Chương 199: Cái Thế Vô Song

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi Trì Sính đi, Quách Thành Vũ đưa cho hắn một cái thẻ.

"Trong thẻ này còn chút tiền, khi cần cậu cứ lấy mà dùng."

Khóe môi Trì Sính hiện lên nụ cười nhẹ: "Được rồi, tôi muốn lấy chút tiền riêng sau lưng cậu ta còn không phải dễ lắm sao? Tôi chỉ là thích nhìn cậu ta tính toán chi li như thế, xem như dỗ con thôi."

Quách Thành Vũ vỗ vai Trì Sính.

"Đứa con nhà cậu thật không dễ dỗ."

Khi Trì Sính đến khách sạn, đúng lúc Ngô Sở Úy cũng vừa bước ra, vai hơi nghiêng, vừa nhìn đã biết uống không ít.

Tiệc nội bộ công ty mời lãnh đạo hoặc tổ chức tập thể, bình thường sẽ đến khách sạn này. Lâu dần, thím dọn vệ sinh cũng biết Ngô Sở Úy.

Mỗi lần thấy y đều hỏi: "Ông chủ Ngô có đối tượng chưa thế?"

Ngô Sở Úy nói: "Không có, cô mau giới thiệu một người cho tôi đi."

Bình thường Trì Sính không có mặt, y đều trả lời như thế, hôm nay Trì Sính đến, y vẫn trả lời như thế.

Lên xe rồi, liền bị Trì Sính kéo vào lòng, hai chân bị ép tách ra, còn chưa kịp phản ứng, đã nếm được ngay một món ngon – vuốt hổ hầm trứng vàng.

Ngô Sở Úy đau đến mức kêu oa oa.

"Không có đối tượng đúng không?" Giọng nói thấp trầm của Trì Sính vang lên sau lưng.

Ngô Sở Úy vừa kêu đau vừa xin tha.

"Có, có, có, tôi nói sai rồi."

Thấy Ngô Sở Úy đau đớn nhíu chặt mày, Trì Sính mới bỏ qua cho y.

"Lần sau cậu còn nói như thế, tôi sẽ làm cậu trong xe, để nửa người trên của cậu thò ra ngoài cửa sổ, rên rỉ cho thím đó nghe. Để bà ta nhớ kỹ, sau này thứ gì không nên hỏi thì đừng hỏi."

Ngô Sở Úy kẹp chân để dịu một lát mới bớt đau, nếu là lúc thường, chắc chắn y sẽ sụ mặt cho đến lúc về nhà. Nhưng hôm nay y uống rượu, sau khi uống rượu sẽ đặc biệt hào phóng, đau xong cũng không ghi thù, tiếp tục nói cười với Trì Sính.

Tắm xong ngồi lên giường, Ngô Sở Úy nhai đậu rôm rốp.

"Trước khi ngủ ăn ít thôi, để ngày mai ăn tiếp."

Ngô Sở Úy nói: "Lúc còn giòn phải ăn nhanh, nếu không để ngày mai sẽ ỉu."

"Cậu yên tâm, thời tiết Bắc Kinh khô như vậy, để cả tuần lễ cũng chả ỉu nổi." Trì Sính ra vẻ muốn cướp lấy.

Ngô Sở Úy túm chặt không buông: "Vừa rồi tôi chỉ uống rượu thôi, không ăn được gì nhiều."

"Vậy cũng không được, đưa đây." Trì Sính bắt đầu nặng giọng.

Ngô Sở Úy nói rất đáng thương: "Tôi ăn thêm một hạt cuối cùng không được sao? Chỉ một hạt thôi."

Trì Sính hất cằm, ý bảo Ngô Sở Úy mau ăn đi.

Ngô Sở Úy chọn hạt lớn nhất trong đó, bóc vỏ thật sạch, nhét vào miệng Trì Sính, nhét luôn cả nửa ngón tay vào.

Thế là, Ngô Sở Úy như mong muốn được ăn hết nửa túi đậu còn lại.

Từ khi biết Ngô Sở Úy mù màu, Trì Sính từng dẫn y đến bệnh viện rất nhiều lần. Vì mù màu không có thuốc đặc trị, cho nên trừ định kỳ dẫn Ngô Sở Úy đi khám, mỗi tối trước khi ngủ Trì Sính đều sẽ mát xa cho y.

Ngô Sở Úy ngại phiền, vùi đầu lên giường không động đậy.

"Tôi buồn ngủ rồi."

Trì Sính không nói nhiều lời, trực tiếp kéo y dậy, để y ngồi vững.

Ngô Sở Úy không kiên nhẫn nói: "Tôi đã sống như vậy hai mươi mấy năm rồi, cũng không cảm thấy khó chịu gì hết! Cần gì phải phân biệt được nhiều màu sắc chứ? Bớt một vài màu thì tránh được hoa mắt."

"Ngay cả màu cánh hoa và đài hoa của bó hoa mà cậu cũng không phân biệt được, còn muốn dùng hai con mắt to này vào đâu?"

Ngô Sở Úy nói: "Tôi có thể đeo mắt kính khắc phục mù màu! Đeo lên rồi sẽ có thể phân biệt được màu đỏ và màu xanh."

Trì Sính nghe xong câu này mặt càng âm trầm.

"Tuyệt đối không thể đeo! Đôi mắt đẹp thế này, đeo kính lỡ bị biến hình thì sao?"

Ngô Sở Úy chịu đánh chịu mắng chịu giày vò được, chính là không chịu được khen, vừa nghe chữ "đẹp", trong lòng đã bắt đầu trộm nổi bong bóng.

"Vậy được, anh mau xoa bóp cho tôi đi."

Trì Sính ngồi sau lưng Ngô Sở Úy, hai ngón tay đặt phía dưới mắt hai cm, nhẹ nhàng xoa ấn. Sau khi xong trình tự này, lại bắt đầu kiên nhẫn kiểm tra năng lực phân biệt của Ngô Sở Úy đối với màu sắc, bắt đầu từ những hình đơn giản nhất.

"Hai bên trái phải bức hình này cùng một màu sao?" Trì Sính hỏi.

Ngô Sở Úy đã có thể cảm giác được một chút khác biệt màu sắc rồi.

"Hình như bên trái đậm hơn bên phải một chút." Ngô Sở Úy nói.

Trì Sính sợ Ngô Sở Úy bị lóa, lại lấy ra một bức cùng màu.

"Bức này thì sao? Màu sắc trái phải giống nhau không?"

Ngô Sở Úy rất sầu khổ: "Bức này nhìn không ra."

Trì Sính vẫn không yên tâm, lại lấy ra một bức trên dưới khác màu.

Cố ý hỏi: "Bức này thì sao? Màu sắc trái phải giống nhau không?"

Ngô Sở Úy nhìn chằm chằm một hồi, có vẻ không dám xác định.

"Sao tôi cảm thấy màu sắc trên dưới khác nhau vậy?"

Mặt Trì Sính cuối cùng cũng lộ ra một tia cười... trị liệu hơn nửa tháng, trạng thái mù màu của Ngô Sở Úy đã cải thiện không ít. Trước kia đưa những bức hình này ra, trong mắt toàn là màu xám, hiện tại tuy phần lớn vẫn là màu xám, nhưng loại xám này đã trở nên có nhiều tầng.

Khi cất tập sách trắc nghiệm mù màu trở vào ngăn kéo, Trì Sính phát hiện bên trong có một chiếc bật lửa hình cây nấm, còn chưa mở bao bì, vừa nhìn đã biết là mua về tặng cho mình.

Thật ra đây mới là nguyên nhân chủ yếu Trì Sính cam nguyện cầm mười tệ tiêu vặt, có thể khiến cái người quản tiền không lúc nào không nhớ đến mình.

Trì Sính cố ý hướng đến Ngô Sở Úy hỏi:" Đây là cái gì?"

Ngô Sở Úy nói:" Cái bật lửa."

"JB hay bật lửa?"

Ngô Sở Úy nhìn lên cái nấm nhỏ nhỏ một lát mới hiểu được ý tứ của Trì Sính.

"Dựa vào cái gì hả? Đây là cái nấm nhỏ!"

"Tôi làm sao mà nhìn như JB?" Trì Sính trêu chọc đến cùng.

Ngô Sở Úy hầm hừ:" Anh nhìn cái gì không giống JB hả?"

Trì Sính đem cái bật lửa nhỏ đặt lên quả trứng nhỏ lần trước cậu thuê trạm trổ, không lớn không bé, đặc biệt ăn khớp.

"Vậy đã đủ."

Ngô Sở Úy lúc đầu mặt vẫn cố giữ nghiêm chỉnh, sau lại thấy Trì Sính đem hai vật đặt cùng một chỗ, đúng thật giống cái vật kia, cũng không giữ mặt mũi mà cười theo mấy tiếng.

Trì Sính thưởng thức cái bật lửa kia, đùa cợt nói:" Tôi thật muốn đem cái bật lửa này đâm vào mông cậu, cho cậu cháy rụi."

Ngô Sở Úy rượu bốc lên não, đáp lại một câu.

"Cháy rụi thì làm thế nào mà đâm."

Trì Sính động tác hung hãn ôm Ngô Sở úy vào lòng, giọng nói như sấm vang đập vào trong tai Ngô Sở Úy.

"Cháy rụi rồi sẽ không đâm, trực tiếp ăn."

Ngô Sở Úy má nóng lên ửng hồng, nghiêng đầu một cái, mắt liếc Ngô Sở Úy một cái dâm đãng lả lơi đầy mị hoặc.

Lúc này, bên trong cơ ngực săn chắc của Trì Sính không phải là một trái tim mà là một quả cầu lửa lớn. Anh dùng toàn bộ sức lực ý chí liều mạng mà giội nước lên, ngăn không cho ngọn lửa tàn sác bừa bãi.

Thấy Trì Sính chậm chạp không nhúc nhích làm Ngô Sở Úy hư hỏng phóng đảng đưa chân giơ cao trước mặt Trì Sính.

Trì Sính giọng ra lệnh trầm thấp:"Đem ngay cái chân nhỏ bé của cậu thu về."

Ngô Sở Úy sau khi uống rượu thì không còn để ý mặt mũi, Trì Sính càng không cho cậu làm, cậu càng đem chân hướng miệng Trì Sính cọ cọ. Cuối cùng bị Trì Sính hất ngã xuống giường vẫn khúc khích cười không yên.

"Chơi đùa rất thích phải không?" Trì Sính ánh mắt dâm tà.

Ngô Sở Úy gật đầu:"Rất thích."

"Tôi thấy cậu bây giờ rất vui."

Ngô Sở Úy miệng huýt sáo:" Rất vui."

Trì Sính cười theo, chỉ là cười không phải là do buồn cười.

"Đem bản sao ghi âm của tôi truyền khắp nơi, chuyện thầm kín trong nhà cũng có thể kể cho người khác nghe, phản công một lần thành ra nghiện, có thể không vui hay sao?"

Ngô Sở Úy lúc đầu không để ý vẫn còn gật gật đầu, sau lại thấy không ổn, nụ cười trên mặt tắt tắt dần, cả người lạnh toát đi. Lại ngước lên xem sắc mặt của Trì Sính, lập tức ông chủ biến thành đầy tớ nhỏ bé.

"Sao....anh....biết....được?" Lắp ba lắp bắp hỏi Trì Sính.

Trì Sính lẳng lặng nói: "Có người đem bản ghi âm đến chỗ điện thoại của tôi."

Ngô Sở Úy vẻ mặt tặng động giảo hoạt, cố ý đánh lạc hướng, dùng mọi biểu cảm trên gương mặt kết hợp với cười gượng: "Trùng hợp như vậy hả!?" vừa nói vừa xoay người nhảy chồm lên chuẩn bị chạy.

Kết quả, cái chân cợt nhả Trì Sính bị anh nắm lại.

"Xem ra không quản cái miệng của cậu không thể được." (H tới ạ chuẩn bị lên giường, trùm chăn đem theo bị giấy với bịch máu nhá =)))) ).

Ngô Sở Úy gào khóc một tiếng, miệng đã bị Trì Sính đem cự long lấp đầy.

Đâm vào một cái sâu đến cuống họng, giữ cho miệng mở hết cỡ trong thời gian dài, mức độ thống khổ như thế nào hoàn toàn có thể tưởng tượng được! Hơn nữa, Trì Sính không những phần đầu to, mà thời gian cứng cũng lâu. Ngô Sở Úy khổ cực xì xụp cầy cấy nửa ngày, ngoại trừ việc cự long càng ngày càng lớn, thì chẳng có một chút tiến triển nào.

Vì vậy, ảnh lại bắt đầu diễn. (Ý nói Úy Úy là diễn viên chuyên nghiệp =)) )

Ngô Sở Úy hai hang lông mày gắt gao tụ lại một chỗ, xung quanh mí mắt cố nặn ra nếp nhăn, mắt nheo lại, bên trong chịu đựng cực hình và thống khổ. Trong cổ họng thỉnh thoảng phát ra tiếng nức nở khan khan, theo nhịp ra vào trong miệng mà cậu ta hát bài ca thảm thiết tang thương như bị ức hiếp. ( không bik rds nhà mình ai coi JAV chưa ạ =)))) giống giống đặc biệt giống a ~~ =))) zen tron sáng nhá )

Kết quả, Trì Sính bị vẻ mặt này kích thích thú tính tăng lên, bàn tay to túm gáy Ngô Sở Úy hung hăng nhấn* một cái.

Sau đó thì biểu tình của Ngô Sở Úy không còn là giả bộ nữa.

Một hiệp qua đi, Ngô Sở Úy nước mắt giàn giụa, lúc này cảm xúc lớn nhất của cậu chính là: Một người bạn đáng tin cậy hay không, không phải xem tình nghĩa sâu đạm như thế nào, mà phải xem cậu ta có phải kẻ ba hoa hay không.

Trì Sính nắm cầm Ngô Sở Úy hỏi: "JB chồng lớn hay không?"

Ngô Sở Úy bị một chữ "chồng" làm cho say mê, hơn nữa lại uống chút rượu rất lâu mới kịp phát giác ra được. Chồng ở đâu? Ai là chồng?

"Đang hỏi cậu đó." Trì Sính đem mặt của Ngô Sở Úy xoay lại đối diện với cự long, hỏi lại: "JB chồng có lớn hay không?"

Ngô Sở Úy trả lời một cách mỹ mãng tuyệt vời.

"Có một không hai."

Trì Sính cười ha ha, ôm Ngô Sở Úy hôn mấy cái.

"Vậy cậu ăn no không?"

Ngô Sở Úy gật đầu một cách nhanh chóng.

Trì Sính để tay Ngô Sở Úy nắm lấy cự vật của mình, ghé sát vào tai cậu hỏi: "Vậy tôi phải làm sao bây giờ?"

Ngô Sở Úy thầm nghĩ: Anh có bao giờ thiếu hụt hay sao? Dường như vô tận cùng không thể cạn kiệt, may tôi là đàn ông, nếu đổi lại là phụ nữ thì chạy ra ngoài đường đều là con trai của anh.

Trì Sính đưa chân đến bên mông Ngô Sở Úy cọ cọ chà xát: "Cái miệng nhỏ phía dưới ăn no rồi sao?"

Ngô Sở Úy một câu không nói, căn bản là chưa từng ăn, thì no thế nào hả?

"Cho cậu một cơ hội, nếu cậu có thể giúp Quách Tử mau chóng túm được sư phụ cậu, tôi liền thay đổi miệng cho cậu." Ngô Sở Úy gật đầu, không phải vì dâm đãng mà uất phục uy quyền của Trì Sính, chính xác thì cậu cũng muốn đem Khương Tiểu Soái lên giường Quách Thành Vũ lâu lắm rồi.

[End chương 199]

Mạng miết dạo này đồi núi quá =(((( đăng 1 chương mà cũng không đăng được giờ zen mới lết xác lên đăng đây.... Mong mng đừng giận zen, vẫn đang cố gắng từng ngày từng ngày để hoàn thành Nghịch Tập đây ạ.... Mng cùng vote nhá ~~~~ mình thích thì mình vote thôi nhỉ ~~~~~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro