Chương 16: Mau Đi Làm Thành Quản Cho Ba!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành quản: Cái này là một chức vụ chỉ những người làm nhân viên trị an đô thị, kiểu như chức quản lý trật tự đô thị của Việt Nam mình đó ế.

Trì Sính ban ngày ở lì trong phòng đùa giỡn cới con rắn nhỏ dễ thương, buổi tối lại chạy đi thao người khác, thời gian trôi qua thực sự là giống như một ngày của Đế Vương. Đáng tiếc là, làm Đế Vương chưa được mấy ngày liền có điện thoại gọi tới cắt ngang.

"Ba con nhập viện rồi, mau về nhà."

Trì Sính đặt di động xuống, hai hàng mày kiếm xoắn lại thành một đường cong mạnh mẽ.

Tiểu Long tay còn đang ở mảnh rừng dưới bụng Trì Sính vuốt ve, trộm xem vẻ mặt bất thường của hắn, cái miệng nhỏ nhắn mân mê, thăm dò hỏi: "Làm sao vậy?"

Trì Sính đem một Tiểu Long đang náo loạn vứt sang một bên, "Không phải việc của cậu." Làm bộ muốn đứng dậy xuống giường.

Tiểu Long thoáng cái bay đến ôm lấy tay Trì Sính, hai chân tách ra trườn lên người hắn, ánh mắt khiêu khích.

"Em giúp anh bắn ra nhé, nếu không sẽ rất khó chịu a."

Trì Sính nhìn Tiểu Long trong chốc lát, đột nhiên đưa tay đẩy cậu ta xuống, trực tiếp cưỡi lên mặt, cự vật trong miệng Tiểu Long thống khoái đâm chọt một trận, qua loa chấm dứt, mặc quần áo xuống giường.

Tiểu Long mắt nhìn Trì Sính rời khỏi, mới dám đem máu cùng nước bọt ngậm trong miệng phun ra.

"Nhớ xem chừng đám rắn cho tốt." Trì Sính căn dặn hai trợ thủ.

Hai người đồng loạt gật đầu, nhìn Trì Sính lái xe rời đi.

Tuy rằng đã làm biện pháp bảo vệ thật tốt, thế nhưng Trì Sính vẫn cảm thấy không yên lòng đối với bảo bối, đó là con lục mãng đã theo hắn tận sáu năm. Từ lúc Trì Sính bắt đầu nuôi rắn, con lục mãng này vẫn luôn ở cạnh hắn, bắt luận là đi đâu, Trì Sính cũng đều mang theo nó.

Trì Sính còn đặt cho con lục mãng này một cái tên cúng cơm, gọi là Bình dấm chua nhỏ.

Còn rắn này giống như tên mình, Bình dấm chua nhỏ thật sự là máu ghen không ít, nó nhiều năm chiếm lấy ổ chăn của Trì Sính. Người khác có thể ngồi lên giường, có làm chuyện "kia" nó cũng không ngăn cản, chính là đừng bao giờ nghĩ đến việc tiếng vào ổ chăn của Trì Sính. Một khi lãnh thổ bị chiếm, con rắn này có thể lập tức bò lên siết kẻ đó đến chết.

Trì Sính mặc một bộ áo màu xám, Bình dấm nhỏ một thân xanh biếc, bu trên thân hình cao ngất của Trì Sính, tựa như dựa vào một gốc cây đại thụ. Đầu nó tại ngón tay của Trì Sính đùa nghịch lay động một hồi, thừa dịp Trì Sính không chú ý liền liếm một cái lên mặt hắn.

"Ha ha ha ..." Trì Sính sờ sờ đầu Bình dấm nhỏ, "Ta ai cũng không thích, chỉ thích mình ngươi."

Bình dấm nhỏ dùng đuôi nịnh nọt cọ cọ bụng Trì Sính.

Đến nhà, lái xe dừng lại, Trì Sính ôm Bình dấm chua nhỏ cùng nhau xuống xe.

Chung Văn Ngọc, mẹ của Trì Sính, vừa mở cửa ra, liền mạnh mẽ lui vế sau vài bước, nhanh chóng xa thật xa.

"Ai u, con còn mang theo cái con này đến đây sao?"

"Để nó lại đó con không yên lòng."

Vừa nói vừa đổi giày vào nhà, hướng Chung Văn Ngọc hỏi: "Mẹ không ở bệnh viện túc trực bên ba con sao?"

"Có nhiều bác sĩ luân phiên canh chừng rồi, mẹ tại chỗ đó cũng không có chuyện gì làm, liền quay lại đây chờ con." Chung Văn Ngọc rót một ly nước đưa tới tay Trì Sính.

Trì Sính ừng ực hai ngụm liền uống xong, đứng dậy nói: "Vậy hiện tại con đi đã."

"Đi đâu?"

"Đi bệnh viện xem ba thế nào."

Chung Văn Ngọc có vẻ mất tự nhiên nói, "Không cần vội, ngày mai hẳn tới, lúc này ba con đã ngủ rồi. Cũng không phải bệnh gì nặng, không có gì đáng ngại."

Trì Sính gương mặt căng cứng dần trở nên lạnh lùng, "Sớm biết vậy để ngày mai hẳn tới cũng được."

"Mẹ muốn ở cùng con nhiều hơn một chút cũng không được hả? Con cả ngày cứ ở mãi căn nhà ở ngoại ô, một lần liền đi mất mấy tuần, mẹ với ba con đều không được gặp con. Con muốn nuôi dưỡng cái gì cũng được, tại sao lại đi nuôi thứ này cơ chứ, nếu lỡ như ngày nào đó bị cắn một cái, bên kia không có người ở, ai có thể cứu con a?"

Cắn một cái? Trì Sính trong lòng cười lạnh, tôi từng bị rắn độc cắn đến bảy tám lần, hiện tại cũng đâu có cái quái gì?

"Được rồi, không còn sớm nữa, con mau đem thứ này giam lại, rồi quay về phòng ngủ đi."

Trí Sính như không nghe thấy, ôm Bình dấm nhỏ mang về phòng ngủ.

Chung Văn Ngọc lại đuổi theo, "Rương thủy tinh để ở đâu, con ôm nó vào phòng làm gì?"

Ầm một tiếng, cửa trực tiếp đóng lại trước mắt Chung Văn Ngọc.

Chung Văn Ngọc đứng ở trước cửa buồn bực, đứa nhỏ này không phải giận bà đó chứ? Thật sự là không thể khiến người khác bớt lo.

......

Buổi sáng hôm sau, Trì Sính bị một cú điện thoại đánh thức, cầm lấy di động nhìn thoáng qua, bây giờ đều đã qua mười giờ rồi, tại sao lại không có ai tới gọi hắn rời giường?

"Trì thiếu, có chuyện xảy ra rồi, có người đã đem mấy con rắn đi rồi!"

Trì Sính bật ngồi dậy, ánh mắt nghiêm túc tinh ranh bỗng chốc dại ra.

"Làm thế nào để người khác đem đi?"

"Tôi nghi ngờ tôi cùng Đại Côn đã bị người ta tính kế, tối qua hai chúng tôi ngủ đặc biệt trầm, một chút động tĩnh cũng không nghe thấy, tỉnh lại thì đã chín giờ hơn. Vừa rồi hai chúng tôi đi qua gian phòng phía đông xem xét một lần, rương thủy tinh tất cả đều không có, ngay cả ngôi nhà dành cho rắn của người cũng không chừa lại.

"Tiểu Long đâu?" Trì Sính hỏi.

"Không biết, hai người bọn tôi từ lúc tỉnh lại liền không nhìn thấy hắn."

Trì Sính trong mắt tràn ngập tràn đầy lệ khí.

Trì Viễn Đoan, bố của Trì Sính, xuất viện, xác thực hơn mà nói thì ông căn bản không nằm viện, thời điểm Trì Sính gương mặt âm trầm muốn rời đi, liền bị Trì Viễn Đoan ngăn ở cửa.

"Ta đã an bài tốt cho con rồi, hai ngày sau liền đi đến cục thành quản làm việc đi."

Trì Sính lập tức vượt qua Trì Viễn Đoan.

"Mày dám đi thử xem!" Trì Viễn Đoan một cước đạp cửa phía sau lưng mình, "Mày nhìn cái bộ dạng cà lơ phất phơ của mày đi! Năm nay đã hai mươi tám rồi, mà một công việc làm đứng đắn cũng không có! Mày nhìn thử thằng nhóc Tiểu Vũ, lúc trước không phải cũng quậy phá không nên thân sao? Hiện tại người ta đã làm quản lý rồi. Người ta cũng ham chơi, thế nhưng cũng đâu có để lỡ việc đứng đắn đâu!"

Trì Sính ngồi trở lại trên sô pha, tùy tiện lấy một nhúm cà chua bi lên, từng quả từng quả ném vào miệng.

"Ba có thể kêu cậu ta gọi ba là ba, con không có ý kiến."

"Tao con mẹ nó cũng muốn đổi một đứa con trai lắm đấy!" Trì Viễn Đoan đỏ mặt tía tai rống vào mặt Trì Sính, "Điện thoại tố cáo còn gọi thẳng đến văn phòng của tao! Nói rằng con trai tao biến thái, cùng nam sinh dâm loạn, nói có chứng cứ hẳn hoi, mày nói xem cái mặt già này của tao phải đem giấu đi đâu mới được hả?"

Trì Sính biết, hắn lại bị Tiểu Long cùng Quách Thành Vũ hợp sức lại chơi cho một vố rồi.

"Mày nói xem mày chơi cái gì không chơi? Thế nào lại chơi đến con trai! Mày thực sự vô năng hay là do mày có bệnh?"

Trì Sính đứng dậy vỗ vỗ quần áo, thân hình to cao đứng trước mặt Trì Viễn Đoan.

"Con bị chứng choáng B(*), được chứ?"

(*): Ờ, dịch sơ sài là thấy con trai thì bị hút hồn, dịch sâu hơn chút thì cx khác gay nhiều lắm đâu... :))

Trì Viễn Đoan phẫn nộ không chịu được, "Đừng có nói mấy lời với tao! Đống rắn của mày tao đã đem giam hết lại, mày muốn tụi nó sống thì liền thành thành thật thật đi làm cho tao!

......

[End chương 16]

Thật sự zen đang rất mệt, chóng mặt nhức đầu mà bài tập đầy ra đó nhưng vẫn cố gắng edit cho mấy bạn, nên mọi người cho zen xin ít vote nha ^^ hnay dù mệt vẫn bonus ráng edit thêm 2 chương cho các rds nè nhưng đợi chiều chiều nha giờ tui phải làm xong bt hết đã T_T


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro