Chương 82: Cái Này Được Gọi Là Thoải Mái?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trì Sính không có đi tìm Nhạc Duyệt.

Xe chạy được nửa đường thì nhận được điện thoại của Trì Giai Lệ, chị ruột của cưng về rồi đây, mau chạy ra đón chị về! Trì Sính quay đầu xe đến xe bay, đưa Trì Giai Lệ cùng hai đứa nhóc một đen một trắng chở về nhà.

"Đến, cho ông ngoại ôm một cái."

Trì Viễn Đoan ngồi xổm xuống, đem Tiểu Hắc Tiểu Bạch đồng loạt ôm lên, một trái một phải hôn cho đã, hôn xong bên này lại hôn sang bên kia, Chung Văn Ngọc nhìn đến nóng mắt nóng lòng, luôn miệng hối thúc Trì Viễn Đoan.

"Hôn hai cái là được, ngoài miệng toàn là vi khuẩn."

Trì Giai Lệ nghe vậy liền vẫy tay, "Mẹ à, mẹ đừng có chú ý đến vậy, con nít không có yếu ớt vậy đâu."

Tiểu Hắc nhũ danh gọi là Đâu Đâu, Tiểu Bạch nhũ danh gọi là Quyển Quyển, Đâu Đâu khát, la hét đòi uống nước.

"Mẹ đang bận, tìm cậu của con đi." Trì Giai Lệ chỉ chỉ Trì Sính.

Trì Sính rót một ly nước đưa cho Đâu Đâu,"Nhóc con Tiểu Hắc, uống đi."

"Em không gọi bằng tên à?" Trì Giai Lệ không bằng lòng, lần nào về cũng gọi nhóc con Tiểu Hắc.

Trì Sính chuyên lựa mấy lời Trì Giai Lệ không thích nghe nói, "Chị nên chú ý một chút, buổi tối đừng có đưa nó ra ngoài, coi chừng lạc!"

"Em nha......"

Chung Văn Ngọc ở bên cạnh vui tươi hớn hở nói, "Trưa mai một nhà chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa cơm, Trì Sính, con cũng đưa Nhạc Duyệt đi luôn đi, vừa lúc giới thiệu cho chị con hay."

"Nhạc Duyệt?" Trì Giai Lệ đầy mặt mờ mịt,"Là ai?"

Chung Văn Ngọc cười nói:"Là bạn gái em trai con."

Trì Giai Lệ hừ một tiếng,"Thông suốt rồi? Thật không dễ dàng a!"

Ngày hôm sau, Trì Sính mang theo Nhạc Duyệt đến, gặp mặt xong, Nhạc Duyệt trước chào hỏi ba mẹ Trì Sính, sau lại hướng Trì Giai Lệ ôn nhu gọi: "Chị à, em là Nhạc Duyệt."

Trì Giai Lệ cười đến lãnh đạm, so với Nhạc Duyệt trang điểm tinh xảo, cô có thể nói là mặt mộc ra đường. Mái tóc tùy tiện cột lên, một cái đầm dài không có bất cứ hoa văn nào, đôi giày vải đế bằng. Nhưng trong từng cử động, từ lời nói đến tiếng cười đều đê lộ quý khí, thật đúng là người bình thường không thể giả được.

Nhạc Duyệt ngồi xổm xuống, từ trong túi sách lấy ra hai món đồ chơi tặng cho mấy nhóc.

"Đây là dì mua tặng cho các con!"

Đâu Đâu hòa Quyển Quyển cao hứng nhận lấy, thích thú đùa nghịch không buông tay.

Trì Giai Lệ đôt nhiên vươn tay, dùng tiếng Anh nói với hai nhóc con: "Trước đưa đồ chơi cho mẹ, sắp ăn cơm rồi, không thể đụng vào đồ bẩn được."

Nhạc Duyệt có thể nghe hiểu được mấy từ "đồ bẩn" đó.

Lúc ăn cơm, người một nhà nói chuyện với nhau thật vui, Trì Giai Lệ lại không nói chuyện, vẫn lo đút hai nhóc ăn. Nhạc Duyệt luôn cố ý vô tình nói chuyện với Trì Giai Lệ, Trì Giai Lệ thì phản ứng lãnh đạm, Nhạc Duyệt đưa cho Đâu Đâu Quyển Quyển một dĩa đồ ăn, Trì Giai Lệ cũng không đút cho hai nhóc.

Tiệc tùng chấm dứt về nhà, Trì Giai Lệ liền hướng hai ông bà già quở trách.

"Ta nói ba mẹ, các ngươi là không phải [một lần bị rắn cắn, mười năm sợ thừng] a? Ta đệ hòa Uông Thạc sự đều quá khứ sáu năm , hắn không phải đi qua một lần oai lộ sao? Các ngươi về phần sợ thành như vậy sao? Tùy tùy tiện tiện một nữ nhân liền dám gật đầu? Có thể hay không đừng như vậy sỉ nhục chính mình nhi tử a?"

"Con nói ba mẹ a, hai người không phải là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng đó chứ? Em trai cùng Uông Thạc đã là quá khứ sáu năm về trước, nó không phải chỉ là lầm đường một lần thôi sao? Các người lại sợ thành như vậy? Tùy tùy tiện tiện đưa một cô gái về đã gật đầu? Có thể hay không đừng có sỉ nhục con trai mình như thế không?"

Trì Viễn Đoan sắc mặt khó coi, "Ba mẹ là ủng hộ nó yêu đương, đâu có nói đến kết hôn cưới hỏi. Nó có thể tìm bạn gái là tốt rồi, cả ngày cứ ở cạnh đống rắn kia, có ai vui vẻ với nó a?"

"Đúng vậy a." Chung Văn Ngọc nói thêm, "Mẹ thấy cô gái kia cũng được, điều kiện gia đình bình thường, lại còn thông minh, bộ dáng cũng rất tốt. Cô gái tốt nhà danh môn vọng tộc thì không thiếu, nhưng em trai con lại không thèm để ý a!"

"Căn bản không phải là vì mấy điều kiện này!" Trì Giai Lệ khó thở hổn hển, "Cô ta nếu thật là một cô gái mộc mạc thì cũng tốt, hai người xem cái bản mặt thế tục của cô ta đi, chỉ kém viết mấy từ lớn trên trán, 'Tôi muốn trèo cao' a!"

"Đừng nói bậy." Chung Văn Ngọc trừng mắt liếc nhìn Trì Giai Lệ một cái, "Con mới gặp mặt có một lần, có thể nhìn ra cái gì?"

Trì Giai Lệ không nhẹ không nặng bỏ lại một câu.

"Không tin thì chúng ta chờ xem."

Từ bàn tiệc quay về, Nhạc Duyệt liền tâm tình không yên, buồn bực không vui, trùng hợp sau đó, cô còn nhận thêm được một tin nhắn nặc danh.

"Đừng có mơ giấc mộng xuân thu của cô nữa, ba mẹ Trì Sính không có khả năng để cô làm con dâu đâu."

Cái này là do ai gởi tới chứ? Nhạc Duyệt trong lòng chợt lạnh, trong đầu lóe ra gương mặt của Trì Giai Lệ, cùng với đôi mắt lạnh lùng xa lánh trên bàn cơm thu được hôm nay. Nhưng xem lại loại ngữ khí này, lại không giống như là của Trì Giai Lệ nhắn tới.

Đang nghĩ, lại có thêm một tin nhắn gởi lại đây.

"Cũng không chịu nghĩ xem bản thân mình nặng mấy cân mấy lạng."

Rất nhanh, Nhạc Duyệt lại nhận tiếp điều thứ ba, thứ tư, thứ năm... Đại thể ý tứ không khác nhau lắm, chính là khuyên cô sớm tỉnh ngộ, đừng có tiếp tục mộng đẹp muốn gả vào danh môn.

Nóng giận vừa nguôi lại bộc phát trở về.

"Mày là ai a? Nói chuyện! Có bản lãnh thì lộ mặt đi, sau lưng nói bậy thì có giỏi gì? Tao con mẹ nó có được gả hay không thì liên quan đến cái rắm gì của mày? Mày có phải là bị thiếu đòn không hả?..."

Ngô Sở Úy cầm điện thoại để ở một bên mặc nó rít gào, mắt phấn khích coi đấu bóng rổ, thản nhiên cắn hạt dưa, cái này được gọi là thoải mái!

[End chương 82]

Nay bù hết nên vote đi ạ ~!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro