Chương 106 : Cái gọi là mỹ nhân kế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Đoan Mộc Lôi Đình lời vừa ra khỏi miệng mới ý thức đến bản thân nói gì đó, vội ho hai tiếng, ra vẻ nghiêm trang nói: "Không sai, ta chính là Đoan Mộc Lôi Đình, là Ưng Dực vương tính khí táo bạo mà vừa rồi ngươi nhắc tới ."



Thủy Y Họa có chút sững sờ, nàng giật mình thực sự , không phải vì thân phận của Đoan Mộc Lôi Đình, mà là Đoan Mộc Lôi Đình thế nhưng dễ tin người như thế , người như vậy căn bản không thích hợp làm nhất quốc chi quân , có lẽ suy nghĩ của Đoan Mộc Toái Phong rất đúng , cho dù Thủy Y Họa thật chán ghét tên biến thái kia



"Thế nào, choáng váng ?" Đoan Mộc Lôi Đình nhìn bộ dạng vô cùng kinh ngạc của tiểu nha đầu không khỏi cười nhếch miệng, tâm tình phiền muộn vừa rồi cũng tiêu tán rất nhiều. Xem bộ dáng ngu si của tiểu nha đầu này trông thật thú vị.



"Ngươi thật là... Đoan Mộc Lôi Đình?" Thủy Y Họa rất phối hợp tiếp tục biểu cảm giả vờ khiếp sợ .



Đoan Mộc Lôi Đình không khỏi vui lên, kiên định gật gật đầu, "Bổn vương chính là Đoan Mộc Lôi Đình, thật hơn trân châu."


Thủy Y Họa trầm mặc , ngoài mặt thoạt nhìn có chút không biết làm sao, kỳ thực trong lòng đang tự hỏi đối sách tiếp theo . Thật lâu sau, nàng bỗng nhiên đứng lên, hướng nam tử trước mắt cúi đầu hành đại lễ.


Đoan Mộc Lôi Đình vừa thấy bộ dạng này của nàng , nhất thời liền hối hận , quả nhiên những người này sau khi biết thân phận của mình , thái độ sẽ trở nên khác nhau rất lớn. Sợ hãi, cung kính , thật không thú vị.


Nhưng Thủy Y Họa hiển nhiên không hành động giống người bình thường , cúi đầu chào xong lại lập tức ngồi về vị trí cũ , vẫn là bộ dáng thoải mái như trước .


"Vừa rồi hành lễ là vì bồi tội cho bản thân ta , không nghĩ tới Vương Gia căn bản không giống như lời đồn đãi , mà là một người tính tình hiền hoà ." Giọng nói ngập ngừng , ánh mắt ảm đạm , " Chuyện gì ta cũng đều nói với ngươi , Vương Gia cũng đã biết ta không có hảo tâm, như vậy muốn chém giết muốn róc thịt tùy tiện Vương Gia , ta chỉ cầu Vương Gia có thể cứu sư huynh ta còn đang ở Hỏa Kỳ vương phủ ."


Đoan Mộc Lôi Đình nhìn bộ dạng không thèm để ý của nàng , nhịn không được cười ra tiếng, " Có ai cầu người như ngươi không ? Người khác đều là quỳ trên mặt đất hoặc nằm sấp xuống , nước mắt nước mũi giàn giụa , ngươi lại thoải mái ngồi ở bên người bổn vương ."


Thủy Y Họa nghiêng đầu liếc hắn một cái, ánh mắt không ngại, nói dỗi : " Ngay cả Đoan Mộc Toái Phong ta đều dám đắc tội, huống chi Vương Gia ngươi. Việc này ngài có giúp hay không, cùng lắm thì ta cùng sư huynh trên đường Hoàng Tuyền gặp lại ."


Đoan Mộc Lôi Đình nhịn không được cười ha ha , "Ai bảo ngươi phải chết? Sư huynh ngươi càng sẽ không chết."


"Vậy ý của Vương Gia là..." Thủy Y Họa sững sờ theo dõi hắn.


" Ý của bổn vương là, bổn vương sẽ giúp ngươi."


"Vì sao? Đôi ta không thân chẳng quen." Thủy Y Họa không hiểu hỏi.


Đoan Mộc Lôi Đình nhìn vào mắt nàng , hừ hừ nói: "Hiếm khi bổn vương nhìn đến tiểu nha đầu thuận mắt , giúp đỡ một chút cũng không có gì không thể."


Dứt lời, đem chuông đồng trong tay ném cho nàng, "Ngươi làm rơi chuông đồng này , trả lại cho ngươi."


Thủy Y Họa đưa tay tiếp được, thiệt tình nói một câu cám ơn.


" Nói vậy chuông nhỏ này hẳn là một đôi đi , tên khắc trong chuông đồng có nghĩa gì , đó có phải là tên của ngươi không ?"


Thủy Y Họa cười nhạt lắc lắc đầu, "Không phải , tên khắc bên trong không phải là tên của ta, mà là tên tự của người trong lòng ta . Nhưng mà , quả thật chuông đồng này là một đôi." Nói xong, liền lấy một cái khác từ trong lòng mình ra , trong lòng chuông kia hiển nhiên cũng có khắc một chữ nữa .


Đoan Mộc Lôi Đình liếc mắt một cái nhìn đến chữ kia , hỏi: "Tên của ngươi có một chữ Họa ? Vậy tên đầy đủ của ngươi là gì?"


"Này... Khuê danh của nữ tử hình như là không thể tùy tiện nói cho nam nhân xa lạ , Vương Gia nếu không chê liền gọi ta là A Thủy đi ."


Đoan Mộc Lôi Đình nhíu mày liếc nhìn nàng, "Thật sự là nữ nhân keo kiệt , chẳng qua một cái tên mà thôi, chẳng lẽ bổn vương biết tên ngươi là gì xong thì sẽ ăn ngươi?"


Thủy Y Họa nở nụ cười , "Trừ bỏ hắn, ta không muốn người khác biết tên thật của ta , bằng không hắn sẽ ghen."


Đoan Mộc Lôi Đình bị nụ cười của nàng làm cho sắp mù mắt , một mặt tiếc hận lắc lắc đầu, nói thầm: "Đáng tiếc , thật vất vả nhìn đến một nha đầu thuận mắt lại là hoa có chủ , nếu không còn có thể nâng lên đến làm nha đầu ấm giường ."


"Trách không được ngươi nhiều năm như vậy vẫn cô đơn một mình ." Thủy Y Họa lườm hắn một cái, hiển nhiên là nghe được hắn vừa rồi nói lảm nhảm.


"Bổn vương như thế nào?" Đoan Mộc Lôi Đình một bộ dạng khiêm tốn lắng nghe .


"Ngươi nếu thực thích một nữ nhân, nên đem tất cả những thứ tốt nhất cho nàng, làm nha đầu ấm giường ? Mệt ngươi nói ra miệng!" Thủy Y Họa lườm hắn một cái , lập tức cười tủm tỉm nói: "Dù sao Ly Ly nhà ta đời này chỉ có một mình ta, hắn nếu dám cưới nữ nhân khác, ta liền chặt đứt hạ bộ của hắn ."


Đoan Mộc Lôi Đình nghe lời nói của nàng kinh hãi rùng mình một cái. Nha đầu kia thật sự là một nữ nhân hung hãn . Từ xưa nam nhân đều là tam thê tứ thiếp , nếu không làm cho nam nhân cưới tiểu thiếp đó là đố phụ.


"Ly Ly nhà ngươi đó là bởi vì nghèo , lấy không nổi nữ nhân khác, cho nên mới hứa hẹn chỉ có một mình ngươi , một khi chờ hắn khá giả , khẳng định sẽ cưới nữ nhân khác." Đoan Mộc Lôi Đình dùng hết sức lực đả kích, dù sao hắn nhìn đến bộ dáng khẳng định của nha đầu kia cũng có chút không thoải mái. Nam nhân kia khẳng định không bằng hắn đi .


Thủy Y Họa phì cười , " Ly Ly nhà ta vàng bạc châu báu cũng nhiều không kém ngươi , chỉ tiếc chúng ta hiện tại ngăn cách , bạc của hắn ta không dùng được, hiện tại ta chỉ là một kẻ nghèo hèn ."


Thanh âm của Đoan Mộc Lôi Đình nhất thời đề cao, "Hắn nếu là một phú gia , vậy thì lại càng dễ phụ ngươi . A Thủy, ngươi thật sự không cần suy xét lại sao ?"


"Suy xét cái gì? Suy xét về ngươi ?" Thủy Y Họa cười. Đứng dậy vỗ vỗ bùn đất dính sau váy , " Nếu Vương Gia đáp ứng sẽ giúp ta, vậy thì hãy thực hiện lời hứa đi."


Đoan Mộc Lôi Đình thở dài, dẫn nàng đi thư phòng của mình , Thủy Y Họa dẫn theo A Phúc , trên đường hấp dẫn ánh mắt của không ít người .


" Cứ như vậy công khai đi vào thư phòng của Vương Gia , thật sự không có vấn đề gì chứ ?" Thủy Y Họa tò mò hỏi.


Đoan Mộc Lôi Đình cười lạnh , " Trong phủ của bổn vương đã sớm có cơ sở ngầm của nhị ca , hành động của ngươi làm sao mà thoát được ánh mắt bọn họ . Bổn vương liền quang minh chính đại làm cho bọn họ xem." Thư phòng của Ưng Dực vương cách phòng ngủ không xa, chỉ cách có một cái hành lang .


Trước mặt Thủy Y Họa , Đoan Mộc Lôi Đình nhanh chóng lấy ra hai cuốn sổ bìa màu vàng từ trong hộc tối ra , chỉ nhìn bề ngoài, hai cuốn sổ giống nhau như đúc nhưng xem bên trong nội dung lại không quá giống nhau.


Chọn một cuốn trong đó rồi ném cho Thủy Y Họa, Đoan Mộc Lôi Đình cười đến không có ý tốt , " Nếu nhị ca muốn lấy danh sách quan viên của ta , ta đây liền như ý của hắn . Ngươi đem này đưa cho hắn, trong khoảng thời gian ngắn hắn tuyệt đối sẽ không nghi ngờ, ngươi liền thừa dịp này , mang theo sư huynh nhanh chóng rời khỏi Hoàng Thành."


Thủy Y Họa tuy rằng không biết bên trong cất giấu cái gì , nhưng thấy Đoan Mộc Lôi Đình chắc chắn như vậy , nói vậy danh sách này trong thời gian ngắn quả thật có thể lừa được Đoan Mộc Toái Phong .


"Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, nếu về sau chúng ta gặp lại, nếu ta có thể giúp được gì , ta nhất định tận lực ." Thủy Y Họa vừa nói vừa đem cuốn sổ nhét vào trong lòng .


Đoan Mộc Lôi Đình cười khổ nói: "Nên tạ là bổn vương mới phải , đây là lần đầu tiên bổn vương có thể nói chuyện thoải mái với người khác như thế , loại chuyện như vậy đối bổn vương mà nói quả thực là một loại xa xỉ."


Thủy Y Họa than nhẹ trong lòng , "Đoan Mộc Lôi Đình, tuy rằng gặp ngươi thời gian không lâu , nhưng ta cảm thấy ngươi là một người tính tình thẳng thắn, đáng giá kết giao . Đứng trên lập trường của bằng hữu thì ta thực không hy vọng ngươi đi tranh đoạt vương vị. Trong thời kì thái bình ngươi có lẽ có thể làm một người đứng đầu nhưng là ở loạn thế ngươi tuyệt không thích hợp vị trí này."


Đoan Mộc Lôi Đình lẳng lặng nhìn nàng một lát, có chút bất đắc dĩ cười, " Chuyện đó bổn vương đều biết , chính là bổn vương tên đã bắn ra , quay đầu không được , hơn nữa thủ hạ của bổn vương rất nhiều tướng sĩ trung tâm , liền tính vì bọn họ bổn vương cũng muốn tiếp tục đi trên con đường đó ." Nói đến đây , hơi ngừng lại, "Nếu cuối cùng bổn vương thua, chỉ có thể hy vọng Đoan Mộc Toái Phong nể tình huynh đệ trước kia , đối xử tử tế với thủ hạ của bổn vương ."



Thủy Y Họa hơi hơi nhíu mày, Đoan Mộc Lôi Đình là khuyên không được , chỉ hy vọng hắn ngày sau có thể có kết cục tốt.


Mỗi người đều có mục tiêu cần theo đuổi , Đoan Mộc Lôi Đình như thế, chính nàng cũng vậy .


"Đoan Mộc Lôi Đình, chính ngươi bảo trọng, chúng ta sau này còn gặp lại."


Đoan Mộc Lôi Đình thấy nàng muốn đi, vội vàng kéo nàng quay lại , " Ngốc , ngươi định cứ như vậy mà đi ? Ngươi nghĩ người của Đoan Mộc Toái Phong ăn cơm trắng sao?"


Thủy Y Họa trừng mắt nhìn, " Nếu không đi , vậy còn muốn như thế nào?"


Đoan Mộc Lôi Đình đỏ bừng mặt, ghé sát vào bên tai nàng thấp giọng thì thầm một câu .


Thủy Y Họa nghe xong suýt chút tát cho một cái, hung hăng liếc mắt lườm hắn , "Đoan Mộc Lôi Đình! Mệt ngươi nghĩ ra, muốn kêu ngươi kêu! Lão nương mặc kệ !"


Đoan Mộc Lôi Đình xì một tiếng , "Ngươi cho là bổn vương để ý ngươi, không phải là giả vờ sao , ngươi không kêu ta kêu ."


Hắn ho nhẹ hai tiếng, ngẩng cổ kêu lên, "Ừm ... Ai ... Thật là thoải mái , mỹ nhân da thịt của nàng thật mềm mại , làm gia yêu thích không buông tay, ừm... a..."


Thủy Y Họa trợn mắt há hốc mồm mà nghe hắn mặt không đổi sắc kêu ra nhiều âm thanh dâm đãng thế này , nổi lên một thân nổi da gà.


Sau khi kêu vài tiếng , Đoan Mộc Lôi Đình một cước đá văng cái ghế, chế tạo ra các loại thanh âm ái muội chọc người mơ màng ...  

   Thủy Y Họa nhìn hắn tự biên tự diễn , nhịn không được cười ha hả . Đoan Mộc Lôi Đình học của ai không biết , kỹ thuật diễn cũng quá kém đi .



"Ai nha, gia, ghét thế , ngươi nhẹ chút , làm đau ta rồi..." Trong phòng bỗng nhiên truyền tới âm thanh ngọt ngấy .



Đoan Mộc Lôi Đình đang nói chợt im bặt , bên tai bắt đầu đỏ lên.



"Kêu lâu như vậy được chưa?" Thủy Y Họa thấp giọng hỏi.



" Chờ một chút, bổn vương mạnh mẽ như thế , làm sao có thể kêu thời gian ngắn vậy." Đoan Mộc Lôi Đình lập tức nói.



"Vậy Vương Gia ngài vất vả rồi, tiếp tục đi." Thủy Y Họa tìm cái ghế ngồi xuống.



Đoan Mộc Lôi Đình: "..."



Khoảng nửa canh giờ sau, Đoan Mộc Lôi Đình miệng đắng lưỡi khô liên tục uống vài ly trà .



Thủy Y Họa cười tủm tỉm , hai tay ôm ngực dựa vào một bên cửa đứng xem , nói: "Thật sự là vất vả Vương Gia , tiểu nữ tử không gì báo đáp."



"Hừ, ngươi có biết là tốt rồi. Được rồi , ngươi hiện tại có thể đi rồi."



Thủy Y Họa lại cảm tạ câu, xoay người định mở cửa.



Phía sau Đoan Mộc Lôi Đình lại bỗng nhiên gọi nàng lại , đợi đến khi người quay đầu nhìn hắn , hắn lại nói không nên lời . Thật lâu sau, môi hắn mấp máy vài cái, nói khẽ: "Nếu như có một ngày, bổn vương chính là nói nếu, tuyệt đối không phải nguyền rủa ngươi . Nếu như có một ngày tên kia phụ ngươi, mà bổn vương vẫn còn sống , ngươi hãy đến tìm bổn vương , bổn vương nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi ."



Thấy nàng sững sờ nhìn chằm chằm bản thân, Đoan Mộc Lôi Đình thấp giọng bồi thêm một câu, "Bổn vương giống như thích ngươi rồi..."



Lời vừa dứt, không chỉ là mặt, toàn bộ cổ đều đỏ hồng .



Thủy Y Họa cười khẽ , "Tuy rằng khả năng này cực kỳ nhỏ, nhưng ta vẫn muốn cám ơn ngươi. Đoan Mộc Lôi Đình, ngươi là người tốt, nhất định phải còn sống. Còn có... Tên thật của ta là Thủy Y Họa."



Nói xong câu này, nàng không lại lưu lại, xoay người liền rời khỏi thư phòng, một đường ra phủ.



Đoan Mộc Lôi Đình ngẩn người nhìn thư phòng vắng vẻ , một lúc lâu sau mới than nhẹ một tiếng , lẩm bẩm: "Sóng nước xao động mặt Tây Hồ, người đi mang một giấc chiêm bao . Trong họa giai nhân cười ... Thủy, Y, Họa, hóa ra nha đầu kia tên thật là Thủy Y Họa .. Thật sự là cái tên rất hay."



Nếu có thể sớm gặp được nàng thì tốt rồi. Ý nghĩ vừa xuất hiện , Đoan Mộc Lôi Đình liền nở nụ cười khổ, cho dù sớm gặp được thì phải làm thế nào đây, chính hắn tình cảnh đều như vậy , lại làm sao có thể quyết định tương lai bản thân .



Hết thảy chẳng qua là người ngốc nói mơ mà thôi ...



Hỏa Kỳ vương phủ.


Đoan Mộc Toái Phong xem cuốn sổ Thủy Y Họa lấy đến , ánh mắt càng lúc càng sáng .



Sau khi đọc xong , bốp một tiếng, hắn gấp cuốn sổ lại , ánh mắt sáng quắc nhìn Thủy Y Họa, " Mới có một ngày , ngươi như thế nào làm được?"



Thủy Y Họa trong lòng cười lạnh, biết rõ còn cố hỏi, cơ sở ngầm của ngươi ở Ưng Dực vương phủ chẳng lẽ bất tài?



Tuy rằng nghĩ như vậy , ngoài mặt vẫn là trả lời khách khí : "Dùng chút thủ đoạn."



"Mỹ nhân kế sao?" Đoan Mộc Toái Phong hơi hơi nhếch miệng, hơi có chút trào phúng nói: "Ngươi cùng ca ca ngươi thật đúng là giống nhau , dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Thân là nữ nhân, ngay cả danh dự cũng không cần sao?"



Thủy Y Họa liếc hắn một cái, cười nhạo nói: "Đây không phải là do Vương Gia ngài ban tặng sao, dân nữ ngay cả danh dự đều có thể không cần, mong rằng Vương Gia thực hiện lời hứa, thả ta cùng Bắc Đường đại ca rời đi."



"Đây là tự nhiên." Đoan Mộc Toái Phong ứng thừa nói, trong mắt khinh thường đã không che không giấu.



Trước khi đi, Thủy Y Họa nhìn lướt qua bàn tay thon dài trắng nõn của Đoan Mộc Toái Phong , trong giây lát liền hiểu được bản thân vì sao cảm thấy người này quen mặt rồi. Ban đầu ở trên bữa tiệc trong hoàng cung Tuyết Ly , Đông Diệu sứ thần mặt đen tay trắng không phải là Đoan Mộc Toái Phong này sao!



Buồn cười, vì tìm hiểu tin tức mà có thể cải trang , còn lấy thân phận sứ thần tiến vào hoàng cung Tuyết Ly , đến cùng ai mới là người dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào đây .



Nàng không biết vì sao Đoan Mộc Toái Phong không có nhận ra nàng, lúc trước nàng ở trong yến hội cũng nói qua với hắn mấy câu . Sau này chỉ có thể quy cho Đoan Mộc Toái Phong khinh thường nữ nhân . Năm đó trong yến hội ở hoàng cung Tuyết Ly , chỉ sợ Đoan Mộc Toái Phong đem lực chú ý tập trung vào trên người vài đối thủ mạnh mẽ , như Thượng Quan Huyền Minh và Lê Tử Ngọc, nơi nào để ý tới tiểu nữ tử thân danh hỗn độn như nàng . Hiện tại, vì chuyện này mà Thủy Y Họa cảm thấy vô cùng may mắn.



Đoan Mộc Toái Phong thưởng cho Thủy Y Họa năm trăm lượng làm lộ phí đi đường . Nếu là người có cốt khí sẽ cự tuyệt không thu, nhưng là Thủy Y Họa từ trước đến nay không thể ngoảnh mặt làm ngơ khi nhìn thấy bạc , đem năm trăm lượng bạc nhét hết vào trong gói đồ của bản thân .



"Đa tạ Vương Gia ban ân, hi vọng chúng ta không bao giờ gặp lại." Thủy Y Họa ôm quyền hướng về phía Đoan Mộc Toái Phong đứng ở phía xa , sau đó cùng Bắc Đường Liệt giục ngựa đi , hai con ngựa này cũng là thù lao do Thủy Y Họa thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ .



Dọc theo đường đi, Bắc Đường Liệt không nói tới một chữ, mãi cho đến khi hai người an toàn ra Hoàng Thành.



"Tiểu sư muội, ngươi đến cùng làm cái gì, trong lúc vô tình ta nghe được có người chửi bới danh dự của ngươi , nói ngươi..."



"Nói ta sử dụng mỹ nhân kế đối Ưng Dực vương , cho nên mới lấy được vật Đoan Mộc Toái Phong cần tìm?" Thủy Y Họa chợt nhíu mày, liếc xéo Bắc Đường Liệt.



Bắc Đường Liệt thản nhiên cười, "Ta biết những chuyện đó không có thật , ta chỉ tò mò muội như thế nào mà giấu được cơ sở ngầm của Hỏa Kỳ vương ."



"... Bởi vì ta gặp được một tên đại ngốc, khà khà..."



Bắc Đường Liệt: "..."



"Sư muội, lúc ta ở Hỏa Kỳ vương phủ có làm một chuyện xấu, muội tuyệt đối không thể nói với sư phụ ."



"Hả ? Liệt sư huynh còn có thể làm chuyện xấu?" Thủy Y Họa cười nói.



"Ta ở Hỏa Kỳ vương phủ vụng trộm thả hai cái dẫn hỏa cổ ..."



"Phốc ~ khà khà ha... Sư huynh, huynh rất đẹp trai !"



Lúc này Hỏa Kỳ vương phủ hỗn loạn không chịu nổi.



"Cháy rồi , người tới mau dập lửa , đi sương phòng dập lửa di - -" thị vệ đầu tiên phát hiện sương phòng cháy lập tức kêu to lên.



Hỏa Kỳ vương phủ đề phòng sâm nghiêm lần thứ hai đã xảy ra hỏa hoạn .



Đoan Mộc Toái Phong nhìn chằm chằm đống phế tích sau khi dập lửa , ánh mắt càng ngày càng lạnh . Tuy rằng hắn không biết vì sao sương phòng bỗng nhiên cháy, nhưng hắn khẳng định có người cố tình làm như vậy . Lần trước người phóng hỏa còn chưa tìm được, lúc này lại xuất hiện thêm một người nữa , thực sự coi thường Hỏa Kỳ vương hắn như vậy sao!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro