sùng bái ngươi chết mất. 

Huyễn tinh không gian này tựa như cây kẹo đường thật lớn, Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy dưới chân mềm nhũn , đôi chân như là dẫm trên bông, hoàn toàn không cần chính mình tự đu, bản thân bị kéo vào bên trong nhanh, mạnh mẽ, trơn tru, bốn phía mây trôi quấn quanh mình, nhanh chóng xẹt qua ở trước mắt. Cảnh trí đẹp không sao tả xiết. Phượng Thiên Vũ ở ngay bên người của nàng, cầm bàn tay nàng, nhìn thần sắc nàng như ánh mặt trời, hận con đường này không thể vĩnh viễn không có điểm cuối, cứ như vậy mà tiếp tục đi. 

Ước chừng qua công phu một nén hương, trước mắt đột nhiên sáng ngời, ánh sáng lục sắc tràn đầy chiếu lên mặt. Đã sắp ra khỏi huyễn tinh không gian rồi! Long Phù Nguyệt nhìn nhìn cảnh trí xung quanh, không khỏi lòng tràn đầy vui mừng: "Ha, nơi này đẹp quá!" 

Bọn họ hình như là đã rơi trên một sườn núi, cao ngất và rộng rãi, cây xanh um tùm, cách đó không xa còn có một vách núi đen, thẳng đứng vạn trượng, mặt trên trơn trượt, rêu xanh phủ đầy gốc cât, từng mảng từng màng hoa dại làm đẹp trên nền. 

Cảnh trí đẹp tới cực điểm. Chỉ nghe phía sau lại có hai tiếng bổ nhào, tiếp theo liền nghe được hai tiếng ' ôi ', Long Phù Nguyệt quay đầu nhìn lại, liền thấy Hoa Tích Nguyệt cùng tiểu hồ ly lăn ra từ huyễn tinh không gian. Hai hồ ly tựa hồ cũng mệt đến ngất ngư, nằm trên mặt đất, nửa ngày không ngóc đầu lên được.

 Trong đôi mắt của Cổ Ngược có tia sáng vụt lóe qua, một tay chắp thủ quyết, trong tay nhất thời tạo ra một tầng sương trắng, sương trắng chậm rãi khuếch tán, che trên người hai hồ ly. . . . . . 

Ước chừng qua thời gian uống cạn chung trà, sương trắng tiêu tán, hai hồ ly đồng thời nhảy dựng lên. Mắt Hoa Tích Nguyệt gần như toát ra vô số ánh sao: "Ân công, trì dũ thuật của ngài thật mạnh a! Quả thực chính là thần tiên. Ta sùng bái ngài chết mất." 

Thân mình Tiểu hồ ly run một cái: "Lão tỷ, tỷ muốn làm ta ghê tởm mà chết à? Lời nói buồn nôn như vậy mà cũng nói ra khỏi miệng được. '' 

Hoa Tích Nguyệt vung mạnh chiếc đuôi to : "Hoa Đậu Đậu, câm miệng!" 

Tiểu hồ ly rít một tiếng: "Hoa Tích Nguyệt, ta gọi là Hoa Kiều Long! Đừng gọi ta là Hoa Đậu Đậu!"

 Hoa Tích Nguyệt thần thái già dặn  lắc lắc cái đuôi khắp nơi : "Cái này phải xem biểu hiện của đệ." 

Phượng Thiên Vũ ho một tiếng, nhìn thoáng qua bốn phía, hơi hơi nhăn lông mày một chút: "Nơi này chính là Linh Xà đảo? Không đúng, ta nhớ Linh Xà đảo hình như không có núi . . . . . ." 

Cổ Nhược đứng chắp tay, đôi mắt chậm rãi quét chung quanh một vòng.

Chương 509: Để cho ta với nàng cùng nhau tự tử đi 

Cổ Nhược đứng chắp tay, đôi mắt chậm rãi quét chung quanh một vòng, thực xác định gật gật đầu: "Không sai, nơi này không phải Linh Xà đảo, bản đồ địa hình Linh Xà đảo  ta đã thấy qua. Không có núi. . . . . ." 

Hoa Tích Nguyệt ngẩn ngơ, khép hờ  hai mắt, giống như đang xem xét. Một lát sau, nó suy sụp  mở mắt, trên khuôn mặt phấn hồng  nhỏ nhắn bỗng nhiên ra vẻ sâu sắc một ít, liếc mắt nhìn Cổ Nhược, ha ha nói: "Lầm. . . . . . Lầm rồi." 

"Sai lầm rồi? Làm sao sai lầm rồi?" 

Long Phù Nguyệt không hiểu nhìn Hoa Tích Nguyệt. Cái đầu nhỏ của Hoa Tích Nguyệt  cúi thấp xuống: "Mang đi lầm chỗ rồi, nơi này quả thật không phải Linh Xà đảo, ngươi cũng biết, kiểu truyền đi này có chút khác biệt. . . . . . Nơi này hình như đối với Linh Xà đảo có chút khoảng cách. . . . . ." 

Mọi người một đầu đầu hắc tuyến, tiểu hồ ly cắn răng hỏi: "Có chút khoảng cách là bao nhiêu?"

 Hoa Tích Nguyệt  đầu cúi thấp hơn: "Có chừng năm sáu trăm dặm đường đi. . . . . ." Mọi người!!!! Khác biệt không khỏi cũng quá lớn đó! Năm sáu trăm dặm đường, đủ bọn họ chạy mấy ngày ! "Vậy bây giờ chúng ta ở nơi nào?" 

Long Phù Nguyệt cẩn thận hỏi. Hoa Tích Nguyệt dùng đuôi to che trước khuôn mặt nhỏ nhắn: "Ta cũng không biết." 

Tựa hồ có một đại đội quạ đen bay qua đỉnh đầu. Ngay cả Cổ Nhược không tình cảm, không vui, không buồn nhất trong đám mà cũng có không lời nào có thể miêu tả được. Long Phù Nguyệt nhìn Hoa Tích Nguyệt: "Nếu không, ngươi lại truyền một lần nữa?" Hoa Tích Nguyệt liếc mắt trừng Long Phù Nguyệt một cái: "Không được, lúc này mà truyền đã hao phí ta một trăm năm  công lực, linh lực ta hiện tại đã hao tổn  không òn bao nhiêu, không còn khí lực dùng lại . . . . . ." 

Phượng Thiên Vũ thở dài: "Chúng ta xuống núi trước rồi nói sau." 

Hắn xem xét chung quanh, đi đến bên vách núi nhìn xuống, phía dưới sương mù mờ mịt, thấy không rõ cảnh trí như thế nào. Hắn nhìn thoáng qua Cổ Nhược: "Chúng ta ở chỗ này nhảy xuống nhé, phỏng chừng có thể gần hơn không ít." 

Long Phù Nguyệt cũng nhìn xuống phía dưới, thấy vách núi đen cực kỳ dựng đứng, gần như xem như thẳng từ trên xuống dưới . Không khỏi lắc lắc đầu: "Nơi này rất dựng đứng, ngay cả một chỗ dừng chân cũng không có, làm không tốt ngã tan xương nát thịt thì nguy to. . . . . ." 

Phượng Thiên Vũ nhìn nàng một cái, trên khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành  lộ ra một chút ảm đạm, sâu kín thở dài: "Phù Nguyệt, nàng đã hoàn toàn quên ta như vậy, ta rất đau lòng, hiện tại để cho ta với nàng cùng nhau tự tử đi!"

Chương 510.Ngươi cũng ôm ta đi xuống được không Long Phù Nguyệt gần như vẫn chưa kịp phản ứng, thân mình đã bị Phượng Thiên Vũ ôm lấy, tiếp theo rơi thẳng xuống phía dưới, hắn cứ ôm nàng nhảy xuống như thế! Long Phù Nguyệt thét một tiếng chói tai, sợ tới mức trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bên tai vù vù, tựa hồ ngã xuống một nơi vô cùng vô tận. Ô ô ô, nàng vẫn chưa muốn chết a. Té xuống như vậy chỉ sợ là thành hai cái bánh thịt, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, rốt cuộc  không thể phân biệt được đó. . . . . . 

Trong tiếng thét chói tai, nàng chợt thấy thân mình ngừng lại một chút, Phượng Thiên Vũ tựa hồ ở trên vách điểm một cái, tiếp theo lại rơi xuống phía dưới. Đoạn đường này gần như là nhanh như điện chớp, Long Phù Nguyệt sợ tới mức ôm cổ Phượng Thiên Vũ thật chặc  , ngay cả  mắt cũng không dám mở. . . . . .

 Hoa Tích Nguyệt nhìn thấy hai người Phượng Thiên Vũ giống như hòa tan vào trong mây mù, nhãn thần xinh đẹp hiện lên một chút hâm mộ, trông mong  nhìn Cổ Nhược: "Ân công, ta so vị Long cô nương kia nhẹ hơn nhiều, ngài cũng ôm ta đi xuống được không? Vách núi đen này thật hiểm trở, ta sợ quá à. . . . . ." 

Tiểu hồ ly ngạc nhiên liếc mắt nhìn nó: "Lão tỷ, tỷ bình thường cả ngày ở vách núi đen ẩn lên nấp xuống, khi nào thì biết sợ vậy. . . . . ." 

Nó vẫn chưa kịp nói xong, đã bị Hoa Tích Nguyệt quét té ngã: "Hoa Đậu Đậu, đệ không nói lời nào không có người nói đệ câm điếc đâu!" 

Tiểu hồ ly cũng nổi giận: "Tỷ lại bảo ta hoa Đậu Đậu, ta không bao giờ lại nhận lão tỷ như tỷ nữa!" 

Hai hồ ly tức giận trừng mắt nhìn nhau, giống như mắt gà chọi. Cổ Nhược thản nhiên nói một câu: "Đi thôi!" 

Bóng trắng chợt lóe, hắn cũng nhảy xuống. Tay áo phiêu phiêu, giống như tiên tử giáng trần. Hắn vừa mới rơi xuống  một trượng, đỉnh đầu chợt lóe một phấn ảnh, một vật lông xù đã dừng ở đầu vai hắn, hai móng vuốt nhỏ gắt gao bám lấy  quần áo hắn: "Ân công, ta và ngài cùng nhau đi xuống." 

Phía sau, Cổ Nhược đương nhiên sẽ không tiện hất ra, thở dài một hơi, cũng đành phải mặc kệ nó. Tiểu hồ ly tức giận đến dậm chân: "Tỷ tỷ, thối hồ tính khi thất thường, dám bỏ lại ta, theo xú nam nhân chạy như thế. . . . . ." 

Nó nhìn xuống phía dưới một cái, vách núi đen nho nhỏ này đương nhiên sẽ không làm khó được nó, cái đuôi lay động, cũng nhảy xuống. Đuôi to mở ra, tựa như cái dù nhảy, cũng là dị thường vững chắc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro