Chương 45: Cậu Xác Định Đây Là Rắn Hổ Mang!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên này vừa xong việc, bên kia đã nhận được tin nhắn.

Ngô Sở Úy vừa mở ra đã nhìn thấy, người nào đó lại chuyển vào tài khoản của cậu 20 vạn tệ.

Trong lòng đã biết rõ, nhưng vẫn giả bộ gọi cho Trì Sính.

"Này, anh đốt tiền đó hả? Sao tự nhiên chuyển cho tôi 20 vạn chi vậy?"

Trì Sính, "Trả cho cậu."

"Trả tôi?" Ngô Sở Úy làm ra vẻ giật mình, "Là tôi mượn anh 20 vạn, chứ anh có mượn đâu!"

Trì Sính, "Tôi đem đống rắn của cậu bán hết rồi, bán được 40 vạn."

"Cái gì?" Ngô Sở Úy lồng lộn, "Đám rắn kia chỉ cần nửa năm nữa là có thể đem bán ra thị trường rồi, đến lúc đó giá cũng sẽ tăng lên gấp ba, anh sao lại bán giá thấp như vậy? Anh bán cho ai? Cho dù muốn nhanh chóng lấy lại tiền, cũng không cần gấp đến mức như vậy chứ?..."

Trí Sính lại trực tiếp cúp máy.

Nghe được tiếng tút tút báo hiệu đường truyền đã bị ngắt, Ngô Sở Úy vừa nãy còn đỏ mặt tía tai, nháy mắt thần thái liền sáng rỡ, thản nhiên ném di động xuống, giơ ngón tay cái về phía Khương Tiểu Soái.

"Xong! 20 vạn đã tới tay!"

Khương Tiểu Soái nhai kẹo cao su, hớn hở nhìn Ngô Sở Úy nói, "Hồi trước cậu đi sớm về khuya quần quật cả một năm cũng không kiếm nổi năm vạn tệ, thế mà giờ giả ngu diễn tuồng có chút xíu mà lời những hai mươi vạn. Từ đây có thể rút ra kết luận, chỉ có nghị lực thôi thì chưa đủ, đường ngang ngõ tắt mới là chân lí!"

Ngô Sở Úy chỉ cười cười.

Khương Tiểu Soái lại hỏi, "Cậu tính xài 20 vạn này thế nào?"

"Mua rắn." Ngô Sở Úy nói.

"Lại mua?" Khương Tiểu Soái kinh ngạc, "Cậu tính dùng chiêu này lừa thêm mấy người nữa hả?"

Ngô Sở Úy lắc lắc ngón tay, "Lần này là mua thật."

...

Ngày hôm sau, Ngô Sở Úy lại đến trại nuôi rắn Vương thị.

Chỉ một ngày mà mất đến 20 vạn, ông chủ Vương phải nói là lửa bốc tận đầu, vừa nhìn thấy Ngô Sở Úy đến, sắc mặt liền thay đổi. Lúc trước nụ cười ngoài mặt của lão là loại tươi cười giảo hoạt, đắc ý, liều mạng giữ cái miệng không để nó nói toạc ra. Mà hiện tại nụ cười này của lão chính là cố gắng mãi mới nặn ra được, không thể không cười, càng không dám không cười, lệ khí của Trì Sính cứ như còn quanh quẩn trên đầu Ngô Sở Úy.

So với ông chủ Vương đang cực kì khẩn trương, Ngô Sở Úy lại thoải mái hơn nhiều, giống như chuyện hôm qua với cậu chả có tí dính líu gì.

"Đám rắn ông mới bán cho tôi, nuôi còn chưa được hai ngày, đã bị ông bạn nhà tôi bán mất, thật tức chết tôi mà. Thế nên tôi nghĩ muốn mua thêm hai ngàn con rắn nữa, cơ mà mua ở chỗ khác cũng không yên tâm, thôi thì lại tới chỗ ông vậy."

Ông chủ Vương hiểu, mình thật sự chọc nhầm người rồi!

"Ông dẫn tôi đi xem rắn đi!" Ngô Sở Úy nói.

[End chương 45]

Từ nay mng chịu khó đọc luôn tên Ngô Sở Úy nha zen sẽ không viết sửa lại là cậu hay Sở Úy không nữa vì để tôn trọng tác giả giữ nguyên bản chính ok cảm ơn mng nhìu lắm


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro