Chương 36: Mông Của Cậu Lớn Thật Đấy!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần mười hai giờ, Tiểu Soái mất ngủ, hắn lái xe ra ngoài, tính đến phòng khám lấy một chút thuốc an thần. Kết quả trở lại phòng khám thì thấy di động cùng túi của Sở Úy thì ở trong phòng, nhưng người thì không thấy đâu. Muộn như vậy rồi còn đi đâu chứ? Tiểu Soái đứng ở cửa phòng khám nhìn xung quanh, rất nhanh đã thấy được mục tiêu.

Trong quảng trường của khu tập thể nhỏ đối diện phòng khám, Sở Úy đang luyện úp rổ.

Tiểu Soái lén lút mò sang.

Cậu trước đặt bóng xuống đất, duỗi chân, sau đó lùi lại ba mẹt, bước nhanh tới bật nhảy, một tay với đến rổ bóng. Bởi vì độ cao không đủ, đầu ngón tay Sở Úy vừa đụng đến thành rổ, nhưng căn bản là ngón tay không bám được, cậu rơi xuống đất thở dài một hơi.

Thử lại một lần nữa!

Ánh mắt cậu trong bóng đêm phát ra u quang, giống như cái rổ kia là mặt của Trì Sính, cậu bắt được thành rổ, rồi hung hăn xé nát cái mặt của Trì Sính. Cậu lại một lần nữa nhanh chóng bắt đầu chạy, hai chân bật mạnh, cùng với một tiếng hét lớn, tay Sở Úy thò được vào bên trong rổ, gắt gao nắm lấy, treo mình ở đó.

Mình thành công rồi! Sở Úy trong lòng hò hét một tiếng.

Kết quả, dưới thân chợt lạnh lẽo, mảnh vải che mông bị người ta lấy xuống ( =)))) )

Tiểu Soái vốn định xấu xa cười hai tiếng, lại nhìn thấy trên hai phiến mông của cậu mơ hồ xuất hiện vài đường nét, trong lòng lộp bộp một tiếng, tiếng cười ứ tại miệng không thể phát ra.

Cậu đoán được là Tiểu Soái, hai chân vững càng rơi xuống đất, vô cùng bình tĩnh mặc lại quần.

"Cậu sao lại quay lại đây a?" Sở Úy hỏi.

Tiểu Soái hỏi lại,"Cái mông của cậu là bị gì thế?"

Sở Úy đầy mặt mờ mịt, cậu hoàn toàn đem chuyện bị cặp trảo như kiềm của Trì Sính dày vò vứt hết ra sau đầu.

Tiểu Soái đem Sở Úy trở lại phòng khám, buộc cậu cởi quần, kết quả liền thấy trên hai gò thịt trắng noãn in hàng đống dấu ô mai, cơ mặt của Tiểu Soái đều co quắp lại.

"Hai người các cậu ... Phát triển nhanh như vậy?"

Cậu chẳng quan tâm bĩu môi một cái, "Cậu đang nghĩ đi đâu vậy? Đây là lúc tôi đi chơi bóng rổ, hắn dùng tay đánh lén, mục đích là để bắt tôi nói mấy ngày nay đến cắm cọc ở chỗ hắn làm gì."

"A ... lấy tay ... Lấy tay cũng không được a!" Tiểu Soái hai hàng lông mày đều dựng thẳng, "Có nhiều chỗ để đánh lén, vì sao lại cố tình chọn bộ vị kia a? Rõ ràng là có gian tình! Mới quen nhau được mấy ngày a? Hắn đã động thủ động cước với cậu rồi!"

Sở Úy lấy tay đè lại cảm xúc kích động của Tiểu Soái, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong đầy ý vị.

"Sư phụ, cậu không phải là nên thay tôi cao hứng sao?"

Nụ cười do đích thân Tiểu Soái dạy dỗ, sau khi Sở Úy cậu dày công tu luyện, cũng lại làm cho hắn mê đến thất điên bát đảo, thậm chí còn không cam lòng. Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì Tiểu Soái ta tân tân khổ khổ luyện được tinh phẩm, rốt cuộc lại phải tặng cho người khác hưởng thụ? Ta mơ ước cặp mông đó hơn nửa năm, dựa vào cái gì lại để cho tên đó nhấm nháp trước?

Ta ngay cả sờ đều còn chưa có sờ qua!

Vì thế, nửa giờ sau......

Sở Úy ghé vào trên giường, mê hoặc trừng Tiểu Soái hỏi: "Còn chưa có sức thuốc xong sao?"

Khương Tiểu Soái đã chà đạp hai khối mông Ngô Sở Úy hơn mười phút vẫn chưa thấy đã ghiền.

"Chưa, mát xa như vậy có lợi cho máu tuần hoàn, hấp thu thuốc tốt."

"......"

Hôm nay lại là Trì Sính trực khuya, từ trong xe đi ra, lại nghe được âm thanh chụp bóng quen thuộc.

Cậu làm vài động tác làm nóng đơn giản, rồi sau đó đập bóng một lát, trong vòng đầu chạy lấy đà, dáng người mạnh mẽ nhảy vào không trung, một tay dùng lực đem bóng đập vào rổ, bóng lọt vào trong, rơi xuống đất có chút không ổn định, nhưng không ảnh hưởng hoàn toàn đến hiệu quả úp rổ, vẫn mang tính thường thức.

Mấy ngày nay Sở Úy cả ngày đeo bao cát luyện tập lực bật nhảy.

Bóng rổ lại rơi vào tay Trì Sính, hắn tùy ý nghĩ vài cái, chạy lấy đà nhảy lên trước đường phạt bóng, trong không trung xoay người một cái, động tác ngừng lại một chút, lập tức quả bóng trong tay tạo thành hình nửa vòng cung, nặng nề đập vào trong rổ.

"Oành!" Cường lực kéo lấy khung rổ, toàn bộ giá rổ cũng đều đung đưa.

Cậu ở bên cạnh nghẹn họng nhìn trân trối, cậu cảm giác được cả khung thép của giá rổ cũng bị kéo cong, không biết còn tưởng đâu đang quay phim. Cậu vất vả lắm mới có thể đưa bóng vào rổ, người ta bên kia đã úp rổ rồi, sự thoải mái đó, sức mạnh đó, không phải một sớm một chiều là có thể luyện được.

Ở điểm này, Sở Úy hoàn toàn tâm phục khẩu phục.

Bất quá, trước mặt loại người này, cậu keo kiệt biểu đạt ý tứ thưởng thức với hắn. Tùy tiện ném qua một ánh mắt thanh lãnh, đôi giày thể thao cũ kĩ 'bộp bộp' từng tiếng hữu lực trên mặt đất, cũng đấm từng phát vào trong trái tim xao động của tên họ Trì nào đó.

"Không phải đã nói cảm ơn rồi sao? Tại sao lại còn tới nữa?" Trì Sính cố ý hỏi.

Cậu khinh thường quay đầu, hờ hững nói một câu, "Tôi có nói là tới tìm anh à?"

Trong tầm mắt Trì Sính chỉ còn lại hai cái gò thịt kiên định, ở trước mặt hắn ngạo kiều vặn vẹo, hắn tùy tay nhặt lên trái bóng, nhắm vào mục tiêu ném qua. Bất quá lần này Sở Úy cậu sớm đã có phòng bị, hai tay nhanh chóng che lại phía sau, dồn sức bắt lấy quả bóng rổ xoay tròn với vận tốc cao. Đập mạnh quả bóng xuống đất, lấy mông ngồi lên.

Trì Sính cũng đi ra ngoài sân, lấy tay bỏ vào trong túi, lấy ra hai viên kẹo sữa Thỏ Trắng.

"Cục kẹo này là cậu bỏ vào à?"

Cậu ra vẻ không biết gì hết, "Kẹo gì cơ?"

Trì Sính ngồi xổm xuống, từ đuôi mắt đến đầu mắt đều hướng về phía mặt của cậu, cường lực mười phần như trước.

"Cho chút đồ ăn cũng phải dùng loại phương thức đặc thù vậy, sợ hoang phế tay nghề ăn trộm sao?"

Cậu mí mắt lười nhát vừa rủ xuống lại ngạo mạn nâng lên, một phần ý nhị mười phần bạch nhãn, làm cho trái tim Trì Sính khẽ run. Hắn đem bàn tay hướng tới cằm Sở Úy, muốn dùng móng tay chà xát qua chân râu ngây ngô kia, lại bị cậu nhẹ nhàng tránh thoát được. Tại thời điểm cậu may mắn không bị "quấy rối" kia, Trì Sính đột nhiên chen chân vào đạp quả bóng dưới chân Sở Úy, cậu trọng tâm không ổn liền ngã xuống, vừa vặn đặt lên chân Trì Sính.

"Mông của cậu thật là lớn, đem cả bàn chân của tôi vùi hết vào trong." Yết hầu cường tráng của Trì Sính rõ ràng khẽ chuyển một cái.

Sở Úy chỉ mặc một cái quần thể thao, Trì Sính lại đi giày vải, ngón chân cách hai tầng vải dệt trêu đùa thịt mềm trên mông cậu. Sở Úy cậu dù sao cũng là trai tráng chưa từng tán tỉnh đàn ông, liền ngay lập tức đứng lên, đồng tử đen u ám, tràn đầu khuất nhục.

Là thật sự không cho phép xâm phạm, hay là thủ đoạn vụng về nửa muốn nửa không, Trì Sính đều không thể phân rõ.

Sở Úy ngăn lại đống lửa trong lòng, cầm túi của mình lên, không nói một tiếng đi đến bãi đỗ xe.

Lần này là hơn mười con chuột, cũng không biết làm sao cậu bắt được, con nào con nấy cũng mập mạp, Bình dấm nhỏ vui vẻ ăn đến sạch sẽ. Cho Bình dấm nhỏ ăn nó, Sở Úy cũng không thèm liếc mắt nhìn Trì Sính lấy một cái, mang theo quả bóng đi ra khỏi sân, bóng dáng cao ngạo vô cùng.

[End chương 36]

Cái gì băng lãnh cường công cuối cùng cũng bại trước Sở Sở nhà ta thoai. Xin lỗi mọi người dạo này zen bận ôn thi rất nhìu luôn nên hk ra chương mới đc mong mọi người thông cảm. Từ đây đến 22-12 zen vẫn ra chương nhưng sẽ ko đều và ít hơn từ 22 trở đi mỗi ngày vẫn ra 2 chương đều đặn ạ, hy vọng mọi người ko bơ và vẫn típ tục vote cho zen.

Ps chương này đặc biệt rất dài a~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro