Chương 74: Ai Lại Không Biết Xấu Hổ Như Vậy?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi phát hiện hiện tại nuôi rắn cứ như là một loại mốt, phú nhị đại giống như anh, có phải hay không có rất nhiều người nuôi cái này?"

Quách Thành Vũ rất thiện lương giúp Khương Tiểu Soái thu hẹp vòng luẩn quẩn.

"Cũng không có nhiều người, đại bộ phận vẫn là nuôi mèo nuôi chó, người phía nam nuôi xà tương đối nhiều. Rất nhiều loại rắn không thể thích ứng được với khí hậu phương bắc, dưỡng không được mấy ngày sẽ chết."

Khương Tiểu Soái rất vừa lòng câu trả lời của Quách Thành Vũ, chỉ có vài câu, liền có thể bớt được việc hơn.

"Bọn họ nuôi như thế nào? Đặt trong nhà nuôi, hay là giống như anh, cố ý xây một cái vườn, một lần nuôi liền nuôi nhiều loại rắn như vậy?"

"Phần lớn đều là mua một hai con để trong nhà nuôi, trừ phi là thật sự si mê nó, mới có thể nuôi nhiều chủng rắn như vậy. Nuôi rắn cũng không hề dễ dàng, rắn cùng rắn có tập tính sinh hoạt không giống nhau, rất nhiều loại không thể cùng tồn tại. Nuôi rắn có quy mô đều là những trường nuôi rắn, dựa vào rắn kiếm tiền, mấy chỗ quy mô nuôi dưỡng lớn không vì lợi nhuận thì cần phải có đầy đủ tài chính để chống đỡ."

Nói đoạn, Tay của cái tên họ Quách lại duỗi ra đến vạt áo blouse.

Mắt thấy đề tài đã sắp đến trên người Trì Sính, Khương Tiểu Soái chỉ có thể liều mạng chịu đựng.

"Nghe anh nói như vậy, vì nuôi rắn mà cố ý xây vườn, không tiếc vốn chỉ có một mình anh?"

Tay Quách Thành Vũ đặt lên đồi núi giữa hai chân Khương Tiểu Soái, thản nhiên nói một câu, "Hai."

"Còn có thêm một người?"

Khương Tiểu Soái nhẫn nhịn đến tròng mắt cũng đỏ lên, thật vất vả mới giữ được đến cùng.

"Người kia là ai?"

Quách Thành Vũ thở dài,"Không đáng nói tới."

Khương Tiểu Soái một phen đè lại cái tay lộn xộn của Quách Thành Vũ, răng mài đến mất một khúc.

Quách Thành Vũ liền chuyển lời, "Cậu nếu cảm thấy hứng thu thì tôi sẽ nói."

Khương Tiểu Soái cứng người trong chốc lát, lại đem tay buông lỏng ra.

"Nói đi."

"Lúc trước, thật sự là có hai người, vị kia ngoài trừ nuôi rắn cái gì cũng không có làm, thuê một vườn nhỏ ở ngoại ô dưỡng lão. Hiện tại chỉ còn có mình tôi, đám rắn của cậu ta cũng không còn, chỉ còn một con duy nhất mang theo người."

Khương Tiểu Soái sau gáy hiện lên một tầng mồ hôi, "Anh nói vị kia là ai?"

"Cậu còn không biết sao?" Quách Thành Vũ bỡn cợt cười.

Khương Tiểu Soái kém một chút là không thở được! Phí sức đi một vòng luẫn quẫn lớn như vậy, còn để cho người ta sờ soạng lâu đến thế, hôm nay đúng là chịu thiệt thật lớn. Ta tháo, thật là quá sức âm hiểm! Tôi trù anh tương lai sinh con trên người toàn là lỗ đ*t!

"Tại sao rắn của hắn ta lại không còn?" Thanh âm của Ngô Sở Úy đột nhiên vang lên bên cạnh.

Quách Thành Vũ đùa nghịch cái bật lửa, không chút để ý nói: "Bị ba hắn tịch thu."

Ngô Sở Úy lại hỏi,"Tại sao ba hắn lại tịch thu số rắn đó của hắn?"

"Con trai không chịu làm việc đàng hoàng, là ba thì không quản sao?" Quách Thành Vũ giống như đang nói đến một người không hề liên quan.

Thần kinh mẫn cảm của Ngô Sở Úy đột nhiên bị một thứ gì đó kéo căng.

"Chiếu theo lời anh nói, hắn ta không phải tự nguyện đi làm, mà là ba hắn ta mạnh mẽ sắp xếp?"

Quách Thành Vũ không trả lời, chỉ là cười cười với Ngô Sở Úy, rồi liền nhẹ bước đi ra ngoài.

Trong phòng lâm vào một khoảng yên lặng, một hồi lâu sau, Khương Tiểu Soái mới mở miệng.

"Tôi cảm thấy người này rất thông minh, cậu muốn bắt hắn mở miệng khai ra thật là quá khó khăn."

Ngô Sở Úy lập tức đứng dậy,"Tôi đi ra ngoài một chuyến."

......

Lúc nhận được điện thoại, Cương Tử đang ngồi ở bồn cầu nghịch di dộng, nhìn thấy dãy số này rất quen mắt a, đây không phải là cái vị cùng Trì Sính nói chuyện phiếm cả ngày kia sao? Một chút cũng không chậm trễ, nhanh nhẹn chùi đ*t ra ngoài.

"Anh là vệ sĩ của hắn sao?" Ngô Sở Úy hỏi.

"Tôi không phải là vệ sĩ." Cương Tử cười cười, "Người ta là Taekwondo(*) bảy đẳng, tay không chọi với ba bốn tên cũng không thành vấn đề, còn cần đến vệ sĩ sao?"

(*): QT dịch ra là Tán đả, là đá gì đó nhỉ, nên ta cho là Teakwondo, tại cái loại võ này sử dụng chân đá là chủ yếu, tên hán việt cũng là đả cái gì ấy (quên mất tiêu T.T) cũng không biết là đúng hay sai, mn giúp đỡ a ~~~

Trách không được một thân đầy cơ bắp như vậy, nắm đấm cũng cứng rắn đến thế... Ngô Sở Úy nhịn không được suy nghĩ.

"Tôi liền tính là tay sai của anh ấy đi." Cương Tử nói, "Anh ấy mà có chuyện gì, bên người nhiều thêm một người cũng tiện hơn, tôi cũng là kiểu người thích tự do, ngồi mãi ở đơn vị chính quy thì không có hợp, liền cả ngày cứ chạy theo sau mông anh ấy."

"Vậy hắn ta đang làm ở đơn vị chính quy sao?" Ngô Sở Úy hỏi, "Tôi thấy hắn đổi công tác cũng phải mấy lần rồi."

"Đổi công tác là do ba anh ấy mạnh mẽ an bài, mấy cục cưng vướng mắc của anh ấy đều bị ba nắm giữ, ông muốn anh ấy đi đông thì anh ấy liền đi đông, muốn đi tây thì liền phải đi tây, không dám không theo a!"

Trong lòng Ngô Sở Úy tựa như bị kim đâm, tư vị đặc biệt khó chịu.

Kíp nổ nguyên nhân thôi thúc cậu trả thù hóa ra đều là hư không, Trì Sính thật sự không biết cậu là bạn trai cũ của Nhạc Duyệt, mấy chuyện gây khó dễ này cũng không phải do Nhạc Duyệt giật giây, mà là thuần túy vô tình gặp phải! Vì cái gì bây giờ cậu mới nhận ra chứ? Sớm nên thấy được, cái loại luôn làm theo ý mình như Trì Sính, là thế nào có thể để cho bạn gái bài bố a?

Ngô Sở Úy vừa rời đi, di động Cương Tử lại vang lên, nhìn lên thì thấy là Nhạc Duyệt gọi tới.

"Anh ra đây, tôi có việc muốn hỏi anh."

Cương Tử không khỏi cười một tiếng, sao mình lại trở thành một người được tranh giành như vậy nhỉ?

Hai người vừa thấy mặt nhau, Nhạc Duyệt liền cứ như pháo nổ, thẩm vấn một chuổi dài.

"Anh nói cho tôi biết. Trì Sính có phải hay không bị tên lẳng lơ nào đó dụ dỗ không? Anh ấy suốt ngày gọi điện thoại cho ai a? Di động toàn là đường dây bận! Anh mau khai ra người kia cho tôi biết, yên tâm, tôi sẽ không khai ra anh! Tôi chỉ nghĩ tới, ai lại đặc biệt không biết xấu hổ như vậy?!"

Cương tử,"......"

[End chương 74]

Vote vote đi ạ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro