Chương: Từ 51 đến 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 51: tuyệt đối làm một nam nhân phúc hắc, nham hiểm...

Vân Mặc Dao sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, quỳ rạp trên mặt đất liên tục dập đầu: "Vương gia thứ tội, tiện thiếp cũng không dám... nữa, Vương gia thứ tội......" 

Cái trán của nàng ta gần như chảy máu. Phượng Thiên Vũ cũng thần sắc bất động, lạnh lạnh nói: "Ngươi tiếp tục dong dài, thì phải là sáu ngày......" 

Lần này, Vân Mặc Dao sợ tới mức không dám động, ngơ ngác tùy ý binh lính đem nàng ta đỡ đi ra ngoài. Long Phù Nguyệt cũng sợ tới mức đứng ở nơi đó, động cũng không dám động. Tên biến thái này, quả nhiên không phải biến thái bình thường. Vân Mặc Dao tốt xấu gì cũng xem như người bên gối hắn, hắn lại có thể đối đãi âm độc với nàng ta như thế! Người kia, cười thật ngọt, xuống tay thật âm độc, tuyệt đối là phúc hắc nam, nham hiểm đáng sợ......Long Phù Nguyệt đang ở trong bụng mãnh liệt oán thầm, chợt thấy thân mình nhẹ hẩng, đã bị Phượng Thiên Vũ ôm lấy. 

Nàng hoảng sợ: "Ngươi...... ngươi muốn xử phạt ta như thế nào?" 

Ông trời a, người bên gối mà hắn còn xuống tay âm độc như thế, còn nàng chỉ là một tiểu nha hoàn, hắn sẽ không trực tiếp giết nàng chứ? Nghe nói làm Vương gia bình thường, muốn giết một tiểu nha đầu dễ dàng giống như bóp chết một con kiến vậy...... 

Mặt Phượng Thiên Vũ bình tĩnh, một câu cũng không nói, đem nàng đặt xuống trên chăn đệm nằm dưới đất, xem xét một chút thương thế trên mông nàng, lại bôi một ít thuốc mỡ lên. Lúc này mới buông tay. 

Lạnh lùng thốt: "Nhóc con, không nên tùy tiện để tiểu thanh xà của ngươi đả thương người, bằng không, bổn vương sẽ đem cánh tay này của ngươi chặt bỏ! Còn nữa, về sau ngươi chính là nha đầu bên người bổn vương, trước tiên ở nơi này nghỉ ngơi. Sáng mai bổn vương phái riêng một người đến dạy ngươi quy tắc." 

Hắn ngẩng đầu nhìn xem đồng hồ nước, khuôn mặt tuấn tú nhất thời tối sầm: "Mới đây đã đến canh bốn rồi! Nhóc con, ngươi náo loạn làm cho bổn vương một đêm không ngủ! May mắn hiện tại không phải ở Thiên Tuyền quốc, bằng không bổn vương hiện tại đã vào triều. Tốt lắm, bổn vương chợp mắt một chút, đến canh năm ngươi nhớ đánh thức bổn vương, nếu như làm trể nãi chuyện của bổn vương, bổn vương sẽ lấy đầu của ngươi!" 

Long Phù Nguyệt giờ phút này nào dám nói nửa chữ không? Cúi đầu đáp ứng, trong lòng lại đang oán thầm: "Nha, ta cũng một đêm không ngủ a, còn bị mấy đòn hiểm biến thái của ngươi, số ta thật khổ. Còn phải trông chừng canh giờ......" 

Miệng vết thương trên mông nàng tuy rằng chẳng phải đau, nhưng vẫn là không dám chạm đất, chỉ có thể nằm úp sấp.

Chương 57: hai chân người kia sẽ không phải là giả chứ?

Long Phù Nguyệt bởi vì vừa rồi là quỳ sát ở trên xe ngựa, hai chân tê dại không chịu nổi, mà binh lính kia thúc giục nàng đi nhanh, làm cho chân nàng cũng chưa kịp giãn gân cốt, cho tới bây giờ, hai chân vô cùng khó chịu, như là có hàng vạn hàng nghìn mũi kim đâm vào chân. 

Nghe thấy Phượng Thiên Vũ phân phó một tiếng, trong lòng thầm mắng.Ngươi ngồi thoải mái như vậy ở trong xe ngựa còn cần bóp chân, thật sự là sướng quá mà. Tuy trong lòng không hề phục, miệng nàng cũng không dám nói gì. Đành ngồi xuống, hai nắm tay ở trên đùi hắn nhẹ nhàng đấm bóp. 

Phượng Thiên Vũ mỉm cười nhìn nàng, đôi mắt sâu như biển rộng khẽ khép hờ lại, tràn đầy hứng thú. Hắn giãn đôi chân dài ra một chút: "Nhóc con, dùng sức mạnh một chút, ngươi hiện tại giống như đang gãi ngứa vậy." 

Lửa giận của Long Phù Nguyệt vốn đang sôi sục trong bụng, nghe hắn nói như vậy, trong lòng lại phát hỏa. Hừ, chê yếu phải không? Vậy nàng liền thử dùng một vài mưu mẹo xem sao! 

Long Phù Nguyệt vén tay áo, cắn răng một cái, nắm tay nhỏ bé nhanh như chớp cuồng bạo đánh thùm thụp xuống. Khóe miệng Phượng Thiên Vũ ẩn chứa một nụ cười nghiền ngẫm, rõ ràng khép hờ ánh mắt: "Ừ, như vậy là được rồi, đừng có ngừng......" 

"A?" Long Phù Nguyệt sửng sốt, ở hiện tại khí lực của nàng cũng là khá lớn. Tuy rằng lần này linh hồn nàng đang tạm ở trong thân thể một tiểu nha đầu mười ba mười bốn tuổi, nhưng nàng cảm thấy, khí lực vẫn rất tốt. Lần này nàng liều mạng đấm thật mạnh, nếu là người thường, sớm bị nàng đấm cho sưng chân. Mà chân người này lại không phải được làm bằng sắt. Sao một chút đau đớn cũng không có, mà dường như lại rất thích. Người kia hai chân sẽ không phải là giả chứ? Long Phù Nguyệt trong lòng hiếu kì, thật muốn vén ống quần hắn lên để nhìn một cái. 

Nhưng mà ngẩng đầu nhìn thấy dung nhan vô cùng tuấn tú của hắn, nàng lại không có gan. Sau khi đấm bóp một hồi, Phượng Thiên Vũ không sao, Long Phù Nguyệt thật mệt hai bàn tay cũng có chút sưng đỏ. Nàng ngẩng đầu nhìn xem Phượng Thiên Vũ, người này khép hờ ánh mắt, cũng không có ý định cho nàng dừng tay. Nha nha, người này sẽ không là cố ý cho nàng đấm bóp chân giả gây sức ép nàng chứ? Long Phù Nguyệt rất là buồn bực, lấy ra một bàn tay, gãi gãi đầu, trong lúc vô ý đụng phải trâm gài tóc.

Chương 58: Xú nha đầu, xem đủ chưa

Nàng trong lòng bất chợt vừa động, chợt nghĩ tới một chủ ý. Đường cổ đại so với hiện đại không được tốt lắm thường có xóc nảy. Đợi cho xe ngựa lại xóc nảy một chút, Long Phù Nguyệt giả vờ không giữ được thăng bằng, ngã về trước một cái, cái trâm cài trên đầu của nàng gần như vô tình nhưng thật chính xác, đâm vào đùi hắn! Thân mình Phượng Thiên Vũ hơi hơi run lên, mở choàng mắt. Có một tia giận dữ trong mắt hắn chợt lóe mà qua: "Nhóc con, ngươi làm gì?" 

Long Phù Nguyệt tay chân luống cuống gượng đứng lên, nở nụ cười giả dối: "Ôi, xin lỗi, xe ngựa này thật sự là rất xóc, nô tỳ không cẩn thận, lúc nãy mới đâm phải Vương gia, xin lỗi, rất xin lỗi. Dạ, để cho nô tỳ nhìn xem, có phải rất đau hay không......" 

Miệng nói xong, không cùng Phượng Thiên Vũ nói chuyện nữa, bàn tay của nàng bắt đầu tìm việc làm. Cây trâm của Long Phù Nguyệt đâm vào đùi của hắn.Long Phù Nguyệt vừa vén ống quần của hắn lên vừa thấy. Không khỏi hít một hơi lạnh. Người nầy, làn da so với nữ nhân còn nhẵn nhụi, trắng mịn, giống dương chi mĩ ngọc, nơi bị đâm trúng bị trầy sướt có vết máu rỉ ra. Máu đỏ sẫm trên nền da trắng như tuyết, có một vẻ đẹp thực sự kiêu sa đến như thế. 

A, chảy máu, vậy không phải chân giả.......Trong đầu Long Phù Nguyệt xuất hiện ý niệm này. 

"Này, xú nha đầu, xem đủ chưa?" Thanh âm của Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên từ phía trên chuyền đến. 

"Dạ, dạ, nô tỳ sẽ băng bó cho ngài." Long Phù Nguyệt tiếp nhận kim sang dược hăn đưa, chọn một chút, rắc lên chân hắn. Lại nhìn chung quanh. Không có băng vải, vậy thì lấy gì băng bó? Con mắt nàng vòng vo mấy vòng, bỗng nhiên nhìn đến áo choàng tuyết trắng của hắn. Linh cơ vừa động, tay nhỏ bé cầm lấy áo choàng, xé một cái! Chỉ nghe 'xoẹt' một thanh âm vang lên, áo choàng bất giác bị nàng xé mạnh xuống một mảnh lớn.

 "Nhóc con, ngươi làm gì thế?" Phượng Thiên Vũ ngồi bật dậy, rèm mi hơi khép, đôi lông mày hơi nhăn lại. 

"Để băng bó cho ngài mà, nơi này lại không có băng vải...... Đành phải xé áo choàng của ngài để làm vải." Long Phù Nguyệt cười híp mắt, đối với hành vi của mình vô cùng đắc ý. Hắc hắc, trên TV nàng cũng thường hay nhìn thấy, những tình huống như thế này thì nên làm cách này.

Chương 59: Uốn ván 

Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Thiên Vũ nhất thời đen đi một nửa. Nha đầu này, hắn nên mắng nàng ngốc, hay là nên mắng nàng cổ quái? Nàng thật sự là Long Phù Nguyệt tiểu công chúa sao? Hắn vô lực thở dài một hơi: "Nha đầu ngu ngốc! Não của ngươi rốt cuộc chứa gì vậy? Có khi thông minh quá, có khi lại ngu ngốc không tin nổi! Quân doanh của bổn vương lớn như vậy lại không có băng vải? Miệng vết thương nhỏ như vậy sao phải cần băng vải băng bó? Có phải não của ngươi biến thành đá rồi hay không?" 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt đỏ lên, âm thầm lè lưỡi, cười ngây ngô vài tiếng: "Nếu là người bình dân như chúng tôi, đương nhiên không cần băng bó, nhưng ngài không phải vương gia sao, thân mình quí giá, ta cũng chỉ suy nghĩ cho ngài thôi. Vạn nhất bị uốn ván sẽ không tốt." 

"Uốn ván?" 

Phượng Thiên Vũ nhíu mày "Có ý gì?"

 "Uốn ván..... Uốn ván là môt loại bệnh, nếu bị thương mà xử lý không tốt, liền mắc phải, một khi bị loại bệnh này, thì coi như đã bước một chân vào quỷ môn quan, tỷ lệ tử vong là khoảng 40 phần trăm........." 

Long Phù Nguyệt ở trên mạng có một người bạn là y sĩ, hai người bình thường chỉ nói chuyện phiếm, nhưng cho nàng không ít tri thức y học, thường xuyên qua lại nàng cũng nhớ một ít. Một khi đã mở đầu nàng sẽ không phanh được, nói tiếp: "Ở chỗ các ngươi lạc hậu như vậy, đương nhiên không có vác-xin phòng bệnh uốn ván..." 

Một phen nói chưa hết lời, cổ tay nàng bỗng nhiên bị hắn nắm, đôi mắt Phượng Thiên Vũ lộ ra ánh sáng: "Nhóc con, ngươi rốt cuộc là ai? Sao lại biết những điều cổ quái này?" 

Long Phù Nguyệt sửng sốt, lúc này mới phát giác mình đã lỡ lời, đã nói ra một ít tri thức hiện đại. Long Phù Nguyệt cười ngây ngô hai tiếng: "Ta đương nhiên là tiểu công chúa Long Phù Nguyệt. Ngươi không phải đã kiểm chứng qua sao?" 

Đôi mắt Phượng Thiên Vũ hiện lên một tia suy nghĩ sâu xa: "Vậy ngươi lớn lên ở đâu? Tại sao lại biết nhiều thứ ngạc nhiên cổ quái gì đó, hơn nữa.....Nói chuyện với ngươi cũng thực cổ quái. Không phải ngươi sinh sống trong thâm cung sao?" 

Long Phù Nguyệt nở nụ cười liều mang che dấu: "Cái này, ta từ nhỏ rất thích đọc sách, những thứ kia đều là trong sách thấy được."

Chương 60: Yêu thương nhung nhớ

"Đọc được trong sách?" Phượng Thiên Vũ rõ ràng không tin 

"Sách gì? Bổn vương coi như là người đọc nhiều sách vở, tại sao lại lại không biết loại sách này?" 

"Cái này, cái này ta đã quên, bình thường ta đọc xong đều không nhớ tên sách, chỉ nhớ một chút nội dung. Ha ha, ngươi không thấy được cũng không có nghĩa là không có sách đó nha, hiện nay sách nhiều như vậy, ngươi không thấy cũng thực bình thường." Long Phù Nguyệt không sợ chết mở miệng nói. 

Lông mi Phượng Thiên Vũ giật giật, như muốn nói cái gì đó. Xe bỗng nhiên xốc nảy một cái. Long Phù Nguyệt vốn không để ý, cân bằng không tốt, thân mình liền bay về phía trước, bổ nhào vào lồng ngực Phượng Thiên Vũ. Lần này té ngã chính là hàng thật giá thật, một chút giả vờ cũng không có. Nàng lắp bắp kinh hãi, vội vàng đứng dậy, chợt thấy thân mình căng thẳng, ngược lại bị hắn ôm trong ngực. Long Phù Nguyệt lớn như vậy vẫn chưa từng bị nam tử ôm qua, không khỏi mặt đỏ tai hồng, ngẩng đầu vừa thấy, đối diện là đôi mắt thâm thúy hẹp dài của Phượng Thiên Vũ thâm thúy. 

Phượng Thiên Vũ khóe môi hiện lên một mạt tà ý cười: "Nhóc con, đối với ta yêu thương nhung nhớ?"

 Hắn cúi đầu ở trên cổ nàng cắn một cái: "Nhóc con, trên người của ngươi vẫn còn thơm mùi sữa của bé con nha, nhỏ như vậy liền đối với nam nhân yêu thương nhung nhớ, vậy thực không ngoan....." 

Long Phù Nguyệt tránh không được, nghe được hắn trêu đùa, một luồng lửa giận hướng thằng lên ót, bàn tay nhỏ năm chặt lại đánh vào trong ngực hắn: "Buông tay! Ngươi đừng tự sướng! Tên háo sắc! Ai yêu thương nhung nhớ với ngươi chứ? Ngươi không cần tự sướng như vậy có được không?" 

Nàng đang đánh hăng hái, bỗng nhiên hoa mắt, cổ tay lại bị hắn nắm trong tay, cũng không thấy hắn làm như thế nào, đã ôm nàng ngồi dậy, ánh mắt nhìn nàng: "Tự sướng?Tiểu nha đầu, từ ngữ của ngươi cũng thật mới mẻ nha! Tên háo sắc? Ha ha nếu ngươi đã tặng bổn vương một danh hiệu, vậy bổn vương cũng nên cho ngươi lĩnh giáo một chút thế nào là háo sắc!" 

Một câu vừa nói xong, Long Phù Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, khuôn mặt tuấn tú đã phóng đại trước mắt. 

"A!" Long Phù Nguyệt muốn kêu sợ hãi, lưỡi của hắn nhân cơ hội tiến vào bên trong, thám hiểm miệng nàng, cùng cái lưỡi đinh hương của nàng dây dưa, xâm chiếm nàng từng góc một.........



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro