Chương 197: EQ Cao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Sở Úy đi chưa bao lâu, Khương Tiểu Soái đã đi tìm Quách Thành Vũ.

Quách Thành Vũ đang bận bán rắn trong vườn, thuận tiện cũng bán luôn mảnh đất đó, Khương Tiểu Soái cảm thấy khó hiểu, liền hỏi Quách Thành Vũ: "Đang yên lành bán làm gì?"

"Gần đây kẹt tiền." Quách Thành Vũ nói.

Khương Tiểu Soái không tin: "Anh còn có lúc kẹt tiền sao?"

"Mua hai căn nhà, nói chính xác là mua một căn tặng một căn."

"Anh nhiều nhà như thế, còn mua?"

Quách Thành Vũ nói: "Mua cho cậu."

Khương Tiểu Soái tưởng hắn đang đùa, kết quả đụng phải ánh mắt của Quách Thành Vũ, mới đột nhiên phát giác là thật.

"Không bằng... tôi nói này, Quách Thành Vũ, mẹ nó anh đừng mua nhà cho tôi, tôi có nhà rồi!"

Quách Thành Vũ không nói.

"Tôi cho anh biết nha, cho dù là nhà tặng không, tôi cũng không cần, anh thích cho ai thì cho!"

Quách Thành Vũ mở miệng: "Yên tâm đi, nhà tặng không đã cho rồi, cậu khỏi mong nhớ nữa."

Khương Tiểu Soái nhịn không được hỏi: "Cho ai vậy?"

"Nhạc Duyệt."

"Nhạc Duyệt? Sao anh lại có liên can tới cô ta? Đợi một chút..." Khương Tiểu Soái đột nhiên nghĩ đến gì đó, mắt lóe sáng: "Chắc không phải Nhạc Duyệt là do anh mời đến chứ?"

"Nếu không thì sao?" Quách Thành Vũ cười hi hi.

"Té ra cô ta thật sự bị anh nhốt, khó trách Ngô Sở Úy sử dụng nhiều mối quan hệ như thế cũng không tìm được, anh quá âm hiểm!" Khương Tiểu Soái nghĩ không thông: "Sao anh phải thuê cô ta đến phá hoại chứ?"

"Ai nói tôi thuê cô ta đến phá hoại?" Quách Thành Vũ hỏi vặn lại: "Sự xuất hiện của cô ta đối với Ngô Sở Úy mà nói không phải là chuyện xấu đúng không?"

Khương Tiểu Soái đờ ra không nói nên lời.

Quách Thành Vũ lại nói: "Uông Thạc mưu tính tôi bảy năm, tôi chỉ đâm cậu ta một nhát, không quá đáng chứ?"

Khương Tiểu Soái lại một lần nữa cảm thấy Quách Thành Vũ quá nguy hiểm, loại người này có thù tất báo, hễ chọc đến hắn, hắn sẽ nghĩ mọi biện pháp để đâm lại một đao sau lưng, hơn nữa còn thần không biết quỷ không hay.

"Sao anh xác định sau khi Trì Sính biết chuyện này, sẽ không tức giận đá Ngô Sở Úy? Hay là ngay từ đầu anh đã không quan tâm đến sống chết của Ngô Sở Úy, chỉ một lòng muốn cho anh em của anh biết chân tướng?"

"Nếu tôi muốn để Trì Sính biết chân tướng thì đã cho cậu ta biết từ lâu rồi, hà tất phải đợi đến hôm đó?"

Khương Tiểu Soái vẫn không dám tin tưởng: "Vậy sao anh xác định Trì Sính nhìn thấy cái này thì nhất định sẽ chia tay Uông Thạc?"

"Là cậu khai sáng cho tôi."

"Tôi?" Khương Tiểu Soái giật mình.

Quách Thành Vũ hỏi: "Còn nhớ Mạnh Thao chứ?"

Chân mày Khương Tiểu Soái hơi nhăn lại: "Đang yên lành nhắc tới anh ta làm gì?"

"Làm sao cậu triệt để từ bỏ gã ta được?" Quách Thành Vũ ám thị cho Khương Tiểu Soái.

Khương Tiểu Soái vỡ lẽ, ba năm Mạnh Thao bỏ rơi hắn, hắn vẫn luôn tâm niệm tên cặn bã đó. Cho đến khi gã ta trở lại tìm đến hắn, tất cả chân tướng lộ rõ, người này liền hoàn toàn bị xóa khỏi lòng hắn.

Thật ra nghĩ kỹ, hai chuyện này sao không phải cùng một tính chất chứ?

Quách Thành Vũ tiếp tục nói: "Uông Thạc là người thông minh, bàn cờ này cậu ta đánh rất khéo léo, năm đó không từ mà biệt, khóa chặt sáu năm của Trì Sính. Đợi khi về rồi, lại mượn tay người khác tẩy trắng cho mình, làm rõ chuyện năm đó chỉ là hiểu lầm, dự định tiếp tục duyên phận với Trì Sính. Kỳ thật thời gian sáu năm này, cậu ta không làm gì khác ngoài hoàn thành một việc, chính là trừ đi tâm phúc đại họa là tôi."

Khương Tiểu Soái nói: "Vậy anh ta cũng giỏi kiềm nén quá, một lần đến sáu năm!"

"Sáu năm có là gì? Cậu ta đã đến Bắc Kinh, còn có thể nhẫn nại chờ sáu tháng, cậu cho rằng sáu năm này đối với cậu ta mà nói thì tính là gì?"

Khương Tiểu Soái không thể tưởng tượng nội tâm của người này biến thái cực đoan cỡ nào.

"Trong sáu tháng đó, cậu ta trù tính rất chu toàn, đầu tiên là thăm dò tình trạng mỗi người, sau đó lặng yên chờ đợi một ngày nào đó bị bất ngờ phát hiện. Tiếp theo lợi dụng Ngô Sở Úy tẩy trắng cho mình, trong quá trình này không ngừng bôi đen Ngô Sở Úy, tạo thành ngăn cách tình cảm giữa họ. Nhìn thì như nước chảy thành sông, không chút sơ hở, nhưng thật ra ngay từ đầu đã đi sai hướng rồi."

Khương Tiểu Soái tiếp tục nói theo hướng suy nghĩ của Quách Thành Vũ.

"Anh ta luôn cho rằng mất rồi có lại là một chuyện hạnh phúc, nhưng không ngờ còn có một cách nói khác, chỉ có mất đi mà không có được mới là tốt nhất. Ý nghĩa trân trọng Trì Sính dành cho anh ta nằm ở chỗ "mất đi", mà Ngô Sở Úy đã phá hoại thuộc tính này triệt để, đối với Trì Sính thì anh ta không còn bất cứ giá trị nào."

"Có thể nói thế." Quách Thành Vũ nói tiếp: "Nhưng tôi cảm thấy chưa đủ lực, cho nên thêm món ăn Nhạc Duyệt này. Trong tình huống đó, chuyện của Uông Thạc đã làm rõ, Trì Sính không còn bất cứ mong nhớ nào với cậu ta. Nếu chuyện của Nhạc Duyệt bị vạch trần, Trì Sính tin là thật, vậy thì đối với cậu ta Ngô Sở Úy chính là người 'không đạt được, lại đánh mất', ý nghĩa của Ngô Sở Úy trong lòng Trì Sính lập tức tăng gấp bội, Trì Sính có thể nhẫn tâm với Ngô Sở Úy sao? Cậu cho rằng có thời cơ nào vạch trần sự việc tốt hơn lúc đó chứ? Nếu thừa nhận sai lầm này từ trước, vậy nó chỉ có thể biến thành một viên đá, ấn trong lòng Trì Sính rất nhiều năm. Hiện tại nói rõ, đồng nghĩa với hóa bất lợi thành có lợi, biến nhược điểm bị người khác nắm giữ thành vũ khí trong tay mình, nâng giá trị hiện thực lên lớn nhất. Tôi cảm thấy Ngô Sở Úy cũng hiểu đạo lý này."

Trước kia Khương Tiểu Soái cho rằng IQ của mình rất cao, bây giờ đem so với Quách Thành Vũ, quả thật giống như chú chim non.

Nhưng mà cậu cũng có chuyện canh cánh trong lòng.

"Anh làm như vậy là để trả thù Uông Thạc nhiều một chút hay vẫn là vì hạnh phúc của bản thân?"

Quách Thành Vũ cười nhéo gò má của Khương Tiểu Soái một cái:" Cậu muốn nói gì?"

Khương Tiểu Soái đập bàn:" Tiên sư nhà anh! Anh vì hạnh phúc của Trì Sính nên ném đi một căn nhà? Thế tôi nói căn nhà cho Nhạc Duyệt là mua, của tôi mới là tặng thì sao?" 

"Cậu có thấy ai đi mua nhà ba bốn triệu tệ, lại đi mang tặng nhà sáu bảy triệu tệ chưa?"

Khương Tiểu Soái không nghe câu phía sau sáu bảy triệu tệ, lại chỉ chăm chăm nghĩ về câu phía trước.

"Chết tiệt, anh lại có thể biếu không cho cô ta ba bốn triệu tệ?"

Quách Thành Vũ an ủi cậu:" Chịu thiệt là phúc, có vài người bản lĩnh không lớn, nhưng đơn giản không lên chọc, hơn nữa như vậy cũng coi như có tình người. Còn nói nữa, người ta Nhạc Duyệt cũng không thoải mái gì, làm Ngô Sở Úy tính toán lâu như vậy, sau đó còn phải thấp tha thấp thỏm mà sống. Một căn nhà cũng không coi là nhiều."

"Anh nghĩ chặn miệng cô ta thì bớt một nỗi lo cho Trì Sính hả? Anh sợ bạn thân anh bị mưu sâu kế hiểm hả?" Khương Tiểu Soái không nghe theo, quyết không buông tha.

Quách Thành Vũ thở ra một hơi dài:" Cậu lại nghĩ tôi dùng Nhạc Duyệt chia rẽ Ngô Sở Úy và Trì Sính, chỉ cố tình phá hoại phải không, nên mới tìm một lý do khiên cưỡng như vậy để giải thích?"

Khương Tiểu Soái hầm hừ mà nói:" Nếu tôi nói anh chính là như vậy, nói không chừng anh cũng tặng tôi căn nhà để chặn cửa miệng tôi, để cho tôi cầm đồ của anh không lời nào để nói."

"Ừm...là..." Quách Thành Vũ cố tình chọc giận Khương Tiểu Soái, :" Tôi bán vườn rắn là vì nó đối với tôi không còn giá trị lợi dụng, trước đây xây nó lên chính là để làm vật hy sinh cho Trì Sính, nếu rắn cậu ta chết thì chuyển qua."

Khương Tiểu Soái sắc mặt đột nhiên hóa đen:" Quách Thành Vũ, anh lập tức đem căn nhà anh tặng tôi thu hồi về, thích cho ai thì cho, ông đây không thèm."

"Giấy tờ bất động sản mang tên cậu, cậu tình nguyện đóng nộp ba trăm vạn tệ phí sang tên, tôi đây không ngại thu hồi lại."

Khương Tiểu Soái nghiến răng nghiến lợi quay đầu đi.

Quách Thành Vũ một tay ôm lấy cậu, hung hăng lôi vào phòng, bàn tay siết chặt gò má, yên lặng nhìn cậu.

"Đừng đối đầu với tôi nữa được không? Đừng chơi trò tâm nhãn với tôi nữa được hay không? Cậu cứ như thế làm tôi tức giận, tôi sẽ không cần cậu nữa."

Khương Tiểu Soái cố ý hơn thua:" Cầu còn không được, mong anh nhanh chóng đổi người."

"Mạnh Thao từ chỗ tôi chạy đi rồi." Quách Thành Vũ không có ý tốt nhắc nhở:" Cậu nói xem, cậu ta có hay không nửa đêm bò đến nhà cậu."

Khương Tiểu Soái rùng mình, giả bộ bình tĩnh quay lại trừng Quách Thành Vũ.

"Ít có giả thần giả quỷ đi! Cậu ta cũng chưa có chết!"

"Nhưng cậu ta tàn phế." Quách Thành Vũ nói:" Cậu ta bây giờ sống với chết không khác gì nhau, hàng ngày như một cỗ thi thể, ánh mắt vô hồn nhìn thẳng, nói những từ cũng không phải của người sống....gì mà....ngài chúa ngài chúa."

Khương Tiểu Soái ánh mắt dao động bất định:" Ít có hù dọa người thôi!!"

Quách Thành Vũ tay ôm cổ Khương Tiểu Soái áp sát cậu vào lòng, cảm nhận nhịp tim đập thình thịch thình thịch loạn cả lên.

"Ai hù dọa cậu?! Cha mẹ cậu ta đều tới, cậu nói cha mẹ cậu ta thấy bản thân con trai như vậy, Trong lòng sẽ nghĩ thế nào hả? Ai làm con ta thành hại như vậy, ta liền liều cái mạng già này, cũng phải đem người đó băm làm trăm mảnh."

Khương Tiểu Soái tim đập loạn mấy nhịp, bắt đầu ám chỉ bản thân.

Anh ta tuyệt đối là hù dọa minh! Mình không được sợ, mình mà sợ thì anh ta thành công cười nhạo mình.

Mấy phút sau, Khương Tiểu Soái hô hấp ổn định.

"Tôi đi về nhà, kính chào ngài chúa."

Ngẩng đầu mà bước đi tới cửa, quay đầu huýt sáo dáng vẻ vui cười cho Quách Thành Vũ yên tâm.

Quách Thành Vũ thật muốn ngay lúc này đem Khương Tiểu Soái ôm vào lòng, chẳng qua anh ta đã đợi lâu như vậy, không muốn nóng lòng nhất thời.

Buổi tối, Khương Tiểu Soái về đến nhà, lại thấy gió lạnh một trận.

Vào nhà, liền đem tất cả đen trong nhà bật sáng.

Kết quả, trên cửa sổ xuất hiện hé ra mặt người. ( bạn nào đang đọc truyện 1 mình coi chừng nhaaa....có ai ở đằng sau kìa ìa ìa ìa ~~~~)

Khương Tiểu Soái gào lên một tiếng thất thanh, ngồi phịch xuống góc tường.

Liền nhận ra, gương mặt trương phình kia lại không có.

Một lúc sau, Khương Tiểu Soái mới bình tĩnh trở lại huyết áp bình thường.

Cậu run rẩy hai chân đi lại trước cửa sổ, cả gan nhìn ra ngoài, bóng người cũng không có.

Mặt người ban nãy......

Khương Tiểu Soái toàn thân nổi da gà lên.

Cậu liền tâm hoảng ý loạn chạy vào phòng ngủ, cửa sổ hé ra một tấm poster bị gió thổi lẳng lặng rơi xuống từ phía lối đi bộ.

Khương Tiểu Soái ngay cả TV cũng không xem, cũng không nghịch máy tính như thường ngày, liền chui rút vào ổ chăn.

Mơ mơ màng màng vừa muốn ngủ, lại nghe tiếng đập BỘP BỘP BỘP ngoài cửa.

Khương Tiểu Soái giật mình, lúc cậu ngồi dậy tiếng đập cửa cũng dứt.

Khi cậu lấy chăn trùm lên đầu, tiếng đập cửa lại vang lên, kèm theo đó là cả tiếng khóc lóc của phụ nữ....

" Con tôi, con trai của tôi, sao cuộc sống của con lại cực khổ như vậy chứ hả?!"

Khương Tiểu Soái bên trong mồ hôi đầm đìa.

Lý Vượng ở bên ngoài ngáp.

Quách Thành Vũ cũng thật là, buổi tối không cho người ta ngủ, bắt cậu ta ở đây với một cái máy thu âm ở nhà người ta phát tín hiệu, lại tốn bốn năm tệ đi mua trái cây tìm một bác gái giúp thu dùm đoạn ghi âm.

Nhưng cứ cách 10p lại phát một lần, trước khi phát đều phải gõ cửa.

Đến lần thứ chín, Khương Tiểu Soái sợ đến mệt lả.

Chờ lần thứ mười vang lên, Khương Tiểu Soái lăn từ trên giường xuống.

Lý Vượng hoàn thành nhiệm vụ rời đi.

Cậu ta vừa mới rời đi không lâu, Khương Tiểu Soái lại lảo đảo đi vào thang máy. ( quả không hổ danh Quách ca, tính thời gian hay lắm a ~~~~)

[End chương 197]

Zen nhập học rồi oe oe khóc muốn 69 dòng sông......ai nhập học chưa ạ cmt zen biết đi nha.....ngày nhập học mng có gì vui hk nè....nay 2 chương nhé hứa chắc luôn nhaaaa~~~~ ai ủng hộ fic tui đi từ khi chuyển nhà bị đập nguyên trái bơ vô bản mặt là hk dui dòi à =(((( nổi khổ thầm kín của con zen đó =(((( ai thương nó mà vote cho nó đi nhaaaa ^^~~~~ hãy vote đi vì nó free mà~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro