Chương 96: Viên Mãn Hoàn Thành Nhiệm Vụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm nhận được điện thoại của Cương Tử, Trì Sính đang lái xe cảnh sát tuần tra ở trên đường.

"Tình huống có biến, không liên hệ được với tên lính đổi rắn nữa, nhân viên trông coi cũng đã đổi, tôi đoán là đám rắn đã xảy ra chuyện, bên phía bộ đội đã kịp thời khắc phục."

Nghe được tin tức phấn chấn như vậy, xe của Trì Sính chạy cực kì bình ổn, ánh mắt nghiêm túc quan sát tình trạng ở bốn phía trên đường, một chút cũng không phân tâm.

"Hai hôm nay để ý một chút." Trì Sính nói.

Cương Tử có vẻ hưng phấn, "So với mong muốn của ta sớm hơn mấy ngày, mới trộm đổi hơn hai mươi con rắn liền phát hiện ra điều khác thường, tôi tưởng rằng ít nhất phải hơn năm mươi con, mấy tên trông chừng trong bộ đội quả thật là..."

Nghe thanh âm tút tút tút, Cương Tử bất đắc dĩ câm miệng

Không hổ là vua tính giây, chuyện lớn như vậy cũng không chờ người ta nói xong đã tắt máy.

......

Trước sau chênh nhau không đến nửa giờ, Ngô Sở Úy bên này cũng đã nhận được tin.

"Không liên hệ được tên lái buôn đó nữa, đến chỗ ở của anh ta, phát hiện ra chỗ này đã trống không, tôi đoán tên đó đã muốn chạy rồi. Bên phía bộ đội bên kia khẳng định đã xuất hiện tình huống, em muốn cho thêm vài người để ý kỹ chỗ đó, anh Ngô, anh nghĩ sao?"

Ngô Sở Úy nói, "Cậu tính sao thì làm đi! Tiền không cần để ý, một con cũng không được thiếu."

Buông di động, Ngô Sở Úy cùng với Cương Tử có chung một ý tưởng, sự việc tiến triển thật sự là so với mong muốn còn muốn nhanh hơn.

Có thể không mau sao? Hai bên trong tình huống chưa từng thương lượng qua, ý tưởng không âm mưu mà hợp, anh đổi tôi cũng đổi, ai cũng không can thiệp ai. Vì thế đổi đổi, hai mươi mấy con liền biến thành năm mươi con. Trước đó người một nhà sống vô cùng tốt, đột nhiên có ngoại địch xâm nhập, hơn nữa thế lực ngày càng cường đại, đám rắn trong rương liền bắt đầu bạo động.

Đám rắn con mà Trì Sính nuôi ra, toàn bộ đều có tính tình y chang thằng cha, dám cùng ta chiếm địa bàn? Nuốt nó! Mới đầu chỉ là một hai con rắn tàn sát trong quy mô nhỏ, sau này liền biến thành vận động bên ngoài chiến đấu oanh oanh liệt liệt, mấy chục con rắn bị đổi kia không một con nào may mắn thoát khỏi.

Trong vòng một đêm thiếu đi mấy chục con rắn, binh quản lý kia nháy mắt liền trợn tròn mắt.

Biết không thể gạt đi được, đánh phải báo cáo đúng lúc, rất nhanh đã bị giải đi điều tra. Tiểu thương đồng lõa kia đợi trong phòng trọ, chậm chạp không thể liên lạc được, liền hiểu được tình hình, nhanh chóng cuốn gói rời đi.

Giờ phút này, Ngô Sở Úy đang mai phục ở quanh chỗ của Trì Sính, mấy ngày nay vẫn như thế. Cậu thường xuyên nhìn thấy Nhạc Duyệt từ nơi này ra ra vào vào, phần lớn thời điểm đều là một mình, thỉnh thoảng còn ôm tay Trì Sính.

Có đôi khi Ngô Sở Úy cũng đã dao động, thầm nghĩ cứ dứt khoát thành toàn cho hai người bọn họ luôn đi! Dù sao ý đồ của Nhạc Duyệt chính là gia thế của Trì Sính, Trì Sính cũng lấy Nhạc Duyệt làm tấm bia đỡ đạn, hai người xem như là đôi bên tình nguyện. Nếu như không có bản thân mình can thiệp vào bên trong, có lẽ cả hai đã đi đăng kí kết hôn rồi, đám rắn bảo bối của Trì Sính cũng đã quay trở lại, bao nhiêu là việc tốt a!

Dù sao hắn có rắn là đủ rồi, có gì ép buộc đâu?

Nhưng rối rắm đến nước cuối cùng, Ngô Sở Úy vẫn không thể nào hiên ngang lẫm liệt rồi khỏi chỗ này.

Có lẽ cậu không phải là một người lương thiện, có lẽ cậu trời sinh đã có loại tật xấu này rồi, có lẽ cậu chính là cố chấp với đạo lý này, chính là chấp nhất không bỏ.... Chỉ cần chuyện này không làm xong, không đạt được tới mục đích, cho dù là khiến cho chính mình tự ghê tởm bản thân, cậu cũng phải tiếp tục theo nó!

......

Mấy ngày nay, Trì Sính trầm mặc một cách kỳ lạ, tựa như là sự yên lặng trước giông bảo, hai cánh tay to lớn thao túng mây mù đầy trời, đợi đến thời điểm thích hợp, sẽ đưa chúng xúm lại với nhau, tiếp theo đổ xuống một trận mưa to mù mịt.

Hôm nay, mây đen đến đỉnh, ngày tốt của người nào đó đã đến.

Trì Sính ung dung đi ra từ hành lang, hai tay trống trơn, ánh nắng ấm áp chiếu lên gương mặt hắn, rồi lại khúc xạ đến chỗ Ngô Sở Úy, lạnh hệt như băng. Ngô Sở Úy biết, Trì Sính rốt cuộc cũng đã hành động rồi, hắn cố ý giả vờ như muốn đi ra ngoài một mình, vì là muốn chính người nào đó chui đầu vào lưới.

Nhìn xe Trì Sính nghênh ngang đi mất, trái tim của Ngô Sở Úy cũng thắt lại.

Trì Sính ở trên đường lái xe không có mục đích, vốn là tính đi hai vòng xung quanh, tiện thể chốc lát giúp người ta nhặt xác. Không nghĩ tới xe càng đi càng xa, đột nhiên liền chuyển tới hướng của phòng khám.

Vì xé rách lớp cửa sổ bằng giấy, hắn đã lạnh nhạt với Ngô Sở Úy hết năm ngày.

Hắn vẫn luôn như thế, vì muốn đạt được mục đích, có thể gạt bỏ hết mọi nhân tố quấy nhiễu, dễ dàng tiến vào một cái túi chân không. Năm ngày này, hắn không đi tìm Ngô Sở Úy một lần, không gọi một cú điện thoại, không gửi một cái tin nhắn. Nhưng mà, mấy lời "Hành bách lý giả bán cửu thập(*)" cũng không phải nói đùa, mắt thấy đã sắp đến lúc không cần nhịn nữa, thế mà sợi dây cung luôn căng chặt trong lòng Trì Sính lại cố tình lựa thời điểm không nên cắt, cắt đi.

(*):行百里者半于九十, xuất phát từ Chiến quốc sách, quyển Tần sách, có nghĩa là đi trăm dặm thì chín mươi dặm mới là nửa đường, ý muốn chỉ việc đường càng dài thì càng về sau sẽ càng khó.

Đột nhiên thật sự rất muốn nhìn cái tên hói đó.

Cho dù chỉ là chạy ngang qua cửa phòng khám, quét mắt vội vàng nhìn vào bên trong, không nói một chữ liền đi mất.

......

Ngô Sở Úy cũng đoán được Trì Sính khẳng định sẽ không đi xa, đang chú tâm quan sát tình hình xung quanh, tìm kiếm kẻ có bộ dáng khả nghi, thì điện thoại trong túi áo liền vang lên, lấy ra xem, là Trì Sính gọi tới.

"Tôi muốn gặp cậu." Trì Sính nói.

Ngô Sở Úy trong lòng lộp bộp một tiếng, "Anh ở đâu?"

"Tại cửa phòng khám."

Sắc mặt Ngô Sở Úy đột nhiên biến đổi, hắn từ đây chạy đến phòng khám làm cái gì? Đầu óc bị lừa đá rồi sao? Đang nghĩ tới, Ngô Sở Úy đột nhiên nhìn thấy hai người đàn ông đang lén lút đi tới trước hiên, chân cậu cũng không tự chủ được mà đi theo.

"Tại sao lại không nói lời nào?" Trì Sính lại hỏi.

Ngô Sở Úy đành phải diễn tiếp, "Tôi cũng đang tới tìm anh, sắp đến trước cửa nhà anh rồi."

Mí mắt vừa nhấc, liền thấy hai người đàn ông kia đang phá khóa.

"Không tốt, có chuyện xảy ra rồi!"

Nói xong câu đó, Ngô Sở Úy nhanh chóng nhét điện thoại vào túi áo, lén lút mò qua.

Trì Sính lại gọi điện cho Ngô Sở Úy nhưng mà không được, đầu giống như muốn bạo phát, lý trí lâm vào trạng thái chết cưng. Quay đầu xe với góc độ lớn, tiếng lốp xe ma sát chói tai vang lên, nhanh như chớp chạy trở về nhà.

"Lượng Tử, rắn ở đây này." Một âm thanh truyền đến.

Ngô Sở Úy thò đầu vào, nhìn thấy trong rương thủy tinh trên ngăn tỷ có một con rắn, rất giống với Bình dấm nhỏ, nhưng theo ánh mắt Ngô Sở Úy có thể biết được đấy không phải là Bình dấm nhỏ. Trong lòng thả lỏng một chút, Trì Sính quả nhiên đã đổi rắn, bởi vậy, trò hay của cậu cũng dễ diễn hơn.

Cái tên kêu Lượng Tử kia cầm trong tay một cây trúc, là công cụ tốt nhất để đánh rắn, có tính dẻo lại cực mạnh. Tên còn lại gọi là Nhị Hôi, cầm trong tay con dao, chuẩn bị đợi rắn bị đánh đến gần chết rồi, một đao chém xuống, mang theo một nửa đi đòi tiền.

Hai tên này tính toán muốn mở rương thủy tinh ra trước, đem ra ngoài giết, xuống tay cũng tiện hơn nhiều. Không ngờ rương thủy tinh kia lại dính chặt với ngăn tủ, căn bản là bê không được, hơn nữa chất liệu còn rất cứng, cái gì cũng đánh không vỡ. Rơi vào đường cùng chỉ còn có thể phá khóa như cũ, đừng trước rương sẵn sàng chờ địch.

Một lát sau, con rắn xềnh xệch bò ra.

Nhị Hôi nháy mắt với Lượng Tử, đồng tử của Lượng Tử đột nhiên đen lại, cầm lấy cây trúc quất lên người con rắn, vị trí hơi lệch, không chỉ không đánh ngất con rắn, còn chọc cho nó nổi giận, nó thè lưỡi ra đoạn liền phóng đến chân Lượng Tử. Nhị Hôi cả kinh, gào thét kêu Lượng Tử chú ý dưới chân, Lượng Tử sau khi vất vả né được rồi liền ngoan độc dùng cây trúc đánh, thân rắn ở trên mặt đất giãy dụa vặn vẹo, miệng nó há to, ánh mắt tản ra tia sáng lạnh lẽo.

Ngô Sở Úy cảm thấy thời cơ đã đến, nhanh chóng vọt tới.

"Các người muốn làm gì?"

Nhị Hôi vừa thấy có người tới, trong lòng khẩn cấp liền trực tiếp dùng dao muốn chém vào con rắn.

Sau đó, đã xảy ra chuyện.

Đây là một con rắn hoang, lực sống cùng sức bật của nó đều không thể tưởng tượng, rắn vừa đứt, đầu rắn liền bay tới, giống như một mũi tên cắn người, hơn nữa còn không nhả ra. Bình dấm nhỏ là rắn không có độc, nhưng con rắn này lại có, nó liều chết không thả, độc rắn liền dốc hết ra, nửa thân mình của Nhị Hôi liền tên rần.

Lượng Tử muốn chạy, nhưng lại không muốn bỏ lại Nhị Hôi, vì thế bắt đầu đánh nhau với Ngô Sở Úy.

Ngô Sở Úy tay không, Lượng Tử lại có cây trúc, đánh lên người Ngô Sở Úy, thật sự rất đau a! Nhưng vì muốn lập công, Ngô Sở Úy đành phải nhẫn nhịn. Cổ tay bóp chặt lấy yết hầu, đầu gối húc vào bụng, xương cốt vang răng rắc, ai cũng không chịu thua ai.

Lại bị đánh một cái, Ngô Sở Úy nhe răng rống giận, đột nhiên nhớ tới Thiết đầu công của bản thân, liền dùng đầu đánh một cái lên ngực Lượng Tử, Lượng Tử trực tiếp ngã xuống, đập trúng Nhị Hôi bên cạnh.

Trong tay Nhị Hôi còn có con dao kia.

Lực va chạm quá lớn, đầu của Ngô Sở Úy cũng có chút choáng váng, còn chưa kịp đứng vững, Lượng Tử đột nhiên đỏ mắt đahs tới, mang theo con dao đầy máu độc hướng thẳng tới mũi, Ngô Sở Úy liều chết bóp chặt lấy cổ tay, ngăn không cho lưỡi dao đâm xuống.

Từng giây từng phút trôi qua, Lượng Tử vẫn không giảm lực, Ngô Sở Úy cũng căng cứng, một giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy vào áo.

Đột nhiên, ánh mắt Lượng Tử đỏ lên, lưỡi dao chuyển hướng.

Âm thanh lồng lột không hề báo trước chui tọt vào tai, Ngô Sở Úy theo bản năng cúi đầu nhìn xuống, Lượng Tử đang ôm chân mình lăn lộn trên mặt đất, cơ hồ là trong một khoảnh khắc, gân chân cũng bị con dao trong chính tay mình kéo ra.

Một trúng độc, một gân chân bị đứt, ai cũng không chạy được.

"Ai bảo các người làm như vậy?" Trì Sính hỏi.

Đến nước này, Lượng Tử cùng Nhị Hôi còn muốn giữ lại chút tiền kia, không một ai nói một tiếng.

Trì Sính đi đến bên người Nhị Hôi, dùng đế giày đạp lên trán hắn, lẳng lặng nói: "Dùng tiền của tôi chữa bệnh, hay là lấy tiền của cô ta đi mua quan tài, mày tự chọn đi."

Nhị Hôi giật giật đôi môi xanh tím, chưa kịp nói ra, Lượng Tử không chống đỡ nỗi nữa, khóc lóc khai hết.

"Bạn gái anh, bạn gái anh không thích nhìn anh nuôi con rắn này."

Trong nháy mắt, khí lức trên người Ngô Sở Úy như bị tước hết.

Trì Sính gọi điện thoại cho Cương Tử, kêu hắn đưa hai người kia mang đi.

Sau đó âm trầm đi đến trước mặt Ngô Sở Úy, một tay kéo cậu vào trong lòng, một tay vỗ về cái đầu đang bị chấn kinh của cậu, từng cái từng cái bài trừ đi nỗi sợ trong lòng cậu.

Ngô Sở Úy vừa mới bình tĩnh lại, liền nghe thấy âm thanh trầm thấp của Trì Sính từ bên trên hướng xuống.

"Bao thuốc trong buồng vệ sinh kia là do cậu ném đúng không?"

Thân thể khẽ run, đầu óc nháy mắt trống rỗng.

[End chương 96]

Vote đi ạ vote êiiiiii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro