Chương 103: Một Giấc Mộng Xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong nháy mắt, Ngô Sở Úy đã nằm viện được hơn nửa tháng.

Vết thương trên cổ đã sắp lạnh. Băng trên ngực cũng đã tháo. Có thể tự do hoạt động trong phòng bệnh, nhưng Ngô Sở Úy vẫn cảm thấy thân thể của mình yếu vô cùng. Có đôi khi nói chuyện một hồi liền ngủ, lúc tỉnh dậy, Trì Sính đang an vị bên cạnh giường bệnh, gương mặt dương cương bất kham, đôi mắt trầm tĩnh.

Bàn tay ấm áp hữu lực ôn hòa xoa xoa hai má Ngô Sở Úy, hỏi một câu tỉnh rồi? Liền khiến cho trái tim trống rỗng của Ngô Sở Úy được lấp đầy.

Lại là một đêm, Ngô Sở Úy tỉnh dậy, sau đó cũng không ngủ lại được nữa.

Cậu vừa rồi mơ một giấc mơ, mơ thấy mình đến một quán bar call boy, đột nhiên nhìn thấy Trì Sính đang ở đó tiếp khách. Hắn toàn thân trần trụi, cơ thịt trên người lấp lánh gợi cảm, nam căn bên dưới uy vũ dựng thẳng, trên mặt mang theo nét cười tà ác.

Ngô Sở Úy vừa bước vào trong, liền bị cởi đến chỉ còn một cái quần lót, Trì Sính đưa tay vào trong quần lót của cậu sờ soạng một cái, trêu chọc nói, "Lông mao của cậu thật là rậm rạp!"

Ở trong mộng, Ngô Sở Úy trở nên cực kì cơ khát, đuổi theo đòi Trì Sính phục vụ. Nhưng xét duyệt rất phức tạp, vừa phải xếp hàng, vừa phải điền đơn, còn phải thi viết phỏng vấn, Ngô Sở Úy nửa đường bị loại, không chỉ điền sai đơn, mà phỏng vấn cũng không nói được gì.

Những khách hàng khác đều được thong qua, chỉ có Ngô Sở Úy còn ở đó đau khổ phấn đấu.

Lúc sau, những người đó liền nằm ở trên giường thành một hàng, Trì Sính giống kim châm vào người họ, bắn vào, rồi lại rút ra. Một người nối một người, cái mông chắc nịch vểnh lên, thân thể tràn đầy sức lực. Ngô Sở Úy không biết làm thế nào để trà trộn vào, xếp ở cuối cùng, trong lòng xoắn xuýt chờ đợi, kết quả đến lượt người ngay trước cậu, cái cây của Trì Sính lại bị mắc vào bên trong không thể lấy ra được.

Dùng dao xẻo, dùng tua vít đâm, dùng kìm nạy ... Cuối cùng cũng ra được.

Sau đó Ngô Sở Úy cũng tỉnh.

Trì Sính đang ngủ ở chiếc giường bên cạnh, hàng lông mày anh tuấn thẳng tấp.

Ngô Sở Úy xoa mặt một phen, hít sâu một hơi, mình nằm mơ cái quái gì vậy a?

Trì Sính rất nhanh bị động tĩnh bên này lay tỉnh, Ngô Sở Úy giống như món ăn trong nồi, bị một cái xẻng vô hình đảo qua đảo lại, đến giường nệm cũng bị nấu chin luôn.

Trì Sính đi qua, cúi người xuống hỏi: "Làm sao vậy?"

Đột nhiên phát ra âm thanh dọa cho Ngô Sở Úy nhảy dựng, hậu môn lập tức chảy ra tầng mô hôi tinh mịn.

"Khó chịu ở đâu sao?"

Thật ra lúc Trì Sính mở mắt ra, cũng đã biết Ngô Sở Úy khó chịu "chỗ nào". Nhưng hắn lại cố ý muốn hỏi, hơn nữa còn hỏi vô cùng ôn nhu thân thiết, muốn ngắm một Ngô Sở Úy hổ thẹn tự trách, không dám nói ra.

Dừng lại một chút, Ngô Sở Úy mở miệng, "Không có gì, chỉ là có chút nóng."

Trì Sính nói, "Nóng thì bỏ chăn ra đi."

Ngô Sở Úy lập tức nắm lấy góc chăn, chột dạ nói: "Bác sĩ không cho bỏ ra, sợ cảm lạnh."

"Vậy thì cứ chịu đựng chút đi, một chút là được rồi."

Nói xong liền trở về giường mình.

Ngô Sở Úy thở dài nhẹ nhõm đồng thời cũng có chút mất hứng, cứ thế mà về? Cũng không thèm quan tâm thêm hai câu? Anh mà quan tâm thêm mấy câu nữa, nói không chừng có thể nhìn ra được vấn đề. Nhìn ra vấn đề rồi, thì chắc chắn sẽ được giải quyết.

Nghĩ nghĩ, lại thanh thanh cổ họng, nói, "Tôi hơi khát."

Trì Sính rót một ly nước đưa đến bên miệng Ngô Sở Úy, cho cậu uống xong, sau đó lại trở về giường mình, lại nghe được Ngô Sở Úy nói: "Tôi vẫn còn hơi khát." Trì Sính lại lấy cho cậu thêm một ly, vừa nằm xuống lại nghe cậu nói khát, vì thế không hề chán ghét không hề phiền muộn rót một ly lại một ly, cho đến khi nào Ngô Sở Úy rốt cuộc cũng không uống nỗi nữa.

Mông vừa mới chạm giường, liền nghe được bên kia âm u nói một câu.

"Anh đúng là giỏi."

Trì Sính cố ý đùa cợt, "Tôi giỏi thế nào?"

Ngô Sở Úy quay đầu, đôi mắt đen nhánh âm u nhìn chằm chằm Trì Sính.

"Tôi đã nói nóng nói khát, anh cũng không nhìn ra được cái gì hả?"

Trì Sính cười dữ tợn một tiếng, tiểu lẳng lơ này, bản thân trong lòng có lửa, còn muốn đốt tới cả trên người người khác.

"Cậu cảm thấy tôi nên nhìn ra được cái gì?"

Đối diện thô giọng giận dữ nói, "Anh bình thường không phải rất ranh sao?"

"Cũng không ranh bằng cậu." Cố ý khiêm tốn.

Ngô Sở Úy oán hận quay người đi, trong lòng nghẹn khuất, mẹ nó anh chắc chắn đang giả ngu! Hắn khẳng định đã biết có chuyện gì, cố ý, tuyệt đối là cố ý! Thôi khỏi cần hắn, tự mình động thủ, cơm no áo ấm!.... Tự khích lệ mình khoảng hai phút, nhanh chóng quay người qua, giống như đầu hàng bật ra một câu.

"Vừa rồi tôi có mơ một giấc mơ."

Nụ cười của Ngô Sở Úy giờ phút này, đủ để cho Trì Sính ngồi trong văn phòng hồi vị cả một ngày.

"Mơ thấy cái gì ?"

Ngô Sở Úy một năm một mười nói ra.

Trì Sính nghe xong, sầm mặt ngoắc ngoắc tay với Ngô Sở Úy.

"Cậu tới đây."

Ngô Sở Úy thần sắc căng thẳng, « Không phải chỉ mơ thấy anh thành call boy thôi sao ? Có cần phải làm dữ với tôi không?"

"Tôi bảo cậu đến giường tôi nằm."

Ngô Sở Úy thoáng nhướn mày, "Vậy sao anh không đến chỗ tôi nằm?"

"Giường của cậu là giường bệnh, giường đơn, giường của tôi vừa lớn vừa thoải mái." Trì Sính nói.

Ngô Sở Úy cuối cùng vẫn là không thể chịu được dụ hoặc, chậm rãi bước qua, hai chân vừa mới chạm giường đã bị Trì Sính ôm vào lòng. Ngực kề ngực, một mùi hương hoocmon phái mạnh tràn ngập khắp mũi.

"Biết tại sao cậu lại nằm mơ kiểu đó không?" Trì Sính hỏi.

Ngô Sở Úy trong lòng hỗn loạn, không nói được nguyên nhân.

"Bởi vì trong tiềm thức của cậu rất nóng lòng cùng tôi làm tình." Trì Sính còn nói, "Cậu ở trong mơ phải làm hết đống xét duyệt đó, kỳ thật chính là đang chỉnh đốn lý do trong lòng mình, cậu mơ thấy nhiều người xếp hàng như vậy, là vì cậu sợ hãi tôi bị người ta đoạt mất."

Trong ánh mắt của Ngô Sở Úy lóe ra vài phần khinh thường.

"Anh nghĩ nhiều quá rồi đi?!"

Trì Sính đưa tay đến phía sau của Ngô Sở Úy, bóp bóp cái mông vểnh của cậu, âm u nói, "Tôi không có nghĩ nhiều, cậu trong lòng tự hiểu rõ đi." Nói xong lại xoa nhẹ hai cái, hơn nửa tháng không chạm vào, lúc này lòng bàn tay cũng nóng lên.

Ngô Sở Úy thở dốc hai cái, một hơi ngậm lấy đôi môi của Trì Sính.

Trì Sính có thể ngửi được mùi thuốc nồng đậm trên người Ngô Sở Úy, cùng với phần xương mềm xốp, lửa dục thiêu đốt nhưng rõ ràng là không có sức lắm, đều là biểu hiện suy yếu. Trong lòng đột nhiên có chút cảm giác luyến tiếc, đưa tay trờ về, ôm chặt lấy cơ thể lảo đảo của Ngô Sở Úy, nghiêm túc nhìn cậu.

"Thân thể của cậu chưa khỏe, đừng ép buộc, ngủ đi."

Ngô Sở Úy dùng hai chân kẹp lấy một chân Trì Sính, thứ ở giữa nôn nóng ma sát, ý tứ vô cùng rõ ràng.

Trì Sính đau lòng nhìn cậu, dỗ nói, "Chờ khi nào cậu khỏe lại, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."

Chờ tôi khỏe rồi, hai chúng ta cũng kết thúc, đến lúc đó anh tìm ai mà đền hả? Nghĩ như vậy, Ngô Sở Úy càng nóng nảy, cậu phải thừa dịp mấy ngày này sướng thêm mấy lần, về sau cũng không còn loại phúc lợi này a.

Trì Sính tâm cứng như đá, thế nhưng cũng không chịu nỗi người ta ma sát như thế.

Cuối cùng thả lòng, "Chỉ cho phép một lần, lần sau không được lấy lý do này nữa."

Ngô Sở Úy nhịn không được gật đầu.

Trì Sính đưa tay vào bên trong quần lót của Ngô Sở Úy, ôn nhu mân mê một trận, Ngô Sở Úy ngâm nga, cuối cùng nhéo lỗ tai Trì Sính, thở hổn hển nói: "Liếm cho tôi đi."

Trì Sính cuối đầu xuống, dốc lòng hầu hạ cậu chủ nhỏ này, một thoáng chốc, Ngô Sở Úy thống khổ hừ hừ nói, "Muốn bắn ... A ... A..."

Xong việc rồi, Trì Sính lại đánh một cái thật mạnh lên mông Ngô Sở Úy.

"Sướng rồi?"

Ngô Sở Úy tuy rằng gật gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào vật giữa hai chân Trì Sính.

"Của anh của dậy rồi." Nhắc nhở một câu."

Trì Sính nhếch miệng cười một cái, "Cậu yếu như vậy, tôi sẽ không làm phiền cậu."

Hôm nay Ngô Sở Úy cũng không biết làm sao, không cần Trì Sính bắt buộc, bản thân đã tự nằm lên bụng Trì Sính, cơ mắt đảo lên đảo xuống theo tay của Trì Sính, nhìn trông đặc biệt hứng thú.

Trì Sính cố nén không đem khát vọng muốn đâm vào miệng Ngô Sở Úy.

"Thô chứ?" Trì Sính hỏi.

Ngô Sở Úy nhe răng cười.

Trì Sính giữ lấy gáy của Ngô Sở Úy, hỏi, "Muốn tôi dùng thứ này thao cậu sao?"

Ngô Sở Úy thanh âm nặng nề, "Tôi có thể nói là không muốn ư?"

Trì Sính kéo Ngô Sở Úy lại, thanh âm không nhẹ không nặng, lại có chút cảm giác áp bách.

"Không thể."

Ngô Sở Úy trầm mặc, trầm mặc, phía dưới lại dậy.

Trì Sính trêu nói, "Cậu sao lại lẳng lơ như vậy a?"

Ngô Sở Úy ác nhân cáo trạng trước, "Ai bảo anh cứ luôn châm ngòi thổi gió."

"Là ai châm ngòi thổi gió? Ai a." Trì Sính đuổi theo Ngô Sở Úy cắn cắn, ép hỏi, "Vừa rồi là ai đáp ứng chỉ làm một lần? Cậu giải thích cho tôi, tại sao lại thành ra thế này?" Nói xong lắc lắc của kia của Ngô Sở Úy.

Ngô Sở Úy hừ một tiếng, chờ đợi được hầu hạ.

Sau khi hai người đã thoải mãn rồi, Ngô Sở Úy mệt mỏi đến nỗi mí mắt cũng mở không ra.

Lồng ngực cường tráng của Trì Sính nhấp nhô theo hô hấp, thanh âm trầm thấp bên tai Ngô Sở Úy.

"Đợi cậu khỏi rồi, tôi sẽ trả cho cậu một màn thật sự."

Ngô Sở Úy trong ngực mơ hồ, có loại xúc động muốn tự đâm vào ngực mình hai nhát.

[End chương 103]

Vote đi a~~~~ nay bù hết ạ ( câu này nghe quen quen)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro