Chương 88: Anh Con Mẹ Nó Thật Là Đồ Súc Sinh!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái gì gọi là khẩu thị tâm phi? Chính là buổi tối một ngày trước còn ồn ào tôi ghét anh! Anh cút cho tôi! Sáng ngày hôm sau người bị mắng tỉnh lại, phát hiện mệnh căn của mình bị người ta nắm chặt. Truyện xưa kể chuyện cắt tay áo, Ai Đế tỉnh lại thấy Đổng Hiền ngủ đè lên ống tay áo của mình, sợ đánh thức y nên liền trực tiếp tự cắt đứt tay áo, ra vẻ vô cùng yêu thương.

Nhưng vấn đề là, Trì Sính bị nắm lên mệnh căn! Hắn cho dù có yêu Đại Thiết Đầu đến mức nào, cũng không thể nào cắt đi mệnh căn của mình đi?

Vì thế, một phát thật ác nhổ ra.

Nói "nhổ" một chút cũng không hề khoa trương, Trì Sính quay đầu nhìn lại, trong tay người nào đó đều là lông. (=............=)

......

Ngô Sở Úy ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới rời giường, máy bay của người ta đã đáp xuống ở tỉnh khác rồi, Ngô Sở Úy mới ỉu xìu ngồi dậy, lê chân đi vào buồng vệ sinh. Một bên đánh răn một bên hối hận, đêm qua đáng ra nên dặn dò Bình dấm nhỏ mấy câu, nhất định phải thay đại ca chú ý cái tên kia! Chọc tức cô ta! Làm cô ta tức đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể trong một chốc liền diệt được mày, khổ tâm của đại ca mới không uổng phí a!

Suốt buổi sáng, đôi mắt Khương Tiểu Soái đều chuyển động quanh Ngô Sở Úy, không phải là hắn cố ý muốn nhìn, mà là vì hành vì bất thường của Ngô Sở Úy quá mức nặng. Cách mỗi một phút là mài răng, ba phút là vỗ má, năm phút thì thở dài, mười phút lại bắt đầu loay hoay mài răng...

"Khụ khụ......" Khương Tiểu Soái ở bên cạnh nháy mắt ra hiệu.

Ngô Sở Úy như người trong mộng mới tỉnh nhìn hắn, hỏi: "Làm sao vậy?"

Khương Tiểu Soái nhiều chuyện một câu,"Hôm qua hắn có đến?"

"Sao anh biết?"

Cười xấu xa một tiếng,"Cậu đi nhìn cái thùng rác trong phòng có bao nhiêu là giấy vệ sinh."

Ngô Sở Úy quẫn bách, cúi đầu xoay bút.

"Tiến triển thế nào rồi?" Khương Tiểu Soái hỏi thăm.

Ngô Sở Úy khẩu khí ra vẻ thoải mái nói, "Tiến triển rất tốt a, hai người ra nước ngoài nghỉ phép."

Khương Tiểu Soái hừ hừ dùng mu bàn tay vỗ lên bụng Ngô Sở Úy một cái, "Nghẹn khuất rồi?"

"Tôi nghẹn khuất vì cái gì?" Lập tức bày ra khuôn mặt tìm vui trong khổ, "Mọi chuyện đang đi theo hướng mà tôi mong muốn a, tôi đoán lần công tác này cũng là cố ý an bài. Mẹ hắn nhìn thấy tin nhắn của tôi, nhất định thiếu kiên nhẫn, hận không thể một chốc liền mang con dâu vào nhà, miễn cho con trai đi sai đường."

Khương Tiểu Soái đột nhiên nhớ tới một chuyện.

"Ngày đó tôi rời nhà đi lấy thốc, nhìn thấy Nhạc Duyệt cùng một người phụ nữ trung niên, không biết có phải là mẹ Trì mà cậu nói không, dù sao cũng có phong phạm lãnh đạo phu nhân."

"Hẳn chính là bà ấy rồi." Ngô Sở Úy tà tà nheo mắt lại, "Xem ra chiêu này của tôi đúng là dùng được, tiến hành đồng bộ. Bên này kích thích Nhạc Duyệt, bên kia kích thích mẹ Trì Sính, hai người phụ nữ cùng băn khoăn, quan hệ khẳng định sẽ gần lại. Cứ như vậy, mẹ Trì Sính chắc chắn sẽ cho Nhạc Duyệt một ảo giác nắm chắc chức con dâu trong tay, Nhạc Duyệt trong lòng một khi trong lòng nắm chắc, liền sẽ ra tay xuống chỗ Bình dấm nhỏ."

Khương Tiểu Soái khẩu khí cẩn thận,"Cậu xác định?"

"Tôi rất hiểu người nào." Ngô Sở Úy hừ lạnh một tiếng, "Cô ta chỉ cần nếm được chút lợi lộc, liền lập tức quên hết tất cả, thả lỏng cảnh giác."

"Vậy cô ta có thể hay không sẽ hạ thủ luôn bây giờ?" Khương Tiểu Soái lại hỏi.

Ngô Sở Úy ánh mắt thực bình tĩnh, "Sẽ không! Cô ấy sẽ ngốc như vậy, thời điểm nghỉ phép chỉ có hai người, Bình dấm nhỏ xảy ra chuyện, người Trì Sính nghi ngờ thứ nhất chính nàng."

Khương Tiểu Soái càng cân nhắc càng thấy thú vị.

"Nói cách khác, lần này ra ngoài nghỉ phép là cơ hội để mâu thuẫn trở nên gay gắt?"

Nhắc đến cái này, Ngô Sở Úy thần sắc phức tạp.

"Đó là đương nhiên rồi, bình thưởng ở chung thì có thể không có cảm giác gì, một khi đã có cơ hội lãng mạn ở cùng nhau, từng cử động nhỏ của Bình dấm nhỏ sẽ đều khiến Nhạc Duyệt cực độ căm hận. Đó là quá trình chuẩn bị mâu thuẫn, thời gian càng dài, sự chuẩn bị càng kỹ, sự bùng nổ càng nhanh, khoảng cách cô ta đến "Tận thế" cũng lại càng ngắn."

"Cho nên..." Khương Tiểu Soái cố ý dừng lại một chút, "Cậu là hy vọng bọn họ vui vẻ hưởng thụ lần nghỉ phép này, trở về càng trễ càng tốt đúng không?"

Một dao đâm trúng tâm a!

Bàn tay của Ngô Sở Úy vung lên, "Tôi đi ra ngoài khảo sát thị trường một chút, rắn sắp phải bán rồi, tôi muốn nghênh đón mùa xuân thứ hai của mình." Vững bước ra khỏi cửa, thân hình nghiêm nghị, bóng dáng tiêu sái.

Đi ra ngoài chưa đến trăm bước, oán khí trong ngực không thể giấu được nữa, trong khoảnh khắc liền bạo phát.

"Trì Sính, anh con mẹ nó đúng là đồ súc sinh!"

[End chương 88]

Nay bù hết ạ, zen đang hơi bị hoang mang tự nhiên đâu ra cái bạn kia cũng up Nghịch Tập nên ráng lết lên viết cho mấy bạn đừng bỏ rơi zen, zen hứa sẽ up thường xuyên hơn đừng ai bỏ rơi tui nha ~~~ tui bùn lắm tim tui mong manh lắm mà =(((((((( nói gì ns chứ vote đi ạ !~ nay thức vote mà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro