1. Khởi đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một tu chân quốc tên gọi Sở quốc, tại một nơi hoang vu với bốn bề là núi cao trập trùng, một thân ảnh chợt loé lên, xuất hiện trên một đỉnh núi nọ.

Thân ảnh này là một lão giả, tóc đã bạc trắng, khuôn mặt đã đầy nếp nhăn, trong đôi mắt lão mang một vẻ phiền muộn pha lẫn một chút tuyệt vọng.

"Chỉ còn lại 20 năm, đến cuối cùng ta vẫn không thể Hoá Thần."

Khẽ thở dài một tiếng, lão giả nhẹ nhàng lên tiếng.

Người này là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ đại viên mãn, thọ mệnh đã sắp cạn nhưng vẫn không tìm được một tia hy vọng Hoá Thần. Thân hình lão chợt biến động, tay phải bấm quyết, tay trái ném ra rất nhiều linh thạch, tạo thành vòng tròn xung quanh bản thân, miệng lão khẽ lẩm bẩm.

"Đây là công pháp ta tình cờ có được tại bí cảnh thần bí năm đó, có thể khiến một người trùng sinh với toàn bộ ký ức của tiền kiếp. Vốn ta không đủ năng lực thi triển loại công pháp này, nhưng nếu hi sinh 19 năm thọ nguyên còn lại thì khả năng thành công sẽ cao hơn một chút."

Chùm sáng từ tay lão loé lên, nhanh chóng bao phủ khắp người, vô số viên linh thạch xung quanh dần mất đi ánh sáng, cuối cùng trở thành màu xám tro và vỡ vụn. Thân hình lão giả lúc này chỉ còn da bọc xương, nguyên anh thoát ly khỏi cơ thể, theo chùm sáng dần biến mất.

—————————
Tại một sơn thôn nọ, bên cửa số của một ngôi nhà nhỏ, một cô bé tầm 7 8 tuổi đang lẳng lặng nhìn lên bầu trời đầy mây.

Ánh mắt cô bé không có sự non nớt của một đứa trẻ chưa trải sự đời, thay vào đó là sự trưởng thành chỉ thấy được ở một người lớn tuổi.

Cộc cộc

Tiếng gõ cửa chợt vang lên, cô bé liền chạy ra mở cửa. Đứng trước cửa là một nam tử trung niên, tuổi khoảng trên 30. Nhìn thấy cô bé, nam tử chợt mỉm cười.

"Tiểu Linh Lung, nhị thúc đến nhắc ngươi chuẩn bị đồ đạc cần thiết, 2 ngày sau sẽ có người ở Thanh Vân Tông đến đón ngươi đi."

Nam tử vui vẻ nói với cô bé. Lúc này, từ trong nhà có 2 người đi ra, một người đàn ông, trông già hơn nam tử một chút, và một người phụ nữ tuy đã có dấu hiệu của năm tháng, nhưng vẫn toát lên một vẻ đẹp khó diễn tả bằng lời. Người đàn ông nhìn thấy nam tử, ánh mắt liền hiện lên sự vui vẻ, vội vàng nói:

"Nhị đệ, mau vào nhà ngồi uống trà."

Hai người này chính là cha mẹ của cô bé. Một năm trước, người nam tử xưng là nhị thúc nhờ vào mối quan hệ của mình với một người trưởng lão trong Thanh Vân Tông, thành công xin được một vị trí khảo hạch cho cô bé.

"Đại ca, còn 2 ngày nữa là đến ngày Thanh Vân Tông thu đồ đệ, đệ đến nhắc nhở huynh một chút chuyện này."

"Nhị đệ, tiểu Linh Lung may mắn có được cơ hội này đều nhờ ơn của đệ. Đệ ở lại mấy ngày, cùng ta uống chút rượu, đợi phu nhân ta làm bữa tiệc chúc mừng"

Cô bé, tên gọi Ngọc Linh Lung, vốn vẫn yên lặng ngồi một bên nghe ba người nói chuyện, bỗng lên tiếng:

"Cha, mẹ, nhị thúc, ta nhất định sẽ tu thành tiên nhân, làm rạng danh gia đình."

Lời này của cô bé khiến ba người vui vẻ cười lên, họ cũng hi vọng tiểu nha đầu này có thể tu thành tiên, sống một cuộc đời hạnh phúc.

Hai ngày sau, thời gian cuối cùng đã đến, Ngọc Linh Lung đứng trước cửa nhà, phía sau là cha mẹ cùng nhị thúc của cô bé.

"Tiểu Linh Lung, con đường sau này con đi, phải nhớ luôn sống hạnh phúc và khoẻ mạnh nhé, dù không thể thành tiên cũng đừng buồn, quay về với cha mẹ, sống một cuộc sống bình thường cũng được." - Mẹ cô bé nhẹ nhàng nói.

"Dạ, con biết rồi."

Chợt, từ phía xa xa trên trời, một đạo thân ảnh ngự kiếm nhanh chóng phi tới trước mặt họ. Người này chính là tu sĩ của Thanh Vân Tông đến để đón Ngọc Linh Lung. Sau khi trao đổi vài câu, người nọ đem theo Ngọc Linh Lung lập tức lao nhanh đi mất.

Lúc này, ngồi sau phi kiếm, đôi mắt Ngọc Linh Lung hiện lên vẻ quyết tâm.

"Kiếp này ta nhất định sẽ thành công."

Ngọc Linh Lung không ai khác chính là lão giả Nguyên Anh sắp chết năm nào. 7 năm trước, sau khi lang thang gần 1 năm, Nguyên Anh của hắn nhập vào bào thai của cô bé này rồi thức tỉnh, dung hợp với hồn phách của cô bé vào 2 năm trước. Với kinh nghiệm tu đạo kiếp trước, kiếp này hắn thề sẽ bước tới đỉnh cao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro