Chương 107: Cậu Chính Là Thằng Nhóc Tệ Hại Của Tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, trước khi Ngô Sở Úy rời đi, Khương Tiểu Soái cố ý hướng cậu hỏi một câu, "Muốn đi tìm hắn sao?"

Ngô Sở Úy mặt không chút thay đổi gật đầu.

Khương Tiểu Soái ra vẻ thở dài đầy tiếc nuối, vô luận là kén vợ kén chồng bình thường, hay là chọn trong cái vòng luẩn quẩn này, Trì Sính tuyệt đối chính là người trăm dặm mới tìm được một người, bao nhiều người muốn cũng không thể có được. Bất quá, quả thật là uy mãnh một chút, loại người đã không dính tới thì thôi, một khi đã dính tới, sau này có đổi ai cũng không thấy thỏa mãn được.

"Được, vậy cậu tự coi rồi làm đi!" Khương Tiểu Soái nói, "Sáng mai tôi đi tìm cậu."

Ngô Sở Úy hỏi,"Tìm tôi làm gì?"

"Sợ cậu luẩn quẩn trong lòng a!" Khương Tiểu Soái trong lòng đầy băn khoăn.

Ngô Sở Úy thề sắt son, "Cậu cũng quá coi thường tôi, sóng to gió lớn gì mà tôi chưa từng trải qua? Một cái rãnh lớn như vậy còn có thể bước qua, còn sợ một cái hố nhỏ thế này sao?"

Khương Tiểu Soái gật đầu, "Chúc cậu may mắn."

Trì Sính trả lại hết mấy căn phòng ở vùng ngoại ô, lại dời một chỗ tốt hơn cho đàn rắn, giống như một cái hành lang nhà kính, từng phòng đều thiết kế độ ấm cùng với thảm thực vật có thể thõa mãn bất kì loại rắn này sống ở đây. Cứ như vậy sẽ bớt được nhiều việc hơn, không cần cứ phải xử lý tỉ mỉ từng cái hồ rắn, đặt hết tâm tư cho việc này.

Ngô Sở Úy tìm rất lâu, cuối cùng cũng tìm được đến đây.

Trì Sính đang cho ăn ở lầu hai, Bình dấm nhỏ đã ngửi được mùi của Ngô Sở Úy đầu tiên, theo cầu thang bò xuống, lắc lắc cái đầu tiến thẳng đến chỗ Ngô Sở Úy. Ngô Sở Úy ngồi xổm xuống, Bình dầm nhỏ bò lên tay cậu, ở trên cổ quấn vài vòng.

Thoáng chốc sau, Trì Sính đi xuống dưới.

"Đi chơi với anh em của mày đi." Trì Sính ra lệnh nói.

Bình dấm nhỏ vẫn như trước bám dính vào Ngô Sở Úy không chịu xuống dưới, Trì Sính bóp đuôi nó mấy cái, Bình dấm nhỏ mới không tình nguyện bò xuống, chậm rì tiến đến chỗ cầu thang, tạm dừng một lát rồi mới trèo lên trên.

Ngô Sở Úy vốn mang theo ý chí sắt đá đến đây để tỏ thái độ, kết quả cùng với Bình dấm nhỏ chơi đùa một lát, mặt cũng không cứng nỗi nữa.

Qua một đêm, khí thế thô bạo của Trì Sính không còn sót lại gì, ánh mắt thâm trầm bình thản, giống như mỗi lần Ngô Sở Úy tỉnh lại trên giường bệnh, cũng là nhìn thấy vẻ mặt này.

"Sao lại đến đây?"

Ngô Sở Úy gian nan mở miệng, "Có chuyện muốn nói với anh."

Trì Sính nói, "Chờ tôi một chút, tôi đi rửa tay."

Mông của Ngô Sở Úy vừa dính vào sô pha, liền bắn lên giống như một quả bóng cao su, mật khẩu như bị cái gì đó chích cho mấy phát, đau đớn quá mãnh liệt, dư âm vẫn còn. Thời điểm Trì Sính rửa tay xong đi ra, Ngô Sở Úy vẫn còn ở đó nhe răng nhếch miệng.

Thần sắc thay đổi, đi qua ôm lấy Ngô Sở Úy, hai bàn tay to lớn luốn xuống dưới mông cậu.

"Mông còn đau sao?"

Dáng vẻ bệ nghệ bị vẻ dịu dàng chấn áp, Ngô Sở Úy cố nén xúc động muốn tố khổ, cố gắng chịu đựng.

"Không đau."

Trì Sính xấu xa xoa xoa mông cậu, Ngô Sở Úy lập tức nhảy lên ba mét, hung hăng đánh lên vai Trì Sính một cái, cắn răng nổi giận nói, "Tôi thao bà anh!"

"Bà tôi mất lâu rồi."

Ngô Sở Úy muốn nhân lúc nóng nảy này nói rõ, kết quả Trì Sính lại chọn lựa lúc này để hôn tới, Ngô Sở Úy có định lực thế này bản thân cậu còn không rõ sao? Một môi hai ngực ba đũng quần, nếu cứ tiếp tục hôn như vậy, cơ bản khả năng mở miệng nói được là quá thấp. Vì thế cậu nắm chặt lấy cái đầu cứng rắn của Trì Sính dùng sức kéo ra, cuối cùng cũng có thể tách rời hai đầu lưỡi.

Trì Sính yên lặng nhìn cậu, Ngô Sở Úy cũng nhìn hắn, hai người trừng mắt nhìn nhau trong chốc lát.

Ngô Sở Úy vừa muốn mở miệng, lại bị Trì Sính giành trước.

"Muốn hơn thua với tôi?"

Ngô Sở Úy hít sâu một hơi,"Tôi...."

"Có ai ngốc như cậu không chứ?" Trì Sính mạnh mẽ ngắt lời, "Tôi nói sẽ không bắt buộc cậu thì sẽ không bắt buộc cậu, tôi cũng chưa sốt ruột, cậu gấp cái gì hả?"

Nghe những lời này, trong lòng Ngô Sở Úy hiện lên vài tia may mắn.

"Tôi nếu vẫn cứ không chịu thì sao? Anh cũng cứ thế mà dừng tay sao?"

Trì Sính vô cùng minh xác nói cho cậu, "Không thể cũng không có khả năng."

"Vì cái gì?" Ngô Sở Úy giận, "Cứ phải tới bước kia mới được sao? Chẳng phải làm hai chúng ta cũng đều có thể thích, làm như vậy thì chỉ có một người thích, mắc gì phải đi chịu tội chứ?"

"Cậu sai rồi." Trì Sính mài răng, "Không làm hai chúng ta đều thích, làm như vậy hai chúng ta càng thích. Đau chỉ có một hai lần đầu, chờ cậu chịu đựng qua rồi, cậu sẽ thấy hai lần đau kia có bao nhiêu là đáng giá."

Ngô Sở Úy bĩu môi, "Vậy thì đổi lại anh chịu đi."

Mắt hổ của Trì Sính trừng thẳng Ngô Sở Úy, ý tứ rất rõ ràng, loại chuyện này phát sinh ở trên người hắn có tỷ lệ bằng không.

"Xương sụn lồng ngực bị gãy còn có thể chịu đau, chỉ có chút đau đớn nhỏ này lại nhịn không được?"

Đau hay không không phải là vấn đề, điều khiến Ngô Sở Úy rối rắm là, cậu là một thằng đàn ông thế mà lại để cho người khác thượng.

Trì Sính hòa hoãn nói, "Nếu tôi không muốn khiến cho cậu đau, tôi nhất định sẽ không khinh xuất. Nếu muốn không bị đau gì thì không thể, nhưng tôi sẽ tận lực khiến cậu không khóc."

Giọng điệu "Tự tin" như thế, nghe xong Ngô Sở Úy càng quyết tâm.

Trầm mặc một lúc lâu sau, rốt cuộc cũng bắt buộc bản thân mở miệng.

"Hai chúng ta vẫn là đoạn tuyệt đi."

Phàm là một người đã động tình, nghe được mấy từ như "Chia tay" "Đoạn tuyệt" "Chia ly", ngực sẽ đều chấn động. Mặc dù là Ngô Sở Úy chủ động mở miệng, mặc dù người chủ mưu tiếp cận là hắn, nhưng khi thật sự nói ra từ đó, trong lòng vẫn run run. Trong mắt nhuệ khí đã không có, ngực lại bị đè nén, không dám nhìn thẳng vào mắt Trì Sính.

"Chỉ vì không muốn bị thượng?"

Ngô Sở Úy lắc đầu, "Không phải."

Sắc mặt của Trì Sính có thể coi như bình tĩnh, "Vậy cậu nói lý do đi."

"Bởi vì tôi lừa anh."

Trì Sính một tay xoay đầu Ngô Sở Úy đến trước mặt mình, tầm mắt như cây đao đâm thẳng vào đồng tử của Ngô Sở Úy.

"Lừa tôi cái gì?"

Nếu nói lý do Ngô Sợ Úy sợ bị thượng mà thoái thác thì có chút gượng ép, như vậy bây giờ cậu thật sự không dám thừa nhận, cậu thật sự sợ rồi.

"Thật ra tôi căn bản không giống như những gì mà anh thấy." Ngô Sở Úy nói.

Trì Sính hỏi, "Vậy cậu là dạng người gì?"

"Trong khoảng thời gian ở chung với anh, tôi không có một giây nào là chính mình. Thật ra tôi không thích âm nhạc Tây phương cao nhã, không thích các loại tác phẩm kinh tế chính trị, không thích ăn mặc khéo léo như vậy, không muốn mỗi động tác đều là một quý ông như thế, cũng không muốn nói chuyện phải có lý lẽ như thế. Thật ra tôi..."

Trì Sính ngắt lời cậu, "Chẳng lẽ cậu cho rằng tôi nhìn trúng cậu là vì vậy?"

Ngô Sở Úy,"......"

"Trong mắt tôi cậu chính là một thằng nhóc tệ hại."

Ngô Sở Úy,"......"

Ngón cái của Trì Sính xoa mạnh lên trán Ngô Sở Úy hai cái, "Tôi thích nhìn cậu mặc áo lủng quần cộc, kéo đến lộ trứng, thích nhìn dáng vẻ ngốc nghếch thổi đồ chơi bằng đường, nhìn cậu khổ sở bắt chim sẻ, thích nhìn cậu tính toán chi li từng đồng, ôm chân coi truyện tranh, thích nhìn cậu chỉ cần liếm hai cái đã chịu không nỗi, thắt lưng vặn vẹo... Cậu chính là thằng nhóc tệ hại của tôi, tôi mê chính là cái kiểu tệ hại này của cậu."

Một phen kinh thế hãi tục này, lời nói cảm động lòng người này, đã chấn động Ngô Sở Úy.

Ánh mắt đùa cợt của Trì Sính dừng lại trên mặt Ngô Sở Úy, hỏi, "Còn muốn nói sao?"

Ngô Sở Úy lúng ta lúng túng lắc đầu.

Sau đó mơ mơ hồ hồ để Trì Sính đưa về công ty của mình, tăm rửa xong rồi nằm trên giường, cũng chưa có hồi phục tinh thần.

Trì Sính kéo mạnh quần lót của cậu, Ngô Sở Úy liền phản xạ có điều kiện ngăn cản.

"Đừng lộn xộn." Trì Sính nắm lấy tay Ngô Sở Úy, "Chỉ là bôi thuốc cho cậu thôi."

Bàn tay của Trì Sính vô cùng hữu lực, ôn nhu, mỗi lần bị nắm lấy, Ngô Sở Úy đều cảm thấy ngực mình tỏa ra sức nóng. Rút tay lại lót dưới mặt mình, nóng hết cả nửa mặt rồi.

Trì Sính tách mông cậu ra, liếc nhìn một cái, không có bị rách, chỉ là hơi sưng. Tay bôi thuốc vào, cơ thịt trên mông Ngô Sở Úy liền căng ra thành một hình dáng mê người. Đầu lưỡi Trì Sính liếm qua hàm răng mình, thật muốn cắn một phát quá.

Cảm giác lành lạnh giảm bớt sự khó chịu ở phía sau, Ngô Sở Úy thoải mái nhắm mắt lại.

Giây tiếp theo, thân thể đột nhiên bị xoay lại một góc lớn, bị người ta ôm vào trong ngực.

Ngô Sở Úy lập tức đỏ mặt tía tai kêu to, làm cái gì vậy hả? Tôi đường đường là đàn ông cao bảy thước, để anh ôm như ôm đàn bà thế này, còn ra thể thống gì?

Trì Sính cố nhịn cười, "Đỡ cho cậu nằm sấp mệt."

"Tôi không có mệt." Ngô Sở Úy bị sặc.

"Không cho nháo." Trì Sính đen mặt dạy dỗ một câu, nhìn thấy Ngô Sở Úy thành thật rồi, ánh mắt lại nhu hòa lại, "Tôi nhìn xem thử vết thương trên cổ đã tốt đến thế nào rồi."

Nói xong liền đưa mặt đến gần cổ Ngô Sở Úy , râu cọ tới cọ lui trên cầm cùng má Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy cảm thấy ngứa, càng không ngừng lắc lư cái đầu, Trì Sính nhìn thấy ở gân cổ Ngô Sở Úy lộ ra một vết sẹo rõ ràng, đau lòng hôn lên, tỉ mỉ liếm láp, từ vết thương trên cổ kéo dài xuống đầu nhũ. Sau đó, một bàn tay to lớn lần mò vào trong đùi.

Ba điểm một lần, Ngô Sở Úy biết mình xong rồi.

......

Sáng hôm sau, Khương Tiểu Soái lo lắng bất an chạy đến thăm đồ đệ của mình.

Trong đại sảnh người không là người, Khương Tiểu Soái nhìn nửa ngày cũng không thấy Ngô Sở Úy đâu.

Kéo lại một người hỏi, "Tổng giám đốc của cậu đâu rồi?"

"Không biết a, từ buổi sáng đến giờ cũng chưa từng thấy anh ấy."

Khương Tiểu Soái đi thẳng đến lầu hai, phòng ngủ của Ngô Sở Úy.

Lúc này Ngô Sở Úy vừa mới tỉnh không bao lâu, bàn tay to lớn của Trì Sính lại bắt đầu đùa giỡn vật kia của cậu, trêu đùa nói, "Vẫn còn rất cứng a."

"Mắc tiểu."

Nói xong liền đẩy tay Trì Sính ra, đứng dậy vào trong nhà vệ sinh. Móc chim nhỏ khẩn cấp giải quyết vấn đề quan trọng, đột nhiên một cỗ áp lực từ phía sau lưng, tiếp theo đó chim nhỏ liền bị một bàn tay to lớn chặt chẽ khống chế.

"Ta thao, anh muốn làm gì?"

Trì Sính vẫn nắm chặt không buông, cằm đặt lên vai cậu, thanh âm trầm ổn hữu lực.

"Giúp cậu."

Ngô Sở Úy nộ khí, "Không cần giúp, anh cút đi cho tôi!"

Trì Sính gắt gao nắm lấy không buông, trong khẩu khí mạnh mẽ lộ ra vài tia vô lại.

"Tôi muốn nhìn cậu tiểu."

Nói xong, bắt đầu huýt sáo.

Khương Tiểu Soái gõ cửa phòng, buồng vệ sinh lại cách âm, cho nên hai người không nghe thấy.

Sẽ không nghĩ quẩn trong lòng đó chứ?

Nghĩ như vậy, liền đẩy mạnh cửa vào. Trên giường một đống hỗn độn, người không thấy bóng đâu, buồng vệ sinh lại truyền đến tiếng nước bất thường... Trước mắt Khương Tiểu Soái liền hiện lên gương mặt trắng bệch của Ngô Sở Úy nổi trên mặt nước, ánh mắt trừng lớn, nhanh chóng chạy đến buồng vệ sinh, đá văng cửa một cái.

"Đại Úy!"

Tiếng nước ngưng bật, bốn ánh mắt bắn lại đây, hai cái hoảng sợ, hai cái âm trầm.

Khương Tiểu Soái nhích từng bước nhỏ về phía cửa.

"Ngại quá, quấy rầy rồi."

Ầm một tiếng đóng cửa lại, mặt biến thành màu rau cải.

[End chương 107]

Vote điiiiiI~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro