Chương 72: Bảo Vệ Thức Ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Trì Sính từ văn phòng đi ra, người nào đó mới từ trong túi nilon lấy ra một cái bắp luộc.

"Tối nay ăn cái này đi."

Vừa muốn đưa đến bên miệng, liền bị một bàn tay to lớn giữ lại, cả tay cả bắp đều bị ấn lên trên bàn, xương bàn tay kém chút nữa là bị nghiền nát.

"Bắp luộc có gì mà ăn? Lát nữa tôi mang bọn cậu đi ăn ngoài." Trì Sính nói.

Mấy phòng gần đó tất cả đều sôi trào, Trì công tử mở miệng mời khách, đãi ngộ có thể kém sao? Lập tức không có ai muốn ăn bắp luộc, tất cả đều để bụng để ăn bữa tiệc lớn này. Trì Sính quả thật cũng không hề bạc đãi bọn họ, đặt hai bàn ở khách sạn năm sao, đem rượu ngon món ngon ra chiêu đãi, một đám người trò chuyện thật vui, Trì Sính thì không ăn, uống hai ly rượu xong liền đi ra.

Cương Tử ngồi ở trong xe ngáp, nhìn thấy Trì Sính cầm lấy một trái bắp luộc lên ăn.

"Anh chưa ăn no a?"

Trì Sính đang cắn hăng say, nào có thời gian phản ứng lại anh? Hạt bắp thơm ngào ngạt, cứ như là phần thịt non trên mông Ngô Sở Úy, càng cắn càng thơm, càng ăn càng thấy vị.

"Kỳ thật tôi cũng chưa ăn no." Cương Tử đưa tay đến túi nilon, "Tôi cũng ăn một trái bắp luộc đi."

Có chút ngoài ý muốn, cổ tay bị người giữ lại.

Giây tiếp theo, Trì Sính mở cửa xe đi ra ngoài.

Mặt của Cương Tử đầy vẻ mờ mịt, này là làm sao vậy? Thường thì Trì Sính đâu phải kẻ khách khí thế này! Mỗi lần ăn cơm đều gọi cho mình, không đến mức chỉ vì một trái bắp luộc mà trở mặt đi chứ? Còn chưa có suy nghĩ xong, Trì Sính đã trở lại, đưa một túi nilon nặng trịch qua, mở ra thì thấy toàn là đồ ăn.

"Ăn cái này." Trì Sính nói.

Cương Tử một trận ngạc nhiên, Trì Sính trúng tà rồi à? Hắn mà lại đi mua cơm cho kẻ giúp việc? Đúng là sinh thời khó gặp a! Khẩn trương chụp một phát đăng lên weibo, thật đáng để làm kỉ niệm!

Trì Sính lại cầm lấy một trái bắp cắn, cắn cắn, đột nhiên như nhớ tới cái gì, lấy điện thoại ra.

Ngô Sở Úy đưa bắp luộc cho Trì Sính xong thì đến phòng nuôi, bở vì rắn mẹ đẻ trứng cần nhiều không gian, nên cậu liền thuê hai gian phòng. Sắp xếp ròng rã hơn ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng xong việc. Vừa lau mồ hôi vừa ra ngoài, trong lòng không khỏi cảm thán: Con người chính là không thể ở không a! Ở không lâu ngày thịt trên người đều lười biếng, nhúc nhích mấy cái thì cả người liền đau.

Đang nghĩ tới, Trì Sính điện thoại đến đây.

"Hôm nay thật là mệt chết tôi." Thanh âm Ngô Sở Úy miễn cưỡng.

Trên mặt Trì Sính lộ ra vài phần vui cười, "Để cho người khác vuốt ve mà cậu còn mệt?"

"Ai nói chuyện kia đâu!" Tiếng mài răng kẽo kẹt, "Làm bao nhiêu việc đây này."

"Làm việc gì?" Trì Sính hỏi.

"Mua hai căn phòng dưỡng rắn mới, hầu hạ mấy con ông rắn, à không, bà rắn! Thời điểm rắn đẻ trứng tính tình cũng thật khó chịu, muốn đưa nó đến chỗ khác, nó còn cắn tôi, may là không có độc..."

Lúc trước Ngô Sở Úy luôn chẳng nói lời nào với Trì Sính, gọi điện thoại nửa tiếng có thể trầm mặc tận 29 phút, còn một phút đồng hồ ho khan hai tiếng cũng không có. Hiện tại còn có thể nói hai ba câu, chuyện nhà chuyện cửa, Trì Sính thật sự là có thể nghe được.

"Bất quá cũng có chuyện vui a, tôi còn tưởng rằng trứng rắn là từ miệng phun ra, hóa ra không phải! Nó cũng có lỗ đ*t đó, thời điểm đẻ trứng nở ra rất là lớn, cái lỗ kịch một tiếng liền ra, hắc hắc..."

"Cậu nên hướng nó mà học tập a." Trì Sính nói một câu đầy hàm ý.

"Cút!"

Lơ đãng cắn thêm một trái bắp vào bụng, Trì Sính đưa mắt nhìn ra ngoài cửa xe, không biết là nghĩ cái gì.

Cương Tử liếc Trì Sính một cái, trong lòng buồn bực, Trì Sính gần đây không được bình thường a! Lúc trước có thể gọi là vua treo máy, gọi điện thoại chưa bao giờ vượt quá một phút đồng hồ, mặc kệ đối phương có còn nói hay không, bản thân nói xong liền cúp. Bạn bè người thân thường lấy việc này ra trêu chọc, nói tốc độ cúp điện thoại của Trì Sính cùng tốc độ bắn tinh của hắn thật là cân xứng. Hiện tại thì không thể gọi được nữa, lúc nào cũng dài ơi là dài, Cương Tử gọi điện thoại cho hắn, mười lần hết chín lần đường dây bận.

Cái này cũng chưa tính là cái gì, càng làm cho Cương Tử không thể tiếp nhận hơn là, Trì Sính cư nhiên tốn thời gian để nói loại chuyện lông gà vỏ tỏi nhỏ xíu này! Hắn không phải phiền nhất là khi người khác cằn nhằn với mình sao? Như thế nào lại còn chú động cằn nhằn với người ta?

Đang nghĩ tới, Trì Sính bên kia lại cầm di động lên.

Ngô Sở Úy vừa muốn mắng, giọng nói trầm thấp của Trì Sính liền vang lên.

"Ngày mai có mưa, ra ngoài nhớ mang theo dù đấy."

Đôi môi Ngô Sở Úy mấp máy đóng mở, đột nhiên không biết nên nói cái gì cho tốt.

[End chương 72]

Nay thức bù nên mng thương thì vote cho zen đi ạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro