Chương: Từ 661 đến 670

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 661: Rất nhanh thôi chúng ta liền có thể gặp lại.... 

Nàng nghĩ rằng vì nàng thương hắn yêu hắn đến tận xương tủy mới có thể hận đến chia cắt, mới có thể vì hắn phản bội mà thương tâm, mới không thể tha thứ hắn giận dỗi cùng lãnh đạm, mới không thể tha thứ ba mươi roi da kia, cho đến sau khi trải qua một phen mất trí nhớ, lại không thể tha thứ hắn luôn miệng nói yêu nàng, có thể hắn vì chuyện năm đó mà thấy áy náy. Không thể tha thứ hắn từ đầu đến cuối cũng không hiểu nàng. Không thể tha thứ hắn phong lưu đã để lại một bóng ma trong lòng nàng. Nhưng thì ra mình lại hoàn toàn sai lầm rồi, mình luôn cho rằng là người hiện đại, nghĩ đến tình yêu cũng thoáng hơn, yêu thuần túy hơn, nhưng khi chữ yêu đến với mình, nàng lại ích kỷ không có đạo lý, trong mắt không thể dung dù chỉ là hạt cát nhỏ. Không ai không có sai lầm, Phượng Thiên Vũ đương nhiên cũng không ngoại lệ. Mình cần gì phải cố chấp giữ lấy sai lầm của hắn, làm hắn thống khổ, cũng tự làm mình thống khổ chứ? Nếu cuộc sống đó có thể lặp lại một lần, mình nhất định yêu thương hắn thật tốt, không bao giờ hiểu lầm hắn nữa....... Long Phù Nguyệt ngồi bên cạnh hắn yên lặng chờ đợi. 

Vũ Mao sư huynh, thực xin lỗi, thực xin lỗi, chờ ta có thể trở lại bên cạnh ngươi, sẽ không bao giờ rời ngươi đi nữa. Ngươi không cần thương tâm, Hoa đại ca đang tìm biện pháp. Rất nhanh chúng ta liền có thể gặp lại........ Tuy rằng chạm không đến hắn, tuy rằng hắn không nghe được lời nàng nói, Long Phù Nguyệt vẫn liên miên thuyết . Tựa hồ muốn đem những ngày tháng tương tư một hơi nói hết. Bất tri bất giác nàng cũng cảm thấy mệt mỏi, mơ mơ màng màng cũng nằm xuống, gần sát bên hắn mà ngủ. 

Có lẽ là vì ở cạnh hắn, nàng ngủ cũng cảm thấy dị thường ngọt ngào, ngay cả mộng cũng không gặp nữa. Đợi khi nàng tỉnh lại, Phượng Thiên Vũ đã sớm không còn ở bên người. Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, ở trong phòng ánh sáng chói chang xuyên vào. Nàng đưa tay duỗi chiếc lưng mỏi mệt, thở dài, Phượng Thiên Vũ hẳn là đã vào triều đi? Thật khổ cho người này, tối hôm qua uống nhiều rượu, lại đi ngủ rất trễ, sáng nay lại có tinh thần vào triều sớm. Chính mình  thật là ngủ say như chết, ngay cả một chút âm thanh cũng không nghe được. Ừm, không biết Hoa đại ca đã trở lại chưa? Hắn hẳn là ở Hoàn Thúy điện chờ ta, ta phải đi nhìn một cái. .................

Chương 662: Theo đuôi. 

Nàng vội vàng đi về hướng cửa phòng, không ngờ vừa mới mở cửa ra, đã bị một đạo bạch quang đánh vào người. Nàng A một tiếng sợ hãi, lùi về phía sau từng bước. Chỉ cảm thấy cánh tay như bị lửa đốt, giống như bị phỏng nước nóng, cực kì đau đớn. Lại ngẩng đầu nhìn bên ngoài, nhưng không hề thấy vật kì quái nào a. Chỉ có ánh mặt trời chiếu vào. 

Trong nội tâm nàng cả kinh, hay là, ta hiện tại giống ma quỷ đều sợ ánh sáng? Nàng lại thử đem một ngón tay run run vươn ra. Lại một đạo ánh nắng chiếu lên, ngón tay nàng như là bị thiêu đốt đau đớn toàn tâm. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt nhất thời đen lại. Trời ơi, nàng hiện tại biến thành dạng quái vật gì rồi?

Thật không ngờ lại sợ nắng! Cùng cương thi trên TV thì có gì khác nhau chứ? Đây không phải đại biểu cho nàng ban ngày không thể đi ra ngoài à? Long Phù Nguyệt gần như muốn khóc. Nàng đành phải trốn trong một góc phòng mà ánh mặt trời không chiếu tới, sợ run nửa ngày. Trong lúc vô ý, nàng giơ cánh tay lên nhìn, lại thấy màu sắc của thi ban lại đậm hơn một chút, từng cơn lạnh thấu xương tràn ra. Mà vừa rồi chỗ bị ánh nắng mặt trời tổn thương, màu sắc giống như bị cháy đen, giống như còn có mùi khét, đau đớn không thôi. Trong lòng Long Phù Nguyệt trầm xuống, ô ô ô ô, xong rồi, xem ra nàng sắp sửa rữa nát rồi. 

Cảm giác trơ mắt nhìn mình hư thối thực quá khủng bố, Long Phù Nguyệt ôm chặt đầu, co rúc ở một góc: " Hoa đại ca tại sao vẫn còn chưa trở về?" 

Long Phù Nguyệt ở trong này vô cùng sợ hãi, Hoa Bão Nguyệt lại giống như mất tích, hoàn toàn không xuất hiện. Nhưng cũng may, không biết là vì thi ban hay vì ở trong không gian này mà ban ngày không ăn cơm nàng cũng không thấy đói bụng. Thật vất vả chờ tới khi mặt trời lặn về hướng tây, nàng đang muốn đi ra ngoài nhìn một cái, cửa lại đột nhiên mở ra, Phượng Thiên Vũ bước vào. Cũng không biết vì sao, rõ ràng người này nàng quen thuộc đến cực điểm, giờ phút này mỗi cái nhăn mặt, nụ cười đều đẹp đến kinh tâm động phách, trái tim cũng theo đó mà bối rối. Biết rõ không thể tới gần hắn, nhưng nàng vẫn kìm lòng không được mà bước qua, giống như cái đuôi đi theo phía sau hắn.

Chương 663: Lão công của nàng so với trước kia lại tuấn tú hơn không ít... 

Phượng Thiên Vũ giờ phút này thật ra vô cùng thanh tỉnh, gương mặt tuấn tú nghiêm nghị, gần như không có biểu tình gì. Hắn ngồi phía sau thư án, thất thần một hồi liền lấy ra một quyển bản đồ, nhẹ nhàng xem xét. 

Long Phù Nguyệt đứng bên cạnh hắn, cũng nhìn vào quyển bản đồ, chỉ thấy một đống chữ như gà bới dường như đang miêu tả cái gì đó. Nàng xưa nay đối với mấy thứ này vốn không có hứng thú. Nhìn một hồi, đại khái hình như là cách bố trí của một tòa thành. Những cái khác nàng nhìn cũng không hiểu. Nàng xem vài lần đầu ẩn ẩn có chút đau. Đơn giản dời đi ánh mắt, nhìn người đang xem bản đồ. Nhìn gò má hắn đến xuất thần, E hèm, lão công của nàng so với trước kia lại tuấn tú hơn không ít.......

 Ánh mắt nàng đang si mê, chợt nghe tiếng bước chân từ bên ngoài vang lên, một thanh âm cao giọng nói: "Trương Vân Long cầu kiến Vương Gia." 

Phượng Thiên Vũ gật đầu: "Vào đi!" 

Trương Vân Long bước nhanh đến. Long Phù Nguyệt cùng vị tướng quân Trương Vân Long này cũng coi như từng cùng nhau vượt qua hoạn nạn, ấn tượng đối với hắn cũng không tệ. Hơn hai năm không gặp, trên mặt vị Trương tướng quân này có them mấy phần kiên nghị cùng bình tĩnh. Mặc dù cụt một tay, nhưng khí thế trên người không hề suy giảm. 

Hắn cẩn thận thi lễ: "Tham kiến Vương Gia." 

Phượng Thiên Vũ khoát tay, ý bảo hắn không cần đa lễ, ấm giọng hỏi: "Bố trí thế nào?" 

Nét mặt của Trương Vân Long tựa hồ có chút hưng phấn, cười nhẹ một tiếng: "Dựa theo Vương Gia phân phó, tất cả đều đã bố trí ổn thỏa." 

Phượng Thiên Vũ đem bản đồ giao cho Trương Vân Long, thản nhiên nói: "Tốt, phía trên này bổn vương lại tăng thêm một ít thiết bị. Ngươi đi bố trí đi, phải hết sức cẩn thận. Nhớ rõ, không phải vạn bất đắc dĩ, không thể tổn hại tánh mạng của hắn." 

Trương Vân Long gật đầu thật mạnh: "Mạt tướng sẽ cẩn thận, Vương Gia còn điều gì phân phó?" 

Phượng Thiên Vũ trầm ngâm một chút: "Bổn Vương cho các ngươi đi điều tra hai người đã có tin tức chưa?" 

Trương Vân Long cúi đầu: "Mạt tướng vô năng, lục soát khắp toàn thành, hoàn toàn không tra ra tung tích hai người kia." 

Thần sắc Phượng Thiên Vũ hơi có chút ảm đạm, giống như đã biết trước, khoát tay áo: "Tốt, ngươi đi đi." 

Trương Vân Long nhất thời khom người lui ra.

Chương 664: Có lẽ, bây giờ là lúc ta nên hoàn toàn buông tay. 

Trong lòng Long Phù Nguyệt kích động: "Hai người? Hay là hắn tìm kiếm là ta cùng Hoa đại ca? Chẳng lẽ hắn đã nhận ra thân phận của ta?" 

Trái tim phốc phốc nhảy loạn, đem hoàn cảnh từ lúc cùng Phượng Thiên Vũ gặp lại cẩn thận nhớ lại một phen, tựa hồ mỗi lần hắn đều thử mình..... Thì ra hắn đã sớm hoài nghi, người kia, quả nhiên là quá minh! Lông mày Phượng Thiên Vũ nhẹ chau lại, ngồi trên ghế một lúc, khẽ thở dài một hơi, từ dưới bàn ôm ra một cái hộp. Mở hòm ra, bên trong là một xấp giấy. 

Long hiếu kì của Long Phù Nguyệt nổi lên, nhìn vào bên trong không khỏi ngẩn ngơ. Bên trong toàn bộ đều là họa tác có khoảng trên trăm tờ, mỗi một tờ đều là vẽ cùng một người. Đó là một cô gái, ánh mắt trong veo như nước, biểu tình tinh linh cổ quái, xấu hổ, tức giận, phát hỏa,... Mỗi một tờ giấy đều giống như đúc, dưới ngòi bút đều phi thường giống thật,...Không có chút nào qua loa. Giống như sợ không nghĩ qua liền quên đi người trong bức họa. Mỗi bức họa đều được đề chữ, tư thế rồng bay phượng múa, đúng là bút tích của Phượng Thiên Vũ. 

Long Vương Phi? Không đúng! Không phải Long Vương Phi! Đó là chính mình! Khi nào thì hắn vẽ nhiều bức họa về mình như vậy? Một dòng nước ấm chậm rãi chảy qua tim nàng, ấm áp, căng căng như muốn tràn ra. Nước mắt không biết khi nào đã rơi đầy đất. Phượng Thiên Vũ nhìn lại từng bức tranh, vẻ mặt có chút khó lường. Ngón tay nhẹ nhàng vung lên xoa gương mặt thiếu nữ trong tranh. 

Cúi đầu thở dài: "Phù Nguyệt, rốt cuộc là nguyên nhân gì lại để cho nàng rời đi? Trong lòng của nàng không có một chút địa vị của ta sao? Nàng thực sự nhẫn tâm! Nàng rốt cuộc lại hiểu lầm ta cái gì? Vì sao không chịu nói ra? Lại cứ rời đi như vậy! Nếu đã muốn đi, tại sao lại còn trở về? Cho ta hi vọng, lại lẳng lặng đem hi vọng đoạt đi, Long Phù Nguyệt, nàng thực sự tàn nhẫn! Chơi trò chơi này rất vui vẻ sao?" 

Tay hắn chậm rãi nắm chặt, khép hờ ánh mắt: "Có lẽ, đây là thời điểm ta nên hoàn toàn buông tay........." 

Long Phù Nguyệt nghe được hắn thì thào tự hỏi, chỉ cảm thấy trái tim đau đến muốn nát.

Chương 665: Hắn gặp quỷ sao? 

Thì ra trong lúc vô tình, mình đã tổn thương hắn sâu như thế! Nhưng hai lần rời đi này, nàng thật không cố ý, đều là thân bất do kỷ. Nghe được câu cuối cùng của Phượng Thiên Vũ, nội tâm nàng bỗng nhiên trầm xuống. Dâng lên một loại cảm giác không tốt. Hắn muốn buông tay cái gì? Hắn muốn quên ta sao? Mắt thấy trên mặt hắn hiện ra một chút lãnh khốc cùng quyết tuyệt, bàn tay đặt trên xấp giấy họa, một ngọn lửa bỗng nhiên xuất hiện, nháy mắt châm cháy số họa kia........ 

Long Phù Nguyệt như chịu một trọng kích, trực tiếp nhảy lên, kêu to một tiếng: "Đừng đốt! Đừng đốt mà!" 

Nhất thời cũng quên mất bản thân hoàn toàn đụng không tới mấy bức họa này, mắt thấy ánh lửa bay lượn, nàng quýnh lên vươn tay đi nắm lấy! Hình như có một đạo bạch quang toát ra từ giữa lòng bàn tay nàng, nàng nắm một cái, thế nhưng thật sự nắm được bức tranh giấy bị thiêu đốt. 

Long Phù Nguyệt vui vẻ trong lòng, cũng bất chấp lửa kia đốt đau đôi tay bé nhỏ, đặt ở trong không khí chụp loạn. Nhưng giấy kia khi bị đốt đã cháy rất đượm, tuy rằng nàng liều mạng bắt lấy, nhưng gần như không cứu được gì, những cái khác đều bị đốt thành một mảnh đen tuyền, nhìn không ra bộ dáng ban đầu. 

Phượng Thiên Vũ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn bức tranh giấy bay lên, thật giống như trong không trung có một bàn tay vô hình đem bức tranh giấy này vung vẫy loạn xa, tiếp theo liền rơi trên mặt đất, lửa tựa hồ như bị cái gì giậm phải, chậm rãi dập tắt.... Sao lại thế này? Hắn gặp quỷ sao? Sắc mặt Phượng Thiên Vũ nháy mắt biến trắng, thân mình cũng khẽ run. Cầm lấy mấy tờ tàn giấy, 

Long Phù Nguyệt WOW một tiếng khóc to. Vũ Mao chết tiệt, thối Vũ Mao, bức họa đẹp như vậy tại sao muốn đốt a? Làm nàng thương tâm muốn chết! Không khỏi oán hận trừng mắt liếc nhìn Phượng Thiên Vũ. Nhưng cái liếc mắt này lại làm cho lòng nàng lộp bộp nhảy dựng! 

Mắt thấy Phượng Thiên Vũ nhìn chằm chằm về hướng mình, biểu tình trên mặt giống như đang khóc, giống như cười, một bàn tay run run vươn ra: "Phù Nguyệt, là nàng sao? Là nàng tới rồi sao? Đi ra! Đi ra gặp ta!" 

Long Phù Nguyệt hoảng sợ, theo bản năng co thân mình lại. Hắn nhìn thấy mình?  Ông trời, nàng cũng không muốn hắn nhìn thấy bộ dạng ghê tởm này của mình! Nàng bụm miệng rụt lui vài bước, không dám nhìn ánh mắt dọa người của Phượng Thiên Vũ.

Chương 666: Là mình hoa mắt sao? 

Phượng Thiên Vũ cũng không có truy lại đây, hắn như trước nhìn chằm chằm chỗ nàng vừa mới đứng, tay không xác định đưa về phía trước tìm loạn: "Phù Nguyệt, nhất định là nàng đúng không? Nàng đang ở bên cạnh ta đúng không? Vì sao không trả lời? Mau ra đây!" 

Thanh âm của hắn có chút ám ách cùng run run, không giống ngữ điệu bình thường. Hắn, không thấy mình! Long Phù Nguyệt không biết nên cảm thấy cao hứng hay bi ai, suy sụp ngã ngồi, chỗ bị lửa đốt đau đớn như trước. Bấ quá, tốt xấu gì nàng cũng cứu được một bức vẽ, tuy rằng bên ngoài có bị cháy khét một chút, nhưng hình người trong ảnh không bị tổn hại. Nàng thở phào một cái. Cẩn thận đem bức họa kia xếp lại đặt ở trong lòng. 

Phượng Thiên Vũ lảo đảo ở trên không bắt loạn, nhưng ngay cả một cọng lông cũng không nắm được. Là mình hoa mắt sao? Hay vẫn còn hi vọng xuất hiện kỳ tích? Nàng không hề xuất hiện, nàng hoàn toàn không hề xuất hiện! Nha đầu kia luôn như thế, khuấy động mặt hồ cho cuồn cuoocnj sóng, sau đó không chịu trách nhiệm mà rời đi. Ích kỷ, tùy hứng lại đáng giận! Nhưng tại sao mình vẫn không từ bỏ được? Hắn bùm một tiếng ngồi ở trên ghế, sắc mặt tái nhợt, lông mày nhíu lại, không biết đang suy nghĩ cái gì. 

Trong lòng Long Phù Nguyệt run sợ nhìn hắn, miệng lẩm bẩm: "Vũ Mao sư huynh, không phải ta không muốn ra, là ta thực sự không ra được, muốn trách thì trách hô ly thối kia, ô ô ô ô... Hắn làm ra cái kết giới chết tiệt này, ta muốn ra cũng không ra được......." 

Qua đã lâu, trong phòng cũng không có một chút động tĩnh. Thì ra........Thật là mình đã hoa mắt.......

 Khóe miệng Phượng Thiên Vũ lộ ra chút cười khổ, bỗng nhiên vỗ bàn: "Mang rượu tới!" 

Long Phù Nguyệt hoảng sợ: "Lại uống? Không phải lại muốn gọi Vũ kĩ chứ? Nếu say rượu mất lý trí thì làm sao bây giờ?" 

Ý niệm trong đầu nàng còn chưa nghĩ xong, thị vệ bên ngoài đã phụng mệnh đưa vào một bầu rượu cùng mấy đĩa đồ nhắm. May mắn lần này không có vũ kĩ đến giúp vui, Long Phù Nguyệt cuối cùng cũng buông nửa tâm. Phượng Thiên Vũ ngồi xuống, một người tự rót, tự uống, hầu như không ăn gì, đảo mắt một lát, bầu rượu đã được uống hết.

Chương 667: Âm mưu 

Hắn uống hết một bình lại một bình, Long Phù Nguyệt thấy thần thái hắn cô đơn, trong lòng cực đau, nhưng không có cách nào hiện thân an ủi. Chỉ có thể trong mong nhìn hắn, nước mắt giống như vòi nước, tích tích rơi xuống. Hắn vẫn uống đến canh ba mới lung la lung lay lên giường ngủ. Long Phù Nguyệt bình thường ngủ không ít, nhưng bây giờ lại không buồn ngủ chút nào. Nằm ở trên giường cùng hắn một hồi. mắt thấy trời sắp canh bốn, liền đứng dậy đi ra ngoài. 

Bên ngoài ánh trăng như nước. Lúc này là cuối thu, gió thu lạnh lẽo quất vào mặt, lá rụng bay bay.... Vô số cây cối thấp thoáng dưới ánh trăng, lưu lại bóng dáng in trên mặt đất. Ngay cả không khí đều rất tươi mát. 

Long Phù Nguyệt chầm chậm bước dưới trăng, gió thu hơi lạnh làm nàng rùng mình một cái. Không khỏi ôm lấy cánh tay, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ. Hai ngày đã qua, thân thể này cũng càng ngày càng suy nhược, không cần nhìn những vết thối rữa trên cánh tay, nàng cũng biết màu sắc đã đậm thêm không ít, thậm chí dưới ánh trăng mông lung thoáng nhìn qua cũng có thể thấy được. Cũng không biết bây giờ mình đã biến thành bộ dáng gì, nhưng khẳng định, tuyệt đối không đẹp mắt. 

Trước tiên nàng vòng qua Hoàn Thúy điện nhìn một cái, Hoa Bão Nguyệt vẫn chưa trở về. Người này sẽ không đem nàng quên mất chứ? Nhớ tới tính tình hắn cà lơ phất phơ, Long Phù Nguyệt cảm thấy khả năng này thực sự không nhỏ. Nhưng việc đã tới nước này, nàng cũng chỉ có thể đi từng bước tính từng bước, chờ xem mà thôi. 

Ai, có lẽ đợi hắn nhớ tới ta, ta đã biến thành bộ xương hư thối rồi. Dù sao trong Vương Phủ cũng không có ai nhìn thấy nàng, Long Phù Nguyệt liền loạn ý đi dạo lung tung. Cũng không biết đi dạo bao lâu, trong lúc vô ý đã đi đến Hà Hương viên. 

Nhớ tới hài tử kia, trong nội tâm nàng bỗng dâng lên một trận nhiệt huyết. Trải qua chuyện lần này, nàng đã biết, nó là con của nàng! Nhớ tới con mình, nhưng mình lại không thể tự mình dưỡng dục, trong lòng bỗng có một trận mất mát khổ sở không nói nên lời. Bất tri bất giác đi vào bên trong vườn Hà Hương viên, đi vào đại điện nơi Long Vương Phi đang nghỉ. Trong đại điện của Long Vương Phi lại lóe ra ánh sáng của ngọn đèn.

Chương 668: Âm mưu 2 

Long Phù Nguyệt sững sờ một chút, đã giờ này, Long Vương Phi vẫn chưa đi nghỉ sao? Hay là vừa mới rời giường?

Dù sao hiện tại hẳn cũng đã hơn bốn giờ sáng. Không phải nói phụ nữ có thai đều thích ngủ sao? Tại sao vị này lại không giống người thường? Trong lòng Long Phù Nguyệt dâng lên một chút tò mò, dù sao biết bọn họ không thấy mình, nàng liền đỉnh đạc mà thẳng bước vào. Long Vương phi ăn mặc vô cùng chỉnh tề, ở trong  phòng đi tới đi lui. Khuôn mặt xinh đẹp hé ra khẩn trương, ẩn ẩn còn có một tia hưng phấn. Thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa sổ, tựa hồ như đang đợi ai đó. 

Trong lòng Long Phù Nguyệt bỗng nhiên trầm xuống: "Nàng....Nàng không phải đang đợi Lúc Vương Gia đó chứ? Chẳng lẽ.....Nàng ta muốn bỏ trốn?" 

Trời đất! Thân thể này tốt xấu gì cũng từng là của nàng, hơn nữa Hoa Bão Nguyệt nói, mình mới là chủ nhân của khối thân thể này, nàng cũng không muốn bị vị Long Vương phi này đạp hư! Long Phù Nguyệt trừng mắt nhìn Long Vương Phi, sau đó tìm cái ghế ngồi xuống. Nàng muốn nhìn xem, cô gái này muốn làm cái gì? Lại qua một lúc lâu, cửa đột nhiên mở ra, là một tiểu nha đầu bước vào. Nha hoàn kia trên người chắc chắn có võ công, bước chân cực kì nhẹ nhàng. 

Long Vương Phi trong mắt sáng ngời, há mồm liền hỏi: "Như thế nào? Hắn......Hắn có vào triều hay không?" 

Tiểu nha hoàn quỳ rạp xuống đất, mồm miệng vô cùng lanh lợi: "bẩm Vương Phi, Vương Gia vừa mới vào triều." 

"Vậy hắn có gì khác thường, có mang theo binh lính hay không?" Ngữ khí của Long Vương Phi cực kì bức thiết. 

Tiểu nha hoàn kia lắc đầu: "Không có, hôm nay nâng Vương Gia vào triều vẫn là bốn vị kiệu phu cũ. Mà Vương gia giống như say rượu chưa tỉnh, lòng bàn chân loạng choạng vô cùng." 

Long Vương Phi hơi thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu: "Được, vậy cũng tốt. Chiêu Tuyết, phóng ám hiệu cho chủ nhân của ngươi, có thể hành động rồi." 

Nha đầu gọi Chiêu Tuyết gật đầu, đi ra ngoài cửa. Giơ tay lên, một đạo ánh sáng đỏ sậm liền bay lên bầu trời, chợt lóe lên rồi biến mất. Long Phù Nguyệt nghe bọn họ nói chuyện, ẩn ẩn có cảm giác không ổn, giống như cảm nhận được có âm mưu.

Chương 669: Nàng không thể trơ mắt nhìn hắn đi chịu chết. 

Nhớ lại tờ giấy trong hốc cây ngày trước, Long Phù Nguyệt rốt cuộc đứng ngồi không yên, trực tiếp đứng lên! Các nàng không phải là cùng với Lúc Vương gia kia liên hợp mưu hại Đại Vũ Mao chứ? 

Chiêu Tuyết đi vào phòng, nhìn Long Vương Phi cười: "Tốt lắm, Thành công! Công lao của Vương Phi không nhỏ, một khi đại sự của Vương Gia nhà ta hoàn thành, đối với Vương Phi nhất định sẽ có phong thưởng." 

Sắc mặt Long Vương Phi khẽ biến có chút tái nhợt, cắn chặt môi, thản nhiên nói: "Không cần phong thưởng, chỉ cần hắn đối tốt với tỷ tỷ ta là được. Còn nữa, đừng quên đáp ứng điều kiện của ta. Một khi hắn ngồi lên ngai rồng, liền miễn thuế má cho Thiên Cơ quốc của ta, khôi phục cho quốc hiệu Thiên Cơ quốc ta!" 

Chiêu Tuyết gật gật đầu: "Vương phi yên tâm, nếu Vương gia đã hứa với người nhất định sẽ không nuốt lời. Hiện tại Vương Phi chỉ cần đợi tin tức thôi. Vương phi nên đi nghỉ một lát, bây giờ nô tỳ sẽ lập tức đi tìm hiểu tin tức."  

Chiêu Tuyết xoay người đi ra ngoài. Trái tim Long Phù Nguyệt giống như bị rơi vào hồ băng lạnh lẽo! Sửng sốt một lát, sau đó liền chạy như điên về hướng Bích Vân hiên. Không, không, Đại Vũ Mao đừng thượng triều, có âm mưu, bọn họ có âm mưu........ Long Vương phi chậm rãi ngồi xuống ghế, tất cả sẽ thành công, nhưng mà.........

Vì sao nàng lại không cảm thấy một chút vui sướng? Khép hờ ánh mắt: "Phượng Thiên Vũ vì sao ngươi thủy chung không chấp nhận ta.........Là chính ngươi tự mình bỏ qua cơ hội........Ngươi chớ có trách ta. Ngươi vẫn luôn nhớ thương dã nha đầu kia, vậy ngươi hãy cùng nàng cùng nhau đi gặp quỷ đi thôi!" 

Lại cúi đầu nhìn bụng của mình, đôi bàn tay mềm mại nhẹ nhàng mà xoa: "Bé ngoan, ngươi vốn không nên xuất hiện trên đời này, hiện tại ngươi hãy cùng phụ thân đi tìm mẫu thân của ngươi được rồi." 

Long Phù Nguyệt nhanh như chớp chạy trở về Bích Vân hiên. Vào trong nhìn lên, trong phòng trống không, thiếu chút nữa làm nàng ngã ngồi! Phượng Thiên Vũ quả nhiên đã đi rồi. Bộ triều phục chỉnh tề đặt trên bàn cũng không thấy. Nếu vậy, hắn đã vào triều rồi! Các nàng muốn hãm hại, đúng là hắn! Long Phù Nguyệt gần như không kịp lo lắng, liền chạy ra vụt ngoài. Nàng không thể trơ mắt nhìn hắn đi chịu chết, nàng phải đem hắn trở về!

Chương 670. Bắt ba ba trong hũ

Đúng thời khắc hắc ám nhất thì đêm lại xuống, nhưng cũng biểu thị trăng sáng sắp lên, mặt trời sắp lặn......... Long Phù Nguyệt bất chấp là mình không nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Nàng liều mạng chạy gấp, trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến Phượng Thiên Vũ, tuyệt đối không để cho hắn gặp chuyện không may. Con đường trong hoàng cung vốn rất quen thuộc với nàng, mặc dù là trong bóng đêm, nhưng nàng vẫn thạo đường như trước. Nàng vỗn dĩ có chút võ công, nhưng hiện tại thân thể này lại rách nát đến cực hạn, nàng mặc dù là liều mạng chạy, nhưng tốc độ không thể tính là nhanh được. Trên đường chạy, nàng đụng phải một vài quan viên vào triều nhưng lại không có hắn, cũng không phải hắn!             

Phía trước không xa chính là cửa cung, chiếc kiệu lớn màu tím trước mắt nhanh chóng rẽ vào cái cửa kia. Chiếc kiệu lớn màu tím kia chính là kiệu mà Phượng Thiên Vũ hay ngồi khi vào triều! 

Long Phù Nguyệt bất chấp mọi thứ, kêu to một tiếng: "Dừng lại! Mau dừng lại! Phía trước có nguy hiểm!" Vội vàng chạy như bay tới.

Nhưng mà, dù nàng có kêu rất to, thì kiệu phu vẫn giả điếc giả ngơ như cũ, cứ như vậy mà rẽ vào  Long Phù Nguyệt trong lòng như có ai đánh, cũng liều mình chạy vào.Nàng vừa mới bước chân vào cửa, đã nghe thấy phía sau 'rầm' một cái,  một tiếng động thật lớn, nàng theo bản năng nhìn lại, trong lòng liền nhảy dựng.             

Cửa thành đã đóng! 'Rầm!', 'Rầm!', 'Rầm!' Lại ba tiếng động lớn nữa vang lên, ba cửa thành khác cũng lập tức đóng cửa.              

Phượng Thiên Vũ hoàn toàn bị vây ở trong thành! Vô số cây đuốc từ hai bên tường thành hiện lên. Rồi lại còn vô số binh lính bao vây xung quanh nữa. Vô số cung tên ở trong đêm loé ánh sáng lạnh lẽo.

Nguy rồi! Lần này Đại Vũ Mao bị người ta... Long Phù Nguyệt sợ tới mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, kìm lòng không được liền tới gần kiệu của Phượng Thiên Vũ. Ủng thành, còn có tên khác là Nguyệt thành, có những bờ thành gập khúc quanh co nối liền nhau, là thành trì cổ đại kiến trúc phụ thuộc vào cửa thành, cùng tường thành liền làm nhất thể , hiện lên nửa vòng tròn hình dạng, số ít hiện lên hình vuông hoặc hình chữ nhật. Khi địch nhân đánh vào Ủng thành thì như đem cửa chủ thành cùng cửa Ủng thành đóng kín lại, quân canh giữ có thể đối địch hình thành thế " bắt ba ba trong hũ ". Lúc này Phượng Thiên Vũ đang ở trong Ủng thành.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro