CHƯƠNG 1-1: Cứu mạng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor & Beta: Vạn Niên Thanh.

Ngoài trời mưa gió, Bạch Dịch ngồi xếp bằng trên giường lớn thuận tay cầm lấy quyển sách ở đầu giường.

Cậu lật vài trang lập tức đầu óc quay cuồng, ai đem loại sách loạn thất bát tao ném vào phòng cậu, không sợ cậu bệnh tim tái phát à?

Miễn cưỡng lật xem vài trang, phát hiện Ngốc Quất bệ hạ trong sách cũng thật thảm, bị người lừa gạt ăn luôn huyết mạch của chính mình, người duy nhất có thể bảo vệ hắn là Hoàng Hậu cũng bị hắn chọc tức mà bỏ đi.

Không có người bảo vệ, kết cục của Quất Miêu bệ hạ so với Tiểu Bạch Miêu càng thê thảm hơn, bị vai chính rút cạn máu một cách tàn nhẫn, thi thể cũng bị vai chính mang đi hầm nhừ rồi ăn lun. Thật sự là thi cốt vô hồn!

Toàn bộ hoàng cung, người bảo vệ Ngốc Quất bệ hạ cũng không ít nhưng lại bị vai chính Nghê Thường dùng thanh âm mê hồn khiến bọn họ đều thành người máu lạnh đứng xem, thật thảm!

Ngoài phòng phong ba bão táp, cây cối lắc lư hỗn loạn trong gió, một đạo tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, nháy mắt trong phòng lâm vào mảnh hắc ám...

Không gian trước mặt tối sầm, lúc Bạch Dịch khôi phục tri giác lại lần nữa, hắn nghe được âm thanh meo meo đáng thương hề hề non nớt lại ủy khuất, chọc người lo lắng!

"Bệ hạ, khẳng định mèo con này không phải con ngài, ngài là một con Quất Miêu không có khả năng sẽ sinh ra một mèo con thuần trắng, nhất định là Hoàng Hậu đã lừa ngài. Ngài lén ăn tiểu bạch miêu này, Hoàng Hậu nhất định sẽ sinh cho ngài một Tiểu Quất Miêu, như vậy Hoàng Hậu sẽ là của ngài, hắn liền không thể rời khỏi ngài..." Nghê thường thanh âm dụ hoặc nháy đôi mắt to vô tội hướng tới Quất Miêu bệ hạ.

Nhìn Quất Miêu một hồi lâu đều không có động tĩnh, Mạc Vân Hi bên cạnh có chút không kiên nhẫn ngồi xổm xuống nói: "Nghê Thường em nói như vậy, hắn thật có thể nghe lời em ăn tiểu bạch miêu sao? Nếu không dứt khoát một chút, chúng ta giết chết tiểu bạch miêu, để hắn ăn sống như vậy cũng không tốt, dù sao ngươi cũng chỉ muốn tăng thêm huyết mạch Quất Miêu mà thôi, hắn ăn như thế nào không phải đều giống nhau sao?"

Thanh niên ôn nhu nghe được Mạc Vân Hi nói, thấp giọng cự tuyệt: "Vân Hi anh cho rằng em không nghĩ tới à, trên người tiểu miêu này có tinh thần lực bảo hộ, một khi chúng ta động thủ giết nó, liền sẽ bị tinh thần lực đánh dấu, sẽ bị đuổi giết. Tuy rằng dụ dỗ Ngốc Quất rất phiền toái, nhưng là an toàn hơn rất nhiều ai biết người hạ tinh thần bảo hộ kia mạnh bao nhiêu, cùng lắm lãng phí một chút thời gian mà thôi."

"Anh đoán là Hoàng Hậu hạ tinh thần lực bảo hộ. Đại tổng quản cũng đã nói Hoàng Hậu rất lợi hại, đội trưởng hộ vệ Lâm Cách đều không phải đối thủ của hắn, thật ra anh cũng muốn gặp vị Hoàng Hậu này một lần." Cửu tinh thực lực thua hắn một khoảng xa, Mạc Vân Hi thực lực Truyền Kỳ nói.

Nghê Thường sau khi nghe được lộ ra nụ cười mị hoặc nhân tâm hạ giọng: "Em đương nhiên biết tâm tư của anh, nhưng vì bảo đảm vạn vô nhất thất 1, vẫn là dùng biện pháp ổn thỏa. Vị Hoàng Hậu kia em căn bản vô pháp mê hoặc, trong đám người chúng ta tới lần này anh là người mạnh nhất, đừng cành tiết ngoại sinh chi 2."

Ngồi xổm trên vương tọa, Bạch Dịch lúc này đã trợn tròn mắt, người nằm ở trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống.

Cậu vừa rồi còn đang nằm trên giường lớn trong nhà, nội tâm bất mãn phun tào quyển sách lung tung kia.

Cái gì ABO, cái gì kỳ động dục, cái gì tin tức tố, gặp quỷ aaaaaaa......

Đặc biệt vai chính trong sách, gọi là Nghê Thường bề ngoài ôn nhu đa tình thiện lương vô cùng, trên thực tế nội tâm là một mảnh đen tối, cố tình chính là vận chi tử được trời cao phù hộ, dẫm lên vô số thi thể máu bò lên.

Mà lúc này, chính mình rất có thể chính là Ngốc Quất bệ hạ không có sống quá ba tập, cậu đây là xem không đã ghiền, trực tiếp xuyên đến trong sách hỗ trợ diễn.

Có thể trở về không, cho dù là phá thân thể cũng so với thế giới này an toàn, thư thái hơn nhiều.

Bị hai người trước mắt nhìn chằm chằm sởn cả tóc gáy, Bạch Dịch biết mặc kệ như thế nào, cậu tuyệt đối không thể nghe theo lừa gạt của bọn chúng mà ăn tiểu bạch miêu.

Hoàng Hậu sẽ lưu tại trong cung, sẽ ở bên cạnh bảo hộ Ngốc Quất bệ hạ, hoàn toàn chính là vì tiểu bạch miêu này.

Bạch Dịch chính là không rõ lắm, Ngốc Quất bệ hạ như thế nào đem Hoàng Hậu bắt tới tay, người ta mạnh như vậy dựa vào cái gì sinh mèo con cho tên tiểu ngốc tử ngươi.

Tuy rằng Bạch Dịch không rõ nguyên nhân là gì, nhưng cậu biết có Hoàng Hậu ở đây cậu mới không bị hầm nhừ một cách tàn nhẫn, cho nên hiện tại cậu phải làm cho vai chính Nghê Thường lòng dạ hiểm độc này hài lòng, rồi mang theo tiểu bạch miêu an toàn trở lại bên người Hoàng Hậu, cậu mới có thể nhận được sự bảo vệ.

Cậu đã không biết làm sao mình lại xuyên qua, vì vậy không thể chấp nhận mình chết không rõ ràng!

Có trở về được hay không còn chưa nói, nếu là không thể quay về, cậu chẳng phải là sẽ chết thật, cậu không cho rằng chính mình còn có thể may mắn xuyên qua một lần nữa.

Bạch Dịch mới mười chín tuổi, còn chưa có sống đủ, còn chưa ăn hết mỹ thực trên thiên hạ, cậu còn chưa muốn chết!

Nghê Thường thấy Ngốc Quất vẫn là không có động tĩnh, kẻ ngốc chính là kẻ ngốc, hắn ta liền duỗi tay nắm lấy tiểu bạch miêu, móng tay sắc nhọn, nhẹ nhàng ở trên đầu tiểu bạch miêu tạo ra một vết thương, máu tươi lập tức tràn ra, mang theo cổ mùi hương dụ hoặc Bạch Dịch.

"Thơm đúng không? Nó ăn rất ngon, ngài ăn nó, không những ngài có thể trở nên thông minh, còn giống bọn em có thể biến hình. Đến lúc đó là có thể chơi cùng bọn ta, ngài thích em nhất, ngài không muốn chơi cùng em sao?" Nghê Thường nhẹ giọng ở bên tai Bạch Dịch nỉ non.

Thanh âm dụ hoặc làm đầu óc Bạch Dịch mơ hồ, cảm giác yết hầu có điểm khát khô, thậm chí thật sự cảm thấy tiểu miêu trước mắt rất thơm ăn rất ngon, thật sự muốn một ngụm ăn luôn tiểu bạch miêu.

Vốn dĩ cho dù bị Nghê Thường tổn thương, tiểu bạch miêu vẫn an tĩnh nằm bò run rẩy, giờ khắc này bị liếm một cái, lập tức phát ra âm thanh ô ô rất nhỏ ủy khuất cực kỳ!

Đầu óc Bạch Dịch có chút hỗn loạn lập tức bừng tỉnh lại, toàn bộ trong đại điện, đại tổng quản Trần Hi, thủ vệ đội trưởng Lâm Cách đều có mặt, đáng tiếc, hai người này giống nhau có mắt như mù, trơ mắt nhìn người ngoài bắt nạt bệ hạ cùng tiểu hoàng tử của bọn họ, không có một chút ý định muốn giúp đỡ.

Bạch Dịch biết cậu không có cách nào xin hai người đã bị khống chế này giúp đỡ, trước mắt không ngừng có con số xanh đỏ lướt qua, Bạch Dịch cũng không có thời gian chú ý.

Cậu liếm liếm tiểu bạch miêu ghé vào bên chân cậu, ngẩng đầu hướng tới Nghê Thường meo meo kêu lên: "Miêu Miêu còn không đói bụng a, bữa ăn khuya ăn ngon căng, bé thật gầy, ta muốn đem bé nuôi béo một chút mới ăn, như vậy nhất định sẽ càng mỹ vị!"

Sau khi hướng tới Nghê Thường một hồi kêu meo meo, cũng mặc kệ hắn ta có hiểu hay không, Bạch Dịch trực tiếp ở trên đầu tiểu bạch miêu cắn một ngụm, ngậm tiểu bạch miêu bởi vì đau mà phát ra kêu thảm thiết lên liền chạy.

Bạch Dịch cảm thấy, chỉ cần Nghê Thường không có quá cảnh giác, thừa dịp hiện tại Nghê Thường còn ở do dự, còn có kiên nhẫn, vậy hắn nhất có hy vọng chạy ra.

Mạc Vân Hi duỗi tay muốn cản, lại bị Nghê Thường ngăn lại, hắn ta lắc lắc đầu nói: "Ta đã ám chỉ cho ngốc tử, lúc hắn đói bụng khẳng định sẽ ăn luôn mèo con. Chúng ta không ở bên cạnh hắn, vị Hoàng Hậu kia sẽ không hoài nghi chúng ta, mặc kệ Hoàng Hậu tức giận đánh cho hắn tàn phế hay là rời đi, đối với chúng ta mà nói đều càng thêm có lợi."

Mạc Vân Hi gật gật đầu, Nghê Thường làm việc luôn là tích thủy bất lậu 3, hắn ta là thanh niên có dung mạo tuấn tú, trực tiếp áp đảo vương tọa phía trên.

Mà đứng thẳng ở dưới Trần Hi cùng Lâm Cách mắt cũng không chớp một cái, giống như ở dưới vương tọa, bọn hắn là những thủ vệ trung thành nhất.

Tiểu tâm can của Bạch Dịch nhanh chóng nhảy lên, càng tiếp cận tẩm điện của Hoàng Hậu, cậu càng kích động, điều này có nghĩa là khoảng cách chạy trốn thành công càng ngày càng gần!

Móng vuốt đẩy ra cửa nhỏ, Bạch Dịch khẩn trương đến cả người thoát lực, cậu lúc này mới có thời gian thay đổi chỗ ngậm tiểu miêu, vừa rồi vì giả ngu, không có cách nào liền trực tiếp cắn ở bên cạnh miệng vết thương của tiểu miêu, nhẫn tâm nghe tiểu miêu kêu thảm thiết.

-----------------

Vạn vô nhất thất: Tuyệt đối không sai lầm.
Tiết ngoại sinh chi: Tui là tui tìm không thấy nghĩa của nó. Nhưng tui nghĩ có thể là đừng sinh thêm chuyện phiền phức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro