Chương 143: Cổ họa tề tụ, bảo tàng hiển lộ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Nam tử đội mặt nạ màu đỏ tinh xảo một đôi mắt lạnh đảo qua Bánh Bao Nhỏ đáng yêu , ngắm tới bàn tay của Bánh Bao Nhỏ bị móng vuốt của Văn Nhân Lưu bao trùm . Cuối cùng dừng ở trên người Văn Nhân Lưu , hàn quang bắn thẳng đến.


"Lưu công tử cẩn thận!" Kim sư phụ hét lớn một tiếng, lắc mình tới, một quyền đánh về phía nam tử áo đỏ .


Nam tử áo đỏ nghiêng người né tránh, nguy hiểm híp híp mắt. Đây là người nào ? Không nghĩ tới người này nội lực thâm hậu như thế , một quyền này nếu là thật sự đánh vào trên thân hắn, hắn sẽ ăn không ít đau khổ.


Chỗ nam tử áo đỏ đứng phát ra phịch một tiếng, một chiếc ghế gỗ đằng sau đã bị một quyền của Kim sư phụ làm cho tan xương nát thịt.


"Tiêu Dao cung Quỷ Sát Huyết Tôn?"


Kim sư phụ thay đổi bộ dạng ngơ ngác ngày thường , ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm nam tử áo đỏ trước mắt , nói chuyện khẩu khí đã tiếp cận khẳng định.


Áo đỏ rồi mặt nạ đỏ , đúng là trên giang hồ người người kính sợ Tiêu Dao cung Quỷ Sát Huyết Tôn.


Trên giang hồ có rất ít người nhìn đến bộ mặt thật của Quỷ Sát Huyết Tôn , nghe nói liền ngay cả những người trong Tiêu Dao cung đều không rõ ràng tôn thượng bọn họ trưởng thành bộ dáng gì . Nhưng là, Kim sư phụ theo khí tràng của nam tử này đã nhìn ra, người này là Quỷ Sát Huyết Tôn không thể nghi ngờ.


Văn Nhân Lưu chưa thấy qua bộ dạng cảnh giác như vậy của Kim sư phụ, trong lúc nhất thời ánh mắt nhìn về phía nam tử áo đỏ cũng trở nên lạnh lùng sắc bén .


Tiêu Dao cung Quỷ Sát Huyết Tôn? Tuy rằng hắn thân ở triều đình, nhưng là chuyện trên giang hồ hắn cũng không phải không biết .


Rất sớm trước kia hắn liền tò mò Tiêu Dao cung là làm cái gì, nhưng là phái người đi ra điều tra không người nào tìm được đáp án ,  đó cũng là giáo huấn làm cho hắn không dám dễ dàng lại phái người điều tra chuyện về Tiêu Dao cung , miễn cho tiền mất tật mang. Nhưng là, có một việc có thể khẳng định, Tiêu Dao cung không là người bình thường có thể dễ dàng trêu chọc.

Cơ Mộc Ly mắt hơi hơi nheo lại, không nói hai lời liền cùng Kim sư phụ đánh lên.


Hắn không nghĩ tới Kim sư phụ thế nhưng như vậy khó đối phó, nói vậy bản thân là gặp Thế Ngoại Cao Nhân rồi. Tuy rằng đối phương võ công cao cường, nhưng là hắn từ tu tập bí kíp mà Hiên Viên U Băng cho hắn , võ công tiến rất xa, muốn còn hơn Kim sư phụ cũng không tính vấn đề lớn . Chẳng qua muốn trong khoảng thời gian ngắn bắt hắn liền có chút khó khăn rồi.


Xem xét chuẩn một khắc Kim sư phụ thất thần , Cơ Mộc Ly tung một chưởng bổ về phía Văn Nhân Lưu.


Lê Tử Ngọc kinh hô một tiếng, hận không thể thay Văn Nhân Lưu đỡ một chưởng này. Chẳng qua hắn lo lăng cũng là dư thừa, Văn Nhân Lưu tuy rằng không là đối thủ của những người này , nhưng là người trong hoàng thất thuở nhỏ tập võ, né tránh một chưởng cũng không khó.


Mà Cơ Mộc Ly cũng không nghĩ thật muốn mạng của hắn, hắn chỉ tranh thủ lúc Văn Nhân Lưu tránh đi một chưởng này túm lấy Bánh Bao Nhỏ mắt đang lấp lánh xem hắn . Rồi sau đó hóa thành một cơn gió , bay nhanh biến mất ở trước mặt mọi người .


Kim sư phụ đề khí sẽ bay ra ngoài đuổi theo , Lê Tử Ngọc vội vàng hô lên , "Kim sư phụ chớ đuổi, cẩn thận là kế điệu hổ ly sơn!"


Hiện thời thái tử điện hạ an toàn mới là quan trọng nhất, đây cũng là nguyên nhân Lê Tử Ngọc sẽ cùng Văn Nhân Lưu đi ra du ngoạn , hắn phải cam đoan thái tử an toàn, cứ việc hắn biết thái tử điện hạ đều có đối sách vạn toàn .


Kim sư phụ bước chân dừng lại, lập tức quay người trở về.


Diệp Tùy Trang có chút không đành lòng, lẩm bẩm hỏi, "Nhưng là tiểu gia hỏa bị người bắt đi , chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy ngồi xem mặc kệ?" Bánh Bao Nhỏ vẫn gọi hắn Diệp thúc thúc , vạn nhất xảy ra chuyện gì... Hắn đều không dám nghĩ tiếp. Quỷ Sát Huyết Tôn thích giết tàn nhẫn, hắn vì sao phải bắt đi tiểu gia hỏa?


Băt đầu từ lúc Quỷ Sát Huyết Tôn xuất hiện thì sắc mặt Văn Nhân Lưu vẫn luôn ngưng trọng , thấy hắn bắt đi Tiểu Tinh Tinh , ánh mắt càng là lạnh lùng sắc bén.


Nghe được lời nói của Diệp Tùy Trang , ánh mắt đảo qua mấy người, thản nhiên nói: "Tinh nhi sẽ không xảy ra chuyện gì, người nọ là phụng mệnh người kia mang Tinh nhi trở về." Ngừng một lúc , thanh âm trầm xuống, "Chính là bản cung nhưng lại không biết, ngay cả Tiêu Dao cung Quỷ Sát Huyết Tôn đều sẽ nghe lệnh Viêm Đạm vương."


Lê Tử Ngọc nghe vậy ánh mắt chợt lóe, trong lòng đã có đoán. Tuy rằng hắn tinh thông mưu tính, nhưng là hắn bản thân có một khuyết điểm rất lớn , thì phải là trí nhớ của hắn không tốt . Trí nhớ kém không phải là xem văn nhớ thơ , mà là mặt người . Nếu là chỉ thấy người nọ một hai lần, trong đầu hắn rất ít khi có thể lưu lại bộ dáng người nọ , nhưng là có một ngoại trừ, thì phải là Viêm Đạm vương Cơ Mộc Ly .


Lúc trước Lam Đằng mượn cớ xem họa , mời ba nước khác đến Lam Đằng làm khách , Hỏa Vũ thì có Viêm Đạm Vương và quốc quân Cơ Văn kỳ, cũng tức Nho Vương trước đây .


Trừ bỏ hoàng thượng tổ chức hai lần đại yến, Viêm Đạm Vương Cơ Mộc Ly cùng Nho Vương Cơ Văn Kỳ rất ít ra khỏi hành cung . Cho nên hắn tổng cộng cũng gặp qua Cơ Mộc Ly hai lần.


Nam nhân kia diện mạo tuấn mỹ, giống như tiên lại giống như yêu thật sự làm cho người ta khó có thể quên . Cho nên Văn Nhân Lưu hơi đề tỉnh hắn liền hiểu được , khuôn mặt của Tiểu Tinh Tinh vừa thấy có tám chín phần giống Viêm Đạm Vương Cơ Mộc Ly ! Mà chỉ có duy nhất ánh mắt thì mười phần giống mẫu thân Thủy Y Họa của hắn - - nữ nhân kia có thể được cho thông minh lại giảo hoạt !


"Lưu công tử, Tinh Tinh hắn chính là con trai của Hỏa Vũ Viêm Đạm Vương Cơ Mộc Ly cùng Tuyết Ly Phủng Nguyệt Công chúa Thủy Y Họa ?" Lê Tử Ngọc trầm sắc, vài câu đã tiếp cận với khẳng định rồi.


Không sai được, con trai của hai người này năm nay cũng phải hơn hai tuổi , mà tiểu gia hỏa trong miệng ba tuổi chỉ sợ là tuổi mụ, trên đời này cũng tìm không ra người tương tự hai người như vậy rồi. Hắn nguyên bản còn đang suy nghĩ, đứa nhỏ thông minh đáng yêu này là con nhà ai , cũng không tưởng là con trai của kình địch Viêm Đạm vương .


Lam Đằng cùng Hỏa Vũ sớm hay muộn sẽ giao chiến, không là hiện tại cũng là lúc sau.


Văn Nhân Lưu tuy rằng không có cấp ra đáp án chính xác , nhưng là Lê Tử Ngọc nhìn ánh mắt của hắn đã biết rõ sự thật . Hắn tuyệt đối không nghĩ tới, Văn Nhân Lưu ngay từ đầu đã biết thân phận đứa nhỏ , xong ... Còn nhận thức làm con nuôi ? Thật không hiểu, thái tử điện hạ lại đang tính kế gì rồi.


Một bên Diệp Tùy Trang nghe được không hiểu ra sao, Tiểu Tinh Tinh tiểu gia hỏa kia là con trai của Viêm Đạm Vương và Phủng Nguyệt Công chúa ? ! Thái tử điện hạ ngay từ đầu đã biết ?


Diệp Tùy Trang luôn luôn không hiểu nổi suy nghĩ của Văn Nhân Lưu . Giống như là Tuyết Ly cùng đông Diệu khai chiến, Hỏa Vũ cho Tuyết Ly mượn ba vạn binh mã , mà Lam Đằng lại án binh bất động. Rất nhiều triều thần đề nghị hoàng thượng đánh lén Hỏa Vũ , thái tử điện hạ lại cực lực phản đối việc này. Rất nhiều người đều đoán không ra thái tử tâm tư, chỉ có hoàng thượng Văn Nhân Dịch cùng hắn tâm ý tương thông, luôn luôn không có phái binh tấn công Hỏa Vũ .

Rất nhiều đại thần thở dài, tự xưng bỏ lỡ tốt nhất thời cơ tấn công , nhưng là Văn Nhân Dịch cùng Văn Nhân Lưu lại không cho là đúng.


"Lưu công tử, trong lòng ngươi đến cùng là nghĩ như thế nào? Biết rõ tiểu gia hỏa kia là con trai của địch nhân , ngươi còn ... Còn như vậy thâu tâm đào phổi đối hắn?" Diệp Tùy Trang là người thẳng tính, nhịn không được hỏi ra trong lòng nghi vấn.


Lê Tử Ngọc nghe vậy cũng nhìn đi qua, chờ hắn trả lời .


Văn Nhân Lưu chính là cầm lấy một khối huyết ngọc trên bàn thưởng thức, qua một lúc sau, khóe miệng đột nhiên giương lên, cười nhẹ nói: "Không vì sao, chính là đơn thuần cảm thấy đứa nhỏ này khiến người thích ."


Diệp Tùy Trang cùng Lê Tử Ngọc nghe được không nói gì. Văn Nhân Lưu là một người tính toán cẩn thận , làm cho bọn họ tin tưởng người này chính là đơn thuần lấy lòng con của địch nhân , so tin tưởng nước sông chảy ngược còn muốn nan.


"Người đi tìm hiểu Bạch Ly khi nào thì trở về?" Văn Nhân Lưu bỗng hỏi một câu.


"Sẽ nhanh trở lại phục mệnh thôi ." Diệp Tùy Trang trả lời.


Cơ Thần Tinh bị bắt đi lúc này hai mắt đầy sao nhìn chằm chằm nam tử áo đỏ mang theo hắn . Vừa rồi người này sử xuất công phu thật đẹp mắt , nếu có thể cùng hắn bái sư học nghệ thì tốt rồi.


Cơ Mộc Ly hoàn toàn không biết nhi tử nhà mình đã đánh chủ ý lên hắn , mang theo hắn một đường Phi Diêm Tẩu Bích, cho đến khi tiến nhập một nhà khách sạn cách khá xa .


Trong phòng khách , nam tử áo xanh đội mặt nạ màu xanh tinh xảo , hơi có chút sốt ruột đi qua đi lại , nhìn thấy Quỷ Sát Huyết Tôn cùng với tiểu nhân trong tay hắn , mới thở ra .


"Tôn thượng, người đã trở lại, thuộc hạ còn đang suy nghĩ, ngài nếu không trở lại, thuộc hạ liền mang theo Quỷ Sát quân vây quanh khách sạn này ." Thanh Long lập tức tới nghênh tiếp, còn chưa đi gần, giữa không trung liền có một vật bóng đen bị ném đến , Thanh Long sợ tới mức vội vàng tiếp được, mắt mang khiển trách nhìn Quỷ Sát Huyết Tôn liếc mắt một cái.


Cơ Thần Tinh đối với hành vi ném bản thân của cao nhân có chút bất mãn, nhưng là hắn hạ quyết tâm muốn nhận thức sư phụ . Cho nên chỉ mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, một tiếng không kêu , kết quả rơi thẳng xuống đất lọt vào trong lòng nam tử áo xanh kia .


Hả ? Đây là hương vị gì ? Rất quen thuộc !


Bánh Bao Nhỏ vội vàng ôm cổ Thanh Long , mặt tròn mũm mĩm vội vàng tới gần dùng sức ngửi ngửi, lập tức hai mắt sáng ngời, thốt ra, "Lăng thúc thúc!"


Đông Phương Lăng nhất thời không chú ý, thế nhưng theo bản năng ai một tiếng, kết quả mới xuất khẩu liền ngây ngẩn cả người. Xú tiểu tử! Cư nhiên nhận ra hắn rồi !


"Tiểu quỷ, ngươi loạn gọi cái gì, ta mới không phải Lăng thúc thúc!" Đông Phương Lăng liếc nhìn ánh mắt lạnh của Cơ Mộc Ly , lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt.

"Hu hu... Lăng thúc thúc, ngươi thế mà không tiếp thu Tinh Tinh , hu hu hu... Ngươi thật nhẫn tâm, mệt Tinh Tinh vài ngày nay luôn luôn nhớ tới ngươi, ngươi vậy mà lại không cần Tinh Tinh nữa ..." Bánh Bao Nhỏ miệng mở ra , nói khóc liền khóc, bộ dáng miễn bàn có nhiều ủy khuất , nhìn xem Đông Phương Lăng trong lòng tội ác tăng mười phần, hận không thể tự nhảy vào hố phân.


Đông Phương Lăng cũng không quản chuyện Cơ Mộc Ly căn dặn , lập tức liền nhỏ giọng nhẹ dỗ , "Tinh Tinh ngoan , Lăng thúc thúc đang làm chuyện quan trọng , không thể lộ ra thân phận . Cho nên Tinh Tinh muốn giả vờ như không biết Lăng thúc thúc, hiểu không?"


"Tinh Tinh ở trong mắt Lăng thúc thúc dĩ nhiên là người ngoài ?" Khóe mắt Bánh Bao Nhỏ rớt xuống hai giọt nước mắt to như hai hạt đậu .


Đông Phương Lăng vội vàng sửa miệng, "Tinh Tinh đương nhiên không là người ngoài ! Lăng thúc thúc chỉ thích Tinh Tinh thôi !"


Bánh Bao Nhỏ vừa nghe lời này, nhất thời mặt mày hớn hở, hôn bẹp một cái vào trên mặt Đông Phương Lăng .


Đông Phương Lăng trong lòng vui mừng mà nói: Tiểu hài tử chính là dễ dụ.


Nhưng là, hắn nào biết đâu rằng Bánh Bao Nhỏ là trong lòng có tính toán khác.


Vụng trộm xem xét vị thúc thúc áo đỏ liếc mắt một cái, Bánh Bao Nhỏ để sát vào bên tai Đông Phương Lăng , nhẹ nhàng mà nói: "Lăng thúc thúc, vị thúc thúc áo đỏ kia là loại người nào vậy ?"


Đó là cha ngươi ! Đông Phương Lăng ở trong lòng cười nói. Gia chỉ sợ là muốn tức chết rồi, tiểu gia hỏa này vừa nhìn là nhận ra bản thân, nhưng là làm thân cha xách theo một đường, tiểu gia hỏa lại không nhận ra đến!


Kỳ thực, Cơ Thần Tinh có thể nhanh như vậy nhận ra Đông Phương Lăng, chủ yếu là vì Đông Phương Lăng thường xuyên ôm hắn .


Đông Phương Lăng bởi vì hàng năm đều tiếp xúc với thảo dược, trên người liền có mùi thơm của dược thảo , Cơ Thần Tinh cái mũi nhỏ thật sự rất thính , sớm quen thuộc , cho nên lúc ngửi được hương vị quen thuộc , hắn lập tức liền xác định thân phận của Đông Phương Lăng .


Nhưng Cơ Mộc Ly lại không giống như thế , số lần hắn ôm thân nhi tử ít đến thảm thương , lại không dùng hương nhang gì , Cơ Thần Tinh nhất thời thật đúng không nhận ra hắn.


Gương mặt Cơ Mộc Ly dưới mặt nạ màu đỏ không cần xem cũng biết là đen xì . Đông Phương Lăng cười trộm với Bánh Bao Nhỏ trong lòng nói: " À , vị thúc thúc áo đỏ đó hả . Là người mà Lăng thúc thúc muốn nghe theo ."


Đôi mắt to tròn linh động của Bánh Bao Nhỏ đảo một vòng , ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói: "Lăng thúc thúc, ngươi hiện tại đây là một lòng hầu hai chủ sao? Nếu bị phụ thân biết đến , ngươi sẽ chịu không nổi á ~ "


Đông Phương Lăng nhất thời ngây ngốc, xú tiểu tử đây là ý tứ gì ? Thế nào lời này nghe có điểm không có hảo ý .


Quả nhiên, câu tiếp theo của tiểu gia hỏa làm Đông Phương Lăng nghẹn họng .


"Lăng thúc thúc nếu thuyết phục vị thúc thúc áo đỏ kia thu Tinh Tinh làm đồ đệ, Tinh Tinh nhất định sẽ thay Lăng thúc thúc thu miệng lại , bằng không, hừ hừ ~ "

Hai chữ hừ hừ ý tứ uy hiếp rõ ràng , Đông Phương Lăng thật muốn một tay hất xú tiểu tử này văng ra.


Vậy mà dám uy hiếp hắn? Quả thật là to gan !


Tuy rằng Cơ Thần Tinh nói rất nhỏ , nhưng là Cơ Mộc Ly đứng cách đó vài bước vẫn là một chữ đều nghe không xót , lúc này ở trong lòng cười ha hả: Xú tiểu tử, cư nhiên hiểu được uy hiếp Lăng thúc thúc vì bản thân mưu hoa, không hổ là con trai của Cơ Mộc Ly ta , đủ vô sỉ đủ giảo hoạt!


"Tiểu gia hỏa, muốn bái ta làm thầy phải tỏ rõ thành ý của ngươi ." Nam tử đội mặt nạ nhìn Bánh Bao Nhỏ nhếch môi cười .


Bánh Bao Nhỏ nghe vậy mắt sáng ngời, lập tức lại bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, không khỏi kêu rên một tiếng, "A a a a - - Lăng thúc thúc, gói đồ của ta lại để ở chỗ cha nuôi rồi !"


Kết quả là , Cơ Mộc Ly nghe đến hai chữ cha nuôi , biểu cảm đắc ý vui mừng lúc trước trong nháy mắt liền biến mất không thấy, toàn bộ mặt đều lạnh xuống.


Về sau một đoạn thời gian rất dài , Bánh Bao Nhỏ biết được sự thật vì học được võ nghệ thượng thừa , thật vô sỉ hướng về phía thân cha làm nũng các kiểu , ý đồ muốn để phụ thân dạy hắn võ công. Nhưng là, bởi vì hắn thân cha là người mang thù , Bánh Bao Nhỏ luôn luôn không có đạt được, mãi cho đến khi mẫu thân của hắn ra tay , bản thân mới rột cuộc kết thúc công cuộc làm nũng , bắt đầu cùng quỷ hẹp hòi cha học võ.


Tự nhiên, này đó đều là nói sau.  

 Thủy Y Họa thắng lợi trở về, trong lòng miễn bàn nhiều vui mừng. Nhưng là khi đi là xuôi gió xuôi nước, cho nên chỉ tốn ba bốn ngày liền đến huyện Lệ ở Đông Diệu . Mà lúc trở về lại hoàn toàn tương phản, bởi vì là đi ngược dòng có đôi khi còn có thể ngược gió , hành trình liền chậm lại, phải mất năm sáu ngày mới hoàn toàn ra khỏi biên cảnh Đông Diệu .


Hơn nữa, Đông Diệu lại không có trực tiếp thông tới kênh đào của Hỏa Vũ , nên trước hết phải quay lại Lam Đằng , tiếp theo lại nghĩ biện pháp đem vàng bạc mang về Hỏa Vũ . Cho nên khi đi dễ dàng khi về thì nan, cũng may nàng đã nghĩ ra đối sách .


Thủy Y Họa thật không ngờ chính là , ba con thuyền của bản thân vừa ra khỏi Đông Diệu không lâu , nàng lại đụng phải thuyền của Diệp Tùy Trang . Hơn nữa, thuyền kia hiển nhiên là đang chờ nàng.


"Bạch công tử, gia chủ ta mời ngươi lên thuyền nói chuyện ."


Thủy Y Họa thật xa liền thấy có người đang tiếp đón nàng, người nọ đúng là hạ nhân lần trước mời nàng lên thuyền .


Ai , dựa vào cái gì ngươi bảo ta đi ta nhất định phải đi đâu. Thủy Y Họa lạnh lùng đảo qua con thuyền bề ngoài phổ thông này liếc mắt một cái.


Mộ Dung Thất cùng Thu Diệp đứng ở phía sau Thủy Y Họa , thần sắc cảnh giác.


"Nếu không phải chủ tử thông minh, sai người mỗi lần kiểm tra khoang thuyền xong đều phải rải lên một tầng phấn trắng , chúng ta cũng không biết có người xâm nhập vào chiếc thuyền thứ hai ." Thu Diệp hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm thuyền lớn cách đó không xa , "Hiện tại xem ra, người âm thầm xâm nhập thật khả năng chính là thuộc hạ của chủ nhân con thuyền kia ."


Mộ Dung Thất sắc mặt có chút đông lạnh, "Là lỗi của ta , lần trước thế nhưng không có nhận thấy được hơi thở của người lạ."


Thủy Y Họa lơ đễnh cười cười, "Tiểu Thất, lần trước không oán ngươi, bọn họ phái ra người ít nhất khinh công ở trên ngươi, lại nói, chúng ta cũng không tổn thất cái gì. Không phải là bị hắn đã biết hàng hóa của ta sao, chỉ cần không gây trở ngại ta, ta cũng nguyện ý cùng Diệp gia ở mặt ngoài giao hảo."


Nói đến đây, Thủy Y Họa ánh mắt chợt lóe, như có thâm ý hơi cong môi, "Cũng không biết, trừ bỏ hắn Diệp Tùy Trang, trên thuyền kia đến cùng còn có đại nhân vật nào?"


Lần trước nàng đi vào nhã gian, bởi vì trong phòng hạ nhân hơi thở nặng nề , nàng chính là mơ hồ nhận thấy được phía sau bình phong giống như có hơi thở của người khác nữa .Cho nên ngay từ đầu nàng liền nghiêng thân mình , vừa chuẩn làm cho người phía sau bình phong không nhìn thấy diện mạo của nàng .


Cho đến sau này nàng trong lúc vô tình nhìn đến bóng đen phía sau bình phong , nàng mới xác định phía sau bình phong quả thật có người , trong lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác không ổn, cùng Diệp Tùy Trang nói chuyện thái độ cũng đổi .


"Vậy ... Chủ tử lần này không tính toán đi?" Thu Diệp nhìn ngó nàng, không xác định hỏi. Y theo sự hiểu biết của nàng đối chủ tử, chủ tử cũng không phải là loại người bị người nắm mũi dẫn đi .


Thủy Y Họa cười nhạo một tiếng, "Đi chứ ngại gì? Lão nương chính muốn biết phía sau Diệp Tùy Trang đến cùng là người nào !"


"Tiểu Thất, lần này ngươi vẫn là ở lại trên thuyền, nhưng đừng tái phạm sai lầm lần trước ."


Mộ Dung Thất gương mặt cức ngắc gật gật đầu.


Thủy Y Họa tiến vào phòng lớn của đối phương ,lúc nhìn đến mấy người bên trong , sắc mặt đột biến.


Nàng mơ hồ dự đoán được có thể là Lê Tử Ngọc, ai đoán thế nhưng lại có cả Thái Tử Văn Nhân Lưu của Lam Đằng !


Lại nghe Văn Nhân Lưu có được bản lĩnh đã gặp qua là không quên được , nàng lại đã từng tham dự yến hội của Lam Đằng .Tuy rằng nàng cải trang thành nam tử, còn cố ý dùng bút chì tô lại lông mày , lấy vải bông quấn eo , nhưng là nếu như Văn Nhân Lưu cẩn thận quan sát, chỉ sợ rất nhanh có thể phát giác ra nàng .


Vừa nghĩ vậy , Thủy Y Họa trong lòng không khỏi căng thẳng, vội nhìn Diệp Tùy Trang ngồi ở bên trái liền ôm quyền, "Diệp huynh, đã lâu không gặp . Chẳng qua tiểu đệ lần này trên đường đã trì hoãn không ít thời gian, thật sự không phương diện cùng Diệp huynh nhiều tán gẫu, tiểu đệ đi trước , ngày khác sẽ tự đến quý phủ bồi tội."


Thủy Y Họa nói xong liền đi ra ngoài. Nếu chỉ riêng là Lê Tử Ngọc, nàng còn có thể chu toàn một phen, nhưng nếu hai con hồ ly ở cạnh nhau , nàng vẫn là trước tránh đi .


Đáng tiếc, có người hiển nhiên không cho nàng cơ hội này.


Phía sau bỗng nhiên vang lên một hồi tiếng cười .


"Bạch công tử làm gì vội vã rời đi, chẳng lẽ Bạch công tử không muốn biết trên thuyền của ngươi thiếu cái gì sao ?"


Thủy Y Họa đột nhiên quay đầu, ánh mắt thẳng tắp chống lại Văn Nhân Lưu. Trong mắt người kia lóe sáng cùng ý cười nhạt nhẽo làm nàng sinh ra ảo giác người này sớm đã biết thân phận nàng .


Mặc kệ Văn Nhân Lưu có nhận ra nàng hay không , nàng cũng phải tiếp tục giả vờ .


"Diệp huynh, không biết hai vị huynh đài này là ?" Thủy Y Họa mang nghi hoặc nhìn về phía Diệp Tùy Trang.


Diệp Tùy Trang cười giới thiệu nói: "Bên người ta vị này là Lưu công tử, ngồi ở bên cạnh hắn là Lê công tử."


Thủy Y Họa nhìn mấy người cười nịnh nói, "Tiểu đệ có thể nhận thức mấy vị công tử, thật sự là tiểu đệ đã tu luyện phúc khí ba đời . Nhưng mà , Lưu công tử mới vừa nói không biết là ý gì?"


Lê Tử Ngọc nhiều xem Bạch Ly vài lần, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, rõ ràng chính là công tử cao nhã không tầm thường . Vì sao lại muốn giả bộ thành bộ dạng tiểu nhân nịnh nọt ? Tuy rằng người trong giang hồ muốn cẩn thận một chút, nhưng là người này cũng quá mức dè dặt cẩn trọng thôi, không khỏi làm cho người ta cảm thấy quá không cốt khí .


Văn Nhân Lưu khóe môi nhếch lên một chút cười nhạt, "Ta chỉ là thay Bạch công tử ngươi lo lắng mà thôi, chẳng lẽ Bạch công tử thật sự không có phát hiện bản thân đã đánh mất gì đó quan trọng sao ?"


Thủy Y Họa đã lười nghe hắn quanh co lòng vòng, cười lạnh một tiếng nói: "Lưu công tử có lời nói thẳng đi, tiểu đệ ta đến cùng là đã đánh mất  cái gì vậy?" Mộ Dung Thất cùng Thu Diệp đã xác nhậnqua, trên ba chiếc thuyền căn bản không mất hàng hóa gì, người trên thuyền cũng không thiếu một ai.

Văn Nhân Lưu hơi giật mình, bất đắc dĩ cười:" Bạch Ly huynh giống như hiểu lầm cái gì, tại hạ chính là đơn thuần tưởng cùng Bạch huynh làm bằng hữu thôi. Lần trước xác thực là ta không đúng, phái người đi lên thuyền của ngươi tìm hiểu tình huống nhưng là tại hạ không có ý khó xử. Bạch huynh kết quả có phải là gạo lương hay không, tại hạ cũng không có để ý".

Thủy Y Họa hơi híp mắt, chờ câu kế tiếp của Văn Nhân Lưu.

"Lần trước Kim sư phụ trong lúc vô ý ở trên thuyền phát hiện một tiểu oa nhi có hành vy lén lút. Đoán hắn có khả năng có toan tính khác, Kim sư phụ liền thuận tiên dẫn người đó trở lại."

Nói đến đây, cố ý nhìn lướt qua vẻ mặt trấn định của Thủy Y Họa, khẽ cười nói:" Tiểu oa nhi khoảng 3 tuổi, tự xưng Tiểu Tinh Tinh, ta coi tiểu gia hỏa này bộ dáng đáng yêu lại nhỏ như vậy, khẳng định không phải có ý xấu gì. Cho nên liền nhận thức hắn làm con nuôi..."

Thủy Y Họa cả trái tim chợt căng thẳng, thùng thùng nhảy dựng, sau này nghe hắn nói nhân thức Tinh Tinh làm con nuôi, mới hơi thở ra lại lập tức sinh lòng cảnh giác.

Tinh Tinh lại trốn ở trên thuyền của nàng? Còn bị người của Văn Nhân Lưu bắt đi rồi hả? Nhưng Văn Nhân Lưu vì sao muốn nói cho nàng, chẳng lẽ Văn Nhân Lưu đã biết thân phân của nàng

Mặc kệ Thủy Y Họa trong lòng sóng to gió lớn như thế nào, ở mặt ngoài vẫn như cũ bất động thanh sắc. Trước lộ ra dấu vết trước hết thua. Hiện tại có một chút là xác định Tiểu Tinh Tinh từng ở trên tay Văn Nhân Lưu.

Văn Nhân Lưu chống lại cặp mắt tối đen không gợn sóng của Thủy Y Họa, trong lòng không khỏi có chút thất bại. Thật sự là một nữ nhân không đơn giản, vì sao hắn không thể sớm gặp?

"Bạch huynh có hứng thú đánh ván cờ với ta hay không?" Văn Nhân Lưu đột nhiên hỏi.

Thủy Y Họa nhìn hắn thật lâu sau khóe miệng, hơi hơi cong lên, "Vui vô cùng". Ta ngược lại muốn nhìn, ngươi đến cùng tính toán điều gì!

Bàn cờ được chế tạo từ ngọc linh lung tốt nhất được hạ nhân mang lên, Văn Nhân Lưu đen quân cờ màu đen đến trước mặt nàng: " Bạch huynh, mời"

Thủy Y Họa mới sẽ không khách khí với hắn, nhặt lên một quân đen dẫn đầu ván cờ.

"Được, rõ ràng" Văn Nhân Lưu khen, một quân cờ trắng sau đó hạ xuống.

Lê Tử Ngọc cùng Điệp Tùy Trang liếc nhau, yên tĩnh bên cạnh xem cờ.

Ngay từ đầu, hai người như là bàng quan, cuối cùng nhưng lại thoáng như đặt mình trong đó, nhìn xem mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Hai người này cờ phong thế nhưng như thế tương tự, thích nhất bức người đến góc chết, đợi đến hoàn hồn là lúc quân cờ đã mất hồi thiên thuật, chỉ còn đường chết. Chỗ khác nhau là Văn Nhân Lưu trọng từng bước đan xen, tiền hô hậu ứng còn nước cờ của Bạch Ly nhìn như lộn xộn, thật sự trong có Càn Khôn, đợi đến lúc phát hiện không thích hợp, quân cờ đã rơi vào cạm bẫy.

Văn Nhân Lưu không khỏi cười khẽ :"Không nghĩ tới tài đánh cờ của Bạch huynh lại cao siêu như thế, ngay cả ta đều suýt chống đỡ không nổi."

Thủy Y Họa thản nhiên nói" Chẳng qua là đặt loạn thôi. Lưu công tử khen trật rồi."

Cứ việc hai người vừa đánh cờ vừa nói chuyện, không để ý thời gian cũng qua nửa canh giờ. Kết quả ở ngoài dự đoán của mọi người nhưng cũng là trong dự đoán của hai người: Hai người hạ thành thế hòa.

Văn Nhân Lưu tâm tình chưa bao giơ thoải mái như vậy, nhưng Thủy Y Họa lại không có tâm tình cùng hắn chu toàn, hiện tại trong đầu nàng toàn bộ là Tiểu Tinh Tinh.

Xú tiểu tử dám theo dõi nàng, nhất định là ngày thường nàng quá chiều hắn rồi! Nhưng là, nàng càng lo lắng an nguy của tiểu Tinh Tinh.

"Bạch huyenh, bàn cờ linh lung này ngươi mang đi đi" Văn Nhân Lưu cười yếu ớt nói, nhìn nàng ánh mắt tình cảm không hề che giấu.

Thủy Y Họa kinh ngạc nhíu mày "Vô công không thụ lộc."

"Ha Ha đây là ta đáp ứng đưa cho Tinh nhi, ta cũng không thể làm người không có chữ tín, làm phiền Bạch huynh đem thứ này thay ta chuyển giao đi"

Thủy Y Họa hai mắt trợn tròn.

Qủa nhiên! Văn Nhân Lưu đã nhìn ra nàng cải trang, càng biết thân phận của nàng!Bằng không vì sao nhờ nàng thay chuyển giao!

"Lưu công tử đã nhờ ta thay chuyển giao bàn cờ linh lung, vậy ngươi cũng biết đứa nhỏ này hắn hiện ở nơi nào?

Thủy Y Họa trong lòng đã đại khái đoán được Tiêu Dao Cung của Cơ Mộc Ly cũng không phải để bài trí, Tinh Tinh không thấy nữa hắn sẽ có động tác, vừa rồi nàng nhất thời nóng vội, lại bị lời nói của Văn Nhân Lưu dẫn đường sai, cho nên không có nghĩ lại.

Văn Nhân Lưu cười mang theo chút đắc ý "Tinh nhi đã bị cha hắn sai người mang về, vừa rồi ta như không nói lời này, Bạch huynh chỉ sợ sẽ không lưu lại, càng sẽ không cùng ta chơi cờ rồi."

Thủy Y Họa không vui nhìn chằm chằm người nam nhân trước mắt này, nhưng rất nhanh liền trấn định lại, mặc kệ thế nào, Tinh Tinh ở tên tay hắn trong khoảng thời gian này không có chịu khổ, hắn cũng không có ý đồ lợi dụng một đứa nhỏ hai ba tuổi làm chuyện gì. Người này nếu không phải ở mặt đối lập, nhưng là một người đáng giao hữu.

"Đúng rồi, còn có gói đồ nhỏ của Tinh nhi, Bạch huynh cũng mang về đi" Văn Nhân Lưu cười yếu ớt nói. Gói đồ nhỏ hắn đã mở ra xem qua, những thứ bên trong khiến hắn dở khóc dở cười. Nhiều độc dược rồi phấn độc lạ các loại, nhiều ngọc bội phỉ thúy bảo bối linh tinh hắn lấy từ trên người hắn như vậy, còn có hai khối vàng Tinh nhi tự mang theo, cùng với mấy cái bánh bị cắn vài miếng.

Hắn hết sức thích tiểu gia hỏa đáng yêu kia.

Thủy Y Họa hướng hắn gật đầu, chưa tính toán cùng hắn thâm giao. Nhưng là, Văn Nhân Lưu hiển nhiên không nghĩ là như vậy.

Lúc Thủy Y Họa cầm lại gói đồ nhỏ và bàn cờ linh lung chuẩn bị rời đi, Văn Nhân Lưu bỗng nhiên gọi nàng lại, tao nhã mà thong thả bước tới trước mặt nàng, cười nói: "Không biết Văn Nhân Lưu ta có tư cách trở thành bằng hữu của Thủy cô nương không?"

Lời này vừa nói ra Lê Tử Ngọc vẫn bàng quan sắc mặt đột biên, lập tức gắt gao nhìn chằm chằm nam tử trước mắt, Điệp Tùy Trang cũng thập phần kinh ngạc, Bạch Ly đúng là nữ nhân?

Thủy Y Họa ánh mắt trầm xuống, Văn Nhân Lưu ngươi đang tính toán gì?

"Lưu công tử nếu không ghét bỏ, tại hạ liền nhận thức người làm bằng hữu" Chính là, bằng hữu cũng có rất nhiều loại, người lúc này là một loại không bắt mắt nhất. Y Họa cong miệng cười.

Nhìn theo Thủy Y Họa rời đi, Văn Nhân Lưu tao nhã hơi cong môi một cái, cười đến ý từ hàm xúc không rõ.

"Tùy Trang" Hắn bỗng nhiên kêu, chậm rì rì phân phó "Là thời điểm nên cấp Đông Diệu đưa chút lương thảo cứu mạng, đến lúc đó đừng quên nhắn dùm ý tứ của bản cung."

"Thuộc hạ tuân mệnh"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro