Chương: Từ 91 đến 100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 91: Lọ nào mới là kim sang dược?

Theo sự liếm láp của thanh xà, cái bọc nhỏ kia đột nhiên cử động, vô số con sâu nhỏ nhỏ đỏ thắm bò ra, tất cả đều vào miệng tiểu thanh xà. Thân mình tiểu thanh xà vốn là màu xanh, nuốt những con sâu nhỏ vào càng nhiều, thân thể nó cũng dần chậm rãi chuyển hồng, lại qua một hồi sau, miệng vết thương của Phượng Thiên Vũ rốt cuộc cũng không còn con sâu nào chui ra nữa, chảy ra một dòng máu đỏ tươi, tiểu thanh xà rốt cuộc mệt mỏi nằm sấp xuống, lạch cạch một tiếng rơi trên mặt đất, trên mặt đất còn quay tròn vài cái mới nằm yên. 

Tựa hồ là đã mệt mỏi đến cực điểm. Long Phù Nguyệt nhặt nó lên, sờ sờ thân mình mềm mại núc ních: "Thanh nhi, cực khổ rồi." 

Tiểu thanh xà hữu khí vô lực, bò lên trên cánh tay của nàng, chậm rãi hóa thành hình xăm. Cổ độc được giải, Long Phù Nguyệt cũng thở ra một hơi. Nhìn miệng vết thương vẫn chảy máu, không khỏi hơi cau đôi mi thanh tú, âm thầm le lưỡi. Nàng vừa rồi quả thực rất sợ, nên dùng trâm hơi nặng tay một chút.

 "Ngươi kia là người tập võ, hẳn trên người cũng có thuốc trị thương chứ?" Long Phù Nguyệt tìm kiếm trong người hắn, rốt cuộc tìm ra vài cái bình nhỏ. 

Nàng vừa nhìn thấy, lại phát rầu, mấy cái bình nhỏ này cái nào mới là kim sang dược đây? Nàng không biết đâu! Lại nghĩ, Người kia không phải cao thủ dùng độc, trên người hẳn không mang theo độc dược. Quên đi! Mặc kệ cái nào là kim sang dược, dù sao cũng nhiều chai lọ như vậy cứ cho hắn sài hết là được!

Ồ, sao cái bình này lại thơm quá, giống như là nước hoa, mà so với nước hoa còn dễ ngửi hơn, Long Phù Nguyệt cầm cái bình ngọc xanh biếc tò mò nhìn một cái, lại ngửi một chút: "Ừ, thuốc này mùi vị không tệ, nhất định là tốt." 

Nàng đổ lên vết thương của hắn một chút, vừa định thu tay lại. Một bàn tay bỗng nhiên bị nắm chặt: "Nhóc con, ngươi đang làm cái gì?" 

Long Phù Nguyệt đang chuyên tâm bôi thuốc cho hắn, lại bị hắn nắm một cái, bất ngờ giật mình, cái bình xanh nhỏ kia toàn bộ đổ vào vết thương của hắn.

Chương 92: Lại phát sốt sao?

Hương khí lập tức tràn ra. Phượng Thiên Vũ vừa mới tỉnh lại, nhìn thấy một màn này, lại ngửi thấy mùi hương này, sắc mặt đại biến, một chưởng đem cái bình nhỏ trong tay Long Phù Nguyệt đánh ra ngoài: "Xú nha đầu! Ngươi đang làm cái gì?" 

Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, vẻ mặt vô tội: "Ta bôi thuốc cho ngươi!" 

"Bôi thuốc?" 

Phượng Thiên Vũ cắn răng nhìn mấy cái chai kia, mặt càng thêm đen: "Bôi thuốc hẳn là nên bôi kim sang dược chứ? Ngươi mở nhiều chai như vậy làm gì?" 

Nói đến đây, Long Phù Nguyệt có chút chột dạ. Bất quá, nàng tin tưởng chuyện này mình làm đúng. Cho nên vẫn nói hết sức đúng lý hợp tình: "Ngươi không có việc gì mang theo nhiều kim sang dược như vậy làm gì, ta lại không biết cái nào là kim sang dược, cho nên đành phải lấy toàn bộ xoa cho ngươi!" 

Phượng Thiên Vũ một đầu đầy hắc tuyến, chán nản trừng mắt nhìn nàng: "Vậy nếu có thuốc độc làm sao bây giờ? Ngươi muốn độc chết ta sao?"

 "Sẽ không, bình thường chỉ có kẻ hạ lưu mới thích sử dụng độc dược, mà võ công ngươi cao như vậy, chắc chắn sẽ khinh thường dùng độc." 

"Ngươi......." Phượng Thiên Vũ từ trước tới nay luôn bị tiểu nha đầu này chọc tức đến không nói gì được, trong đống chai đó không có độc dược, nhưng có một bình mị hương. 

Chai mỵ hương này là quà tiến cống của một tiểu quốc lân bang. Hương khí kì dị, ở thời điểm nam nữ ái ân thoa một chút, sẽ kích thích dục vọng đến mức cao nhất. Nhưng nó lại không giống với xuân dược. Mỵ hương này đối với thân thể người không có hại......... 

Phượng Thiên Vũ tính tình vốn phong lưu, đương nhiên chuyện nam nữ hoan ái cũng có tư tưởng chú ý, sở dĩ mang theo một lọ là để làm phương tiện cùng các nàng cơ thiếp ân ái. Lại không nghĩ rằng hôm nay bị Long Phù Nguyệt đổ toàn bộ vào vết thương của hắn! Trời ạ, là nguyên một lọ nha! Như vậy cũng đủ biến hắn thành con sói rồi! 

Nghe mùi hương quen thuộc này, sắc mặt Phượng Thiên Vũ càng thêm đen. Hắn cảm giác có một cỗ khô nóng quen thuộc ở dưới bụng dâng lên, chậm rãi hướng hạ thân của hắn dũng mãnh lao tới, hạ thân hắn đã có chút phản ứng.........

Long Phù Nguyệt ngạc nhiên nhìn khuôn ngực trắng nõn săn chắc chậm rãi biến hồng........ Nàng rốt cuộc vẫn là xử nữ, cho nên không rõ đây là chuyện gì, tay nhỏ bé không biết sống chết sờ sờ lồng ngực của hắn, vẻ mặt buồn bực: "Sao thân thể ngươi sao lại nóng như vậy, lại sốt sao?"

Chương 93: Ngươi thật sự sẽ phải hối hận......

Bàn tay tiếp xúc trán hắn, đột nhiên lại bị người cầm lấy. 

"Nhóc con, đây là ngươi tự tìm!" Hắn mê man thấp giọng lẩm bẩm, Long Phù Nguyệt cảnh vật trước mắt mạnh mẽ đảo ngược một cái, sao sáng đầy trời, ánh trăng mông lung, cái gáy nặng nề đánh lên núi đá, làm nàng một trận mê muội. 

Không đợi nàng kịp phản ứng, môi của hắn liền đè ép xuống dưới, hôn lên môi nàng. Long Phù Nguyệt hoảng sợ, mở miệng muốn kêu, lại bị cái lưỡi linh hoạt của hắn chui vào quấn lấy đầu lưỡi đinh hương của nàng mà chơi đùa, điên cuồng mút đi tất cả ngọt ngào của nàng, đoạt lấy hô hấp của nàng, linh hồn của nàng......... 

Không nghĩ tới nàng lại ngọt ngào như thế, làm cho hắn không thể kiềm chế. Hắn giữ chặt eo nàng, khát khao cắn cắn, ngọt ngào làm cho hắn luyến tiếc không muốn buông ra. Long Phù Nguyệt giằng co, nàng giãy dụa lại càng kích thích nam tính trong người hắn, thú tính làm hắn điên cuồng khao khát. Long Phù Nguyệt không hiểu tại sao lại xảy ra hoàn cảnh này, muốn đem hắn đẩy ra, hai tay lại bị hắn gắt gao giam cầm trên đỉnh đầu, hoàn toàn không nhúc nhích được. Mà đồng thời, trong người nàng cũng có một luồng khí nóng chậm rãi bắt đầu tăng vọt.........

Đôi mắt Phượng Thiên Vũ đầy tà mị lại bị bao lấy mấy phần tình dục đỏ sậm, đôi mắt sâu thẳm cháy nóng tình triều. Thoạt nhìn tà mị lại đầy dụ hoặc. Bỗng nhiên hắn cúi đầu, một ngụm cắn lấy xương quai xanh của nàng. Đau đớn cùng khoái cảm điên cuồng như nước vọt ra khắp người nàng. Long Phù Nguyệt cũng hít vào một lượng lớn mỵ hương, ham muốn xa lạ đã sớm phát động. 

Sắc mặt Long Phù Nguyệt đỏ ửng, hô hấp dồn dập, ngực không ngừng phập phồng, mà nàng lại trì độn, không biết là xảy ra chuyện gì, Nàng bị hắn trêu chọc thần trí đã muốn thỏa hiệp, bỗng nhiên nhớ đến cái gì, hét lớn: "Đừng, đừng! Phượng Thiên Vũ, ngươi, ngươi ngươi sẽ phải hối hận, ngươi thật sự sẽ phải hối hận..............."

Chương 94: Thế sao không gọi đại phu cho ta.

Phượng Thiên Vũ lại thoáng như không nghe thấy, thần trí của hắn đã hoàn toàn bị mỵ hương khống chế, hắn thầm nghĩ hảo hảo mà yêu nàng. Trong lúc lơ đãng, chân của hắn đè lên chân bị gãy của nàng, một trận đau đớn kịch liệt đánh úp lại, Long Phù Nguyệt thét chói tai ra tiếng. Nước mắt cứ như vậy không khống chế chảy ra. Nước mắt của nàng rốt cuộc làm thần trí trầm luân của Phượng Thiên Vũ tỉnh dậy, hắn như bị phỏng mà buông ra nàng, nhìn nàng gương mặt tái nhợt, môi bị mút thỏa thích sưng đỏ, hé ra dung nhan thanh tú chật vật không chịu nổi, hồng trắng lần lượt thay đổi, lại cũng có một loại cảm giác khiến người ta đau lòng thương yêu. Nước mắt từ trong đôi mắt to tròn của nàng rơi xuống, gần như làm tim hắn đau đớn không chịu nổi.

 Mình đang làm cái gì? Nàng vẫn còn là một đứa bé! Hắn giống như bị lôi điện đánh trúng. Nhưng hỏa dục trong người hắn tả xung hữu đột, tìm kiếm cái cửa mà đột phá....... Hắn cắn chặt răng, liều mạng áp chế lửa đốt trong người, giương tay lên, một đao hình ảnh pháo hoa bay lên thiên không. Nơi này cách quân doanh không xa. Theo hình  ảnh này, trong quân doanh một đội người chạy đến trước mặt bọn họ. Nhìn thấy hai người quần áo không chỉnh tề, những người này trên mặt xuất hiện chút kinh ngạc. 

Bất quá Phượng Thiên Vũ luôn luôn làm việc quỷ dị khó lường, chính hắn không nói, người khác đương nhiên cũng không dám hỏi. Phượng Thiên Vũ cũng không thèm nhìn đến Long Phù Nguyệt, đối với thủ lĩnh của những binh lính kia phân phó: "Mang Long cô nương trở về." 

Thân mình vừa động, hắn liền phi thân bay đi. Những binh lính kia ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cũng không ai hiểu xảy ra chuyện gì. Có một binh lính nâng Long Phù Nguyệt lên. 

Vẫn là tên tiểu tướng lĩnh cầm đầu thông minh, hắn nhìn Long Phù Nguyệt mở miệng mắng: "Thắng nhóc đui mù này, không thấy Long cô nương bị thương hay sao? Còn không mau đi mang cái cáng đến!" 

Long Phù Nguyệt được họ nâng về quân doanh. Bởi vì vương gia không có phân phó gì, bọn họ cũng không dám tự tiện làm chủ, liền đem nàng nâng về cái lều trại nhỏ. Long Phù Nguyệt gãy chân cùng với cánh tay bị đả thương đều đau đến khó chịu. Nàng rên rĩ vài tiếng miễn cưỡng đứng lên.

 "A, tên Phượng Thiên Vũ không biết đang làm cái gì, không thèm gọi đại phu cho ta!" Long Phù Nguyệt trong lòng lầm bầm mắng mấy tiếng.

Chương 95: Heo so với ngươi còn linh hoạt hơn.........

May mắn nàng xem qua mấy quyển sách thuốc, biết xử lý miệng vết thương như thế nào, nàng trước dùng nước sạch rửa một chút lên chỗ bị thương trên cánh tay, nhìn tới nhìn lui cũng tìm không thấy đồ băng bó gì đó, nàng cắn răng một cái, xé rách tay áo, băng bó loạn xạ một chút. Cánh tay bị thương thật ra cũng không nặng, nhưng cái chân bị gãy làm sao bây giờ? Nàng cũng không biết kẹp chân..... 

Nàng đang ngồi phát rầu ở đó, bỗng nhiên ở cửa trướng có bóng người chợt lóe. Phượng Thiên Vũ thản nhiên đi đến. Trải qua lần hôn đó, nàng nhìn hắn có chút xấu hổ cũng bất an. Nàng phòng bị co người lại: "Ngươi...ngươi đến đây làm gì?" 

Phượng Thiên Vũ lại coi như không có sự tình gì phát sinh qua. Sắc mặt bình thường đến không thể bình thường hơn. Trên tay hắn là một băng vải cũng với mấy cây gậy nhỏ bóng loáng. 

Hắn nhìn Long Phù Nguyệt bắng bó loạn thất bát đáo trên cánh tay, hơi hơi nhíu mày: "Ngu ngốc, băng bó cũng như không, nhìn cái thứ do ngươi băng bó, giống như bị chó cắn vậy. Heo so với ngươi còn linh hoạt hơn......." 

Miệng nói xong, tay đã đem miếng vải băng trên tay nàng tháo xuống, từ trong lòng lấy ra một chai nhỏ màu lam, lấy ra một ít thuốc mỡ, cười dài nói: "Nha đầu, thấy không? Đây mới là kim sang dược, ngay cả cái này cũng không biết, không hiểu ngươi làm sao sống đến bây giờ." 

Trong miệng hắn nói toàn lời không tốt, nhưng ngón tay lại nhẹ nhàng vô cùng, đem thuốc mỡ vẽ loạn lên chỗ bị thương của nàng, còn dùng băng vải tinh tế vì nàng mà cẩn thận băng bó kỹ. Hơi thở ấm áp của hắn phả lên hai má nàng, Long Phù Nguyệt cũng không biết làm sao, trong lòng giống như nổi trống. Nghe hắn nói những lời không tốt,....nàng phá lệ..., không tức giận cũng không phản bác. 

Hắn nhìn cái chân bị gãy của nàng một lát, hơi trầm ngâm một chút, liền cuộn cuộn ống quần của nàng lên. May mắn thời đại này quần áo đều rất rộng, làm cho hắn làm dễ dàng hơn rất nhiều. Nàng lộ ra bắp chân trắng như tuyết. Bàn tay ấm áp của hắn ở bắp chân nàng nhẹ nhàng di chuyển, từng đợt tê dại lại dâng lên. Long Phù Nguyệt mặt đỏ đủ để luộc chính trái trứng gà, nàng cắn chặt răng, không dám ngẩng đầu lên..... 

Phượng Thiên Vũ lại hồn nhiên ở bắp chân nàng bóp nhẹ mấy cái, bỗng nhiên đẩy mạnh một cái về phía trước.

Chương 96: Phương pháp chó má sụp đổ

Một trận đau nhức ập tới, Long Phù Nguyệt không khỏi thét chói tai, mồ hôi lạnh chảy xuống, cả giận nói: "Ngươi.......ngươi làm gì vậy?" 

A, người này chắc chắc là nhân cơ hội chỉnh nàng mà! Phượng Thiên Vũ thuận tay gõ một cái vào đầu nàng: "Ngu ngốc, đương nhiên là giúp ngươi bó xương, chẳng lẽ ngươi muốn bị tật nguyền sao?" 

Long Phù Nguyệt bị hắn trách móc không nói ra lời. Nàng thông minh nói sang chuyện khác: "Cái kia......ngươi làm sao biết ta bị ép buộc? À, cảm ơn ngươi lúc đó đã cứu ta." 

Phượng Thiên Vũ liếc xéo nàng một cái, lạnh lùng thốt: "Bổn vương vừa vặn đang ngủ say sưa, bị tiếng gọi như giết heo của ngươi đánh thức. Sau đó chạy đến lều trại cúa ngươi, phát hiện ngươi không thấy, mà lý phó trưởng trông coi ngươi bị điểm huyệt đạo ném ở trong lều, bổn vương hỏi hắn, mới biết ngươi bị người ta mang đi." 

Long Phù Nguyệt sợ hắn truy cứu trách nhiệm của mình, vội nói: "Ta bị ép buộc......" 

Phượng Thiên Vũ tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng một cái: "Ngươi bị ép buộc? Không phải nha! Rõ ràng là ngươi cùng người ta chạy. Bằng không ở đây thiên quân vạn mã, hắn sao có thể thần không biết quỷ không hay mang ngươi đi?"

 Long Phù Nguyệt mặt có chút đỏ, cúi đầu nói: "Hắn nói hắn là thủ hạ của ta, vì hồi hương thăm người thân mới không kịp cứu ta.......Ta nghĩ, ta nghĩ rằng......" 

"Ngươi cho là hắn sẽ cứu ngươi ra ngoài, sau đó xem ngươi như là thần tiên mà phụng bồi?" 

Phượng Thiên Vũ tức giận trừng mắt liếc nàng một cái 

"Ngươi cho ngươi là ai? Ngươi chỉ là một công chúa mất nước, nếu hắn thực có lòng son dạ sắt, vậy hẳn lúc quân ta vây thành nên cùng ngươi cộng sinh chết rồi! Ngươi phải biết rằng ta tấn công kinh đô quốc khoảng một tháng, thời gian này cũng đủ cho hắn quay trở lại rồi! Ai, trẻ con đúng là trẻ con, khinh địch như vậy chỉ có ngươi mới làm được...." 

Long Phù Nguyệt không phục nói: "Ta nhất thời xuyên qua mà sống ở thời đại này, làm sao biết các ngươi đánh nhau mất bao lâu?" 

Phượng Thiên Vũ nhìn nàng một cái: "Ngươi nói ngươi xuyên qua đến? Đến từ tương lai? Vậy ngươi tuổi thật là bao nhiêu? Ngươi ở thế giới đó tên là gì?" 

Nhắc tới chuyện này Long Phù Nguyệt lại có chút thương tâm đứng lên: "Ta tuổi thật 22 rồi, ở thế giới đó cũng tên này, thật sự là trùng hợp. Ôi, ta mới tốt nghiệp, tiền lương tháng đầu còn chưa lấy, đã bị tên tiểu quỷ vô lương tâm không có đạo đức bắt đi, thủ hạ của diêm vương Đại gia cũng nên chỉnh đốn rồi, cứ liên tiếp làm lỗi, làm sao mà được? Nghe diêm vương Đại gia nói, hằng năm số người xuyên qua không có 1 vạn cũng tới 8 ngàn, đa số đều là bắt sai, cho nên mới dùng phương pháp chó má này để bổ cứu."

Chương 97: Sườn phi

Nàng không khỏi quá mức buồn bực. Phượng Thiên Vũ nhìn nàng, đôi mắt xanh lóe lên tinh quang khó lường, làm cho người ta đoán không ra hàm nghĩa. Cánh môi có chút cười cười, tựa hồ tin lời nàng, lại như tuyệt đối không tin một chút nào. 

"Này, ngươi rốt cuộc có tin lời ta nói hay không?" Long Phù Nguyệt đoán không ra ý nghĩ của hắn, lại bị hắn nhìn đến mức muốn nổi cả da gà.

 "Ồ, ta có tin hay không đối với ngươi quan trọng lắm sao?" Phượng Thiên Vũ không trả lời mà hỏi lại. 

"Cắt, đương nhiên là quan trọng, công chúa Long Phù Nguyệt mất nước này có thể là nô tỳ của ngươi, nhưng ta không phải, ta muốn quay lại làm người thường, không muốn làm nô bộc cho bất kì kẻ nào" Long Phù Nguyệt thành thật nói.

 "Nhóc con, ta mặc kệ ngươi là ai? Công chúa thật cũng tốt, công chúa giả cũng tốt, giờ phút này ngươi chỉ có thể làm nô tỳ của ta. Còn có, nói chuyện cùng ta không nên có thái độ như vậy, không có nửa điểm quy củ!" 

Long Phù Nguyệt nghe hắn nói vậy, nhất thời tức giận, hét lên: "Ngươi ngươi ngươi.......Aiz, quên đi, vốn ta muốn xem ngươi là bằng hữu, lại không nghĩ rằng, ngươi để ý thân phận như vậy.........." 

"Bằng hữu? Cùng ngươi?" 

Phượng Thiên Vũ lông mày nhướn cao như là nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian, cười lên ha hả, lấy tay xoa xoa đầu nàng 

"Ngươi thật là một tiểu nha đầu ngây thơ nha, thế nhưng muốn cùng bổn vương làm bằng hữu, ha ha, chuyện này truyền đi, chỉ sợ sẽ bị mọi người cười đến rụng răng." 

Long Phù Nguyệt nghe hắn nói câu này như bị dao đâm, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn dĩ đang tràn đầy ý cười giờ phút nãy bỗng trở nên nhăn nhó, lạnh lùng thốt: "Không sai, ta chỉ là nô tỳ hèn mọn nhất dưới chân ngươi, ha ha, là ta mộng tưởng rồi, thế nhưng muốn trèo cao làm bằng hữu của vương gia ngài, quên đi, coi như ta chưa nói gì." 

Không hiểu sao lòng của nàng lại rất khó chịu, đáy lòng sâu kín thở dài: "Thì ra, khoảng cách giữa ta và hắn một trời một vực........" 

Phượng Thiên Vũ gõ đầu của nàng: "Làm sao vậy? Tức giận bổn vương? Yên tâm, ngươi mặc dù là nô tỳ của bổn vương, nhưng bổn vương cũng sẽ không bạc đãi ngươi, chờ ngươi lớn lên, bổn vương phong ngươi làm sườn phi." 

"Sườn phi? Là cái tiểu lão bà sao?" Long Phù Nguyệt khóe miệng lộ ra nụ cười khó lường. 

Phượng Thiên Vũ hơi hơi nhíu lông mày nói: "Sườn phi chỉ sau Vương phi, nhưng lại trên cơ thiếp, tiểu nha đầu, ngươi rốt cuộc chỉ là một công chúa mất nước, bổn vương phong cho ngươi thân phận này, đã xem là ngoại lệ rồi."

Chương 98

Long Phù Nguyệt cười khổ: "Tốt lắm, tốt lắm, Vương gia đại nhân, nô tỳ cảm ơn ngài trước, nhưng ta bây giờ còn nhỏ, muốn phong thưởng cũng phải đợi thêm vài năm ta lớn lên thành tài. Bây giờ nói còn hơi sớm chút đó!" 

Ngoài miệng nàng nói thể, nhưng trong lòng lại âm thầm cân nhắc. Cắt, người Miêu chúng ta chú ý nhất đó là tình cảm vợ chồng, ta mới không thèm gả ột tên phong lưu, đại ngựa đực......Hừ dù sao cũng còn thời gian, chúng ta cùng nhau xem.

Phượng Thiên Vũ thấy vẻ mặt của nàng biết nàng mồm không ứng với tâm, đang muốn nói thêm gì đó, chợt thấy nha đầu kia cau mày, ôm chặt bụng. 

"Làm sao vậy?" 

Tâm của Phượng Thiên Vũ trầm xuống hỏi: "Hay là ngươi bị trúng độc gì?" 

Long Phù Nguyệt biểu tình có chút kì quái, còn có chút xấu hổ, lắc lắc cái đầu: "Không không có gì!"

 "Không có gì? Không có gì sao khuôn mặt của ngươi tái nhợt giống tờ giấy thế kia?" Phượng Thiên Vũ vẫn có chút không yên lòng. 

Long Phù Nguyệt càng đỏ mặt, thì thào nói: "Ta nghĩ....ta muốn đi nhà vệ sinh......"

 "Nhà vệ sinh?" Phượng Thiên Vũ lại ngây ngẩn cả người 

"Phải, chính là nhà vệ sinh! Ta có dì cả mẹ." Long Phù Nguyệt biểu tình trên mặt giống như "Cái này ngươi nên hiểu" 

"Dì cả mẹ? Dì cả mẹ cùng nhà vệ sinh có quan hệ gì? Quốc gia của ngươi cũng đã diệt vong rồi, ở đâu ra dì hay mẹ của ngươi?" Phượng Thiên Vũ lại càng không minh bạch.

 Choáng váng! Hoàn toàn giống như là gà vịt nói chuyện! Long Phù Nguyệt có chút bất đắc dĩ đảo đảo cặp mắt. Thấy hắn tò mò nhìn mình, nàng đành phải nói cho rõ ràng: "Chuyện riêng đó là chuyện của nữ nhân, ở cổ đại gọi là cái gì, nga, nguyệt sự, ta có nguyệt sự rồi.........." 

Phượng Thiên Vũ ngẩn ngơ, không khỏi buồn cười. Cái nha đầu này, cùng đại nam nhân như hắn nói cái chuyện riêng tư này thế nhưng không đỏ mặt! Mà còn nói to như vậy. Mà Long Phù Nguyệt lại không cảm thấy có gì buồn cười, chỉ cảm thấy rối rắm. Làm sao bây giờ? Nàng hiện tại bị gãy một chân, nửa bước cũng không thể đi. Làm sao đi vệ sinh? Mà cái thời đại này cũng không có băng vệ sinh, cũng không có giấy vệ sinh, nàng làm sao ứng phó? Long Phù Nguyệt gần như có chút khóc không ra nước mắt. Phượng Thiên Vũ xem vẻ mặt của nàng, liền biết nàng khó xử cái gì!

Chương 99: Băng bó chân giống như bánh chưng.

Ra ngoài trướng, ngoắc một binh sĩ nói cái gì đó. Một lát sau, người nọ mang vào lều một cục bông vải trắng. Long Phù Nguyệt nhìn thấy thứ này, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi đỏ lên. Liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ: "Ngươi....ngươi đi ra ngoài." 

Phượng Thiên Vũ tươi cười mà ra. Vải bông trắng này đều đã được cắt từng khối cẩn thận, Long Phù Nguyệt loay hoay thay một khối rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có bụng vẫn vừa đau vừa khó chịu nhưng nàng cũng không thể làm gì. 

Choáng, thì ra tiểu công chúa này có tật xấu đau bụng kinh! Lần này Diêm vương đại thúc đúng là hại thảm ta......... Nàng đang có chút hối hận, đã thấy Điềm nhi xuất hiện ở cửa trại. Tiểu nha đầu này vừa thấy chân nàng băng bó giống cài bánh chưng, liền hô nhỏ lên: "Phù Nguyệt, chân ngươi làm sao vậy?" 

Long Phù Nguyệt đương nhiên không thể nói thật cho nàng, cười khan hai tiếng: "Cái kia....cái kia...ha ha không cẩn thận té ngã...bị gãy chân." 

Điềm nhi bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ: "A, trách không được Vương gia kêu ta đến hầu ngươi, thì ra là có chuyện. Phù Nguyệt, Vương gia đối với ngươi thật sự bất đồng nha. Cơ thiếp của ngài ấy nhiều như vậy, cho dù ngã gãy cổ ngài ấy cũng không thèm quan tâm. Không nghĩ tới...Không nghĩ tới ngài ấy lại quan tâm ngươi như vậy nha." 

Ngữ khí của nàng thậm trí còn mang theo một tia hâm mộ. Long Phù Nguyệt trừng mắt liếc nàng một cái, quả thực không biết nên khóc hay nên cười, nàng cố ý nhăn nhó khuôn mặt nhỏ nhắn: "Điềm nhi, ngươi là bạn chí cốt của ta, ta té ngã gãy chân, ngươi cũng không hỏi thăm một câu, chỉ biết chèn ép ta..." 

Điềm nhi sửng sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn không được tự nhiên đỏ lên, quýnh lên nói: "Nào có? Ta vẫn xem ngươi là bạn mà. Bất quá chỉ sợ chúng ta không thể làm bạn lâu được thôi, vương gia yêu thương ngươi như thế, về sau ngươi sẽ thành chủ tử của ta, làm gì có nha đầu cùng chủ tử làm bằng hữu?" trong lời nói mang theo một tia ảm đạm.

 Long Phù Nguyệt gõ đầu nàng một cái: "Nha đầu ngốc, các ngươi yêu mến vương gia của mình cũng không có nghĩa là ta sẽ thích. Cho nên ta sẽ không trở thành chủ tử của ngươi. Chằng lẽ ta làm chủ tử của ngươi thì chúng ta không thể làm bằng hữu? Ngươi quan niệm giai cấp cũng quá nặng đi!"

Chương 100: Chỉ biết càng tô càng đen

"Ngươi không thích Vương gia? Làm sao có thể? Toàn bộ nữ tữ Thiên Tuyền quốc này đều xem Vương gia là thần tượng ......Còn đối với ngươi tốt như vậy, ngươi không biết, mấy hôm nay ngươi được ngồi chung xe với Vương gia, mấy người chúng ta đều hâm mộ chết rồi, đều cao hứng thay ngươi đó......Vương gia đã sắp sủng hạnh ngươi, nhất định sẽ không cho ngươi làm nô tỳ, nhất định sẽ phong ngươi làm thị thiếp, lúc đó ngươi cùng Vân phu nhân sẽ ngang hàng với nhau........"

Long Phù Nguyệt một đầu đầy hắc tuyến: "A, cái tên biến thái này, thanh danh trong sạch của ta lại bị ngươi hủy" nàng muốn nói "Ta cùng hắn chuyện gì cũng không có" 

Nhưng nghĩ lại, vẫn là quên đi! Thanh giả tự thanh, trọc giả tự giả, việc này càng nói càng không tốt. Nàng thông minh nói sang chuyện khác: "Ngươi nói ngươi thay ta cao hứng ta còn tin, còn những người này sao? Hăc hắc chỉ sợ các nàng chỉ muốn ăn ta."

 Điềm nhi cười nói một câu: "Chỉ cần ta cao hứng thay ngươi là được, chúng ta không cần quan tâm đến các nàng ấy." 

Điềm nhi nhu thuận lanh lợi, một câu liền phân chia mình cùng Long Phù Nguyệt và những người khác. Sáng sớm ngày thứ hai, đại quân bắt đầu nhổ trại lên đường, Long Phù Nguyệt cùng Điềm nhi được an bài ở một chiếc xe ngựa rộng thùng thình, có Điềm nhi hầu hạ, Long Phù Nguyệt thoải mái không ít.

 Ngày đi đêm nghỉ, đại quân rốt cuộc về đến kinh đô Thiên Tuyền quốc. Lại đợi nữa ngày, Hoàng đế cũng tự mình dẫn đại quân đến. Hai quân hợp một chỗ, cùng nhau vào thành. Kinh thành rộng lớn, phố xá phồn hoa, những thành thị của quốc gia cường thịnh đương nhiên không thể so sánh. Long Phù Nguyệt vẫn là lần đầu tiên chân chính nhìn thấy đô thị cổ đại phồn hoa, nhịn không được xốc rèm xe ra nhìn bên ngoài. 

Quốc vương lần này ngự giá thân chinh, chiến thằng khải hoàn, mang về vô số vàng bạc châu báu, lụa là gấm vóc, cả thành dân chúng vừa múa vừa hát, nghênh đón quốc vương khải hoàn trở về, tiếng hô vạn tuế gần như phá vỡ tận trời. Long Phù Nguyệt tự nhiên cảm thấy một trận bi thương, nàng tuy rằng không phaỉ công chúa chân chính của Thiên Cơ quốc, nhưng cái thân thể này là của tiểu công chúa kia, nhìn thấy dân chúng hoan hô, trong lòng nàng dâng lên một cổ cảm giác không thể nói. Đơn giản buông rèm cửa, buồn bực không nói. Điềm nhi đương nhiên biết tâm tư của công chúa mất nước, khe khẽ thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro