Chương 99: Chết Không Có Chỗ Chôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Sở Úy cảm giác như bản thân vừa rớt vào trong một cái hầm băng chật hẹp, cả người bị mắc kẹt ở trong không nhúc nhích, bốn phía băng tụ lại càng nhiều, càng đông lại càng cứng hơn. Ngực cậu bị đè ép, không thể hô hấp một cách bình thường được, càng ngày càng bị đè nén, trước mắt cứ mơ mơ hồ hồ. Hoảng hốt nghe được tiếng bước chân truyền đến, tay ở trên mặt đất cào loạn, tìm không được một điểm chống đỡ.

Thời điểm Trì Sính xông tới, cổ Ngô Sở Úy đã bị con hoàng mãng cắn thành một lỗ máu lớn, đã chìm vào hôn mê. Bởi vì là rắn cưng, Trì Sính không có nhổ nanh rắn, cho dù là rắn độc cũng vậy. Con mãng xà này có răng nanh giống như cái dao cạo râu ấy, cắn lên cổ Ngô Sở Úy, không cần dùng lực cũng đã tạo thành một loạt vết máu.

"Đại Hoàng long, nhả ra."

Trì Sính bóp chặt lấy bụng con hoàng mãng, giọng nói trầm thấp lặp đi lặp lại ra lệnh cho con hoàng mãng kia, muốn chế ngự nó.

Không ngờ, con hoàng mãng này đã rời khỏi Trì Sính quá lâu, đối với việc phản xạ lại với âm thanh của hắn đã yếu đi nhiều. Thêm cả thời gian dài sống trong hoàn cảnh khắc nghiệt, tính tình của nó trở nên dị thường táo bạo, tính công kích rất mạnh.

Một búng máu từ miệng Ngô Sở Úy phun ra.

Ngực của Trì Sính đau như là bị xé rách.

Mềm không được thì chỉ có thể cứng.

Hai bàn tay của Trì Sính gắt gao kiềm chế "tam thốn" của con hoàng mãng, cũng chính là phần cổ phía dưới lưỡi, bắt nó phải mở rộng miệng, giúp cái cổ của Ngô Sở Úy thoát ra. Theo lẽ thông thường, mãng xà nếu như bị công kích từ bên ngoài, sẽ liền nhanh chóng dời mục tiêu, hướng đến chỗ người Trì Sính. Nhưng mà con hoàng mãng này cố tình chỉ chọn Ngô Sở Úy, cho dù là Trì Sính có làm cái gì kích thích, nó chỉ càng quấn chặt lấy Ngô Sở Úy hơn mà thôi.

Khương Tiểu Soái sốt ruột hốt hoảng chạy tới, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, ra vẻ như muốn xông vào.

Quách Thành Vũ không biết chui ra từ chỗ nào, một phen ôm chặt lấy Khương Tiểu Soái.

"Đừng đi, rất nguy hiểm ."

Khương Tiểu Soái lớn tiếng rống giận.

"Các người con mẹ nó đều không cứu, tôi lại không qua nữa, Đại Úy sẽ mất luôn mạng."

Quách Thành Vũ cũng đen mặt quát lại.

"Cậu có qua cũng vô dụng! Cái này không phải là trò đùa!"

Khương Tiểu Soái liều mạng muốn thoát, Quách Thành Vũ vẫn mặt không đổi sắc ôm hắn gắt gao.

Trì Sính đưa một tay hung bạo ấn lên cổ con mãng xà, một tay còn lại đập lên thân con hoàng mãng, muốn nó thôi trói buộc Ngô Sở Úy. Nhưng con hoàng mãng này lại quyết tâm muốn giết chết Ngô Sở Úy, lực quấn cùng với sức bật thật sự là khiến cho người sợ hãi, mặc dù Trì Sính đã dùng lực đánh như vậy, cũng không thể khiến nó lay động một chút.

Giờ khắc này, đột nhiên hắn lại hối hận sao mình lại có thể huấn luyện con rắn này dũng mãnh đến vậy.

Khương Tiểu Soái con mắt đỏ ngầu hướng Trì Sính hét lớn một tiếng.

"Anh con mẹ nó còn không giết chết nó, Đại Úy liền sẽ tắt thở!"

Nói xong, không biết ai ném một con dao về phía bên chân Trì Sính.

Thoáng một cái bảy năm đã trôi qua, lúc trước vô tình gặp nhau trong rừng rậm, ánh mắt nó vấn sắc bén tựa như lúc này. Khi đó Uông Thạc thích nhất là treo nó bên cổ, sau này hắn ra nước ngoài, con rắn này liền quấn lên cổ Trì Sính, quấn một lần đến sáu năm.

Nó là chiến thần trên sàn đấu rắn, là anh hùng mà kẻ yêu rắn truy lùng, là niềm vui mà Trì Sính vẫn hay chơi đùa sau giờ cơm, là kiêu ngạo trong lòng Trì Sính, nhiều năm như vậy rồi, dưới một con rắn, trên vạn con rắn.

Thời gian một phần một giây qua đi, Ngô Sở Úy đột nhiên mở mắt.

Mờ mịt không có tiêu cự, như là bị người ta dùng lực mở ra, con ngươi đen bóng không còn bất kì ánh sáng như ngày thường nào.

Con tim Trì Sính run lên, mạnh mẽ vung dao, điên cuồng hét lên một tiếng.

Huyết quang văng khắp nơi.

Quách Thành Vũ đứng ở cách đó không xa nhìn thấy một màn này, ánh mắt rõ ràng thay đổi.

Trì Sính ôm Ngô Sở Úy phóng chạy tới chiếc xe ven đường, Quách Thành Vũ tới trước hắn một bước, mở cửa xe, thản nhiên nói, "Lên chiếc này đi, tôi lái."

Khương Tiểu Soái cũng theo vào.

Sắc mặt Ngô Sở Úy xám như tro, ở cổ huyết nhục mơ hồ. Thời gian nghẹt thở quá dài, cơ quan trong lồng ngực bị tổn thương. Trên ngực một mảng xanh tím, miệng thỉnh thoảng phun ra một chút máu, ý thức hỗn loạn không rõ ràng.

Trì Sính đem Ngô Sở Úy ôm vào trong ngực, giúp cậu xử lý máu bẩn trong miệng. Khương Tiểu Soái xe áo sơ mi thành mấy mảnh, một mảnh bao lại cổ Ngô Sở Úy, giúp cậu cầm máu.

Mí mắt Ngô Sở Úy vô lực rũ xuống, hô hấp ngắn ngủi vô lực, dấu hiệu sinh lực yếu vô cùng.

Biểu tình của Trì Sính vô cùng trầm ổn, ánh mắt không hề lo sợ, thoạt nhìn vẫn chưa đến gấp đến độ loạn lên. Nhưng Khương Tiểu Soái rõ ràng cảm giác được, tay hắn đang run lên, không thể ngăn lại mà run mãnh liệt, càng lúc càng dữ dội theo sắt mặt ảm đạm của Ngô Sở Úy.

"Đại bảo, tỉnh tỉnh, đừng có ngủ."

"Bảo bối, nghe lời, gắng chịu một chút, sắp tới bệnh viện rồi."

"Úy Úy, mở mắt ra, nhìn tôi này, Úy Úy..."

Trì Sính vẫn cố ý làm tỉnh lại ý thức của Ngô Sở Úy, không muốn cậu lâm vào tình trạng hôn mê sâu. Khương Tiểu Soái cũng xoa nắn tay Ngô Sở Úy, vô cùng lo lắng gọi tên cậu, trong thanh âm tràn ngập sợ hãi cùng bất an nồng đậm.

Quách Thành Vũ thông qua kính chiếu hậu nhìn một câu, thình lình nói một câu, "Tôi thấy cậu ấy đủ nghẹn rồi đấy."

Khương Tiểu Soái nháy mắt nổi bão, "Anh con mẹ nó nói cái gì hả?" Sợ nhất là nghe thế này, y còn cố tình chọn mấy lời này để nói, thuần túy làm không có việc gì tìm chửi.

Trì Sính cảm thấy cánh tay của mình càng ngày càng nặng, con tim run lên, đưa tay chuyển xuống phía dưới, nhắm ngáy trứng yêu mà hung hăng bóp.

Trứng đau trứng đau, đây chính là đau đớn cực hạn của đàn ông, lại với lực bóp của Trì Sính, trình độ kịch liệt thế nào có thể nghĩ được.

Một cỗ tín hiệu đau đớn chui vào vỏ đại não, Ngô Sở Úy hé mắt tạo thành một đường kẻ nhỏ, nước mắt bị bức rơi xuống.

Trì Sính hốc mắt cũng đỏ, nhưng nhìn thẳng vào đôi mắt suy yếu đó của Ngô Sở Úy, hắn phải mạnh mẽ gắng gượng.

"Đại bảo, có đau cũng phải chịu đựng cho tôi, nghe không?"

Thân thể Ngô Sở Úy đã sớm mặc kệ rồi, hoàn toàn nhờ vào tinh thần mà chống đỡ, chống đến mức con ngươi cũng muốn lòi ra, chống đến cực hạn, mí mặt lại gục xuống.

Trì Sính lại nhẫn tâm tiếp tục bóp, sờ rồi bóp, Ngô Sở Úy khuôn mặt vặn vẹo, thống khổ không chịu nổi. Nếu như không phải đã yếu quá rồi, thì đã sớm mắng té tát, anh con mẹ nó muốn cứu mạng tôi hay là muốn mạng của tôi a?

"Trong cổ họng cậu ấy có đàm máu." Khương Tiểu Soái nói.

Trì Sính cúi đầu, trực tiếp dùng miệng hút, hút vài cái, hút đến khi khô mới thôi.

"Đại Bảo, khí thế lúc trước cậu dùng để hất bát cháo kia lên người tôi đâu rồi? Gan hùm mật gấu muốn làm tôi một lần đâu rồi? Mau đem ra cho Lão tử nhìn một cái đi! Cậu có giả vờ láo đến đâu tôi cũng thích, cậu mà dám sợ một chút, liền uổng công tôi đây thương cậu!"

Khương Tiểu Soái nghe được trong đắng chát, nguy hiểm trước mắt, có một người có thể chịu đau lòng, chịu đựng sợ hãi, bình tĩnh cổ vũ, phải là một việc hạnh phúc cỡ nào a.

Vì thế, hắn cũng dứt bỏ hết tạp niệm, gia nhập vào.

"Đại Úy, nhớ lại sáu mươi vạn của cậu, nhớ lại đống tiền riêng của cậu! Cậu quên rồi sao? Vì muốn mang rắn ra khỏi, cậu còn tự bỏ ra hơn mười vạn a! Là hơn mười vạn đó! Có thể ăn được bao nhiêu cái ma lạt cay a? Có thể thổi được bao nhiêu đồ bằng đường chứ? Có thể mua được bao nhiêu dây lưng? Có thể câu bao nhiêu cậu ấm hả? ... Cậu có thể nhẫn tâm để cái tên lái buôn kia chạy mất sao?"

Quả nhiên là sư đồ liên tâm, Khương Tiểu Soái một phen nói ra, tuyệt đối nói đến tâm khảm của Ngô Sở Úy. Gia hỏa này ánh mắt chậm rì mở ra, bắt đầu kéo cái bàn tính nát của mình ra.

Quách Thành Vũ ở phía trước nghe được, trên mặt lộ ra ý cười, hai tên gia hỏa này, thật là quá sức buồn cười!

......

Trong sảnh chờ xe, có một người đàn ông trung niên đeo một cái túi thật to, thỉnh thoảng hết nhìn đông đến nhìn tây, thần sắc kích động. Chỉ còn có năm phút nữa thôi là kiểm vé rồi, chỉ cần qua được cửa soát vé, ngồi lên xe lửa, là hắn có thể thả lỏng.

"Chuyến tàu T189 đã bắt đầu soát vé, xin mời khách đi tàu chú ý hành lý tư trang cá nhân, chuẩn bị qua trạm soát vé."

Tiểu thương lo sợ di chuyển trong hàng người, mỗi lần tới gần cửa soát vé thêm một thước, tim hắn liền đập nhanh hơn một nhịp. Rốt cuộc, vé tàu đã đưa tới tay nhân viên soát vé, chần chờ ba giây, đạt được cái gật đầu đồng ý, nhanh chóng cầm vé xe hướng đến toa tàu đi tới.

"Anh trai, chờ một chút."

Phía sau đột nhiên vang lên một thanh âm khiến cho tiểu thương tự dưng hoảng hốt, cước bộ không khỏi nhanh hơn.

"Này! Cái vị đằng trước, tôi nói anh đấy, cái vị cầm túi kia."

Tiểu thương vừa định chạy, bả vai đã bị người ta chế trụ, cương ngạnh xoay qua, hai bộ đồng phục đập thẳng vào mắt.

"Anh trai, anh muốn chạy hướng nào a?"

Tiểu thương run run môi nói không ra lời.

"Đi thôi !"

Một tiếng kích còng tay khóa lại vang lên, đem mộng phát tài của tiểu thương triệt để xóa sạch.

......

Cương Tử mang theo vài người thanh lý hiện trường, lại đem đống rắn kia dàn xếp ổn thỏa, bận việc cả ngày, đến nước miếng cũng chưa kịp uống, di động lại vang lên.

"Thật là nhanh!" Cương Tử nhịn không được lầu bầu một tiếng.

Chiếc di động mà hắn cầm trong tay, chính là của hai tên côn đồ hôm đó muốn hại Bình dấm nhỏ. Cái này để dùng tạm thời, bên trong chỉ có một số. Chỉ cần nó vang lên, nhất định là người kia gọi tới.

"Này, tôi nói hai người là có chuyện gì hả?" Giọng nữ thanh thúy truyền đến, "Tôi gọi cho hai người bắt đầu từ tối qua, đến bây giờ sao mới tiếp điện thoại, làm chút việc nhỏ như vậy mà cũng lâu thế sao?"

Cương Tử vẫn trầm mặc.

"Việc xong chưa a? Nói chuyện!"

Cương Tử mở miệng, "Xong rồi."

"Mau mang qua cho tôi, tôi muốn tận mắt nhìn thấy thi thể nó, trong lòng mới yên được."

Cúp máy, Nhạc Duyệt tinh tế cân nhắc, vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không nghĩ ra được là gì.

Bốn mươi phút sau, tiếng đập cửa vang lên, Nhạc Duyệt cẩn thận hướng cửa hỏi: "Ai đó?"

"Đòi tiền ." Cương Tử nói.

Nhạc Duyệt cầm tiền trong tay, thật cẩn thận đến gần cửa.

"Mang rắn đến đây sao?"

Thanh âm Cương Tử vững vàng, "Đem đến rồi."

Nhạc Duyệt hé cửa ra thành một khe hở nhỏ, hướng phía dưới đất nhìn một cái, không nhìn thấy thùng; Lại nhìn lên trên, trong tay cũng trống trơn; Cuối cùng vừa nhấc đầu, nhất thời sững sờ ngây ngốc tại chỗ.

Cương Tử cười cười, nói chuyện vẫn ôn hòa khách khí như trước.

"Nhạc tỷ, đã khiến cho chị phải tiêu pha rồi."

[End chương 99]

Vote đi ạ ~~~~ vote điiiii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro