Chương 101: Sớm Muộn Gì Cũng Là Của Cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ lúc xe chở rắn bị cướp, Trì Viễn Đoan chưa thể ngủ được một đêm an ổn.

Xe là Trì Sính dẫn người đi cướp, việc này Trì Viễn Đoan vốn có thể nói là xong, nhưng vấn đề mấu chốt là hơn năm mươi con rắn "chết", hơn nữa còn là "chết" trong bộ đội. Chỉ với điểm này, Trì Viễn Đoan liền biến thành bên đuối lý hơn. Bất luận là rắn chết do người trong quân đội để lộ tin tức, hay là do Trì Sính đặt bẫy, Trì Viễn Đoan vẫn là kẻ đuối lý. Bất luận là rắn chết do người trong quân đội để lộ tin tức, hay là do Trì Sính đặt bẫy, Trì Viễn Đoan vẫn là bên phải bồi thường thiệt hại.

Làm quan chức đã nhiều năm, ông vẫn luôn là một tấm gương dung lý lẽ mà thu phục mọi người, ở mặt giáo dục con cái cũng là như vậy. Từ nhỏ đến lớn, câu nói mà Trì Viễn Đoan nói với Trì Sính nhiều nhất là: Con có thể phạm sai lầm, nhưng con phải nói rõ cho ba biết lý do vì sao con phạm sai lầm, lý do chính đáng, ba có thể tha thứ cho con vô điều kiện.

Nguyên bản là một câu nói dung để dạy con, kết quả lại biến thành một thứ vũ khí con trai dung để thao túng ba mình.

Cũng giống như lúc này đây, Trì Viễn Đoan đã sai trước, nếu như ông muốn dùng lý lẽ để dạy dỗ con trai của mình, ông nên bổ sung số rắn đã chết trước. Nhưng làm thế nào để bổ sung? Số rắn kia của Trì Sính đều là thuộc chủng loại quý hiếm, muốn bổ sung hết toàn bộ cho đầy đủ, hoàn toàn không có hao tổn mà giao lại tay Trì Sính, còn khó hơn là khiến Trì Viễn Đoan ngậm miệng.

Ông có thể làm gì được?

Cũng giống như, lần trước ông lấy đám rắn của Trì Sính, lấy lý do là có người báo Trì Sính dâm loạn nam sinh. Lần này thì sao? Lấy lý do gì bắt đám rắn đó đi? Ông nói Trì Sính làm việc không đàng hoàng, nhưng người ta vẫn đang làm rất tốt ở cục giao thông đấy thôi, rắn có về tay mình rồi cũng đâu lập tức từ chức; Ông nói Trì Sính tâm lý không bình thường, thế nhưng người ta đến bạn gái cũng giới thiệu rồi, còn đồng ý kết hôn, kết quả cô gái kia còn thiếu kiên nhẫn muốn giết rắn của hắn. Nhìn từ bên ngoài, Trì Sính không làm bậy cũng không cố ý, Trì Viễn Đoan chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt.

Ông còn có năng lực làm cái gì được?

Khiến cho Trì Viễn Đoan phiền lòng là, vụ cướp xe lần này, còn khiến cho một người bạn của Trì Sính bị thương, nghe nói lúc ấy tình huống rất nguy hiểm. Một khi đã có thương vong về người, cho Trì Viễn Đoan ông có lý, ông cũng không có mặt mũi nào mà đi nói ra.

Ông còn có thể làm sao đây?

......

Hai ngày này, Trì Sính vẫn luôn ở trong phòng bệnh, y tá cao cấp cũng đã mời, thế nhưng vẫn gạt sang một bên không thèm dùng, tự thân hắn xử lý hết mọi hoạt động của Ngô Sở Úy.

Sáng sớm tỉnh dậy, bác sĩ đến đây kiểm tra, Trì Sính ở bên giường hỗ trợ sắn tay áo, bác sĩ vô cùng khách sáo nói một câu, "Việc này cứ để cô ấy làm là được rồi."

"Cô ấy" ở đây chính là chỉ vị y tá đang đứng bên cạnh.

Trì Sính mặt vô cùng điềm tĩnh nói một câu, "Tự tôi làm thấy yên tâm hơn."

Trong lòng của y tá cảm thấy rất không thoải mái a! Không phải chỉ là sắn tay áo thôi sao? Tôi tại sao lại là không có khả năng? Tôi có thể làm cổ tay của anh ta trật khớp luôn sao? Một đại lão gia vô cùng man, tại sao lại làm việc tích cực quá vậy?!

Cương Tử bước vào, từ phía sau vỗ vai Trì Sính một cái, nhỏ giọng nói: "Ông già đến rồi."

Trì Sính cùng hắn đi ra ngoài, đứng ở trước của nói, "Cậu cứ nói là tôi không có ở đây."

"Ông ấy nhìn thấy xe anh rồi."

Trì Sính mặt cứng nhắc, "Cậu cứ nói là cậu lái xe tới cũng được."

"Xe của tôi đậu xát cạnh xe của anh a."

"Vậy cậu cứ nói là tôi không rảnh."

Cương Tử vô cùng buồn bực, "Ông ấy đã đến đây hai chuyến rồi, không nói câu nào cũng không thích hợp lắm đi? Nếu như khiến cho ba anh nóng lên, lại chạy đến thẳng phòng bệnh, với mức độ phô trương cùng với khí thế của ông ấy, làm sợ đến vị nằm trong kia thì sao a?"

Trì Sính nhìn lướt vào bên trong, Ngô Sở Úy đang nhe răng thở hổn hển.

Đổi nhiên nổi bão, "Tôi đã nói với các người bao nhiêu lần rồi? Khi tháo băng trên ngực của cậu ấy thì phải kéo mông cậu ấy xuống một chút, các người cứ như vậy mà dựng cậu ấy lên, cậu ấy có thể cảm thấy dễ chịu sao?"

Từ lúc đổi đến phòng bệnh vip, tất cả các nhân viên hộ lý ở đây đều đã bị Trì Sính giáo huấn qua một lần, vô luận là lớn tuổi hay nhỏ tuổi, đều không nể mặt ai. Hắn đã mở miệng thì không ai dám lên tiếng, không phải là riêng gì vấn đề thân phận, mà còn ở cái khí thế của hắn. Đừng nhìn thấy chưa đến bao mươi tuổi, sắc mặt mà trầm xuống một cái là còn hơn cả thủ lĩnh quân đội đã hơn năm sáu mươi tuổi.

Y tá nghe thấy Trì Sính quát lớn, vội vàng làm theo ý hắn nhích mông lên.

"Được rồi, để đó cho tôi!"

Trì Sính vẫn là đi đến, tự mình làm chuyện này, bàn tay to của hắn có thể ôm lấy toàn bộ mông của Ngô Sở Úy, vô cùng vững vàng, Ngô Sở Úy lập tức cảm thấy thoải mái hơn.

Cho đến khi Ngô Sở Úy về giường nằm, trạng thái các loại đều ổn, Trì Sính mới tháo bao tay tiêu độc ném vào thùng rác, hướng Cương Tử nói một câu, "Trông chừng một chút, tôi đi ra ngoài một chuyến."

Trì Viễn Đoan đứng đợi ở bên ngoài hơn mười phút, Trì Sính mới lắc lư đi đến trước mặt ông.

"Bạn con như thế nào rồi?" Trì Viễn Đoan hỏi.

Trì Sính mặt không một chút thay đổi, "Cũng thế thôi."

Tuy rằng đã sớm dự đoán được Trì Sính sẽ có loại thái độ này, nhưng tận mắt nhìn thấy, trong lòng vẫn là cảm thấy không thoải mái.

"Ba đến đây không phải tìm con để làm hòa, hai chúng ta cũng chẳng thể nào làm hòa nỗi, ba chỉ muốn nói với con. Rắn con có thể dưỡng, công việc con có thể bỏ, nhưng con dâu thì không thể lấy mất của ba. Làm hòa với Nhạc Duyệt cũng được, tìm người khác cũng được, tóm lại bên cạnh con phải có một người."

Trì Sính mặt không đổi sắc, "Ba làm mất của con hơn năm mươi con rắn, con chỉ mới làm mất một đứa con dâu của ba, không phải quá phận rồi đi?"

"Đừng có mà chơi chữ với ba, ba không đùa với con." Trì Viễn Đoan ngữ khí lạnh lùng.

"Vậy chúng ta nói thật chút đi, ba đem trả cho con hơn năm mươi con rắn, con liền trả con dâu lại cho ba."

Trì Viễn Đoan bị Trì Sính chọc tức đến nói không trôi, nhưng vì chừa chỗ thương lượng, vẫn phải kiên trì nhẫn.

"Rắn khẳng định là không thể tìm lại, nhưng tiền có thể bồi thường cho con."

Trì Sính cười hừ một tiếng, "Vậy con cho ba tiền, ba đừng đòi con dâu được không?"

"Con...."

Trì Sính quay đầu rời đi.

Trì Viễn Đoan suýt nữa là đem hai chiếc răng lão sắp long mà mài mòn luôn, cuộc sống an ổn không thích, cứ nhất định phải để cho nó lăng nhục mấy câu, mình không phải là ăn no rửng mỡ rồi sao?

Lúc Trì Sính trở về, Cương Tử đang đứng tại quầy tiếp tân của đại sảnh tầng một.

"Không phải tôi bảo cậu đi trông chừng sao? Cậu sao lại xuống đây?" Trì Sính hỏi.

Cương Tử nhỏ giọng hỏi Trì Sính: "Tôi càng nghĩ càng thấy kì quặc, anh nghĩ đi a, lúc trước Nhạc Duyệt cũng xem Bình dấm nhỏ vô cùng không vừa mắt, nhưng cô ta sao lại dám làm ra loại chuyện này a?"

Trì Sính,"......"

Cương Tử nói tiếp, "Anh đã ở bên cạnh Nhạc tỷ cũng hơn nửa năm rồi đi? Lúc trước anh vẫn đối với Nhạc Duyệt không lạnh không nóng, cũng không thấy cô ta có chủ ý gì với mẹ anh a! Tại sao lần này lại như hình với bóng với mẹ anh chứ? Lấy sự hiểu biết của tôi về dì ấy, dì tuy rằng tính cách có chút ôn hòa, nhưng cũng không phải là người dễ tin tưởng người khác, tại sao lại có thể để cho người ngoài lây động được a? Rất rõ ràng, chắc chắn là sau lưng có người châm ngòi thổi gió a!"

Trì Sính,"......"

Cương Tử càng nói càng hưng phấn, "Anh suy nghĩ đi! Gần đây chuyện này nối tiếp chuyện kia, đầu tiên là thái độ của mẹ anh đột nhiên chuyển biến, đến Nhạc tỷ không từ thủ đoạn muốn mưu hại Bình dấm nhỏ, cuối cùng là bị anh bắt tại trận. Anh không cảm thấy việc này tiếp nối quá chặt chẽ sao? Anh không cảm thấy giữa hai việc này có một mối liên hệ nào đó à? Anh không cảm thấy được có người âm thầm thao túng sao? Anh không cảm thấy mỗi khi người đó xuất hiện đều vô cùng trùng hợp ư? Anh ..."

"Cậu không cảm thấy mình nói hơi nhiều sao?" Trì Sính đột nhiên mở miệng cắt lời Cương Tử.

Cương Tử tắc nghẹn.

Ánh mắt sắc bén của Trì Sính nhìn hắn, không khách khí mở miệng, "Chỉ có mình cậu là có đầu óc thôi sao? Tự mình hiểu trong lòng không được sao? Cứ nhất định phải lôi mớ bòng bong đó ra mà khoe khoang, thú vị lắm sao?"

Trên mặt Cương Tử xanh trắng luân phiên.

Trước khi đi, Trì Sính lại cảnh cáo một câu, Đem cái tâm nhãn của cậu mà giữ cho kĩ, lần sau còn chạy đến thể hiện trước mặt tôi như thế này, tôi sẽ trực tiếp băm nát cậu!"

......

Chạng vạng, Ngô Sở Úy nằm ở trên giường nhàn hạ đến nhàm chán, lại bắt đầu suy nghĩ.

Ván cờ của cậu hạ không đủ đẹp, có một bước đi nhầm, cậu đem Chung Văn Ngọc và Nhạc Duyệt ghép lại với nhau, vô hình trung đã khiến cho việc chia tay của Trì Sính trở nên rắc rối. Làm sao để phá hỏng hình tượng tốt đẹp của Nhạc Duyệt trong lòng Chung Văn Ngọc đây? Nghĩ rồi nghĩ, đột nhiên cầm lấy ví tiền dưới gối đầu ra, nhìn thấy cái thẻ phụ mà Trì Sính cho cậu, ánh mắt sáng lên.

Cửa phòng mở, Ngô Sở Úy vội vàng đem ví tiền nhét vào ổ chăn.

Cương Tử mang theo hai túi đồ ăn đi vào, bên trong là cơm chiều của Trì Sính cùng Ngô Sở Úy, thật cẩn thật để lên tủ đứng, nhẹ tay nhẹ chân bước ra ngoài.

Ngô Sở Úy đột nhiên mở miệng, "Cương Tử."

Cước bộ của Cương Tử bị kiềm hãm. Quay đầu nhìn về phía Ngô Sở Úy.

"Làm sao thế?"

Ngô Sở Úy vẫy vẫy tay với Cương Tử, biểu tình thần bí.

"Có chuyện muốn nhờ đến anh."

Cương Tử thành thành thật thật đi tới.

Ngô Sở Úy còn nói, "Việc này sẽ có thể có chút thiếu đạo đức, anh nguyện ý giúp tôi sao?"

Cương Tử dám nói không muốn sao? Trì Sính vừa châm kim dự phòng cho hắn xong, cái gì mà thiếu đạo đức, chuyện táng tận lương tâm, đối với Ngô Sở Úy đây đều là hợp lý hợp pháp. Người ta bị lừa gạt cũng đã mở một con mắt nhắm một mắt, kẻ biết rõ sự tình như hắn có lý dì không cảm thấy vinh hạnh chứ?

"Được, cậu nói đi."

Ngô Sở Úy bảo Cương Tử lại gần, hai người nhỏ giọng trao đổi nửa ngày, cuối cùng Cương Tử cũng hiểu được, hướng Ngô Sở Úy giơ ngón cái.

"Nửa đời sau của Trì Sính sớm muộn gì cũng sẽ là của cậu."

[End chương 101}

Xin lỗi mng nhiều lắm lâu lâu mới lết lên up được vài chương lu bu bên Thượng Ẩn quá nên giờ mới lội qua đây được tại Thượng Ẩn đang hót với con zen đang bị cuồng Hải-Nhân (pr trá hình ==') nhưng hk có nghĩa là tui bỏ Úy Úy vs Trì ca đâu à nha nên nay bơi ngược dòng up lên thêm 1 chương ạ tại khuya quá rùi (chính xác là 1h24 sáng ý ạ) cho mng kích thích xí nha rùi mai lên bù típ bù hết lun vote đi~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro