Chương: Từ 521 đến 530

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 521: Nắm tay bỏ trốn 

Long Phù Nguyệt bước từng bước mạnh thối lui: "Không! Muội không cần. . . . . . Muội muốn ở cùng chàng, muội muốn ở cùng chàng. . . . . ." 

Ánh mắt nàng mê loạn, điên cuồng, gần như không còn có thể nghĩ thêm điều gì. Cổ Nhược thở dài, thân mình lóe lên, ôm nàng vào lòng. Long Phù Nguyệt đang muốn giãy dụa, liền nghe Cổ Nhược ở bên tai nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Muội quá kích động rồi, nghỉ một chút đi." 

Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy cổ mình hơi lạnh, tiếp theo trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh. . . . . . . Hoa Tích Nguyệt hiện tại vô cùng buồn bực, sau khi nó cùng Cổ Nhược nhảy xuống, đã rơi vào một mảnh rừng hoa đào rực rỡ. Vừa mới rơi xuống đất, Cổ Nhược liền nhẹ nhàng phất một cái, hất nó rơi xuống đất. Được rồi, nó thừa nhận trên người ân công rất lạnh, lạnh giống như băng, nhưng nó lại cảm thấy thực thoải mái, thoải mái quả thực không muốn rời đi. 

Nó ngồi chồm hổm trên mặt đất, tội nghiệp nhìn hắn, thận trọng lên án: "Ân công, ngươi làm ta ngã đau." 

Cổ Nhược lại không thèm quan tâm đến lời nó, chú ý bốn phía xung quanh, lông mày khẽ nhíu lại. 

Hoa Tích Nguyệt cảm thấy mất mặt, nhưng thật tình nó cũng không để ý là bao, nhìn cánh rừng hoa đàu, hô ' Ủa ' một tiếng: "Bọn họ đâu?" 

"Tìm thử xem." 

Tiếng nói Cổ Nhược hờ hững, không có bất cứ âm điệu gì. Xoay người đi trước. Hoa Tích Nguyệt hấp tấp theo phía sau, mê muội nhìn bóng lưng của hắn. Ánh nắng vàng hờ hững đổ lên một thân áo trắng của hắn, tóc đen tựa sa tanh bay bay trong gió. Phiêu phiêu như người ở chốn thần tiên. 

"Haizzz. . . . . ." 

Hoa Tích Nguyệt nhẹ nhàng thở dài một hơi. Ân công so với trước kia trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều, chẳng qua nàng vẫn thích! Một người một hồ ly nhanh chóng dạo quanh một vòng ở chân núi đen, vẫn không tìm thấy bóng dáng của Long Phù Nguyệt và Phượng Thiên Vũ. 

"Ủa, bọn họ đi đâu rồi ? Đừng nói là —— Hai người nắm tay bỏ trốn đi?" 

Hoa Tích Nguyệt lẩm bẩm. Ánh sáng lóe qua đôi mắt Cổ Nhược, thản nhiên nói: "Bọn họ sẽ không làm vậy ." 

Hoa Tích Nguyệt nhìn hắn "Làm sao ngươi biết sẽ không? Tâm sự của vị Phượng Vương kia người có mắt ai cũng nhìn ra. Nếu nói hắn muốn bỏ trốn cùng Long cô nương nhất định có người tin tưởng. . . . . ." 

Cổ Nhược liếc mắt một cái: "Bọn họ là bằng hữu của ta, ngươi nói bậy bạ về bọn họ, ta sẽ giết ngươi!"

Chương 522: Tiểu gia hỏa kia không phải là rơi xuống ngã hôn mê bất tỉnh rồi chứ? 

Thanh âm của hắn bình thản mà lạnh như băng, chậm rãi nói từng chữ từng chữ, lại có áp lực uy hiếp khiến người sợ hãi. Hoa Tích Nguyệt không tránh khỏi rùng mình một cái, đôi mắt tóat ra vẻ u óan: "Ân công, thì ra ở trong lòng của ngươi, ta ngay cả bằng hữu cũng không bằng. . . . . ." 

Cổ Nhược đang ở đi trước, thân mình ngừng lại một chút, nhưng không quay đầu, thản nhiên nói: "Chúng ta chia nhau tìm đi." 

Hoa Tích Nguyệt sững sờ một chút: "Ta. . . . . . Ta sợ chút nữa ngay cả ngươi cũng tìm không được. . . . . ." 

Cổ Nhược nhìn chung quanh, lạnh nhạt nói : "Đừng lo, qua một canh giờ, cho dù chúng ta tìm có ra người hay không, đều gặp lại ở đây." 

Phi thân bay đi, ở mỗi gốc cây đào cột một dãy lụa trắng. 

"Ừm, được rồi. . . . . ." 

Hoa Tích Nguyệt đảo tròn mắt, bỗng nhiên như nhớ tới chuyện gì, móng vuốt ngỏ vuốt cái đuôi dài , lấy ra hai đạo phù . Nó nhảy lên đặt một đạo phù trong lòng bàn tay Cổ Nhược: "Ân công, ngươi cầm cái này đi." 

Cổ Nhược nhướng mày: "Đây là cái gì?"

Hoa Tích Nguyệt cười tủm tỉm: "Truyền Âm Phù, cầm cái này, chỉ cần cách xa nhau không hơn trăm dặm, có thể nghe được thanh âm của đối phương." 

Trong mắt Cổ Nhược hiện lên một chút kinh ngạc, gật đầu: "Được! Tìm ra người thì liên lạc." 

Một người một hồ chia nhau hành động, rẽ hai ngã khác nhau đi tìm. Hoa Tích Nguyệt tìm một hồi, đừng nói là Long Phù Nguyệt cùng Phượng Thiên Vũ, ngay cả bóng dáng đệ đệ bảo bối của nó cũng không thấy. 

Tỷ đệ chúng nó đều có cách truyền ý linh thông, nó sử dụng ý thông thuật thử liên lạc với tiểu hồ ly. Nhưng tin tức phát ra tự như rơi xuống biển. Hoàn toàn không có hồi âm. Chuyện này khiến nó không khỏi có chút lo lắng, ý thông thuật này là khả năng đặc biệt của tộc Hồ Ly. Chỉ cần có quan hệ máu mủ dù cách đến bao xa cũng vẫn có thể liên lạc với nhau, chỉ cần ở chung một thời không là có thể nhận được. Nhưng bây giờ, nó lại không thể liên lạc được đệ đệ ruột! 

"Tiểu gia hỏa kia đi nơi nào rồi?" 

Trong lòng nó có chút lo lắng. Ngó trước nhìn sau một vài lần: "Tiểu gia hỏa kia không phải là rơi xuống ngã hôn mê bất tỉnh rồi chứ?Như thế nào ngay cả một động tĩnh cũng không có?" 

Nó lại nâng đạo phù lên gọi: "Ân công. . . . . ." Đạo phù không có động tĩnh gì!

Chương 523: Đừng làm loạn

Nó ngẩn ngơ, đừng nói ngay cả Cổ Nhược cũng không liên lạc được chứ? ! Nó gắng hết sức gọi với đạo phù: "Ân công, ân công, ân công. . . . . ." 

Gọi liên hồi, một tiếng cũng không được đáp lại. 

"Ừm? Có chuyện gì?" 

Đạo phù chợt lóe lên, cuối cùng giọng nói Cổ Nhược cũng vang lên. 

"Phù!" 

Hoa Tích Nguyệt thở phào một cái, nước mắt chực rơi: "Ta gọi là ngươi nhiều như vậy, sao giờ ngươi mới trả lời?" 

Trong giọng nói có vẻ làm nũng mà ngay bản thân nó cũng không phát hiện ra. Bên kia ngừng lại một chút, tiếng nói Cổ Nhược lại vang lên qua đạo phù: "Ta không nghe thấy." 

Ọach! Không nghe thấy! Hoa Tích Nguyệt buồn bực, bất quá trong phút chốc lại cao hứng , dù sao Cổ Nhược cũng đáp lại nó. 

"Ân công, ngươi tìm được bọn họ chưa?" 

Hoa Tích Nguyệt bắt đầu tìm chuyện nói. 

"Không có." 

Cổ Nhược vẫn trả lời ngắn gọn như cũ. 

"Ta cũng không tìm được." 

Hoa Tích Nguyệt nói một câu vô nghĩa. 

". . . . . ." 

"Đệ đệ của ta không biết có nhảy xuống không, nhưng không liên lạc được với nó." 

". . . . . ." 

"Ân công, ngươi có phải cũng thích Long cô nương hay không?" 

Hoa Tích Nguyệt rốt cục hỏi ra vấn đề phức tạp nhất trong lòng. 

". . . . . ." 

Cổ Nhược không nói gì. 

"Ân công, nếu ngươi quả thật thích nàng, ta sẽ giúp ngươi có được nàng." 

Hoa Tích Nguyệt nói nhưng không rõ tâm trạng mình thế nào, giống như chỉ cần hắn cao hứng, chuyện gì nó cũng có thể làm vì hắn. 

Lần này Cổ Nhược rốt cục nói chuyện: "Đừng làm lọan!" 

Làm lọan? Có ý gì? Chẳng lẽ hắn không thích vị Long cô nương kia? Tâm tình hồ ly của Hoa Tích Nguyệt bỗng cảm thấy rung động , đôi mắt đẹp cười híp lại thành một đường. Có lẽ, nó còn có cơ hội . 

Báo ân, báo ân, gặp phải nam tử trong lòng có ân với mình, tất nhiên phương pháp tốt nhất là lấy thân báo đáp rồi. Tuy rằng sinh mệnh của con người so sánh với sinh mệnh nó , ngắn như sao băng xẹt qua. Nhưng Vân Tử Yên nói rất đúng, chỉ để ý từng có được, không cần thiên trường địa cửu. Những lời nói này thật hay, đúng ngay với tâm tình của nó bây giờ. Vân Tử Yên người hiện đại xuyên đến yêu giới .

Chương 524: Hồ ly siêu cấp nhiều chuyện 

Vân Tử Yên là người hiện đại xuyên đến yêu giới , nha đầu đó đầu óc cổ quái lanh lẹ, thường thường đem cổ cháy vắt chày ra nước, làm Cung Tịch Dạ vốn vô cùng lãnh khốc cũng tức giận đến hoa tay múa chân, khiến yêu giới luôn lạnh lẽo u tĩnh cũng náo nhiệt không ít. Nha đầu kia có thật nhiều lời cổ quái, mà Hoa Tích Nguyệt lại là rất hiếu kỳ những thứ lạ lùng, cho nên những lời nàng hay nói ra..., cũng làm cho Hoa Tích Nguyệt học được không ít. Cũng bắt chước lấy ra dùng trong cuộc sống. 

"Ân công, hay là, tình cảm của ngươi đối với Long cô nương giống như tình huynh muội? Đối với nàng ngươi chỉ có tình huynh muội, không có tình nam nữ?" 

Hoa Tích Nguyệt muốn được chứng thực, dù sao bây giờ nó cũng không đối diện với gương mặt như núi băng của Cổ Nhược, không sợ hắn dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn nó. 

". . . . . ." 

Cổ Nhược lại không nói. Bên này hoa Tích Nguyệt vẫn nói cực kỳ cao hứng phấn khởi : "Ân công, vậy ngươi thích những cô nương như thế nào? Có thích người hoạt bát thông minh không?"

Chương 525: Tiến triển mới, là điềm tốt 

Trời biết, hắn chỉ ăn chay, không ăn mặn . Bất quá, hắn cũng không muốn làm nó mất hứng, để mặc đó lầm bầm làu bàu ở bên kia. Con hồ ly này, cũng thật dễ thương . Khóe miệng hắn vẽ ra một nụ cười. Hoa Tích Nguyệt vẫn cứ tiếp tục nói một cách cao hứng, nhất thời không chú ý dưới chân, chân vướng phải một rễ cây, ' ôi' một tiếng, té xuống. Cái miệng hồ lỳ nhỏ va phải một mỏm đá nhô lên, trầy một lớp da, đau đến nỗi nó phải le cái lưỡi liếm liên tục, móng vuốt nhỏ liên tục vỗ. Mà đạo phù kia cũng bị văng ra xa. Văng đến dưới gốc một cây đào. 

"Làm sao vậy?"

 Từ đạo phù truyền ra giọng nói nhẹ nhàng của Cổ Nhược. Hoa Tích Nguyệt  khập khiễng  chạy tới, nhặt lên Truyền Âm Phù: "Ta. . . . . . Ta không sao, chỉ là không chú ý, té ngã." 

Ha, hắn đã quan tâm đến nó! Tuy rằng thanh âm kia đạm mạc  không có một tia cảm tình  , nhưng nghe ở trong tai của oa Tích Nguyệt không thua kém với nhạc trời. Tiến triển mới, là điềm tốt! Hoa Tích Nguyệt hầu như vui quá mức, vết thương trên miệng hình như không cảm thấy đau nữa. Cổ Nhược chân bước lưu lóat nhanh nhẹn như mây bay nước chạy, băng qua rừng đào , đạo phù nhấp nháy lóe sáng trong tay, thỉnh thoảng truyền đến tiếng huyên náo của Hoa Tích Nguyệt . 

Con hồ ly không lo tìm cứ nói mãi, cánh rừng đào nào hình như quá đẹp đẽ rồi, nó bỗng nhìn thấy một tảng đá lơn giống một con rùa . . . . . . Líu ríu, nói không ngừng. Hắn thực sự chút hoài nghi nó là hồ ly hay là con vẹt, sao có thể nói nhiều như vậy? Nếu như bình thường, bên cạnh hắn có nữ tử nói nhiều như vậy, hắn sớm dùng ảo thuật che miệng của nàng. 

Hiện tại kia con hồ ly không ở bên cạnh, hắn lại không có cách nào làm nó dừng lại. Nếu muốn không nghe cũng không phải không có cách, ném đạo phù trong tay đi là được . Nhưng hắn trầm ngâm một chút, nói chung là luyến tiếc. Hiện tại hai người Long Phù Nguyệt chẳng biết đi đâu, mà đạo phù là vật duy nhất để hắn liên lạc với Hoa Tích Nguyệt, nghe nó líu ríu , tốt xấu biết nó còn là bình an . . . . . .

 Hắn nhíu nhíu mày, môi mỏng mỉm cười mà ngay bản thân hắn cũng không hay.

Chương 526: Khiến trái tim hồ ly của nó đập như hươu chạy  

"Wow, thật là một cái hồ lớn! Không nghĩ tới trong rừng đào lại có hồ! Ủa, ân công, không ngờ chúng ta đi tới đi lui mà lại gặp mặt . . . . . ." 

Đạo phù truyền ra tiếng thán phục của Hoa Tích Nguyệt. Cổ Nhược hơi sửng sờ một chút, ngẩng đầu. Ở đây có hồ sao? Trước mắt vẫn là rừng đào bạt ngàn như cũ , hắn nhìn đến cuối cùng vẫn không thấy bóng dáng Hoa Tích Nguyệt. Hay là —— Nó gặp phải ma quỷ gì rồi? ! 

"Hoa Tích Nguyệt! Hoa Tích Nguyệt! Ngươi ở đâu? Đó không phải là ta!" 

Hắn gọi vào trong đạo phù. . Đạo phù không có động tĩnh gì, im lìm nằm ở lòng bàn tay hắn.

Chẳng lẽ —— Nó gặp chuyện gì ngòai ý muốn rồi? Cổ Nhược mất hết kiên nhẫn, bay ngược trở lại hướng khi nãy chia tay Hoa Tích nguyệt Khinh công của hắn cũng được coi như thiên hạ vô song, lần này dùng toàn lực bay đi, tốc độ không thua gì gío lốc. 

Sóng gợn lăn tăn, nước xanh biêng biếc trong vắt như gương, bên bờ là từng cây liễu rũ xuống, cành liễu mảnh mai như tóc người tình, nhẹ bay trong gió, phản chiếu xuống mặt hồ, phía xa xa đằng kia là một cây cầu nhỏ, nhìn có vài phần giống Đọan Kiều ở Tây Hồ. Nếu sau lưng không phải là rừng đào, Hoa Tích Nguyệt chắc chắn nghĩ rằng là do bản thân nhớ đến Tây Hồ. 

Cổ Nhược từ phía kia chậm rãi bước đến . Gió nhẹ thổi mái tóc dài của hắn bay tán lọan, tay áo phiêu phiêu, bước chân nhẹ nhàng, nổi sóng phong ba. Dung mạo tuyệt đẹp không che dấu hết vẻ cao ngạo, đôi môi so với người bình thường thiếu đi chút sắc hồng hào, ánh mắt nhàn nhạt mang theo cảm giác lạnh như băng, tựa tiên nhân vừa giáng thế, khiến nó kìm lòng không đậu nuốt nước miếng. 

Ai, ân công hắn —— Hắn càng ngày càng hấp dẫn ánh mắt người khác. Khiến trái tim hồ ly của nó đập nhanh như hươu chạy. Nó bỗng luống cuống, há miệng thở, sợ bản thân quên đi mà không hít thở. Ánh mắt, lại thủy chung không thể rời đi bầu trời trong xanh như ngọc, thân ảnh không nhiễm chút bụi trần kia. Cổ Nhược cứ như vậy, như nước chảy mây trôi đi đến trước mặt của nó.

 Vươn tay vuốt đầu nó: "Tích Nguyệt, ngươi khẩn trương cái gì? Tìm được hai người bọn họ sao?" 

Hoa Tích Nguyệt bị hắn chạm vào nên ngây người ra, cả người như hóa đá. Hắn lần đầu tiên chủ động chạm vào nó! Thật là nhớ cái cảm giác hắn vuốt ve lông nó

Chương 527.Lão nương cũng là tổ sư thích chơi cảnh ảo 

"Ân. . . . . . Ân công, sao ngươi lại ở đây? Ta nhớ chúng ta đi hai hướng. . . . . ." 

Hoa Tích Nguyệt lần đầu tiên có chút cà lăm. Lông màu hồng trên mặt càng lúc càng đậm. Trong đôi mắt bình thản của Cổ Nhược hiện vẻ dịu dàng: "Ta lo lắng cho ngươi, cho nên tới đây xem ngươi."

 "A?" 

Hoa Tích Nguyệt há to miệng, nửa ngày không thể nói. Nó —— Nó không nghe lầm chứ? ! Ân công lại quan tâm nó! Ô ô ô, từ sau khi nó xuyên qua đến giờ, chưa từng thấy Cổ Nhược dịu dàng như vậy bao giờ. Nó chớp chớp đôi mắt , nhẹ nhàng như nước, trong như thủy tinh màu tím. 

"Tích Nguyệt, ngươi choáng váng sao?" 

Cổ Nhược buồn cười  nhìn nó, lấy ngón trỏ gõ trên đầu nó. Hoa Tích Nguyệt chỉ cảm thấy một trận tê dại từ hành động hắn khuếch tán trong thân thể, nhanh chóng truyền khắp tứ chi bách. May mắn hồ ly đỏ mặt người ta nhìn không thấy, bằng không nhất định mắc cỡ chết đi được. Nó ngước mắt nhìn hắn, bỗng nhiên nhỏ giọng nói: "Ân công, ngươi có thể ôm ta một cái không?" 

Cổ Nhược thở dài, xoay người bế nó lên. Đi thẳng về phía trước. Hoa Tích Nguyệt xoay người trong ngực của hắn, trong lòng giống như được ăn vô số mật đường, ngọt ngào nói không nên lời . Vù, thế này giống như thời điểm nó cùng hắn lần đầu quen biết, hòang hôn mỗi ngày, hắn đều đã ôm nó đi tản bộ bên Tây Hồ. Ánh mặt trời chiều đổ bóng lên một người một hồ ly. Khung cảnh ấm áp lúc đó cho đến tận bây giờ nó vẫn không quên. Nó híp ánh mắt, thở một hơi dài nhẹ nhõm. Ai, hồi ức ấm áp như vậy, nó thật không nỡ rời đi. . . . . .

 Cổ Nhược ôm nó, trong mắt hiện lên một tia sáng, tay vỗ nhẹ vào con hồ ly trong lòng, bàn tay vốn trắng nõn biến thành màu xám , chậm rãi vươn tới cổ Hoa Tích Nguyệt. . . . . .

 Hoa Tích Nguyệt bỗng nhiên mở mắt, đôi mắt màu tím nhíu lại như một mảnh trăng khuyết: "Tiểu tử đáng chết, dám giả mạo ân công nhà ta? !" 

' Cổ Nhược ' đột ngột sửng sốt, trong một giây phút, một tia màu tím chạy qua mắt, Đôi mắt của ' Cổ Nhược '  đột nhiên co rút lại, trong ánh mắt hiện lên một chút kinh ngạc, thân mình run bần bật, té trên mặt đất. 

Mà Hoa Tích Nguyệt nhảy ra khỏi lòng hắn, đôi mắt màu tím tràn đầy đắc ý: "Tiểu tử thối, lão nương là tổ sư thích chơi cảnh ảo, dám dùng mấy trò này lừa ta, ngươi vẫn chưa đủ công phu!"

Chương 528: Ma tâm đào nguyên  

'Cổ Nhược' nằm trên mặt đất, thân mình chậm rãi co lại , biến trở lại thành một thứ gì đó, lại chợt lóe lên, biến mất không thấy. Hoa Tích Nguyệt hươ liên tục hai cái chân nhỏ trên không, liên tiếp kết ấn trước ngực, cái miệng nhỏ tuôn ra nhưng âm thanh phù chú kỳ quái. Rồi hai chân bỗng hợp lại trước mặt, một tia sáng màu tím đánh ra. 

Ánh sáng màu tím này giống như tia chớp, đáng vào không gian xung quang, không khí chung quanh nháy mắt vặn vẹo , ánh sáng tím tựa như chạm phải một màn chắn vô hình, chậm rãi dừng lại một lát, hai bên trái phải đột nhiên được mở ra. Hoa Tích Nguyệt lại cúi đầu niệm gì đó, tia sáng màu tím tự tản ra thành những mảnh sáng nhỏ. 

Hoa Tích Nguyệt hét lớn một tiếng: "PHÁ...!" 

Cảnh trí dưới ánh sáng tím từ từ tản ra như băng tuyết đang tan chảy, rừng đào, hồ lớn, cầu nhỏ hết thảy biến mất không thấy. Dưới chân là đá nhọn lởm chởm, cỏ dại khô queo, còn có một đầm lầy, trong ao đầm là bọt khí nổi lên Một con rùa lớn màu đỏ nửa chìm nửa nổi trong hồ. 

Con rùa kia lớn cỡ một gian phòng nhỏ, mà ở trên mai của nó, là Long Phù Nguyệt, tiểu hồ ly, Phượng Thiên Vũ sắc mặt đều có chút tái nhợt, nửa nằm ở phía trên, trên người quấn vài gốc bèo, không rõ là là chết hay sống. Mà Cổ Nhược cũng đứng trên mai rùa, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc. Bất quá, phản ứng của hắn cực nhanh, tay lóe hàn quang, đem dây quấn trên người Long Phù Nguyệt, Phượng Thiên Vũ, tiểu hồ ly cắt đứt, dây kia như có linh tính, bị Cổ Nhược cắt đi, lại có chút chút run rẩy, chỗ đứt gãy rỉ máu đỏ tươi. 

Cổ Nhược ôm lấy ba người bọn họ, nhanh chóng nhảy lên bờ. Con rùa lớn kia mắt biểu lộ vẻ không thể tin nổi, nhìn chăm chú Hoa Tích Nguyệt: "Làm sao có thể? Làm sao ngươi  có thể phá giải ma tâm đào nguyên của ta? Mấy ngàn năm rồi, cho dù là tiên, ma, thần, quỷ, con người, cũng không thể thức tỉnh khỏi tâm ma đào nguyên . Càng đừng nói phá giải, ngươi làm như thế nào? Chẳng lẽ —— Ngươi không có ma tâm?" 

Đôi mắt màu tím của Hoa Tích Nguyệt lưu chuyển sóng đào, cái miệng nhỏ nhắn bĩu ra  khinh thường: "Tâm ma đào nguyên này của ngươi đúng thật lợi hại, có thể làm cho người khác chìm sâu vào chính ý tưởng tận đáy lòng họ, thậm chí là cảm giác chính mình không biết được, rõ ràng như ngươi nói, người bình thường là rất dễ dàng bị thuật pháp này vây khốn. . . . . ."

Chương 529: Lần đầu tiên nếm mùi vị thất bại 

Con rùa lớn kia híp mắt: "Không sai, chỉ cần có linh tính này nọ đều đã có ma tâm, cho nên bọn họ đều rất dễ dàng mắc câu. . . . . . Nhưng ngươi làm sao thóat ra được ?" 

Hoa Tích Nguyệt liếc mắt nhìn Cổ Nhược một cái, Cổ Nhược đang bận rộn  vì Long Phù Nguyệt, tạm thời không đếm xỉa tới phía con rùa lớn bên này. Hoa Tích Nguyệt thản nhiên nói: "Ngươi quả thật rất biết nắm bắt ma tâm của người khác, mà tâm ma của ta ngươi cũng đã bắt được, nhưng ngươi có hơi. . . . . ."

 "Là điểm nào?" 

Con rùa lớn hình như là lần đầu tiên nếm mùi vị thất bại, trong lòng là tò mò vô hạn. Hoa Tích Nguyệt u oán nhìn Cổ Nhược, thở dài: "Cổ Nhược ân công mặc dù cũng không chán ghét ta, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không chủ động ôm ta, dỗ ta. . . . . . Chuyện này, ta tất nhiên là tự rõ ràng" 

Tuy nó nói ra với giọng điệu trêu chọc, nhưng trong giọng nói cũng cất dấu một tia mất mát cùng ảm đạm. Ngừng lại một chút, nói tiếp: "Trong ảo cảnh ngươi tạo ra Cổ Ngược ân công, cư nhiên nói với ta nói dịu dàng như mưa bụi , còn ôm ta dịu dàng đến thế. . . . . . Tuy rằng đây là cảnh tượng ta nằm mơ cũng muốn thật, có lẽ một ngày nào đó sẽ thành hiện thực, nhưng không phải hiện tại có thể xuất hiện . . . . . ." 

Nó nghiêng mắt liếc nhìn Cổ Nhược một cái, ô ô ô, nó biểu lộ  tình yêu rõ ràng như vậy, người kia vẫn xem như không có việc gì, ai, xem ra đường tình này nó chẳng thể ung dung bước đi rồi . Nó lại lấy Truyền Âm Phù ra, lắc lắc trước mặt con rùa: "Nhìn thấy không? Đây chính là bảo bối độc nhất vô nhị của Hồ Tộc. Ta vốn đã nghi ngờ cảnh tượng kia, tất nhiên muốn thí nghiệm thử xem. Liền nói vào Truyền Âm Phù mấy câu, ân công lại không phản ứng chút nào. . . . . . Cho nên ta liền đoán tất cả đều do ảo cảnh mà ra. . . . . ." 

Con rùa lớn thở dài một hơi. 

"Quả nhiên là nữ tử Hồ Tộc xinh đẹp nhất, thông minh nhất, rất có suy nghĩ. Nhưng sao ngươi biết là ta?" 

Hoa Tích Nguyệt cười nhẹ một tiếng: "Rất đơn giản, nếu ta xuất thân nghiên cứu ảo thuật, đương nhiên cũng có chạm qua một vài lọai. Ở trong ảo cảnh gặp phải thứ ta muốn chứng kiến nhất, chứng minh ảo thuật này đúng là ma tâm đào nguyên. Mà trong thiên hạ này kẻ có thể sử dụng thuật pháp này xuất thần nhập hoá, cũng chỉ có Thận quy . . . . . ." 

"Ngươi quả nhiên có chút khả năng. . . . . ." 

Con rùa lớn thở dài một hơi: "Nhưng ngươi chưa chắc là đối thủ của ta !

Chương 530: Phù Nguyệt, ngươi tìm cái gì          

Cuối cùng một câu còn chưa nói xong, vô số những sợi dây uốn lượn như rắn nhanh như tia chớp bắn mạnh về phía Hoa Tích Nguyệt.          

Hoa Tích Nguyệt cười khanh khách, thân mình xoay tròn, phấn ảnh hỗn loạn, hàn quanh mạnh mẽ bay ra, vô số xúc tu bị nó chém rớt xuống dưới.         

 Từng chỗ bị đứt đều có máu đỏ tươi chảy ra, nhuộm đỏ cả ao, bồng bềnh trôi theo nước.           Một hồ một rùa tại đây dưới nền đất kích đấu. . . . . .         

Thân thể Phượng Thiên Vũ có tố chất nên tỉnh trước. Vừa mới mở mắt liền kêu to một tiếng: "Đừng bỏ rơi ta! Phù Nguyệt nàng không thể tàn nhẫn như vậy được..........."

Vừa trông thấy Cổ Nhược, hắn liền ngẩn ngơ, thất thanh nói: "Đại sư huynh, huynh không thể đưa nàng đi......."           

Đôi mắt Cổ Nhược hiện lên một tia thương hại, trên mặt lại lãnh đạm như nước: "Tất cả đều phải xem lựa chọn của Phù Nguyệt. Chúng ta_______Tùy vào duyên phận thôi." 

"Huynh___" 

Tâm Phượng Thiên Vũ trầm xuống, hay là đại sư huynh đối với Phù Nguyệt cũng có tình cảm? 

Long Phù Nguyệt cũng từ từ tỉnh lại, chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân như vỡ nát. Nàng hơi động đậy, mở mắt. Chợt nhớ tới một màn vừa rồi, nàng rùng mình một cái, vội vàng nhìn chung quanh, thấy Phượng Thiên Vũ sắc mặt tái nhợt đang dựa lưng vào một tảng đá. 

Nàng 'wow' một tiếng, bỗng nhiên khóc òa, vội chạy qua, ôm chặt lấy hắn: "Vũ Mao sư huynh, ngươi không được chết! Ta không cho ngươi chết! Ô ô ô, ngươi chết thì ta phải làm sao bây giờ!"         

 Nàng lắc lắc hắn dậy, không để Phượng Thiên Vũ hôn mê, hắn bị Thận quy bắt được, nội lực bị hút so với Long Phù Nguyệt lớn hơn rất nhiều. Lúc này bị Long Phù Nguyệt lắc đến choáng váng, từng ý nghĩ trôi qua, sao nha đầu này lại có phản ứng kịch liệt như vậy, nàng ở ảo mộng đã trông thấy cái gì? Chẳng lẽ thấy hắn đã chết?         

Xem bộ dạng nàng như cha mẹ chết, trong lòng hắn hưng phấn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hơi thở như có như không, bộ dạng có thể tắt thở bất cứ lúc nào.         

Hắn bị thương rất nặng, lúc này lại dùng lên Quy Tức Công, nhìn rất giống có chuyện như vậy . 

Long Phù Nguyệt run rẩy đưa tay lên mũi xem hắn còn thở hay không, càng thêm bối rối, lật trở người hắn để kiểm tra. . . . . . Miệng thì thào: "Không được, không được, trước hết phải cầm máu, di, hai vết thương sâu kia đâu. . . . . ."         

Cổ Nhược ở một bên trông thấy trong lòng tràn đầy buồn bực: "Phù Nguyệt, muội tìm cái gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro