Chương 11: Xin Hãy Nhận Của Đồ Đệ Một Lạy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gặp lại sau bốn lần chia tay, địa điểm được chọn là một công trình chưa thi công vẫn còn đang bỏ hoang, trên mấy ngàn mẫu đất không có lấy một khối gạch ngói. Nhạc Duyệt cố ý đứng ở trên một miếng bê tông thực cứng, bảo đảm bốn phía xung quanh không có chỗ nào có thể cất giấu gạch. Hết thảy đều đã chuẩn bị xấp xếp xong, Ngô Kỳ Khung cũng vừa lúc xuất hiện trước mắt cô.

Lúc này gặp nhau, tâm tình cậu so với trước kia khác biệt thực nhiều.

Cậu đã chuẩn bị tâm lý thật tốt trước khi đến, cậu nhìn hai gò má xinh đẹp của Nhạc Duyệt, nỗi lòng như trước đều nặng nề, cũng không còn xúc động vì giữ cô mà tự tử. Nếu Nhạc Duyệt lại một lần nữa kiên trì muốn chia tay, cậu có khi liền cắn răng gật đầu.

"Anh đã nghỉ việc ở xí nghiệp, tính toán tự xây dựng sự nghiệp."

Phá hỏng hình tượng để tạo nên một chiến công, thế nhưng nữ thần vẫn là không ngưỡng mộ, ngược lại còn đưa tới một đống lời thóa mạ.


"Anh là cái tên thiếu tâm nhãn sao? Muốn tìm một công việc khó biết bao nhiêu, anh thế nhưng lại xin từ chức? Chỉ bằng chừng này chỉ số thông minh còn muốn gây dựng sự nghiệp? Anh đi mà lo bà ngoại anh ấy! Anh đó, đưng có làm càn nữa, mau chóng về công ty cũ đi! Anh đời này cũng chỉ có thể làm một nhân viên quèn nho nhỏ, có lập công ty thì tuyệt đối không thể nuôi sống được bản thân!"

Nghe xong câu này, cậu xem như hết hy vọng một cách triệt để.

Hai tay đút túi, lưng đứng thật thẳng, ánh mắt cũng không còn như trước kia ôn nhu si tình, nhiều lắm chỉ là một ít kiên nhẫn cùng cố chấp.

"Thống khoái mà nói thì, chia tay, hay vẫn là không chia tay?"

Lần đầu tiên nghe được cậu dùng loại ngữ khí này nói chuyện với mình, Nhạc Duyệt thật sự cảm giác thật mới mẻ.

Cô dậm chân, lắc lắc người đi đến trước mặt cậu, nhìn toàn thân trên dưới cậu một lần, một chỗ cũng không bỏ sót, xác định được không có chỗ nào có thể tàng trữ gạch, trong đôi mắt hoa đào của Nhạc Duyệt liền tỏa ra tinh quang.

"Chia tay! Tôi không tin chuyện này có gì xấu!"

Không biết có phải hay không đối với từ "chia tay" này thực mẫn cảm, trong đầu cậu liền căng ra như dây đàn.

Cậu cầm lấy di động, nói với bên kia đầu dây ba tiếng.

"Có thể rồi."

Sau đó, Nhạc Duyệt trơ mắt nhìn một chiếc xe chạy bằng điện hướng về phía bên này đi đến, khi áp sát trước mặt cả hai người họ thì bất chợt phanh lại, một đứa nhỏ lấy từ trên giỏ xe một cục gạch ném cho cậu.

Ngô Kỳ Khung vững vàng tiếp được cục gạch, vỗ vỗ bả vai đứa nhỏ nói, "Cảm ơn nhóc!"

Đứa nhỏ quay đầu xe, nhanh chóng đi mất.

Cậu một phát liền lấy cục gạch kia tự đập vào đầu mình, động tác kia căn bản không giống tự sát, mà là như đang trình diễn một loại kĩ năng đặc biệt. Chỉ hơi hơi chảy ra chút máu, Ngô Kỳ Khung ngay cả việc che miệng vết thương lại cũng lười, ném cục gạch xuống đất rồi xoay người rời đi.

Để lại một mình Nhạc Duyệt đứng ngây ra như phỗng.

Cậu đi đến phòng khám của Tiểu Soái, trong lòng lại bắt đầu nói thầm, không biết có nên vào hay không? Có thể bị cậu ta mắng hay không a? Đang nghĩ dở, Tiểu Soái cũng đã nhìn thấy cậu, với sự nhiệt tình bất ngờ, hắn vui vẻ chạy lại, kéo cậu vào bên trong.

"Cậu lâu như vậy mà không thấy tới, tôi còn nghĩ là cậu đã xảy ra chuyện gì!"

Lời này như thế nào nghe ra lại có cảm giác thiếu tự nhiên vậy nhỉ?

Cậu quả thật có một khoảng thời gian không có tới đây, sau khi cậu từ chức, liền không đến tìm Tiểu Soái thượng dược nữa, tự mình ở nhà chăm sóc vết thương. Lần này quay lại, thuần túy là hành động theo thói quen, giống như là sau khi đập đầu mà không có tới đây một chuyến, thì dường như toàn bộ trình tự đều không thể kết thúc được.

"Bây giờ cho tôi thiếu tiền thuốc men được không, tôi từ chức rồi, tình hình kinh tế có chút eo hẹp!"

Tiểu Soái chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Ngô Kỳ Khung, "Cậu thật sự vì cô ta mà xin nghỉ việc á?"

"Cũng không phải hoàn toàn vì vậy."

 Tiểu Soái nhìn bộ dáng xui xẻo của Ngô Kỳ Khung một cái, sau đó thực nghiêm túc ra sức sát muối lên vết thương của cậu, dùng nước muối khử trùng vết thương xong lại cẩn thận xem xét một lần nữa.

"Lần này không cần thượng dược nữa, tự mình chăm sóc lấy đi, hai ba ngày sau liền có thể lành hẳn."

Cậu buồn bực nhìn Tiểu Soái, "Cậu chỉ bảo tôi lưu ý đầu mình như vậy thôi hả? Tôi lần này đập đầu so với mọi lần đều có dùng sức đấy, mặc dù sao đó không có cảm giác quá trớn gì, không đau cũng không choáng."

Tiểu Soái lấy tay cậu tự đặt lên trán mình, "Tự mà sờ lấy, trán của cậu bây giờ so với gạch còn cứng hơn!"

Sở Úy hắc hắc cười hai tiếng.

Tiểu Soái chợt phát hiện, cậu cười lên thực khiến cho người nhìn cảm thấy thoải mái.

"Tôi thực hy vọng tâm tình của cậu cũng giống như đầu cậu vậy, thời gian dưỡng bệnh càng ngày càng rút ngắn, khả năng chống cự lại đả kích cũng càng ngày càng mạnh, cuối cùng thì hoàn toàn cứng rắn một cách triệt để, không còn thứ gì có thể đánh động."

Cậu cũng chợt phát hiện, mỗi một câu nói tùy tiện của Tiểu Soái đều có thể đâm sau vào trong trái tim cậu.

"Tiểu Soái, tôi có ngốc lắm không? Chỉ số thông minh cũng đặc biệt thấp?"

"Chỉ số thông mình của cậu không thấp, chỉ là phần tình cảm của cậu lại thực thấp."

Sở Úy lại hỏi, "Vậy làm thế nào cậu có thể biết rõ như vậy? Vì sao mà có thể xem thấu được mọi thứ?"

Tiểu Soái tiêu sái vung tay áo, tà áo dài màu trắng tung bay như gió cuốn.

"Bị người khác lừa hoài sẽ rõ."

"Cậu mà cũng bị người ta lừa rồi á?" Sở Úy không dám tin.

Tiểu Soái khóe miệng hạ xuống nói,"So với cậu có khi còn thảm hơn."

Cả căn phòng bỗng rơi vào khoảng không im lặng.

"Sư phụ, xin hãy nhận của đồ đệ một lạy!"

Cậu đột nhiên nhảy lên trước mặt Khương Tiểu Soái, không hề báo trước mà hô to một tiếng, làm Tiểu Soái sợ tới mức phải lùi ba bước, kém xíu nữa là lọt vào thùng rác.

"Tôi nói nha, cậu có thể hay không đừng có làm mấy cái hành động đột ngột vậy không? Dọa tôi muốn chết! Cậu là muốn làm trò gì a?" Tiểu Soái tay ôm ngực, tròng đen trong mắt cũng co rút lại một vòng.

Cậu mặt đầy vẻ thành kính, "Tôi không nghĩ tới chuyện bị lừa a."

Đợi đến khi hoàn toàn bình tĩnh lại rồi, Tiểu Soái mới hướng Sở Úy cậu nói một câu, đây đều là lời mà nhà tài phiệt Lý Gia Thành(*) đã từng nói, vẫn luôn được Khương Tiểu Soái đem thành châm ngôn nhân sinh, lúc nào cũng đem ra để cảnh tưởng chính mình.

(*): là tỉ phú, nhà đầu tư, nhà tư bản công nghiệp, nhà từ thiện người Hồng Kông, được xem là nhà đầu tư có sức ảnh hưởng nhất Châu Á. Năm 2007, tạp chí Forbes đã xếp ông vào vị trí thứ 9 của bảng xếp hạng những người giàu nhất thế giới với tổng gia tài lên tới 23 tỷ USD.

"Quả trứng ý, nếu do ta đập vỡ từ bên ngoài thì nó sẽ thành món ăn thơm ngon, còn nếu tự bản thân nó vỡ ra từ bên trong thì nó sẽ là sự sống. Cuộc đời cũng thế, nếu ta vỡ tan do tác động của thế giới bên ngoài, đó quả là một áp lực. Nhưng nếu tự bản thân ta bùng nổ, đó là ta đang lớn. Nếu bạn đợi một ai đó tới châm ngòi cho sự bùng nổ của bạn, sớm muộn bạn cũng sẽ thành miếng ngon cho kẻ khác. Nếu bạn có thể tự châm ngòi cho chính mình, bạn tự khắc thấy mình đang hồi sinh."

[End chương 11]

Cho zen xin ít vote a~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro