Phiên ngoại: Từ 71 đến 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại 71: Trời nam biển bắc không kiếm tìm được Hạnh Phúc..................

Hoa Tích Nguyệt đôi mắt sáng lên:"Tính mạng gắng kểt với nhau? vậy có phải hay không ta sống bao lâu thì hắn có thể sống bao lâu?"

Dạ Tang xùy~~một tiếng cười cười "Nằm mơ đi! Hắn dù sao cũng là người, sẽ không sống được bao lâu, hắn tuy là đã ăn hết Huyết Quỳnh Hoa, cũng chỉ có thể ngăn chặn chất độc ở trong cơ thể, chứ không phải là thuốc giải, mười năm về sau thì độc tố trên người hắn sẽ phác tác, hơn nữa một khi phát tác, chính là thần tiên cũng không cứu nổi hắn, trực tiếp hồn phi phách tán, đến đầu thai chuyển thế cũng không thể."

Hoa Tích Nguyệt đôi mắt rũ xuống: "Vậy ngươi nói tính mạng buộc chặt một chỗ là có ý gì?"

Dạ Tang thản nhiên nói: "Thì loại thuật này cần một nửa tính mạng ngươi làm thứ trao đổi, hơn nữa thời điểm hắn chết, ngươi cũng sẽ gặp một đại kiếp nạn, có thể qua được hay không, không thể nói trước được. Nếu như không qua được, ngươi cũng liền hồn phi phách tán. Dù là xương cốt cũng không còn! Thế nào? Ngươi muốn hay không trả một cái giá như vậy để đổi lại cho hắn mấy năm để sống?"

Lời nói đến đây Dạ Tang không khỏi dừng lại thở dài, cái giá này bỏ ra quá đắt, cho dù là yêu cũng sẽ không nguyện ý như vậy.

Hoa Tích Nguyệt gần như không có gì do dự nhẹ gật đầu: "Cũng tốt, chỉ cần hắn có thể tỉnh lại, ta hiện tại hồn phi phách tán cũng không có sao. Bắt đầu đi, dạy cho ta làm như thế nào."

Trong ánh mắt của nàng tràn đầy ý chí cương quyết. Cổ Nhược cuối cùng cũng có thể sống lại, mọi lo lắng của nàng dương như lập tức biến mất. Trong lòng cũng thoáng một cái bình ổn xuống. Giống như đã có định hải thần châm vậy.

Dạ Tang trừng mắt nhìn nàng, trong lòng cũng không thể nói là cái tư vị gì. Chỉ tát một cái tát thật mạnh cho nàng tỉnh ra, lại muốn đem nàng ôm vào trong ngực. Âm thầm còn có một tia bội phục cùng hâm mộ. Con Hồ Ly này tuy thật ngu dại, nhưng cũng làm cho người ta đau lòng. Nếu như, nàng có thể đem tình cảm này mà chia cho mình một nữa, có lẽ chính mình sẽ thấy rất hạnh phúc rồi không cần trời nam biển bắc kiếm tìm. Bỗng nhiên hắn đối với Cổ Nhược sinh lòng đố kỵ muốn chết. Tên phàm nhân này sao mà may mắn, đã có được một hồng nhan tri kỷ như vậy.

Phiên ngoại 72: Làm sao có người vì mình mà hi sinh nửa phần

Chính mình tung hoành nửa đời, nhân duyên vô số, cái gọi là hồng nhan tri kỷ khắp thiên hạ nhưng các cô nương đều chỉ nghĩ cho bản thân mình. Cố gắng có bảo bối, cố gắng có tinh lực hoặc là cố gắng để có được một đạo bùa hộ mệnh. Đâu có một người nào vì chính mình mà hy sinh một phần?

Hắn thật sâu nhìn Hoa Tích Nguyệt rầu rĩ mà nói: "Được rồi, bắt đầu đi!"

Để nàng khoanh chân ngồi xuống, cùng Cổ Nhược đối mặt.Tại hai cánh tay vẽ lên một đạo phù chú, sau đó cắt ra một đạo máu tươi, lại ở hai tay Cổ Nhược làm một động tác tương tự, sau đó làm cho bọn họ song chưởng với nhau.

Nhắc đến cũng kỳ lạ Hoa Tích Nguyệt hai tay cùng với Cổ Nhược vừa mới tiếp xúc với nhau, thì ở trong tay máu tươi liền khởi động, hai người như là tiếp cùng một mạch máu, theo lòng bàn tay của bọn họ làm trung gian, hòa vào nhau...............

Dạ Tang trong lòng bàn tay sử dụng phép thuật, một luồng ánh sáng trắng từ trong lòng bàn tay hắn nhanh chóng bay ra, đem hai người đối diện dần dần bao phủ ................

Cũng không biết đã trải qua bao nhiêu lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Tích Nguyệt càng ngày càng trắng, mà Cổ Nhược vốn là mặt tái nhợt mà giờ phút này gò má đã có một tia đỏ ửng. Lại một lát sau, Cổ Nhược ngực bắt đầu có một tia phập phồng, tuy là chẳng có rõ rang nhưng đã có thể khôi phục lại hô hấp.

Hoa Tích Nguyệt tuy đang bị choáng váng từng đợt, nhưng vẫn chú ý động tĩnh của Cổ Nhược. Trên người hắn có chút biến hóa nào nàng đều nhìn thấy rõ.Trong mắt của nàng, lồng ngực của Cổ Nhược phập phồng quả thật so với tất cả bảo bối có trên đời cộng lại còn tốt hơn.

Đôi mắt chăm chăm nhìn vào mặt Cổ Nhược, nước mắt như mưa mà rơi xuống. Ánh sáng trắng dần dần mờ đi ở tay hai người đối với nhau, huyết dịch ở trong tay rốt cục cũng ngừng lưu chuyển: "Tốt rồi!"

Dạ Tang cũng là một đầu đầy mồ hôi, trên gương mặt có chút phát xanh, hiển nhiên là dùng công phu quá sức, hắn mệt mỏi cũng không nhẹ. Vung tay lên, một đạo ánh sáng màu xanh hiện ra, đem bàn tay Hoa Tích Nguyệt hai người đối diện tách ra, Hoa Tích Nguyệt sắc mặt tái nhợt vô hồn như quỷ, bàn tay vừa cùng Cổ Nhược tách ra, nàng liền chao đảo té xuống, làm Cổ Nhược ở đối diện cùng té ngã, hai người áp lại với nhau. Hoa Tích Nguyệt ghé vào lồng ngực Cổ Nhược, nghe tiếng tim đập của hắn.

Phiên ngoại 73.Cho ngươi thêm thời gian một ngày ,một đêm

Cảm giác được lồng ngực Cổ Nhược phập phồng, nghe tiếng tim đập của hắn, chỉ cảm thấy trên thế gian không có âm thanh nào nghe hay như vậy. Nàng gần như muốn say mê, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mà cười ngây ngốc, nước mắt ở trên mặt lại tràn rụa.

Mới chỉ cách nhau chỉ có một ngày, nàng như trải qua ngàn năm vạn năm. Si ngốc mà nhìn qua mặt của hắn, Tim treo lâu rốt cục cũng chậm rãi hạ xuống. Bình tĩnh và bình tĩnh. Chỉ cần hắn có thể sống sót trở lại, nàng vô luận là như thế nào cũng không có sao.

Ở kiếp trước nàng không thể cứu được hắn, ở kiếp này cuối cùng cũng có thể đền bù tổn thất, bàn tay nhỏ bé rung động mà vươn ra, vuốt ve đôi má lạnh buốt như ngọc thạch của Cổ Nhược, trầm thấp mà kêu gọi:"Cổ Nhược, Cổ Nhược................"

Tựa hồ muốn gọi hắn mở mắt, lại sợ quấy nhiễu hắn, Cổ Nhược hơi nhắm mắt lại, tựa như ngủ say, sắc mặt so với trước kia dễ nhìn hơn bao nhiêu. Quanh thân giống như bao phủ một mảnh tường hòa trong vầng sáng.

"Hắn như thế nào còn chưa tỉnh lại?"

Hoa Tích Nguyệt ngẩng đầu nhìn Dạ Tang. Nhìn thấy Dạ Tang khuôn mặt cũng tái nhợt không ít, biết rõ hắn cũng hao tổn tinh lực rất nhiều, trong lòng hiện lên một sự áy náy.

Dạ Tang kéo căng lấy một khuôn mặt tuấn tú: "Hắn dù sao cũng chết qua một lần, hiện tại có thể sống lại, nhưng đợi thần hồn toàn bộ trở lại toàn bộ về vị trí cũ, hắn còn có thể phải ngủ thêm một buổi, nếu như không có gì ngoài ý muốn, khoảng sáng sớm ngày mai ngươi có thể thấy một Cổ Nhược vui vẻ. Tốt rồi, đại công cáo thành, lão tử cũng cần phải trở về, ngươi chừng nào đi Lưu Ly Cung thực hiện lời hứa của ngươi?"

Hoa Tích Nguyệt trong Tim trầm xuống, cắn cắn bờ môi:"Ta........hắn bây giờ còn chưa có tỉnh, còn cần người bảo hộ........."

"Tốt, lão tử có lòng từ bi, cho ngươi thêm thời gian một ngày, một đêm, ngày hôm sau sáng sớm ta tới đón ngươi."

Không muốn lại nhìn con Hồ Ly bộ dạng thật ngốc này, sợ chính mình tức giận đến não cũng bị trúng gió, phẩy tay áo rời đi.

Cổ Nhược lâm vào trong mơ màng, trong mộng có một nữ tử đang cười. Tiếng cười thanh thúy như là tiếng chuông bạc, thấy không rõ nữ tử khuôn mặt kia như thế nào, lại làm cho hắn gần đây vốn lạnh lùng, Tim có chút mềm lại. Luôn không đành lòng làm phật ý nữ nhân kia,cho dù bất kỳ yêu cầu nào của nữ tứ đó mà đồng lòng nuông chiều nàng.

Phiên ngoại 74. Lại bò lên trên giường của hắn 1

Chỉ chớp mắt một lát, chuỗi cảnh lại đổi. Bầu trời bị mây cuồn cuộn che lấp, cảnh vật tối đen lại, cả vùng đất là một mảnh chém giết. Vô số máu tươi đổ ra, vô số bóng người ngã xuống. Toàn cảnh trời đất như là viễn cảnh Tu La. Hắn trơ mắt nhìn nữ tử kia bị vô số xương đầu lâu khô đánh trúng, quanh thân dính đầy máu tươi. Ở trước mắt một tầng lại một tầng màu đỏ tươi chảy ra. Đỏ chói mắt đạt đến cực hạn, như là một núi máu trùng trùng điệp điệp, bám lấy thân thể của hắn không ngừng hạ xuống, hạ xuống...

Cổ Nhược từ trong mộng bừng tỉnh toàn thân đầy mồ hôi lạnh. Hắn đột nhiên ngồi dậy, há mồm thở dốc. Nữ tử trong mộng là ai? Tại sao lại cho hắn có cảm giác đau lòng như vậy? Hắn hít một hơi thật dài thật nhiều năm không có nằm mơ rồi, vậy mà vừa mơi lại gặp một giấc mộng hỗn loạn như vậy!

Ngẩng đầu nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ điểm một chút hào quang xuyên thấu qua song cửa chiếu vào, sinh động và chứa đầy khí lực...

Trong con ngươi hắn đen như mực, hiện lên một chút mờ mịt. Nơi này là —— quán trọ? Tại sao ta lại ở chỗ này? Ta hình như là té xỉu trên đường đi! Chẳng lẽ vậy mà không chết?

"Chuyện gì xảy ra? Độc của ta..."

Hắn vận nội lực, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Độc kia thời thời khắc khắc trong cơ thể hắn ồn ào náo động rõ ràng đã bị đè nén xuống. Không còn có cảm giác đau đớn tràn ra nữa. Điều này sao có thể?!

Hắn nhớ đến Tiểu Hồ Ly lông màu hồng nhạt vì tránh gió tuyết mà chạy vào trong băng đạo... Chẳng lẽ nàng đã lấy được Huyết Quỳnh Hoa? Sau đó lại tìm được mình?

Thế nhưng mà... hắn nghe nói người bảo hộ Huyết Quỳnh Hoa cũng là khắc tinh của Hồ Ly. Không biết nàng có bị thương hay không? Hắn nằm không được, xoay người xuống giường, lại đụng phải một đám lông mượt cuộn tròn dưới cuối giường.

"Hoa Tích Nguyệt!" Hắn có chút thở dài một hơi.

Tiểu Hồ Ly này có tật xấu không bỏ được, chỉ cần thừa dịp hắn không chú ý, liền bò lên trên giường của hắn. Thân thể nho nhỏ cuộn tròn lại, như một cục bông màu hồng nhạt thật lớn.

Phiên ngoại 75. Lại bò lên trên giường của hắn 2

Ánh mắt băn khoăn thoáng đảo qua thân thể của Tiểu Hồ Ly. Da lông xám xịt một ít, không mượt mà như trước, trên người có chút va quệt bị thương... Nàng nhất định chịu không ít đau khổ?

Tim Cổ Nhược có chút co lại, ngón tay chạm nhẹ vết thương trên người nàng. Nhìn ra đây đều là bị thương ngoài da, trong lòng mới có chút nới lỏng. Hắn thiếu nợ Tiểu Hồ Ly ngày càng nhiều rồi. Khóe môi Cổ Nhược lộ ra một nụ cười khổ. Sờ lên lớp lông mịn, khẽ giật đôi tai lớn màu hồng nhạt.

"Tỉnh, tỉnh."

"uhm, uhmmm." Tiểu Hồ Ly mơ mơ màng màng lên tiếng.

Cái đuôi to chăm chú bao lấy thân thể của mình, đám lông co lại thành một quả cầu phấn hồng.

"Trở về ngủ đi." Cổ Nhược cười nhẹ, lại gẩy gẩy cái đuôi to xù lông.

"A?" Tiểu Hồ Ly bỗng nhiên thanh tỉnh thoáng một phát, đôi mắt tinh anh màu tím mở ra một đường nhỏ, lại lập tức khép lại lầm bầm thì thầm nói một câu gì đó.

"Cái gì?" Cổ Nhược rất có kiên nhẫn hỏi một câu.

"Gả cho ta đi, ta muốn cùng ân công tương thân tương ái, vĩnh viễn không chia lìa, A..., ta muốn ăn ân công đã lâu rồi..."

Hoa Tích Nguyệt rốt cục lầm bầm ra một câu nguyên vẹn, lại ôm đầu nằm ngáy o..o.... rõ ràng hiện ra vẻ mặt vui sướng.

Thân thể Cổ Nhược có chút cứng đờ, sau đó bật cười, hắn rõ ràng bị một tiểu Hồ Ly thổ lộ. Tiểu Hồ Ly này thật đúng là không phải một loại quấn người, bất quá, hắn cũng không chán ghét. Kìm lòng không được vươn tay ra, thuận tay ôm nó lên. Phấn Hồ Ly thoải mái mà lẩm bẩm một tiếng, thân thể bỗng nhiên dang tứ chi ra.

Cổ Nhược ngây người một lúc, tứ chi đã ôm lấy tay của hắn. Cái đầu nhỏ cọ cọ đầu ngón tay của hắn, tiếp tục nằm ngáy o..o....

Trong lòng bàn tay mềm, ấm áp, tay bị thân thể mềm mại kia cuốn lấy, một cỗ tình cảm ấm áp tự trong lòng bàn tay thẳng tắp truyền vào trong lòng. Hắn lại không đành lòng rút tay về...

Trong tim Cổ Nhược bỗng nhiên nhảy dựng, Tim tình cô cùng nhiễu loạn, vội rút tay trở về như bị bỏng. Cúi đầu nhìn Tiểu Hồ Ly.

Phiên ngoại 76. Hấp dẫn trí mạng

Hoa Tích Nguyệt hồn nhiên chưa phát giác ra, chỉ là lại trở mình. Híp híp đôi mắt, rồi lại lăn ra ngủ. Sao Tiểu Hồ Ly này ngủ giỏi như vậy? hắn chưa bao giờ biết rõ Tiểu Hồ Ly này lại thích ngủ như thế, sắp trở thành Tiểu Trư rồi!

Bàn tay vuốt vuốt đầu của nó, cảm nhận thấy khí lực trên người nó. Hơi khẽ cau mày, khí lực của Tiểu Hồ Ly sao giảm bớt nhiều như vậy? Chẳng lẽ là lại là vì cứu chính mình?

Aiiiii.....là mình liên lụy đến nó... Cũng may độc trên người hắn bây giờ đã áp chế xuống. Về sau không cần Tiểu Hồ Ly dùng Hồ Hỏa ngăn chặn độc tính cho mình rồi. Cần phải bồi dưỡng cho Tiểu Hồ Ly, nó sẽ nhanh chóng khôi phục nguyên khí.

Sờ trong tay áo, dược thảo hái trên con đường tuyết vẫn còn. Những dược thảo này đại đa số đều là dược thảo quý hiếm có thể tăng công lực, chắc hẳn cho Hoa Tích Nguyệt ăn hết có thể khôi phục một ít công lực của nàng...

Hoa Tích Nguyệt có một giấc ngủ được hôn thiên quên trời đất. Hai ngày này nó luôn luôn phải vượt qua lo lắng cùng hãi hùng. Lúc trong hang băng lại mệt mỏi vì cứu Cổ Nhược, lại cho hắn một nửa tánh mạng... Biết rõ tính mạng Cổ Nhược đã không còn nguy hiểm, nàng Tim lực buông lỏng, rốt cuộc chịu đựng không được, liền lăn ra ngủ. Giấc ngủ này thập phần hương vị ngọt ngào, trong lúc ngủ mơ, nàng đã thổ lộ cùng Cổ Nhược a... Hì hì, phấn Hồ Ly mở cái miệng nhỏ nhắn nở nụ cười. Một cỗ mùi thơm từ dược thảo tràn vào chóp mũi.

Hô! Thơm quá! Nàng mở mắt ra hơi nước sương mù che chắn con mắt, trên bàn để một chén chất lỏng màu xanh non. Khói xanh chập trùng, cái hương khí kia chính là phát ra từ nơi này a! Nó nhảy người lên, chầm chậm đi qua ngửi một chút, một hồi mùi thơm ngát xông vào mũi.

Khiến nó thoáng chốc sảng khoái tinh thần: "Ồ, thật là thơm a! không biết có uống được không?"

Nó thè đầu lưỡi phấn hồng khẽ liếm một ngụm

A...... có chút đắng lại lộ ra một hương vị thật ngọt...

Rồi lại hấp dẫn trí mạng. Nó lại vụng trộm uống một ngụm. Ưmmm, hương vị quả nhiên không tồi.

Phiên ngoại 77. Toàn thân ấm áp, thoải mái nói không nên lời

Cổ Nhược vừa vào cửa, nhìn thấy trước mặt tựa như một bức tranh vậy. Một Tiểu Hồ Ly lông phấn hồng ngồi xổm ở trên mặt bàn, híp nửa con mắt. Ánh mặt trời sáng sớm chiếu trên bộ lông mềm mại, nhìn tựa như một tiểu tinh linh. Rồi lại làm cho người ta cảm thấy thập phần ôn hòa đáng yêu.

Tim Cổ Nhược khẽ động, một lớp tình cảm ấm áp dâng lên, ngứa, mềm, giống như bị mây bao vây lấy. Đứng ở nơi đó, vậy mà không đành lòng quấy rầy.

Hoa Tích Nguyệt một thoáng ngập ngừng, đang muốn uống thêm một ngụm, chợt thấy một bóng mờ đứng ở cửa. Ngẩng đầu nhìn lên, gặp Cổ Nhược đứng ở nơi đó, áo trắng như tuyết, tóc đen như thác nước, trên mặt một nụ cười nhàn nhạt thoáng hiện. Thanh khiết mà trong trẻo nhưng lạnh lùng, tư thái phong độ tuyệt thế. Luôn làm cho người ta sinh lòng kính sợ, rồi lại nhịn không được muốn tới gần...

Hắn rốt cục tốt rồi! Rốt cục không có việc gì rồi! Nàng làm hết thảy đều là đáng giá vô luận nàng sắp sửa mất đi thứ gì đso, quan trọng là ... hắn không có việc gì. Hắn lại sống sờ sờ mà đứng ở trước mắt mình! Không ai có thể hình dung trong lòng nàng, giờ phút này cảm kích cùng vui mừng đến mức nào. Si ngốc mà nhìn qua hắn, kinh ngạc không thôi, rồi nhịn xuống không nhảy đến trong ngực của hắn.

Cổ Nhược liếc nhìn nó: "Hoa Tích Nguyệt, cảm giác như thế nào? Tốt đến sao?"

Hoa Tích Nguyệt đôi mắt tím híp lại thành hình trăng lưỡi liềm, gật đầu như mổ thóc: "ưm, ưmm, tốt hơn nhiều."

"Cái chén dược này là để ngươi uống. Có thể bổ sung một phần công lực của ngươi." Cổ Nhược ấm giọng nói một câu.

Hoa Tích Nguyệt cảm động: "Đây là ngươi nấu vì ta hay sao?"

Cổ Nhược không nói, chỉ khẽ gật đầu. Tim Hoa Tích Nguyệt cảm giác thật ấm áp, như là ngâm mình ở trong nước ấm, toàn thân ấm áp thoải mái không nói nên lời. Nàng không có ý tứ đang ở trước mặt Cổ Nhược, lại thè lưỡi ra liếm thân. Thân thể khẽ động, một lớp ánh sáng màu hồng phấn hiện lên, nàng lại hóa thành hình người. Nàng vẫn là ưa thích thân người tuyệt đẹp của chính mình, như vậy cảm giác xứng được với Cổ Nhược...

Bỗng nhiên phát giác không đúng, trong con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng của Cổ Nhược hiện lên một vòng kinh ngạc. Sự kinh ngạc kia mặc dù chỉ là chợt lóe lên, Hoa Tích Nguyệt vẫn là cảm thấy một tia không bình thường. Vội cúi đầu xuống nhìn phía dưới bản thân.

Phiên ngoại 78. Thoải mái làm cho nàng muốn lộn nhào

Cuống quít sờ lên đỉnh đầu, lại sờ thấy một đôi tai nhọn nhọn! Tại sao có thể như vậy? ! Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Tích Nguyệt nhất thời hoảng loạn! Như vậy người không ra người, yêu không phải yêu, mất mặt chết đi được!

Cổ Nhược nhìn ánh mắt đang khiếp sợ kia của nàng, trong lòng có chút không đành lòng. Nàng sở dĩ sẽ biến thành cái dạng này, tất cả đều là bởi vì chính mình...

Hoa Tích Nguyệt vừa thẹn lại túngquẫn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ bừng, co lại đã nghĩ một lần nữa biến thành Hồ Ly.

Cổ Nhược thản nhiên nói: "Không phải sợ, ngươi chỉ là hao tổn khí lực quá nghiêm trọng, uống cái chén dược này trước, sẽ khá hơn một chút."

Hoa Tích Nguyệt cắn cắn bờ môi, quả nhiên đem chén dược kia uống vào một hơi. Vừa mới uống hết, liền cảm thấy một cỗ nhiệt khí từ huyệt đạo bay lên. Trong người các huyệt đạo đả thông, thật thoải mái làm cho nàng muốn lộn nhào. Cổ Nhược duỗi ngón tay ra, điểm nhẹ mi tâm nàng. một đám khí lạnh rót vào, rót vào tứ chi của nàng như nghìn đợt sóng, trợ giúp nàng đem dược lực hóa mở...

Hoa Tích Nguyệt chỉ cảm thấy khí lực lại từng chỗ từng chỗ trở về. Lắc cái đuôi, cái đuôi liền không thấy rồi. Lại sờ lên lỗ tai, đôi tai Hồ Ly biến thành tai người hồng nhuận xinh xắn.

Cổ Nhược thu tay về, hơi thở dài ra một hơi. Trong lòng áy náy cuối cùng đã tiêu tan đi chút ít. Hắn thấy con mắt Hoa Tích Nguyệt ngập tràn hơi nước, tựa hồ muốn ngủ, biết rõ nàng vẫn là mệt mỏi.

Bình thản nói: "Ngươi lại nghỉ một chút đi, ta đi ra ngoài một lát."

A? Hoa Tích Nguyệt nghe vậy lập tức khôi phục tinh thần. Nhảy dựng lên: "Không mệt nhọc, ta không mệt nhọc, ngươi đi đâu vậy? Ta cùng ngươi đi."

Chê cười, nàng cùng hắn chỉ có thời gian một ngày một đêm, nàng cũng không muốn ngủ suốt. Nàng ở bên cạnh hắn cả ngày đều không thấy chán, không rời đi một bước.

Nhưng Cổ Nhược lại có chút hiểu lầm, cho rằng nàng lại hoài nghi mình sẽ bỏ nàng lại, cười nhạt một tiếng: "Yên tâm, ta đi hái chút ít dược, sẽ không đi mất"

Hoa Tích Nguyệt liếc nhìn hắn cười, thấy nụ cười này của hắn, tựa hồ toàn bộ xuân ý dạt dào dâng lên. Trái tim nhỏ ''phập phù, phập phù'' đập liên hồi, trong đầu choáng váng cùng kích động không thôi.

Phiên ngoại 79. Quá vội vàng

Kìm lòng không được liền ôm lấy cánh tay của hắn: "Cổ Nhược, ta phải cùng ngươi đi, ngủ tiếp ta liền mốc meo rồi."

Cổ Nhược thân thể có chút cứng đờ, hắn vẫn chưa có thói quen cùng người khác thân mật như thế, bất quá hắn hiện tại cũng không nhẫn tâm cự tuyệt nàng. Cũng chỉ là hái thuốc mà thôi, mang nàng theo cũng không có gì không ổn, liền gật gật đầu, xem như đáp ứng.

Hai người lại đi núi Ngả Vân, núi Ngả Vân cao quanh năm băng tuyết bao trùm lấy núi ít ai lui tới, cho nên có rất nhiều dược thảo quý hiếm. Những dược thảo này trong băng tuyết nên sinh trưởng cực kỳ chậm chạp, bình thường khó gặp.

Cổ Nhược ngày hôm qua từng bay qua nhiều đỉnh núi, gặp được một ít dược thảo, lúc ấy đi vội vã, hắn cũng không có chọn thêm.

Hiện tại vì muốn Hoa Tích Nguyệt khôi phục khí lực, hắn ngay lập tức nghĩ tới những dược thảo này. Từng bông tuyết trắng xóa, bốn phía tất cả đều là đỉnh băng, bên dưới, ánh mặt trời tựa những dải lụa vàng óng ánh, xinh đẹp quỷ dị thực không nói nên lời. Sông băng giao thoa, tuyết trắng trải rộng trên sườn núi, xanh thẳm giống như phỉ thúy, vô số sông băng hợp thành tụ lại một chỗ, có cảm giác từng tòa bảo tháp mọc lên chỗ đất bằng.

Hoa Tích Nguyệt nhớ lại hai người ngày hôm qua đều là quá vội vàng, lúc ấy căn bản không chú ý đến loại thiên nhiên Quỷ Phủ Thần Công xinh đẹp kinh người này. Giờ phút này tâm tình buông lỏng, cảm giác khắp nơi đều là cảnh đẹp, như là tiên cảnh chốn nhân gian, đẹp như tranh vẽ. Không để ý trời sắp giữa trưa, hai người cũng đã hái được không ít dược thảo. Trong bụng có chút đói, không biết Cổ Nhược mang theo gì.

Hoa Tích Nguyệt đói bụng đến mức bụng sôi ùng ục, nàng ngại Cổ Nhược mang lương khô không hợp khẩu vị, liền muốn đi săn, kiếm bữa ăn thật ngon. Trên núi cao cũng có chút động vật, hơn nữa đều là chim quý thú lạ nơi khác không thấy được, cũng không sợ người, sôi nổi, tự tại xẹt qua bên cạnh hai người.

Càng khó được hơn chính là phía trên cao nguyên này có một loại con gà tuyết, năm màu mào, bộ dáng cực kỳ xinh đẹp, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, thấy hai người Hoa Tích Nguyệt, chẳng những không né, còn nện bước ưu nhã bước chân đi thong thả.

Bị Hoa Tích Nguyệt rất dễ dàng bắt hai con. Nàng hiện tại đã là chỉ Hồ Tiên, tự nhiên không muốn ăn sống không muốn bị chê cười. Thừa dịp Cổ Nhược lại đi hái thuốc, nàng đem con gà tuyết kia vặt lông sạch sẽ, dùng Hồ Hỏa chậm rãi nướng chín. Trên người nàng còn mang theo một chút gia vị, liền rắc một chút lên thức ăn, nướng sau một hồi không lâu, hương thơm ngào ngạt bay khắp bốn phía, thật khiến người ta thèm thuồng.

Phiên ngoại 80. Cũng có nghĩa là Vui vẻ

Cổ Nhược hái thuốc trở về, chỉ thấy trong tay nàng mang theo một con gà nướng vàng óng ánh hương xốp giòn, chạy tới giống như vật hiến quý. Cổ Nhược vốn ăn chay, cư nhiên sẽ không đụng đến thức ăn mặn, nhưng thấy con ngươi Hoa Tích Nguyệt vụt sáng, nếu hắn chối từ cũng cảm thấy có chỗ không phải. Tiếp nhận một cái đùi gà Hoa Tích Nguyệt đưa tới, cắn một cái.

Không nghĩ tới vị cực kỳ ngon, quả nhiên là bẩm sinh không nhấm nháp qua diệu phẩm.

"Như thế nào? Ăn ngon không?" Hoa Tích Nguyệt ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn hắn, một đôi mắt tím khẽ tỏa sáng, như là bảo thạch đẹp nhất trên đời này.

Tâm thần Cổ Nhược chấn động, nhẹ gật đầu: "Rất tốt. Hoa Tích Nguyệt, ngươi..."

Hắn đang muốn nói chút gì đó.

Hoa Tích Nguyệt bỗng nhiên nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên: "Cổ Nhược, ngươi gọi ta Tích Nguyệt được không?"

Cổ Nhược khẽ giật mình, khẽ gật đầu: "Tích Nguyệt, khụ khụ...Vui vẻ cũng có nghĩa là Như Ý Cát Tường."

Hoa Tích Nguyệt khuôn mặt nhỏ đỏ lên: "Đều tại lão phụ thân của ta a..., hắn ưa thích nữ tử, ta vừa ra đời hắn liền ưa thích vô cùng. Cho nên liền cho ta cái tên như vậy."

Hai người nói chuyện phiếm, nàng lại ở trong ngực Cổ Nhược. Cổ Nhược hồn nhiên chưa phát giác ra, vô ý thức mà ôm lấy nàng, ngón tay nhẹ phẩy tóc xanh trên đầu nàng, con ngươi buông xuống, hình như có chút ít trầm tư.

"ư..., Cổ Nhược..."

Hoa Tích Nguyệt cũng không biết nhớ ra cái gì đó, mãnh liệt ngẫng đầu cùng Cổ Nhược mặt đối mặt, môi anh đào khẽ trượt qua bờ môi Cổ Nhược...

Hoa Tích Nguyệt toàn thân tê rần, như là có dòng điện chạy qua. Khuôn mặt nhỏ nhắn một thoáng liền đỏ bừng lên.

Cổ Nhược cũng ngẩn người, thốt nhiên đứng dậy, trên khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ lên: "Khụ... ta ăn no rồi, ngươi trước tiên ở lại đây nghỉ ngơi, ta lại đi hái chút ít dược rồi trở về."

Hoa Tích Nguyệt nhảy dựng lên, cười nói: "Ta cũng ăn no rồi, ta và ngươi cùng đi."

Hai người lại bò lên trên một dốc núi, Hoa Tích Nguyệt giống như thấy được gì đó, chạy đến một cái sườn đồi. Phía trên sườn đồi có vài cọng kỳ hoa, hoa to như chén, màu sắc và hoa văn trắng noãn, hình như hoa sen, phía dưới lộ ra lá cây màu xanh lục, từng sợi mùi thơm ngát theo gió phiêu tán.

Phiên ngoại 79. Ngươi bắt ổn một chút

"Thiên Sơn Tuyết Liên!" Hoa Tích Nguyệt kêu lên.

Hưng phấn sôi nổi. "Thiên Sơn Tuyết Liên?"

Cổ Nhược có chút ít buồn bực: "Đây là Hoa Sen Tuyết?"

Hoa Tích Nguyệt le lưỡi một cái: "Tại nơi chúng ta ở, cái này đã kêu 'Thiên Sơn Tuyết Liên " cái này có thể là đồ tốt. Lưu thông máu thông lạc, trừ hàn trừ ẩm ướt, tư âm tráng dương cực công hiệu, nhưng trị hết thảy hàn khí, thích hợp cho ngươi. Ta đi hái về."

Cổ Nhược kéo lại nàng: "Được rồi, ta đi thôi. Ngươi công lực còn chưa khôi phục, đi lại nhiều bất tiện."

Bỏ ống tay áo xuống, đón gió phía trên xuống. Sườn đồi phía trên bị băng tuyết bao trùm nếu không cẩn thận trượt tay sẽ rơi xuống, căn bản không có chỗ đặt chân Cổ Nhược hai chân hơi dính băng tuyết, nếu không cất bước nhanh sẽ bị trượt chân. Hắn liền mượn băng tuyết tạo lực, như gió hướng phía trên chạy nhanh như bay.

Trượt băng trượt tuyết thế này, trẻ con ba tuổi cũng đã biết, nhưng dưới bàn chân nhất định phải có giầy trượt băng, hơn nữa là đi xuống dễ dàng nhưng trượt lên trên rất khó, Cổ Nhược lúc này không chỗ nào bám vào mà trượt lên bên trên tảng băng đó là chưa thấy bao giờ.

Dù là Hoa Tích Nguyệt kiến thức rộng rãi, khi xem cũng không khỏi ngây người. Dần dần vượt lên càng cao, nhưng thấy tay áo Cổ Nhược bồng bềnh như bay lượn ở bên trên núi băng cao ngàn trượng, thật tuyệt vời, khó có thể tả xiết. Đảo mắt, hắn liền trượt đến chỗ Tuyết Liên sinh trưởng, thuận tay hái được mấy đóa, liền lại đáp xuống.

Cái tốc độ này nhanh đến khó có thể tả, như băng hà ngược hướng nước chảy, chạy nhanh đến phi thường, thoáng qua tầm đó liền đến trước mặt Hoa Tích Nguyệt.

Hoa Tích Nguyệt trợn tròn hai mắt, bội phục đầu rạp xuống đất. Trách không được ngày đó lúc trượt tuyết Cổ Nhược luôn không chút hoang mang, nguyên lai hắn căn bản không có đem hết toàn lực. Lúc này trên người của hai người đã hái không ít dược thảo, Cổ Nhược nhìn nhìn Hoa Tích Nguyệt, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng có chút tái nhợt, biết rõ công lực của nàng chưa khôi phục, không thích hợp mệt nhọc quá mức.

Nhân tiện nói: "Tốt rồi, thuốc này cũng hái không sai biệt lắm. Chúng ta trở về thôi."

Hoa Tích Nguyệt túm lấy ống tay áo của hắn: "Cổ Nhược, ngươi dẫn ta trượt tuyết được không? Tốc độ của ngươi thật nhanh!"

Cổ Nhược nhìn nhìn thân thể nàng bao bọc tựa như bánh chưng, khóe miệng nở một nụ cười yếu ớt: "Tốt! Ngươi cẩn thận một chút."

Phiên ngoại 80. Lại để cho trái tim lạnh như băng của hắn gần đây có một ít là lạ . .

Hoa Tích Nguyệt quá vui mừng, trước tiên biến giày dưới chân thành miếng sắt trơn trượt, một tay muốn nắm lấy tay áo Cổ Nhược, lại nghĩ, rồi sửa lại vòng tay qua hắn. Tay hắn vẫn mát lạnh như trước, nhưng Hoa Tích Nguyệt thiên tính sợ lạnh, tuy mặc áo vô cùng dày, nhưng thời tiết giá lạnh, bàn tay nhỏ bé của nàng lúc này đã đông cứng như băng.

Nhìn xuống phía dưới, ngược lại lộ ra tay Cổ Nhược đã ấm áp một ít.

Cổ Nhược cúi đầu nhìn nàng một cái: "Còn lạnh không?"

Đem tay nàng nắm chặt lấy, nhẹ nhàng xoa nắn, vì nàng vận chút nội công sưởi ấm. Hoa Tích Nguyệt chỉ cảm thấy một hồi tê dại từ ngón tay theo cánh tay truyền lên, nàng run nhè nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn lại không khống chế hiện đỏ lên.

Ai, Cổ Nhược đối với nàng ngày càng tốt rồi, làm cho trái tim nhỏ của nàng rung lên một cái hạnh phúc. CHợt nhớ sắp phải ly biệt, lòng nàng co lại... Sợ hãi vội vã lắc đầu, hiện tại là thời điểm hạnh phúc, không muốn nghĩ tới những chuyện không vui kia. Bàn tay nhỏ bé trắng noãn của nàng cũng mát xa tay Cổ Nhược, rốt cục cũng ấm lên một chút.

Cổ Nhược lại thuận tay phủi đi băng tuyết trên người nàng, buộc lại nút dây da áo choàng: "Tối rồi, chúng ta đi trở về."

Cánh tay nửa vời ôm lấy nàng, hướng phía dưới chạy như bay. Tốc độ của hắn quả nhiên so với Hoa Tích Nguyệt lúc trước nhanh hơn rất nhiều, nhanh như điện chớp, Hoa Tích Nguyệt kêu to thống khoái, tiếng cười vui sướng như chuông bạc vang vọng trong núi...

Cổ Nhược bình thường trên mặt luôn hiện nét trong trẻo nhưng lạnh lùng như sương nay đã có vài phần tình cảm ấm áp, con ngươi thâm thúy chìm đắm, như trước đen không thấy đáy. Khóe môi hơi nhếch, trong lòng không khỏi mỉm cười.

Tiểu Hồ Ly này hoạt bát thông minh, chính mình về sau cả ngày dẫn nha đầu tinh nghịch, cổ quái này bước chân vào giang hồ, nói không chừng cũng là một điều thú vị của cuộc sống...

Cũng không biết tại sao, hắn cảm giác hôm nay Hoa Tích Nguyệt có chút cổ quái, nhưng cụ thể cổ quái ở đâu hắn lại không nói nên lời. Giống như hạnh phúc bị tiêu hao. Hành động, lời nói có một chút khoa trương, làm cho lòng hắn có một chút khẩn trương không hiểu được.

Hoa Tích Nguyệt là Hồ tiên, tuổi tuy so với hắn lớn hơn rất nhiều, nhưng trong mắt hắn, nàng tựa như một đứa bé, một đứa trẻ tinh quái lại có chút xấu xa. Lại làm cho lòng lạnh như băng của hắn có một ít lo lắng không hiểu được...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro