251

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jean's blog

Góc nhỏ của Jean

 Home Góc nhỏ của Jean Đam mỹ ▼

Thứ Sáu, 11 tháng 11, 2016

Nông gia 251

Chia rẽ

Lời của Vệ Lâm đúng là có phần quá đáng, nhưng phải nói trong những người đang có mặt ở đây, có được mấy ai thật tình để ý tới anh em Lục Duy Niệm đâu. Tuy nhiên người Trung Quốc có thói quen cho dù bất kể gặp người thế nào thì cũng phải để cho họ ba phần mặt mũi. Trừ phi có thù hận sâu nặng, bằng không cũng đâu ở ngay trước mặt đối phương trực tiếp hạ nhục như vậy. Dựa vào tính tình ngang ngược nổi danh bên ngoài của Vệ Lâm, nếu hai anh em Lục Duy Ân thật sự chọc phải hắn thì đã sớm bị hắn thu thập rồi, làm gì có chuyện mặc kệ bọn họ ở trong Bắc Kinh lượn qua lượn lại thế này được. Nghĩ tới nghĩ lui, Vệ Lâm làm như vậy chỉ có mục đích duy nhất, đó là ra mặt làm chỗ dựa cho Trần An Tu. Quý Vệ hai nhà thường xuyên qua lại, đều trong một vòng tròn, mọi người trong lòng đều biết rõ. Có thể khiến cho Vệ Lâm ra mặt tới mức như vầy thật đúng là chẳng dễ dàng đâu. Đến lúc này có người hướng ánh mắt về phía Trần An Tu một đánh giá lại lần nữa

Lục Vinh Cường ở quan trường nhiều năm, tính tự chủ tương đối tốt, nhưng bị người nhục mạ ngay trước mặt như vậy cũng có chút nóng nảy. Huống chi hai anh em Lục Duy Ân tuổi trẻ khí thịnh, dù biết không thể chọc vào Vệ Lâm, vẫn là không nhịn được phản kích một câu, “Cậu có ý gì?"

Thái độ của hắn ta so với lúc nói chuyện với Trần An Tu đã tốt hơn, nhưng đâu chống lại nỗi tính tình Vệ Lâm so với Trần An Tu lại hư hỏng hơn hẳn. Cậu ta giơ tay hắt chén nước trà vào mặt Lục Duy Ân, “Ai đáp lời tôi thì chính là người đó. Thế nào? Tôi có nói sai sao? Anh là cái thá gì mà hô to gọi nhỏ ở đây?". Chỉ là hai con chó bên người Lục Phỉ Phỉ, ngay cả Lục Phỉ Phỉ cậu còn chẳng để vào mắt, huống chi là hai con chó bên cạnh hắn.

Lục Phỉ Phỉ rốt cục nhịn hết nỗi quát lên, "Vệ Lâm cậu đừng quá đáng, cậu cũng không nhìn xem đây là đâu. Đây là tiệc gia đình Lục gia, không phải là nơi cho cậu càn rỡ muốn làm gì thì làm"

Vệ Lâm thả nửa chén trà còn lại xuống bàn, hướng về phía Lục Phỉ Phỉ cười nói, "Nguyên lai là anh hai nhà họ Lục, cám ơn anh nhắc nhở, tôi đương nhiên biết rõ đây là nơi nào, bằng không vừa rồi hắt ra chẳng chỉ là chén nước thôi đâu. Bất quá tôi cũng xin khuyên anh hai Lục một câu, mấy con chó này nọ nếu anh dám thả ra ngoài thì cũng nên quản thật tốt. Bằng không giống như hôm nay vậy, ở chỗ của tôi còn dám cắn loạn, chẳng phải làm tổn hại đến hòa khí giữa anh em chúng ta hay sao. May mà An Tu tính tình tốt, không cùng bọn họ so đo, nếu gặp phải tôi, tính tôi không được tốt lắm, đến lúc đó đừng nói cắn người, chỉ cần hướng tôi sủa một tiếng thôi, tôi sẽ đem răng bọn họ bẻ từng cái từng cái một, đến khi nhổ sạch thì thôi". Lời này của cậu đúng là nói cho Lục Phỉ Phỉ nghe, nhưng lại nghe đến trong tai của ai cậu cũng không phụ trách đâu.

Anh em Lục Duy Ân đi theo Lục Phỉ Phỉ đã lâu, biết Vệ gia so với mấy gia tộc khác có phần yếu thế hơn, nhưng danh tiếng của Vệ Lâm họ đã nghe nói qua, tâm ngoan thủ lạt, nói được làm được. Nếu bọn họ thật sự chọc vào Vệ lâm, Lục Phỉ Phỉ có khả năng bảo vệ họ được hay không thật rất khó nói, vì vậy hai người đành nén giận không dám lên tiếng nữa.

Ánh mắt Vệ Lâm liếc qua một cái, lại bỏ thêm một câu, "Sớm biết thức thời như vậy có phải tốt không"

Cảm xúc nổi điên một thoáng lướt qua trong mắt Lục Phỉ Phỉ, người ta nói đánh chó còn ngó mặt chủ, Vệ Lâm lần này quá đáng lắm rồi. Hai nhà dù trong tối ngoài sáng có không ít mâu thuẫn nhưng trên mặt vẫn còn giữ cho nhau mặt mũi, Vệ Lâm hôm nay là uống lộn thuốc đi?

Lục Hành Viễn liếc hắn một cái rồi hướng Vệ Lâm chậm rãi nói, "Vệ Lâm, hôm nay cháu là đặc biệt sang đây làm hỏng buổi họp mặt của bác Lục sao?”

Thái độ của Vệ Lâm lập tức thay đổi giống như làm xiếc vậy, mặt mày giãn ra cười nói, "Bác Lục cứ nói đùa, cháu làm sao dám phá hỏng buổi họp mặt của bác chứ, vừa rồi cháu hơi kích động nên có chỗ thất lễ, mong rằng bác đừng so đo với tiểu bối như cháu". Trong lòng nghĩ thế nào là một chuyện, nhưng gia thế nhà họ Lục vẫn bày ra đó. Lục Hành Viễn lại cùng vai vế với cha cậu, cậu sao dám thiếu lễ phép cho được. Gõ đầu anh em Lục Duy Ân, cùng Lục Phỉ Phỉ tranh chấp đôi câu đều không tính là gì, nhưng nếu đi quá giới hạn, cậu biết mình sẽ không ăn được trái ngọt đâu.

Lục Hành Viễn cũng chẳng muốn dây dưa mấy việc cỏn con này, "Cháu suy cho cùng tuổi vẫn còn nhỏ, về sau muốn nói hay làm gì vẫn là chú ý ổn trọng hơn". Nói rồi quay đầu nhìn Lục Giang Viễn, "Tôi thấy chuyện này nếu để bọn nó tự mình giải quyết cũng không đến đâu, Giang Viễn, chú xem làm sao bây giờ"

"Tôi sẽ bảo Ngô Đồng mau chóng giúp bọn họ làm thủ tục nhập viện, mọi chi phí tôi sẽ lo hoàn toàn". Thái độ rất thoải mái, không hề trốn tránh trách nhiệm, mới nghe đúng là không có bất kỳ sai sót gì, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, việc quan trọng nhất là nói lời xin lỗi, mà Lục Giang Viễn nữa chữ đều chưa đề cập tới.

Lục Giang Viễn thể hiện rõ ràng đang thiên vị, hơn nữa ông cũng không dự định che dấu. Đến cái tuổi này, thật khó có thể giống Vệ Lâm biểu lộ cảm xúc một cách quyết liệt như vậy, đặc biệt còn ở trước mặt nhiều con cháu trong nhà. Nhưng lời nói của ông đã thể hiện đầy đủ lập trường của mình. Cách nói chuyện của Vệ Lâm ít nhiều còn mang theo sự quá đáng và mấy phần giảo hoạt, nhưng thái độ của Lục Giang Viễn, toàn bộ lời nói và hành động của ông đều biểu thị rõ, ông căn bản không cho rằng con mình đánh người là sai, cho người tiền thuốc men cũng chỉ là việc phải làm, giống như bố thí mà thôi. Lời này của ông còn thâm hơn Vệ Lâm trực tiếp nhục mạ người khác, thậm chí căn bản chẳng hề để đối phương vào mắt. Thái độ như vậy càng kích thích thần kinh của mấy người ở đây hơn.

Sắc mặt cha con Lục Duy Ân cứ xanh rồi trắng, như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than.

Trần An Tu vẫn một mực ngồi im nghe mọi người lời qua tiếng lại, chỉ có Quý Quân Hằng ghé vào bên tai y nhỏ giọng nói, "Chú ba nhà họ Lục thật đủ thâm". Nếu đổi thành ba cậu, giả sử cậu ở bên ngoài gậy ra chuyện để cho người ta tìm tới tận cửa mắng vốn như vầy, mặc kệ ai đúng ai sai, ba ba khẳng định trước tiên sẽ cho cậu một trận no đòn.

Lời nói của Lục Giang Viễn ngoài mặt như thuận theo, kỳ thật lại ngầm chặn họng Lục Hành Viễn, đối phương cũng không nói tiếp, chỉ là hết cười nổi.

Lục Tri Viễn trong lòng kinh ngạc, hắn một lần nữa xác định chú ba hôm nay thật sự có điểm không thích hợp. Làm anh em ngần ấy năm, tính tình mỗi người thế nào, hắn không dám nói hiểu biết mười phần, nhưng năm sáu phần vẫn có nắm chắc. Anh cả tàn tật những năm này, con đường làm quan trước đây lại có nhiều buồn bực bất thất chí, có thể là vật cực tất phản, về sau liền đặc biệt coi trọng sĩ diện. Chú ba tuy tính tình lãnh đạm nhưng lại là người rất đúng mực và tôn trọng anh em, chưa từng ở trước mặt nhiều người làm bẽ mặt anh cả như vậy.

Những lời Lục Giang Viễn nói vừa nãy, bất kỳ ai cũng nghe ra được là ông muốn cho Trần An Tu chỗ dựa. Có thể do trước đó chú ba nói không hề cưỡng cầu Trần An Tu quay về Lục gia, nên anh cả cũng hiểu rõ hiện giờ nên lui một bước. Chỉ cần An Tu xin lỗi là được rồi, để cho hai bên một bậc thang đi xuống, nói như thế nào nhà Lục Vinh Cường cũng là khách mà Lục gia mời đến. Nhưng nghe ý tứ của chú ba, chính là thẳng thắng cự tuyệt, không hề giữ chút thể diện nào cho anh cả.

"Giang Viễn...", Lục Tri Viễn muốn mau chóng dàn xếp ổn thỏa, đem nhà Lục Vinh Cường đuổi đi, tới lúc đó việc trong nhà mình muốn nói gì thì nói, đừng để cho người ngoài nhìn vào chê cười.

Lục Giang Viễn nhấc mí mắt nhìn Lục Tri Viễn, "Anh hai muốn cùng tôi nói cái gì?". Trên mặt ông mơ hồ còn mang theo chút ý cười, nhưng trong đôi mắt đã không còn bất cứ cảm xúc nào, thái độ lãnh đạm, giống như người trước mắt không phải là anh hai mà ông đã gọi năm mươi mấy năm nay, chỉ là một người xa lạ mà thôi

Lục Tri Viễn bị ánh mắt đối phương đâm vào trong lòng đau nhói, ánh mắt như vậy hơn hai mươi năm trước hắn đã từng thấy một lần. Ngày đó chú ba cùng cha trở mặt, lao ra khỏi nhà không hề quay đầu lại nhìn, hắn vội vã đuổi theo kéo người lại, cố gắng khuyên em trai trở về. Chú ba cũng nhìn hắn y như vậy, trước khi đi chỉ nói một câu, "Anh vẫn là anh hai của tôi sao?”. Rất nhiều năm sau, hắn vẫn nhớ rõ ánh mắt chú ba lúc đó, thống khổ, cự tuyệt, còn có tuyệt vọng thật sâu vì bị người thân phản bội.

Mới đó mà đã ba mươi năm, thế nhưng một lần nữa lại nhìn thấy ánh mắt ấy. Năm đó bức bách chú ba là cha họ, hôm nay lại đổi thành anh em họ hay sao? Hắn làm sao không biết chứ, chỉ là từ sau khi cha qua đời, vinh quang của Lục gia dần dần không còn như ngày xưa nữa. Hắn mấy năm nay tinh lực chủ yếu đều đặt trên công tác, hòng cố gắng vãn hồi xu thế suy tàn, cũng hi vọng có thể tạo ra một nền tảng tốt vững chắc cho thế hệ sau này. Những chuyện khác liền không còn tinh lực để chú ý, ngẫu nhiên có nhúng tay vài chuyện, phần lớn là đảm nhiệm vai trò người hòa giải. Trong suy nghĩ của hắn, miễn là Lục gia vẫn còn, có năng lực liền bỏ ra nhiều công sức một chút, không có năng lực liền bỏ ra ít hơn. Nhất là tình trạng của anh cả như vậy, nhường nhịn ảnh một chút cũng chẳng sao.

Trước ngày hôm nay, chú ba chưa bao giờ tỏ ra oán hận, mà hắn cũng quen với hình thức ở chung như vậy, quen được chú ấy thoái nhượng. Chuyện Trần An Tu phải quay về Lục gia lần này, hắn ngoài mặt là hùa theo đại ca, nhưng vẫn có quyết định của riêng mình. Không phải hắn muốn Đình Đình hoặc Triền Triển độc chiếm Hồng Viễn, chẳng qua hắn hiểu được, Lâm Trường Ninh không chịu tha thứ Lục gia, Trần An Tu là cháu ngoại trai của Lâm Trường Ninh, một khi vào trong tay nó, Hồng Viễn về sau cơ bản có thể xác định sẽ chẳng còn liên quan gì đến nhà họ. Tương lai của Lục gia muốn phát triển không thể thiếu Hồng Viễn, không có Hồng Viễn, Lục gia không nhất định sẽ lập tức sụp đổ, nhưng tương lai như thế nào không ai có thể biết trước, nhất là hiện tại đang trong thời kì cải cách trọng yếu

Bọn họ mỗi người một lý do, ai cũng có tính toán của riêng mình, hoặc là vì tư tâm hoặc là vì đại nghĩa, nhưng duy nhất không ai đứng trên lập trường của chú ba mà suy nghĩ cho chú ấy. Lâm Trường Ninh và chú ba xa cách hơn ba mươi năm, Trần An Tu lại là đứa con trai độc nhất thất lạc ba mươi năm của chú ấy, họ có lẽ cũng có nghĩ tới, nhưng lại bị đủ loại lý do tự cho là trọng yếu hơn mà đè ép xuống.

Cho nên hôm nay đi đến một bước này là kết quả tất yếu hay sao? Trong lúc nhất thời, trong đầu Lục Tri Viễn xoay chuyển nhớ đến rất nhiều sự việc trước kia. Một hồi là ký ức nhiều năm về trước, khi đó cha mẹ còn sống, Lục gia vẫn còn hưng thịnh, anh cả vẫn chưa gặp chuyện không may. Mùa xuân hàng năm cha sẽ mang anh em họ đến nhà cũ ở trong viện trồng cây, cùng nhau đào hố, cùng nhau vun đất, cùng nhau tưới nước, mà mẹ ngồi trên ghế gần đó đan len. Một hồi lại là cảnh tượng hơn hai mươi năm trước, ngày chú ba rời nhà trốn đi, thậm chí hắn còn nhớ tới Lâm Trường Ninh, khuôn mặt tái nhợt cuộn mình ở kho chứa đồ nhà bọn họ.

Lục Tri Viễn xoa bóp mi tâm, tận lực không để cho tinh thần mình lâm vào trong ký ức hỗn loạn. Hắn biết hiện giờ anh cả đang sinh khí, chuyện cấp bách lúc này là phải đứng ra khuyên nhủ hòa giải, nhưng hắn thật sự không có cách nào lại kêu chú ba phải cúi đầu nhượng bộ nữa, nữa câu cũng khó nói ra khỏi miệng.

"Ba, ba làm sao vậy?", Lục Bích Đình lo lắng thấp giọng hỏi

Lục Tri Viễn làm lơ ánh mắt của Lục Hành Viễn, nói với Lục Bích Đình, "Đình Đình, Chu Tường, các con đưa Duy Ân cùng Duy Niệm đi bệnh viện trước đã. Vinh Cường, Duy Quân, hai người cũng theo bọn họ đi"

Lục Bích Đình nhanh chóng đáp lời, cô cũng hi vọng có thể mau chóng đem những người này đưa đi, để sự tình có thể chấm dứt tại đây, nhưng trong lòng cô cảm thấy sẽ không đơn giản như vậy đâu

Một nhà Lục Duy Ân thấy tình huống thế này, có chỗ nào muốn truy cứu chuyện Trần An tu đánh người đâu, bèn cầm lấy đồ của mình rồi lập tức rời khỏi, một phút cũng chẳng muốn ở lại trong này. Bọn họ rốt cuộc cũng phát hiện nơi này chẳng có người nào mà bọn họ có thể chọc vào.

"Chờ một chút", Lục Giang Viễn ở thời điểm bọn họ sắp đi bỗng lên tiếng gọi lại

Lục Bích Đình dừng lại hỏi, "Chú ba còn chuyện gì ạ?"

"Tôi hi vọng sau khi bọn họ xuất viện có thể cho tôi một lời giải thích về sự việc hôm nay". Anh em Lục Duy Ân không truy cứu An Tu, không có nghĩa ông cũng không truy cứu bọn họ. Ông tin tưởng sở dĩ An Tu ra tay đánh người, vậy đối phương nhất định có lý do đáng đánh, ông muốn biết lý do kia, "Một lời giải thích hợp lý".

Lục Giang Viễn nói không lớn, nhưng Lục Duy Ân nghe vào trong tai lại như sét đánh giữa trời quang. Bọn hắn có thể đưa ra lời giải thích hợp lý gì đây? Nói dối sẽ không qua được cửa Trần An Tu, nhưng nếu nói thật, mặc kệ tin đồn kia là thật hay không, Lục Giang Viễn cũng sẽ không buông tha bọn hắn. Lúc này hắn ta hoàn toàn nhận thức được, bởi vì bản thân nhất thời miệng tiện mà rước lấy phiền toái cho mình, có lẽ còn liên lụy đến cả nhà. Bọn họ mấy năm nay nịnh bợ Lục gia ở Bắc Kinh, thật vất vả mới được đi tới bước này, lại cứ như vậy thất bại trong gang tấc sao? Hắn bối rối ngẩng đầu nhìn Lục Phỉ Phỉ, hi vọng người này ngày thường đối bọn họ có nhiều chiếu cố có thể cho hắn ta một thái độ.

Lục Phỉ Phỉ cảm giác được ánh mắt của Lục Duy Ân nhìn qua, đầu tiên là khó hiểu nhíu mày, rất nhanh hắn ý thức được hai người kia gây chuyện có khản năng liên quan tới hắn. Thật ngu xuẩn, lúc này mà còn nhìn hắn, coi những người ở đây đều mù sao? Hắn trấn định tới trước mặt hai người nói, "Đi nhanh đi, sau khi dưỡng thương xong đem chân tướng sự việc nói rõ, chú ba sẽ không cố ý khó dễ các cậu đâu"

Lục Bích Đình mang theo những người không liên quan đi rồi, Lục Hành Viễn lại tỏ ý muốn bọn Vệ Lâm rời khỏi. Có điều hắn chỉ nói với Quý Quân Tín, bởi trong đám người này Quý Quân Tín là người ổn trọng nhất, sau khi vào cửa lễ phép chu toàn, cũng không nói nhiều, "Chúng ta bây giờ còn có việc riêng, các cháu trước hết quay về đi"

Quý Quân Tín chẳng có ham mê nhúng tay vào việc nhà người khác, thấy Trần An Tu không có việc gì, anh liền kêu mọi người rời đi. Trần An Tu tự giác đứng dậy đi theo, Lục Giang Viễn liền nói, "An Tu ở lại, chuyện này con nghe một chút cũng được"

Lục Hành Viễn hiện giờ không muốn lại gây thêm chuyện, Lục Tri Viễn cùng Lục Bác Viễn cũng không có ý kiến, Trần An Tu một lần nữa ngồi xuống.

Lục Giang Viễn trầm mặc một hồi, tựa hồ đang cân nhắc nên nói như thế nào.

Lục Tri Viễn đánh gãy suy nghĩ của ông, "Giang Viễn, sự việc rất quan trọng sao? Nếu không phải rất trọng yếu, chúng ta hôm nào nói sau cũng được. Giờ đã trễ rồi, mọi người bận rộn một ngày, nên trở về nghỉ ngơi sớm một chút?". Hắn có dự cảm việc tiếp theo nhất định không phải điều mà hắn muốn nghe.

"Cũng chẳng phải rất trọng yếu, chỉ là quyết định của tôi mà thôi. Tôi muốn đem tất cả tài sản được sở hữu dưới tên tôi chuyển cho Trường Ninh". Ông nói xong lộ ra một nụ cười thoải mái nhất từ sau khi bước vào cửa cho tới giờ, "Nói cách khác, tôi hiện tại hai bàn tay trắng, hoàn toàn là hai bàn tay trắng"

Lục Tri Viễn cùng Lục Bác Viễn mặc dù đã sớm đoán được ngày hôm nay có thể có biến cố, nhưng hai người làm sao cũng không thể nghĩ tới sự tình lại nghiêm trọng đến mức độ thế này. Đây là chú ba đang phân rõ giới hạn, phân rõ giới hạn cùng Lục gia, bọn họ cảm thấy kinh hãi, Lục Hành Viễn không khống chế được quát to, "Chú ba, chú điên rồi sao? Chú tại sao có thể đột nhiên làm ra quyết định như vậy?"

Lục Giang Viễn cũng bị cảm xúc của bọn họ làm ảnh hưởng, nhưng ông đã nói ra thì sẽ không thay đổi, "Tôi có thể, đó là tài sản của tôi, tôi có đủ quyền chi phối"

Lục Hành Viễn lớn tiếng chất vấn, "Chú còn nhớ rõ trước khi ba mất, chú đã đáp ứng ba ba cái gì?"

"Tôi hứa với ông ấy sẽ gánh vác trách nhiệm của nhà họ Lục, những năm này tôi vẫn một mực làm được như vậy, nhưng là hiện tại tôi cũng không còn trẻ, có một số việc chỉ đành lực bất tòng tâm"

Lời này của ông có cảm giác mệt mỏi không nói lên lời, hiện tại ngồi trong phòng đều là người Lục gia, bọn họ hoặc là khiếp sợ, hoặc là tức giận, trong khoảng thời gian ngắn không một ai lên tiếng. Trần An Tu cúi đầu uống trà, tận lực làm cho mình trở thành người vô hình, chẳng ai biết lúc này y đang nghĩ gì.

Chỉ có Lục Lâm Lâm suy nghĩ đơn giản nhất, giống như kiểu ‘chuyện không liên quan mình khỏi cần để ý’. Cậu nhìn mái tóc đen dày của Lục Giang viễn cùng khuôn mặt vẫn khôi ngô không một nếp nhăn của ông, lần đầu tiên cố lấy dũng khí nói chuyện với người chú, mà trong ấn tượng của cậu là người không dễ dàng thân cận, "Chú ba, chú một chút cũng không già đâu, chú với ba con đứng chung một chỗ, người ngoài nhất định chẳngnhận ra ai mới là anh đâu ạ"

Lục Giang Viễn vẫn luôn yêu thích đứa cháu nhiệt tình, thoải mái sáng sủa này, chẳng qua nó chưa bao giờ cùng ông gần gũi, ông cũng không cưỡng cầu. "Cháu còn nhỏ, con người ta già hay không già đâu phải chỉ nhìn vẻ bề ngoài". Sự thật là ông năm nay đã năm mươi mốt, đã không còn trẻ nữa rồi, ông chỉ hi vọng về sau có nhiều thời gian hơn ở bên cạnh Trường Ninh cùng bọn nhỏ thôi.

Lục Lâm Lâm ngốc hồ hồ gật đầu, chú ba là muốn nói bề ngoài tuy rằng nhìn thực trẻ tuổi, nhưng các chức năng trong cơ thể đã muốn suy thoái đi. Kì thật ngẫm lại chú ba cũng đáng thương quá, cô đơn cả đời, đến tuổi này mới tìm được con trai ruột của mình. Trần An Tu mặc dù tham tài sản của chú ba, nhưng nếu anh ta thật lòng đối tốt với chú ấy, như vậy cũng đâu quá khó khiến cho người ta tiếp nhận đâu.

Bầu không khí trong phòng vẫn căng thẳng và ngột ngạt như trước, lời nói của Lục Giang Viễn giống như từng quả bom thả xuống tạo thành trùng kích, chấn động quá lớn, dễ gì lại vì một hai câu nói trẻ con của Lục Lâm Lâm mà hạ nhiệt được chứ.

Lục Hành Viễn đuổi bọn nhỏ sang phòng nhỏ cách vách, lúc này trong phòng chỉ còn bốn anh em họ, hắn ra vẻ phóng khoáng nói, "Chú ba, chú nói đem tài sản của chú chuyển nhượng cho Lâm Trường Ninh, chúng tôi không can thiệp, nhưng Hồng Viễn thì không được. Hồng Viễn ban đầu đúng là do chú sáng lập, nhưng hiện tại đã không phải cơ nghiệp của một mình chú. Cha và mấy anh em trong những năm này đều xuất lực không ít, anh em chưa từng tính toán việc này, bởi vì chúng ta là người một nhà, không nhất thiết phải phân chia rõ ràng như vậy. Nhưng hiện tại chú muốn đem Hồng Viễn giao cho người khác, chúng ta không thể không nhắc đến.

Lục Giang Viễn giọng điệu bình thường hỏi, "Anh cả là muốn tính sổ sách mấy năm nay sao? Anh hai, chú Tư, các người cũng là ý này sao?”, chỉ nhìn đến mấy năm nay Hồng Viễn chiếm được cái gì sao?

Lục Tri Viễn nhíu mày "Chú ba, chúng ta đều không muốn cùng chú tính toán gì cả, chú trước bình tĩnh một chút"

Lục Bác Viễn cũng nói, "Anh cả, anh ba, đều là anh em một nhà, cần gì phải nháo thành như vậy chứ?"

Lục Hành Viễn lại không lên tiếng.

Lục Giang Viễn cười nhạt nói, “Cũng tốt, tính toán rõ ràng cũng tốt, miễn cho về sau nảy sinh ra hiểu lầm không cần thiết"

Bên kia nhóm người Vệ Lâm trở lại ghế lô không lâu, Chương Thời Niên đã tới. Quý Quân Hằng tự cảm thấy chuyện không lớn, căn cứ vào nguyên tắc thẳng thắn được khoan hồng đã đem toàn bộ sự việc An Tu đánh nhau với người ta và mọi chuyện diễn ra sau đó thuật lại một lần từ đầu đến cuối.

Chương Thời Niên nghe xong cũng chẳng phát biểu ý kiến gì, chỉ đưa ánh mắt nhìn Vệ Lâm đang cố ra vẻ bình tĩnh kia, làm trên lưng Vệ Lâm toát ra một tầng mô hôi lạnh.

"Chú tư, cháu có thể giải thích", tuy rằng nhà hàng này là của cậu, tuy rằng địa điểm ăn cơm lần này là cậu chọn nha.

"Hôm khác lại nói sau"

Khi Chương Thời Niên đến, cuộc thảo luận của anh em Lục gia đã gần xong, còn lại một vài việc có nói hay không kỳ thực cũng chẳng còn quan trọng. Nghe phục vụ thông báo, Lục Giang Viễn gật gật đầu, "Để cậu ta vào đi"

Chương Thời Niên vào cửa, Trần An Tu và những người khác đang chờ ở phòng bên cũng cùng lúc đi ra.

Thời điểm những người khác sang đây chào hỏi, thái độ của Chương Thời Niên cũng rất được, thậm chí còn chủ động nói với Lục Giản Giản thêm đôi câu, khen hắn công tác trong chính phủ xuất sắc, rất có năng lực, đến lượt Lục Phỉ Phỉ, thái độ rõ ràng chỉ cho có lệ.

Mọi người ngồi xuống, Trần An Tu rót cho hắn chén trà nhỏ giọng hỏi, "Anh từ công ty tới hay từ nhà tới?"

Chương Thời Niên thu hồi tầm mắt, cong cong khóe môi nói, "Chưa về nhà, đến đây đón em về luôn". Y vỗ vỗ tay Trần An Tu, dáng vẻ thân mật này rơi vào trong mắt mọi người, là đẹp mắt hay ngứa mắt thì không nằm trong phạm vi suy xét của y.

Có y ở đây, Lục Hành Viễn bọn họ đành tạm thời bỏ qua chủ để mới vừa rồi, giữ vững tinh thần cùng y xã giao. Chương Thời Niên đã quen với những trường hợp như vậy, nói cười tự nhiên, phong độ thật tốt, chẳng qua một mực không ngó ngàng tới Lục Phỉ Phỉ. Ngẫu nhiên trả lời hắn một câu, nhưng trong lời nói có kim đâm, ngẫm lại hẳng hề gì, chỉ là không quá dễ nghe.

Lục Phỉ Phỉ cố gắng áp chế cảm xúc cả đêm, giờ hoàn toàn bị Chương Thời Niên trêu chọc mà bùng nổ, hỏa khí trong lòng không đè ép nỗi nữa, liền cười cười nói, "Tôi nói chứ, vẫn là An Tu may mắn nhất, có chú tư làm chỗ dựa, nhưng thật ra tôi có chút khó hiểu, An Tu hầu hạ như thế nào mà khiến chú tư yêu thích đến vậy?". Bất quá chỉ là thứ đồ hạ tiện bò lên giường đàn ông, còn tưởng bản thân đã dính được lên người Chương Thời Niên nữa chứ. Bám vào chú ba liền có thể lắc mình biến thành người của tầng lớp thượng lưu, còn muốn đến Lục gia tranh đoạt Hồng Viễn.

Lời này của hắn rõ ràng là có ác ý, những người đang ngồi ở đâu ai đơn giản, vừa nghe liền sắc mặt đại biến. Lục Giang Viễn trầm xuống, Chương Thời Niên trực tiếp cầm ấm trà còn đầy nước quăng thẳng vào mặt đối phương, người sau né một cái, ấm trà vẫn đập vào bên phải trán của hắn, màu máu đỏ tươi cùng màu nâu của nước trà trộn lẫn vào nhau trong phút chốc chảy dài trên mặt.

Có thể tưởng tượng được, nếu lúc đó Lục Phỉ Phỉ không né kịp thì hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào, đây quả thực là muốn mạng của hắn mà. Nhìn thấy như vậy, người Lục gia có mặt ở đây có thể đứng đều đồng loạt đứng lên, trừ Lục Giang Viễn cùng Trần An Tu. Lục Giang Viễn cũng không nhìn đám người kia, chỉ nói với Trần An Tu, "Không có chú bác cũng chẳng sao, con còn có ba ở đây”

Chương Thời Niên căn bản không thèm quan tâm đám người này, nhưng bởi vì một câu nói của Lục Giang Viễn nên lùi một bước, y hướng Lục Hành Viễn hời hợt nói, "Tôi trước nay luôn quy cũ, từ đó tới giờ luôn nghe không lọt tai những ô ngôn uế ngữ như vậy, nếu như ngài không thể dạy hắn, tôi đây làm chú cũng đành hao tâm tổn trí một phen"

Lời này của y quá cả vú lấp miệng em rồi, Lục Phỉ Phỉ phải gọi y bằng chú không sai, nhưng chổ nào tới lượt y dạy dỗ người. Nhưng Lục Phỉ Phỉ mở miệng nhục mạ người bên gối của y trước, nếu thật sự phải tính toán, Chương Thời Niên cũng chẳng gọi là quá đáng.

Con mình là người sai trước, đáng lẽ Lục Hành Viễn cũng đành phải nuốt giận, nhưng con trai bị Chương Thời Niên đánh thành như vậy, hắn làm một cha sao có thể nhịn nỗi. Lục Hành Viễn lạnh lùng nói, "Cậu đây là dùng thân phận gì cùng tôi nói chuyện?". Sống chung với đứa con riêng không được thừa nhận của Lục gia, chẳng những không biết xấu hổ mà còn ở chổ này lên mặt trưởng bối cái gì.  

Ý cười trên mặt Chương Thời Niên không giảm, ngoài miệng lại không chút nhượng bộ hỏi lại, "Ngài nói xem tôi đang lấy thân phận nào cùng ngài nói chuyện?"

"Quý gia lão gia tử có thể chấp nhận cho cậu mang một người đàn ông vào cửa sao?"

"Tôi với An Tu sống với nhau, nhưng ngài với An Tu lại có quan hệ gì? Ngài đứng ở lập trường nào mà nói với tôi những lời này?"

Lục Hành Viễn hung hăng trừng đối phương, hắn làm sao có thể thừa nhận Trần An Tu là người nhà của Lục gia đâu.

Chương Thời Niên lãnh đạm nở một nụ cười hiểu rõ, An Tu của y, y cưng chiều còn không hết, làm sao tha thứ được người khác trách mắng một câu.

Lục Tri Viễn cùng Lục Bác Viễn mặc dù đã bắt đầu suy nghĩ lại thái độ đối với Lục Giang Viễn, nhưng không có nghĩa họ có thể thờ ơ để người ngoài đến tận cửa bắt nạt con cháu nhà mình, Lục Tri Viễn cao giọng nói, "Chú ba"

Lục Giang Viễn khép mắt nói, "Được rồi, Chương Thời Niên, chúng ta cũng nên đi"

Đánh cũng đã đánh, Chương Thời Niên lần này ngược lại thật nể mặt ông, cũng dừng lại.

Ba người cùng nhau đi ra, Lục Bác Viễn liền vội vàng băng bó cho Lục Phỉ Phỉ, Lục Tri Viễn tiễn ba người ra ngoài. Trước khi rời khỏi, Lục Giang Viễn chỉ nhẹ nhàng nói một câu, "Tôi đi đây, anh hai"

Mỗi lần khi rời khỏi, ông đều nói những lời này, nhưng lần này, Lục Tri Viễn cảm thấy được đặc biệt không giống với những lần trước đó.

- Lời của tác giả: Nhân vật chính quá già rồi, không thể phản ứng quyết liệt dữ dội để thỏa mãn mọi người

NGNTLB [251]|

Edit: Yen Nguyen

- Ngẫm nghĩ lại nhà họ Lục này đúng là tham tiền tài đến mờ mắt. An Tu là con ruột của chú ba, chú ấy muốn để lại tài sản cho An Tu là đúng rồi, giống như mấy người cũng suy nghĩ cho con mấy người vậy thôi. Đạo lý hiển nhiên vậy mà ai cũng chẳng hiểu, cứ thấy Hồng Viễn đã sắp tới tay bay mất là mờ mắt không còn biết cái gì gọi là lẽ phải. Với tính cách ích kỷ, tầm nhìn hạn hẹp của mấy anh em Lục Hành Viễn, Lục Tri Viễn, rồi tư tưởng ngu dốt của hàng cháu Lục Phỉ Phỉ, Lục Á Á, kể cả Lục Bích Đình, tương lai Lục gia suy tàn cũng là điều dễ hiểu mà thôi. Ngày xưa thấy Lục Bích Đình rất được, nhưng so ra cũng là một người tư tâm nhỏ nhen, thấy Lục Lâm Lâm phổi bò như vậy mà đáng yêu hơn nhiều. Cái khoản mà 'chú ba là muốn nói bề ngoài tuy rằng nhìn thực trẻ tuổi, nhưng các chức năng trong cơ thể đã muốn suy thoái đi' là cười đau cả bụng rồi, há há

- Với Vệ Lâm: Thắp một ngọn nến cho Vệ Lâm, lần trước qua Tây Phi chơi với sư tử, lần này đề nghị ba Chương cho cậu ta qua Amazon chơi với trăn Anaconda đi ạ :P.

- Với chị tác gi: Ba Chương chắc chắn sẽ nhớ thương chị lắm đó, he he he

P/s: hôm nay là 15/11, nhưng tui thích lấy ngày 11/11, nên tui chỉnh sửa ngày đấy. 




Jean Nguyễn vào lúc 00:21:00

Chia sẻ

10 nhận xét:

Chanieko Kim06:37 15 tháng 11, 2016

Chưa đọc tr mà đọc comment của Jean trước cũng cười mất hàm rồi =))))) Mấy nhà gia thế trong truyện đều có đặc điểm, có 1 gia chủ lụy tình và 1 tập đoàn lụy tiền =))
Trả lời

Trả lời

Jean Nguyễn08:29 16 tháng 11, 2016

Há há, 1 tập đoàn lụy tiền mới ghê cơ chứ. Tui thấy trong truyện có 2 tập đoàn lụy tiền oỳ, nhà họ Lục và nhà Trần Kiến Minh, còn sót ai nữa hem ta?

Chanieko Kim22:33 16 tháng 11, 2016

Thiếu =)) bà vợ ông anh họ của An Tu ấy =))) quỷ cuồng tiền

Jean Nguyễn07:15 17 tháng 11, 2016

Lưu Tuyết ấy ạ? Lưu Tuyết tính gộp vào chung nhà Trần Kiến Minh oỳ :) Nguyên nhà đó cuồng tiền bạc địa vị mà, hihi

Trả lời

Quỳnh Dạ Thiên17:36 15 tháng 11, 2016

phải nói là các nhân vật trong truyện càng ngày càng có tính công kích người đọc. thank Jean nhiều hi
Trả lời

Trả lời

Jean Nguyễn08:31 16 tháng 11, 2016

Đọc điền văn thì chỉ nhẹ nhàng vậy thôi à, không có tình tiết nín thở hay hóc búa gì đâu... Nhưng có đc vài nhân vật 'ngu mà lì' đứng ra chịu chết để độc giả còn có cái chửi bới là dc oỳ :P, hihi

Quỳnh Dạ Thiên05:51 17 tháng 11, 2016

khổ cái là bà ấy mãi k Hoàn. k biết bà còn tính hành như nào nữa

Trả lời

Alex Nguyen05:54 16 tháng 11, 2016

Bác Lục nhất ak bác không biết thì đừng có nói. Chuyện An Tu có được vào nhà họ Quý không cũng chả việc gì tới Bác.... Nếu mà chuyện An Tu không những được chấp nhận mà Quý lão còn nhận An Tu làm con nuôi để Bác biết chắc Bác hối tiết lắm, mất đứa cháu vai vế to quá mà :)))))
Trả lời

Trả lời

Jean Nguyễn08:34 16 tháng 11, 2016

Theo J nghĩ thì bác Lục "nhất" biết đấy ạ, vì như đã nói vòng giao tiếp của các thế gia như một vòng tròn, hễ nhà ai động đậy gì là người khác biết hết thôi. Lão ta biết, nhưng vẫn không tin tưởng hai người họ dài lâu nên hỏi vậy đó mà.

Trả lời

Hang Do08:50 26 tháng 11, 2017

chổ nào=>chỗ nào
Trả lời

Trang chủ

Xem phiên bản web

Giới thiệu bản thân

Jean Nguyễn 

Xem hồ sơ hoàn chỉnh của tôi

Được tạo bởi Blogger.


Jean's blog

Góc nhỏ của Jean

 Home Góc nhỏ của Jean Đam mỹ ▼

Thứ Sáu, 11 tháng 11, 2016

Nông gia 252

Buông bỏ quá khứ

Mạo Mạo ở chỗ lạ, buổi tối chưa thấy Trần An Tu sẽ chẳng chịu ngủ, cũng may có Tấn Tấn chơi cùng, bé mới ngoan ngoãn không khóc nháo, chỉ là cứ đi ra đi vào nhiều lần tìm ba ba, mỗi lần nghe được bên ngoài có tiếng động liền chạy ra ngoài cửa nhòm.

Lâm Trường Ninh theo sau bé ôm người trở về, "Bên ngoài gió lớn lắm, một lúc nữa ba ba sẽ về thôi mà, Mạo Mạo lại đây chơi với anh trai nhé"

Tấn Tấn ôm quả bóng nhỏ hướng bé con vẫy vẫy tay nói, "Mạo Mạo, lại đây anh mang em đi chơi bóng"

Lâm Trường Ninh thả người xuống, Mạo Mạo lúc la lúc lắc chạy tới đứng trước mặt Tấn Tấn, ngửa đầu kêu, "Đắc đắc"

Tấn Tấn đem quả bóng nhỏ kẹp ở dưới chân, lại khom người nắm lấy hai cánh tay ngắn ngủn mập mập của bé con, "Em phải để tay như vậy, lúc anh ném cho em, em liền ôm lấy, biết chưa?"

Mạo Mạo chẳng biết có nghe hiểu hay không, chỉ cười thật tươi với anh trai, lúc Tấn Tấn xáp lại gần đùa nghịch cánh tay bé, bé liền chu chu môi bẹp một cái lên mặt anh trai.

Tấn Tấn vỗ vỗ mông cu cậu, "Mạo Mạo, em ngứa da có phải không? Buổi tối đi ngủ anh sẽ bóp cái bụng tròn vo của em, sẽ cù lét chân mập của em đấy"

Mạo Mạo như nhớ đến cảm giác bị người cù chân, hai cái chân nhỏ liền chòi chòi đạp đạp mấy cái.

Mỗi lần nhìn thấy hai đứa nhỏ chơi vui vẻ, Lâm Trường Ninh cũng nhịn không nổi muốn cười. Người ta thường nói nuôi trẻ con là một việc hao tâm tổn trí, nhưng trong nhà có hai đứa bé như vầy thật sự là náo nhiệt hơn hẳn. Ánh mắt y đảo qua đồng hồ treo trên tường, sắp mười giờ đêm, hai người kia còn chưa một ai trở về. Y nhẫn nại không gọi điện thoại hỏi thăm là xuất phát từ sự tín nhiệm dành cho Lục Giang Viễn, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng, hi vọng đừng xảy ra biến cố gì mới tốt.

Lại nửa tiếng nữa trôi qua, lúc này đã quá thời gian đi ngủ của Tấn Tấn, nhóc có hơi mệt mỏi, nhưng Mạo Mạo giờ này vẫn rất có tinh thần, đuổi theo anh trai cùng quả bóng nhỏ chạy tới chạy lui trong phòng khách. Giữa lúc Lâm Trường Ninh đang nghĩ cách dỗ bé con lên giường ngủ trước, rốt cuộc cũng nghe được tiếng xe từ trong gara.

"Ba ba của con về rồi kìa", Lâm Trường Ninh ôm bé con đi ra, cửa lớn vừa mở ra, cu cậu còn chưa nhìn thấy người đã quẫy đạp đòi xuống, chạy bình bịch xông lên ôm lấy chân người ta gọi to "Ba ba"

Lục Giang Viễn buồn cười đem tên béo đô đô đang bám dưới chân hắn xốc lên ôm vào ngực, điểm điểm nhẹ cái mũi nho nhỏ của bé nói, "Không phải ba ba, là ông nội, Mạo Mạo gọi ông nội nào"

"Ông nội", Mạo Mạo ở đây hai ngày, Lâm Trường Ninh cùng Lục Giang Viễn lúc rảnh rỗi liền ôm bé, dạy vài lần, Mạo Mạo liền chịu gọi bằng ông nội.

Lục Giang Viễn ôm Mạo Mạo đi vào bên trong, Chương Thời Niên cùng Trần An Tu cũng đi theo phía sau. Dọc đường trở về cho đến khi tới nhà, bọn họ đã điều chỉnh tốt tâm tình của mình, nên Lâm Trường Ninh cũng không thể từ vẻ mặt ba người mà nhìn ra điểm gì khác thường. Hiện tại đã muộn, mọi người cũng chẳng nói được mấy câu, Trần An Tu liền thúc giục Tấn Tấn về phòng ngủ, hắn và Chương Thời Niên bế Mạo Mạo lên lầu.

Hôm nay Lục Giang Viễn tắm rửa hơi lâu, Lâm Trường Ninh gọi điện qua Mỹ hơn nửa tiếng đồng hồ mà người nọ còn chưa đi ra. Y tới gõ cửa phòng tắm, không nghe trả lời liền đẩy cửa vào. Lục Giang Viễn vẫn còn đang tắm, thấy người vào cửa, vuốt vuốt nước dính trên mặt ngẩng đầu nhìn y, trong phòng tắm không có một chút hơi nước nóng nào

Lâm Trường Ninh giả vờ không thấy nét cô đơn chợt lóe rồi biến mất trên mặt đối phương. Y tiến lên đẩy Lục Giang Viễn ra khỏi vòi hoa sen, tắt nước lạnh rồi nói, "Anh đã bao nhiêu tuổi rồi hả, giờ đang là tháng chạp, anh cho là thân thể mình còn tốt lắm hay sao?"

Lục Giang Viễn nhận lấy chiếc áo choàng mà y ném qua, lau qua nước trên mặt cười nói, "Mùa đông ở Lục đảo chẳng phải có nhiều người ra biển bơi sao? Anh chỉ là nhất thời cao hứng tắm nước lạnh mà thôi, thân thể anh có tốt hay không, chẳng phải em là người rõ ràng nhất đó thôi?"

"Vậy anh hẳn là nên ra sân lấy vòi nước xối lên người luôn đi”, y trêu chọc cũng chẳng thèm nể mặt đối phương, Lâm Trường Ninh cầm máy sấy đẩy người ra khỏi phòng tắm.

Lục Giang Viễn cười cười, mặc cho đối phương đẩy mình ra ngoài, lại bắt mình ngồi trên ghế. Máy sấy được chỉnh độ nóng vừa phải, ngón tay thon dài thỉnh thoảng lại xuốt qua tóc hắn, tóc khô được một nửa, cơ thể hắn cũng dần dần ấm lại, hắn thò tay nắm lấy cổ tay người sau, "Được rồi, Trường Ninh, như vậy được rồi"

Lâm Trường Ninh vuốt vuốt tóc hắn, tắt máy sấy, "Bây giờ tỉnh táo?"

Lục Giang Viễn biết tâm sự trong lòng mình không thể gạt được em ấy, cũng không dự định giấu diếm. Hắn lôi kéo người ngồi xuống bên cạnh rồi nói, "Tỉnh táo vô cùng, chưa từng có lúc nào thanh tỉnh được như bây giờ"

"Tiệc gia đình đêm nay đã xảy ra chuyện gì à?", y đã hỏi qua An Tu, nhưng nó không chịu nói gì

"Cũng chẳng có gì, chỉ là anh cùng anh cả bọn họ ngã bài, nói em cùng An Tu sẽ không quay về Lục gia, về sau em khỏi cần lo lắng An Tu ở Lục gia sẽ chịu ủy khuất nữa". Hắn vẫn hiểu được tâm tư của Trường Ninh, chẳng qua chưa đi đến bước cuối cùng thì hắn vẫn chưa hoàn toàn hết hi vọng. "Còn có, anh lập tức sẽ biến thành tên nghèo rớt mồng tơi, nửa đời sau phải dựa vào em nuôi rồi, em ngàn vạn lần không thể vứt bỏ anh nha, nếu em lại không cần anh, anh liền mất hết tất cả"

Lâm Trường Ninh nhịn xuống xúc động muốn đánh người, tên này đã hơn năm mươi rồi, nói mấy lời như thế không sợ bên ngoài nghe được sẽ chê cười hay sao. Bất quá y rất nhanh bắt được trọng điểm trong lời nói của đối phương, có chút lo lắng hỏi, "Công ty của anh đã xảy ra chuyện?", y chỉ nghĩ được duy nhất một lý do này.

"Công ty không có việc gì", Lục Giang Viễn ngẩng đầu, lúc này trong mắt đã không còn ý tứ muốn vui đùa nữa, “Hai ngày này tranh thủ lúc em còn ở trong nước, chúng ta làm một ít thủ tục, anh muốn đem toàn bộ tài sản sang tên cho em"

Lâm Trường Ninh trầm mặc một lúc rồi hỏi, "Có cần thiết phải làm như vậy không?". Với y mà nói việc này chẳng quan trọng, những tài sản đó cho dù đứng tên y, y cũng chỉ là thay mặt Lục Giang Viễn bảo quản mà thôi. Y sẽ không động đến những tài sản này, tự nhiên quyết định của hắn cũng chẳng gây ảnh hưởng lớn gì đến cuộc sống của y, nhưng việc này có ảnh hưởng như thế nào đối với Lục Giang Viễn thì y không biết.

"Coi như em giúp anh chiếu cố đi", không có tiền, như vậy giá trị của hắn đối với Lục gia sẽ giảm rất nhiều đi? Đây cũng xem như là một loại bảo hộ trá hình đối với Trường Ninh và bọn nhỏ.

Lâm Trường Ninh đồng ý, "Vậy được, anh cho người đi chuẩn bị đi". Rất nhiều chi tiết trong đó y chẳng hiểu rõ, nhưng y cảm thấy mình nên tín nhiệm Lục Giang Viễn nhiều hơn nữa.

"Anh trước kia có phải hay không khiến em khó xử khi kẹp giữa hai bên?”

Lâm Trường Ninh ngẫm lại một chút, "Không đâu". Lục Giang Viễn cùng y đến với nhau là sự thật, nhưng nhà họ Lục bên kia là anh em ruột thịt nhiều năm của hắn. Người này tính tình thế nào y hiểu rất rõ, ngoài mặt khá lạnh nhạt, kỳ thật tận trong xương hắn là người rất trọng tình nghĩa, nếu người này có thể dễ dàng vứt bỏ Lục gia, như vậy hắn cũng sẽ không chờ y nhiều năm như vậy.

"Năm ấy thời điểm mới biết chân tướng sự việc, anh hận mọi người trong nhà, đặc biệt là cha anh. Anh biết rõ ông ấy dốc hết tâm huyết, muốn anh đi trên con đường làm quan, có thể tạo ra thành tựu, làm rạng rỡ Lục gia. Cho nên thời điểm đó, anh liền thẳng thừng vứt bỏ những gì mà ông ấy đã an bài hoàn hảo cho mình, chuyện này chẳng khác gì đâm do vào tim ông ấy. Lúc còn trẻ làm việc không hề cố kỵ điều gì, bản thân bị tổn thương, liền tìm cách trả lại cho đối phương nhiều hơn gấp bội”. Cha biết điểm yếu của hắn, hắn làm sao mà không biết nhược điểm của ông ấy ở đâu cơ chứ.

"Anh rời Lục gia tám năm, khoảng thời gian đó cha cho người đến tìm anh vài lần, nhưng đến cuối cùng anh vẫn không chịu cúi đầu trước ông. Tám năm ấy, anh thế nhưng chưa từng một lần trở về thăm ông, chỉ từ người bên cạnh hỏi thăm ít tin tức. Cha anh trước kia xuất thân thế gia, chú trọng ăn mặc, tâm tư rất linh hoạt. Thời kỳ chiến tranh, vô số lần rơi hiểm cảnh nhưng đều có thể toàn thân trở ra, cho dù cuộc vận động khi đó ảnh hưởng lan rộng khắp cả nước, ông ấy đều có thể may mắn thoát khỏi. Anh vẫn luôn nghĩ rằng chẳng có bất cứ trở ngại nào có thể đánh bại được ông ấy, cho nên lần đó cha cho người đến báo tin ông bị bệnh nặng muốn gặp anh, anh còn tưởng cha chỉ tìm cớ thôi chứ. Nào ngờ khi đó bệnh đã trầm trọng như vậy, lúc ông ấy mất còn chưa đến bảy mươi”. Nếu không phải bởi vì hắn, những năm sau này của cha có lẽ không cần trôi qua khổ cực như vậy, niềm hi vọng sụp đổ, trước khi nhắm mắt cũng chẳng thể an tâm. Cho nên rất nhiều năm sau hắn luôn cảm thấy đau đớn ray rứt trong lòng, chính cảm giác này đã thúc giục hắn gánh lên trách nhiệm của nhà họ Lục, đối với những chuyện liên quan đến người trong nhà cũng nhân nhượng hơn rất nhiều.

Từ sau khi gặp lại, đây là lần đầu tiên Lâm Trường Ninh nghe hắn kể chuyện xưa, y từng rất hận Lục Đào, đến bây giờ mỗi khi nhớ lại vẫn không thể nào tiêu tan được cảm giác ấy, nhưng người đã qua đời lâu như vậy, y cũng chẳng muốn nhắc lại thị phi năm đó.

"Hôm nay bốn anh em anh phải đi đến một bước này, cũng có một phần trách nhiệm của anh". Hồng Viễn là một tay hắn sáng lập, là tâm huyết cả đời của hắn, khi đó hắn một thân một mình không có con nối dòng, hắn biết đã có nhiều người coi Hồng Viễn là tài sản đồng sở hữu của nhà ho Lục. Chỉ là bọn họ coi như biết quy củ, họ biết chỉ cần một ngày còn có hắn, thì Hồng Viễn sẽ không có khả năng giao cho bất kỳ kẻ nào, cho nên cũng coi như nhu thuận nghe lời, trong nhà cũng duy trì được hòa khí dù chỉ là bề ngoài. Biết đâu trước giờ hắn đối xử cứng rắn hơn, cục diện hôm nay có lẽ sẽ khác. Nhưng thời điểm đó, hắn càng nhiều hơn là mang loại tâm tình thờ ơ mặc kệ, người chết đèn tắt, mọi chuyện đều dừng lại. Đám cháu tự nhiên sẽ có cha mẹ trù tính dùm cho bọn nó, hắn đã không có con, cũng chẳng cần thiết phải tính toán con đường lâu dài dùm ai cả. Dù sao hắn cũng chỉ là chú mà thôi, ruột thịt nhất vẫn là cha mẹ của tụi nó.

"Đều đã qua rồi"

"Đúng vậy, đều là chuyện đã qua", Lục Giang Viễn trước đây xem như đã chết, Lục Giang Viễn của hôm nay như được sinh ra lần nữa. Ngẫm nghĩ lại, ngã bài cũng tốt.

Hắn đứng dậy đến quầy rượu lấy ra một chai rượu đỏ, mở nắp, trước đưa cho Lâm Trường Ninh một ly, "Đúng rồi, quên nói với em một chuyện, hôm nay Tráng Tráng gọi anh là ba ba"

Điều này làm cho Lâm Trường Ninh thực ngạc nhiên, "Phải không? Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?". Trước đó Tráng Tráng chưa hề có dự định như vậy, bọn họ cũng không tính toán ép con.

Lục Giang Viễn cười nói, "Chả hiểu được, thằng nhóc thối này tính tình thật sự rất xấu, dám ởtrên hành lang nhà hàng cùng người khác động thủ, cũng chẳng nhìn xem mình đang ở đâu. Trường Ninh, em nói xem tính xấu này của nó là giống ai?"

Lâm Trường Ninh thấy tâm tình đối phương chuyển biến tốt đẹp, lườm hắn một cái nói, "Tóm lại là không phải em", biết rõ còn cố hỏi.

Lục Giang Viễn xoa cằm ngẫm lại, "Anh hồi trẻtính tình đúng là nóng nảy không được tốt lắm, nhưng cũng đâu giống nó hư hỏng như vậy, nghĩ muốn đánh ai liền đánh".

"Anh đừng khiêm nhường như thế". Năm đó phòng kí túc xá có tám người, không một ai dám đắc tội với Lục Giang Viễn. Những người ít khi tiếp xúc với hắn sẽ bị bề ngoài xuất sắc của tên này mê hoặc, chẳng những gia thế tốt, năng lực cao ở tất cả mọi mặt, vì vậy thái độlàm người khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo lạnh nhạt với người xung quanh. Có điều mấy người ở cùng một phòng kí túc xá, mỗi ngày đều phải gặp mặt nhau, bản chất của hắn liền lộ rõ hết. Tên này có tính thiếu gia nghiêm trọng, thói quen nói một không nói hai, tính tình rất xấu, đối với người ngoài thái độ lại càng kém. Ngay cả khi hắn vui vẻ có thể giúp đỡ bên ngoài không ít việc, cũng chẳng có bao nhiêu người nguyện ý gần gũi với hắn. Sở dĩ y bị Lục Giang Viễn quấn lấy, về sau nghĩ lại, có lẽ cùng thái độ dễ dàng tha thứ của y có liên quan rất lớn nhỉ.

"Anh tính tình kém như vậy cũng bắt được em tới tay hay sao, lúc ấy đâu phải chỉ có một mình tôi để ý em, bất quá chỉ có anh là lớn gan nhất"

Lâm Trường Ninh bị hắn chọc cười, "Chuyện này thì có gì đáng để hãnh diện?"

Lục Giang Viễn đặt chén rượu xuống, thình lình ôm người vào lòng, cười to nói, "Đương nhiên phải hãnh diện rồi, chuyện đáng kiêu ngạo nhất trong cuộc đời anh là theo đuổi được em"

Chén rượu trong tay Lâm Trường Ninh bị chạm vào mà rơi xuống đất, lăn ra xa, "Cái ly kìa"

Lục Giang Viễn ôm người thả lên giường, tựmình cởi áo choàng tắm, nhào tới ngăn chặn hành động của đối phương, "Mai tính sau"

"Anh đừng có được đằng chân lân đằng đầu"

"Anh không làm gì đâu, em ngủ cùng anh đi", ngày mai tỉnh lại chính là một ngày mới.



Chương Thời Niên đưa Tấn Tấn về phòng, lúc trở lại thì thấy Trần An Tu ngồi xếp bằng trên giường ngây người, Mạo Mạo trong ngực hắn rốt cuộc cũng đã ngủ thiếp đi, cái miệng nhỏnhắn hơi chu ra.

"Sao còn chưa ngủ?"
Trần An Tu duỗi chân hoạt động một chút, oán giận nói, "Chân tê rần luôn rồi, thằng cu này thật đáng ghét, ôm dỗ nó nửa tiếng còn chưa chịu ngủ, thật vất vả mới thiếp đi, vừa thảxuống nó liền tỉnh dậy".

Chương Thời Niên đưa tay qua, "Để anh ôm con, em đi rửa mặt đi"

"Thôi, em thấy nó lần này chắc là ngủ say thật rồi, em bế một lúc nữa sẽ đặt nó xuống, Tấn Tấn đã ngủ chưa?"

Chương Thời Niên ừ một tiếng, đi đến giường nhỏ của Mạo Mạo giúp sắp xếp lại gối đầu và chăn đệm nho nhỏ của bé. Trần An Tu xem chắc là được rồi, liền nhẹ tay nhẹ chân đem bé thả vào, sau đó xuống giường đi vào toilet.

"Hôm nay xảy ra chuyện gì?", hiện tại chỉ có y cùng An Tu, Chương Thời Niên đứng dựa vào cửa wc, rốt cuộc cũng đem nghi vấn suốt một buổi tối hỏi ra lời. Y muốn biết đến cùng là chuyện gì khiến cho An Tu không thể kiềm chếđược mà đánh người ở nơi công cộng.

Vấn đề này lúc ở trên xe Lục Giang Viễn cũng đã hỏi qua, nhưng Trần An Tu không trả lời ông. Hắn không biết nên mở miệng thế nào, đặc biệt là nói với ông, là một đương sự trong cái tin vịt trên miệng đám người kia, mặc dù hắn biết đây không phải sự thật, "Bọn họ đồn đãi chú Lục có quan hệ với mẹ em"

Y chỉ nói như vậy, nhưng Chương Thời Niên là người thông minh, rất nhanh liền hiểu được nội tình trong đó.

"Em biết lần này là em xúc động chọc phiền toái", nhưng nếu thời gian trở lại một lần nữa, hắn vẫn lựa chọn ra tay, cũng không hối hận trở mặt với người Lục gia. Chỉ là thật không nghĩ tới, chú Lục bởi vì bảo vệ hắn lại có thể cùng Lục gia trở mặt đến mức độ này. Hắn có thể nhìn ra, suốt một đường trở về chú ấy cũng chẳng vui vẻ gì. Trần An Tu trước giờ luôn nghĩ rằng chú Lục yêu thương mình, hơn phân nửa bởi vì mình là con của ba ba, cho nên hắn vẫn một mực không dám phung phí phần yêu mến này.

"Em biết nhà hàng đó là của Vệ Lâm, vốn nghĩ để cho cậu ta giúp đỡ một tí, nhiều nhất chỉ coi như thiếu cậu ta một cái nhân tình", huống chi hắn hoài nghi hôm nay an bài như vậy chắc chắn là do Vệ Lâm giở trò quỷ. Dù hắn vô tâm vô tính, nhưng gặp phải nhiều chuyện như vậy, cũng bắt đầu có tâm đề phòng thôi. Sắp xếp quá mức trùng hợp thế này, hắn thật sự không thể không nghi ngờ đến khả năng này, nếu quả thật chuyện này là do cố ý an bày, thì sự việc dễ giải quyết hơn nhiều.

"Không có gì phiền toái cả, hai người kia cũng đâu thể làm ra nỗi cái cục diện gì, khỏi cần lo lắng suy nghĩ việc này". Đám người Lục Duy Ân dám ở sau lưng nói ra những lời như vậy, thì nên có chuẩn bị để gánh vác hậu quả đi thôi. Việc này không cần y ra tay, tự nhiên sẽ có người thu thập bọn họ, Lục Giang viễn chưa bao giờ là người sẽ bỏ qua dễ dàng như vậy.

Trần An Tu trong lòng phức tạp, miễn cưỡng cười cười chẳng muốn nói thêm gì, lấy bàn chải cùng kem xong liền bắt đầu đánh răng.

Nhưng sự việc cũng không như dự liệu của hắn kết thúc thuận lợi như vậy. Ngày hôm sau mới sáng sớm Khúc Tĩnh đã lái xe tới dưới nhà, truyền lời của lão gia tử kêu Chương Thời Niên cùng Trần An Tu lập tức về nhà một chuyến.

NGNTLB [252]|

Edit: Yen Nguyen

- Vì lý do kỹ thuật mà chương 255 cả hai tên Jean và Yến đều ... quên edit, nên dự là 21/11 tới chỉ có 2 chương mới thôi ạ, đợt này quỵt nợ bà con rồi. Thôi cho J trả góp từ từ nhá :P

- Xì poil chương sau: Ba Chương bị người ta mắng vốn đến tai ông cụ, phen này ba Chương bị chửi te tua rồi, he he

P/s: tiếp tục ghi ngày 11/11


Jean Nguyễn vào lúc 11:02:00

Chia sẻ

5 nhận xét:

Quỳnh Dạ Thiên17:39 16 tháng 11, 2016

Jean thật biết an ủi :) nhưng mà hai chương còn hơn k chương nào hehe
yêu hai nàng :))) ôm ôm
Trả lời

thịnh huỳnh07:49 20 tháng 11, 2016

bao h mới up truyện lên nữa ad ơi😣😣😣😣
Trả lời

Trả lời

Jean Nguyễn08:17 20 tháng 11, 2016

Đang tung tăng coi show chú Lâm, lướt vào phát thấy bạn hỏi bao giờ úp truyện mới nhớ ra... tớ chưa beta :P.
Hẹn mai bạn nhé, hihi

Trả lời

Quỳnh Dạ Thiên05:30 21 tháng 11, 2016

Vậy là k có cái gì ru ngủ rồi :(
Trả lời

Jean Nguyễn06:40 21 tháng 11, 2016

Có rồi đấy, quẹt quẹt đi bạn :D
Trả lời

Trang chủ

Xem phiên bản web

Giới thiệu bản thân

Jean Nguyễn 

Xem hồ sơ hoàn chỉnh của tôi

Được tạo bởi Blogger.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ss