Phiên ngoại: Từ 11 đến 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại 11: Hắn thật sự không nghĩ tới có một ngày sẽ bị một hồ ly nắm trong tay

Nàng e sợ Cổ Nhược lại nói lời cự tuyệt: "Lần này ta nhất định phải đi, nếu huynh không đi ta sẽ tự mình đi. Ta nghe nói bảo vệ Huyết Quỳnh Hoa là Tuyết lang, tên kia tuy rằng xem như là kẻ địch của tộc hồ ly, nhưng có lẽ đạo hạnh không cao, nói không chừng tự ta cũng có thể đối phó được. . . . . ."

Cổ Nhược không thèm nhìn nàng. Chiêu này nha đầu đã dùng rất nhiều lần. Nàng biết rõ mình sẽ không để nàng mạo hiểm . Huống chi lại là vì hắn? hắn càng không thể cự tuyệt . Thở dài, hắn thật sự không nghĩ tới có một ngày sẽ bị một hồ ly nắm trong tay .

"Được rồi! Chỉ duy nhất một lần này, lần sau không được viện lý do này nữa! Hoa Tích Nguyệt, lần này cho dù có tìm được Huyết Quỳnh Hoa hay không, về sau ngươi không được đi theo ta nữa!" Cổ Nhược rốt cục thỏa hiệp.

"Vâng, được rồi, được rồi, chỉ cần có thể đem thi độc của huynh kềm chế hoàn toàn, ta liền rời khỏi huynh, không phiền huynh nữa, được không?" Hoa Tích Nguyệt thuận miệng đáp một câu như vậy.

Trong lòng cũng đang âm thầm tính toán: "Có thể hoàn toàn tiêu trừ thi độc chỉ có Thận châu, mà Thận châu, còn không biết ngày tháng năm nào mới có thể tìm được, như vậy trược khi tìm được thận châu, ta vẫn có thể quấn quít lấy hắn. . . . . ."

Nàng cũng không nói thêm những lời khác, trong cái miệng nhỏ nhắn bỗng nhiên hướng về phía trước thổi ra một đạo hình tròn khói nhẹ. Trong làn khói nhẹ ấy, cánh rừng mờ mịt, trùng trùng điệp điệp. Môi nàng mấp máy, hai tay nhỏ bé hăng hái vòng ra vô số kết ấn, một ít vòng khói nhẹ hơi mờ cũng theo tay của nàng, dần dần trở nên càng ngày càng rõ ràng...

Cổ Nhược hơi sửng sờ: "Huyễn tinh không gian? ! Sao ngươi lại dùng chiêu này?"

Hắn vươn tay định ngăn cản, Hoa Tích Nguyệt kêu lên: "Đừng, một khi không gian này mở ra, thì đã không thể ngừng lại. Mau vào đi!"

Cũng không cần biết Cổ Nhược có nguyện ý hay không, liền lôi kéo hắn chạy vào. Cũng may Cổ Nhược đã trải qua một lần. Như vượt qua tầng mây, ước chừng qua một nén nhang, phía trước đột nhiên sáng ngời, ánh sáng chói mắt. Hàn khí đập vào mặt.

Hoa Tích Nguyệt kìm lòng không đậu rùng mình một cái, lạnh quá! Đông tới rồi! Nơi bọn họ đến hiện tại giống như một mảnh hoang dã, tuyết đóng chừng dày hơn một xích (33,33 ), một mảnh trắng xóa bao phủ khắp nơi. Gió lạnh như đao sắc thổi vào người, tựa hồ băng đến đầu khớp xương người.

Ngoại phiên12: Vòng tay ấm nhất

Hoa Tích Nguyệt ôm lấy cánh tay. Ô ô, quần áo hiện tại trên người nàng rất đơn bạc. không đủ để ngăn cản giá lạnh này. Hơn nữa vừa mới sử dụng huyễn tinh không , công lực tiêu hao không ít. Giờ phút này bị cơn lạnh bao trùm, trước mắt từng đợt biến thành màu đen. Lảo đảo, một cánh tay đã nhẹ nhàng đặt ở bên hông nàng. Cổ Nhược như cũ là một thân áo trắng, theo gió phần phật bay lượn. hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Tích Nguyệt trắng bệch, không nói hai lời, đem áo bào trắng trên người cởi ra, choàng tại trên người nàng.

Hoa Tích Nguyệt sửng sờ một chút, trong lòng ấm áp, lại vội khoát khoát tay: "Thời tiết quá lạnh rồi, tuy rằng huynh không sợ lạnh, nhưng không thể đông lạnh , ta đã có biện pháp chống lạnh rồi."

Cổ Nhược còn không có kịp phản ứng, trước mắt chợt lóe lên môt luồng sáng màu phấn hồng, nàng bắt đầu hiện thân. Thân mình nàng run run, lông hồ ly màu phấn hồng bắt đầu phủ lên thân nàng, đôi mắt tím mở thật to trông mong nhìn Cổ Nhược:

"Cổ Nhược, huynh có thể ôm ta không được?"

Đến giờ phút này, Cổ Nhược thật sự không thể nghĩ được câu cự tuyệt nào. Dù sao Hoa Tích Nguyệt làm đây tất cả cũng là vì hắn, mà yêu cầu của nàng, lại chỉ là một vòng tay ấm áp. Cổ Nhược ngầm thở dài, đưa ra hai tay. Hoa Tích Nguyệt cười híp mắt mắt, thả người nhảy vào trong lòng Cổ Nhược, tìm một tư thế thoải mái nhất, dùng chiếc đuôi to mềm như nhung làm chăn che ở trên người:

"Tốt lắm, như vậy sẽ thoải mái hơn."

Cổ Nhược ôm một đám lông tròn vo màu phấn hồng trong lòng như vậy, trong lòng có chút dở khóc dở cười. hắn là một đại nam nhân ôm một tiểu hồ ly giống như ôm lấy sủng vật , tình cảnh này nhìn sao cũng thấy quỷ dị. Bất quá ... Coi như hết. Ôm một hồ ly, tốt hơn nhiều so với ôm một đại mỹ nữ.

Hắn ngẩng đầu nhìn xa xa, xa xa có một dãy màu xanh, dường như là tòa thành. Mà chỗ ở xa hơn, có một tòa núi cao xuyên thẳng tận trời. Nguy nga và tráng lệ, gần như nhìn không thấy đỉnh núi.

"Hoa Tích Nguyệt, ngọn núi kia chính là núi Ngả Vân sao? ?"

Hoa Tích Nguyệt gật gật đầu, hữu khí vô lực nói: "Có lẽ vậy. Bất quá chúng ta phải thành mua vài món đồ. Muốn lấy Huyết Quỳnh Hoa cần một ít đồ đặc biệt"

Cổ Nhược nhướn hàng mày rậm: "Đồ gì?"

Phiên ngoại 13 -14: Hắn không phải người thường

Hoa Tích Nguyệt càng để thân mình rụt sâu vào trong ngực của hắn: "Truyền thuyết Huyết Quỳnh Hoa cũng giống như nhân sâm ngàn năm, đều đã thành tinh . Nếu muốn hái được, trước hết dùng tơ hồng buộc nó lại, hơn nữa thứ này kiêng kị dùng vàng hay bạc. Bảo vật này, phải dùng xẻng ngọc đào ra toàn bộ gốc cây. . . . . ."

Cổ Nhược liếc mắt nhìn nàng: "Ngươi cũng biết thật không ít."

Hoa Tích Nguyệt đắc ý lắc lắc cái đuôi: "Ta là hồ ly tinh tu luyện mấy ngàn năm, mấy thứ này cũng là bảo vật có thể tăng công lực, ta đương nhiên biết pháp cách để bắt chúng nó. Được rồi, chúng ta vào thành mua tơ hồng cùng xẻng ngọc, rồi nghỉ ngơi một đêm, ngày mai chúng ta liền lên núi."

Vốn lười biếng núp ở trong lòng Cổ Nhược ngủ gật Hoa Tích Nguyệt như là bỗng nhiên phát hiện ra điều gì, đôi mắt màu tím loạn chuyển nhanh như chớp. Người trên quán rượu nhanh chóng đều quét mắt một vòng, cuối cùng dừng lại ở trên người một người áo đen.

Người áo đen kia ngồi trên một cái ghế ở cạnh cửa sổ. Một thân cẩm y màu đen, eo buộc đai ngọc, mắt xếch hẹp dài híp lại, thâm thúy và âm u, trên môi luôn nở nụ cười bình thản, vừa ười biếng , lại nguy hiểm như một con báo, ngồi ở chỗ kia tự rót uống một mình.

Người này nhìn qua khí độ cực kỳ bất phàm, giống như một vị vương giả trời sinh, làm cho người ta không dám dễ dàng tới gần. Lúc này đúng là giờ cơm, mà quán rựu này lại là lớn nhất xa hoa nhất tòa thành, cho nên đã là kín người hết chỗ. Ngoài người áo đen kia một mình một bàn, các bàn khác đều đầy người.

Hắn không phải người! Đây là phản ứng đầu tiên của Hoa Tích Nguyệt . Liếc mắt đánh giá hắn, lông hồ ly toàn thân của Hoa Tích Nguyệt dựng đứng . Giác quan thứ sáu của Hồ Tộc sâu sắc nói cho nàng biết, người nọ là kẻ địch của nàng, hơn nữa còn là cực độ nguy hiểm, chủng loại kia mình cũng không thể trêu vào...! Nàng bỗng nhiên thập phần hối hận. Hai người mua xong mọi thứ, Cổ Nhược vốn muốn tùy tiện tìm quán ăn một chút gì

Nhưng Hoa Tích Nguyệt muốn tìm chỗ ấm áp, nơi thoải mái một chút. Cổ Nhược vẫn còn áy náy trong lòng với nàng, liền cũng thuận theo ý tứ của nàng, tới nơi quán trọ lớn nhất xa hoa nhất toàn thành này. Nhưng không ngờ mới vừa vào , liền gặp kẻ địch của mình.

Phiên ngoại 15: Kẻ thù tự nhiên

Người nọ cũng tựa hồ đã nhận ra được gì, ngước mắt nhìn thoáng qua hướng bọn họ. Hoa Tích Nguyệt gần như đem thân mình co tròn lại, đầu nhỏ cũng chui vào trong lòng Cổ Nhược , tứ chi cầm chặt ở quần áo Cổ Nhược , xem ra tựa hồ hận không thể tiến vào trong bụng của hắn ẩn núp đi.

Cổ Nhược có một chút kinh ngạc, không rõ Hoa Tích Nguyệt bỗng nhiên khẩn trương cái gì. một đôi lạnh nhạt khẽ đảo qua, linh lực của hắn kinh người, đương nhiên liếc mắt một cái liền nhìn ra người áo đen kia không giống người thường. Khí thế người nọ cường đại dị thường. không biết là ai? Hay là Hoa Tích Nguyệt đang sợ hắn? Bất quá lúc này hắn không có tâm tình để xen vào.

Tiểu nhị đã chạy tới vẻ mặt khó xử: "Khách quan, bổn quán thực đã đầy ngập khách, ngài xem. . . . . ."

Cổ Nhược sợ để người chú ý, từ lúc vào thành liền sử dụng đổi nhan thuật. Người thường nhìn thấy bọn họ, cũng chính là một diện mạo bình thường công tử ôm một sủng vật rõ ràng là mèo. Thời đại này nuôi sủng vật thật sự là không ít, cho nên như hắn vậy cũng không ai kỳ quái. Nghe nói đầy ngập khách, hắn khẽ gật đầu, xoay người liền đi.

Vừa mới đi được hai bước, chợt nghe một thanh âm miễn cưỡng nói: "Chủ quán, ta không ngại cùng người ngồi chung bàn , ngươi bảo người kia lại đây ngồi đi."

Nói chuyện đúng là vị Nam nhân áo đen kia. Hắn tựa hồ tự đã quen lời nói mang theo một chút hương vị cao ngạo.

Tiểu nhị mừng rỡ, chạy đến trước mặt Cổ Nhược: "Khách quan, ngài. . . . . ."

Đang muốn nói ngài có thể ngồi cùng bàn cùng người kia.

Cổ Nhược nhìn Hoa Tích Nguyệt trong lòng rõ ràng đang khẩn trương, lạnh nhạt nói : "không cần, ta đi quán trọ khác."

Xoay người đi ra

Thẳng đến khi ra khỏi quán rượu, Hoa Tích Nguyệt mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, chui đầu từ trong lòng Cổ Nhược ra ngoài.

Cổ Nhược vừa bực mình vừa buồn cười, hắn vẫn là lần đầu tiên thấy Hoa Tích Nguyệt bị dọa thành bộ dạng này, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy? Hắn là ai?"

Hoa Tích Nguyệt lại nhìn về phía sau một cái, xác nhận người kia cũng không cùng đi ra, thế này mới hơi trầm tĩnh lại.

Còn có chút kinh hồn chưa định: "Hắn là Lang yêu vạn năm. Aiii....sói vốn chính là kẻ địch của Hồ Tộc, hắn còn là một vạn năm, tu hành so với ta cao hơn, thực may mắn là ở bên trong phố xá sầm uất, hắn đại khái không muốn bị người khác dòm phá hành tung, bằng không ta liền thảm..."

Ngoại phiên 16: Phong kiều thủy mỵ đại mỹ nhân

Nói tới đây còn có chút nghĩ mà sợ. Khuôn mặt nho nhỏ thế nhưng cũng nhăn ra mấy nếp nhăn.

Cổ Nhược lúc này mới chợt hiểu được, dường như trấn an sờ sờ đầu của nàng: "Đừng sợ, đã có ta."

Thanh âm của hắn khi nói rất nhẹ cũng rất thanh đạm, giống như nước chảy, nhưng nghe ở trong tai Hoa Tích Nguyệt cũng không thua kém với tiên âm. Trợn to đôi mắt tím:

"Ngươi có biện pháp đối phó hắn?"

Nàng đi theo Cổ Nhược đã lâu, hiếm khi nhìn thấy Cổ Nhược ra tay, cho nên không rõ rốt cuộc thực lực của hắn như thế nào. Nhưng nàng cũng biết Cổ Nhược nói là sẽ làm, sẽ không nói ngoa, nếu hắn nói như vậy, khẳng định có biện pháp đối phó người kia. Trái tim đập loạn không yên của hồ ly cuối cùng vững vàng xuống. Đem đầu nhỏ chôn ở trước ngực Cổ Nhược, trong lòng thật ấm áp ngọt ngào.

Ánh mắt Hoa Tích Nguyệt nàng vẫn rất không tệ. Ha ha, thậm chí ngay cả Lang yêu vạn năm cũng không sợ. Nàng chỉ lo xuất thần, chợt nghe Cổ Nhược thản nhiên nói:

"Hoa Tích Nguyệt, hình dạng này của ngươi tóm lại khi ăn cơm sẽ không tiện, hay hóa thành hình người đi, phía trước có một hiệu may, có lẽ có bán một ít quần áo chống lạnh, chúng ta mua vài món là được."

Hoa Tích Nguyệt tuy rằng luyến tiếc rời đi vòng tay mong nhớ ngày đêm này, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút cũng đúng, mình cũng muốn ăn cơm. Cũng không thể nhảy đến trên bàn ăn được? Vậy cũng rất không ra gì ...

Một ánh sáng chớp qua, nàng lại biến trở về hình hài vị đại mỹ nhân phong kiều thủy mỵ (mảnh mai như gió, dịu dàng như nước). Vù, thật là lạnh! Nàng chạy vội vào hiệu may Cổ Nhược cười nhẹ, lắc lắc đầu. Chờ Hoa Tích Nguyệt từ tiệm may đi ra, đã thay đổi bộ dáng. Mặc một thân áo chồn tuyết trắng, trên đầu mang một chiếc nón giống như chú khỉ.

Gương mặt xinh đẹp cười vui vẻ "Cổ Nhược, nơi này quần áo chống lạnh thật nhiều, huynh thấy ta có đẹp không?"

Cổ Nhược khẽ gật đầu: "Cũng không tệ lắm."

Trên cánh tay trái của Hoa Tích Nguyệt còn mang một kiện áo choàng lông chồn trắng muốt: "Xem này, ta cũng mua một cái cho huynh nè. . . . . ."

Nàng thấy Cổ Nhược tựa hồ muốn cự tuyệt, vội hỏi: "Huynh không cần chối từ, ngươi mặc thế này tuy rằng không lạnh, nhưng người khác nhìn huynh trong mùa đông còn mặc một bộ áo mỏng, không khỏi có chút buồn bực, nói không chừng người khác còn có thể lạnh thay huynh. Vẫn là mặc vào thôi."

Phiên ngoại 17: Muốn chính là hiệu quả này

Mở áo choàng ra, cười hì hì liền muốn phủ thêm cho Cổ Nhược.

Cổ Nhược xoay người né tránh, đưa tay tiếp nhận áo choàng: "Hay để ta tự mình mặc thì tốt hơn."

Động tác hắn nhanh như gió, gần như trong nháy mắt, hắn đã đem áo choàng mặc xong. Áo choàng này xinh đẹp đến nhường nào, nhìn tinh xảo, choàng tại trên người Cổ Nhược, liền giống như tăng thêm chút ánh sáng lấp ánh. Theo gió tung bay, Cổ Nhược càng có vẻ phiêu dật xuất trần, không giống người trần thế. Hoa Tích Nguyệt âm thầm nuốt từng ngụm nước bọt, hận không thể lại chui vào trong ngực của hắn.

Nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt Cổ Nhược lạnh nhạt và có chút lạnh như băng, nàng lại bỏ qua ý nghĩ này. Ừm, vẫn là từ từ sẽ tính. Hai người lại tìm một cái quán trọ, tuy rằng không xa hoa bằng quán trọ lúc nãy, nhưng cũng xem như khá lớn .

Bước vào quán trọ, Cổ Nhược vừa muốn dùng huyễn nhan thuật, Hoa Tích Nguyệt lại nhìn hắn: "Chúng ta đừng dùng huyễn nhan thuật được không? Chúng ta không ăn trộm lại không phải cướp , sao phải sợ người khác nhìn chứ?"

Nữ nhân yêu kiều xinh đẹp,thanh tú, thích nghe người khác ca ngợi dung mạo tuyệt thế , Hoa Tích Nguyệt từ trước đến nay sống trên đời này, một lần nữa hóa ra hình người, vẫn chưa chân chính xuất hiện ở trong đám người. Nàng hiện tại lại vừa mới mua một bộ đồ mới như vậy, nàng rất muốn đứng trước mặt người khác...

Cổ Nhược nhìn ánh mắt nàng tội nghiệp, trong lòng mềm nhũn, lắc lắc đầu, quả nhiên không sử dụng huyễn nhan thuật. Hai người vừa đi vào quán trọ, trong sảnh vốn ồn ào tiếng người bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, vô số ánh mắt nhìn sang, thấy bỗng nhiên xuất hiện này một nam nhân tuấn mỹ vô cùng, nữ nhân xinh đẹp như hoa.

Tiếng huýt sáo liên tiếp vang lên, trên mặt của mỗi người kinh diễm vô cùng. Người tới nơi này ăn cơm đại đa số là nam nhân, nam nhân đương nhiên là đối với nữ nhân cảm thấy hứng thú, cho nên ánh mắt dừng ở trên người Hoa Tích Nguyệt so với Cổ Nhược nhiều hơn nhiều.

Đúng, nàng muốn chính là hiệu quả này! Đôi mắt tím của Hoa Tích Nguyệt chuyển động nhanh như chớp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cười khanh khách . Nàng muốn cho mọi người nhìn xem, nàng cùng Cổ Nhược là một đôi trời đất tạo nên... Kìm lòng không đậu, nàng liền kéo cánh tay Cổ Nhược...

Phiên ngoại 18: Hắn muốn một năm không gội đầu

Cổ Nhược vẫn chưa quen cùng nàng thân mật như thế, theo bản năng muốn rút tay ra. Hoa Tích Nguyệt lại giống như vòi bạch tuộc, ôm thật chặt cánh tay kia, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy cầu khẩn. Giống như đứa nhỏ đòi hỏi kẹo, một đôi mắt tím chớp chớp, trái tim của hắn không hiểu sao lại rung động. Không khỏi thở dài, cũng tùy ý nàng.

Hai người đi đến tấm bình phong phía sau đại sảnh, ngồi xuống trong một phòng trang nhã. Mọi người đưa mắt nhìn thân ảnh hai người bọn họ biến mất, hận không thể đem bình phong xuyên thấu thật nhiều để nhìn vị mỹ nhân Thiên Tiên kia thêm vài lần. Cũng có vài người dùng sức xoa xoa ánh mắt, tưởng chính mình nhiều ngày không ôm qua nữ nhân, nội tiết tố bùng nổ nên hoa mắt...

Thế gian lại có nữ nhân đẹp kinh tâm động phách như thế, nếu như có thể được nàng liếc mắt một cái, cho dù vài ngày không ăn cơm cũng đáng giá. Trên đại sảnh vốn có tám tiểu nhị quán đang chạy ngược xuôi hầu hạ, một gã trước tiên đã tỉnh hồn lại, quơ lấy một ấm trà liền chạy vội vào. Những người khác sững sờ một chút, không khỏi đấm ngực dậm chân, chỉ hận chính mình phản ứng chậm, bị tên tiểu tử kia đoạt trước.

Trong bình phong, tiểu nhị choáng váng đưa lên thực đơn, còn chăm chú nhìn vào Hoa Tích Nguyệt, bộ dáng ngơ ngác . Giống như trúng cổ. Hoa Tích Nguyệt thuận tay điểm vài món thức ăn, thấy tiểu nhị dáng vẻ như đã bị thu mất hồn mất vía, không khỏi bật cười, vỗ vỗ đầu của hắn:

"Này , ngươi rốt cuộc có nhớ hay không?"

Tiểu nhị bị cái vỗ này của nàng làm sảng khoái tinh thần, wow, đại mỹ nhân chụp đầu hắn rồi sao! Quyết định, hắn muốn một năm không gội đầu, không mang mũ, chỉ vì lưu lại hơi ấm trên tay đại mỹ nhân ...

Cổ Nhược lại khẽ nhíu mày, cũng không biết vì sao nhìn nam nhân đó vì Hoa Tích Nguyệt mê muội, trong lòng hắn lại có một tia không được tự nhiên, hận không thể moi ánh mắt mê đắm đó ra...

Hắn ho một tiếng, thản nhiên liếc mắt nhìn tiểu nhị.

Phiên ngoại 19: Hồ ly ăn gà, là chuyện rất bình thường

Thân thể của tiểu nhị có chút run lên, giống như mới vừa tỉnh dậy. Cuống quít nhớ lại những món ăn mà khách gọi, cúi mặt lui đi ra ngoài.

Không lâu sau, Hoa Tích Nguyệt nhìn chỗ đồ ăn được đưa lên mà chảy nước miếng. Cổ Nhược nhìn thoáng qua, khóe môi nhịn không được mà vui vẻ mỉm cười. Thức ăn Hoa Tích Nguyệt gọi lên trong đó đã có hơn phân nửa là gà. Nào là gà nướng, gà quay, gà luộc... Gần như là mở tiệc gà rồi. Không hổ là hồ ly, quả nhiên nếu không phải gà thì không vui.

Hoa Tích Nguyệt vừa rồi cũng gọi toàn món ăn mình yêu thích, lúc này xem xét một bàn đầy thức ăn kia, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi cũng đỏ lên: "Cái này... Để ta lại gọi mấy món ăn khác."

Cổ Nhược khoát tay áo: "Được rồi, tốt xấu có hai đĩa rau . Vậy là đủ rồi."

Khuôn mặt Hoa Tích Nguyệt càng đỏ hơn, tất cả có mười hai đĩa đồ ăn Cổ Nhược ăn có hai đĩa, còn lại mười đĩa đều là của nàng. Cái kia ..... Quá không cân đối rồi. Nàng dù gì cũng là nữ nhân, rõ ràng nàng so với đại nam nhân còn ăn nhiều hơn rồi... Không biết trong lòng Cổ Nhược có cười nàng hay không?

Nàng hơi buồn bực, liếc nhìn Cổ Nhược. Cổ Nhược đang từ từ ăn rau, đậu phụ. Nàng liếc cái màu da vàng óng ánh trên bàn kia, hương mỡ gà nướng xông vào mũi, kìm lòng không được nàng nuốt một ngụm nước miếng. Được rồi, mặc kệ! Vẫn là cái bụng quan trọng hơn. Dù sao Cổ Nhược biết rõ than phận thật nàng là hồ ly. Mà hồ ly ăn gà là chuyện bình thường!!

Nàng xé một cái đùi gà nướng rồi tham lam cắn một miếng, vừa mới ăn hết miếng ấy thì bỗng nhiên lông tơ toàn thân dựng đứng lên như đang nhảy múa. Nàng cảm nhận có một mối nguy hiểm đang tới gần! Nàng lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một hắc y Nam nhânthản nhiên đi tới, đang mỉm cười mà nhìn xem nàng.

"Bịch" một tiếng kêu lên, đùi gà nướng trong tay Hoa Tích Nguyệt rơi xuống. Người kia, người kia đúng là nàng kẻ mà nàng sợ nhất .

Yêu lang vạn năm! Hắn rõ ràng theo đến! Hắn muốn làm cái gì? Hay là hắn muốn cướp lấy chân nguyên của nàng để luyện đan? Trong đầu Hoa Tích Nguyệt hiện lên rất nhiều nghi vấn. Thân thể nàng cứng ngắc như người gỗ. Không tự chủ bám lấy ống tay áo của Cổ Nhược.

Ngoại phiên 20: Chướng Nhãn pháp

Nàng quá khẩn trương, quên rằng mình đang ăn gà trên tay đầy dầu mỡ, nhất thời làm một thân áo trắng của Cổ Nhược dính đầy mỡ đông. Cổ Nhược giống như cũng đã cảm thấy được có gì đó không đúng, ngước mắt nhìn lên, cũng đã nhìn thấy Nam nhân áo đen kia.

Nam nhânkia đi thẳng tới bàn bọn họ, cười mỉm mà nói: "Hai vị, có thể cho tại hạ ngồi cùng bàn không?"

Cổ Nhược cũng rất dứt khoát, thản nhiên nói: "Tại hạ không thích người khác quấy rầy, phiền huynh đài tìm chỗ khác."

Nam nhân kia tựa hồ không ngờ tới Cổ Nhược sẽ cự tuyệt như thế, hơi sững sờ, thoáng qua cười nói: "Vị nhân huynh này sao lại từ chối ta chứ?"

Cổ Nhược vẫn không nói gì, Hoa Tích Nguyệt nhịn không được kêu lên: "Quán rượu này ở bên trong còn có rất nhiều chỗ trống mà, ngươi làm gì cứ phải ngồi cùng bàn chúng ta? Chẳng lẽ là ngươi không có tiền muốn ăn không ư? Hừ, nếu muốn đi ăn chùa cũng được, ta cho ngươi một bàn gà, ngươi ăn đi."

Có Cổ Nhược ở bên cạnh, lá gan Hoa Tích Nguyệt lớn thêm không ít, nói chuyện cũng chanh chua lên. Trong đôi mắt Nam nhân áo đen đó có hào quang lóe lên, liếc nhìn Hoa Tích Nguyệt. Tâm Hoa Tích Nguyệt run lên, thân thể co rụt lại, dựa vào Cổ Nhược càng gần, hận không thể chui vào trong ngực Cổ Nhược.

Nam nhân áo đen bỗng nhiên mỉm cười: "Cô nương nói đùa rồi, quán rượu này rõ ràng khách đã đủ, làm gì còn chỗ trống nào đâu"

Hoa Tích Nguyệt sững sờ, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên thấy trong đại sảnh đã kín người ngồi, một cái ghế trống cũng không có. Là tên Nam nhân áo đen này giở trò quỷ! Loại Chướng Nhãn pháp này cực kỳ cao minh, người Hoa Tích Nguyệt quen biết cơ hồ cũng không có mấy ai có thể sử dụng, xem ra người này công phu xác thực không thể khinh thường! Trong lòng nàng nhảy loạn.

Cổ Nhược bỗng nhiên thản nhiên nói: "Huynh đài hoa mắt a? không phải bên kia vẫn còn có mấy bàn trống đó sao?"

Tiện tay chỉ về phía trước. Hoa Tích Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, sửng sốt không khỏi mở rộng con mắt. Mới vừa rồi đại sảnh còn kín người hết chỗ, giờ có ít người như là hư không biến mất, thật có rất nhiều bàn trống. Chướng Nhãn pháp của Nam nhân áo đen vậy mà lại bị Cổ Nhược giơ tay nhấc chân liền bi phá. Hoa Tích Nguyệt mừng quá, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời cười tươi như hoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro