Ngoại phiên: Từ 91 đến 100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           

Ngoại phiên 91. Quá nửa đêm tỉnh giấc

Hắn đứng ở nơi đó, nhất thời không đành lòng quấy rầy. Đứng gần đấy cứng rắn mà không hề cố kỵ, Tim tựa hồ đã nứt ra một đường nhỏ, âm thầm đau đớn. Cái đồ Hồ Ly ngốc này, thực khiến hắn đau lòng không hiểu nổi, cảm giác mình như một trở thành đại ác nhân tội ác tày trời... hắn từng bước một đi qua, đi tới phía sau nàng. Lúc này mặt trời đã bình minh, toàn bộ người tuyết kia đã hiện ra rõ ràng. Đó là một đôi nam nữ ôm lấy nhau. Tuy hình dáng hơi lộ ra mơ hồ, nhưng có thể nhìn ra, hình dáng tướng mạo nam tử này đúng là Cổ Nhược, nữ tử dĩ nhiên là là Hoa Tích Nguyệt.

Tim Dạ Tang như bị người khác bóp mạnh, tim như muốn chết đi. Đố kỵ, tức giận, không cam lòng, đau lòng, cũng nói không rõ tất cả là bao nhiêu loại mùi vị tràn ngập trong lòng đủ cả.

Lạnh lùng thốt: "Ngươi đang làm cái gì?"

Thân thể Hoa Tích Nguyệt cứng đờ, từ trong mơ màng bừng tỉnh, chậm rãi xoay người lại. Đôi má vốn là đỏ hồng thoáng chốc trắng bệch, giống như bị đưa lên đoạn đầu đài rốt cục đã đến.

Nàng miễn cưỡng cười nhẹ một tiếng: "Ngươi đã đến rồi? Ngươi tới vào lúc nào?"

Dạ Tang nhìn nàng một cái, cũng không trả lời nàng... chỉ là lạnh lùng mà đánh giá nàng vài lần. Hừ một tiếng nói: "Thân thể của ngươi còn chưa tốt, thế nào hơn nửa đêm chạy đến nơi đây nổi điên?"

Hoa Tích Nguyệt thản nhiên nói: "Ban ngày ta đã ngủ nhiều lắm rồi, cho nên buổi tối không ngủ được, ta ra ngoài đi dạo một chút."

Dạ Tang nhịn không được cười lạnh một tiếng: "Ngươi đi dạo lúc nửa đêm, cũng thật đủ nhàn nhã"

Hoa Tích Nguyệt thân thể cứng đờ: "Ngươi theo dõi ta? !"

Dạ Tang hừ một tiếng: "Ai theo dõi ngươi? Bổn tọa hiện đến lấy thù lao như lúc sáng ngươi đã hứa. Trong quán trọ tìm không thấy ngươi, cho nên ta tới đây tìm. Ta còn tưởng rằng ngươi chạy đi đâu mất."

Hoa Tích Nguyệt thấp rũ mắt, lạnh lùng thốt: "Ta đã đã đáp ứng ngươi, sẽ không có chạy trốn, ngươi xem ta là loại người nào chứ?"

Dạ Tang ho một tiếng: "Không chạy trốn là tốt rồi, khục, khục, ngươi khắc hai người tuyết này cũng không tồi, nam tử này như lão tử ta..."

Tay trái phất một cái tạo pháp thuật, đem nam tử tuyết kia biến ảo thành hình dáng của mình.

Hoa Tích Nguyệt nhìn hắn một cái, con ngươi cũng không có gì ấm áp, nhàn nhạt nói một câu: "Đây không phải là ngươi."


Ngoại phiên 92. Cuối cùng là không giữ được

Ống tay áo phất một cá,  hai người tuyết mà nàng bận rộn khắc thành mấy một đêm giờ ầm ầm sụp đổ, trở thành một đống tuyết. Rốt cuộc nhìn không ra hình dáng.

Dạ Tang không khỏi ngẩn ngơ, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống: "Ngươi bận rộn cả đêm, cứ như vậy làm hỏng ư?"

Hoa Tích Nguyệt thản nhiên nói: "Vốn chính là tiêu khiển mặc dù ta không muốn hủy, mặt trời mọc lên, cũng sẽ tan mất, cuối cùng là không giữ được, chẳng bằng hủy trong tay ta sạch sẽ chút ít cũng không còn"

Cũng không biết là vì cái gì, Dạ Tang cảm giác Hoa Tích Nguyệt trong vòng một đêm tựa hồ thay đổi không ít. Không còn là một nha đầu tinh quái ngây thơ nữa. Tỉnh táo cùng hờ hững nhiều hơn trước. Nói chuyện vậy mà dẫn theo không ít ý tứ, lại để cho hắn rất khó thích ứng.

Ngượng ngùng mà cười nhẹ một tiếng: "Được rồi, dù sao cũng là đồ vật của ngươi, ngươi muốn hủy liền hủy, hiện tại được hay không được cùng bổn tọa đi chưa?"

Ngón tay Hoa Tích Nguyệt chậm rãi nắm chặt, hơi nhắm mắt lại: "Được!"

Ngày hôm nay dù sớm dù muộn thì nàng vẫn phải rời đi. Nàng đã không cần thiết... ... ... ...

Cổ Nhược một trêm mơ một giấc mơ thất điên bát đảo. Trong mơ thậm chí có quái nhân đầu người đuôi rắn. Trong mơ mơ màng màng, chính mình phảng phất có chút quan hệ với bọn chúng... Trong cơn mộng lại tựa hồ thấy được Hoa Tích Nguyệt. Một cục bông vo tròn nằm ở trong lòng mình, một hồi lại dùng một đôi mắt tím rưng rưng nhìn mình. Ai oán và bi ai thê lương, muốn nói còn xấu hổ, lại để cho hắn đang ở trong mộng, cũng là nói không nên lời, thật đau lòng...

Không rõ rang đây là nơi nào, hắn đột nhiên bừng tỉnh. Trợn mắt nhìn lên, trời đã bừng sáng, một ngày mới lại bắt đầu. Hắn vuốt vuốt mi tâm, nhớ tới đêm qua cãi lộn cùng dây dưa với nàng  trong lòng run lên. Vô ý thức nhìn đầu giường.

Đã hơn nửa năm nay, vô luận buổi tối hắn xua đuổi nàng như thế nào, nha đầu kia luôn luôn tìm biện pháp trở về, biến thành bộ dáng Hồ Ly nằm ở đầu giường mình. Mỗi sáng sớm rời giường, trước hết nhất hắn phải nhìn thấy nàng nằm vo tròn, một mắt tím nhìn về phía trên trông rất vô tội. Mà hiện tại, chỗ đó trống trơn ..


Ngoại phiên 93. Chính mình vậy mà đi rồi? !

Hắn khẽ thở dài một cái, xem ra tối hôm qua nha đầu kia là gặp chân khí. Tỉnh táo một đêm này, cái nha đầu kia có lẽ hết giận chưa? Không biết ngủ có được ngon giấc không? Hắn lại nhìn sắc trời một chút, bầu trời đã lộ ra ánh nắng chói chang.

Thường ngày đúng lúc này, Hoa Tích Nguyệt đã bắt đầu luyện công rồi... Nhưng bây giờ không thấy có động tĩnh gì. Hẳn là nàng vẫn còn hờn dỗi?

Cổ Nhược đi ra ngoài cửa, đi tới trước cửa phòng Hoa Tích Nguyệt. Nghiêng tai nghe ngóng, trong phòng không có chút động tĩnh nào, thậm chí âm thanh hô hấp cũng không có. Trong lòng Cổ Nhược trầm xuống, gõ cửa.

'Cốc ! Cốc! Cốc! Trong phòng vẫn không có động tĩnh.

Cổ Nhược vội vã đẩy cửa, cửa phòng cũng không khóa trái liền mở. Trên giường tấm đệm vẫn chỉnh tề, Hoa Tích Nguyệt cũng không có trong phòng... Mà ở trên bàn thước chặn giấy đè lên một bức thư.

Rút ra xem xét, trên giấy chỉ có ngắn ngủn mấy hàng chữ:

"Tự đưa tiễn, tâm khó khăn bỏ, một chút tương tư bao lâu tuyệt? Bằng ngăn cản tay áo nghịch dương hoa tuyết. Suối lại nghiêng, sơn lại che, người đi cũng

"Từ biệt, tâm khó bỏ, một điểm tương tư bao lâu tuyệt? Bằng ngăn cản tay áo phật Dương hoa tuyết. Suối lại nghiêng, núi lại che, người cũng đi"

Cổ Nhược bỗng nhiên sửng sốt. đi rồi? Cái nha đầu này vậy mà lại đi rồi? ! Trước kia có đuổi như thế nào cũng không đi, chính mình trăm phương ngàn kế cũng trốn cũng không thoát, hiện tại rõ ràng lại chủ động đi rồi? Nàng rốt cục muốn bỏ, không dây dưa cùng hắn nữa rồi sao? Theo lý thuyết, hắn có lẽ cảm thấy vui mừng và cao hứng. Nhưng vì cái gì tim lại buồn như thế?

Như là có bảo vật bị mất đi, dần dần xuống chìm... Ngón tay chậm rãi nắm chặt, một tiếng rắc vang nhỏ, góc bàn thô sáp hắn để lại nứt ra đổ xuống, trong tay hắn hóa thành bột mịn.

Đời này kiếp này thực sự không thể gặp lại sao? Trước mắt tựa hồ hiện ra khuôn mặt Hoa Tích Nguyệt tối hôm qua tuyệt vọng cùng rơi lệ. Trong lòng đau xót, cái nha đầu này vì hắn bỏ ra nhiều công sức cùng tâm tư như vậy, có phải hắn đã tàn nhẫn với nàng hay là không?

Thế nhưng mà ....nhưng là mình cũng là vì muốn tốt cho nàng. Dù nói nàng là Tiên thân, mặc dù không phải Hồ Tiên, là nữ tử bình thường, cũng không thể tùy tùy tiện tiện cùng với nam nhân trên giường...


Ngoại phiên 94. Cái con sói kia là ai!!!

Chậm rãi nắm chặt tờ giấy kia, hận không thể nghiền nó trong lòng bàn tay. Mu bàn tay gầy mà trắng nõn hiện ra những dấu vết gân mạch dài hẹp mơ hồ. Đây hết thảy đều nói cho hắn biết, đây không phải mộng.

Tính mạng của hắn ở bên trong là đã từng có một người như vậy, đã tới, sau đó lại đi rồi. Nàng đi nơi nào? Trên người nàng khí lực giảm đi không it. Nếu đụng phải đạo sĩ vẽ phù bắt yêu thì làm sao bây giờ?

Được rồi, tuy rằng hắn không có chú ý nha đầu kia đến cùng có bao nhiêu điều tốt, nhưng hắn không thèm để ý không có nghĩa là người khác không thèm để ý. Nàng xinh đẹp như thế, đụng phải những tên yêu kia không có ý tốt sẽ xử lý thế nào?

Thí dụ như Yêu Lang.. Môi bạc có chút nhếch lên, đem tất cả chuyện cũ trước kia nuốt xuống đáy lòng. Tự nói với mình, không phải bởi vì nhớ, chỉ là bởi vì áy náy, nàng dù sao cũng là bởi vì hắn hiện tại mới biến thành cái dạng này. Vẫn là trước tìm được nàng, xác nhận nàng không có chuyện gì xảy ra. Hắn cẩn thận nhìn kiểm tra phòng của nàng một chút. Trong phòng tất cả đồ vật của nàng cũng không trông thấy đâu, kể cả những quần áo vừa mua.

Xem ra nha đầu này là có chuẩn bị trốn đi, chứ không phải nảy sinh nhất thời. Vốn dĩ... là đã sớm chuẩn bị phải đi sao? Đêm qua là có chuyện gì xảy ra? Nha đầu này ngày hôm qua cả ngày đều không thích bình thường.

Hẳn là... nàng là bị người nào bức hiếp? Vậy người bức hiếp nàng đâu? Nàng khí lực sâu lại chịu ai bức hiếp? Chẳng lẽ là .... con sói kia? ! Con sói kia sao lại có thể ức hiếp đến nàng?

Cổ Nhược trong đầu nhanh chóng suy luận, chợt nhớ tới độc trên người mình, Huyết Quỳnh Hoa kia tựa hồ cũng rất dễ dàng có được. Hắn nhớ rõ nghe Hoa Tích Nguyệt đã từng nói qua, người có trong tay Huyết Quỳnh Hoa chính là cái gì Lang... Mà sói đúng là khắc tinh của Hồ Ly, nàng không dễ dàng lấy được như vậy .. Chẳng lẽ là Dạ Tang?! Hắn rốt cuộc đứng ngồi không yên, ngón tay bấm véo một cái bí quyết, nhẹ nhàng bắn ra, một cái phi trùng kỳ dị liền xông ra.

Cổ Nhược thấp giọng niệm vài câu cái gì, phi trùng liền tạo thành trong một vòng phòng, sau đó đã bay đi ra ngoài. Phi trùng này tốc độ rất nhanh, nhanh như chớp bay về hướng Núi Ngả Vân.


Ngoại phiên 95: Con Sói bất tử háo sắc!

Cổ Nhược theo sát phía sau, vào lúc này trên đường cũng không có nhiều người. Cổ Nhược làm phép để người khác không chú ý đến hắn. Rất nhanh liền đi tới sườn núi. Trước mắt bay đến một đống tuyết đọng trước mặt, rồi từng vòng đảo quanh. Tuyết đọng này có điểm không bình thường? Cổ Nhược kinh ngạc nhìn một cái, mơ hồ nhìn ra là hình dạng của hai người tuyết.

Hẳn là hai cái người tuyết do Hoa Tích Nguyệt đắp hay sao? Vẫn là ....người tuyết ở bên trong có điểm không bình thường? Bàn tay hắn chạm vào, đám tuyết kia như bị cuồng phong đánh đổ, lập tức liền hoàn toàn biến mất không tung tích, nhưng tuyết rơi lại cái gì cũng không có. Những côn trùng kia bay trở về, ở trước mặt hắn ong ong anh anh.

Cổ Nhược biến sắc: " Ngươi nói là khí của Hoa Tích Nguyệt tới đây liền biến mất? Làm sao có thể?"

Hắn cẩn thận quan sát từng chút một trên mặt tuyết. trên mặt tuyết còn có dấu chân nhàn nhạt, dấu chân nhỏ xinh kia chắc chắn là của Hoa Tích Nguyệt. Bỗng nhiên, lông mi hắn khẽ chớp chớp, lại thấy được một dấu chân. Cái dấu chân này cách dấu chân Hoa Tích Nguyệt rất gần, xem ra lúc ấy, chủ nhân của dấu chân này đứng ở sau lưng Hoa Tích Nguyệt... Dấu chân kia như là bất ngờ xuất hiện, tựa hồ người nọ bị cái gì kích thích dưới bàn chân nên dùng lực... hắn lại theo dấu chân kia nhìn sang, quả nhiên tìm được vài dấu nhàn nhạt, cực mỏng...

Côn trùng bay quanh dấu chân bỗng nhiên ong ong kêu lên, trên không trung nhảy múa, giống như là nhảy chữ bát. Khuôn mặt tuấn tú của Cổ Nhược trầm xuống.

Ở đây có khí tức của Dạ Tang! Dấu chân này là của Sói, chẳng lẽ là hắn bắt nàng đi? Lưu Ly Cung của Dạ Tang nằm trong kết giới, như vậy khí của bọn họ đột nhiên biến mất cũng không... chút nào kì quái!

Con Sói bất tử háo sắc! Rõ ràng đối với Hoa Tích Nguyệt còn chưa chết tâm! Hắn (Cổ Nhược) muốn hủy Hang Sói, hủy Lưu Ly Cung của hắn (Dạ Tang)! Cổ Nhược nhìn thì bình tĩnh nhưng hai mắt của hắn như nổi lên sóng lớn, mãnh liệt mà bành trướng. Hắn vung ống tay áo lên, một loạt mũi tên bay ra ngoài, tốc độ nhanh như một làn khói trắng. Nếu hắn tìm được cửa vào kết giới của Lưu Ly Cung thì nhất định sẽ đem Hoa Tích Nguyệt cứu ra!


Ngoại phiên 96: Nóng mặt dán bờ mông lạnh

"Phượng các long lâu liên tiêu hán.

Ngọc thụ quỳnh chi tác yên la.."

Trích trong Phá Trận Tử /破陣子 của Lý Dục/李煜.

Dịch nghĩa:

"Gác phượng lầu rồng liền trời biếc,
Cành quỳnh cây ngọc nối mây xa."

Trước đó lần đầu tiên quá vội vàng, Hoa Tích Nguyệt lần này mới nhìn rõ toàn cảnh Lưu Ly Cung. Lưu Ly Cung được đặt tại bên cạnh trong sông băng. Những căn phòng toàn là thủy tinh, vân thạch, tinh muối, hoặc là băng cứng tạo thành, toàn thân trong suốt. Dưới ánh sáng mặt trời chiếu xuống, chỉ cảm thấy màu chói mắt, lòe lòe phát sáng. Thật sự là cảnh cực kỳ hiếm thấy ở nhân gian, hơn hẳn Bảo Bối Châu Cung trong truyền thuyết.

Dạ Tang trên mặt cười tủm tỉm, mang theo Hoa Tích Nguyệt đi vào cung điện. Bởi vì cung điện trong suốt, cho nên tuy bên trong là trọng môn điệp hộ, người trong ảnh ẻo lả, tuy nhiên cũng mơ hồ có thể nhìn thấy được.

" Tích Nguyệt, nàng thấy cung điện này như thế nào? Không thua kém với hoàng cung ở nhân gian chứ?" Dạ Tang thần sắc có chút đắc ý.

Hoa Tích Nguyệt nhẹ nhàng cười cười, không nói gì. Trong nội cung con đường quanh co khúc khuỷu, Hoa Tích Nguyệt theo Dạ Tang đi qua vài hành lang gấp khúc thì đến Hoa viên, đập vào mắt đều là kỳ hoa dị thảo (cỏ cây hoa lá kỳ là), có hoa Tuyết nở, có hoa lại rực rỡ như mây tía (Vân Hà), có phong lan đen, có hoa hồng, có khiên đằng phụ cát (hoa cát đằng), có khe đã hở hoa mọc lan tràn, đều là những loài hoa nổi tiếng.

" Tích Nguyệt, nơi này của bổn tọa so với Dao Trì của Vương Mẫu nương nương cũng so ra kém chút. Ngươi có nghĩ muốn làm nữ chủ nhân của nơi này."

Bộ dáng Dạ Tang như là đang nói giỡn, nhưng sau khi nói xong kìm lòng không được ngừng thở, trên khuôn mặt tuấn tú có một tia khẩn trương.

Hoa Tích Nguyệt cũng không ngẩng đầu, thản nhiên nói: " Ta chỉ đáp ứng cùng ngươi một đêm."

Câu nói khiến Dạ Tang im lặng nửa ngày. Một đôi màu xanh sẫm trong mắt có thất bại cùng lửa giận hiện lên. Cái con Tiểu Hồ Ly, thật dễ dàng có thể khơi mào lửa giận của hắn! Làm cho hắn muốn đánh người! Mình rốt cuộc sai rồi, những cái kia đưa tới cửa cũng không khiến nữ tử xinh đẹp để ý, không nên dùng chính mình nóng mặt đến dán bờ mông lạnh của Tiểu Hồ Ly này? (Ý nói máu lòng dồn lên mặt, còn Hoa Tích Nguyệt từ cứ lạnh nhạt. Đại khái là mất mặt.)

Thật đúng là con mẹ nó Quỷ rồi! Trong lòng hắn âm thầm phát một câu nói tục, mặt lạnh đem Hoa Tích Nguyệt dẫn tới tẩm cung của mình. Tẩm cung của hắn thanh nhã lộng lẫy có đủ. Áo ngủ được dệt bằng tơ gấm Mông cổ, trên bàn sách đàn hương có một lọ hoa lạ không biết tên, phát ra mùi thơm ngát.

Trong cung điện có hai tên Tiểu Đồng, Dạ Tang phất phất tay, bọn hắn liền thức thời lui ra ngoài.


Ngoại phiên 97: Ý nghĩ kỳ quái trên giường lớn

Đầu tiên đập vào mắt chính là cái giường lớn. Cái giường kia lớn hơn giường bình thường gấp hai lần. Phía dưới giường phủ lên bằng đệm gấm Vân Thảo, nhìn xa hoa, lộng lẫy và vô cùng xa sỉ. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Tích Nguyệt không hiểu sao đỏ lên.

Trong lòng lại từng đợt, từng đợt rét run. Ánh mắt hướng về nơi khác, không dám nhìn nữa để tránh cho người ta có ý nghĩ kỳ quái trên giường lớn.

Dạ Tang một mực chú ý sắc mặt của nàng, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng đỏ  trong lòng cười thầm. Cái nha đầu này tuy một bộ dạng thấy chết không sờn, dù vậy trong lòng vẫn là rất khẩn trương...

Điều này làm trong lòng hắn có chút bình tĩnh lại, nàng sợ hãi thẹn thùng cũng tốt hơn so với đờ đẫn không chút biểu lộ. Hoa Tích Nguyệt hôm nay mặc một bộ y phục áo trắng, dáng vẻ tươi mát ôn nhu không nói nên lời. Làm cho trong lòng hắn rung động, khẽ vươn tay, liền đem nàng kéo đến trong lòng.

Tại hai má của nàng khẽ hôn: " Tiểu Hồ Ly, ta chờ không được muốn ăn ngươi rồi, chúng ta bắt đầu đi?"

Tuy sớm đã biết có một ngày như vậy, nhưng chính thức sự việc rơi xuống đầu, Hoa Tích Nguyệt vẫn là sợ. Nghe được lời nói của Dạ Tang, thân thể nàng nhịn không được mà run lên. Mà cái hôn vừa rồi làm cho nàng toàn thân rét run.

Gần như là bản năng, nàng đẩy hắn ra: "Ta... có thể hay không trước ăn một chút, ta đói bụng."

" Đói bụng?"

Dạ Tang cười xấu xa, tại trên cổ nàng thổi ra một hơi: " Ta cũng 'đói' rồi, ngươi trước tiên cho ta no bụng được không?"

Hoa Tích Nguyệt khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên. Đại sắc lang, đại dê xồm! Không ngờ hắn lại thật gấp! Mặc dù biết một khắc này nàng sẽ trốn không ra, nhưng bản năng muốn kéo dài, nàng sợ, thật sự rất sợ!

Nước mắt cứ như vậy không hề báo hiệu mà rơi xuống: " Ta chết đói muốn chết! Ngươi thực không muốn cho ta ăn sao?"

Dạ Tang không nghĩ tới nàng nói khóc liền khóc, như lê hoa đái vũ (hoa lê rơi trong gió). Khiến lòng của hắn không hiểu mà co lại, đau nhức không tưởng tượng được, ham muốn đang dâng chợt biến mất không còn hứng thú.

Nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng nàng: " Được, được chúng ta mau đi ăn"

Đôi mắt khẽ động, giống như nhớ tới cái gì, hắn vỗ hai tay. Gọi hai Tiểu đồng tới chuẩn bị một bàn tiệc rươu tại Vong Ưu viên.


Ngoại phiên 98. Uống nhiều rượu

Vong Ưu viên là hậu hoa viên bên trong Lưu Ly Cung. Nơi đây có những kì hoa ngọc thảo không biết tên đang nở rộ, tản ra mùi thơm lạ lùng. Trong Vong Ưu viên có một căn nhà nhỏ, căn nhà nhỏ này có hình dáng khá cổ quái, mang hình dáng của ngôi sao sáu cánh (???). Sáu mặt đều có cửa sổ, phản chiếu lấp lánh ánh tuyết trắng chói lóa bên ngoài, sáng ngời và ôn hoà.

Rượu hoa đào được ủ hàng trăm năm, thức ăn toàn bộ là gà (tiệc gà =)), anh Dạ tâm lý quá đi). Hơn nữa cách nấu đã được đổi mới, có cái có tên có cái không tên. Gà này là gà tuyết đặc sản của cánh đồng tuyết, thịt tươi mới, khác với hương vị gà nhà. Đương nhiên làm một bàn tiệc rượu nhỏ này, Dạ Tang đã thật dụng tâm.

Hoa Tích Nguyệt nhìn cả bàn toàn bộ là gà gần như nói không thốt lên lời.

Dạ Tang mỉm cười: "Biết ngươi thích ăn gà, ta đặc biệt cho người chuẩn bị bàn tiệc gà này, như thế nào, có hợp khẩu vị hay không?"

Hoa Tích Nguyệt cúi đầu, gượng cười nhẹ một tiếng: "Cảm ơn"

Ngồi xuống, nếu như bình thường gặp một bàn tiệc rượu phong phú như vậy Hoa Tích Nguyệt đương nhiên sẽ không khách khí. Lúc này, nàng rõ ràng rất đói bụng nhưng hết lần này tới lần khác không có khẩu vị.

Nhưng ngược lại uống không ít rượu hoa đào. Mùi rượu kia như tràn vào lòng người, mang theo vị đắng chát cũng như tâm tình của nàng lúc này, vô tình uống không ít. Dạ Tang cũng uống không kém nàng nhưng tửu lượng của hắn cực cao, ngàn chén không say, uống hơn mười chén đương nhiên không là gì. Khuôn mặt tuấn tú nhìn không lộ ra có chút say.

Hoa Tích Nguyệt một ly lại tiếp một ly uống, so với nước còn dễ dàng hơn. Mắt thấy nàng đã uống hơn mười chén, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lộ ra chút đỏ ửng. Trong đôi mắt tím có ánh như sóng nước mùa thu. Trong tim rung động, giữ bàn tay nhỏ bé đang nâng chén rượu của Hoa Tích Nguyệt: "Đùng uống nữa, uống nhiều rượu hại người"

Hoa Tích Nguyệt gạt bỏ tay hắn, không có chút sức lực ghé vào mặt bàn.

Cười lẩm bẩm: "Yên tâm, tửu lượng ta rất lớn, mới uống vài chén như vậy ta sẽ không say..."

Ngoại phiên 99. Cùng ta một đêm phong lưu về sau định thế nào?

Ực một tiếng một chén rượu đã vào trong bụng. Rượu trong mắt mê ly, bóng dáng Cổ Nhược lắc lư trước mắt nàng. Nàng lắc đầu, cực lực đem bóng dáng Cổ Nhược xóa bỏ. Không thể tiếp tục nghĩ đến hắn nữa...

Dạ Tang chau mày, bỗng nhiên có chút hối hận. hắn không nghĩ tới con Hồ Ly này có thể uống như vậy, nàng rõ ràng uống say!

Hắn khẽ kéo nàng dậy, mang theo một tia đau lòng lại có một tia hận ý. Lạnh lùng nói: "Tiểu Hồ Ly, ngươi cho rằng ngươi uống say ta sẽ buông tha ngươi sao?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Tích Nguyệt hiện ra màu hồng đào, vẻ mặt men say. Trong cái miệng nhỏ nhắn mang theo hương rượu hoa đào, đôi mắt long lanh dịu dàng liếc nhìn Dạ Tang cười khanh khách:

"Ta biết rõ ngươi sẽ không làm thế, ha ha, ngươi là Yêu Vương, muốn thu thập một Tiểu Yêu như ta không phải rất đơn giản ư, làm sao có thể buông tha ta chứ? Ta chẳng qua là món điểm tâm nho nhỏ của ngươi mà thôi, ha ha"

Nàng cười run rẩy hết cả người, diêm dúa lẳng lơ vô cùng.

Dạ Tang lại nổi cơn tức giận, giữ chặt cánh tay nàng, nhìn qua ánh mắt nàng, bỗng nhiên nói ra: "Tiểu Hồ Ly, nếu như ngươi đáp ứng gả cho ta, ta hôm nay sẽ tha cho ngươi..."

Thân thể Hoa Tích Nguyệt đã có chút lay động, cũng rất khẳng định mà lắc đầu: "Không! Ta sẽ không gả cho ngươi! Ta không thương ngươi!"

Nghe nàng kiên quyết cự tuyệt, cơn giận của Dạ Tang lại dâng lên, giữ cánh tay của nàng càng chặt: " Ta biết rõ ngươi yêu là tên người phàm đáng chết kia, ngươi có phải vẫn nghĩ có thể cùng hắn gương vỡ lại lành hay không? Hừ, ngươi cho rằng sau một đêm phong lưu cùng ta hắn còn có thể tiếp tục muốn ngươi sao?"

Hoa Tích Nguyệt lộ nụ cười sầu thảm: " Hắn sẽ không cần ta. Lúc thân ta còn toàn bích hắn đã không cần ta..."

Dạ Tang sững sờ, sắc mặt càng thêm đen: "Chết tiệt, vậy ngươi vì cái gì không chịu gả cho ta? Ta đường đường là Yêu Vương còn không xứng với ngươi sao?!"

Hoa Tích Nguyệt lắc bàn tay nhỏ bé, cười khổ: "Không phải vấn đề xứng hay không, ta không thương ngươi, sao có thể gả cho ngươi?"

"Vậy ngươi cùng ta một đêm phong lưu về sau định thế nào?"

Dạ Tang gần như là nghiến răng nghiến lợi.


Ngoại phiên 100. Môi lưỡi dây dưa

Hoa Tích Nguyệt buồn bã cười cười, lắc đầu: "Không biết, ta cũng không biết, có lẽ về sau ta sẽ ẩn cư núi rừng, cũng không gặp bất luận kẻ nào nữa..."

Chân nàng có chút lảo đảo, Dạ Tang hơi dùng sức liền đem nàng kéo vào ngực: "Ngu ngốc! Ngươi vì hắn thương tâm không đáng, quên hắn, cùng ta bắt đầu lại một lần nữa! Chúng ta là cùng một loại, gả cho ta, ta sẽ cùng ngươi làm bạn cả đời..."

Mũi Hoa Tích Nguyệt đau xót, dốc sức liều mạng lắc đầu: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta không thể, ta thực sự không thể..."

Dạ Tang như bị người đâm một đao.

Quấn chặt thân thể của nàng, đôi mắt gần như toé ra lửa: "Ngươi thà rằng cô độc sống quãng đời còn lại cũng không chịu gả cho ta sao? Rất tốt, rất tốt! Thật sự là con mẹ nó thật tốt! Đầu óc Lão tử bị lừa đá nên mới muốn kết hôn với Ngươi, Ngươi đã tình nguyện cùng ta phong lưu một lần ta đây sẽ thành toàn cho Ngươi!"

Cúi đầu liền hôn xuống! Thân thể Hoa Tích Nguyệt run lên, vô ý thức muốn trốn. Bất đắc dĩ Dạ Tang giữ cằm của nàng thật chặt, nàng căn bản không thể tránh né. Nụ hôn của hắn cuồng dã và bá đạo, tràn đầy nồng đậm không cam lòng cùng phẫn nộ. Cưỡng ép cạy mở hàm răng nghiến chặt của Hoa Tích Nguyệt, ở trong miệng nàng càn quét, khiêu khích đầu lưỡi của nàng.

Hoa Tích Nguyệt toàn thân run rẩy, cảm nhận được Dạ Tang cưỡng hôn. Đối với nàng mà nói, đây chỉ đơn giản là môi lưỡi dây dưa. Nàng có thể cảm nhận được hương vị thịt gà luộc trong miệng Dạ Tang. Hắn cưỡng hôn nàng, nàng không có cảm giác gì, vậy lúc mình cưỡng hôn Cổ Nhược, hắn không phải cũng giống nàng như bây giờ không có cảm giác?

Kỳ thật nàng cùng Dạ Tang cũng không có gì không đúng, đều là yêu người không yêu mình... Nàng dây dưa Cổ Nhược, giống như Dạ Tang dây dưa nàng... Đây không phải cũng là một loại báo ứng? Thì ra ông trời thật sự công bằng, báo ứng của nàng đến thật nhanh ...

Ha ha a... Hoa Tích Nguyệt đột nhiên cảm thấy tất cả mọi thứ thật hoang đường và buồn cười không thể tưởng tượng nổi không khỏi bật cười khanh khách.

Nước mắt như trân châu từng giọt lăn xuống. Môi của nàng thơm và ngọt ngào, tươi mát mê người. Dạ Tang vừa hôn liền trầm luân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro